Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa ló dạng, Bao đại nhân liền thăng đường thẩm án.
“Uy vũ…”.
Trong công đường Khai Phong phủ, Tam ban nha dịch đứng thẳng tắp hai bên, trống thăng đường dồn dập, uy phong lẫm lẫm, Bao đại nhân ngồi chính giữa công đường, võ kinh đường mộc trong tay chát một tiếng, cao giọng quát: “Giải huynh đệ Ngô thị lên!”.
“Giải huynh đệ Ngô thị lên…”, tiếng hô truyền gọi vang từng đợt ra bên ngoài.
Lát sau, chợt nghe có tiếng gông xiềng, cùm châm va vào nhau lẻng xẻng, hai sai dịch giải huynh đệ Ngô thị lên công đường.
Bao đại nhân nghiêm nghị ngồi phía trên, đưa mắt nhìn xuống phía dưới công đường, chỉ thấy phía dưới có hai kẻ đang quỳ, vận áo tù nhân, một vạm vỡ, một thấp lùn, kẻ cao to kia râu ria đen sì kéo đến tận mang tai, giữa mi tâm ẩn hiện vẻ hung ác xiểm nịch; kẻ còn lại, thân hình hơi lùn, hai mắt hấp háy, khuôn mặt mang vẻ kinh hoàng sợ hãi, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Quỳ dưới công đường là kẻ nào?”, Bao đại nhân nheo nheo mắt, trầm giọng hỏi.
“Thảo… thảo dân là Ngô Nhị Cương”, kẻ thấp hơn run lẩy bẩy đáp.
“Thảo dân Ngô Đại Lực”, kẻ cao to cũng trả lời.
Chát!
Bao đại nhân bỗng vỗ mạnh kinh đường mộc, cao giọng quát: “Điêu dân to gan, phạm trọng tội như thế, còn dám tự xưng là thảo dân?!”.
Ngô Nhị Cương bị dọa cho run như cầy sấy, vội khom lưng phủ phục xuống, miệng lấp bắp nói: “Tội… tội dân Ngô… Ngô…”.
“Đại nhân!”, Ngô Đại Lực đột nhiên lên tiếng: “Không biết thảo dân phạm tội gì, vì sao không thể tự xưng là thảo dân?”.
Bao đại nhân lạnh lùng trừng mắt nhìn, trầm giọng nói: “Hai huynh đệ ngươi mưu đồ giết người cướp của, sát hại người qua đường là Lưu Thế Xương, lại còn thêu đốt thân thể hắn làm thành ô bồn. Phường hung ác tàn bạo như thế, sao có thể xứng đáng với hai chữ ‘thảo dân’?”.
Ngô Nhị Cương nghe xong, toàn thân lại càng run rẩy dữ dội hơn.
Ngô Đại Lực tuy thân hình có chấn động đôi chút, nhưng sắc mặt vẫn y như cũ, thâm trầm nói: “Đại nhân, oan cho thảo dân, thảo dân chưa bao giờ giết người”.
Bao đại nhân trợn trừng hai mắt, lại quát lên: “Điêu dân to gan, ngươi nhìn cho rõ đi, vật trên công đường là thứ gì?”.
Tiếng nói vừa dứt, nha dịch liền đem một bọc vải màu đen lên công đường, mở túi lấy ra một cái ô bồn đen sì đặt xuống trước mặt hai huynh đệ Ngô thị.
Ngô Nhị Cương vừa nhìn thấy ô bồn liền kinh hoàng biến sắc, huơ huơ tay, sợ hãi kêu lên: “Đem… đem hắn đi đi, đừng… đừng mà…!”, dứt lời liền nhào về phía cửa công đường định chạy trốn. Nhưng nha dịch hai bên sao có thể để mặc hắn như thế, hai tay sát uy bổng nhất thời vung ra, ghìm Ngô Nhị Cương quỳ nguyên tại chỗ. Ngô Nhị Cương chỉ có thể run lẩy bẩy dưới sát uy bổng.
Ngô Đại Lực nhìn thấy ô bồn, vẻ kinh hoàng cũng hiện rõ trên mặt, hơi co người lùi về phía sau, da mặt giật giật, một lúc lâu sau cũng không phát ra được âm thanh nào.
Bao đại nhân quét mắt xuống công đường, nghiêm sắc mặt, đột nhiên cao giọng: “Ngô Đại Lực, Ngô Nhị Cương, nay chứng cớ phạm tội vô cùng xác thực, các ngươi còn không mau nhận tội?”.
Lời này như sấm động bên tai, sét đánh mái nhà, hai kẻ quỳ dưới công đường giật mình run sợ.
“Tội… tội dân Ngô… Ngô…”, Ngô Nhị Cương vừa mới mở miệng, liền bị tiếng hét mạnh mẽ của Ngô Đại Lực ngăn lại: “Đại nhân, ô bồn này chẳng qua chỉ là vật bình thường chợ nào chẳng có, sao có thể chứng minh thảo dân giết người?’.
Bao đại nhân hừ lạnh một tiếng, tầm mắt chuyển sang ô bồn, trầm giọng hỏi: “Lưu Thế Xương, ngươi có biết hai kẻ trên công đường này không?”.
Nhưng ô bồn dưới công đường lại im lặng dị thường.
Bao đại nhân kinh ngạc, giọng lại cao hơn mấy phần: “Lưu Thế Xương, ngươi có nghe thấy bản phủ hỏi không?”.
Ô bồn vẫn không trả lời.
Bao đại nhân nhíu chặt hai hàng lông mày, đưa mắt về phía Công Tôn tiên sinh đang ngồi sau mộc án dưới công đường, ánh mắt mang theo ý hỏi.
Công Tôn tiên sinh cũng hơi ngẩn ra, khuôn mặt tỏ vẻ không giải thích được, lắc lắc đầu, lại đưa mắt sang hộ vệ áo đỏ đối diện, nhưng Triển Chiêu cũng nhíu chặt mày, sắc mặt nghi hoặc.
Cả ba người đều thầm thấy khó hiểu, còn Ngô Đại Lực lại vô cùng sung sướng. Ngô Đại Lực vốn chỉ là ngoan cố kiên trì không chịu nhận tội, thầm tính toán, nếu tội danh sát nhân khó tránh khỏi thì sẽ đem mọi hành vi tội lỗi đổ hết lên đầu nhị đệ, Ngô Nhị Cương. Bản thân hắn cũng từng nghe thấy ô bồn nói chuyện, lúc này rất sợ ô bồn tự mình ra làm chứng, đang lúc lo lắng sợ hãi thì ô bồn lại im lặng không có tiếng động, thầm suy xét một hồi, phỏng chừng ô bồn nói chuyện lúc đó chẳng qua chỉ là thuật che mắt của nha dịch Khai Phong phủ, không khỏi thầm mừng rỡ, cao giọng lên vài phần nói: “Đại nhân, thảo dân chưa bao giờ giết người, mong đại nhân minh xét!”.
Bao đại nhân nhất thời không nói lời nào, cả công đường rơi vào im lặng.
Mà lúc này ngoài công đường, một bóng người thập thò bên cửa đột nhiên thẳng đứng thẳng, hối hả chạy về phía lục phòng[1], xông thẳng vào phòng đầu tiên mé phía đông, người còn chưa dừng lại, miệng đã hô lên: “Kim Kiền, không hay rồi, ô bồn lại không nói được rồi!”.
[1] Lục phòng: là nơi làm việc của các nha dịch ở bên ngoài công đường, khi đang thăng đường xử án, đây là một nơi họ đợi để phục mệnh.
Một người đang lười nhác ngồi trên chiếc ghế gỗ, nhìn thấy người chạy đến tựa hồ như chẳng có chút ngạc nhiên nào, chỉ giơ một ngón tay lên, chỉ chỉ vào một góc tối tăm u ám trong góc phòng, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Lục ca, cái đó có gì đáng kinh ngạc, cậu nhìn sang bên kia đi, sẽ rõ ngay thôi”.
Trịnh Tiểu Liễu nhìn theo hướng ngón tay chỉ, nhất thời cả kinh. Trong góc tối tăm, một cái bóng màu trắng bồng bềnh khi ẩn khi hiện, như sương như khói, mờ nhạt không rõ, nhưng vẫn lờ mờ nhìn ra một bóng người.
“Lưu… Lưu Thế Xương?! Anh… anh sao vẫn còn ở đây? Anh đáng ra phải ở trong ô bồn mới đúng chứ?”.
Cái bóng trắng trong góc kia khẽ khàng lay động, u uất nói: “Sát khí của công đường quá nặng, tôi căn bản không có cách nào đi vào…”.
“Cái gì? Vậy… vậy phải làm thế nào? Không có anh làm chứng, những chứng cứ khác vốn không có cơ sở xác thực, Bao đại nhân sẽ thẩm án như thế nào?!”, Trịnh Tiểu Liễu kêu lên, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng.
“Trừ phi không xử án ở trong công đường nữa, nếu không tôi căn bản không có cách nào ra làm chứng…”, Lưu Thế Xương buông thõng tay đáp.
Trịnh Tiểu Liễu lắc đầu nói: “Thẩm án ngoài công đường, không hợp pháp lý, thẩm chí còn không thể ghi vào trong hồ sơ, đương nhiên không thể được”.
“Cái gì?”, Kim Kiền từ nãy đến giờ vẫn ung dung ngồi một bên, nghe vậy liền nhảy dựng từ trên ghế xuống, kinh ngạc la lên: “Làm phiền tôi? Lưu ô bồn, anh không phải là muốn mượn thân thể tôi nhập hồn vào, rồi lên công đường làm chứng chứ?”. Bụng thì thầm nghĩ: Đùa à, cái trò nhập hồn này không biết để lại những di chứng gì, mình tuyệt đối không đồng ý!
Lưu Thế Xương nghe xong không khỏi sửng sốt, ngẩn ra một lúc mới nói: “Kim tiểu ca nghĩ đi đâu vậy? Tôi chẳng qua là một oan hồn, nào có năng lực nhập hồn chứ, mà cho dù có nhập hồn thì cũng không thể đi vào công đường được”.
Kim Kiền nghe được những lời này mới yên tâm vài phần, nhãn cầu đảo vài vòng, khẽ lui về phía sau một bước, lại hỏi: “Vậy anh muốn tôi giúp gì?”.
Lưu Thế Xương bay là là giữa không trung, yếu ớt nói: “Tôi muốn phiền cậu hãy giả làm tôi, lên công đường làm chứng”.
“Cái gì?”, Kim Kiền và Trịnh Tiểu Liễu cùng kêu lên.
Kim Kiền trợn tròn mắt, trừng trừng nhìn u hồn âm ảnh, da mặt có chút giật giật nói: “Ý của lão huynh ngài là muốn tôi giả vờ bị ngài nhập hồn, sau đó lên công đường với thân phận Lưu Thế Xương, vạch trần tội lỗi của đôi huynh đệ kia?!”.
Lưu Thế Xương gật gật đầu.
“Có nhầm không đấy?! Không nói nữa!”, Kim Kiền lập tức hét to lên, lòng thầm nhủ: Thế nào lại bắt mình, đường đường một người hiện đại đi làm cái việc khai man mạo hiểm thế chứ, ngộ ngỡ bị vạch trần thì chẳng là rước họa vào thân à?!”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe thế liền lắc đầu như trống bỏi, cao giọng nói: “Đương nhiên là không được, đây chính là làm chứng giả, vu tội trên công đường!”.
Lưu Thế Xương thấy hai người trước mặt cực lực phản đối, nhất thời cuống lên, cao giọng nói: “Hai vị tiểu ca, lẽ nào các vị định trơ mắt nhìn huynh đệ Ngô thị kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao?”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe được những lời này, hơi cúi đầu xuống, khuôn mặt lộ vẻ khó xử nói: “Nhưng, nếu chúng ta dùng cách này, cũng không hợp pháp…”.
“Đúng, đúng, đúng, không hợp pháp!”, Kim Kiền cũng phụ họa theo, lòng lại thầm nghĩ: Loại việc có chỉ số nguy hiểm cao thế này, tuyệt đối không thể được!
Lưu Thế Xương thấy tình huống như vậy liền phủ phục xuống, dập đầu liên tiếp: “Hai bị tiểu ca, nay Lưu Thế Xương lấy thân phận là oan hồn khẩn cầu hai vị, cho dù thế nào cũng phải giúp tại hạ. Nếu oan khiên của Lưu Thế Xương được rửa sạch, xin nguyện khắc cốt ghi xương ân đức của hai vị, kiếp sau xin làm trâu làm ngựa để báo đền hai vị”.
“Cái này…”, Trịnh Tiểu Liễu dù sao cũng còn nhỏ tuổi, lòng dạ yếu mềm, thấy Lưu Thế Xương làm thế, nhất thời không có biện pháp gì, đành quay sang nhìn Kim Kiền.
Nhưng Kim Kiền lại có vẻ cứng rắn không chút thỏa hiệp, sắc mặt vẫn nghiêm nghị y như cũ, thấp giọng nói: “Lưu Thế Xương, chúng tôi tuy cảm thông với cảnh ngộ của anh, nhưng những việc lừa dối làm rối loạn kỷ cương pháp luật như thế này tôi không thể giúp anh được!”.
Lưu Thế Xương nghe vậy liền ngừng dập đầu, từ từ thẳng người lên nói với Trịnh Tiểu Liễu: “Trịnh tiểu ca, tôi có chuyện cần nói với Kim tiểu ca, phiền cậu hãy tạm lánh đi một lát”.
Trịnh Tiểu Liễu có chút khó hiểu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trang cùng vẻ bi thiết của Lưu Thế Xương, lòng mềm đi, liền đi ra ngoài phòng, đóng cửa lại. Ánh sáng trong phòng liền trở nên yếu ớt, mờ ảo.
Lưu Thế Xương đột nhiên đứng dậy, vèo một cái bay tới bên cạnh Kim Kiền.
Kim Kiền chỉ thấy một trận gió lạnh lướt qua tai, rồi nghe thấy tiếng của Lưu Thế Xương hòa lẫn trong gió: “Kim Kiền, nếu cậu không giúp tôi, bí mật của cậu cũng không giữ được!”.
Lưu Thế Xương lại nhỏ giọng, âm thanh mơ hồ nói: “Kim Kiền, cô là thân nữ nhi…”.
Kim Kiền hít một ngụm khí lạnh, hai mắt trợn tròn cơ hồ như muốn rách, nuốt nước bọt vài lần mới có thêm sức lực, nói: “Lưu ô bồn, anh đừng nghĩ rằng mình là oan hồn thì có thể bịa đặt lung tung!”.
Lưu Thế Xương nghe vậy, lắc lắc đầu, lại yếu ớt nói: “Tôi đã sớm không còn người trên dương gian nữa, phân biệt người dương thế không phải bằng nhãn lực mà là dựa vào khí tức của thế nhân để phán đoán. Nam tử thuần dương, nữ tử thuần âm, Kim Kiền cô cả người âm khí bao trùm, tuyệt đối không phải là nam tử được”.
Kim Kiền vừa nghe, sức lực trong nháy mắt bi rút cạn, thầm nghĩ: Xong rồi, không ngờ Lưu Thế Xương này lúc sống thì chẳng thấy thông minh, đến khi chết rồi lại thêm vài phần bản lĩnh, để giờ đây bánh bao rách vỏ… lòi hết mọi thứ ra rồi.
Chợt nghe Lưu Thế Xương ở bên cạnh nói tiếp: “Bản triều ta từ khi khai quốc tới nay chưa từng có tiền lệ nữ tử làm nha dịch. Nếu được Bao đại nhân biết được chuyện này, Kim Kiền cô…”.
Lời tuy chưa nói hết nhưng Kim Kiền đương nhiên hiểu hết, nhất thời có chút dở khóc dở cười, thầm nghĩ: Dở hơi, nếu để Bao đại nhân biết được giới tính của tôi thì cái chức nhân viên nhà nước trong Khai Phong phủ này tôi cũng khỏi làm luôn rồi! Haizzz, không ngờ rằng đường đường một người hiện đại lại lâm vào cảnh ngộ bị một hồn ma thời cổ đại uy hiếp… Chậc, pháp luật Đại Tống tôn kính, xin lỗi nha, hiện tại là bát cơm trước mắt, ấm no làm trọng, tôi cũng vì tình thế bức bách mà thôi…
Lòng thầm hạ quyết tâm, Kim Kiền đột nhiên nặn ra một nụ cười toe toét, xoa xoa hai tay nói với Lưu Thế Xương: “Chúng ta coi như cũng quen biết nhau một thời gian, tục ngữ nói, ở nhà cậy cha, ra đường cậy bạn, Lưu đại ca đã có lời nhờ vả, tôi tất sẽ rút đao tương trợ cả hai tay, dốc toàn lực để giúp anh! Có gì cần sai bảo xin cứ nói”.
Lưu Thế Xương nghe vậy mừng rỡ vô cùng, vội nói: “Kim Kiền đã nguyện ý giúp, vậy còn không mau lên công đường làm chứng vạch trừng tội ác của huynh đệ Ngô thị kia?”.
Kim Kiền nghe xong, nụ cười trên mặt đông cứng lại, qua một lát mới đáp: “Lão đại, ý của ngài là, muốn tôi cứ thế mà lên công đường làm chứng sao?”.
Lưu Thế Xương không hiểu, hỏi: “Không cứ thế mà lên công đường thì còn phải như thế nào nữa?”.
Kim Kiền thiếu chút nữa thì tức tới hộc máu, nghĩ bụng: Lạy hồn, tôi cứ thế xông vào công đường tự nhận mình là Lưu Thế Xương, chuyện hoang đường như thế, đừng nói là mấy kẻ đầu óc có sói như Khai Phong phủ không tin, e rằng ngay đến đôi huynh đệ kia cũng chẳng thể lừa nổi.
Nghĩ vậy, Kim Kiền chầm chậm đi quanh phòng, đưa tay xoa cằm, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Lưu đại ca, lúc huynh đệ Ngô thị kia giết anh, anh còn nhớ được ít nhiều gì không?”.Lưu Thế Xương nghe xong không khỏi sửng sốt, nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi nhớ bọn chúng dùng rìu giết chết tôi…”.
“Còn gì nữa không?”.
“Cái này… Đúng rồi, lúc Ngô Đại Lực giết tôi có nói một câu”.
Kim Kiền thấy vậy, hai mắt sáng lên, vội hỏi: “Câu gì?”.
Lưu Thế Xương lại ngẫm nghĩ một lát, đem câu cuối cùng nghe được trước khi chết nói lại tường tận cho Kim Kiền biết.
Kim Kiền nghe xong mới vững dạ, gật đầu với Lưu Thế Xương, đẩy cửa phòng ra ngoài nói với Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Lục ca, phiền anh đến công đường truyền báo một tiếng, nói là nạn nhân – Lưu Thế Xương muốn lên công đường làm chứng”.
Trịnh Tiểu Liễu nghe được lời của Kim Kiền, trù trừ một lát mới gật gật đầu, quay người chạy về phía công đường. Kim Kiền cũng đi theo sau, vừa đi vừa cởi chiếc mũ của nha dịch đội trên đầu xuống giắt vào thắt lưng, lại xõa búi tóc ra, vò vò tóc vài cái, nhất thời đem bản thân hóa thành hình dạng một oan hồn tóc tai xõa xượi vô cùng hoàn mỹ y như miêu tả trong sách vở.
Cho đến khi Kim Kiền chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa đâu vào đấy thì cũng vừa lúc đến cửa công đường. Hai cánh cửa lớn của công đường mở rộng, âm thanh bên trong đều truyền đến tai hai người.
Chợt nghe giọng nói trầm trầm của Bao đại nhân quát lớn: “Ngô Đại Lực, ngươi nói ngươi chưa bao giờ giết người, vì sao lại dùng cái rìu này uy hiếp sai dịch Khai Phong phủ, đe dọa để thoát thân? Rõ ràng là hành vi có tật giật mình!”.
Ngô Đại Lực đáp: “Đại nhân, quan gia của Khai Phong phủ lúc đầu không nói rõ thân phận, khi ấy thảo dân còn tưởng rằng họ là kẻ xấu muốn hại hai huynh đệ thảo dân, vì để tự bảo vệ mình nên mới làm như thế”.
Bao đại nhân cao giọng hỏi tiếp: “Vậy vì sao sau khi biết được thân phận của nha dịch ngươi lại không chịu thả người?”.
Ngô Đại Lực trả lời: “Lúc đó thảo dân biết đã mình đã đắc tội với quan gia, nhất thời sợ hãi, chỉ muốn chạy trốn nên mới không thả người!”.
Bao đại nhân bỗng im lặng, cả công đường trên dưới đều là một mảnh tĩnh lặng.
Kim Kiền ở bên ngoài nghe vậy, lòng liền sáng tỏ, thầm nghĩ: Được! Tám phần là lão Bao đã bế tắc, không trâu bắt chó đi cày, giờ mà mình không giúp cũng không xong.
Nghĩ vậy, Kim Kiền liền đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh, Trịnh Tiểu Liễu hiểu rõ, lập tức đi thẳng ra cửa công đường, cao giọng hô: “Bẩm đại nhân, Lưu Thế Xương tới!”.
Những lời này vừa nói ra, chúng nhân trên công đường đều sững sờ, cảm thấy khó hiểu muôn phần, lòng thầm nghĩ: Đại nhân còn chưa phát lệnh truyền gọi, sao đột nhiên lại nảy ra một sai dịch dẫn người lên công đường, hơn nữa kẻ truyền báo lại là tạp vụ của Tạo ban. Nhưng điều khiến người ta không thể tưởng tượng được nhất chính là, người được truyền báo lên công đường chính là Lưu Thế Xương, một kẻ đã chết.
Huynh đệ Ngô thị vừa nghe thấy tên Lưu Thế Xương lại càng kinh sợ, gân cốt, da thịt cơ hồ đều co rút hết cả, không khỏi ngoái đầu ra phía cửa công đường mà quan sát.
Bao đại nhân cũng giật mình, đưa mắt nhìn về phía ô bồn trong công đường, lại hướng sang phía Công Tôn tiên sinh. Công Tôn tiên sinh tuy gương mặt vẫn mang vẻ nghi hoặc nhưng cũng khẽ gật đầu với Bao đại nhân.
Bao đại nhân liền giơ kinh đường mộc trong tay bên vỗ một cái nói: “Truyền Lưu Thế Xương lên công đường!”.
Kim Kiền ở bên ngoài nghe thấy vô cùng rõ ràng, lòng không khỏi giật thót một cái, thẳng người lên, hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Bà nó, không nghĩ nhiều nữa, giờ thì bất cứ giá nào cũng phải cho người cổ đại mở rộng tầm mắt, cho họ chút hiểu biết về kỹ thuật diễn xuất cao siêu của người hiện đại được hun đúc bởi các loại phim truyền hình.
Nghĩ đến đây, Kim Kiền vận khí dưới chân, thân hình phiêu phiêu như sương như khói, lững lờ bay vào trong công đường, khom người quỳ xuống, hạ giọng nói: “Thảo dân Lưu Thế Xương bái kiến đại nhân”.
Chúng nhân trên công đường đều chăm chú nhìn, chỉ thấy người này tóc tai tán loạn, thân hình lơ lửng trôi trong không trung, còn tự xưng là Lưu Thế Xương, ai nấy đều giật mình hoảng hốt. Nhưng nom kỹ lại thì thấy người này hơi quen quen, đó chẳng phải là Kim Kiền của Tạo ban hay sao?
Huynh đệ Ngô thị chưa từng nhìn thấy khinh công của Kim Kiền, chỉ thấy thân hình người này tựa hồ như ma như quỷ, tức thì bị dọa cho bay mất cả nửa hồn phách, Ngô Nhị Cương thì khỏi phải nói, đến cả Ngô Đại Lực cũng biến sắc.
Bao đại nhân trên công đường nhìn thấy rất rõ ràng lòng không khỏi có chút khó hiểu, sững ra một lát mới hỏi: “Quỳ dưới công đường là kẻ nào?”.
Kim Kiền lại trầm giọng đáp: “Thảo dân Lưu Thế Xương”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK