Mặt tối của lãnh địa Stan được thường được gọi là 'Ngõ Sau'. Bài bạc, rượu chè, vay nợ, chợ đen, đấu giá trái phép, nô lệ, bạo lực. Nơi mà tất cả những chuyện bẩn thỉu diễn ra như chuyện thường ngày.
Tuy nhiên, Odeus không động tới nô lệ hay bạo lực mà ông ta chỉ chuẩn bị sẵn để ít nhất có thể đảm bảo an toàn cho cả đôi bên với người thực hiện giao dịch. Bởi vậy nên Cale mới tìm tới ông ta.
Với cả, trưởng nam của Nhà Hầu Tước Stan, Taylor cũng có suy nghĩ giống cậu. Tất nhiên là suy nghĩ của anh ta sẽ có điểm hơi khác.
Taylor biết rằng hung thủ khiến chân mình thành tàn phế là Venion nhưng lại không thể điều tra ra sức mạnh ấy là gì. Venion là người hành sự cẩn mật đến như vậy. Và đó cũng là điểm bất tài của Taylor.
Thế nhưng lần này anh ta đã biết được chân tướng của sức mạnh ấy thông qua Cale.
Và thông tin ấy là thứ rất quan trọng.
Linh mục đã bị trục xuất, Cage nói ra suy nghĩ ấy.
"Thiếu gia Taylor muốn biết hết về tất cả các mặt của Nhà Hầu Tước Stan cũng như Tây bắc bộ"
Cage và Odeus chạm mắt với nhau. Sau khi nhận được liên lạc của Cale thì Taylor và Cage đã lập tức nhờ cậu kết nối họ với Odeus.
"Thiếu gia Taylor là một quý tộc và là người của gia tộc cai trị một lãnh địa, cậu ấy ghét thế giới ngầm"
"Đúng vậy. Tôi cũng ghét thế giới ngầm"
Cale cũng bảo là ghét nhưng Odeus chỉ gật đầu.
"Đúng vậy. Là quý tộc quý trọng người dân trong lãnh địa và bách tính thì phải như vậy rồi. Chẳng phải lãnh địa Henituse không có thế giới ngầm đó sao?"
Đúng vậy. Lãnh địa Henituse có lũ côn đồ, lưu manh nhưng không tồn tại phương thức giao dịch như thế giới ngầm. Bá Tước Deruth là người bình thường và không có mặt nào nổi trội nhưng ông ấy là một quý tộc tiêu chuẩn. Ít nhất thì ông ấy cũng là nhân vật có trách nhiệm và nhiều tiền nên tuyệt đối không chấp nhận những thứ như thế giới ngầm.
Và bởi vì thuộc vùng quê nên Henituse cũng không phải trung tâm để có thể hình thành nên kiểu loại thị trường như thế.
"Nếu vậy thì thiếu gia Taylor muốn xóa sổ thế giới ngầm sao?"
"Vâng"
Odeus nở nụ cười trước câu trả lời quả quyết của Cage. Ông nhìn Cale chứ không nhìn Cage.
"Thiếu gia Taylor quả là một quý tộc chân chính"
Lời nói kèm theo phía sau mới là phần quan trọng.
"Có vẻ cậu ấy không muốn đánh mất danh dự"
Vào khoảng cuối tập 2 của Sự Ra Đời Của Anh Hùng có rất nhiều điềm báo về sự đổ vỡ của Nhà Hầu Tước Stan. Đụng độ với Choi Han rồi gây sự với cậu ta và sau đó thì gặp phải chuyện tồi tệ. Còn có cả chuyện Rồng đen bạo phát nữa.
Thêm vào đó, Odeus cũng gây ảnh hưởng. Để ngăn chặn việc Venion định thống trị thế giới ngầm của Tây bắc bộ thì ông ta đã vạch trần Venion, kết quả là danh dự của nhà Hầu Tước Stan bị hủy hoại.
Gia tộc coi trọng danh phẩm quý tộc nhất, lại làm những chuyện gây mất phẩm giá và làm khổ người dân lãnh địa.
Tất nhiên là để vạch trần điều này thì Odeus cũng phải tự lộ mình. Bởi thế mà ông ta cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Choi Han quen ông ta qua chuyện của tộc Sói Lam nhưng cũng không thể giúp được Odeus.
Vậy nhưng lần này ông ta không cần thiết phải làm như vậy. Cale tóm gọn cuộc trò chuyện lại cho 2 người bọn họ.
"Việc đấu đá hãy để sau. Trước mắt thì phải xóa sổ kẻ địch chung trước chứ?"
Lời nói ấy khiến Odeus thấy nghi hoặc. Cage cũng thế. Rốt cuộc thì có chuyện gì khiến Cale Heniuse ghét Venion? Đây là điều mà cả hai người họ đều thấy nghi vấn.
"Vậy thì phải làm gì với Venion---?"
Odeus không nói hết phần đuôi câu mà nhìn Cale. Trái ngược với ông ta, Cale rất quả quyết.
"Giết hắn"
"Vậy thì nguy m---!"
Linh mục điên Cage bất giác chặn họng Cale với nét mặt hoảng hốt. Thế nhưng Cale vẫn nói tiếp.
"Là chưa đủ, không phải nên làm điều gì hơn cả thế sao?"
".......Vâng?"
Cage ngẩn ra và hỏi lại, trong khi từ từ ghép lại lời Cale nói.
Làm chuyện còn hơn cả giết?
Cô sởn da gà trong chốc lát và nhìn Cale. Trông cậu vẫn khoan thai như vậy. Thế nhưng cô biết về Cale, người đã cho họ mượn tiền rồi giúp họ vào thủ đô, và bắt họ lập lời thề của cái chết để giữ bí mật.
Cale là người nói lời giữ lời.
"Ha, haha-"
Odeus bật cười. Ông gật đầu.
"Đúng vậy, có rất nhiều thứ đáng sợ hơn cái chết"
"Hpm"
Cage nhẫn nhịn không phát ra tiếng kêu và lên tiếng.
"Vậy cậu định làm chuyện đó như thế nào?"
Cô nhìn về nơi mà Cale đang nhìn vào thay cho câu trả lời. Nơi đó là Odeus. Trước ánh mắt của Cale, ông đã biết được việc mình cần phải làm.
"Tôi sẽ săn sóc cho thiếu gia-nim, vậy nên ngài đừng lo lắng"
Odeus đã quyết định sẽ vui vẻ hầu hạ Cale. Ông ta cũng chẳng thể làm khác được.
"Vậy thì ta sẽ tự xử lý việc trong khi nhận được sự hầu hạ của Odeus"
Bởi vì Cale đã nói rằng cậu sẽ đứng ra xử lý Venion giùm ông.
'Dĩ nhiên là không phải mình mà là Rồng'
Theo quan điểm của Cale thì đó không phải việc do cậu làm. Cậu chỉ mở ra sân khấu còn người chủ đạo là Raon.
"Ôi dào, chắc là lâu lắm rồi tôi mới phải bận rộn làm việc đây"
Khác với tiếng than vãn của một người ngoài 60, sắc mặt của Odeus rất tốt. Khí thế của ông ta cứ như là sắp mở tiệc mừng thọ chứ không phải chỉ ở mức vui nữa.
"Vậy thì nhanh làm việc đi. Vì ta sẽ trọ lại ở đây"
"Dĩ nhiên rồi"
Ở giữa nấc tuổi trung niên và người già, Odeus đứng dậy khỏi ghế sô pha một cách nhẹ nhàng. Ông lập tức đi về phía cửa.
Odeus nghe thấy giọng nói của Cale.
"Odeus. Hãy tìm một ngôi nhà"
"Nhà sao?"
Odeus quay người lại và nhìn Cale.
"Đúng thế. Với cả ông phải chăm sóc ta thật tốt. Ta là người chỉ dùng đồ cao cấp"
Odeus vẫn vui vẻ đón nhận thái độ thản nhiên quá mức và còn bắt Odeus phục vụ tận tình của Cale.
"Dù đó là nhiêm vụ mà tôi chưa từng được nghe trong 60 năm sống trên đời, nhưng tôi sẽ coi đó là vinh dự của mình"
"Ừ. Tiền công thế là đủ mà? Ta sẽ xóa sổ cái thứ cản trở giùm ông còn gì"
"Đủ chứ ạ"
Odeus mở cửa. Choi Han khẽ chào ông bằng ánh mắt. Odeus đã hiểu vì sao Choi Han lại đứng canh trước cửa. Kế hoạch ở mức như thế này thì Choi Han phải canh chừng.
"Choi Han, sau này gặp lại"
"Vâng, thưa thương đoàn chủ"
Odeus rời đi và Choi Han đóng cửa lại. Giờ trong phòng chỉ còn lại Cale và linh mục điên Cage. Cale vẫn còn điều thắc mắc, thế nên cậu hỏi Cage khi chỉ còn lại 2 người.
"Cage"
"Vâng, thiếu gia-nim"
"Sao lại không được giết người thừa kế?"
Cô lập tức trả lời như là đã biết rằng cậu sẽ hỏi như vậy.
"Nội trong ngày mai hoặc mốt, Taylor sẽ tuyên bố một điều với các em của mình"
Có vẻ là Cale đã biết được tuyên bố ấy là gì.
"Sẽ không giết bất cứ ai?"
".....quả nhiên là cậu đã nhận ra"
Cô kiềm chế sự thán phục đối với Cale và nói tiếp.
"Dù có phần đi ngược lại với luật lệ của Nhà Hầu Tước Stan, nhưng người thừa kế chỉ cần không để cho vị trí thừa kế của mình lọt vào tay của huyết thống khác là được, nên cũng không phải là hoàn toàn đi ngược lại luật lệ ấy"
Nếu người khác mà nghe được thì có thể sẽ hỏi rằng 'làm sao mà có thể chắc rằng những huyết thống khác không chiếm lấy vị trí thừa kế khi để cho bọn họ sống sót'. Vậy nên cô định mở lời để xóa đi nghi vấn ấy. Nhưng Cale đã biết được đáp án.
"Chắc sẽ dùng tới lời thề của cái chết nhỉ"
".....đúng vậy. Quả là không cần giải thích với thiếu gia-nim"
"Quả nhiên Tử Thần không hề bỏ rơi Cage-ssi"
Thần điện của Tử Thần đã trục xuất Cage nhưng Tử Thần không hề bỏ rơi cô. Cage cười và không phản bác lại lời Cale nói.
"Tôi thì lại mong là mình bị bỏ rơi"
Sau khi Odeus đi thì ngữ điệu của Cage trở nên thoải mái hơn nhiều, cô nói ra những lời quả cảm giống như trước đây. Chắc đó là lời mà các linh mục khác sẽ phải la thét nếu nghe được.
"Mọi sự trên đời liệu có theo ý mình được không chứ?"
Vậy nhưng, Cale cũng chẳng phải dạng vừa, cậu bỏ qua những lời ấy một cách vô tâm.
"Vậy thì lần tới lại trò chuyện tiếp. Hôm nay tôi hơi mệt"
Cale thông báo cho Cage về sự kết thúc của cuộc đối thoại. Sau khi xác nhận Cage đã rời khỏi quán trọ thì Cale mới nói với Choi Han và Raon đang tàng hình.
"Hãy từ tốn chờ đợi nào"
Vậy nhưng cậu không cần thiết phải đợi lâu như thế.
* * *
Cale đứng ở trên sân thượng của một tòa nhà và nhìn xung quanh một cách chậm rãi.
"Thời tiết hoàn hảo"
Trời đầy sương nên rất u áp. Thêm vào đó là tiết trời nóng và không khí ẩm ướt.
"Thời điểm cũng tốt"
Hiện là mờ sáng khi mà mặt trời vẫn chưa mọc. Bên cạnh Cale, Hong đang gật gù với đôi mắt lúc nhắm lúc mở vì buồn ngủ. Dẫu sao thì cậu bé vẫn đang gắng sức để tỉnh ngủ.
"Lại còn vắng người nữa"
Tiết trời ẩm thấp bởi sương, thời điểm mờ sáng, và vắng người là những điều kiện thích hợp. Đặc biệt là đối với Ngõ Sau, nơi bắt đầu chìm vào giấc ngủ khi mà quãng thời gian hoành tráng xuyên đêm đã kết thúc.
Cale nhìn xuống phía dưới tòa nhà.
"Tôi được biết là có nhiều tuyến đường. Khả năng hắn ta đi qua tuyến đường này vào hôm nay là 70%"
Cale nhớ lại báo cáo của Odeus và nhìn về phía bên cạnh. Rồng đen đang điềm đạm ngồi trên lan can và nhìn xuống dưới.
Cale xoa đầu Rồng đen.
"Đừng có làm thế, nhân loại!"
Trái ngược với lời nói, Rồng đen vẫn để yên cho Cale xoa đâu. Thế rồi nó lại nhìn Cale một cách sắc lẹm.
"Hôm nay nhân loại yếu đuối hãy ở yên đấy"
"Rồi, rồi. Ta chỉ nhìn thôi"
"Nhìn cẩn thận vào đấy!"
"Được rồi"
Raon giương cánh ra như là cảm thấy hài lòng với câu trả lời ấy. Đôi cánh đen chuyển động và Raon từ từ nổi lên không trung. Trước hành động ấy, Choi Han, On và Hong cũng di chuyển.
"On, nhờ nhóc đấy"
"Đây là môi trường mà em có thể làm tốt nhất đấy!"
On ngoe nguẩy đuôi và biến mất vào trong làn sương. Hong liếc nhìn Cale.
"Phải nhả độc sao?"
"Ờ"
Hong gật đầu trước câu trả lời ấy và tới cạnh Raon. Raon hơi hạ mình thấp xuống phía dưới. Hong gõ nhẹ vào cơ thể của Raon rồi cười và biến mất vào trong làn sương.
"Tôi đi đây"
Choi Han cũng di chuyển sang tòa nhà khác mà không phát ra tiếng động.
Raon bay tới cạnh Cale và chờ đợi giữa không trung.
"Raon"
"Sao thế?"
"Hãy làm như ngươi muốn"
Mắt của Rồng đen cong lên. Nó cười và trả lời.
"Đừng nói những điều hiển nhiên"
Rồng đen biến mất vào trong làn sương. Cale khoanh tay và nhìn xuống dưới tòa nhà. 70% ấy là chính xác.
3 người mặc áo chàng che đi thân thể xuất hiện ở trong con hẻm. Một trong 3 kẻ kia là Venion. Cale dựa người vào lan can và quan sát.
Venion hoàn toàn không biết gì về ánh mắt nhìn hắn từ phía trên mà nhanh chóng sải bước.
'Thằng điên'
Trong lòng, hắn đang phun ra nhưng từ ngữ thô tục không hề phù hợp với một quý tộc. Ngày hôm qua, Taylor Stan, anh trai tàn phế của hắn đã phát ngôn ra lời rồ dại.
"Ta sẽ không giết ruột thịt của mình. Tuy nhiên sẽ thống trị họ"
Lời nói của Taylor đã gây ra tác động lớn, bởi thế mà từ hôm qua trong Nhà Hầu Tước trở nên ồn ào. Cũng vì thế mà Venion mới tới nơi này vào mờ sáng.
Hiện tại thế lực của Taylor đã trở nên quá lớn, hắn cần phải đàn áp Taylor. Nếu bình thường thì hắn sẽ không tự thân mình tới đây, nhưng theo lời thuộc hạ mà hắn gài ở Ngõ Sau thì việc va chạm thường xuyên với Thương Nhân Đen có sức ảnh hướng lớn nhất tới thế giới ngầm ở Tây bắc bộ khiến cho việc hành động trở nên khó khăn.
'Mấy thứ vô dụng này nọ cứ cản đường ta'
Venion tặc lưỡi và nhanh chóng xuyên qua làn sương. Và rồi hắn nghĩ rằng thật may vì sáng nay có sương dày. Bởi như vậy thì khả năng kẻ khác nhận ra hắn sẽ càng thấp xuống.
'Thì ra thời tiết đang giúp ta'
Sương ngày càng dày hơn khiến Venion thấy hài lòng. Hai thuộc hạ theo ngay sau hắn.
Cảm nhận được sự hiện diện của họ, Venion đi thẳng về phía trước mà không thể nhìn thấy được một thứ. Cũng vì kéo mũ áo choàng xuống quá thấp mà hắn không thể nhìn thấy.
Làn sương ở phía trên đầu bọn chúng bắt đầu chuyển sang màu đen.
Nyaannnn
"Chậc"
Nghe thấy tiếng mèo kêu vào sáng sớm, Venion tặc lưỡi. Quả nhiên tại Ngõ Sau này có đầy những con mèo hoang và những kẻ vô dụng. Những thứ như vậy thì phải dạy bảo hoặc là giết hết.
Nyannnn
Tiếng mèo sởn gai ốc lại phát ra lần nữa. Tiếng kêu ấy khiến Venion nghĩ tới một sự tồn tại. Nó chẳng khác gì là nguyên căn của tất cả mọi việc.
'Đáng lẽ mình phải giết chết nó'
Venion nhăn mặt lại.
Rồng đen. Đáng lẽ hắn phải giết chết thứ đó. Nếu vậy thì sẽ không xảy ra những chuyện như này. Nuôi thứ đó và phát sinh vấn đề, rồi mọi thứ lại xảy ra theo hướng trái với mong đợi thế này.
Sự bực dọc dấy lên trong hắn. Lúc ấy tiếng mèo kêu lại phát ra tiếp.
Nyaaann---
"Ồn quá"
Khoảnh khắc Venion không thể kìm nén sự bực dọc và lẩm bẩm.
Hpm. Venion nghe thấy tiếng ai đó hít sâu ở phía sau. Bụp. Hắn nghe thấy tiếng thứ gì đó va chạm với mặt đất.
"Thiếu, thiếu gia-n..."
Hắn nghe thấy tiếng của thuộc hạ ở phía sau. Venion vội quay người lại.
"Cái gì!"
Một thuộc hạ đưa hai tay ôm lấy cổ trong khi đã xỉu đi. Tên thuộc hạ đã gọi Venion thì lảo đảo và từ từ ngã xuống.
"Không thở, thở...đ...ư..hự!"
Thuộc hạ của hắn đổ cả người về phía trước với khuôn mặt tái mét. Mũ áo choàng của tên thuộc hạ chạm vào mũi giày của Venion. Trước chuyện bất ngờ, Venion cau có mặt mày, sự hoảng loạn dấy trong mắt hắn.
Hắn không hề ngờ tới tình huống như vậy.
Nyaaan----
Lúc ấy tiếng mèo kêu lại phát ra. Giây phút ấy Venion nhận ra một điều.
Tiếng mèo kêu đang dần dần gần hơn.
Nyaa---
Phía trên!
Âm thanh phát ra từ phía trên!
Venion ngước đầu lên. Lúc đó thì hắn mới thấy.
"Ơ?"
Hắn trông thấy làn sương với màu đỏ và đen lẫn lộn trái ngược với làn sương trắng bao quanh hắn. Làn sương ấy trông thật bất an. Venion bất giác lùi bước. Khoảnh khắc ấy.
Tap. Lưng của Venion chạm phải thứ gì đó.
Venion sững lại rồi nắm lấy chuôi kiếm đeo ở hông, và nhanh chóng quay người lại phía sau.
Thế nhưng thứ hắn nhìn thấy chỉ là làn sương trong suốt.
"Gì, gì thế?"
Hắn bất giác buột miệng ra. Lũ thuộc hạ ở phía sau phát ra tiếng rên đau đớn.
"Ưuu---"
"Khự, ưuu!"
Giữa tiếng kêu ấy hắn nghe thấy tiếng gió nhẹ.
Xàoo----
Phản ứng lại với tiếng gió ấy, Venion vô thức định quay đầu lại, khoảnh khắc ấy,
"Chào?"
Hắn nghe thấy tiếng nói. Venion nhìn về phía trước. Chẳng có gì cả.
Không phải.
Chỉ là do hắn không nhìn thấy.
Một sự tồn tại màu đen bắt đầu lộ diện trước mắt Venion.
Sự tồn tại ở trước mắt hắn để lộ mình từng chút, từng chút một.
"Là-, làm---"
Venion bất giác lùi về phía sau. Tap. Nhưng bước chân của hắn lại bị cản lại bở đám thuộc hạ đã ngất xỉu. Đó cũng là lúc mà sự tồn tại màu đen kia hoàn toàn lộ diện.
Đôi mắt nhìn thẳng vào Venion.
Sự tồn tại mà lâu lắm hắn mới nhìn thấy.
"Lại gặp rồi nhỉ?"
Rồng đen xuất hiện trước mặt Venion. Raon đang cười.
"L, làm sao mà nhãi con này!"
Những từ ngữ thô lỗ không hề thích hợp với một quý tộc phát ra từ miệng của Venion theo phản xạ. Mũ trùm đầu chậm rãi rơi xuống để lộ ra khuôn mặt của hoàn toàn tái nhợt của hắn.
Rồng đen vỗ cánh từ từ tiến tới gần Venion.
"Sao lại ngạc nhiên như thế?"
Giọng nói trầm và thấp đó lọt vào tai Venion.
"Sao nào, dáng vẻ không dính đầy máu của ta có vẻ lạ lẫm với ngươi hả?"
Trái ngược với giọng nói của mình, Raon mang một vẻ mặt rất điềm nhiên. Rồng đen chậm rãi tiến gần hơn đến chỗ của Venion. Mana màu đen đang bồng bềnh xung quanh nó.
Venion lùi về phía sau.
"Ugh!"
Giẫm lên cơ thể đang đau đớn của thuộc hạ, Venion càng lùi tiếp về phía sau.
"Venion Stan."
Rồng đen đang nói. Trong suốt 4 năm, Venion chưa từng thấy Rồng nói. Và giờ nó vừa gọi tên của hắn.
Con Rồng hiện tại khác với sự tồn tại luôn bị đánh đập bởi roi gậy và ướt đẫm máu.
Vẫn là cơ thể với kích thước bé như vậy nhưng sinh vật đã từng bị chăn nuôi ấy giờ đang đứng trước mặt hắn với tư cách là giống loài cao hơn.
"Chắc ngươi không nghĩ là ta sẽ quay lại nhỉ?"
Venion không ngờ. Hắn chỉ nghĩ được là phải tìm lại con Rồng và dạy dỗ nó cho ra trò. Thật là ý nghĩ ngu dốt. Bàn chân lùi về phía sau của hắn đang run rẩy. Chẳng còn cách nào khác.
"K, không, cái quái gì thế này?"
Làn sương đen đỏ tiếp cận Venion. Nó từ từ bay lên từ dưới chân hắn. Cứ như có một con rắn đang quấn lấy cơ thể Venion. Dù vậy nhưng Venion không thể bỏ chạy.
"Rất vui khi được gặp ngươi lần nữa."
Con Rồng nói lời chào mừng và trói chặt Venion lại bằng mana. Làn sương như con rắn kia giờ đã chạm đến cổ của Venion.
"Kh-ự!"
Thuộc hạ của hắn phát ra một tiếng rên rỉ rồi im bặt.
Hiiiiss. Tiếng gió nghe như tiếng rắn khè, luẩn quẩn quanh tai của Venion. Khuôn mặt của hắn giờ đây hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ luôn ăn mặc cao sang.
"K, khôngggggg!"
Làn sương giờ đã chạm vào đầu mũi Venion.
Đây là chuyện mà lần đầu Venion gặp phải. Hắn bất lực vì cơ thể đang bị trói.
Làn sương đỏ sẫm từ từ bao phủ lấy mũi và cả khuôn mặt của Venion. Hắn định không hít thở. Vậy nhưng kết cục thì làn sương vẫn luồn vào trong mũi hắn. Venion không thở được. Khi ấy, hắn nhìn thấy khuôn mặt cau có của con Rồng giữa làn sương.
"Venion Stan. Ta rất vui khi gặp lại ngươi"
"...Ugh!"
Raon cũng có thể thấy mặt của Venion trong làn sương. Cơ thể hắn run bần bật sau khi hấp thụ làn sương mang chất độc nhẹ của On và Hong.
Raon thu hồi luồng mana đã trói chặt Venion.
Bụp. Cơ thể bị trúng độc của Venion đổ xuống đất. Hắn ta đã mất ý thức.
Raon im lặng nhìn Venion đang nằm dưới đất. Lúc đó, một bàn tay xoa đầu Raon.
Là Cale. Cậu đã dùng Âm Thanh Của Gió để đáp xuống dưới mặt đất khi nhảy xuống từ tầng thượng. Cậu xoa đầu Raon trong khi nhìn Venion.
Cale nghe thấy giọng của Raon.
"Yếu. Hắn ta yếu một cách khó chịu"
Cale nở nụ cười cay đắng. Bởi lời nói của Raon nghe thật buồn. Thế nhưng Cale hỏi lại Raon.
"Thế nên ngươi muốn dừng lại sao?"
"Không, ta sẽ đối xử với hắn như những gì hắn đã làm với ta."
Nghe thấy câu trả lời không chút do dự, Cale vỗ nhẹ lên cái đầu tròn trịa của Raon. Cậu nhìn xung quanh rồi tiếp tục nói.
"Bắt đầu đi."
Tap, tap. Hai chú mèo On và Hong, đang ở trên đỉnh của tòa nhà gần đó, nhẹ nhàng nhảy xuống. On điều khiển sương mù và rẽ làn sương ra thì Choi Han xuất hiện.
"Mọi người đang đợi ở lối vào con hẻm."
Cale thấy Raon từ từ trở nên vô hình, cậu đưa ra chỉ thị.
"Bảo họ đến đây."
"Vâng."
Hai chiếc xe ngựa nhỏ đi vào trong con hẻm làm chật cả lối đi. Một người bước ra khỏi một trong hai chiếc xe ấy.
"Mm, buổi sáng tốt lành, thiếu gia-nim."
"Hãy đưa bọn chúng đi đi"
Linh mục điên Cage nuốt nước bọt khi nhìn thấy những hai thuộc hạ của Venion bất tỉnh trên mặt đất vì trúng độc và cả Venion Stan mà Choi Han đang cõng.
Cô không nhìn thấy chuyện đã xảy ra trong con hẻm này. Một phần là do sương mù che khuất tầm nhìn, một phần là do Choi Han đứng canh ở lối vào của con hẻm.
Hai tên thuộc hạ đã bất tỉnh đang nhăn mặt lại, còn Venion thì ngất đi với vẻ mặt tái mét vì sợ hãi.
"Không có thời gian đâu."
"Vâng? À, vâng!"
Cage tỉnh táo lại khi nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Cale, cô ra lệnh cho hai đồng đội theo cùng khiêng thuộc hạ của Venion đi.
Trong lúc ấy, cô đến gần Cale, người đang định rời đi với chiếc xe ngựa nhỏ có chứa Venion.
"Cậu vẫn nhớ chứ? Bốn ngày sau."
"Vâng. Chừng đó thời gian là đủ."
Dáng vẻ của Cale, người nói rằng 4 ngày là đủ, cũng điềm nhiên như dáng vẻ của Choi Han, người vừa quẳng Venion vào trong góc xe. Điều đó khiến cho Cage ớn lạnh.
Cale mang bầu không khí khác với thiếu gia đã giúp đỡ cô và Taylor, khác với Cale Henituse đã từng bảo vệ tất cả mọi người khỏi vụ nổ ở thủ đô. Tuy nhiên, Cage khẽ mỉm cười. Vì kế hoạch mà cô phải hành động thật chính xác.
“Vâng, tôi sẽ tin cậu. Xin hãy nhớ ngày mà cậu đã ấn định, thiếu gia-nim"
4 ngày. Cale nghĩ đến những gì xảy ra sắp đến trong bốn ngày tiếp theo và trả lời rõ ràng với linh mục đã bị trục xuất, người đang rất lo lắng.
"Được rồi. Không thể nào mà tôi có thể quên được, nên đừng lo lắng nữa. Chắc chắn đấy."
Cale nhìn vào khuôn mặt Venion đang bất tỉnh và nói tiếp một cách khô khan.
"Chắc chắn mỗi ngày sẽ dài như cả năm vậy, chắc hắn sẽ không thể quên được đâu."
Cale ngưng nhìn Cage và nói lời tạm biệt.
"Vậy bọn tôi đi đây."
"Ah- vâng."
Ánh mắt mà Cale nhìn Venion đã khắc sâu vào trong tâm trí của Cage. Cô tiếp tục nhìn chiếc xe ngựa cho đến khi nó biến mất khỏi con hẻm.
'.......cậu ấy đã nói chắc chắn sẽ không giết Venion.'
Cale hứa sẽ giao lại Venion mà không giết hắn. Cage và Taylor tin tưởng Cale vì cậu không phải loại người thất hứa và cũng nhờ vậy mà họ mới có thể lập nên kế hoạch này.
“Nếu đã quyết định tin thì phải tin chứ”
Cage chấn chỉnh lại tinh thần. Từ hôm nay, cô phải hành động nhanh chóng.
"Đã khiêng lên xe hết chưa?"
"Rồi ạ."
"Vậy thì đi thôi."
Xe ngựa của của cô cũng rời khỏi con hẻm. Nó đi theo ngược hướng với xe ngựa của Cale.
Chiếc xe của Cale đang đi theo hướng ngược với lâu đài lãnh chúa. Nó hướng tới khu vực khá là phồn hoa, nơi mà những người giàu có, tòng nam tước và kỵ sĩ đang sinh sống.
Vì là khu thuợng lưu nên đường xá rất sạch sẽ, những ngôi nhà đều rất cao cấp và giàu sang.
Cọc cạch, cọc cạch. Chiếc xe di chuyển xuyên qua làn sương sớm dừng lại trước một ngôi nhà. Cánh cổng từ từ mở ra. Kéttttt. Cánh cổng sắt vững chãi mở ra và chiếc xe hướng về mặt sau của ngôi nhà.
Một ngôi nhà bình thường. Tại mặt sau của ngôi nhà này có một cánh cửa dẫn xuống tầng hầm.
"Nhà tốt đấy."
Cale nhận xét khi bước chân xuống xe ngựa và nhìn về phía ghế đánh xe. Người đánh xe giấu mình sâu bên trong áo choàng được quấn kín.
Chiếc mũ áo choàng được nâng lên cao một chút và khuôn mặt bên dưới lộ ra.
“Đi đi”
Odeus gật đầu với khuôn mặt đanh lại và lặng lẽ rời đi bằng cổng sau. Ông ta muốn quay đầu lại và nhìn Cale thêm một lần nữa, nhưng lại kiềm chế.
'Ta đã phán đoán sai về cậu ta.'
Ông ta đã phải tự mình hành sự vì đây là việc mà ông không thể sai khiến thuộc hạ. Giờ thì Odeus đã hiểu tại sao Cale lại bảo ông phục vụ cậu ta. Chuyện mà họ làm là thứ mà ông không thể giao phó cho thuộc cấp.
'Một căn phòng tra tấn cơ đấy.'
Rõ ràng Cale được biết đến là một thiếu gia tốt bụng. Còn là người dám hy sinh bản thân nữa. Thế nhưng, sự thật thì khác thế. Đặc biệt là một người ngay thẳng và lương thiện như Choi Han cũng nghe lời Cale răm rắp.
Odeus nghĩ về đứa cháu trai của mình, Billos, người đã nói sẽ theo Cale. Khác với khuôn mặt đã lão hóa, đôi mắt của Odeus vẫn rất tỏ. Ông nhanh chóng di chuyển vì từ giờ ông cần phải phải làm công việc phục vụ mà Cale đã yêu cầu.
"Vấn đề ở chỗ ta đang tuân lệnh cậu ta như thể đây là chuyện đương nhiên"
Odeus khẽ lẩm bẩm với giọng mà người khác không thể nghe thấy và biến mất trong làn sương.
Khi không còn thấy bóng dáng Odeus nữa, Cale mở cánh cửa dẫn xuống lòng đất.
Kítttt. Một tiếng kêu rợn người phát ra khi cánh cửa từ từ mở rộng.
"Ngài tới rồi sao?"
Cậu thấy Beacrox đứng bên cạnh cửa. Beacrox tới lãnh địa này vào tối qua nên hắn đã đến ngôi nhà này sớm hơn Cale. Con trai của sát thủ Ron, kiếm sĩ, và là bếp trưởng. Beacrox nắm giữ nhiều danh hiệu khác nhau.
Vậy nhưng, hắn ta còn có danh hiệu khác là chuyên gia tra tấn.
"Ờ. Chuyển hắn ta đi."
Nghe thấy Cale nói vậy, Choi Han xách Venion và đi xuống tầng hầm. Beacrox theo sau Choi Han với vẻ mặt không hài lòng. Dù thế nhưng Beacrox vẫn liếc nhìn Rồng đen đang bay bên cạnh Cale.
Cale vờ như không thấy cái nhìn của Beacrox. Cậu đã giải thích về sự tồn tại của Raon cho hắn vào ngày hôm qua.
Beacrox dễ dàng chấp nhận điều đó.
“Quả nhiên là vậy”
Beacrox chấp nhận điều đó ngay khi Cale nói Raon là người kiếm nguyên liệu thức ăn dọc hành trình. Thế nhưng, Cale không nói gì về Venion cho Beacrox nên hắn cảm thấy rất không hài lòng với tình huống hiện tại.
'Dù thế nhưng hắn vẫn nghe lời’
Beacrox rất tuân thủ mệnh lệnh của Cale. Cậu càng cảm thấy như vậy khi đi xuống tầng hầm.
Căn phòng dưới hầm khá rộng.
"Chuẩn bị tốt đấy."
Có rất nhiều loại vật dụng ở một bên căn phòng. Beacrox đã chuẩn bị tất cả chúng. Cale nín thở khi nhìn thấy những vật dụng đầy nguy hiểm ấy, sau khi nhìn qua căn phòng, Cale quay qua nhìn Raon.
"Giống y hệt."
Raon điềm nhiên đánh giá căn phòng. Căn phòng tra tấn dưới lòng đất này đã được chuẩn bị sao cho thật giống với hang động mà Raon đã sống tới lúc 4 tuổi.
Choi Han đặt Venion lên một chiếc ghế. Beacrox nhìn Cale và hỏi.
"Vậy tôi chỉ cần làm việc với kẻ kia sao?"
"Ừ."
"Tôi phải làm gì với hắn?"
Người trả lời câu hỏi đó là Raon chứ không phải Cale. Beacrox phải nói chuyện với con Rồng bay tới trước mặt mình.
"Ta sẽ trả lại cho hắn tất cả những gì mà ta đã phải chịu đựng."
"...Chịu đựng?"
Beacrox không biết về chuyện của Raon.
"Đúng vậy. Ta đã bị nuôi trong bốn năm, mỗi giây phút đều bị hành hạ và đánh đập. Ta đã bị giam ở trong một hang động. Trong 4 ngày tới, ta muốn nhận lại sự bù đắp cho 4 năm ấy”
Giọng nói điềm nhiên của đứa trẻ bốn tuổi vang vọng trong phòng. Choi Han vuốt mặt, còn On và Hong thì không biết phải ứng xử thế nào.
Cale khoanh tay lại và lặng yên nhìn Raon. Raon quả thực là sự tồn tại vĩ đại. Đối với Cale, nói ra nỗi đau của chính mình một cách bĩnh tĩnh thực sự là việc rất khó khăn và đáng ngưỡng mộ.
“Ta sẽ nói cụ thể cho ngươi về những việc ta đã phải chịu. Đầu tiên, Rồng vĩ đại ta đây đã bị đánh bằng roi tới mức tróc cả bộ vảy cứng cáp này”
Raon giải thích chi tiết mọi thứ một cách vắn tắt về việc nó phải đã chịu đựng như thế nào trong bốn năm ròng. Thấy Beacrox lắng tai nghe nó nói rất cẩn thận, Raon càng nhiệt tình giải thích hơn. Raon nhất định muốn trả lại cho Venion tất cả mọi thứ.
“Mấu chốt là phải đánh vào chỗ bị thương và chảy máu”
Quoành!
Raon ngừng nói và nhìn về nơi phát ra tiếng ồn.
Cale vừa đá vào cái ghế mà Venion đang ngồi. Venion ngã xuống đất, nhưng có vẻ là vì trúng độc tê liệt quá mạnh nên hắn vẫn không thể tỉnh lại dù bị Cale đá.
Cale chỉnh lại áo sơ mi của mình như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Tiếp tục làm chuyện ngươi cần làm đi."
"...Ta biết rồi, Nhân loại."
Raon lại tiếp tục nói về quá khứ của mình. Nó chỉ nói những điểm mấu chốt, vì không còn nhiều thời gian. Sự im lặng lấp đầy căn phòng khi Raon nói xong.
Cale nhìn vào Beacrox, rồi khóe miệng cậu hơi nhếch lên.
Beacrox đã lấy găng tay màu trắng ra. Hắn mang găng tay ấy vì không muốn bị bẩn.
"Nghe có vẻ như sẽ có nhiều máu lắm đây."
Rồi Beacrox lấy thêm một đôi găng tay nữa ra và đeo vào. Trong truyện, Cale chưa từng đọc được nội dung về việc Beacrox đeo hai đôi găng tay trong một lần.
"Beacrox."
"Vâng."
Beacrox nhìn Cale khi được gọi.
“Trước tiên hãy làm chút đồ ăn”
“.....đồ ăn sao?”
Beacrox nhìn Cale với nét mặt lộ rõ ra suy nghĩ ‘nói lời điên dại gì vậy hả?’. Thế nhưng, Cale chỉ vào Raon. Raon duỗi đôi cánh của mình thể hiện sự đồng tình với Cale.
"Raon cần thứ gì đó để ăn."
"Hắn đánh ta trong lúc ăn vì bảo rằng như thế thì mới thấy ngon. Bảo rằng nhìn thấy máu của ta thì thức ăn dễ nuốt hơn”
".....cái thằng điên này...”
Choi Han bật ra câu chửi thề. Beacrox lấy thêm một đôi găng tay nữa, rồi nói với Raon và Cale.
"Có vẻ như tôi cần phải chuẩn bị một bữa tiệc."
Thấy Beacrox đanh mặt khi nói như vậy khiến cho Cale nghĩ rằng Beacrox thật yếu đuối trước tình cảm. Dù là một chuyên gia tra tấn, nhưng Beacrox có vẻ mềm yếu một cách âm thầm trước tình cảm với những đứa trẻ, đối với lũ trẻ tộc Sói cũng thế.
Beacrox hỏi một câu trước khi đi lên trên để chuẩn bị tiệc.
"Liệu có nên biến hắn thành tàn phế?"
"Không cần thiết." Raon trả lời.
"Được rồi. Cơ mà thiếu gia-nim cũng cùng tham gia sao?”
Mm. Cale phát ra một tiếng rên rỉ và cau mày trước câu hỏi của Beacrox.
'Mình không thực sự muốn xem, nhưng.'
Cale là người muốn sống trong yên bình vì cậu ghét máu hay chiến tranh. Tuy nhiên, trường hợp lần này thì khác.
Ở góc phòng đã được lắp thiết bị tàng hình ma thuật. Sẽ rất phức tạp nếu danh tính của Cale bị bại lộ, nên cậu chỉ có thể xem trong bí mật.
'Mình không nghĩ là có thể tận hưởng bữa tiệc trong khi xem tra tấn. Có vẻ mình phải gắn bó với rượu vang rồi.'
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK