- Ngươi nói xem, Hồ Hữu Hòe không biết dùng kiếm, mất bao công sức rồi mạo hiểm như vậy để cướp một cây kiếm về rốt cuộc là để làm gì chứ? – Sau khi Phương Đa Bệnh trói Hồ Hữu Hòe lại rồi sai người cưỡi khoái mã đưa về Phương gia để cha xử lý, y rất hay cảm khái.
Lý Liên Hoa thở dài, lẩm bẩm:
- Ông ta cũng đâu có lười như người…
Phương Đa Bệnh trừng mắt nói:
- Ngươi nói gì cơ?
Lý Liên Hoa nghiêm mặt:
- Hồ Hữu Hòe cướp kiếm là vì ông ta chăm chỉ.
Phương Đa Bệnh giương mắt trân trân nhìn hắn, chỉ nghe thấy Lý Liên Hoa thong thả đáp:
- Ông ta sẽ vì thanh bảo kiếm ấy mà chuyển sang luyện kiếm; còn ngươi ấy, dù có cho ngươi một trăm thanh bảo đao, chặt đầu của ngươi đi thì ngươi cũng sẽ không luyện đao.
Phương Đa Bệnh đột nhiên nghiêm túc hẳn lên.
- Thế cũng chưa chắc, nghe nói ở Cửu Quỳnh Tiên Cảnh có một thanh đao tên là “Lược Mộng”, nghe nói bóng đao như cầu vồng, thân đao tựa nước, lúc thi triển tỏa ra ánh sáng lấp loáng, vô cùng tuyệt đẹp…
Lý Liên Hoa ngáp một cái đầy mệt mỏi.
Từng có một thanh đao tên Lược Mộng, đao xuất ra bay bổng tựa cầu vồng, bóng đổ xuống trăm dặm, ánh đao di chuyển sông núi ngàn năm chìm vào mộng, khắp dòng sông cảnh sắc tựa môi hồng. Sau đó thanh đao ấy bị gãy, lại được đặt vào một khối băng, tôi thành một thanh kiếm khác.
Tên của nó là “Vãn Cảnh”.
***
Vương Bát Thập chưa bao giờ gặp may mắn. Từ khi lọt lòng đến giờ, mẹ bị y khắc chết, lúc ba tuổi, để gom tiền mua cho y một cái áo rét, cha y đã lên núi đào măng trong ngày đông giá lạnh, kết quả bị rơi xuống vách núi mà mất. Từ tám tuổi trở lên, y đã bị bà cố tám mươi tuổi bán vào Hồng Diễm Các làm sai vặt với giá tám mươi đồng,vì thế nên y được gọi là Vương Bát Thập. Y cực khổ làm việc trong Hồng Diễm Các, một tháng cũng chỉ kiếm được bốn mươi đồng, đến năm ba mươi tám tuổi, khó khăn lắm mới tiết kiệm đủ tiền lấy vợ. Thành hôn chưa được ba ngày thì thê tử y chê lùn quá, đi ra ngoài sẽ bị mất mặt nên đã bỏ trốn cùng Trương Đại Tráng nhà bên, thế nên cho đến tận bây giờ Vương Bát Thập vẫn sống một mình.
Mặc dù chẳng có ai yêu thương nhưng Vương Bát Thập rất ít khi oán hận ông trời. Thỉnh thoảng tự soi mình xuồng dòng sông nhỏ ở phía Đông trấn, y cũng cảm thấy cái kẻ dưới nước kia nhìn quá ư kì dị xấu xí, người lại chỉ cao tới bốn thước(*). Mẹ kiếp, đúng là chẳng ai yêu thương cho nổi, y có thể làm việc trong Hồng Diễm Các đã là được ông trời chiếu cố lắm rồi.
(*) 01 thước là 33 cm, 04 thước là khoảng 1m3.
Người thật thà hiểu chuyện, an phận thủ thường như y thật sự nên được hưởng cuộc sống bình yên đơn giản, lúc chết thì nằm vào bãi tha ma, thế là kết thúc. Vương Bát Thập chưa bao giờ nghĩ đến việc bản thân sẽ có một ngày gặp phải ma quỷ.
- Tối hôm qua, ta đi đổ bô ở Hồng Diễm Các rồi quay về, ở đây tối mò mò, ta chẳng nhìn thấy gì cả, dĩ nhiên lúc ra ngoài ta cũng không đốt đèn. Đúng lúc ta định mở cửa thì phát hiện ra cửa không khóa mà lộ ra một khe hở… Ta nghĩ bụng, không lẽ là có trộm? Ngàn vạn lần đừng trộm cái chăn ta mua mười tám văn tiền trong phòng nhé, vì vậy để tóm được cái tên bên trong, ta dò dẫm đi vào qua cửa sổ. Kết quả vừa vào trong thì ôi trời ơi, ôi mẹ ơi!!! Trong phòng ta có một thứ đang lơ lửng, trắng xóa như quỷ, ta đánh một gậy qua thì cái thứ đó vụt phát sáng, thì ra đó là một bộ quần áo, ta ngước lên thì nhìn thấy…
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK