Với những lời vu vơ của tôi, Eugeo chùng mắt xuống với miếng bánh mì nằm trong tay. Tôi rụt cổ lại không chắc rằng mình có vừa buột miệng nói ra điều gì khiếm nhã không, may mắn là cậu ta nhanh chóng ngẩng mặt lên và gượng cười.
“Rấttttt lâu lắm rồi... vào buổi trưa, có một người luôn mang bữa trưa đến đây. Nhưng giờ...”
Đôi đồng tử màu lục lay động, chúng chứa đầy cảm giác mất mát, khoảng khắc đó, tôi quên mất rằng đây là thế giới nhân tạo và nghiêng người về phía trước.
“Người đó... chuyện gì đã xảy ra...?”
Sau khi tôi hỏi, Eugeo lặng lẽ nhìn lên ngọn cây xa xăm trên đầu mình một lúc, rồi chầm chậm cử động đôi môi,
“...Bạn thơ ấu của tớ. Cô gái ấy cùng tuổi với tớ... từ lúc còn nhỏ, chúng tớ luôn chơi cùng nhau cho đến lúc tối mịt. Kể cả sau khi tớ đã nhận Thiên Chức, cô ấy vẫn mang bữa trưa đến đây mỗi ngày... Nhưng...sáu năm trước... vào mùa hè thứ mười một của tớ... một Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã đến làng... và đưa cô ấy tới thủ đô...”
Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Thủ đô.
Những từ ngữ kì lạ đó hẳn nói đến những người duy trì quy luật và thủ phủ của thế giới này, tôi giữ im lặng để khuyến khích cậu ta tiếp tục.
“Là... lỗi của tớ. Vào một ngày nghỉ, chúng tớ cùng đi thám hiểm hang động ở phía bắc... nhưng chúng tớ lại lạc đường về và cuối cùng qua đến bên kia Dãy núi tận cùng. Cậu cũng biết, đúng không? Danh Mục Cấm Kỵ đã viết là không được phép đặt chân lên Dark Territory. Tuy tớ chưa ra khỏi hang, nhưng cô ấy vấp ngã và lòng bàn tay cô ấy đã chạm vào mặt đất bên ngoài... Nhưng chỉ vì vậy mà... Hiệp Sĩ Hợp Nhất đến làng và dùng xích trói cô ấy lại trước mặt mọi người...”
Eugeo nghiến nát miếng bánh ăn dở trong bàn tay phải.
“...Tớ muốn giúp cô ấy. Tớ đã nghĩ nếu ông ta đưa tớ đi cùng cô ấy cũng ổn thôi, và định dùng cây rìu tấn công ông ta... Nhưng... cả tay... cả chân... tớ không thể xê dịch nổi chúng. Mọi điều tớ đã làm chỉ là... nhìn cô ấy bị bắt đi... mà còn không nói nổi gì...”
Khuôn mặt cậu ta trống rỗng cảm xúc, cậu ta ngước lên trời một lúc, nhưng ngay sau đó, một nụ cười tự ti mờ nhạt hiện lên đôi môi cậu ta. Rồi cậu ta quăng cái bánh mì nát vào miệng và vừa nhai nó vừa nhìn xuống dưới.
Tôi không biết phải nói gì, nên tôi cắn một miếng bánh, bằng toàn bộ sức mạnh.
Sự hiện diện của cửa sổ trạng thái đã chứng minh rằng đây là một thế giới ảo được tạo ra từ một công nghệ thực tế, có thể là cuộc thí nghiệm của một ai đó. Thế nhưng, tại sao một «Sự kiện» như thế lại xảy ra? Nuốt trôi miếng bánh, tôi ngập ngừng hỏi,
“...Cậu có biết điều gì đã xảy ra với cô ấy không...?”
Eugeo quay mặt xuống, hơi lắc đầu.
“Ngài Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã nói cô ấy sẽ bị hành hình sau khi thẩm vấn... Nhưng, hành hình kiểu gì, tớ không biết. Có một lần... tớ nghe bố cô ấy, trưởng làng Gasupht bảo... rằng cô ấy đã chết rồi... ——Nhưng Kirito, tớ tin cô ấy vẫn còn sống.”
Chỉ một lúc sau,
“Alice... chắc chắn vẫn còn sống ở đâu đó tại thủ đô...”
Tôi hít một hơi thật mạnh khi nghe thấy cái tên đó.
Lại nữa, tôi cảm thấy một cảm xúc lạ kì chạy qua chính giữa đầu tôi. Một cảm giác tức giận. Một cảm giác cô đơn. Và hơn tất cả, một cảm giác hoài niệm lay chuyển linh hồn tôi——
Chỉ là ảo tưởng thôi. Tôi cố thuyết phục chính mình, chỉ là tàn dư từ cú sốc. Không có lí do nào mình lại có một mối quan hệ riêng với người bạn ấu thơ của Eugeo, hay «Alice», cư dân của thế giới này. Đó chắc chắn chỉ là phản ứng với cái tên thường gặp Alice. Đúng thế —— Asuna đã nói với mình tại Dicey Café rồi mà? «Rath», công ty phát triển ra STL, và thế giới ảo «Underworld», không phải những cái tên đó được lấy từ tiểu thuyết『Alice ở Xứ Sở Thần Tiên』ư?
Trùng hợp đến bất ngờ, tên cô ấy khớp với hai cái tên kia, phải có một ý nghĩa nào đấy ẩn sau nó. Ngoài ra, mình vừa phát hiện một thông tin nữa trong lời nói của Eugeo.
Cậu ta vừa nói sáu năm trước, khi cậu ta mười một. Có nghĩa giờ cậu ta mười bảy, thế là quá lâu —— cách cậu ta nói cứ như cậu ta có mọi kí ức trong mười mấy năm cuộc đời, hệt như mình vậy.
Nhưng làm sao có thể thế được. Từ những gì họ nói, tính năng gia tốc Fluct Light có thể tăng tốc gấp ba lần, để mô phỏng thế giới này trong mười bảy năm, sẽ cần đến sáu năm trong thế giới thực. Nhưng từ khi cỗ máy thử nghiệm STL được giới thiệu cho đến bây giờ còn chưa đầy ba tháng.
Mình nên nghĩ gì đây?
Đây không phải STL mình biết, mà là trong cỗ máy FullDivebí ẩn, Hơn nữa, nó đã hoạt động mười bảy năm rồi. Cũng có thể những điều mình nghe được về việc tính năng FLA của STL là ba lần là sai, và thật ra nó có thể gia tốc đến hơn mười bảy lần. Nhưng cái nào cũng không thể tin được.
Trong đầu tôi, sự băn khoăn và tò mò nhanh chóng lan rộng. Tôi muốn đăng xuất ngay bây giờ và yêu cầu người bên ngoài giải thích, nhưng mặt khác, tôi cũng muốn ở lại bên trong và tiếp tục đuổi theo nghi vấn.
Sau khi nuốt miếng bánh cuối cùng, Tôi thận trọng hỏi Eugeo,
“Vậy... cậu không muốn đi tìm cô ấy sao? Ở... thủ đô ấy.”
Tôi nghĩ ‘Hỏng,’ ngay sau khi hỏi xong. Vì lời nói của tôi đã lôi ra một phản ứng ngoài dự đoán từ Eugeo.
Cậu thiếu niên tóc màu nâu sáng thẫn thờ nhìn vào mặt tôi vài giây rồi ngay sau đó, cậu ta thầm thì ‘Không tưởng tượng nổi.’
“...Làng Rulid này nằm ở biên giới phía bắc của bắc đế quốc. Tới thủ đô ở phía nam, cho dù có dùng ngựa nhanh đến mấy cũng phải mất cả tuần. Nếu đi bộ thì sẽ mất hai ngày để tới thành phố gần nhất là Zakkaria. Dù tớ có rời làng vào bình minh của ngày nghỉ cũng không thể tới đó được.”
“Vậy... chỉ cần chuẩn bị cẩn thận cho một hành trình dài là được mà...”
“Này Kirito... Cậu có vẻ trạc tuổi tớ, ở làng cậu sống cậu không được giao Thiên Chức à? Từ bỏ Thiên Chức và ra ngoài du hành là điều bọn mình không thể làm được, có đúng không?”
“...Ph-Phải.”
Vừa gật đầu, tôi vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Eugeo.
Ngay từ đầu rõ ràng cậu thiếu niên này chẳng phải là một NPC đơn giản. Từ biểu cảm phong phú của cậu ta và những câu trả lời rất tự nhiên kia, cậu ta không thể là gì khác ngoài một con người chân chính được.
Nhưng đồng thời, cậu ta hành động cứ như bị trói buộc vào những phép tắc tuyệt đối, hiệu lực cao hơn nhiều so với pháp luật ở thế giới thực. Phải, giống như cách những NPC trong VRMMO không thể đi chệch khỏi ranh giới chuyển động của họ.
Eugeo bảo rằng cậu ta không bị bắt đi vì chưa hề xâm phạm khu vực cấm do «Danh Mục Cấm Kỵ» hạn chế. Nói cách khác, thứ Danh Mục đó chính là luật lệ tuyệt đối trói buộc cậu ta, có lẽ nó có quyền điều khiển trực tiếp vào Fluct Light. Mình không biết Thiên Chức của cậu ta là gì..., không, công việc của cậu ta là gì, nhưng mình không tưởng tượng nổi một việc làm lại có thể quan trọng hơn sự sống và cái chết của cô bạn thanh mai trúc mã của cậu ta.
Để xác minh, tôi cẩn thận lựa chọn từ ngữ và hỏi Eugeo, người đang uống nước bên trong cái bi-đông,
“Umm, ở làng Eugeo ấy, ngoài Alice-san ra có còn ai vi phạm Danh Mục... Cấm Kỵ và bị đưa đến thủ đô không?”
Eugeo lại tròn mắt, rồi vuốt miệng và lắc đầu.
“Không hề. Trong ba trăm năm lịch sử của Rulid, lần duy nhất một Hiệp Sĩ Hợp Nhất đến làng là vào sáu năm trước, Garitta-jiisan đã nói vậy.”
Lúc cậu ta nói xong, cậu ta đưa tôi cái bi-đông bằng da. Tôi nhận lấy, cảm ơn cậu ta và tháo cái nút kiểu như nút chai ra. Rồi tôi đưa nó lên miệng và uống chất lỏng bên trong nó, thứ nước đó không lạnh nhưng lại có mùi hương thơm ngát, như thể nó được trộn với chanh và thảo mộc. Uống xong ba hớp, tôi trả lại cái bi-đông cho Eugeo.
Trong khi tôi vuốt miệng với một vẻ ngây thơ, trong lồng ngực tôi cứ như bị cơn bão của sự bất ngờ thổi bay mất, đến bao nhiêu lần thì chúa mới biết.
————Ba trăm năm!?
Không có thứ gọi là «bối cảnh», mà thay vào đó phải thực sự mô phỏng thế giới này trong một thời gian dài, vậy tốc độ gia tốc thực sự của FLA hẳn phải đến vài trăm lần... có khi còn đến một nghìn lần ấy chứ. Nếu tỉ lệ đó đã được thiết lập trong đợt Dive thử nghiệm liên tục của mình vào dịp cuối tuần đầu tiên, thì thực ra mình đã cảm giác được bao nhiêu thời gian ở bên trong rồi? Tôi rùng mình, và đồng thời cảm thấy cánh tay sởn gai ốc, nhưng tôi chẳng có thì giờ để trầm trồ trước cái phản xạ rất thật đó.
Tôi đã thu được thêm thông tin rồi, nhưng bí ẩn có vẻ còn rối rắm hơn trước. Eugeo thực sự là một con người, hay một chương trình? Và thế giới này được tạo ra vì lí do gì cơ chứ——
Mình sẽ không thể biết nhiều hơn thế này nếu không đến ngôi làng Eugeo gọi là Rulid và gặp những người khác. Ở đó, nếu mình gặp được người hiểu rõ tình huống của Rath... Trong khi tôi nghĩ vậy, tôi miễn cưỡng nở một nụ cười và nói với Eugeo,
“Cảm ơn vì bữa ăn. Nhưng cũng xin lỗi cậu, tớ lấy mất nửa bữa trưa của cậu rồi.”
“Không, đừng lo mà. Đằng nào tớ cũng chán ngấy cái món Pan đó lắm rồi.”
Cậu ta trả lời với một nụ cười rất tự nhiên trong khi nhanh chóng lấy tấm vải bọc bữa trưa.
“Vậy cậu chờ tớ một lát nhé. Đến khi tớ xong công việc buổi chiều.”
Eugeo nói và nhanh nhẹn đứng dậy, và rồi tôi hỏi,
“Đúng rồi, công việc của Eugeo... Thiên Chức ấy, nó là gì vậy?”
“À, phải rồi... từ chỗ này cậu không thấy được nhỉ.”
Eugeo lại cười và ra hiệu với tôi. Tôi nghiêng đầu đứng dậy và bước quanh thân cái cây khổng lồ đằng sau cậu ta.
Và rồi, một nỗi ngạc nhiên khác tấn công tôi, tôi há hốc mồm.
Trên thân cái cây khổng lồ đen như màn đêm, một vết chặt ăn vào hai mươi phần trăm hoặc hơn đường kính của nó —— tức sâu khoảng một mét. Gỗ đen bên trong nhìn như than, những lớp vòng sinh trưởng dày thì bóng loáng như kim loại.
Ánh mắt tôi rời vết chặt và đi xuống, tới một cây rìu đặt dựa vào thân cây. Mặc dù hình dáng đơn giản gồm một lưỡi của nó không dùng trong chiến đấu, nhưng cả cái lưỡi rìu cực lớn và cái chuôi dài đều làm từ cùng một vật liệu màu xám bạc. Khi tôi nhìn vào hào quang bí ẩn của nó, như thể đó là một lớp phủ ngoài bằng thép không gỉ, tôi có cảm giác nó được tạo thành từ duy nhất một khối vật liệu thô.
Tay phải Eugeo nắm lấy chuôi cây rìu được buộc da đen bóng và đặt nó lên vai. Rồi cậu ta bước đến cạnh trái của vết chặt sâu một mét rưỡi, giạng chân ra, hạ thấp eo xuống, và nắm tay thật chặt vào chuôi rìu.
Cơ thể mảnh mai gập xuống, cây rìu được đưa về sau một khoảng lớn, mất một lúc để tập trung đà rồi mới đột ngột xé mạnh vào không khí. Lưỡi rìu, thứ trông có vẻ nặng, đánh chính xác vào chính giữa vết chặt, Gaan! Một âm thanh kim loại cao vút vang vọng. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính xác là thứ âm thanh kì lạ đã dẫn tôi tới đây. Âm thanh chặt gỗ, trực giác vô căn cứ của tôi đã đúng.
Trước mặt tôi người đang quan sát với lòng ngưỡng mộ, có thể nói Eugeo điều khiển cơ thể của mình rất hoàn hảo, cậu ta chặt liên tiếp trong khi vẫn giữ nhịp độ và quỹ đạo chặt với độ chính xác còn hơn cả một cỗ máy. Đưa về sau hai giây, tập trung đà một giây, vung một giây. Chuỗi hành động của cậu ta vô cùng uyển chuyển, cứ như kiếm kỹ cũng có tồn tại trong thế giới này.
Chính xác năm mươi lần với nhịp độ bốn giây một lần, cây rìu liên tục đánh tới hai trăm giây, và sau cú chặt cuối cùng, Eugeo rút rìu ra khỏi vết chặt sâu và thở ra một hơi dài. Rồi cậu ta đặt món dụng cụ tựa vào thân cây và ngồi xuống một cái rễ nằm bên cạnh. Cậu ta thở đứt quãng, những giọt mồ hôi trên trán lóe sáng. Trong khi quan sát cậu ta, tôi nghĩ vung cây rìu đó phải khó hơn tôi tưởng nhiều.
Chờ đến khi hơi thở của cậu ta ổn định trở lại, tôi hỏi,
“Vậy công việc... không, Thiên Chức của Eugeo là «Tiều phu» à? Việc đó là đốn cây trong khu rừng này ư?”
Lấy cái khăn tay ra khỏi túi áo và lau mặt, Eugeo hơi nghiêng đầu, ngẫm nghĩ một lúc rồi trả lời,
“Ừ, ừm... cũng có thể nói thế. Nhưng cái cây dính đến Thiên Chức mà tớ phải dành đến bảy năm để chặt xuống chỉ có một cái này thôi.”
“Ơ?”
“Tên cái cây khổng lồ này trong linh ngôn là «Gigas Cedar». Nhưng những người cao tuổi trong làng gọi nó là cây quỷ dữ.”
...Linh Ngôn? Giga...Scedar...?
Eugeo trao tôi, kẻ đang hồ nghi, một nụ cười thấu hiểu, và cậu ta chỉ thẳng lên ngọn cây xa xa phía trên đầu.
“lí do họ gọi nó như thế là vì nó hấp thu hết mọi phước lành của thần Terraria từ mặt đất xung quanh nó. Nên ngoài rêu ra không thứ gì sống được dưới cành của cái cây, và những cái cây nằm dưới bóng của nó cũng không thể mọc cao hơn được.”
Terraria, mình không biết nó là gì, nhưng có vẻ ấn tượng đầu tiên khi nhìn thấy cái cây và trảng rừng trống của mình đã không sai. Tôi gật đầu để khuyến khích cậu ta tiếp tục.
“Người lớn trong làng muốn mở rộng đồng lúa mì về khu rừng này. Nhưng điều đó là không thể khi cái cây này vẫn còn trụ vững. Thế nên họ muốn đốn hạ nó, thế nhưng một cái cây quỷ dữ có khác, thân của nó cứng kinh khủng. Nếu dùng một cây rìu thép bình thường thì chỉ sau một cú chặt là lưỡi của nó sẽ gãy ngay và không thể dùng được nữa. Do vậy, họ dành một số tiền lớn để đặt mua cây rìu làm từ xương cốt của rồng cổ đại từ thủ đô và giao «Nhiệm vụ chặt cây» cho ai đó để người ấy ở đây chặt nó mỗi ngày. Và người ấy là tớ.”
Tôi đảo mắt qua lại giữa Eugeo, người vừa vô tư nói ra điều đó, và vết chặt sâu một phần tư trên cái cây khổng lồ.
“...Có nghĩa là bảy năm qua Eugeo dành mỗi ngày ra cố chặt cái cây này, và suốt thời gian đó cậu chỉ làm được vậy thôi ư?”
Lần này Eugeo tròn mắt và lắc đầu trong nỗi ngạc nhiên.
“Làm gì có. Nếu chặt được thế này chỉ cần có bảy năm, thì tớ đã thấy được động viên hơn một chút rồi. Nghe này, tớ là thế hệ thứ bảy của nhiệm vụ chặt cây. Kể từ khi Rulid được lập ra trên mảnh đất này, suốt ba trăm năm, mỗi thế hệ những người có nhiệm vụ chặt cây ngày nào cũng đến đây cả. Có lẽ, tiến độ khi tớ trở thành một ông già và trao lại cây rìu cho thế hệ thứ tám sẽ là...”
Eugeo dùng hai bàn tay mình tạo một khoảng hở tầm hai mươi xentimét.
“Khoảng chừng này, tớ nghĩ vậy.”
Tôi còn không thở ra nổi nữa.
Trong MMO thể loại giả tưởng, cho dù những nghề sản xuất như thợ thủ công và thợ mỏ cần làm việc chuyên tâm trong một thời gian dài, nhưng dành cả đời ra mà vẫn không thể đốn nổi một cái cây là vượt quá xa mức bình thường. Vì đây là một thế giới nhân tạo, phải có ai đó đặt cái này này ở đây, cho dù vì lí do nào đi nữa, lúc này tôi vẫn không nghĩ ra nổi.
——Nhưng dù sao thì, tôi có một cảm giác ngứa ngáy cứ như có gì đó đang trườn trên lưng tôi.
Phần vì bốc đồng, tôi nói với Eugeo, người vừa đứng dậy và nắm lấy cây rìu sau khi đã nghỉ được ba phút.
“Này, Eugeo... cho tớ thử một chút được không?”
“Ơ?”
“Ưm, tớ đã lấy mất nửa bữa trưa của cậu. Vậy tớ nên đem cơ bắp mình ra giúp cậu nửa công việc mới phải, nhỉ?”
Tôi thấy như thể đây là lần đầu mình yêu cầu ai đó cho mình giúp làm việc ——mà đúng là vậy thật—— Eugeo mở miệng ra một chút, nhưng ngay sau đó cậu ta ngập ngừng lưỡng lự,
“Hừmm... ừm, dù không có quy tắc nào cấm người khác giúp đỡ Thiên Chức cả... ừm, việc này khó không ngờ đấy. Lúc đầu tớ còn chẳng chặt trúng nổi cơ.”
“Chưa thử thì làm sao biết được chứ?”
Tôi vừa cười toe toét, vừa vươn tay phải ra và nắm lấy chuôi của cây «Rìu Long Cốt» mà Eugeo đưa ra với một vẻ mặt nghi ngại.
Cây rìu khá nặng, cho dù nhìn nó cứ như làm từ xương cốt, và làm tay phải tôi trĩu xuống. Tôi nhanh chóng dùng cả hai tay nắm lấy quai da và vung nhẹ một cú để xác định thăng bằng.
Mặc dù tôi chưa bao giờ dùng rìu làm vũ khí chính trong SAO và ALO, nhưng tôi hẳn có thể đánh trúng mục tiêu bất động mà chẳng có vấn đề gì. Tôi đứng về bên tay phải vết chặt sâu hoắm, và bắt trước tư thế của Eugeo bằng cách giang chân ra và hơi hạ eo xuống.
Eugeo vẫn mang một vẻ nghi ngại, nhưng đồng thời cậu ta trông cũng có vẻ thích thú. Sau khi xác nhận rằng cậu ta ở đủ xa, tôi nâng cây rìu lên cao quá vai, rồi nghiến chặt răng và dồn lực càng nhiều càng tốt vào hai cánh tay mình rồi vung rìu xuống, nhắm vào chính giữa vết chặt sâu hoắm trên thân Giga Scedar.
Gagi, với một âm thanh đục ngầu, lưỡi rìu chặt vào nơi cách năm xentimét với vết chặt. Những tia lửa cam bắn tung tóe trong khi một phản lực mạnh mẽ tấn công hai bàn tay tôi. Tôi không thể chịu nổi và đánh rơi cây rìu, rồi đặt hai cổ tay tê dại thấu đến tận xương vào giữa hai bàn chân và rên rỉ,
“Au-au-au-au.”
Một cách khó coi, nhìn tôi kẻ còn chẳng chặt được một cú, ‘Ahahaha...’ Eugeo phá lên cười ngặt nghẽo. Khi tôi đưa một cái liếc ý quở trách vào cậu ta, ‘Xin lỗi,’ cậu ta ra dấu bằng tay, nhưng vẫn tiếp tục cười.
“...Cậu không cần cười dữ vậy đâu...”
“Hahaha... không, xin lỗi xin lỗi. Kirito, cậu dùng quá nhiều lực từ vai và eo. Hãy thả lỏng cả cơ thể... ưm, giải thích thế nào nhỉ...”
Trong khi nhìn Eugeo làm một chuyển động vung rìu qua lại chầm chậm, tôi muộn màng nhận ra cái sai của mình. Có lẽ quy tắc vật lí chặt chẽ và sự co bóp cơ bắp không được mô phỏng trong thế giới này. Vì đây là một giấc mơ rất thực được tạo ra bởi STL, điều quan trọng nhất ắt phải là sức mạnh tưởng tượng của chính tôi.
Cuối cùng sự tê liệt cũng rời hai bàn tay tôi, tôi nhấc cây rìu lên khỏi hai chân mình.
“Cứ xem đi, lần này chắc chắn tớ sẽ chặt trúng...”
Tôi lầm bầm, lần này tôi cố hết sức không quan tâm gì đến lực. Trong ý thức mình, tôi tập trung vào chuyển động của toàn cơ thể trong khi làm một chuyển động kéo về sau chậm và lớn. Trước khi vào thế một kiếm kỹ tấn công dạng chém, «Horizontal» mà tôi vẫn thường xuyên sử dụng trong SAO. Tôi xoay eo để rút lấy năng lượng rồi bổ sung vào đà xoay của vai và truyền nó qua cổ tay để đến lưỡi rìu... và đánh vào cái cây——
Lần này tôi đánh trúng lớp vỏ cây nằm xa vết chặt, Gain, cây rìu dội lại sau khi tạo ra một âm thanh khó chịu. Thế nhưng, hai bàn tay tôi không bị tê như lần đầu, có vẻ tôi đã hoàn toàn bỏ quên mục tiêu vì chỉ tập trung vào chuyển động của cơ thể. Lần này kiểu gì Eugeo cũng có nhiều thứ hơn để cười cho mà xem, tôi vừa quay đầu lại vừa nghĩ vậy, nhưng Eugeo làm một vẻ mặt nghiêm túc ngoài dự tính của tôi và bình luận,
“Ồ... Kirito, vừa rồi không tệ đâu. Nhưng cậu đã không theo dõi cây rìu khi vung. Không được rời mắt khỏi chính giữa vết chặt. Trong khi còn chưa quên thì hãy thử lại đi!”
“Đ-Được.”
Cú tiếp theo cũng thô thiển không kém. Nhưng sau đó, Eugeo lại khuyên cái này cái kia và tôi tiếp tục vung rìu, tôi không nhớ nổi là bao nhiêu lần vung trước khi cây rìu mãi rồi cũng tạo ra một âm thanh kim loại cao vút khi đánh vào chính giữa vết chặt, làm văng những mảnh vụn nhỏ màu đen ra ngoài. Sau đó tôi đổi lượt với Eugeo và có được cơ hội chiêm ngưỡng năm mươi cú vung rìu xuất sắc của cậu ta. Rồi tôi cầm lấy cây rìu và làm thêm năm mươi cú vung khác.
Chúng tôi lặp đi lặp lại như vậy một lúc, khi tôi nhận ra thì mặt trời đã xuống đến ngang đường chân trời, và trảng rừng trống ngập trong một ánh sáng mơ hồ phủ sắc cam. Lúc tôi uống lấy ngụm cuối cùng trong cái bi-đông lớn đựng nước, Eugeo cũng đã chặt xong cú cuối cùng, và nói,
“Được rồi... thế là xong hai nghìn lần.”
“Ơ, chúng ta đã chặt nhiều thế cơ à?”
“Ừ. Tớ năm trăm lần, Kirito năm trăm lần. Cùng với phần việc buổi sáng, chặt Gigas Cedar hai nghìn lần mỗi ngày, đó là Thiên Chức của tớ.”
“Hai nghìn lần...”
Tôi lại nhìn vào vết chặt lớn trên cái thân cây khổng lồ đen tuyền. Dù có nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa, nó cũng không sâu hơn chút nào so với khi chúng tôi bắt đầu.Một công việc thiếu khích lệ làm sao, trong khi tôi còn đang ngạc nhiên, giọng nói vui vẻ của Eugeo vang lên từ đằng sau lưng.
“Thật ra, Kirito có cơ bắp khá tốt đấy. Trong năm mươi lần vừa rồi, cậu làm âm thanh dễ chịu đó phát ra được hai... ba lần. Nhờ có cậu mà hôm nay tớ rất vui.”
“Không... nhưng nếu Eugeo làm một mình thì sẽ xong sớm hơn nhiều. Xin lỗi cậu, thay vì giúp đỡ thì tớ lại níu chân cậu...”
Tôi lúng túng xin lỗi, nhưng Eugeo chỉ mỉm cười và lắc đầu.
“Không phải tớ đã bảo mình không thể đốn ngã nổi cái cây trong đời mình được sao? Bởi vì một nửa những gì hôm nay ta đã chặt sẽ phục hồi lại vào ban đêm... À phải, để tớ cho cậu xem cái này hay lắm. Tớ không mấy khi mở nó ra đâu.”
Trong khi nói thế, Eugeo tiến lại gần cái cây khổng lồ và đưa bàn tay trái ra. Sau khi dùng hai ngón tay vạch qua biểu tượng, cậu ấy nhấn vào lớp vỏ đen xì của cái cây.
À ra thế, cái cây này cũng có độ bền, vừa nghĩ vậy tôi vừa chạy đến chỗ Eugeo. Cùng với một âm thanh nghe như tiếng chuông, cửa sổ trạng thái nổi lên, không, «Cửa Sổ Stacia» mới phải, tôi nhìn vào nó cùng với Eugeo.
“Ồ...”
Tôi lẩm bẩm trong vô thức. Con số hiển thị trên cửa sổ vào khoảng hai trăm ba mươi hai nghìn, một con số vô lí thế đấy.
“Ừm. ít hơn tầm năm mươi so với lúc tớ kiểm tra vào tháng trước...”
Tất nhiên Eugeo cũng nói với giọng mệt mỏi.
“Kirito, thế có nghĩa là... cho dù tớ có bỏ cả đời ra chặt nó, Sinh mệnh của Gigas Cedar cũng chỉ giảm đi khoảng sáu trăm. Khi tớ nghỉ hưu, vẫn sẽ còn hơn hai trăm nghìn. Cậu hiểu đấy... Tiến độ nửa ngày có giảm đi một chút cũng chẳng quan trọng gì. Đối thủ của tớ, rốt cuộc không chỉ là một cái cây, mà là «cây tuyết tùng vĩ đại phi thường».”
Nghe thấy những lời đó, tôi nhận ra nguồn gốc của cái tên Giga Scedar. Nó là sự kết hợp giữa tiếng Latinh và tiếng Anh. Từ đó không ngắt ở Giga, mà là Gigas Cedar... cây tuyết tùng khổng lồ.
Nói cách khác, với cậu thiếu niên đang đứng trước mặt mình, ngoài ngôn ngữ cậu ấy sử dụng lưu loát là tiếng Nhật, tiếng Anh và những ngôn ngữ khác là một kiểu thần chú, «Linh Ngôn». Có khi cậu ấy còn không biết mình đang nói tiếng Nhật. Tiếng Underworld... không, tiếng Norlangarth? Nhưng chờ đã, lúc nãy cậu ấy gọi bánh mì là «Pan». Pan chắc chắn không phải một từ tiếng Anh... là tiếng Bồ Đào Nha? Hay Tây Ban Nha nhỉ?
Trong khi tôi có một tràng suy nghĩ trật đường ray, trước khi tôi kịp nhận ra thì Eugeo đã thu dọn xong đồ đạc và bảo,
“Kirito, xin lỗi vì để cậu phải chờ. Về làng nào.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK