Eugeo cũng lần đầu tiên hét lên.
Nhanh nữa. Tăng tốc nhanh hơn nữa.
Eugeo kèm tôi không ngừng nghỉ, thay đổi đòn đánh theo bản năng, không theo một trường phái, kỹ năng, chiến thuật nào mà không bị mất nhịp.
Tôi có thể cảm thấy một lớp vỏ vô hình đang vỡ ra mỗi khi chúng tôi giao kiếm.
Miệng tôi nở nụ cười thô kệch một cách vô thức. Đúng vậy, từ lâu rồi, Eugeo và tôi hẳn đã giao chiến, không, chơi với kiếm một cách liều lĩnh như thế này. Không phải trong khu vực luyện tập ở Học Viện Kiếm Thuật. Cũng không phải trong cuộc hành trình đến thủ đô. Phải rồi, nó là ở cánh đồng cỏ và khu rừng gần Làng Rulid… nơi có những thanh kiếm gỗ tự chế với thứ gì đó trông như bộ lông xù lên trên chúng được dùng làm đồ chơi của chúng tôi… nơi mà chúng tôi những đứa trẻ hồn nhiên tấn công nhau, và gọi nó là tập đấu kiếm, như cách bọn trẻ gọi…
Eugeo và tôi đã làm những thứ như vậy sau cuộc gặp gỡ đầu tiên cách đây hơn hai năm ư?
Thứ gì đang tan vỡ chứ… là ký ức của mình chăng……?
Gakii——inn! Tiếng kim loại vang mạnh lên và làm tôi bừng tỉnh khỏi cơn mê tức thời.
Va chạm ở góc độ kỳ lạ, thanh hắc kiếm và thanh Bích Hồng Kiếm áp mạnh lẫn nhau và lắng xuống khi chúng giao nhau lần nữa.
“……Eugeo…?”
Đáp lại tiếng thì thầm thốt ra từ miệng mình.
Eugeo trả lời với đôi môi hơi hé.
Tôi không thể nghe thấy tiếng cậu ấy, nhưng tôi hiểu được. Cậu Hiệp Sĩ Hợp Nhất với đôi mắt xanh lá đã thì thầm tên tôi.
Đôi lông mày trắng mượt của cậu ấy cau lại một cách rõ rệt. Răng cậu ấy nghiến chặt lại bên trong cái miệng mở to, các chấm sáng yếu ớt long lanh trong đôi mắt đó chìm vào bóng tối.
Qua đôi vai của tôi, đôi mắt đó bắt gặp Hiệp Sĩ Alice, người đang đứng dựa lưng vào tường phía sau tôi.
Môi cậu ấy rung lên lần nữa. Khẽ thốt ra tên của Alice.
“Eugeo… giờ thì cậu nhớ rồi chứ, Eugeo!?”
Tôi sửng sốt kêu lên. Kiếm của tôi mất đà và khiến mình bị đẩy về phía sau, không thể chịu được sức ép của thanh Bích Hồng Kiếm.
Tôi đã để lộ ra toàn bộ sơ hở khi cố giữ thăng bằng cho khỏi ngã, gần như hỏng cả tư thế. Nhưng Eugeo vẫn đứng nguyên và giương cao thanh kiếm của cậu ấy lên giữa chừng thay vì truy kích tôi.
Cuối cùng cũng dừng lại sau khi lùi đến gần Alice, tôi hít một hơi thật sâu và hét to hết mức có thể tên bạn thân của mình.
“Eugeo—!!”
Cậu hiệp sĩ giật mình rung lên và từ từ ngẩng khuôn mặt vốn cúi xuống.
Da cậu ấy vẫn luôn xanh xao, nhưng chắc chắn nó có những thứ như cảm xúc. Bối rối, khó chịu, tiếc nuối, và khao khát… một nụ cười yếu ớt, như vô số những cảm xúc khác bị đóng băng bởi thuật, đã làm lớp băng dày rung lên dù chỉ một chút.
“……Kirito.”
Sau một hồi ngập ngừng ngắn.
“Alice……”
Lần này tai tôi không thể nói dối. Giọng nói của Eugeo đã gọi tên chúng tôi.
Làm được rồi. Thanh kiếm của mình đã chạm tới trái tim cậu ấy.
“Eugeo……”
Tôi kêu lên lần nữa và màu sắc trên đôi môi vừa nở nụ cười ấy, càng đậm thêm.
Cậu ấy xoay ngược tay cầm của thanh Bích Hồng Kiếm trong tay phải. Hạ thấp cánh tay mình, cậu ấy đâm mũi kiếm xuống sàn đá cẩm thạch. Lưỡi kiếm màu xanh nhạt bao phủ trong màn sương mờ cắm sâu xuống sàn khoảng 2 cm với một tiếng leng keng dứt khoát.
Coi nó là một lời tuyên bố kết thúc trận chiến, tôi hạ thanh hắc kiếm của mình xuống. Tuôn ra hơi thở nghẽn trong cuống họng mình, tôi bước một bước về phía trước bằng chân phải.
Tuy nhiên.
Một loạt những việc bất ngờ xảy ra sau đó.
“Kiritoo!”
Alice là người đã hét to tên tôi từ phía sau. Tôi không biết cô ấy đã tiến gần đến vậy từ khi nào, tuy nhiên cô ấy choàng lấy tôi bằng tay trái từ phía sau và nâng người tôi lên cao.
Thêm nhiều từ tuôn ra từ miệng Eugeo trong cùng tức khắc.
“…«Release recollection».”
Câu niệm đó.
Bản chất thực sự đằng sau kỹ thuật chiến đấu mạnh nhất ở Underword, «Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn», có thể làm thức tỉnh ký ức của một vũ khí và bộc lộ sức mạnh siêu nhiên của nó—«giải phóng ký ức của nó».
Thanh Bích Hồng Kiếm phát ra tia sáng chói lóa màu xanh và trắng.
Tôi không thể né hay phòng thủ. Cái lạnh cùng cực lan tỏa ra theo thanh kiếm đồng thời tâm điểm của nó lập tức đóng băng toàn bộ căn phòng. Lối cầu thang đi xuống trong góc của tầng và cái thang đĩa để có thể đi lên tầng 100 bị bao phủ trong lớp băng dày và khiến Alice và tôi hoàn toàn bất động từ chân cho tới ngực. Nếu Alice không nâng người tôi lên, đầu tôi có lẽ cũng đã bị lớp băng nuốt chửng.
Chúng tôi đã bắt gặp cảnh Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli Synthesis One bị đóng băng lên đến phần cổ như thế này ở Phòng Tắm Lớn trên tầng 95 của Thánh Đường.
Tôi không xem nhẹ thuật Release Recollection của Eugeo sau khi nó đóng băng căn phòng tắm ấy, lớn đến nỗi bị nhầm thành một cái bể bơi và tràn ngập nước nóng, với một tốc độ mà ngay cả hiệp sĩ mạnh nhất và lão luyện nhất cũng không thể thoát được. Nhưng chẳng có tí nước nào để đóng băng ở đây trên tầng 99. Tôi vẫn có thể hiểu nếu xung quanh có nhiều Nguyên tố Hàn, nhưng những lớp băng này là từ đâu cơ chứ?
Không, đó không phải thứ làm tôi ngạc nhiên.
Tại sao Eugeo lại làm vậy? Cậu ấy hẳn đã lấy lại được ký ức, vậy tại sao cậu ấy lại đi đóng băng Alice và tôi cơ chứ?
Chịu đựng cái lạnh luồn qua toàn bộ cơ thể mình, tôi cố cất giọng.
“Eugeo… tại sao……”
Từ từ đứng dậy ở 15 m đằng xa, Eugeo ngắn ngủn thì thầm với một nụ cười buồn bã trên mặt.
“…Xin lỗi, Kirito… và Alice. Làm ơn, đừng đuổi theo tớ …”
Và chàng trai trẻ tuổi, bạn thân nhất của tôi và là bạn thời thơ ấu của Alice, rút thanh Bích Hồng Kiếm khỏi sàn và bước về phía thang đĩa ở giữa phòng.
Chiếc đĩa bằng đá cẩm thạch bị bao phủ trong một lớp băng dày như cầu thang đi xuống và chúng tôi, tuy nhiên nó bắt đầu nâng lên và làm rơi ra những mảnh băng sau khi cậu hiệp sĩ huých nhẹ nó bằng mũi kiếm.
Nụ cười nở ra trên môi Eugeo có vẻ kìm nén nhiều thứ, vẫn còn đó cho đến khi cái lỗ mở ra trên trần nhà bị lấp kín.
“……Eu… geo—!!”
Tiếng kêu tuyệt vọng của tôi bị át đi bởi tiếng ồn khi cái đĩa nâng hòa vào trần nhà.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK