Tuy nhiên việc phải đối đầu với vai phản diện điển hình này ngoài đời thực thật là nhức óc. Bởi Cale không thể như Choi Han, nếu không vừa lòng trước những kẻ làm điều xấu thì không cần biết trước sau mà đánh cho nhừ tử.
Khi Cale đến được hiện trường thì vụ việc cũng đã tiến triển thêm chút ít. Dù mới chỉ trong vài phút ngắn ngủi nhưng Choi Han đang tức điên lên đến nỗi người cậu ta rung lên.
"Sao dám cản đường đi của quý ngài cao quý đây chứ?"
"Vừa suýt khiến người khác bị thương mà sao có thể nói những lời như thế? Cản đường? Bảo là ai cản đường cơ chứ? Do xe của đằng đấy cứ ùn ùn phi đến rồi gây ra việc này mà!"
"Thấy xe ngựa của quý ngài cao quý thì phải biết tránh ra chứ. Là do cái tên thường dân ngu xuẩn kia cứ đứng ngẩn ra chứ!"
Thuộc hạ của Venion và Choi Han đang cãi lộn. Hans, kẻ vừa đứng cạnh Choi Han, tiến lại gần chỗ Cale với gương mặt khó xử. Và thì thầm vào tai cậu.
"Choi Han-nim có vẻ hơi quá khích rồi ạ"
Hans có vẻ đã nhận ra thân phận của chủ nhân chiếc xe kia là người của Nhà Hầu Tước. Và cả chủ nhân của tên thuộc hạ đang nổi đóa kia, Venion cũng đã nhận ra thân phận của đối phương.
Bởi khi nhìn thấy gia huy của nhà Bá Tước Henituse thì cái con người quyền quý ấy mới bước xuống xe.
"Ngừng lại đi"
Chàng trai với mái tóc vàng kim rực rỡ, Venion nhẹ nhàng nói với thuộc hạ của mình. Ngay tức khắc, tên thuộc hạ lui về phía sau Venion như chưa từng nổi đóa. Chỉ còn lại Choi Han trấn an ông già đang hoảng loạng và cậu ta thở hừ hừ do tức điên.
Tks. Cale tặc lưỡi.
Tên thuộc hạ kia không hề tức giận. Mà giống như Hans, dù ở khá xa nhưng hắn cũng đã nhận ra biểu tượng rùa vàng trên xe. Bởi thế mới cố tình nổi nóng quá lên khi Choi Han hỏi tội. Hans biết được điều này nên hắn chờ Cale đến với vẻ mặt khó xử.
Cale đặt tay lên vai Choi Han, cậu ta đang nhìn chằm chằm Venion và thuộc hạ.
"Ngươi cũng thôi đi"
"Nhưng mà--- !"
Cậu hiểu tại sao Choi Han lại nổi nóng. Ngôi làng có chút giống với làng Harris, nơi cậu ta xem như là quê hương thứ hai của mình. Ở nơi này, những kẻ làm chuyện khiến cho một sinh mạng gặp nguy hiểm, vậy mà cứ thế điềm nhiên không thèm nói lời xin lỗi tới ông già. Điều này khiến cậu ta tức giận.
Tuy nhiên người bị hại ở đây là ông già lại không thể nổi nóng được. Bởi ông ta không mạnh như Choi Han.
"Mặc dù có đường khác, nhưng cũng không chịu tránh mà phi thẳng suýt khiến một người bị thương. Sao có thể để yên chuyện như vậy"
"Choi Han"
Cale nhấn mạnh vào vai Choi Han.
"Bình tĩnh lại"
Cale nhìn thẳng vào đôi mắt đen của Choi Han. Choi Han vừa nổi giận, à không, vừa bị xáo trộn trong những kí ức về làng Harris ấy dần dần trở nên điềm tĩnh lại.
Cale xác nhận lại điều ấy rồi quay ngoắt lại nhìn Venion.
Mái tóc vàng kim rực rỡ và khuôn miệng đang mỉm cười nhẹ. Bộ y phục gọn gàng, không một nếp nhăn. Đôi giày không một vết bẩn. Nhưng điều khiến Cale để mắt là ở tay áo sơ mi trắng của hắn ta có dính một vết màu đỏ.
'Có vẻ là đến xem tra tấn Rồng đen rồi bị máu bắn vào'
Thằng nhãi điên này. Venion Stan, con người vừa thưởng thức bữa ăn vừa xem kẻ tra tấn dùng roi đánh Rồng đen đến tóe máu.
"Thật hân hạnh. Có phải là người nhà Bá Tước Henituse không nhỉ?"
"Vâng. Thật hân hạnh. Thiếu gia Venion Stan"
Quả nhiên là đối phương đã biết Cale. Venion không phải là nhân vật mà đã leo lên vị trí thừa kế một cách đơn giản. Vấn đề ở chỗ hắn là một kẻ tự cao tự đại.
"Mm"
Dù nở nụ cười lịch sự như kia nhưng vẫn khiến người ta thấy được sự cao ngạo của hắn. Venion Stan là kẻ như thế.
"Ta thường không lui tới những buổi tiệc ở những lãnh địa gần đây, nên cũng chỉ được nghe qua lời đồn đại. Được biết là Nhà Bá Tước có một vị sống hơi phóng đãng, không giống với phong cách của quý tộc."
Hắn mỉm cười duyên dáng và lướt mắt nhìn Cale từ trên xuống dưới. Thật là một ánh nhìn ngạo mạn. Ánh mắt khá giống như kiểu muốn gây sự.
"Từ năm trước cho đến tận gần đây, được biết là thiếu gia Basen Henituse đã đại diện và tham dự các buổi tiệc của giới quý tộc đông bắc bộ---"
Biết rồi mà vẫn còn hỏi. Cale thật sự không có tài trong mấy kiểu hội thoại như thế này. Bởi vậy mà cậu cười hoan hỉ rồi trịnh trọng nói.
"Vâng. Kẻ vô lại ấy chính là tôi đây"
Kẻ vô lại. Ngay khi từ ấy bật ra từ miệng Cale, thuộc hạ của Venion Stan sững người.
"Trong các kẻ vô lại thì tôi là Kẻ vô lại cao cấp đấy"
Khóe miệng Venion bắt đầu nhúc nhích tỏ vẻ khinh thường. Hắn tỏ nét mặt như lần đầu tiên thấy một kẻ mất trí như vậy. Nhưng Cale không để tâm.
Nhà Hầu Tước Stan. Gia tộc lớn đứng đầu một phe phái quyền lực. Dù vậy nhưng vì Venion chưa chính thức được công nhận là người thừa kế, nên hắn không thể tùy ý mà đụng vào một quý tộc chưa có tước hiệu như bản thân hắn được.
Hầu Tước quả là kẻ lạnh lùng. Thông thường nếu đã trở thành người thừa kế thì để bảo vệ lợi ích và quyền lực cần công bố một cách chính thức về người thừa kế. Nhưng ông ta đã không làm vậy.
'Bởi ông ta có tận năm đứa con'
Sau Venion còn hai đứa em gái và một em trai. Hầu Tước cảm thấy thích thú trước sự cạnh tranh quyết liệt giữa những đứa con. Cũng do stress từ việc này mà Venion lấy việc ngắm nhìn Rồng đen bị tra tấn làm thú vui. Hầu Tước thì lấy việc ngắm nhìn trận đấu giữa những đứa con làm thú vui. Và vận mệnh của trưởng nam tàn phế là kẻ bị loại ra khỏi trận đấu ấy.
Một gia đình điên loạn. Vậy mới thấy nhà Bá Tước Henituse ta thật tốt biết bao.
"Ngài thật thú vị"
Venion nhẹ nhàng đón nhận lời Cale.
Không thuộc một phe phái nào. Nằm ở vùng ven đông bắc bộ, nhà Bá Tước lắm tiền. Ai lại đi đối đầu với một nơi như thế. Trái lại phải thèm muốn chứ.
Nhưng, Venion thực lòng không thích Cale. Trưởng nam - Kẻ vô lại. Và cả thứ nam thông minh. Khi cố khám phá mối quan hệ giữa Cale và Basen làm Venion nghĩ tới anh trai mình.
Tuy nhiên Venion với phong thái của một quý tộc đã đưa ra phương án giải quyết vấn đề với Cale.
"Chỉ vì một chướng ngại vật vô ý mà thời gian bị trì trệ, nhưng lại được gặp ngài thế này, cũng có thể coi là một chuyện tốt. Hôm nay đã được diện kiến thiếu gia Cale rồi"
Chướng ngại vật vô ý. Đó là ám chỉ ông già. Venion cảm thấy tiếc vì ông già khiến cho thời gian trì trệ. Và giờ hắn muốn kết thúc chuyện này trong tốt đẹp.
"Và có vẻ ngài nên giáo hấn lại thuộc hạ để hắn biết phân biệt được người có tư cách và kẻ không đủ tư cách trên đường, à không, trên vùng đất này"
Chỉ là, dù chưa được công bố chính thức, nhưng dưới danh nghĩa là người thừa kế của Nhà Hầu Tước cao quý thì hắn đưa ra một lời khuyên nhẹ nhàng cho Kẻ vô lại của Nhà Bá Tước. Hắn muốn chỉ ra dù cùng là thiếu gia nhưng có sự khác biệt giữa hắn và Cale.
Tất nhiên là Cale lẳng lặng đứng nghe, nhưng cậu không phải là kiểu người để lọt tai mấy lời nhảm nhí.
Venion kết thúc những lời cần nói, rồi hắn liếc nhìn kẻ đang thấp thỏm dưới đất.
Bịch. Dưới ánh nhìn ấy, ông lão quỳ xuống và cúi sụp đầu.
"Xin, xin ngài thứ tội!"
Ông già cúi sập người, đầu gần như chạm đất, ngón tay ông run bần bật. Khi nhìn cảnh ấy, đầu ngón tay Choi Han cũng run theo.
Tùy theo tính cách của người cai trị mỗi lãnh địa, mà cách hành xử của người dân nơi ấy cũng khác nhau. Là con chó của nhà Hầu Tước Stan, Tử Tước của vùng này cũng như chủ mình là một kẻ mang đầy bản tính của quý tộc và tham vọng quyền uy.
Venion nở nụ cười vô liêm sỉ. Hắn đã hài lòng. Cale nhìn cảnh ấy chằm chằm rồi gọi hắn.
"Thiếu gia Venion"
Venion quay đầu lại, Cale hỏi.
"Đã xong hết rồi sao?"
"...Đúng là vậy"
Cale ngồi xổm xuống. Vạt áo đắt tiền chạm xuống đất. Cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay đang run bần bập ấy.
'Cứ thế này thì lớn chuyện mất'
Rõ ràng Cale đã nghe thấy.
Hùuu.
Tiếng Choi Han hít một hơi thật sâu. Rõ ràng đó là tiếng cậu ta đang cố nhịn cơn điên. Cale thấy lạnh gáy. Cứ để như này rồi kẻ bị đánh nhừ tử lại không phải là cậu, mà là Venion kia. Dù cậu chẳng để tâm chuyện Choi Han đánh Venion, nhưng hiện tại cậu ta là hộ vệ của mình, không thể để cậu ta đánh quý tộc trước mặt mọi người như thế được.
Cale đặt tay lên vai ông già. Venion nhếch mày. Bàn tay của quý tộc lại đặt lên vai của thường dân.
"Này ông già"
Ông già giật mình và ngước đầu lên, lén liếc nhìn Cale.
"Vâ-vâng?"
Cale thản nhiên hỏi.
"Quán rượu ở đâu?"
"Vâng?"
"Ta hỏi ở đâu có bán rượu ngon. Ngươi nghe thấy rồi đấy, ta là kẻ vô lại. Nếu mỗi sáng không uống rượu thì không thấy thoải mái được. Để có sự sáng khoải ấy vào sáng mai, ta sẽ cần uống rượu. Thế đấy"
Cale đỡ ông già. Venion thấy cảnh này, trước câu chuyện về rượu, hắn thở dài không phát ra tiếng rồi lắc đầu.
"Dẫn đường đi"
Cale nhìn thẳng vào ánh mắt đang giao động nhìn mình của ông già, rồi nhăn mặt bảo.
"Không đứng đậy đi?"
Ông già ngần ngại và lần lượt trộm nhìn ánh mắt của Cale và Venion. Nhưng Cale phớt lờ ánh mắt ấy, rồi cậu chìa bàn tay đang đặt trên vai ông lão ra cho Venion.
"Hôm nay thật vinh dự được gặp ngài, Thiếu gia Venion"
Cale đòi bắt tay hắn.
Venion đứng nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát. Lúc ấy một đầy tớ của hắn vội tiến tới và thì thầm vào tai hắn. Nhưng với một cường độ giọng mà ai cũng có thể nghe thấy.
"Thiếu chủ-nim, thời gian đã bị trì trệ quá nhiều rồi ạ"
"...không được xen vào cuộc nói chuyện giữa các quý tộc"
Với gương mặt không một nụ cười, Venion liếc nhìn xuống tên đầy tớ và hắn lập tức cúi sập người. Venion lại mỉm cười rồi bắt tay Cale.
"Ta hơi bận nên sẽ đi trước vậy"
Rồi buông tay. Một cái bắt tay rất ngắn ngủi. Cale cười và nói như một kẻ say rượu.
"Nếu lần này có cơ hội gặp lại ở thủ đô thì hãy cùng nhau uống chén rượu chứ"
"...dù có vẻ không cảm nhận được cùng một vị rượu nhưng cũng tốt thôi"
Cái nụ cười không biết xấu hổ kia không hiểu sao lại trở nên mất sức sống. Cale cố trang điểm thêm tý sức sống cho cái nụ cười ấy.
"Vâng. Hôm nay được gặp mặt thế này. Quả thật gia chủ tương lai của Nhà Hầu Tước Stan chỉ có thể là thiếu gia mà thôi. Ngài quả đúng là một người đầy phong độ."
Gia chủ. Từ đấy đọng lại trên ánh mắt của Venion. Như dự đoán của cậu, Venion lại tiếp tục nở nụ cười lịch lãm của hắn, rồi bắt đầu tán thưởng cậu.
"Thiếu gia Cale đây có vẻ cũng là một người thoải mái và yêu tự do. Mong lại được gặp mặt vào lần tới."
Không. Cale chẳng hề có ý muốn gặp lại hắn. Dù nhìn thấy cũng sẽ đứng thật xa mà nhìn thôi. Cale giấu nhẹm đi tiếng lòng, rồi gật đầu. Venion có vẻ rất vội, hắn lập tức rời đi và leo lên xe.
"Một nửa quý tộc đều như thế"
Trước lời nói thô lỗ của Cale, Choi Han giật mình. Cậu lại ngồi xổm trước mặt ông già.
"Này ông già, không đứng dậy được sao? Chân bị thương à?"
Khác với lời nói cục cằn của mình, Cale quan sát khắp nơi trên người ông lão. Không thấy một vết bầm nào, lần nữa Cale lại ngẩn mặt ra nhìn chằm chằm vào ông lão. Rồi cậu gọi Choi Han.
Thay vì trả lời, Choi Han nhìn gáy của Cale đang ngồi xổm.
"Ngươi dìu ông già này đi"
"Kh, không sao đâu ạ. Qu-quán rượu thì-"
"Thôi khỏi. Rượu gì chứ. Chẳng có hứng gì cả"
Ngắt lời ông lão đang định chỉ dẫn về quán rượu, rồi cậu quay đầu lại sau nhìn lên Choi Han đang đứng im bặt.
"Ngươi đã cứu mà. Đã cứu rồi thì dìu người ta đến nơi an toàn luôn đi"
Choi Han cứ đóng mở miệng liên tục nhưng rồi chẳng nói được lời nào. Lúc ấy, Cale nghe được giọng nói của ông lão.
"Chuyện là nhà chúng tôi bán rượu ạ"
"Mm? Nhà ông già là quán rượu hả?"
Mắt Cale tròn xoe vì bất ngờ. Ông già cười e ngại, nhưng cuối cùng lại nói với một nét mặt khá thoải mái.
"Vâng ạ. Là quán trọ duy nhất ở ngôi làng này. Có bao gồm cả nhà ăn và quầy rượu"
"Là duy nhất nên hẳn là ở đấy có rượu ngon nhất rồi. Hans!"
Cale không cần nói thêm gì, Hans đã lập tức đến bên ông lão, dìu ông ta và hỏi han về quán trọ. Khi họ bắt đầu di chuyển thì xung quanh bắt đầu trở nên ồn ào.
Ron tiến lại gần và phủi đi lớp bụi đất dính vào vạt áo của Cale. Và những tùy tùng còn lại cũng theo sau Phó Đoàn Trưởng hướng vào trong cổng làng. Giờ đây, chỉ còn lại Cale và Choi Han.
"...Cale-nim"
"Sao?"
"Ngài không nổi giận ạ?"
"Vì cái gì?"
Choi Han lại sững người và không thể nói tiếp. Cale nhún vai rồi mở lời.
"Việc hắn coi thường ta? Hay là việc hắn cho ngươi cái lời khuyên nhảm nhí ấy? Hay việc hắn suýt giết chết ông già kia rồi lại gọi ông ta là vật cản đường?"
Giọng nói của Cale từ tốn và lạnh nhạt. Giọng nói ấy không hề tỏ ra chút giận dữ nào cả. Trái lại, lại đầy sự thờ ơ. Cale tiếp lời.
"Trước mặt có người mà sao ngài lại phi thẳng như vậy? Sao lại không tránh đi? Ông lão này suýt nữa đã bị thương rồi. Sao ngài có thể thản nhiên gọi người ta là vật cản đường sau khi suýt giết chết họ như vậy?"
Choi Han lặng lẽ quan sát Cale, cậu đang hướng mắt về ngọn núi đằng xa. Đồng thời, giọng nói của Cale lại vang lên.
"Tại sao ngài lại nhận được lời xin lỗi từ ông lão cơ chứ? Xin hãy xin lỗi ông ấy cho đàng hoàng đi!"
Cale cũng có thể nói như cách của Choi Han và cũng có lúc cậu muốn nói những điều như thế.
"Ta là người không thể nói ra những lời như thế. Và cũng không muốn nói. Cũng chẳng nổi giận gì"
Tuy nhiên không phải là lúc này. Cale biết rằng điểm này của Choi Han khiến cậu ta trông thật ngầu nhưng Cale không muốn khiến bản thân mình trông ngầu như vậy.
Ông lão không bị thương và cậu cũng không khiến Nhà Bá Tước mất danh dự. Việc Cale dìm hình tượng của mình xuống tạo nên nhiều lợi ích cho Basen, đây cũng là việc tốt.
"Cách ta hành động cũng chính là cách ta nắm bắt cuộc sống của mình"
Thỏa hiệp trước quyền lực một cách hợp lý, chấp nhận sự vô lý một cách vừa phải. Và theo đó, ở một mức độ nào đó, sống theo ý thích của mình. Cale cười với Choi Han, cậu ta đang nhìn cậu với ánh mắt đầy phức tạp.
"Với lại"
Với lại nếu có kẻ dám coi thường hay làm việc gì khiến Cale để bụng thì sẽ có lúc, nhất định là sẽ lúc mà cậu đáp trả lại.
"Có vẻ là tên khốn ấy sẽ sớm bị đuổi khỏi nhà thôi"
"...Vâng?"
Dù không hỏi cũng biết tên khốn ấy là ám chỉ ai. Bởi vậy mà Choi Han cứ để lộ gương mặt đầy ngạc nhiên ấy mà nhìn Cale.
Cale nở một nụ cười nham hiểm. Hai con mèo đang tiến đến từ xa đứng khựng lại.
Nơi mà cậu đang nhìn nãy giờ, ngọn núi nằm ở bên phải ngôi làng. Nụ cười của Cale càng sâu thêm khi cậu nhìn ngọn núi ấy. Cậu thầm nghĩ trong lòng về phần phía sau mà cậu không thể nói với Choi Han.
'Bởi ta sẽ đi cướp Rồng của tên khốn ấy'
Nếu bị cướp mất Rồng, thì Venion sẽ phải hứng chịu sự phẫn nộ từ Hầu Tước và gặp phải chướng ngại vật trên con đường trở thành Gia Chủ. Đi đường, gặp lúc phải dừng lại, Kẻ dù biết cần dừng mà vẫn chạy tiếp thì phải cho hắn biết cảm giác bị chắn ngang đường là như thế nào.
Cale có thể tạo ra một nghi phạm đặt chướng ngại vật khổng lồ lên trên con đường của Venion. Tất nhiên là một cách bí mật. Cale huỵch toẹt ra với Choi Han, cậu ta đang nhìn cậu với ánh mắt đầy hứng thú.
"Nếu ngươi tò mò thì hãy giúp ta"
"Dù không biết là gì nhưng tôi thật lòng muốn giúp"
Trên gương mặt Choi Han cũng nở nụ cười. Nụ cười ấy không hề hợp với khí chất hiền lành mà giống nụ cười của một đứa trẻ hư. Trước nụ cười ấy, hai con mèo tiến lại gần với gương mặt đầy hứng thú.
"Sẽ không hối hận khi giúp ta đâu"
Lần này có vẻ cậu sẽ đáp trả lại được ngay.
"Chắc chắn đấy"
"Thiếu gia-nim, đây là phòng tốt nhất ở quán trọ này ạ"
"Cũng tạm ngủ được nhỉ"
Ông lão hướng dẫn tùy tùng của Cale đến quán trọ. Cũng như ngôi làng này, quán trọ có bề ngoài giản dị nhưng bởi là nơi mà những thương đoàn thường lui tới lãnh địa Henituse ở trọ nên ở đây cái gì cũng có.
"Đây là lần đầu quán trọ chúng tôi đón tiếp quý tộc. Dù còn nhiều thiếu sót nhưng mong ngài hãy nghĩ là vùng này toàn những kẻ thiếu thốn mà bỏ qua"
Cale chăm chú nhìn ông lão. Dù trông có vẻ thoải mái hơn so với khi đứng trước Venion Stan, nhưng dù vậy việc quý tộc ở lại quán trọ cũng khiến ông ta sợ hãi.
Với thân phận quý tộc, cậu khá thích việc người khác dè chừng mình, nhưng việc được đối đãi một cách thái quá cũng khiến cậu thấy bất tiện.
'Thế này thì khó xử thật'
Cale vỗ nhẹ lên vai ông lão và trấn an ông ta.
"Này ông già. Cứ thoải mái đi. Với lại ta cũng không thích những lời tự hạ thấp bản thân. Đây là nơi mà những kẻ hay qua lại lãnh địa của ta nghỉ chân. Có lý nào nơi ấy lại thiếu thốn được"
Đồng tử của ông lão giao động. Ông ta liếm môi trên rồi ngập ngừng mở miệng.
"Thiếu gia-nim, ở lãnh địa Henituse có nhiều người tốt như ngài không ạ?"
"Ngươi nói cái gì vậy?"
"Vâng?"
"Trong lãnh địa của ta, thì ta đây là kẻ vô lại bậc nhất. Hiển nhiên là ai cũng có nhân phẩm tốt hơn ta rồi"
Ah. Ông lão thốt lên. Hai con mèo ngồi thượng lên ghế sô pha trước cả Cale, chúng kêu meo meo rồi lúc lắc đầu trong sự nuối tiếc nhưng lại không ai để ý thấy việc này.
"Đi làm việc đi"
Bị Cale đuổi, ông lão cúi sập người chào cậu rồi ngay tức khắc rời khỏi phòng. Cale khó chịu phớt lờ đi ông lão đã không hiểu ý cậu bảo là cứ hành xử thoải mái.
Cốc. Cốc. Cốc.
Có ai đó lại gõ vào cánh cửa mà ông lão vừa đi ra.
"Vào đi"
Cánh cửa mở ra, Hans cầm một cái hộp nhỏ vào.
"Thiếu gia-nim, ngài đã bảo chỉ cần mang hành lý này vào thôi, phải không ạ?
"Ờ, đưa đây"
Phó Quản Gia trao lại cái hộp vào tay Cale và tỏ ra tò mò. Cái hộp nhỏ duy nhất mà Cale bảo rằng là hành lý cá nhân của mình và cầm đi theo trong suốt hành trình. Nếu là chiếc hộp bình thường thì hẳn trong đó sẽ chứa đồ ăn hay rượu, nhưng cái hộp này không phải là thứ bình thường.
Là hộp ma thuật thượng cấp có khắc khóa ma thuật ở trên. Và chiếu hộp ma thuật ấy có in biểu tượng của Thương Đoàn Flynn. Một trong ba Thương Đoàn lớn, có mối quan hệ cẩn mật mà dù Nhà Bá Tước Henituse muốn dứt ra cũng không được.
Thấy Hans đang nhìn chằm chằm vào cái hộp, Cale bảo.
" Chẳng phải Quản Gia không được để lộ cảm xúc lên mặt hay sao? Nhất là sự tò mò"
"Thành thật với chủ nhân mà mình phục vụ cũng là một trong những bổn phận cần có của quản gia ạ"
"Thật nực cười"
"Một chút thôi ạ"
Kẻ mà không phải vì mấy con mèo thì sẽ rất ghét việc phải lên thủ đô lại dám nói đến bổn phận, hình ảnh Hans trong mắt cậu ngày càng trở nên trơ trẽn. Dù cậu vẫn cho rằng so với các ứng cử viên quản gia khác thì Hans có nhân phẩm tốt hơn. Như thường lệ, Cale nói với Hans, kẻ đã bắt đầu quen với con người cậu.
"Ra ngoài"
"Vâng"
Và như thường lệ, Hans lập tức đi ra. Thay vào đó, trước khi đóng cửa, hắn hỏi tóm gọn về lịch trình.
"Chúng ta sẽ nghỉ lại đây trong ba ngày ạ?"
"Đúng vậy. Ngươi tự biết mà lo liệu đi"
"Vâng"
Hans đáp lại một cách vui vẻ rồi đóng cửa. Hiện tại trừ việc đảm bảo an toàn do Phó Đoàn Trưởng đảm nhiệm thì những việc còn lại điều do Hans phụ trách. Nhưng trông hắn chả có vẻ gì là mệt nhọc mà giải quyết mọi chuyện một cách dễ dàng.
"Có vẻ là một quản gia có thực lực"
Cale gật đầu trước lời của con mèo lông bạc, On vừa tiến đến và nói. Con mèo lông đỏ, Hong cũng tiến lại gần và nói.
"Trông có vẻ chẳng khó khăn gì với hắn"
Cậu cũng đồng ý với lời đó. Ron thì vậy không nói rồi, nhưng trong số những người còn lại thì kẻ mà Cale không gây khó dễ được chỉ có Hans mà thôi. Dù hắn thấy sợ nhưng cũng không thấy có gì khó khăn. Là một kẻ to gan lớn mật.
Cale vuốt loa qua hai con mèo vừa nhích lại gần mình rồi mở hộp. Cách để mở hộp có ma thuật khóa rất đơn giản. Dấu vân tay của Cale. Chỉ cần vân tay là có thể mở được hộp ma thuật này. Cậu đặt ngón trỏ của mình lên chính giữa biểu tượng ma pháp của chiếc hộp.
Beep, Cách.
Chiếc hộp phát ra âm thanh nhỏ và tự động mở ra.
Và trong đó là những vật mà cậu đã chuẩn bị trong bốn ngày trước khi rời khỏi lãnh địa.
"Cái này là gì vậy tò mò quá"
"Tò mò quá"
Cale lờ đi hai cặp mắt vàng kim đang nhìn mình rồi trả lời qua loa.
"Đây là những thứ giúp ta không bị thương, cứu một đứa nhóc tội nghiệp và lừa một tên mất dạy"
On và Hong nhìn lên với ánh mắt khó hiểu nhưng Cale lại mâm mê mấy món đồ trong hộp với gương mặt hài lòng. Cậu nhớ lại cuộc trò chuyện với con hoang của Thương Đoàn Flynn khi còn ở lãnh địa.
"Thiếu gia-nim, rốt cuộc thì ngài định dùng những món đồ này vào việc gì vậy?"
"Có vẻ ta không có lý do gì để phải giải thích cho ngươi"
"...ra là vậy. Nhưng mà nếu ngài định mua những đồ này thì sẽ tốn một khoản tiền rất là lớn"
"...không thuê được sao?"
"Thiếu gia-nim thì đương nhiên là được rồi ạ"
Những món đồ trong hộp hầu như đều là vật phẩm ma thuật. Dù cậu đã dự tính trước nhưng giá cho thuê không hề nhỏ. Nhờ vậy mà Cale đã xài hết tất cả tiền tiêu vặt mình được cho. Với lại, khi lên thủ đô cậu cần gặp Billos và trả lại đồ. Thật khó chịu. Cậu không muốn dính dáng gì đến hắn ở thủ đô nhưng chẳng còn cách nào khác.
"Có hai vật không thể cho người bình thường thuê. Bởi vậy mà tôi đã thuê chúng dưới tên mình. Cho nên ngài nhất định hãy trực tiếp gặp và trả lại cho tôi tại thủ đô."
"Chắc rồi"
Cale rất cảm kích việc Billos thuê đồ cho cậu dưới tên hắn, cậu định khi gặp mặt ở thủ đô, chí ít thì cũng phải đãi hắn một bữa rượu.
Cậu cầm lấy một món đồ trong hộp. Là một viên ngọc màu đen. Bên ngoài khắc đầy các biểu tượng. Mèo lông đỏ, Hong đặt một bàn chân trước lên đầu gối Cale và hỏi.
"Cái này là gì thế? Tò mò quá"
"Thiết bị gây hỗn loạn quỹ đạo mana. Giá khoảng vài trăm triệu gallon"
Hpm. On và Hong hít sâu.
"Thuê với giá 20 triệu gallon"
Hong lén thu lại bàn chân vừa đặt lên đầu gối Cale và cùng với chị gái On chui vào một góc của giường. Tụi nó tránh viên ngọc đen xa nhất có thể.
Cale nhớ lại lời giải thích về viên ngọc đen. Billos đã tìm đúng thứ mà Cale cần.
"Viên ngọc này sẽ gây hỗn loạn quỹ đạo mana trong một phạm vi nhất định, và những thiết bị Ma thuật sẽ không thể hoạt động được ạ. Và nó có độ bền cao, dù có xảy ra việc như là một ngọn núi bị thổi tung thì cũng không hề hấn gì."
"Mấy thiết bị ghi hình sẽ ngừng hoạt động ngay nhỉ?"
"Vâng ạ. Nhưng có điều là phải lắp đặt trước 27 tiếng. Bởi để các Pháp sư không thể phát hiện ra thì nó từ từ thấm mana nhân tạo vào quỹ đạo mana và tạm thời gây ra sự hỗn loạn mana."
"Thời gian duy trì?"
"Có thể duy trì trong khoảng 40 phút. Rất lâu phải không ạ. Tất nhiên là nếu có Pháp Sư ở đấy thì sẽ nhanh chóng ổn định lại mana chỉ trong năm, mười phút."
"Ta sẽ ghi nhớ"
Khóe miệng Cale dần nhúc nhích rồi nhếch lên. Đây là vật mà cậu mượn từ Billos tốn nhiều tiền nhất nhưng cũng là vật rất hữu ích trong suốt hành trình này.
'Điều khiến mình hài lòng nhất vẫn là độ bền'
Thương Đoàn Flynn thật là hữu dụng. Cale thấy hài lòng và cậu ném viên ngọc bằng nắm tay trẻ em đấy cho lũ mèo đang rên rỉ nép trong góc giường.
"Hức"
"Nyannnnnn---!"
Một đứa thì nuốt ực nước bọt, còn một đứa thì kêu nhéo lên rồi né viên ngọc. Rồi chúng ngoan ngoãn ngồi phía trước Cale và nhất định để viên ngọc trong tầm mắt.
"Biết đọc bản đồ không?"
Trước câu hỏi của Cale, On vẫy đuôi đập nhẹ vào sàn rồi trả lời.
"Tất nhiên là biết rồi. Dù thế chứ tụi em là người kế thừa của tộc mèo dùng sương đó nha"
"Đúng rồi. Chị nói đúng đó"
Cale lấy ra khỏi hộp một vật quan trọng khác, là bản đồ. Không phải một bản đồ vẽ địa hình tỉ mỉ nhưng đây là bản đồ mà những Thương Đoàn hay qua lại lãnh địa Henituse thường dùng.
"Hiện tại chúng ta đang ở ngôi làng này"
Ngón tay Cale chỉ vào ngọn núi ở phía bên phải ngôi làng.
"Và ngọn núi này. Thấy chứ?"
"Thấy mà"
"Thấy rõ mà"
Billos đã nói.
"Ah, và phạm vi cũng giống như độ bền ạ"
Một ngọn núi.
"Từ làng đi về hướng đông của ngọn núi này, các ngươi sẽ thấy phía sau có một hang động và có thể thấy một điền trang ở xa nữa.
Hiện tại, trong số những kẻ ở gần nơi có Rồng đen không có Pháp sư. Giống loài là đỉnh cao của ma thuật, Dragon được những Pháp sư kính trọng, họ không hề muốn chăn nuôi và ngược đãi Dragon. Bởi điều ấy chẳng khác gì phỉ báng ma thuật cả.
Tại hang động và điền trang chỉ có những kị sĩ và binh lính mà nhà Hầu Tước tin tưởng. Và cũng chính là những kẻ đảm nhiệm những việc bẩn thỉu cho nhà Hầu Tước.
"Đừng có lại gần hai chỗ ấy. Không được để bị phát hiện"
Cậu đã được nghe kể về chuyện của hai đứa trẻ này. Nên cậu biết là chúng có thể dễ dàng làm được nhưng cậu vẫn bảo chúng phải chú ý. Không được tò mò mà lại gần hai chỗ ấy.
"Ở đó có một đứa nhóc bị ngược đãi. Chúng ta sẽ cướp nó đi, nên hãy cẩn thận"
"Đứa nhóc?"
"Ờ. Bé hơn nhóc đó, Hong"
"...nhỏ tuổi hơn em sao?"
"Ờ. 4 tuổi"
Tất nhiên là nếu tháo thiết bị loại bỏ mana ra thì nó mạnh đến mức dễ dàng thổi bay cả On và Hong.
"Chúng ta sẽ giải cứu ạ?"
Ánh mắt của On và Hong trở nên kiên quyết và chúng dùng chân trước cào nhẹ lên chăn .
"Cứu gì. Cứ làm vậy thôi. Đến ngọn núi ấy dưới dạng mèo, chôn viên ngọc xuống rồi về đây"
Nếu đi với dạng mèo thì sẽ ít có khả năng bị lộ. Cale bỏ viên ngọc đen vào túi nhỏ rồi đeo vào cổ On như một cái vòng cổ.
"Nhưng mà phải chôn ở chỗ nào cơ?"
"Bất cứ chỗ nào trên núi"
"Chỗ nào cũng được sao?"
"Ờ"
Cặp chị em quay sang nhìn nhau rồi gật đầu.
"Dễ quá"
"Tụi em còn tránh được hết mấy người lớn trong Miêu Tộc và chạy trốn cơ"
Cale cũng đồng ý.
"Với các ngươi sẽ khá dễ thôi. Vì các ngươi có đủ năng lực. Làm gì có chuyện ta nhờ vả chuyện như này với mấy đứa không đủ năng lực chứ"
Cale thấy hai cặp mắt vàng kim của hai con mèo con. Cặp chị em không được cho cơ hội học hỏi tử tế mà suýt bị giết bởi những kẻ trong dòng tộc vì cáo buộc không có năng lực. Chúng vừa ngoe nguẩy đuôi vừa nhăn mũi.
Cale biết được suy nghĩ của hai con mèo đang nhìn mình chằm chằm ấy, rồi cậu dứt khoát nói.
"Đi đi rồi lúc về muốn ăn bao nhiêu thịt bò ta cũng cho"
Tất nhiên là cặp chị em đã làm việc một cách tử tế và chúng được độc chiếm bít tết thịt bò cao 10 lớp.
Ngày tiếp theo, Cale uống cốc nước chanh quen thuộc và hỏi Choi Han.
"Ngươi thấy Rồng bao giờ chưa?"
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK