Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Eugeo…… cậu đang nghĩ cái gì thế vậy?

Tôi ngẩng mặt lên với suy nghĩ ấy.

Chàng thiếu niên tóc hoe, người bạn thân duy nhất của tôi, kiếm sĩ phái Aincrad – Eugeo, nhìn vào mắt tôi một lúc rồi gật đầu với một nụ cười. Cậu ngay lập tức nhìn sang Cardinal và nói.

“Cardinal - san. Với sức mạnh còn của lại cô, xin hãy biến tôi——cơ thể này của tôi——thành một thanh kiếm. Y như con rối kia.”

Có lẽ những lời ấy đã giật mạnh ý thức cô ấy lại——

Đôi mắt đã mất gần hết sức sống của Cardinal, yếu ớt mở ra.

『Eugeo…… anh……』

“Nếu chúng tôi bỏ chạy khỏi đây lúc này…… Administrator sẽ biến một nửa con người thế giới này thành con quái vật ghê rợn kia. Chúng ta nhất định không được cho phép điều đó. Bất cứ hy vọng cuối cùng nào chúng ta có để ngăn chặn thảm kịch kia hẳn nằm ở chính thuật này……”

Nở một nụ cười rõ ràng như thể đã tường tận mọi thứ, Eugeo nắm lấy tay trái Cardinal với cả hai tay mình và thì thầm niệm thuật.

“System call…… Remove core protection.”

Tôi chưa từng nghe thấy thuật nào như thế.

Hai mí mắt của Eugeo nhẹ nhàng khép lại sau khi niệm những từ ấy.

Trên cái trán phẳng của cậu, những vệt sọc phức tạp nhìn như mạch điện vẽ lên thành đường ánh sáng tím. Chúng lan ra từ đôi má cậu tới cổ cậu khi tôi ngước lên, rồi tới vai, tay và đầu ngón tay.

Những đường mạch đó thậm chí lấn sang cả tay trái Cardinal, đang nằm trong hai tay Eugeo, và đầu mút của nó rực sáng khi chạm đến đích.

Remove core protection.

Xét từ ý nghĩa của câu, Eugeo hẳn đã cho phép Cardinal toàn quyền thao tác không giới hạn lên Fluctlight của chính cậu. Tôi không hiểu tại sao cậu ấy biết một thuật như thế, nhưng chí ít, 3 từ ấy cũng ngập tràn quyết định mạnh mẽ và kiên quyết của Eugeo.

Nhận được command đó, nhà hiền triết đang trên bờ vực cái chết mở to cả con mắt trái lành lặn và con mắt phải đã bỏng khi đôi môi cô run run. Những suy nghĩ rùng mình truyền tới chúng tôi qua làn da đang tiếp xúc.

『Anh chắc chứ…… Eugeo? Không có gì đảm bảo…… anh có thể trở lại…… như ngày trước đâu. 』

Với những mạch sáng phủ trên lông mày và má cậu, Eugeo gật đầu thật sâu cùng đôi mắt vẫn nhắm lại.

“Không sao đâu. Đó là trách nhiệm của tôi…… lý do tại sao tôi ở đây lúc này. Phải rồi, có một điều tôi phải nói trước. Cardinal - san…… và cả hai cậu nữa, Kirito và Alice. Vũ khí kim loại không thể chạm vào Giáo Sĩ Tối Cao. Đó là lý do tôi không thể đâm cô ta vơi con dao em đã giao cho tôi.”

“…………!”

Alice và tôi như nín thở trước những lời thì thầm của Eugeo.

Nhưng Cardinal chỉ đơn giản nháy mắt và gật đầu không chút ngạc nhiên nào——hoặc có lẽ cô ấy không còn đủ sức để làm thế. Lắc nhẹ đầu thêm một lần nữa, Eugeo tiếp lời.

“Giờ…… xin em làm đi. Trước khi Administrator để ý.”

“………… Không, dừng lại, Eugeo.”

Tôi cử động cái miệng khô cằn và bằng cách nào đó nặn được những từ ấy ra.

“Ý tớ là, nếu cậu không trở lại bình thường…… cậu…… ước mơ của cậu…………”

Nếu chúng tôi chiến thắng được trong trận chiến này mà Eugeo không thể trở lại dạng người. Ước mong cậu ấy mang trong tim suốt 8 năm…… Hy vọng giành lại Alice và cùng trở về Làng Rulid với cô ấy vẫn sẽ không được mãn nguyện.

Chỉ có hai người trong thế giới này có khả năng dùng cái Thần Thuật cao cấp đến vô lý đó, chuyển hóa máu thịt con người thành vũ khí: Administrator và Cardinal. Một người là kẻ thù tối hậu và người kia đang dần biến mất. Nói cách khác, ngay cả nếu chúng tôi có lật ngược được tình thế khó khăn này, có khi không còn Thần Thuật Sư nào khác có thể biến cậu lại bình thường.

Được quấn những vệt sáng tím, Eugeo ngước mắt lên trần trước khi gật đầu kiên quyết với tôi khi tôi cố nói tiếp.

“Không sao đâu, Kirito. Tớ phải làm điều này.”

“………………!”

Tôi không còn từ nào để phản bác lại quyết tâm vững chãi của người bạn chí cốt của tôi.

Mà thực ra, tôi có thể nói gì đây?

Là một kẻ run sợ đến tận xương tủy, không thể vung kiếm lên hay tiến tới một bước nào, chỉ đơn thuần sau một thất bại đơn giản.

Tôi nhìn qua Alice bên cạnh với ánh mắt cầu khẩn.

Sự đau buồn cũng như tôn trọng dâng lên ngang nhau trong đôi mắt lam của Hiệp Sĩ. Alice hạ đầu thật thấp ngay khắc sau. Trước tên tội phạm cô đã đánh ngã không chút cảm xúc lộ ra ở Đại Thính Phòng của Học Viện chỉ hai ngày trước.

Cardinal khẽ gật đầu, mí mắt cô vẫn mở, từ trong đôi tay tôi; máu tứa từ môi tôi khi tôi lặng lẽ cắn chặt.

『Tốt lắm, Eugeo. Tôi sẽ ban Thần Thuật cuối cùng trong đời tôi…… cho quyết định đó của anh. 』

Giọng nói cô lấy lại được chút sức lực trong chốc lát, tựa ngọn nến sắp tàn, và vang dội tận sâu trong đầu tôi.

Một tia sáng tím lập lòe giữa đôi mắt nâu mở to của cô ấy.

Những đường sáng nối liền giữa Eugeo và Cardinal qua tay họ bỗng tỏa sáng mạnh mẽ. Vầng hào quang ấy chạy dọc trên người Eugeo trong tích tắc rồi phóng ra khi chạm đến những vệt trên trán cậu, tạo nên một cột ánh sáng kéo dài lên tới tận trần phòng.

“Cái gì……?!”

Giọng nói đó thuộc về Administrator, kẻ đang say sưa ở đằng kia. Kẻ cầm quyền thét lên chắc nịch khi dư vị chiến thắng lập tức biến mất và đôi mắt bạc của ả bùng lên giận dữ.

“Sau khi hút chết, ngươi nghĩ ngươi đang làm cái gì thế!!”

Thanh liễu kiếm trong tay phải ả chĩa vào Eugeo và tôi, và tất nhiên, Cardinal. Những tia lửa điện trắng toát cuồn cuộn quanh lưỡi kiếm.

“Đừng hòng đụng vào!!”

Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice hét lên đáp lại.

Gyaa; lưỡi của thanh Kim Mộc Tê Kiếm có Sinh Mệnh đáng lẽ đã chạm mốc giới hạn, phân tán ồn ã và xoáy lên trên không trung như những sợi xích vàng. Một tiếng trầm vang xé tai gầm lên gần như cùng lúc, phóng ra một tia sét khổng lồ.

Đầu mũi những sợi xích chạm vào tia chớp trắng tinh ấy. Dòng năng lượng lập tức truyền thẳng qua những mắt xích, tiến gần đến Alice.

Nhưng trước đó, những sợi xích vàng đã căng thẳng về phía sau và găm đầu mút nhỏ còn lại của nó vào trong sàn. Không thể thoát khỏi những dây nối đất ứng tác, tất cả dòng năng lượng khổng lồ ấy chảy xuống kiến trúc tòa tháp và tiêu tan, gây nên những tiếng nổ ầm ầm cùng khói trắng.

Alice chỉ ngón trỏ trái vào Administrator và tuyên bố.

“Sấm sét vô dụng với thần thôi!!”

“Thật xấc láo…… chỉ là một rối hiệp sĩ!!”

Phỉ ra từ đôi môi cong vút, kẻ thống trị nở một nụ cười hoang dại lần nữa trước khi giương thanh liễu kiếm trắng bạc của ả lên cao.

“Nào…… thế này thì sao!?”

Bobobohh!! Không khí rung lên và vô số đốm sáng đỏ xuất hiện quanh lưỡi kiếm. Số lượng rõ ràng vượt trên cả 30. Giả sử tất cả đó là Nguyên tố Nhiệt, thì con số đó dễ dàng vượt quá 20 – giới hạn kiểm soát của con người.

Qua trận chiến ban nãy với Chudelkin, rõ ràng Thuật Chi phối Hoàn toàn của Kim Mộc Tê Kiếm yếm thế trước những đòn hỏa công vô định hình. Nhưng hiệp sĩ hoàng kim không chút thối lui mà chân phải còn tiến lên một bước vững chắc, tiếng leng keng vang lên từ đế giày cô. Như thể hiểu được quyết tâm của chủ nhân, những lưỡi đao nhỏ kết nên sợi xích, cũng tách ra trong một tiếng vang kim loại rõ ràng rồi xếp lại thành một tấm lưới.

Luồng sáng tím nuốt lấy Eugeo cứ không ngừng phát sáng mạnh hơn ngay cả trong khi hai người họ đang đối diện nhau.

Rồi không chút báo trước, cơ thể Eugeo chao đảo khi mất hết sức lực. Nhưng thay vì ngã xuống, ngược lại, cậu nhẹ nhàng nổi lên trên không trung.

Quần áo biến mất khỏi người Eugeo như thể bốc hơi trong khi cậu nổi ngang lên với mí mắt hạ xuống.

Cột sáng phát ra từ hàng mày cậu đã chạm đến mái trần. Thế là, viên pha lê đặt trong bức họa——khảm trong một con mắt của một chú chim nhỏ đang lượn qua những tầng trời cổ xưa——rực sáng rạng rỡ như thể được gọi tới và đáp lại với vầng sáng đó.

Khoảng 30 viên pha lê, những Mảnh Vỡ Ký Ức trộm từ những Hiệp Sĩ Hợp Nhất, được đặt vào trần đáng lẽ đã phải bị kích hoạt là những «chủ nhân» của con Sword Golem. Mặc dầu thế, viên pha lê trong chú chim nhỏ rời khỏi mái vòm khi hào quang của nó rung động, hạ xuống trong cột sáng.

Viên pha lê đó——

Có thể, không, không thể nhầm được, đó là Mảnh Vỡ Ký Ức của Hiệp sĩ Alice.

Tôi đã đoán những ký ức bị đánh cắp khỏi Alice qua Nghi Thức Synthesis có thể liên hệ đến em gái cô, Selka. Nhưng nếu đúng vậy, Selka hẳn đã bị bắt cóc khỏi Nhà thờ Rulid và bị biến thành kiếm ở căn phòng này từ hai năm trước rồi.

Vậy nếu không phải là Selka…… thì ai là người trong những ký ức lưu trong viên pha lê đó?

Không hề trả lời những nghi vẫn cuộn lên trong tôi, viên pha lê hình dạng lăng trụ lục giác, nhọn ở hai đầu, lặng lẽ rơi xuống gần hơn. Thanh Bích Hồng Kiếm đang nằm trên sàn cũng trỗi dậy và xoay tròn trước khi chĩa mũi vào trái tim Eugeo.

Thân thể đầy cơ bắp của Eugeo, lưỡi gươm trong suốt của Bích Hồng Kiếm và viên pha lê lăng trụ trong mờ xếp thẳng hàng.

Cùng lúc đấy, ở tít trên kia, Administrator vung thanh liễu kiếm xuống cùng tiếng thét.

“Tất cả các ngươi, chết cháy đi!!”

30 Nguyên tố Nhiệt lượn quanh cây liễu kiếm tập hợp lại thành một hỏa cầu khổng lồ và bắn xuống.

“Thần nói rồi…… Đừng hòng!!”

Đáp lại với tiếng thét trang nghiêm, Alice giơ tay phải về phía những ngọn lửa cuồn cuộn.

Những lưỡi kiếm chữ thập tí hon xếp lại trong không khí lập tức gộp lại nên một chiếc khiên khổng lồ. Tì người vào chiếc khiên đó, vị hiệp sĩ dậm đà lên sàn và lao vào quả cầu lửa bùng cháy kia.

Một cuộc xung đột.

Một khoảng lặng ngắn.

Vụ nổ kế tiếp rung chuyển toàn bộ không gian bị cô lập này. Sức nóng điên cuồng và ánh sáng tràn ngập cả căn phòng rộng lớn cùng với những sóng xung động và phần lớn thảm phủ trên sàn bị đốt không còn chút tro. Ngay cả thân hình đồ sộ của con Sword Golem đã đứng lại ở khoảng xa kia cũng rúng mình dữ dội trong khi ở sau hơn nữa, Administrator cũng phải giơ tay trái lên che mặt.

Nhưng tôi chỉ ngộp thở bởi sức nóng, nhờ vào sự bảo vệ của tấm khiên Alice dựng lên. Cả Cardinal đang trong tay tôi và Eugeo đang lơ lửng dường như không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ.

Cơn bão lửa biến mất khỏi sảnh sau vài giây cứ như một lời nói dối­——

Alice ngã phịch xuống từ trung tâm vụ nổ. Lát sau, thanh Kim Mộc Tê Kiếm, đã trở về dạng nguyên gốc, đứng thẳng bên chủ nhân nó như thể đã mất hết sức mạnh.

Khói bốc lên từ vô vàn chỗ cháy đen trên đồng phục hiệp sĩ trắng xanh của Alice. Có cả những vết bỏng trên khắp tay chân cô ấy, rõ ràng Sinh Mệnh cô ấy đã mất rất nhiều. Dường như nữ hiệp sĩ đã bất tỉnh vì cô vẫn ngồi thụp bất động; những giây cô giành được không hề lãng phí. Tuy vậy, Thần Thuật cuối cùng của Cardinal vẫn còn chút nữa mới hoàn thành.

Bao bọc trong cột sáng tím, cơ thể Eugeo đã mất đi tính rắn chắc và lặng lẽ trở nên trong suốt. Thanh Bích Hồng Kiếm giữa ngực cậu cũng tương tự vậy khi nó hòa vào người cậu như thể bị hút vào trong.

Thế mà một tia chớp mãnh liệt khác lại ập đến.

Cơ thể Eugeo tách ra thành những dải ruy băng ánh sáng khi tôi vô tình liếc lên. Chúng tập trung lại một lần nữa khi vừa xoáy tròn vừa trộn lẫn nhau.

Thứ đang lơ lửng đó không còn là cơ thể con người nữa.

Một thanh kiếm to lớn với lưỡi kiếm cực kì trắng lẫn ánh xanh và một đốc kiếm chữ thập.

Lưỡi kiếm dài và to bản y như cơ thể Eugeo đã từng. Những đường nét đẹp đẽ vẽ nên nó từ chuôi và đồng quy tại ở mũi kiếm sắc nhọn. Viên lăng trụ pha lê bồng bềnh bay lại gần cái khe nhỏ đục ở giữa rồi ghép vào đó sau một tiếng kịch nhỏ.

Tay trái của Cardinal mất hết sức lực rồi rơi thịch lên sàn.

Đôi môi nhà hiền triết khẽ mấp máy cùng những lời cuối cùng tuôn ra như làn gió nhỏ dịu dàng.

『Release…… recollection. 』

Kiiiin!! Lăng trụ lục giác nhọn hai đầu——Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice——tỏa sáng rực rỡ với một tiếng âm vang rõ ràng. Cũng vậy, thanh kiếm của Eugeo kêu vang lên trong vắt như đáp lại trong khi nó dần bay lên cao hơn nữa.

Thanh cự kiếm trắng tinh khiết giờ hoạt động động lập chính xác theo cùng logic như của con Sword Golem. Hay nói cách khác, thông qua một thanh kiếm luyện từ máu thịt con người, Mảnh Vỡ Ký Ức là chủ nhân, và những cảm xúc kết nối hai thứ——sức mạnh tình yêu.

Nhưng con Sword Golem có một thành phần mà thanh kiếm của Eugeo không có.

Lăng trụ tam giác màu tìm mà Administrator đã đặt vào trái tim con golem. Module Kính Thần. Đó chính xác là thứ chứa đựng sức mạnh tình yêu tiếp sức cho con golem, thôi thúc nó tàn sát.

“Đồ đáng nguyền rủa, Lyceris…… siêu bắt chước à……!!”

Ngoảnh mặt khỏi với vẻ mặt như thể ghê tởm ánh hào quang toát ra từ thanh cự kiếm, Administrator hét lên.

“Ngươi có thể cố bắt chước thuật…… nhưng một thanh kiếm mỏng dính kia đừng bao giờ hy vọng chống lại vũ khí hủy diệt của ta! Ta sẽ xử nó chỉ với một chiêu!!”

Administrator thúc giục với một cái vẩy tay trái, thì đôi mắt của con Sword Golem đứng yên lặng đến tận giờ một lần nữa lập lòe lên màu trắng xanh. Giiin; cái thân hình sừng sững bắt đầu hùng hổ tiến tới với tiếng kim loạt rít lên chói tai.

Thanh kiếm của Eugeo quay lưỡi ngang lại không phát ra một tiếng nào và hướng mũi vào thẳng con quái khổng lồ cao 5 mel.

Lưỡi kiếm trắng của nó phát sáng càng lúc càng mạnh hơn trong khi những đốm sáng lắc rắc cuốn quanh.

Ngay tích tắc sau, thanh cự kiếm phóng đi với âm thanh gợi đến tiếng leng keng của những chiếc chuông. Vầng sáng trắng tinh tuyền vẽ nên một vệt dài trên không khí tựa như sao chổi.

『…… Đẹp lắm……』

Những suy nghĩ mờ nhạt bật ra từ Cardinal trong tay tôi.

『Tình yêu…… của con người. Và ánh sáng từ họ, sẽ…… Đẹp…… lắm……』

“Phải…… dĩ nhiên là vậy mà.”

Nước mắt tôi lại một lần nữa rơi xuống khi thì thầm đáp lại.

『Kirito…… Tôi để cho anh, phần còn lại…… Hãy bảo vệ…… thế giới này…… và người dân của nó…… làm ơn……』

Khẽ cử động khuôn mặt với chút sức tàn, Cardinal nhìn vào tôi với đôi mắt trong sáng và nở một nụ cười dịu dàng.

Xác nhận lời đồng ý trong thinh lặng của tôi, nhà hiền triết vĩ đại nhất thế giới, cô bé này, chầm chậm khép đôi mắt, trút một hơi thở mỏng manh——và không bao hít thở một lần nào nữa.

Cơ thể khẳng khiu trên đôi tay tôi nhanh chóng mất đi trong khi tôi kìm lại tiếng thổn thức.

Trong tầm nhìn đã nhuộm đủ sắc màu của tôi, thanh cự kiếm trắng tinh đã thừa kế ý chí của Cardinal vỗ đôi cánh ánh sáng của nó khi vụt thẳng đi.

Thấy đòn tấn công tới, gã chiến binh khổng lồ vươn rộng hai cánh tay cự kiếm và những thanh kiếm nhỏ hơn ghép nên xương sườn. Aura bóng tối cuộn quanh vô số lưỡi gươm lóe lên cứ như chúng biến thành hàm răng của quỷ.

Xét thuần túy giá trị mức ưu tiên, thanh cự kiếm chỉ luyện nên từ cơ thể Eugeo và Bích Hồng Kiếm không thể bì được con golem được chuyển hóa từ 300 con người.

Lại một lần nữa, thanh kiếm của Eugeo tăng tốc nhanh hơn, phóng vào một rừng kiếm đang chực chờ.

Nó nhắm vào trung tâm ngực con golem——thậm chí là đằng sau cột xương sống dựng từ 3 thanh kiếm. Ánh sáng tim tím le lói qua các khoảng trống giữa những thanh kiếm.

Module Kính Thần.

Một chốc sau, màu vàng và màu trắng tinh va vào nhau. Ánh sáng trắng và đen quyện lấy nhau, xoáy tròn và cháy bừng lên.

Vô số tiếng kim loại, tựa hồ tiếng gầm của mãnh thú, phát ra khi những thanh kiếm dựng nên tay và lồng ngực con golem bắt chéo trong tích tắc.

Nhưng ngay trước lúc ấy. Thanh bạch kiếm đã đâm thấu sâu khoảng hở ở cột sống con golem.

Tai tôi không để lỡ tiếng vỡ không thanh. Ánh sáng tím tràn ra từ cột sống nó tan thành vô số mảnh vụn.

Lan tỏa từ nơi thanh cự kiếm trắng đâm xuyên, một vầng hào quang sáng sủa trùm lấy 30 thanh gươm khổng lồ vốn được nối bởi bóng tối đến tận lúc này.

Dường như tình yêu giữa Eugeo và Alice đã hoàn toàn xoa dịu nỗi đau của những tình nhân bị chia lìa.

Giii! Tiếng giãy chết nghịch tai biến thành những âm điệu du dương trong vắt trong nháy mắt, vang dội rất lâu cho đến khi tan đi.

Giây lát sau. Tất cả những thanh kiếm ghép nên thứ vũ khí hủy diệt đã ném chúng tôi đến bờ mép cái chết, tách ra rồi bay về mọi phía.

Xoay tròn trong khi văng lên cao, những thanh kiếm vẽ nên 30 đường parabol rồi cùng đồng thời cắm vào đường tròn biên của đại sảnh trong một tiếng đinh tai.

Một thanh cũng dựng sừng sững ngay sau tôi, cứ như đánh dấu của ngôi mộ vậy. Không thể lầm đi đâu được, đó là cái chân trái của con golem, từng cắt ngang người tôi, nhưng vầng aura hắc ám bám lấy nó đã biến mất, giờ nó chẳng hơn gì một thanh kim loại lạnh lẽo.

Những viên pha lê trên mái trần đã chuyển động con golem, cũng nhạt dần ánh sáng nhấp nháy bất thường rồi cuối cùng chìm vào im lặng. Không hiểu đã có chuyện gì xảy ra với ý thức của «họ», nhưng ít nhất thì, Thuật Chi phối Hoàn toàn của Administrator đã sử dụng họ như nguồn năng lượng nay đã bị hủy bỏ và thực hiện lần thứ hai hẳn là không thể.

Thanh bạch cự kiếm đã phá hủy con Sword Golem chỉ trong một chiêu vẫn nằm ngang trên không trung, rây rắc những đốm sáng lập lòe.

Mảnh Vỡ Ký Ức của Alice vẫn lấp lánh ở lõi thanh kiếm. Như Lễ Hiển Linh đột ngột, tôi chợt nhận ra những gì được lưu trong đó.

Có 31 Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Nhưng chỉ có 30 thanh kiếm ghép nên con Sword Golem. Vẫn còn một Mảnh Vỡ Ký Ức chưa được sử dụng, nó thuộc về Alice, bởi rõ ràng nó đã dung hợp với kiếm của Eugeo.

Thế thì tại sao Administrator không tạo nên một thanh kiếm để bắt cặp với ký ức của Alice?

Những ký ức của Alice…… tình yêu bị phong ấn trong chúng chắc chắn hẳn rất lớn. Alice nhỏ yêu Eugeo, Selka, cha mẹ cô, mọi người trong làng, cả ngôi làng Rulid, cùng với thời gian cô đã dành cho những người thân thương và cả trong tương lai.

Ngay cả Giáo Sĩ Tối Cao cũng không thể chuyển hóa thời gian và không gian. Vì thế, Administrator không thể tạo nên một thanh kiếm có thể liên kết với Alice.

Và đó hẳn là lý do thật sự tại sao thanh gươm sinh ra bởi Alice và Eugeo tỏa sáng đẹp đến mức này.

“Aah…… Nó đẹp thật, thật đấy.”

Tôi ôm thân xác của Cardinal thật chặt và thì thầm tới linh hồn của cô gái đã lên đường tới một nơi thật xa, xa hơn cả Underworld và thế giới thực.

Không có tiếng đáp lại, nhưng tôi cảm thấy một luồng sáng nhạt phủ lấy bóng hình nhỏ nhắn trong hai tay tôi. Tinh khiết hệt như ánh sáng tỏa ra từ thanh kiếm trắng ngập tràn hào quang.

Đây là bằng chứng không thể chối cãi rằng Cardinal, hay cô gái tên là Lyceris, là một con người với những cảm xúc thật sự và tình yêu, mặc cho cô ấy cứ tự cho mình là một chương trình ngày này qua ngày khác.

Chút ấm áp cùng luồng sáng đó, thấm vào cơ thể đang ớn lạnh của tôi trong khi sự hiện hữu của thi hài cô nhanh chóng tan dần. Nhòa thành trong suốt, nó nhẹ nhàng tách ra thành từng dải rồi biến mất trong màu trắng tinh khôi lộng lẫy.

Rọi sáng cả không gian cô lập này, những đợt sáng như thanh tẩy——

Đã bị cắt ngang bởi một giọng cứ như thể khăng khăng đối chọi lại đến tận cùng.

“Đần độn, thật vô ích khi giãy giụa bên mép cái chết, con ranh. Có thật sự cần phải bôi bẩn một ký ức say mê như thế?”

Administrator nở một nụ cười lạnh lùng, kiêu căng ngay cả khi con át chủ bài của ả đã bị tiêu diệt.

“——Nhưng không sao, ta đoán phá được một prototype đơn giản đó cũng là giới hạn của các ngươi rồi. Suy cho cùng, từ bây giờ ta sẽ tạo ra hàng trăm, hàng ngàn con như thế.”

Những đầu ngón tay của ả trượt trên thanh liễu kiếm thuần bạc khi ả ba hoa, nghe hoàn toàn máy móc như thể thật sự trống vắng những cảm xúc mặc cho ả là một bản sao của Cardinal. Những làn sóng đen kịt như khí độc uể oải quấn quanh cơ thể với làn da trắng như sứ óng ánh và mái tóc bạc chói ngời của ả.

Con rắn ớn lạnh mang tên sợ hãi một lần nữa ngóc dậy từ đáy tim tôi. Tôi ghìm chặt hai cánh tay, giờ đã trống không, với nhau không chút suy nghĩ.

Con Sword Golem tôi nghĩ là bất bại đã bị phá hủy, nhưng cái giá phải trả cực kì lớn. Chúng tôi đã mất đi nhà hiền triết duy nhất trong thế giới này có năng lực sánh ngang với sức mạnh phi thường của Administrator.

Đối lập với tôi, kẻ chỉ có thể ngước lên nhìn Giáo Sĩ Tối Cao mà không hé nổi một chữ đơn giản——

Vẫn lơ lửng, thanh kiếm của Eugeo phát ra một tiếng reng rõ ràng rồi chĩa thẳng vào kẻ thù cuối cùng và tồi tệ nhất.

“Ara.”

Nheo đôi mắt long lanh lại, Administrator lẩm bẩm.

“Vẫn còn hứng chí à, con trai? Giờ đang cảm thấy dũng cảm sau khi phá được con rối của ta bằng cách chọc vào cái khe đó?”

Tôi không biết liệu những lời ấy có tới được Eugeo giờ đã biến thành kiếm rồi không. Những màu trắng tinh khôi của nó không hề dao động dù chỉ một chút, vẫn giữ mũi kiếm sắc nhọn về phía Giáo Sĩ Tối Cao. Vầng sáng quanh lưỡi kiếm bừng mạnh lên lần nữa trong khi những tiếng âm vang, kiin, kiin, cũng cao dần lên.

“…… Dừng lại, Eugeo.”

Tôi vắt ra một tiếng khản đặc trong khi vươn tay trái về phía thanh kiếm đang lập lòe.

“Đừng…… đừng đi một mình.”

Bị một sự bực bội châm chích phải hành động, tôi lê đầu gối qua mặt tầng đã cháy vì đôi chân bất lực. Một hạt sáng lắc rắc từ thanh kiếm chạm vào những ngón tay vươn tới hết cỡ của tôi, nảy ra rồi biến mất.

Tích tắc sau.

Những chiếc cánh ánh sáng lại giang ra từ tay cầm cây cự kiếm. Vỗ những chiếc cánh mạnh mẽ ấy, thanh bạch cự kiếm lao vút vào Administrator.

Một nụ cười hiểm độc nở ra trên đôi môi màu ngọc trai xám của kẻ chuyên quyền. Thanh liễu kiếm bóng loáng như gương vung xuống với một tiếng rít tai và trả đũa bằng cách phóng một tia sét, bằng hoặc mạnh hơn những tia đã thiêu đốt Cardinal đến chết.

Đầu mũi kiếm chạm vào tia sét ấy.

Lan ra những làn sóng xung kích còn vượt xa lúc con Sword Golem bị tiêu diệt, dội vào cả người tôi, kẻ đang quỵ gối tít xa.

Tôi mở to đôi mắt hết mức có thể ngay cả khi đang thu người lại, nhìn thấy tia sét của của Administrator bị chẻ thành hàng loạt đường mỏng.

Baaaaa!! Những tia lửa điện bắn ra khắp nơi tạo nên những vụ nổ nhỏ cùng tiếng gầm khắp cả sảnh. Thanh kiếm vẫn băng băng tiến tới dù đang đang đâm đầu vào một dòng năng lượng mãnh liệt. Những mảnh vỡ nhỏ li ti bắt đầu bong ra khỏi bề mặt lưỡi kiếm, tán ra từng mảnh một. Mỗi trong chúng hẳn là một phần cơ thể, Sinh Mệnh của Eugeo.

“Eugeo!!”

Cơn giông tố điên cuồng đã xóa tan tiếng thét của tôi.

“Oắt con……!!”

Đôi môi Administrator tắt hẳn nụ cười.

Cuối cùng ở đầu nguồn tia chớp, mũi thanh bạch cự kiếm giáng một đòn dữ dội, chắc chắn lên đầu thanh liễu kiếm mảnh như kim.

Tiếng ồn kết quả rung chuyển cả không gian cô lập với tần số quá đỗi cao. Cây liễu kiếm bạc, ngọn nguồn resource chống lưng cho sức mạnh thần thánh của Administrator, và thanh bạch cự kiếm, sự dung hợp giữa Eugeo và Bích Hồng Kiếm, tiếp tục đối đầu thêm hồi lâu. Chúng có lẽ đang ở trong thế khóa chết, nhưng từng thớ da tôi mách bảo rằng đó là điềm báo cho một sự phá hủy sắp đến.

Hiện tượng cuối cùng cũng diễn ra đó dường như bị kéo dãn ra vô tận, như thể bộ phim slow - motion.

Thanh liễu kiếm của Administrator vỡ tan thành vô số mảnh li ti.

Thanh bạch cự kiếm gãy thành đôi và phát ra những hạt sáng.

Nửa trên lưỡi kiếm xoay tròn khi văng đi, không một tiếng động mà cắt phăng tay phải của Administrator từ đỉnh trên vai ả.

Những âm thanh và chấn động chóng phát ra theo cảnh tượng đó khảm vào võng mạc tôi.

Lượng resource bao la tuôn chảy từ thanh liễu kiếm nát vụn gây ra một vụ nổ ngũ sắc lớn đến nỗi nuốt chửng cả sảnh.

“Eugeo——————!!”

Tiếng thét của tôi lại lẫn nữa bị chìm trong những tiếng gầm rú điện tử. Những đợt sóng xung kích dâng tràn dội vào tôi và ném tôi văng vào cửa sổ phía nam.

Vượt qua những cơn sóng xung kích bằng cách nấp đằng sau một thanh kiếm cắm trên sàn, một phần của con Sword Golem vài phút trước, tôi lảo đảo trên đôi bàn chân và nhìn——

Và Administrator đang đứng trên sàn với hai bàn chân của ả, ấn tay trái vào vết thương ở vai phải.

Và hai mảnh vỡ to lớn, nằm dưới chân ả.

Một làn sáng trắng mờ nhạt vẫn ánh lên trên thanh kiếm đã gãy của Eugeo.

Nhưng nó run run, y như nhịp đập trái tim, và ánh rực rỡ của nó yếu dần đến khi mất hẳn, tất cả xảy ra trong khi tôi vẫn nhìn đăm đăm trong sửng sốt.

Hai mảnh thanh bạch kiếm mất đi sự thống nhất của một cơ thể và dần trở lại dạng con người.

Mảnh từ giữa lưỡi kiếm đến đầu nhọn hoắt trở thành nửa dưới cơ thể.

Còn mảnh gồm đốc kiếm chữ thập trở thành nửa trên cơ thể.

Mí mắt Eugeo khép lại trong khi tay phải cậu, ngay trên đỉnh ngực, nắm một viên lăng trụ pha lê. Đấy là khi mái tóc màu lanh và nước da trắng sữa lấy lại hình dáng đích thực của một con người.

Một lượng máu khủng khiếp vọt ra từ cả hai nửa cơ thể đứt rời của cậu, lập tức thấm đẫm đôi bàn chân trần của Administrator.



“Ah………… Ah…………”

Tiếng kêu the thé vắt ra từ thanh quản tôi như đến từ nơi nào đấy xa xôi.

Thế giới mất đi gần hết mọi màu sắc; mùi và âm thanh, cũng lặng đi cho đến khi gần như ngột ngạt toàn bộ.

Chỉ còn vũng máu đỏ đang loang ra kia là trung tâm của thế giới vô cảm giác này. Thứ gì lấp lánh lên khi nó nhào xuống bên cạnh một Eugeo đang nằm giữa vùng biển đỏ thẫm đó.

Cắm phập vào vũng máu, tạo nên một gợn sóng nhỏ, đó là thanh trường kiếm mảnh ánh màu trắng xanh——Bích Hồng Kiếm. Có vẻ nó không bị sao, đấy là tôi nghĩ thế trước khi nửa dưới lưỡi kiếm của nó đột ngột gãy rắc thành những tinh thể băng trong một tiếng vỡ lặng lẽ.

Mất chỗ tựa, nửa trên thanh kiếm nghiêng đi rồi rớt lên mặt Eugeo. Những giọt băng rơi lộp độp trên hai má Eugeo rồi chảy xuống.

Tôi bước 2,3 bước không đều tới trước khi ngã gối đập lên sàn.

Đôi tay tôi ôm quanh người mình như thể cố bám víu lấy những hơi ấm còn sót lại của Cardinal trong khi đôi mắt trống rỗng này mở to. Tuy nhiên, hơi ấm nhạt nhòa không thể xua tan sự phiền muộn lan tỏa trong tôi. Mọi thứ như trở nên trống rỗng: ý thức, da thịt, thậm chí cả linh hồn tôi.

Kết thúc nó ở đây đi.

Từ đáy thẳm của hư không, suy nghĩ ấy nổi lên rồi vỡ tan như bong bóng.

Chúng ta, không, tôi đã đánh mất mọi thứ trong mọi ngả đường.

Lý do duy nhất của tôi ở đây là để giải thoát linh hồn của Eugeo tới thế giới thực mà, phải vậy không? Dẫu thế, giờ tôi lại được bảo vệ bởi sự hy sinh của Eugeo và đang co rúm lại, vô vọng. Tôi, một kẻ có lẽ đơn thuần sẽ log out khỏi Underworld ngay cả nếu tôi có mất mạng ở đây.

——Giờ mình chỉ cần thoát khỏi thế giới này, biến mất.

——Mình không muốn thấy gì nữa. Mình không muốn nghe gì nữa.

Tôi chỉ khao khát một sự tự diệt nhanh chóng cho bản thân tôi.

Tuy nhiên.

Underworld này, cũng là một hiện thực và không ai có thể ngăn cản kẻ thống trị của nó cho tới cảnh Bad End.

Trên khuôn mặt trắng, xinh đẹp giờ đã ngây ra của Administrator, một thoáng xúc cảm hiện ra trước khi lập tức biến mất. Giọng nói yêu kiểu chảy trào ra từ đôi môi ả xé toang sự yên lặng trong đại sảnh.

“Đây hẳn là lần đầu tiên ta trúng thương đến mức này từ trận chiến đó với Lyceris 200 năm trước.”

Lời lẩm bẩm đó có lẽ có chút khen ngợi.

“Thanh kiếm luyện từ cơ thể Eugeo…… nó không thể nào sánh được «Silvery Eternity» của ta về mức priority, nhưng quả thật là một sự kiện bước ngoặt không ngờ tới. Hơn nữa, ta thật mistake (ND – sai lầm) khi giả định mọi thanh kiếm là metallic (ND – tính kim loại).”

Những giọt máu chảy giọt xuống từ vết thương trên vai phải ả, giọt này tới giọt khác, làm mặt nước đỏ thẫm dưới chân ả lăn tăn. Administrator chụp lấy những giọt máu đó trong bàn tay trái, biến chúng thành hàng loạt Nguyên tố Ánh Sáng và chạm vào vết thương. Vết cắt khép miệng lại ngay trong tức khắc, để lại một làn da mượt mà.

“Bây giờ……”

Đã sơ cứu xong, kẻ thống trị vẫy vẫy hàng mi dài của ả và hướng đôi mắt long lanh vào tôi.

“Thật là có phần ngạc nhiên khi ngươi là kẻ cuối cùng còn lại, cậu nhóc từ bên kia. Ta có chút tò mò tại sao ngươi đến đây mà không có chút quyền hạn Giám Sát Viên nào…… nhưng giờ ta đã chán và buồn ngủ rồi. Ta sẽ để giành câu hỏi đấy cho «người đó» ở đầu kia, hãy chấm dứt cuộc chiến này với máu và tiếng thét của ngươi đi, nhóc con.”

Adminitrator khép miệng lại rồi kiều diễm bước tới, tuyệt nhiên không lộ ra một chút ảnh hưởng bởi vết thương nặng vì mất một cánh tay. Sải chân băng qua cơ thể đã đứt rời của Eugeo, ả in những dấu chân bằng máu đỏ trên mặt sàn cẩm thạch trong khi tiến lại gần tôi.

Vừa đi, cô gái đó vươn tay trái thẳng ra về phía bên. Tức thì một thứ gì đó trăng trắng rung động rồi bay lại ả. Đó là một cánh tay phải thon thả——thứ đã bị thanh kiếm của Eugeo chặt đứt.

Tôi nghĩ ả sẽ gắn lại vào vai nhưng Administrator đã cầm cái cổ tay mà nhấc cánh tay đó của mình lên trước mặt rồi nhẹ nhàng thổi lên nó. Cánh tay lập tức ngập trong ánh sáng tím và chuyển hóa trong một tiếng kim loại vang dội lên.

Thứ hiện ra là một thanh trường kiếm bạc với thiết kế đơn giản, nhưng lưỡi và cán kiếm rất thanh nhã.

Nó không được mài bóng đến độ phản chiếu hoàn hảo như thanh liễu kiếm đã bị phá hủy, nhưng được làm từ resource của cánh tay thuộc về con người quyền lực nhất thế giới, dễ thấy sức mạnh chất chứa trong nó đủ sức cắt ngọt cổ tôi trong một đường.

Cái chết đang âm thầm tiến tới từng bước. Tôi ngồi đợi chờ trên đầu gối mình.

Vẫn đẹp đẽ chói lóa dù mất một cánh tay, Administrator đến ngay trước mắt tôi chỉ sau vài giây và nhìn xuống.

Ngước mắt lên, ánh nhìn tôi giao với ánh sáng ngũ sắc từ đôi mắt long lanh của ả.

Với đôi mắt điểm chút vui sướng nhẹ nhàng, cô gái khẽ khàng thì thầm.

“Tạm biệt, nhóc con. Hẹn gặp lại ở bên kia một ngày nào đó nhé.”

Thanh trường kiếm giương lên, phản chiếu ánh trăng mập mờ.

Lưỡi kiếm sắc như dao cạo vẽ nên một đường cung xanh lam khi tiến sát tới cổ tôi.

Trong tức khắc.

Một bóng hình lọt vào ánh mắt tôi.

Mái tóc dài bay bay trong không khí.

Vị nữ hiệp sĩ thương tích khắp mình dang rộng đôi tay; điếng người, tôi nhìn chăm chăm vào tấm lưng cô ấy.

Đây không phải,

lần đầu tiên mình thấy điều này.

Mình còn định

lặp lại

sai lầm này————



————bao nhiêu lần nữa!!

Suy nghĩ ấy xẹt qua như tia chớp và thời gian như đứng lại trong tức khắc.

Hằng hà ha số sự kiện xếp chồng liên tiếp trong thế giới đơn sắc đã mất hết âm thanh và sắc màu này.

Một bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng chạm vào vai phải tôi, đung đưa bất lực.

Bàn tay ấm áp đó khẽ làm tan chảy cơn khiếp đảm lạnh lẽo và sự đầu hàng ngập trong cả người tôi.

Hình ảnh thua cuộc vẫn không biến mất.

Nhưng khéo léo chấp nhận điểm yếu đấy, chủ nhân bàn tay đó thầm thì với tôi.

——Anh không cần lúc nào cũng phải thắng. Ngay cả nếu anh ngã xuống, ngay cả nếu anh thất bại, sẽ chẳng có vấn đề gì chừng nào trái tim anh, ý chí anh vẫn sống trong người khác.

——Tất cả những ai dù chỉ đã từng bên anh một ít lâu hẳn cũng đều có niềm tin đó, chàng trai trẻ. Tất nhiên, tôi cũng thế.

——Vì thế, anh, còn phải đứng lên.

——Nếu anh muốn bảo vệ những người anh yêu thương.



Tôi nhận ra một hơi ấm dịu khẽ từ sâu trong cơ thể, hay cũng có thể là ý thức tôi, đã lan tỏa mạng lưới ánh sáng khắp Fluctlight đã đông cứng của tôi.

Từ giữa lồng ngực, đi qua vai phải, xuyên qua cánh tay, tới tận đầu ngón tay.

Sức nóng hừng hực bao trùm lấy 5 ngón tay cứng đờ.

Chớp nhoáng hơn bao giờ hết, tay phải tôi nắm chắc lấy chuôi thanh hắc kiếm đã nằm xuống ngay sau tôi.

Và thời gian lại chảy tiếp một lần nữa.



Thanh kiếm của Administrator hạ xuống, nhằm vào vai trái của Alice khi cô dang rộng đôi tay cố che chở cho tôi.

Chính xác ngay khi lưỡi kiếm sắc bén xé xuyên tay áo bộ đồng phục hiệp sĩ đã cháy xém, chuẩn bị cắm vào làn da trắng của cô.

Mũi thanh kiếm tôi, vung mạnh chéo lên trong khi tôi đứng dậy trên bàn chân, vừa vặn chặn đứng thanh kiếm bạc, bật ra một tràng tia lửa dữ dội.

Chấn động đó đẩy Administrator ra xa một khoảng, đồng thời chúng tôi cũng bị văng ra đằng sau.

Vừa giữ Alice trong tay trái khi cô ấy ngã lên ngực tôi, tôi vừa bị thổi bay tới cửa sổ lần nữa, phải trụ chân để chống đập người vào ô kính. Tựa đầu vào vai phải tôi, Alice khẽ xoay đầu sang trái và nhìn tôi với đôi mắt lam biếc.

“Nhìn anh kìa……”

Mỉm cười với đôi má vẫn còn vết bỏng nóng hôi hổi sau khi chống lại ngọn lửa của Administrator, vị hiệp sĩ lẩm bẩm khàn khàn.

“Vậy là anh có thể cử động được…… phải không.”

“…… Aah.”

Tôi cũng góp nhặt mọi thứ có thể đáp lại trong nụ cười.

“Hãy để phần còn lại cho tôi.”

“Tôi cũng chỉ…… có thể làm thế thôi.”

Dứt những lời ngắn ngủi ấy, Alice rơi vào bất tỉnh lần nữa khi đầu gối cô sụp xuống.

Hạ vị hiệp sĩ đang trong tay trái tôi lên sàn, tôi dựa lưng cô ấy vào cửa kính rồi hít một hơi sâu khi đứng dậy.

——Hãy cứ để những phần còn lại cho tôi và nghỉ ngơi cho khỏe.

——Mạng sống mà Charlotte, Cardinal và Eugeo đã giao phó cho tôi này…… Tôi sẽ liên kết nó với của cô.

Ngay cả nếu chỉ có nhiều lắm là giúp được mỗi Alice, tôi cũng phải giúp cô ấy thoát ra khỏi không gian biệt lập này bằng mọi cách cần thiết. Nên để có thể, tôi phải chiến đấu với Administrator và cầm hòa nếu không thể thắng. Ngay cả tay chân tôi có bị chặt đứt, tim tôi có bị xuyên thủng, hay đầu tôi bị trảm.

Hạ quyết tâm, tôi ngước mắt lên nhìn chăm chăm vào kẻ thù.

Nụ cười đã biến mất khỏi Administrator và ả đang nhìn vào thanh kiếm cầm trong tay trái. Có lẽ bởi chấn động vừa nãy mà ả bị đau vì một phần bàn tay mềm mại của ả đỏ tấy lên.

“…… Ngay cả ta cũng không thể kìm sự bực bỗi vĩnh viễn đâu.”

Tiếng thở dài của ả chậm rãi rỉ buông ra trong băng giá.

Đôi mắt long lanh ngắm vào tôi của ả phủ đầy lên một lớp băng như thể một màn sương vừa hạ xuống trên chúng.

“Các ngươi trông mong cái gì? Tại sao các ngươi cứ giãy giụa chống lại một cách quá đỗi vô ích vậy? Kết quả trận chiến này đã rõ ràng ngay từ ban đầu. Quá trình đó có ý nghĩa gì trước một cái kết đã định trước?”

“Quá trình đó mới chính là vấn đề. Nằm phục xuống chịu chết hay chết với thanh kiếm trong tay. Đó chính là lý do…… chúng tôi là con người.”

Trong khi đáp vậy, tôi khép mí mắt lại và triệu hồi một hình ảnh mạnh mẽ của kẻ tôi đã từng là.

Hình ảnh của tôi về «Hắc Kiếm Sĩ Kirito» mà tôi đã luôn khóa kín từ rất lâu. Cái tôi không bao giờ có thể thua kia của tôi——thứ như một lời nguyền không cho tôi chạy thoát khi thất bại, cũng là thứ tôi đã sợ hãi từ sâu thẳm trái tim.

Nhưng tôi không còn bị trói buộc bởi nỗi sợ và sự ám ảnh ấy nữa.

Tóc mái dài của tôi che ngang mắt khi tôi mở mắt ra. Sau khi vuốt nó lên với tay trái trong một chiếc găng không ngón, căng chiếc áo khoác da đen dài ra, tôi tự cổ vũ bản thân với thanh trường kiếm trong tay phải.

Đang đứng ở một khoảng xa xa, Administrator khẽ cau mày lại trước khi nở một nụ cười tàn ác gần bằng với lúc ả cướp đi mạng sống của Cardinal.

“Diện mạo đen kịt à…… y như của Hiệp Sĩ Bóng Tối từ Dark Territory…… Được lắm. Nếu ngươi muốn một cái kết cay đắng, ta sẽ ban cho ngươi một định mệnh cực, cực kì tàn nhẫn và lê thê bất tận. Đến nỗi ngươi phải van nài ríu rít được chấm dứt cuộc đời thật nhanh.”

“Thế vẫn chưa đủ…… Tôi không thể chuộc lại sự ngu xuẩn chỉ với chừng đó.”

Hạ thấp eo sau tiếng lẩm bẩm ấy, tôi quan sát thanh trường kiếm bạc trong tay trái Giáo Sĩ Tối Cao.

Administrator đã phô bày sức mạnh tàn phá của Thần Thuật ả có vô số lần, nhưng giờ cây liễu kiếm thuần bạc, hình như có tên là «Silvery Eternity», vốn là nguồn resource của ả đã bị hủy, ả hẳn không thể bắn nhanh liên tiếp những thuật cao cấp. Chính vì thế mà ả biến cánh tay của chính mình thành một thanh kiếm mới.

Tôi sẵn sàng cho một trấn đọ kiếm, nhưng tôi không hề có thông tin về năng lực của đối phương. Ả có lẽ sử dụng style như các hiệp sĩ, chủ yếu tập trung đơn kích, nhưng trận chiến với Hiệp sĩ Alice trên tầng 80 Thánh Đường đã cho thấy rõ ràng đó không phải là thứ có thể coi thường.

Giá trị ưu tiên của vũ khí tôi có thể tệ hơn, nên chút Sinh Mệnh còn lại trong thanh hắc kiếm sẽ lãng phí sau những lần giao kiếm liên tục. Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài áp sát vào tầm kiếm và chiến thắng bằng skill Liên Hoàn Kiếm, thứ ả không biết.

Hạ quyết tâm, tôi thấp trọng tâm xa hơn để chuẩn bị lao tới. Bàn chân phải và trái đặt lên sàn trước sau theo thứ tự.

Đối thủ của tôi, Administrator, đứng điềm tĩnh, giương thanh kiếm trong tay trái lên cao về phía sau. Đúng như dự đoán, đấy là tư thế của Phái Thượng Norkia, một trường phái truyền thống. Tốc độ dị thường và sức nặng đằng sau đòn tấn công có thể giết chết đối phương trong một nhát, và không thể gạt được. Tôi phải né bằng cách nào đó và lẩn vào sâu hơn.

“………………”

Tôi hít một hơi sâu và gồng bụng lại.

Khoảnh khắc thanh kiếm của Administrator khẽ dịch chuyển chỉ một li, tôi dậm bật khỏi sàn hết sức bình sinh và tiến lên.

Thanh trường kiếm của kẻ thù nhuốm hào quang xanh dương. Nhận ra đó là Bí Kỹ chưa xuất ra, không, Kiếm Kỹ «Vertical», tôi đạp chân trái xuống và ngoặt hướng sang phải. Vì Vertical chỉ là một cú chém dọc xuống, rất khó để đuổi theo một kẻ thù đã thoát khỏi tầm kiếm của nó.

Vạch ra một đường xanh lam, thanh trường kiếm bạc vung xuống với tốc độ kinh khủng. Cơ thể tôi hở toang bên trái khi tôi gặng hết sức né và vượt qua mũi kiếm. Một đường thẳng cắt xuyên đường viền của chiếc áo khoác dài vẫy phấp phới của tôi.

——Tránh được rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK