Tôi đã nghĩ mình có thể chế ngự, chịu đựng được cơn đau ở một mức độ nào đó.
Khoảng hơn hai năm trước, tôi đã giao chiến với đám goblin đột nhập từ Dark Territory ở Hang Động Phía Bắc gần làngRulid. Trong cuộc chiến đó, vai trái tôi đã hứng một nhát chém từ cây dao rựa của tên thủ lĩnh đám goblin đó. Mặc dùvẫn còn rất xa mới gọi là vết thương chết người, một cơn đau kinh khủng——hay chính xác hơn, là nỗi sợ bị đau——đã khiếntôi phải co quắp cả người trong hãi hùng để rồi bất động.
Trải nghiệm đó đã đánh trúng điểm yếu của tôi trong Underworld. Có lẽ vì một khoảng thời gian quá dài tôi chỉ mãichiến đấu trong những thế giới không thể gây ra cơn đau, nhờ vào chức năng hấp thụ cảm giác đau cài trong Nerve Gear vàAmuSphere, thành ra tôi mất sức đề kháng trước vấn đề này.
Kể từ đó, tôi đã hoàn toàn điều khiển bản thân không được co rúm lại khi bị dính đòn bởi kiếm gỗ lúc tập luyện vớiEugeo hay trong những trận đấu trong Học Viện. Có thể nhờ thế mà những vết thương tôi hứng chịu trong những trận chiếnvới các Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã không còn làm tôi đông cứng vì sợ hãi, chí ít là vậy. Suy cho cùng, trong Underworld, ta cóthể phục hồi lại hoàn toàn dù đã bị chặt mất tay chân, miễn là Sinh Mệnh chưa tụt về zero.
Nhưng——
Ngay trước đoạn kết của cuộc hành trình dài đằng đẵng này, tôi đã nhận một bài học quá cay đắng rằng tôi thật sựchưa bao giờ chinh phục thành công bản thân này.
«Sword Golem», vũ khí quân sự chế tạo bởi Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, sở hữu một sức mạnh phi thường cũng nhưtốc độ không tưởng. Màn trình diễn siêu việt của nó thậm chí bẻ cong cả những quy tắc trong thế giới này. Phải côngnhận quả là một phép màu khi tôi đỡ thành công được đòn đầu tiên từ tay trái của nó, nhưng đòn thứ hai từ chân trái saucủa nó đã nhanh đến nỗi mắt tôi không tài nào theo kịp.
Thanh kiếm làm nên cái chân của nó dường như đã xé xuyên qua nội tạng của tôi một đường từ bên phải tới bên trái.Tôi cảm thấy được một cơn ớn lạnh râm ran ở bụng tôi lúc dính một đòn nặng như thế, nhưng điều tôi cảm thấy lúc đangbay như lá rơi trên không trung, đập vào cửa sổ rồi ngã phịch lên sàn, lại là một cơn đau dâng lên ồ ạt khắp người tôinhư thể đang bị xé thịt tế thần vậy. Không ngón tay nào nhúc nhích nổi, trong khi nửa thân dưới đã mất hoàn toàn cảmgiác. Giờ có nói người tôi thật sự đã bị cắt làm đôi với chút da còn dính lại giữa hai nửa thì cũng chẳng lạ.
Mà tôi còn suy nghĩ được cũng đã là một sự bí ẩn rồi.
Hoặc cũng có lẽ là cơn đau này chỉ là sự phóng đại quá mức bởi sự tuyệt vọng trong tôi.
Sinh Mệnh tôi hẳn đang tụt xuống nhanh hơn bao giờ hết. Chắc chẳng tới vài phút nữa mà nó sẽ về số 0 tròn trĩnh.
Nhưng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice kia thậm chí còn ít thời gian hơn nữa. Vị hiệp sĩ hoàng kim giáp ngồi sụp trên sàn đằngxa kia, đã bị thanh kiếm con Sword Golem đâm xuyên ngực. Dường như cô ấy đã tránh bị đâm trực tiếp vào tim, nhưng khôngthể thay đổi thực tế là máu cô ấy đang trào ra không ngớt. Có khi Thần Thuật chữa thương cấp cao nhất cũng không thểkịp cứu cô ấy mất. Fluctlight kì diệu đã phá vỡ được «Phong Ấn của Mắt Phải» – thứ áp đặt lên mọi cư dân Underworld –với ý chí của chính mình sẽ bị phá hủy ngay trước mắt tôi.
Thế này thì tính mạng người bạn chí cốt không thể thay thế – Eugeo, người đang ở ngoài tầm nhìn của tôi, cũng sẽ nhưngọn nến trước gió. Dẫu sức mạnh cậu ấy đã vượt qua tôi, nhưng kẻ thù không phải là đối thủ mà kiếm kỹ có thể địchlại.
Thị lực mơ màng của tôi chỉ thấy con Sword Golem đang tiến đến, mỗi bước đi lại gây nên một cơn rúng động nhỏ.
Dù đã cố hết sức gào lên bảo cậu ấy chạy đi, miệng tôi cũng chỉ thoát ra một hơi thở yếu ớt.
Không, tôi có gọi cậu ấy đi nữa, Eugeo chắc chắn sẽ không bỏ chạy. Cậu ấy sẽ siết chặt thanh Bích Hồng Kiếm và chốnglại kẻ thù áp đảo, để cứu Alice và tôi.
Thảm họa tồi tệ này chỉ có thể quy về sự đánh giá sai của tôi——một giả định ngu ngốc rằng Administrator sẽ khônggiết người.
Ở Phòng Đại Thư Viện, nhà hiền triết Cardinal đã giải thích cốt lõi tạo nên những điều «cấm kỵ» trong thế giới nàybằng một ví dụ về tách trà. Điều cô bé muốn truyền tải là mọi điều cấm đều có lỗ hổng của riêng nó. Administrator đãvượt qua giới hạn của bản thân mình nhờ tạo ra một vũ khí tự động tàn sát mọi kẻ thù thay cho tay ả.
Cơn đau như lửa cháy đang dần biến thành nỗi tê dại điếng người.
Sinh Mệnh tôi sẽ sớm tụt về zero. Tôi hẳn sẽ bị đá khỏi thế giới này trong tích tắc, tỉnh dậy trong cỗ máy STL vànhân viên của Rath sẽ cung cấp thông tin cho tôi. Về sự xóa sổ Underworld trong tình trạng hiện tại——cùng với mọiFluctlight, kể cả Alice và Eugeo, không một ngoại lệ.
Giá như Sinh Mệnh tôi cũng có giá trị ngang với Eugeo và người khác.
Giá như tôi cũng có thể gặp một cái chết thực sự cùng cặp đôi này tại đây.
Nếu không thì tôi biết lấy gì để tạ lỗi với họ?
Trong tầm mắt đang tối dần từ từ này, chỉ còn lại hình ảnh 4 cái chân đang tiến tới của con Sword Golem cùng ánh hàoquang bay bay và rung động từ mái tóc vàng óng của Alice đã ngã xuống.
Ngay cả ánh sáng, cũng đang chậm rãi từ bỏ tôi.
Thì đó cũng là lúc, một giọng nói êm ái, nhưng rõ ràng, xoáy vào đôi tai này.
『Dùng con dao găm đi, Eugeo!』
Sự êm dịu đó có lẽ tôi đã nghe ở đâu lúc trước. Tôi vẫn tiếp tục lắng nghe cuộc đối thoại giữa một giọng nữ trung vàEugeo trong tâm trí trống rỗng.
Chủ nhân giọng nói ấy đưa ra vài chỉ dẫn ngắn gọn trước khi nói rằng cô ta sẽ kéo dài thời gian cho cậu ấy và dichuyển đến chỗ tai tôi. Một cảm giác âm ấm chạm lên má phải tôi trong chốc lát.
Nhưng hơi ấm ấy đã mang lại cho cơ thể tôi một chút cảm giác. Gượng hết sức, tôi mở đôi mí mắt đã gần đóng lại.
Trước đôi mắt tôi, người đã đáp xuống tấm thảm đã thấm đẫm máu tôi không một tiếng động——
Là một con nhện cực, cực kì nhỏ nhắn với bộ lông đen bóng.
Còn ai vào đây nữa. Charlotte. Ma thú của nhà hiền triết Cardinal, nó đã luôn ẩn núp quanh quẩn tôi suốt hai nămtrời để thu nhặt thông tin.
Nhưng tại sao cô ấy lại ở đây? Con nhện bé nhỏ này đáng lẽ đã được chủ nhân cô ta giải phóng khỏi nhiệm vụ ở trongPhòng Đại Thư Viện và đã mất hút vào kẽ hỡ những giá sách rồi chứ.
Cơn đau và nỗi sợ tức khắc rời chỗ trong tâm trí tôi, để lại sự ngạc nhiên tột đỉnh. Sinh vật quá nhỏ nhoi ấy bắtđầu lao về con golem khổng lồ ngay trước mắt tôi.
8 cái chân mảnh khảnh dậm lên tấm thảm một cách mãnh liệt. Tuy nhiên, một bước đi của con nhện sánh sao được với củacon golem kia. Thế thì cô ấy định làm cái gì để kéo dài thời gian cho Eugeo đang bị con golem đó truy sát đây?
Tôi đang miên man như vậy trước khi khẽ há hốc mồm bởi một cú shock chưa từng thấy.
Con nhện đen đã và đang dần to lên.
Cứ mỗi lần những cái chân của cô ấy dậm lên sàn thì kích thước cô ta lại tăng lên nhanh chóng. Đầu tiên là cỡ conchuột, đến con mèo, rồi chẳng lâu sau thì cỡ một con chó và còn đang lớn dần lên. Trước khi kịp nhận ra, cái má đang ápxuống mặt sàn của tôi đã nhận ra những đợt rung chuyển dữ dội bởi những cú bật đà trên thảm của Charlotte.
“——Gigii!”
Phát ra tiếng ken két của kim loạt, con Sword Golem cuối cùng cũng nhận thấy Charlotte. Hai viên ngọc trong hốc mắtcủa nó lấp lánh lên như đang nhận diện kẻ thù.
“Shaaaa!”
Thét lên một tiếng chói tai đáng sợ, trong 4 con mắt độc lập của con nhện đen giờ đã dài hơn cả 2 m ấy, ánh lên tiasáng chói lòa.
Mặc dù chiều cao còn chưa đạt đến một nửa con golem, Charlotte sau khi phóng lớn cũng có toàn thân bao phủ bởi mộtlớp giáp trông rất cứng rắn, đối lập với kẻ thù chỉ tạo từ những thanh kiếm mỏng dài. Bộ giáp đen tuyền óng lên nhưvàng trong ánh sáng, và những cái vuốt mọc trên 8 chân của cô ấy trông tựa những viên hắc pha lê.
2 trong số 8 cái chân đó to hơn hẳn những cái còn lại, thay thế như cánh tay của cô ta, và những cái vuốt đủ dài vàbén ngọt đến độ có thể coi là kiếm. Giương cao chân phải lên, Charlotte giáng xuống chân trái con golem.
Tiếng kim loại nặng nề chát chúa, như 2 thanh cự kiếm chém vào nhau, dội vang khắp căn phòng. Những tia lửa cam lóacả mắt tóe lên rọi sáng đại sảnh u ám.
Trong ánh sáng chốc lát ấy, tôi nhận thấy bóng dáng của Eugeo đã chạy từ lúc nào không ai hay.
Không phải tới chỗ con golem. Cũng không phải tới chỗ Alice hay tôi.
Cậu băng về phía bức tường vòng cung phía bắc, theo chỉ dẫn của Charlotte, để đâm con dao găm vào chiếc đĩa thangnâng.
Đằng sau Eugeo, dù đòn đơn kích của Charlotte đã phá được thế của con Sword Golem một chút, nó vẫn dễ dàng đứng vữngvà chuẩn bị nâng cánh tay phải lên cao.
Có lẽ con golem đã hoàn toàn xác nhận con nhện đen khổng lồ xuất hiện đột ngột này là kẻ thù, và cặp mắt trắng ngảxanh của nó lóe lên sắc lẹm khi nó vung tay phải xuống cùng một tiếng gầm.
Charlotte đón đòn này bằng tay trái.
Thanh kiếm hoàng kim và móng vuốt hắc pha lê đâm sầm vào nhau trên không trung, lại một lần nữa tạo nên cơn chấnđộng mãnh liệt. Xung chấn lan truyền qua sàn nhà cũng làm cơ thể tôi rung lên bần bật.
Nhát chém đơn kiếm từ con Sword Golem đã từng dễ dàng thổi bay Alice và tôi đã bị cô nhện đen to lớn này chặn lạikhi khuỵu 6 chân sau của mình.
Cả hai kẻ đó tiếp tục kèn cựa nhau như thế trong nỗ lực hạ gục kẻ kia. Lớp giáp cứng cáp phủ trên chân Charlotte oằnlại khi cô chịu một sức nặng kinh khủng thế kia, trong lúc đó, 3 thanh kiếm ghép nên cánh tay phải con golem cũng kêulên ken két ở khớp nối.
Cuộc đọ sức kết thúc chỉ sau 3 giây vỏn vẹn.
Kẻ thua cuộc với một âm thanh điếng người vang lên là chân trái trước của Charlotte. Một dòng chất lỏng trắng đụcvọt ra từ vết cắt, nhuộm lên bộ giáp đen của cô.
Tuy nhiên, cô nhện thậm chí không lùi bước nào mà còn đâm thẳng tới với chân phải trước còn lại. Mục tiêu của cô talà khoảng hở giữa 3 thanh kiếm khổng lồ dựng nên tấm lưng con golem. Có những tia sáng tím lập lòe trong đó——ModuleKính Thần.
Móng vuốt của cô ấy vươn tới như một tia chớp đen chọc xuyên qua khối lăng trụ, điểm yếu chí tử của congolem——khoảnh khắc tôi thấy điều đó, hàng loạt lưỡi kiếm xếp thành xương sườn lồng ngực hai bên trái phải cột xươngsống cùng đồng thời chuyển động.
Jakiiin!! Một tiếng ồn kim loại như máy cắt giấy vọng lại. 4 lưỡi kiếm mỗi bên chụm lại. Nằm kẹt giữa chúnglà chân phải của Charlotte, bị chặt đứt trong vô vọng, kéo theo một dòng lũ chất lỏng từ trong cơ thể phụt ra lầnnữa.
Lồng ngực con golem chầm chậm mở ra và nửa cái chân trái bị xé ra của cô ấy rơi ra từ đó. Có lẽ đã chắc mẩm chiếnthắng của mình, đôi mắt con golem lập lòe yếu ớt, nhìn hồ như sự nhạo báng kẻ thù.
Charlotte vẫn giữ vững lòng can đảm dù đã mất 2 chân trước.
Rít lên một tiếng chói tai lần nữa, cô ấy lao mạnh về phía trước nhằm cắn kẻ kia bằng những cái nanh ngắn nhưng sắclẻm mọc ra trong miệng.
Tuy nhiên, đòn tấn công đó đã không thể tới đích. Con golem tung cước nhanh đến nỗi cả mắt tôi cũng không theo kịp,xén ngọt 2 cái chân trái khác của Charlotte, thế là con nhện khổng lồ ngã ầm lên đất do thăng bằng của cô ấy đã bịphá.
Đủ rồi——chạy đi.
Tôi cố hét lên.
Tôi chưa bao giờ trò chuyện trực tiếp với con nhện đen tên là Charlotte ấy.
Nhưng cô ấy đã luôn quan sát tôi. Cô thậm chí còn bảo tôi rằng những bông hoa Zephyria tôi đã trồng trong vườn hoaký túc xá vẫn có thể được cứu dù đã bị Raios và Humbert xé thành từng mảnh. Dẫu nhiệm vụ Cardinal giao cho cô chỉ làtheo dõi tôi.
Phải——cô ấy không đáng phải hy sinh trong một trận chiến vô vọng như vậy chỉ để mỗi việc câu giờ.
Chạy đi, tôi lại cố gào lên, nhưng chẳng có âm thanh nào thoát ra nổi.
Đứng dậy bằng cách nào đó với 4 cái chân còn lại, Charlotte hạ thấp người để chuẩn bị liều mình phóng tới lầnnữa.
Nhưng trong một tích tắc nhanh hơn, tay trái con golem đã lao xuống từ ngay phía trên, xuyên sâu vào người con nhệnđen sau khi để lại một đường cong ngắn gọn.
“…… Ah……”
Một âm thanh, vẫn còn quá yếu để gọi là tiếng thét, rỉ ra từ cổ họng tôi.
——Và ngay lúc đó.
Một ánh chớp tím đột nhiên che kín tầm nhìn của tôi.
Vầng sáng đó tôi đã từng trông thấy một lần trước đây. Hàng loạt tia sáng quét qua sảnh lập tập hợp của vô số kí tựthường. Ánh sáng này đã xuất hiện khi tôi dùng con dao găm Cardinal trao cho tôi, để cứu Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp NhấtFanatio.
Eugeo hẳn đã chạm đến chiếc đĩa nâng và đâm con dao găm cậu giữ. Tôi không chắc kết quả sẽ là gì, nhưng chắc chắnEugeo sẽ không lãng phí quãng thời gian mà Charlotte đã tạo ra bằng cách mạo hiểm tấn công với cả tính mạng cô ấy.
Đắm mình trong vầng sáng đang nhạt dần, cô nhện đen tuyền cào cào trên mặt sàn với những cái chân còn lại, như thểmuốn đứng dậy dù thân mình đã bị xuyên thủng. Thế nhưng, cơ thể khổng lồ của cô bất lực đổ gục trên vũng máu trắng lênhláng sau khi con golem rút cánh tay của nó với tiếng ướt nhẹp.
4 con mắt độc đáo xếp thành hàng trên mặt cô ấy đã gần như mất hết màu đỏ tươi sặc sỡ của ruby. Đã xác nhận tìnhtrạng chiếc đĩa nâng với những con mắt đó, Charlotte thều thào yếu ớt khi cả máu cũng rỉ ra từ khe hở giữa những chiếcnanh.
『Tạ ơn trời…… tôi làm được rồi. 』
Những cẳng chân phải của cô run rẩy, đẩy người cô quay qua. 4 con mắt của cô nhẹ nhàng nhìn tôi.
『Tôi rất vui…… Tôi đã có thể, chiến đấu…… cùng cậu…… ở…………』
Những từ cô nói lịm dần như thể tan vào không trung. Ánh đỏ thẫm trong những con ngươi tròn vo bóng loáng ấy nhấpnháy lần cuối rồi biến mất.
Khi tầm nhìn tôi khẽ mờ đi, tôi nhận ra nước mắt mình vẫn còn chảy ngay cả khi tôi đã cận kề cái chết. Cô nhện đenlặng lẽ rùng mình. Vũng máu trắng ấy, cũng nhanh chóng hóa hơi, để lại không gì khác ngoài một cái xác be bé bằng đầungón tay tôi, nằm ngửa lên trời với 4 cái chân quặp lại.
Con Sword Golem xoay mình như thể trong tích tắc chẳng còn để tâm tới kẻ nó đã kết thúc Sinh Mệnh vừa nãy, trong khiđôi mắt lập lòe của nó nhận thấy Eugeo.
Vật thể khổng lồ kia trở người 90 độ và nặng nề đâm từng mũi kiếm của bàn chân nó lên sàn. Những dải sáng tím phớtkia vẫn cứ lung linh vươn tới khắp nơi.
Tôi dồn hết sức mình để di chuyển cái cổ này vài cm và nhìn thấy nguồn gốc những luồng sáng đó.
Một vòng ánh sáng rung động trên mặt sàn tầng ở bờ bắc trong cái sảnh hình tròn này, cách mặt gương một khoảng. Đólà đĩa nâng mà Alice và tôi đã dùng để lên tầng 100.
Một thứ trông như dấu thập cực nhỏ đang cắm vào chính giữa vòng tròn đó. Đó là con dao của Eugeo, một trong 2 condao găm màu đồng thau Cardinal đã giao phó cho chúng tôi. Những con dao này được tạo bởi nguồn tài nguyên lấy từ bímtóc cô ấy đã nuôi trong 200 năm, chúng có thể mở một kênh nối xuyên không giữa Cardinal và bất cứ thứ gì chúng cắmvào.
Eugeo đã sử dụng vũ khí cuối cùng chống Administrator để đâm vào cái đĩa nâng trong mặt sàn theo chỉ dẫn củaCharlotte, cô nhện đen.
Chiếc đĩa nâng đó đang hoàn toàn tỏa sáng với ánh tím. Khi con dao găm cuối cùng cũng lìa ra, những làn sóng cao tầnnhư âm thoa cộng hưởng lẫn nhau ngày càng mở rộng, liên kết chiếc đĩa nâng và trần phòng bằng một cột sáng hẹp.
Đứng bất động bên cạnh, Eugeo lấy tay trái che mặt, không thể nhìn thẳng vào vầng hào quang đó. Con Sword Golem đangtiến về phía cậu cũng ngưng lại với tiếng ken két ở khớp nối như thể chần chừ trước một hiện tượng không thể lýgiải.
Chùm sáng dần dần lan ra theo chiều rộng. Một mặt phẳng nâu tối, bóng loáng——một tấm ván——xuất hiện từ trong đấy.Không, đấy không phải là một tấm ván bình thường. Viền quanh bởi khung chữ nhật, cùng một nấm cửa bạc nhô ra ở mộtcạnh, đó là một cánh cửa.
Ngay khi tôi nhận ra, vầng hào quang lóa mạnh lên rồi biến mất. Những cơn sóng cao tần cũng mờ đi và sự yên tĩnh trởlại với căn phòng.
Cả Eugeo và tôi lặng lẽ nhìn về cánh cửa dày có thiết kế và màu sắc quen thuộc.
Có lẽ chương trình đã hoạt động lại sau khi sự dị thường kia lắng xuống, con Sword Golem tiến lên một bước với chânphải.
Chính lúc đó——
Một tiếng động nhỏ, rít khẽ lay động không khí, nhưng rõ ràng.
Nắm cửa bạc chầm chậm xoay. Tiếng rít nhanh chóng vọng lên lần nữa, cùng lúc với cánh cửa lặng lẽ mở ra.
Cánh cửa đứng trơ trọi trên mặt sàn, nên đáng lẽ bên mặt kia nó cũng là cái sảnh này thôi. Nhưng trái lại, khôngchút ánh trăng nào lọt qua nổi khe hở giữa cánh cửa và bản lề gỗ. Khoảng giữa đó hoàn toàn chìm trong bóng tối.
Cánh cửa tiếp tục mở ra và dừng lại khi hở ra được khoảng 50 cm. Bên trong đó có gì, vẫn không thể thấy được. ConSword Golem vẫn cứ tiến tới, phớt lờ cánh cửa. Những thanh kiếm khổng lồ của nó sẽ chém tới được Eugeo trong 3 bước……2——
Không một âm thanh báo trước, một luồng sáng cường độ kinh ngạc tuôn ra từ bóng tối sau cánh cửa.
Một ánh chớp trắng tinh bắn ngang ra về phía trước như lũ.
Gagaan!! Tiếng ồn từ cơn chấn động làm tai tôi nhói lên đến mức chưa từng thấy, hơn cả bất cứ Thần Thuậttôi từng chứng kiến trước đây. Tia chớp giáng trực tiếp lên Sword Golem đi ngoằn ngoèo như một sinh vật sống, và biếnmục tiêu của nó thành một thứ đen thui.
Luồng sáng đó tấn công dữ dội trong vài giây trước khi cuối cùng cũng mờ dần, để lại con golem, thứ dường như khoekhoang là gần như bất khả xâm phạm, đứng sựng đấy với thân trên chao đảo. Làn khói trắng mờ bốc lên từ hàng chục thanhkiếm và đôi mắt nó nhấp nháy loạn xạ.
Con quái vật vẫn ngoan cố bước tới thì lại trúng tiếp một tia sét khác phóng ra từ cánh cửa. Tốc độ khai hỏa đó thậtkhông thể tin nổi, đối với một Thần Thuật có sức mạnh tới mức đó thì cần chú thuật hàng chục dòng. Mang trên mình vôvàn chỗ cháy đen, con golem rít lên một tiếng rên rỉ khi lùi lại một bước, nhưng nửa giây sau, nó vẫn không thểthoát.
Một tràng sấm rền còn to hơn trước gầm lên, kèm theo một tia sét thứ ba lao tới. Hứng phải luồng sáng trắng, còn đậmhơn 2 lần trước, thứ vũ khí quân sự cao 5 m kia dễ dàng bị thổi bay đi như một tờ giấy mỏng. Xoay tít trong khôngtrung, nó bay qua ngay bên phải của Administrator đang nổi bồng bềnh rồi đầm sầm xuống nền sàn ở tít cuối sảnh. Tôi cócảm giác Thánh Đường Trung Tâm này cũng rúng động theo xung chấn cú ngã đó.
Con golem ngã lộn nhào cuối cùng cũng bất động, nhưng những mũi kiếm ở chân tay nó vẫn khe rung rung, chứng tỏ SinhMệnh của nó chưa bị rút sạch. Nhưng, chắc hẳn nó không thể gượng dậy nổi một thời gian.
Tôi chuyển tầm nhìn về lại và nhìn vào bóng tối đằng sau cánh cửa lần nữa.
Tôi đã biết chắc ai sẽ xuất hiện sau đó. Không ai trong thế giới này có khả năng khai hỏa thần tốc những Thần Thuậtkhủng mức ấy ngoài Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, và một người nữa.
Thứ đầu tiên hiện ra từ bóng tối là một cây quyền trượng cao cao cầm trong một bàn tay nhỏ nhắn. Tiếp theo là ốngtay áo thụng dưới cổ tay mảnh khảnh. Vài lớp vải phủ lên chiếc váy đầm nhung màu đen. Một chiếc mũ tam giác có đính mộttúm lông. Đôi giày đáy phẳng ló ra dưới tà váy tiến một bước lên phía trước và nhẹ nhàng dẫm lên tấm thảm.
Ánh trăng soi rọi mái tóc xoăn mượt mà màu hạt dẻ và cặp kính khung bạc. Đôi mắt to tròn chứa đựng cả sự trẻ trungvà sự thông thái vô biên long lanh sau mắt kính đó.
Nhà hiền triết Cardinal, người sở hữu quyền năng ngang tầm với Giáo Sĩ Tối Cao Administrator, bản thể khác của cô,và đã sống gần như vĩnh viễn ở Phòng Đại Thư Viện cô lập, bình tĩnh bước ra, đi vào trong ánh trăng trắng ngả xanh, rồiđứng lại. Cánh cửa đằng sau cô tự động lại ngay tức khắc sau đấy.
Làm thế nào mà Cardinal có thể đến đại sảnh này từ căn phòng thư viện biệt lập đó?
Chìa khóa, hiển nhiên, là con dao găm màu đồng thau của Eugeo cầm. Con dao cắm vào cái đĩa nâng theo chỉ dẫn củaCharlotte đã kết nối tới Cardinal. Nếu vậy, sử dụng Thần Thuật để thay đổi đích đến liên kết giữa đĩa nâng và phòng thưviện hẳn là chuyện nhỏ đối với cô bé.
Nhà hiền triết nhỏ nhắn nhìn quét qua tầng cao nhất của Thánh Đường, nơi hẳn là lần đầu tiên cô thấy, với nét mặtnghiêm nghị của một giáo viên.
Tiếp, cô hướng mắt sang Eugeo đang đứng ở bên và gật đầu một cái cụt lủn. Cô cũng nhìn đăm đăm vào Hiệp sĩ Alice đãnằm sóng xoài ở đằng xa. Đưa mắt sang nhìn tôi cũng đang ở thế tương tự, cô nở nụ cười nhỏ như thể trấn an tôi và gậtđầu lần nữa.
Cuối cùng——
Đứng thẳng người lên một cách kiên quyết, Cardinal nhìn chằm chằm vào kẻ vẫn đang lặng lẽ lơ lửng trên không trongsảnh. Nhìn từ một bên, nét mặt nhà hiền triết không có chút gì của những cảm xúc mãnh liệt có lẽ cô phải có khi đối đầuvới kẻ thù không đội trời chung sau 200 năm.
Xem xét xong tình thế, Cardinal nhẹ nhàng nâng cây trượng trong tay phải. Bóng dáng nhỏ bé của cô nổi lên rồi trượtthẳng qua không khí đến chỗ Alice và tôi đang nằm phục.
Đáp xuống sàn nhà, trước tiên cô lấy đầu cây trượng chạm nhẹ vào lưng Alice. Tức thì những đốm sáng lấp lánh bayxung quanh và nhẹ nhàng tạo thành cơn lốc nhỏ, chìm dần vào cơ thể vị hiệp sĩ.
Kế đến, cô bé gõ cây trượng mảnh khảnh lên vai tôi. Luồng sáng ấm áp ấy lại đến lần nữa, bao phủ lấy cơ thể đã mấthết cảm giác của tôi.
Cảm giác trống rỗng lạnh lẽo trong tôi, như thể tôi đang biến mất dần, tan biến trước khi một cơn đau thiêu đốt trởlại bụng tôi, chỗ trúng đòn trực tiếp của con golem. Tôi dằn họng không được hét lên thì cơn đau chóng tan biến bởi mộtcơn sóng ấm. Xúc giác cơ thể quay lại ngay khi cơn đau dịu xuống và tôi thử co cánh tay phải cứng đờ vô số lần trướckhi e sợ đối mặt vết thương ở bụng mình.
Sờ xuống dưới thì thấy dù vẫn còn một vết sẹo nhức nhức, nhưng vết thương sâu hoắm từng suýt cắt đôi ngươi đã hoàntoàn chữa lành, tôi không thể không ngạc nhiên được. Nếu tôi muốn đạt kết quả tương tự với Thần Thuật chữa thương, tôicó thể phải niệm thuật liên tục hàng giờ trong một khu rừng ngập ánh sáng.
Được cứu rồi——một niềm hạnh phúc giản đơn đó thậm chí không đủ xứng với một thuật thức quá thần diệu, hiểnnhiên, cần phải trả một cái giá ngang bằng. Không cần phải nói thì người trả không phải là tôi, mà là nhà hiền triết,Cardinal. Suy cho cùng, Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, sẽ không để——
Như thể hoàn toàn không quan tâm những tưởng tượng rợn gai ốc của tôi, Cardinal nhẹ nhàng bay lên lần nữa.
Sau một chốc, nơi cô bé đáp xuống là trước một cái xác đen nhỏ tí trên tấm thảm.
Cây quyền trượng đâm lên sàn chỉ với tiếng thụp nhỏ. Ngay cả khi tay của chủ nhân đã rời ra, cây trượng vẫn đứngthẳng thớm không lay.
Cardinal lặng lẽ cúi xuống và nhặt nhạnh những mảnh khẳng khiu trên sàn bằng cả hai tay. Hai bàn tay ôm lấy con nhệnđen, Charlotte, vào ngực, cô bé rũ đầu xuống thật sâu, rồi thì thầm rất khẽ tôi cũng không nghe được.
“Ngươi…… đồ cứng đầu. Không phải ta đã giải phóng ngươi khỏi nhiệm vụ rồi sao, đã cảm ơn những nỗ lực của ngươi, vàbảo ngươi sống tùy thích ở khe hở giữa những giá sách ngươi thích sao?”
Hàng mi dài của cô bé nháy 2,3 lần đằng sau cặp kính tròn.
Tôi cầm lấy thanh kiếm nằm bên cạnh tôi trong bàn tay phải cuối cùng cũng cử động tự do, rồi dùng nó để chống ngườilên. Sau khi vừa nghiêng ngã vừa bước tới gần Cardinal, tôi xếp qua một bên những từ nên nói, thay vào đó lại hỏi.
“Cardinal…… đó là hình dạng thật…… của Charlotte……?”
Mái tóc xoăn của nhà hiền triết lắc qua khi cô ngẩng mặt nhìn tôi với đôi mắt ươn ướt và đáp lại với giọng đầy hoàiniệm.
“…… Rất nhiều ma thú và dị thể cư ngụ trong rừng và đất hoang ngay cả trong Nhân Giới này từ rất xưa rồi. Anh cũngphải quen với những thứ đó rồi chứ.”
“…… Named monster…… Nhưng…… Charlotte có thể nói tiếng người và thậm chí có cả cảm xúc mà…… Cô ấy cóFluctlight không……?”
“Không…… Theo ngôn ngữ thế giới của anh, cô ấy có thể gọi là NPC. Được trang bị engine - trí thông minh giảnằm trong ngách của Main Visualizer, thay vì Lightcube, cô ấy là một phần của system, vậy đấy. Rất nhiều đạiquái thú, cổ thụ, tảng đá khổng lồ, vân vân, có khả năng trả lời bằng Thường Ngôn cũng được đặt trong Nhân Giới. Tuynhiên…… tất cả chúng giờ đã ra đi. Một nửa bị tiêu diệt bởi Hiệp Sĩ Hợp Nhất trong khi nửa kia là được dùng làmobject resource bởi Administrator kia.”
“Thế à…… Cũng giống như con rồng gác đã bị biến thành đống xương ở hang động trong Dãy Núi Tận Cùng phía bắc……”
“Phải. Tôi đã thấy điều đó rất đáng tiếc và đã ra sức thu thập những AI mới được tạo ra nhiều nhất có thể. Mặc dùnhiều ma thú tôi có là những unit nhỏ không có engine trí thông minh, vẫn có vài AI tôi gửi đi làmviệc như Charlotte. Dù sao, chúng cũng không bị tổn thương nặng nề ngay cả đã thu nhỏ ngoại hình nhờ vào chỉ số củachúng khá cao. Vì thế, cô ấy đã không bị thương tích gì sau hàng tá vụ lộn xộn các anh gây ra khi cô ta trốn trong quầnáo anh.”
“Nh - Nhưng…… nhưng còn……”
Tôi nhìn chăm chăm vào xác của Charlotte trên bàn tay Cardinal và tiếp tục câu hỏi trong kìm nước mắt chực trào rabất cứ lúc nào.
“Lời nói và hành động Charlotte không thể nào là của AI giả tạo được. Cô ấy đã cứu tôi. Cô ấy đã hy sinh vì tôi……Tại sao…… Tại sao lại có thể……”
“Tôi tin là tôi đã nói rồi, đứa bé này đã sống trong 50 năm. Cô ấy đã luôn liên tục trò chuyện với tôi và quan sátrất nhiều con người trong quãng thời gian đó. Trong 2 năm ngắn ngủi cô ấy bám trên anh…… chỉ ngần ấy thời gian bênnhau, dù không có Fluctlight, cô ta——”
Giọng của Cardinal chợt mạnh mẽ hơn và cô kết thúc lời của mình, một cách dứt khoát.
“Ngay cả nếu bản chất thật của trí thông minh đó còn vô dụng hơn cả data ra vào, một trái tim thật sự vẫncó thể ở trong đấy. Phải rồi, đôi khi, cả tình yêu. ——Tuy nhiên, thời gian có vô hạn đi chăng nữa thì ngươi cũng khôngthể hiểu đâu…… Administrator, đồ máu lạnh!!”
Thét lên với giọng khắc nghiệt, nhà hiền triết bé con cuối cùng cũng ngước mắt nhìn thẳng vào kẻ thù 200 năm củamình.
Đang lơ lửng trên cao và quan sát tình hình trong yên lặng, Giáo Sĩ Tối Cao không lập tức trả lời ngay.
Đôi bàn tay đan lại che lấy mình, không còn gì khác ngoài ánh sáng huyền bí tỏa ra từ đôi mắt long lanh như gươngcủa ả.
Theo câu chuyện Cardinal đã kể cho tôi trong phòng thư viện, khi Administrator hợp nhất với Cardinal System nguyênthủy, ả đã thao túng Fluctlight của mình và xóa đi hầu hết cảm xúc bản thân để ngăn ngừa bất cứ sự nổi loạn nào củachương trình phụ tự chỉnh sửa——bản ngã thứ hai, cơ sở tạo nên Cardinal hiện tại.
Mối nguy hiểm cơ thể bị tái chiếm bởi chương trình phụ đã biến mất khi họ thách thành hai cơ thể cá biệt, thế nhưng,ả ta hẳn thấy rằng cảm xúc là thứ vô dụng và không cần phải phục hồi chúng.
Do đó, tôi hình dung thực thể được gọi là Administrator là một người hoạt động như cỗ máy, chính xác là chương trìnhmáy tính. Nhưng Giáo Sĩ Tối Cao tôi chạm mặt trên tầng chóp đỉnh trong Thánh Đường này lại khác biệt rất lớn với tưởngtượng kia. Tôi không thể cảm thấy bất cứ điều gì giả mạo trong nụ cười ả luôn giữ trên môi khi khinh rẻ Chudelkin vàđùa giỡn với chúng tôi như những món đồ chơi.
Thậm chí đến bây giờ——
Một tràng cười trong vắt như tiếng chuông tuôn ra từ đôi môi của cô gái tóc bạc với đôi mắt bạc hẹp lại như đườngchỉ giấu sau hai bàn tay.
Kusu. Kusu, kusu.
Đáp lại lời Cardinal, những lời cực kỳ nghiêm khắc, đôi vai thon của ả run lên khi tiếp tục cười, như thể những lờiấy thậm chí còn vô nghĩa hơn cả một làn gió nhẹ.
Không lâu sau, ả chen vào giữa tràng cười một câu nói——chỉ một câu nhưng đã khiến nỗi kinh sợ ban nãy của tôi thànhhiện thực.
“Ta biết là ngươi sẽ tới mà.”
Kusu, kusu kusu kusu.
“Ta biết là người sẽ ló mặt khỏi cái tầng hầm mốc meo nếu ta nghịch những chàng trai này đủ lâu mà. Đó là giới hạncủa ngươi, nhãi ranh. Gửi đi vài tên thủ hạ để đối phó ta, thế mà cũng không thể bỏ rơi chúng như những con tốt thí.Con người thật vô phương cứu chữa.”
Đúng như tôi đã——
Đúng như tôi đã sợ, mục đích thực sự của Administrator là dụ Cardinal ra khỏi Phòng Đại Thư Viện biệt lập bằng cáchhành hạ chúng tôi tới bến. Nói cách khác, Giáo Sĩ Tối Cao vẫn còn con át chủ bài nào đó để đảm bảo chiến thắng trongtình thế này.
Nhưng con Sword Golem, thứ đáng lẽ vũ khí tối thượng của ả, đã gần như bị hủy diệt bởi Cardinal, giờ cả tôi và Eugeođều còn có thể chiến đấu được. Liếc nhìn qua Alice thì hẳn cô ấy đã tỉnh lại khi cô đang chống tay lên sàn cố đứngdậy.
Như hai mặt một đồng xu, Cardinal và Administrator sẽ chắc chắn kết thúc với kết quả hòa nếu họ đánh một - một, nênchúng tôi phải giữ lợi thế áp đảo trong tình hình này.
Tức là, Administrator chắc chắn đã phải dừng làm khán giả và tấn công toàn lực thời khắc cánh cửa kết nối từ phòngthư viện mở ra mới đúng chứ. Thế nhưng tại sao ả lại không phá đòn phá hủy con Sword Golem, sự phục hồi của Alice vàtôi, mà chưa kể đến cuộc đối thoại không hề ngắn giữa Cardinal và tôi?
Dĩ nhiên, Cardinal có lẽ cũng có những nghi ngại như tôi. Tuy nhiên, nhìn từ bên thì mặt cô ấy vẫn cương quyết khônggì lay chuyển được.
“Fun. Hình như ngươi cũng vậy đấy, bắt chước cái tính người khá lắm. Chắc ngươi đã dành 200 năm qua để mài dũa điệucười ấy trước tấm gương nhỉ?”
Administrator lảng tránh những lời gay gắt lần nữa với tràng cười.
“Ara, ngươi có khác gì, nhãi ranh, ngươi nghĩ cái gì khi dùng lối nói ấy thế? 200 năm trước, ngươi run rẩy đến nỗicực kì đáng thương khi bị mang đến trước mặt ta. Chẳng phải vậy sao, Lyceris - chan?”
“Đừng gọi ta bằng cái tên đó, Quinella! Tên ta là Cardinal, một program tồn tại chỉ để xóa sổ ngươi!”
“Ufufu, ra ngươi là thế. Và ta là Administrator, người cai quản mọi program. Ta xin lỗi vì đã không kịpnghênh đón ngươi, con nhãi. Phải mất chút thời gian để chuẩn bị Thần Thuật chào mừng ngươi.”
Kết thúc với một nụ cười, Administrator nhẹ nhàng giơ tay phải lên.
Những ngón tay vươn ra đang co lại như thể đang bóp một thứ vô hình. Đôi má luôn trắng bệch cho tới bây giờ của ả đãửng lên đôi chút và một tia sáng ác liệt xuất hiện trên đôi mắt bạc đấy. Cơn rùng mình ớn lạnh chạy dọc xuống xươngsống tôi ngay khi nhận ra Giáo Sĩ Tối Cao đang nghiêm túc tập trung lần đầu tiên.
Nhưng không còn thời gian để làm gì nữa. Trong tích tắc, Administrator nắm chặt tay phải lại.
Thế là——
Gasshaaan!! Vô số tiếng đổ vỡ ầm ầm lên khắp cả sảnh. Tôi nghĩ những bức tường gương khổng lồ bao quanh đãbị nát vụn ra cả.
Tuy nhiên, không phải vậy.
Thứ nát vụn nằm đằng sau những cánh cửa——những đám mây lượn ngoằn ngoèo đầy u ám, những ngôi sao chi chít, mặt trăngtròn vành vạnh tỏa ánh trắng ngả xanh rõ ràng: tất cả các thứ trong bầu trời đêm.
Tôi nhìn lên, điếng người, khi bầu trời trở thành những mảnh con con, xoay tít xung quanh rồi phân tán, rơi xuống vàvỡ thành những mẩu còn nhỏ hơn khi chúng đâm vào lẫn nhau. Khung cảnh còn lại sau khi những mảnh vỡ từng mang hình dángngôi sao nát vụn chỉ có thể diễn tả bằng từ «trống rỗng».
Những khoảng không vô tận màu đen và tím mờ như xếp thành những đường vân cẩm thạch, quằn quại sền sệt. Một thế giớirỗng không cùng cực, có thể hút sạch tâm trí ai đó nếu cứ nhìn đăm đăm vào nó quả lâu.
Mặc dù hoàn toàn khác về màu sắc và vẻ đẹp, thế nhưng tôi vẫn cảm thấy nó giống như khung cảnh ngày trước. Tôi đãtừng một lần nhìn thấy một bức màn trắng tinh nhận chìm bầu trời hoàng hôn khi Tòa Thành Bay Aincrad sụp đổ.
Underworld không thể bị phá hủy và biến mất, phải không? Nhân Giới, Dark Territory, làng mạc, thị trấn…… cùng nhữngcon người sống ở đấy, mọi thứ?
Thứ kéo tôi lại từ hố sâu hoảng loạn là giọng nói của Cardinal, điềm tĩnh trước sau như một, dù không hoàn toàntránh được cú sốc.
“Ngươi…… ngưng kết nối với address, phải không?”
——Ý em ấy là gì……?
Tôi nhìn lên, dù hoang mang cũng không thể dời mắt khỏi Administrator, và cô gái tóc bạc hạ cánh tay phải xuống khitrả lời như thầm thì.
“…… 200 năm trước, ta thật đáng trách khi để xổng ngươi ngay trên bờ vực cái chết, con ranh. Chẳng phải chính tay tađã thiết lập cái hầm mục nát là một address không liên kết sao? Do đó, ta đã quyết định rút tỉa bài học từ sai lầm đó.Là phải nhốt ngươi ở bên này khi lần tới ta nhử được ngươi ra. Một cái lồng cho con chuột bị mèo dồn vào đườngcùng.”
Dứt lời, Giáo Sĩ Tối Cao búng ngón tay trái, như thể hoàn tất nốt bước cuối.
Tiếng đứt gãy, khá nhỏ hơn so với lần trước, lập tức vang lên khi cánh cửa cao lớn màu nâu ngay đằng sau nát tan.Những mẩu vụn của nó còn bị nghiền thành những mẩu còn nhỏ hơn trên không trung, cuối cùng là biến mất. Thêm vào đó,vành tròn đánh dấu vị trí cái đĩa nâng cũng biến mất trên tấm thảm.
Eugeo đang đứng bên cạnh vươn chân phải tới trong kinh ngạc và giậm lên thảm nhiều lần. Trước khi ngẩng mặt lên nhìntôi và lắc đầu khẽ.
Nói cách khác, đó là cách nó diễn ra.
Thứ Administrator phá hủy không phải là thế giới đằng sau khung kính, mà là những liên kết thực giữa thế giới vàtầng cao nhất Thánh Đường này.
Ngay cả nếu chúng tôi phá được kính cửa sổ xung quanh bằng cách nào đó, chúng tôi cũng không thể vượt qua nó. Bởi sẽkhông có nơi nào để tới. Phương pháp nhốt người trong không gian ảo, nó thật sự quá tuyệt hảo, quả chỉ có những ai sởhữu quyền Giám Sát Viên. So với cái này, khu vực tù ngục dưới Hắc Thiết Thành trên tầng 1 ở Cựu Aincrad chỉ là trò trẻnít.
Administrator không hề lãng phí phút nào kể từ lúc Cardinal xuất hiện, mà sử dụng để chuẩn bị Đại Thần Thuật này——ra là thế.
Nhưng.
Nếu những liên kết giữa các không gian toàn bộ đã bị cắt.
“Tuy nhiên, ta nghĩ phép ẩn dụ đó không đúng đâu.”
Hẳn cũng đã dễ dàng đi đến kết luận giống tôi, Cardinal trầm giọng bắt bẻ.
“Ngay cả nếu chỉ mất vài phút để ngắt liên kết, việc tái liên kết cũng không hề đơn giản. Nên, ngươi cũng hoàn toànbị nhốt trong này thôi. Mà ta tin tình thế này chưa biết rõ ai là chuột ai là mèo đâu. Xét cho cùng thì chúng ta có 4nhưng ngươi chỉ có 1. Ngươi chắc chắn đã mắc sai lầm nặng nề nếu coi thường những thanh niên thiếu nữa này đấy,Quinella.”
Phải, đúng vậy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK