Đó là một sự bế tắc, nhưng chỉ tròn một giây sau. Ngọn lửa thoát ra từ Sí Diểm Cung trong tay của gã hiệp sĩ bắt đầu liếm sang thanh Bích Hồng Kiếm. Ánh sáng của chiêu thức đang bao phủ lưỡi kiếm chập chờn như thể nó không thể chịu đựng nổi sức nóng. Nếu «Vertical» bị gián đoạn tại đây, chắc chắn rằng thanh kiếm sẽ bị cuốn đi ngay lập tức và Eugeo sẽ chịu một đòn tấn công bỏng rát trực diện.
"Gu... uh, oo...!"
Eugeo thu hết tất cả sức mạnh thể chất và tinh thần của mình trong một nỗ lực vung thanh kiếm xuống. Tuy nhiên, ngọn lửa vẫn tiếp tục gia tăng và lưỡi kiếm bắt đầu nóng đỏ.
Eugeo đã không chú ý nó đến tận lúc này, nhưng Bích Hồng Kiếm sở hữu một nguyên tố thuộc tính băng hàn theo như «ký ức của kiếm» mà cậu đã thấy trong Đại Thư Viện. Như vậy, nó thật sự không mấy hiệu quả trong việc chống lại ngọn lửa cháy da, nguyên tố đối lập của nó, và giữ tình trạng này quá lâu nhiều khả năng sẽ làm cạn kiệt giá trị sinh mạng của nó đến một mức độ nguy hiểm.
Nhưng đồng thời, hẳn là sẽ có thể áp chế ngọn lửa của đối phương với nguyên tố của thanh kiếm.
—Ngươi đã được tôi luyện bởi những trận bão tuyết lạnh nhất trên đỉnh núi từ buổi tạo thành thế giới này.
—Ngươi không định để thua một ngọn lửa đơn thuần như thế này đấy chứ!
Có lẽ phản ứng với lời kêu gọi của Eugeo—
Một cơn lạnh đột ngột ập tới, làm tê buốt không chỉ tay phải đang siết chặt chuôi kiếm, mà cả tay trái nắm hờ vào nó cũng vậy. Chắc chắn là không hề có ảo giác. Bằng chứng là, những bông hoa hồng nhỏ được khắc lên dọc theo bề mặt của nó đã bị bao phủ bởi một màn sương trắng tinh khiết. Sương giá biến thành những dây leo mỏng, nhanh chóng quấn lấy lưỡi kiếm và phân tán ngọn lửa đang xâm lấn.
Hiện tượng này chưa dừng lại ở đó. Các tua băng trắng tinh thậm chí còn kéo dài sang cả nắm tay liền kề của hiệp sĩ, màn sương ùa đến để xua tan những ngọn lửa đang quấn quanh áo giáp màu đồng...
"Nuhh..."
Có lẽ do không thể chịu nổi cảm giác lạnh lẽo, một tiếng rên rỉ phát ra từ phía hiệp sĩ. Không bỏ lỡ khoảng khắc đối thủ của cậu trong tư thế nao núng - dù nó nhỏ nhoi thế nào đi nữa - Eugeo giải phóng sức mạnh mà cậu đã dồn nén.
Gyaan! Một tiếng động điếc tai vang lên, thanh kiếm vung xuống và đẩy lùi nắm tay trái của hiệp sĩ.
Tuy nhiên, mũi kiếm không chạm được vào cơ thể của đối phương, thật không may. Thanh kiếm chém xuống một nhát vô ích, hiệp sĩ nhắm vào Eugeo và vung nắm tay phải của mình không một giây chậm trễ. Nó không còn bốc lửa nữa, nhưng khổ ở chỗ nắm tay có sức mạnh như cả tảng đá kia sẽ thổi bay Eugeo đến tận chân cầu thang mà không có bất kỳ khó khăn nào.
Nhưng.
"Ay... eeaaah!"
Song song với tiếng hét đầy dữ dội, thanh kiếm của Eugeo vung lên từ một góc nhọn.
Việc chém ngược trở lại với thanh Bích Hồng Kiếm - nặng hơn cả một thanh thép có cùng kích thước chỉ bằng sức mạnh thể chất là không thể dù có là người khỏe đến thế nào đi chăng nữa. Chỉ có một lý do tại sao nó đã được thực hiện: đó là một bí chiêu từ một trường phái kiếm thuật. Phái Aincrad, kỹ năng hai đòn đánh, «Vertical Arc».
Lưỡi kiếm nhanh chóng vạch ra một vệt trông như thánh tự, 'V', chém xuyên qua giáp ngực của hiệp sĩ hợp nhất theo đường chéo. Một vài giọt máu đỏ thẫm rỉ ra từ miệng vết thương trên áo giáp màu đồng. Mũi kiếm đã lấy đi một phần da thịt của gã hiệp sĩ nhưng nó chỉ là một vết thương nông.
Khi tự chủ được phần thân trên của mình, gã hiệp sĩ chống chân và nhảy lui về sau. Eugeo phải thừa nhận căn phòng sẽ chìm trong lửa của một cuộc công kích nữa nếu khoảng cách được nới rộng. Tuy nhiên, bắt buộc phải có một khoảng trễ sau khi sử dụng bất kỳ bí chiêu nào.
Kirito đã bảo cậu tiếp tục suy nghĩ xem làm cách nào để loại bỏ khoảng dừng quá lớn gây ra từ việc sử dụng một bí chiêu. Tất nhiên, chẳng có vấn đề gì nếu nhát chém trúng mục tiêu, nhưng sẽ có nguy cơ dính phải một pha phản đòn chết người trong trường hợp nó bị chặn, né, hoặc thất bại trong việc ngăn chặn chuyển động của đối phương như lần này.
Khoảng dừng gây ra từ bí thuật là không thể tránh được và không điều gì có thể được thực hiện lúc đó ngay cả khi ai đó mong đợi nó. Eugeo có thể đưa ra vài phương pháp để loại bỏ sự chậm trễ đó, như đổi chỗ với một đồng minh hoặc phóng thích một nguyên tố tạo gió trước đó để tạo khoảng cách nhờ áp lực gió. Nhưng Kirito đã bị thổi bay vào hội trường và cũng không có đủ thời gian để niệm một thần thuật triệu hồi. Việc đó khiến chỉ còn duy nhất một phương án.
Eugeo gom tất cả sức mạnh thể chất và tinh thần của mình để kiểm soát chuyển động của Bích Hồng Kiếm khi nó ở trên quỹ đạo đòn đánh thứ hai của Vertical Arc. Cậu giữ chặt lưỡi kiếm mà trước đó lẽ ra phải chém lên sang bên trái, như thể được hỗ trợ bởi vai trái. Ánh sáng màu xanh bao quanh lưỡi kiếm đột nhiên biến mất do tác động mạnh quá mức, nhưng điều đó không quan trọng khi mà đòn tấn công đã dừng hẳn
Thanh Bích Hồng Kiếm dừng lại phía trên vai cậu ngay khi hiệp sĩ nhảy khỏi mặt đất một cách cộc cằn. Đỉnh cầu thang lớn đã rộng mở, và chắc chắn hắn đã có kế hoạch bắn một ngọn hỏa thương khác nếu hắn thành công trong việc rút lui đến cạnh của bờ tường trong lúc Eugeo bị bất động. Sẽ không có cách nào cho Eugeo phòng thủ nếu cậu để việc đó xảy ra.
Phương pháp cuối cùng để vượt qua những khoảng dừng bắt buộc.
Đó là liên kết bí chiêu với bí chiêu. Bằng cách thực hiện các tư thế kích hoạt kỹ năng tiếp theo trên tư thế kết thúc của các kỹ năng trước đó, khoảng trễ có thể bị xóa bỏ. Đó là tuyệt kĩ trong tuyệt kĩ mà ngay cả người dạy cậu, Kirito, cũng chỉ có thể thực hiện trong một nửa thời gian, «kết nối kiếm kĩ»—
“……!!”
Thở mạnh một hơi vào không khí, Eugeo hy vọng kiếm kỹ có thể kích hoạt với cả trái tim mình. Ngay sau đó, thanh kiếm tỏa sáng rực rỡ một lần nữa. Cơ thể Eugeo lao về phía trước như thể cậu nhảy vọt đi. Lưỡi kiếm chém xuống từ phía trên bên trái, gầm lên khi tiến sát đến hiệp sĩ hợp nhất. Kĩ năng một đòn đánh, «Slant».
Cuối cùng thì, đôi mắt gã hiệp sĩ đã mở lớn bên trong mũ bảo vệ.
Không hề có cơn đau đã tấn công mắt phải của cậu, cũng chẳng có những thần tự sáng đỏ xoay tròn xuất hiện như họ từng có vào lúc cậu cố gắng để chém Raios và Humbert. Thậm chí không có bất kì sự do dự hay cân nhắc nào. Ý niệm duy nhất của việc chém một kẻ thù đáng bị như thế đặt toàn bộ cơ thể Eugeo vào hành động.
Thanh Bích Hồng Kiếm vung xuống một cách quyết liệt thẳng vào vai phải của hiệp sĩ. Theo sau âm thanh kim loại vang dội từ giáp trụ ra ngoài, một va chạm đục và nặng tự truyền đến tay phải của Eugeo. Phản lực từ thanh kiếm được nắm chặt mà cậu nhận thấy không thể nhầm được chính là từ việc cắt đứt cơ và nghiền nát xương con người.
Bị trúng đòn với một vết thương sâu kéo dài từ vai đến tận ngực của mình, hiệp sĩ hợp nhất bị ném ra sau, trên mặt đất.
"Goahh!"
Tiếng kêu bị chặn lại khẽ phát ra từ phía dưới mũ bảo hiểm và ngay sau đó, một lượng lớn máu túa ra từ phần rìa của mũ bảo vệ, rõ ràng đỏ hơn nhiều so với màu đồng của áo giáp.
Việc này khiến đó đã là lần thứ hai cậu chém một con người, nhưng Eugeo vẫn cảm thấy hơi thở của cậu ngừng lại trong giây lát. Một cảm giác bị bóp nghẹt vây lấy dạ dày của cậu khi nhận thấy những thứ còn vương lại trên bàn tay phải của mình, nhưng câu tuyệt vọng ép nó xuống.
Như hòa làm một với những cảm xúc của Eugeo, Bích Hồng Kiếm phát ra thêm một làn sóng khí lạnh mãnh liệt, biến tất cả máu bám vào lưỡi kiếm thành băng và sau khi giũ bỏ đi, máu trở về trạng thái bình thường của nó. Vai phải của hiệp sĩ đã bị đóng băng trắng tinh khi cậu nhìn thấy,từng giọt máu rơi xuống tạo thành những tinh thể nhỏ.
Hiệp sĩ hợp nhất phát ra một tiếng rên nhỏ khi giơ tay trái vẫn còn giữ trên cây cung, cố gắng để di chuyển nó về phía vết thương. Eugeo tập trung sức mạnh trở lại vào tay phải đang cầm kiếm của mình khi nhìn thấy điều đó. Cậu sẽ phải chém gã hiệp sĩ đã ngã gục một lần nữa nếu đối thủ bắt đầu đọc thần thuật. Khi một người dùng cao cấp có khả năng dùng toàn bộ tài nguyên không gian trong không khí xung quanh để khôi phục Sinh mạng, anh ta sẽ phải chịu một vết thương nghiêm trọng trên miệng, cắt lìa cánh tay của mình ra, hoặc có lẽ, không có phương pháp nào để hồi phục lại anh ta khỏi sự bất lực chưa kể đến việc mất mạng.
Tuy nhiên, dường như hiệp sĩ đã từ bỏ việc chữa trị khi nhận thấy bàn tay trái của mình đã bị đóng băng hoàn toàn và không thể buông cây cung mà đã mất đi ngọn lửa của nó. Các cử động tinh tế bằng những ngón tay là cần thiết cho các nghi lễ triệu hồi nguyên tố. Phát ra một tiếng thở dài với những biểu hiện như là một nụ cười méo mó, cánh tay của hắn ta rơi xuống đất với một tiếng 'rắc'.
Eugeo bị bối rối trong việc phải làm gì trong lúc này. Cái lạnh tạo ra bởi Bích Hồng Kiếm đã xua đi ngọn lửa của đối phương, nhưng nó cũng mang theo tác dụng ngăn máu của cậu lưu thông, bằng cách đóng băng các vết thương. Hiệp sĩ sẽ không thể chiến đấu được nữa, nhưng hắn cũng sẽ không chết. Cánh tay trái bị đóng băng cuối cùng sẽ tan chảy nếu còn lại một mình, và có thể hắn sẽ đuổi theo sau khi hồi phục hoàn toàn bằng thần thuật.
Người đầu tiên lên tiếng là hiệp sĩ hợp nhất, trong khi Eugeo vẫn đứng như đang nghiền nhỏ những suy nghĩ của mình bằng răng.
"... Người trẻ tuổi..."
Eugeo điều chỉnh lại tư thế của mình trước giọng nói đó, khàn khàn mà vẫn giữ được phẩm cách của mình, nhưng câu chuyện tiếp sau đó có một chút bất ngờ.
"Bí chiêu đầu tiên cậu sử dụng tên là gì...?"
Cậu đã bị lúng túng cho chỉ là một chút, nhưng Eugeo di chuyển đôi môi khô cứng của mình và trả lời.
"... Đó là từ trường phái kiếm thuật Aincrad, một kỹ năng hai đòn đánh,« Vertical Arc »."
"Hai... đòn đánh."
Lặp lại lời nói của mình, hiệp sĩ im lặng một lúc, nhưng ngay sau đó lại tiếp tục những thắc mắc của mình.
"Bạn có... kỹ năng cậu đã dùng là gì ...?"
Mũ bảo vệ của hiệp sĩ đã thực hiện một chuyển động yếu ớt, vì vậy Eugeo chuyển tầm nhìn của cậu ra sau lưng trong không đầy một khắc. Khi làm như vậy, cậu đã nhìn thấy Kirito, bị đốt cháy ở nhiều vị trí khác nhau, chầm chậm leo lên cầu thang trong khi chống xuống bằng cánh tay trái và lôi theo chân phải của cậu ấy.
"Kirito... những vết thương của cậu thế nào?"
Khi Eugeo hỏi trong cơn hoảng loạn, đối tác của cậu đưa ra một tiếng cười gượng. "Không sao, tớ đã ngăn hầu hết các vết bỏng nặng. ... Ngài Hiệp sĩ, cái mà tôi đã sử dụng là kỹ năng phòng thủ phái Aincrad, «Spinning Shield». "
"..."
Khi nghe điều đó, hiệp sĩ chăm chú nhìn lên trần nhà khi mũ bảo vệ của ông kêu lên răng rắc, sau đó lại chìm vào im lặng.
Giọng nói tuôn ra vài giây sau đó rất êm ả, như thể ông đã tự thỏa mãn chính mình, chứ không phải là Eugeo và Kirito.
"... Tôi đã luôn lên kế hoạch tìm kiếm xuyên suốt Nhân Giới từ đầu đến cuối... và bất cứ điều gì xa hơn thế... nhưng dường như những thanh kiếm và kỹ năng bí ẩn vẫn còn tồn tại trong thế giới này...— Kỹ năng của các cậu tràn đầy sức mạnh tích lũy trong quá trình luyện nghiêm túc. Đó là sai lầm của tôi... đã buộc tội cả hai người trong việc dụ dỗ Hiệp sĩ Eldrie vào sự sa đọa thông qua những thuật xấu xa... "
Hiệp sĩ hợp nhất di chuyển đầu của mình một lần nữa, chuyển tầm nhìn của mình về phía Eugeo từ bên trong lớp bảo vệ mặt.
"... Cho tôi biết... tên của cậu được không ?"
Sau khi trao đổi một cái nhìn với Kirito, Eugeo nói tên của mình một cách ngắn gọn.
"... Kiếm sĩ Eugeo. Không có họ. "
"Tôi là Kiếm sĩ Kirito."
Sau khi gật đầu như thể ông ta đã suy ngẫm tên của họ, hiệp sĩ thốt ra những lời thậm chí còn bất ngờ hơn.
"... Một số hiệp sĩ hợp nhất đang chờ đợi hai cậu ở tầng thứ năm mươi của thánh đường, trong« Đại Tu Viện của Tinh Linh Ánh Sáng ». Không phải để bắt sống các cậu, mà là để loại bỏ Sinh mệnh và lấy đi cuộc sống của cả hai người... Vào khoảnh khắc cậu lao vào một thử thách phía trước như đã làm trước đó, hơi thở tiếp theo cậu thực hiện có thể sẽ là cuối cùng "
"Này... này, ngài hiệp sĩ, liệu ngài có ổn không khi nói ra những điều như thế?"
Kirito nhận xét trong sự hoang mang nhẹ. Nhưng hiệp sĩ để lộ một cách yếu ớt thứ trông giống như một nụ cười lần nữa và thì thầm.
"Khi tôi không thể thực hiện mệnh lệnh của Adminitrator-sama... những vật tượng trưng cho việc tôi là một hiệp sĩ, áo giáp này và thần khí, nhất định sẽ bị tịch thu và tôi sẽ bị trừng phạt bằng cách đóng băng vô thời hạn...—Xin hãy tước đi Sinh mệnh của tôi trước khi tôi gánh chịu điều hổ thẹn như vậy... bằng đôi tay của các cậu ".
"..."
Hiệp sĩ nói thêm, trông chờ vào Eugeo và Kirito hoàn toàn bị á khẩu.
"Không cần phải do dự đâu... sau cùng thì... những kiếm kỹ tuyệt vời của các cậu đã mang đến sự thất bại..."
Tiếp đến họ nghe được tên của hiệp sĩ—thứ gây một cú sốc đù để dừng việc hô hấp của Eugeo lại.
"... của tôi... của hiệp sĩ hợp nhất này, Deusolbert Synthesis Seven."
Không chỉ mang máng nhớ ra nó ở đâu đó.
Cái tên đó đã là một vết khắc sâu vào linh hồn của Eugeo, không phai nhạt đi thậm chí trong chốc lát, hơn tám năm hiện hữu. Nó bao gồm sự hối tiếc và tuyệt vọng sâu thẳm, cùng với sự oán giận kèm theo chúng.
"Deusol... bert? Lần đó... ngươi đã ở đó...? "
Eugeo nghe thấy tiếng nói nghèn nghẹn thoát ra từ cổ họng của mình, một giọng khàn mà dường như thuộc về một người khác.
Màu sắc của áo giáp đã khác đi và toàn bộ lời nói của hiệp sĩ hợp nhất trở thành một âm vang kim loại như mũ bảo vệ của hắn, vậy nên cậu đã không thực sự nhận ra cho đến bây giờ, nhưng dù sao, trong trường hợp đó, hiệp sĩ nằm gục ngay trước mắt cậu ngay lúc này là người đã từng một lần đứng trước mắt Eugeo và—
Một loại tác động nào đó đẩy Eugeo từ phía sau và cậu lảo đảo tiến vài bước về phía trước.
"Eugeo...?"
Câu hỏi của Kirito gần như không thể lọt vào tai Eugeo. Phần cơ thể phía trên cúi thấp xuống, cậu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trùm kím bên trong mũ bảo hộ.
Có lẽ một loại nghi thức nào đó đã được ếm lên mũ trụ, vì khuôn mặt của hiệp sĩ đã thực sự bị bao phủ trong bóng tối ngay cả sau khi khoảng cách đã được rút ngắn xuống chỉ còn vài chục cen. Tuy nhiên, cậu có thể cảm nhận rõ ràng đôi mắt đó vẫn giữ được sức mạnh của chúng thậm chí sau khi một lượng rất lớn Sinh mệnh đã bị mất đi. Chúng trông đều trẻ trung và tinh tường, với hai khóe mắt sắc sảo.
Di chuyển đôi môi khô nẻ của mình, Eugeo thì thầm bằng một giọng ghê tai.
"Ngươi bảo tước đi... Sinh mạng của ngươi...? Đó là một trận đấu tuyệt vời, ngươi đã nói vậy...? "
Tay phải của Eugeo co giật một cách mất kiểm soát trong khi Bích Hồng Kiếm vẫn còn trong tay cậu bắt đầu tỏa ra một cơn lạnh cường độ cao lần nữa. Một màn sương trắng ngay lập tức quấn quanh áo giáp của hiệp sĩ, ngay trước mũi kiếm.
Eugeo trút ra một lượng lớn cảm xúc cồn cào, thứ mà đột ngột dâng trào từ sâu thẳm dạ dày của cậu trong một hơi duy nhất, thậm chí có nguy cơ xé toạc cổ họng ra ngoài.
"Trói! Trói một cô gái chỉ mười một tuổi bằng dây xích... và treo lên một con rồng bay lúc ngươi mang cô ấy đi... một người như ngươi hoàn toàn không có quyền dùng những lời như thếếếế——! "
Eugeo nâng Bích Hồng Kiếm lên cao theo chiều cắm ngược xuống.
Cậu muốn đâm xuyên qua miệng của gã hiệp sĩ người đã phun ra những lời tuyệt đối không thể tha thứ vào mặt đất bằng mọi cách, đập tan những gì Sinh mệnh của hắn còn sót lại cùng một lúc.
Tuy nhiên, một cơn đau dữ dội và nhức nhối ngăn cản bàn tay phải của cậu di chuyển. Không phải là mắt phải của cậu bị tổn thương, mà ở đâu đó sâu trong lồng ngực. Đó là thứ cơn đau mà cảm giác như thể có ai đó đang cố gắng điên cuồng để kéo Eugeo trở lại.
Với thanh kiếm vẫn còn giữ ở trên cao, Eugeo, cơ thể cậu run rẩy một cách dữ dội, cánh tay phải của cậu—
Được nhẹ nhàng giữ lại bằng tay trái của Kirito, vươn ra từ bên cạnh Eugeo.
"... Tại sao, cậu lại cản tớ, Kirito..."
Lảo đảo trong cơn lốc cảm xúc của mình, trên bờ vực mất hết cảm giác lí trí, Eugeo hỏi cộng sự của mình, người cậu tin tưởng hơn bất kì và tất cả người nào khác trên thế gian.
Kirito chăm chú nhìn Eugeo với đôi mắt đượm một nỗi đau bản thân cậu phải chịu đựng, chậm rãi lắc đầu sang trái và phải.
"Người đàn ông đó đã đánh mất tinh thần chiến đấu của mình. Cậu không thể chĩa kiếm của mình vào một đối thủ như thế... "
"Nhưng... nhưng người này... người này là kẻ đã mang Alice đi... người này..." Đưa ra những phản bác như một đứa trẻ hư hỏng, một phần thâm tâm của Eugeo đã hiểu điều mà Kirito đã cố gắng nói.
Những hiệp sĩ hợp nhất, cũng vậy thôi, thật sự chẳng hơn gì các thực thể được tập hợp bởi những mệnh lệnh từ Giáo Hội Chân Lí—mệnh lệnh từ giáo sĩ tối cao. Thứ mà đã bắt Alice chính là bản thân nhà thờ, là kết quả của luật lệ bị bóp méo và trật tự của thế giới này.
Nhưng mặt khác, sự thôi thúc từ bỏ quan điểm đúng đắn và băm vằm hiệp sĩ đã kiệt sức thành đống thịt vụn không thể biến mất. Cảm giác của cơn giận, bất lực, và tội lỗi đã chồng chất lên kể từ ngày hè đó không ở mức độ mà có thể dễ dàng tan biến chỉ bằng cách phát hiện ra cơ chế phía sau thế giới sau suốt quãng thời gian này.
Giỏ đan bằng liễu gai đổ ụp dưới chân cậu. Bánh mì và pho mát bị nhiễm bẩn bởi cát. Băng bị tan chảy vì ánh mặt trời.
Dây xích với một ánh mờ đục buộc vào chiếc váy màu xanh liền mảnh của Alice. Và hai chân của cậu, bất động như thể có một đám rễ cây lớn mọc ra từ chúng.
... Kirito-Kirito.
Cậu chắc chắn sẽ cố gắng để cung rìu vào hiệp sĩ hợp nhất và giúp Alice trở lại sau đó. Cậu sẽ làm điều đó ngay cả khi biết rằng cậu sẽ bị bắt và gửi đến một buổi phiên tòa.
Nhưng tôi đã không thể. Dù cho Alice là người bạn duy nhất của tôi, một cô gái quan trọng hơn bất cứ ai khác, tôi không thể làm bất cứ điều gì ngoài việc quan sát. Quan sát khi hiệp sĩ này, giờ đây nằm sụp trước mắt tôi, trói Alice và mang cô ấy đi.
Một cơn bão cảm xúc, đầy những suy nghĩ rời rạc như vậy, quét qua toàn bộ tâm trí của cậu. Cánh tay phải bị Kirito kiềm lại run lên, thanh kiếm đã được vung lên còn cao hơn nữa.
Tuy nhiên, những lời Kirito nói trong khi tập trung sức mạnh vào tay trái của mình khiến Eugeo ngạc nhiên đủ để làm cậu đông cứng một lúc.
"... Tớ chắc chắn rằng ông ấy không nhớ nó. Lần ông mang Alice của cậu ra khỏi làng Rulid... Không phải là ông ấy đã quên nó, mà đó là trí nhớ của ông đã bị xóa. "
"Eh...?"
Eugeo nhìn xuốngmũ bảo vệ của hiệp sĩ đã quỵ ngã trong sự kinh ngạc.
Hiệp sĩ hợp nhất chưa từng gây ra một cử động dù nhỏ nhất, ngay cả với Bích Hồng Kiếm chĩa vào ông, giờ đây di chuyển lần đầu tiên khi nhận được những ánh nhìn từ đôi bạn. Duỗi mạnh nắm tay trái của mình, nơi băng giá cuối cùng đã tan, ông bỏ cây cung dài ra trong khi rũ bỏ những mảnh băng, và tháo các chốt ở phía bên của mũ bảo vệ bằng những ngón tay.
Chiếc mũ trụ được thiết kế để phô trương thanh thế, mở ra như muốn tách thành từng mảnh, mặt trước và sau, và lúc rời khỏi đầu của hiệp sĩ, rơi xuống với một âm thanh nặng nề. Thứ lộ ra là gương mặt của một đàn ông trông rất kiên định, khoảng bốn mươi tuổi.
Tóc của ông cắt ngắn và đôi chân mày dày mang một màu xám đỏ tương tự như màu sắt rỉ sét. Sống mũi cao và đôi môi mím chặt thẳng như vết cắt từ một con dao trong khi độ sắc sảo trong đôi mắt của ông đã thổi hồn vào những mũi tên thép.
Tuy nhiên, chỉ có đôi mắt sâu xa màu xám của ông mới cho thấy tình trạng bất ổn trong trái tim, một chút dao động. Đôi môi mỏng di chuyển và giọng nói phát ra khác hẳn với chính nó từng ra sao cho đến bây giờ, một âm điệu trầm với chiều sâu.
"... Có đúng... như cậu trai tóc đen đã đề cập. Cậu nói tôi bắt một cô bé và mang cô ấy đi trên một con rồng bay? Tôi chẳng có hồi ức nào về việc bắt giữ ai đó như vậy. "
"Không... không có hồi ức...? Chỉ mới tám năm trước đây thôi... "
Lẩm bẩm trong sự bàng hoàng, sức mạnh rời khỏi cánh tay phải của Eugeo mà không báo trước. Vuốt cằm như chìm đắm vào suy nghĩ với bàn tay trái mà giờ đã tách ra khỏi Eugeo, Kirito nói thêm lần nữa.
"Như tôi đã nói, họ đã xóa đi... toàn bộ những kí ức về việc làm của ngài, từ đầu đến cuối. Ngài... không, Hiệp sĩ Deusolbert, ngài là hiệp sĩ hợp nhất bảo vệ lãnh thổ miền bắc xa xôi, phía bắc Norlangarth, tôi nói có đúng không? "
"... Thật vậy. Vùng Thứ Bảy Bắc Ngoại Vi Norlangarth là... khu vực tôi giám sát. Phải... đó là, cho đến tám năm trước... "
Đôi lông mày của hiệp sĩ nhíu mạnh lại với nhau, như thể chúng đang cố gắng nạo vét một cái gì đó từ đáy vực thẳm sâu nhất của trí nhớ.
"Rồi tôi... đã được ban cho áo giáp này cùng với nhiệm vụ bảo vệ Thánh đường Trung tâm... nhờ một thành tích tuyệt vời..."
"Ngài có nhớ thành tựu đó là gì không?"
Hiệp sĩ không thể đưa ra một câu trả lời ngay lập tức cho câu hỏi của Kirito. Đôi môi nén chặt với nhau, tầm nhìn của ông lang thang về đâu đó. Thứ phá vỡ khoảng yên lặng ngắn là những lời từ Kirito một lần nữa.
"Tôi sẽ trả lời câu hỏi đó cho ngài. Thành tựu của ngài là tìm ra Hiệp sĩ Hợp nhất Alice Synthesis Ba mươi. Tại một ngôi làng nhỏ ở cuối khu vực phía Bắc, một nơi nào đó mà không ai biết về thủ đô trung tâm. Mặc dù giáo sĩ tối cao, Administrator, ghi nhận thành tích đưa Alice đến tòa tháp này cho ngài, bà ta cũng đã phải xóa tất cả những kỷ ức liên quan đến vụ việc này từ ngài... Lý do cho việc đó đã được chính ngài đề cập lúc vừa rồi. "
Với việc không có ai thắc mắc, Kirito tiếp tục nói, bằng một giọng đầy tốc độ mà còn nhanh hơn cả Eugeo và hiệp sĩ hợp nhất, cứ như cậu ta đang tự nói chuyện với chính mình vậy.
"Hiệp sĩ hợp nhất không có quá khứ, họ đã được triệu tập từThiên giới, rốt cuộc; đó là điều ngài đã nói. Dứt khoát đó là những gì giáo sĩ tối cao thuyết giáo cho ngài ngay khi ngài thức dậy như một hiệp sĩ. Đó là lý do tại sao ngài không có những kí ức từ trước khi trở thành một hiệp sĩ hợp nhất; đó là cách bà ta đã thuyết phục ngài. Nhưng để diễn tiếp vở kịch đó, sẽ có một vấn đề không chỉ nếu hiệp sĩ hợp nhất có những ký ức còn sót lại từ đời sống con người của họ, mà còn giả sử họ có được những kỷ ức liên quan đến sự ra đời của một hiệp sĩ mới ngoài bản thân. Sẽ thật sự hỗn loạn nếu một tội phạm lớn mà chính tay ngài đưa đến đột nhiên xuất hiện như một hiệp sĩ đồng nghiệp vào ngày hôm sau, tóm lại... đó là những lời dối trá kém cỏi của giáo sĩ tối cao... "
Tư duy qua các khía cạnh khác nhau với tốc độ bất bình thường, Kirito bắt đầu đi đi lại lại qua trái và phải trong khi nhìn xuống.
Với tất cả ý chí đang rút khỏi cậu khi nhìn vào điệu bộ của người cộng sự, Eugeo thở một hơi dài trong khi thực hiện một cái nhìn khác vào người đàn ông đang nằm dưới chân mình. Khi cậu làm vậy, Hiệp sĩ Hợp nhất Deusolbert cũng thế, trưng ra một vẻ mặt trống rỗng đã chìm trong suy nghĩ của mình.
Không giống như cơn giận và hận thù của cậu đã tan biến, nhưng nếu những ký ức của ông ta về Alice đã thực sự bị xóa đi mà không có một dấu vết, sau cùng cậu không có sự lựa chọn nào ngoài chấp nhận nó—có lẽ vậy.
Tất cả các hiệp sĩ không hơn gì những con tốt bị thao túng bởi người lấy quyền giáo sĩ tối cao của Giáo Hội Chân Lí, Administrator. Là kẻ thù đáng hận, kẻ đã lấy mất Alice từ cậu, đánh cắp kí ức của cô ấy, và nuôi dạy cô ấy thành một hiệp sĩ hợp nhất tất cả chỉ là một người duy nhất, Administrator.
Có lẽ nhận thấy ánh mắt của Eugeo đang nhìn chằm chặp xuống mình, đôi mắt của Deusolbert ngừng lơ đãng. Có lẽ không thể đọc được những cảm xúc cuộn xoáy trong lồng ngực của ông ấy, nhưng lời nói tuôn ra từ đôi môi thì hoàn toàn là một giọng lắp bắp, một giọng khiến cho một ai đó muốn đặt câu hỏi chả biết có phải ông ta là cùng một người với kẻ đã là đối thủ đáng gờm đứng trước hai người chỉ đúng vài phút trước hay không nữa.
"Điều đó không... thể nào... Làm sao hiệp sĩ hợp nhất chúng tôi có thể là cư dân của Nhân Giới như phần còn lại của các cậu trước khi chúng tôi được bổ nhiệm làm hiệp sĩ...?"
"..."
Thay thế cho Eugeo, người chẳng biết phải nói gì, Kirito trả lời một lần nữa.
"Máu chảy từ vết thương của ngài là màu đỏ, cũng như của chúng ta(con người), phải không? Và Hiệp sĩ Eldrie lúc đó trở nên kỳ lạ cũng không phải vì một vài thuật xảo trá ếm vào anh ta. Đó là bởi vì chúng tôi đã cố gắng để khơi gợi lại những ký ức bị đánh cắp từ anh ấy.... Đúng ra ngài cũng giống như Eldrie vậy. Tôi không biết liệu ngài đã giành chiến thắng tại Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc hay báng bổ Danh mục cấm kị, nhưng ngài cũng có những ký ức quan trọng bị đánh cắp bởi Administrator, thay vào chỗ đó là lòng trung thành với giáo hội được cấy vào và bị biến thành một hiệp sĩ hợp nhất.. Ngài đã đề cập đến việc sẽ bị trừng phạt bằng cách bị đóng băng, nhưng Administrator-sama gần như chắc chắn sẽ thay đổi trí nhớ của ngài trong suốt thời gian đó và cũng xóa đi ký ức của ngài về cuộc trò chuyện này nữa. Tôi thậm chí còn muốn đánh cược vào việc đó. "
Cách giải thích của Kirito rất thẳng thừng, nhưng giọng nói của cậu đã hòa lẫn với vẻ sầu muộn.
Có lẽ hiệp sĩ cũng cảm thấy điều đó, khi mà ông ta khép mí mắt của mình lại và giữ im lặng trong một lúc, nhưng sau đó ông ấy chậm rãi lắc đầu một lần nữa.
"Tôi không tin được điều đó. Làm sao Thánh Mẫu, giáo sĩ tối cao... có thể ếm một thuật trên... "
"Nhưng đó là sự thật. Chắc chắn cũng vẫn còn một cái gì đó sót lại trong ngài. Một ký ức quan trọng từ trước khi ngài trở thành một hiệp sĩ, điều mà không thể bị xoá bỏ bởi bất kỳ nghi thức thần thuật nào... "
Khi Kirito tiếp cận từ góc độ đó, đột nhiên Deusolbert giơ tay trái của mình lên và nhìn chằm chằm vào ngón tay vạm vỡ của mình trong lúc khẽ thì thâm trong tiếng thở dài.
"Kể từ khi tôi bị đưa đến Nhân giới... Tôi đã luôn luôn nhìn thấy cùng một giấc mơ này, hết lần này đến lần khác... Một bàn tay nhỏ nhắn lay tôi tỉnh dậy... và một chiếc nhẫn bạc đeo trên một trong những ngón tay... Tuy nhiên, khi tôi thức dậy... chẳng bao giờ có bất cứ ai... "
Lông mày của Deusolbert nhíu lại với nhau và ấn chặt tay trái xuống trán của mình. Kirito bất động nhìn vào cảnh tượng đó, nhưng không lâu sau thì thầm một cách nhẹ nhàng.
"Có lẽ ngài không thể nhớ thêm bất kỳ điều gì hơn thế. Trí nhớ của ngài về người mà bàn tay và chiếc nhẫn đó thuộc về đã bị cướp đi bởi Administrator... "
Giữ im lặng một lúc, Kirito chuyển thanh kiếm đen huyền trong tay phải trở lại vào bao gắn bên hông trái của cậu với một tiếng leng keng.
"... Ngài hãy quyết định làm gì từ bây giờ. Cho dù trở về bên Administrator để nhận sự trừng phạt của ngài, hoặc chữa lành vết thương và đuổi theo chúng tôi... hoặc có thể... "
Bỏ lửng ở đó, Kirito tiến vài bước về phía cầu thang mở lên trên từ bên phải. Dừng chân tại đó, cậy xoay vai của mình và nhìn vào mắt Eugeo.
—Như thế đã đủ chưa?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK