Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Asuna với tới cái cốc của mình, hâm nóng lại nó bằng cách bật cửa sổ giao diện, sau đó uống một ngụm lớn, “houu”, cô thở dài, và sau đó cô xem xét ý kiến của mỉnh về sức mạnh của kẻ thù,

“ Nếu Rath là ‘kẻ thù’, điều này có nghĩa là sẽ chẳng có công ty bình thường nào chúng ta có thể thỏa thuận. Xét về cách mà họ sử dụng để bắt cóc là- gửi xe cứu thương giả đến để đưa ra chỗ máy bay trực thăng, và có một cỗ máy quải quỷ có tên là STL trong cơ sở nghiên cứu của họ- mà thậm chí chúng ta không biết vị trí của nó, với mục đích tạo ra một AI giống như con người. Sau đó…một người đã giới thiệu Kirito-kun làm việc cho Rath chính là Chrysheight…Kikouka-san người của Bộ nội vụ và Truyền thông. Anh ta có nhiều mối quan hệ liên quan đến thế giới VR. Và nói về chuyện đó, Rath có thể có một số mối quan hệ quốc gia..”

“Kikuoka Seijirou. Đúng như tớ mong đợi, anh ta không chỉ là một người đàn ông đeo kiếng giả vờ ngu ngốc như tôi thấy…Chúng ta vẫn có thể liên lạc với anh ta chứ ?”

Sinon cau mày lại, lắc đầu một cách yếu ớt.

“Tính đến hai ngày trước, bọn tớ đã không thể liên lạc được với anh ta bằng điện thoại, và thầm chí còn chẳng trả lời tin nhắn. Trong lúc khẩn cấp đó, tớ muốn xông vào bộ phận ảo của Bộ nội vụ và Truyền thông, nhưng có thể sẽ vô ích thôi.”

“Phải…mặc dù Kirito đã từng cố gắng theo dõi anh ta, anh chàng đó dễ dàng cắt đuôi cậu ấy, hoặc ít nhất đó là những gì mà Kirito đã nói…”

4 năm sau sự kiện SAO, nhóm « Hỗ Trợ cứu hộ các nạn nhân SAO» được đặt trongBộ nội vụ và Công nghệ truyền thông, và sau khi vụ việc được giải quyết, nó bị bỏ lại phía sau như một bộ phận để đối phó với các vấn đề liên quan đến thế giới ảo. Một trong số đó là anh chàng với cặp kinh gọng đen Kikuoka Seijirou, người đã liên lạc với Kazuto sau khi cậu ấy trở về thế giới thực. Với một số lý do, anh ta đã trả giá rất cao cho công việc bán thời gian của một học sinh trung học bình thường như Kazuto, và yêu cầu cậu ấy điều tra về sự kiện Death Gun.

Asuna đã gặp anh ta nhiều lần trong thế giới thực, cô đã tổ chức tiệc cùng avatar của anh ta trong thế giới ALO. Chrysheight tộc Undine, Tuy nhiên cô cảm thấy trong thái độ dễ chịu và thâm thiện của anh ta, như che giấu cái gì đó, một ấn tượng mà tới tận bây giờ cô vẫn không tài nào quên được. Anh ta tự gọi mình là một công chức nhưng không có nơi thường trú và thường hành xử một lạnh lùng, vì vậy có lẽ anh ta từ một bộ phận đặc biệt hơn — Kazuto đã nghi ngờ về điều này.

Kikouka đã giới thiệu Kazuto cho một doanh nghiệp bí ẩn được gọi là Rath cho một công việc bán thời gian. Asuna đã cố gắng liên lạc với anh ta trước khi Kazuto biến mất, nhưng thiết bị đầu cuối di động của anh ta luôn luôn thiết lập chế độ tự động trả lời và không thể liên lạc được.

Cô giận dữ gọi cho Bộ nội vụ và Công nghệ truyền thông, chỉ để được cho biết là Kikouka đang làm việc ở nước ngoài. Nó hợp lý về việc không thể liên lạc được với anh ta vì lý do đó —Nhưng suy nghĩ về nó theo hướng khác, thì sự biến mất của Kazuto có liên quan tới anh ta ? Người khác không thể không tự hỏi về việc đó.

“Nhưng…”

Vào lúc đó, Asuna và Sion nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhăn nhó của nhau, và Leafa chậm rãi nói.

“Nếu Kikouka có liên hệ giữa Rath và chính phủ, tại sao anh ta vẫn làm việc lén lút như không có vấn đề gì chứ ? Việc đó cần thiết để bảo vệ bí mật vì lợi ích của công ty, nhưng nếu đó là một dự án tuyệt vời mà chính phủ đang theo đuổi, chẳng phải tốt hơn nếu thúc đẩy nó vào hoàn cảnh thông thường hay sao?”

“Bây giờ cậu đề cập đến việc đó…nó thật sự..”

Sinon quay đầu nhìn xung quanh một cách nhanh nhẹn, gật đầu và trả lời.

Trong những năm gần đây, chuyện này, với sự phát triển của công nghệ không gian ảo, hai lĩnh vực thương hiệu mới. Trong khi mỗi quốc gia đã phát triển nó một cách nhanh chóng-Mỹ, và sau đó là Nhật Bản đã công bố việc chế tạo một tàu vũ trụ mà không cần sử dụng tên lửa đẩy bên ngoài, một cơ sở nhân tạo trên mặt trăng và việc xây dựng trạm thang máy không gian. Tác động của sự phát triển đối với “Trí tuệ nhân tạo” chưa từng xảy ra. Và bản thân chính phủ có lí do để bảo vệ bí mật- Đó là điều mà Asuna đã không nghĩ đến.

Nhưng nếu chuyện đó là đúng, nếu chuyện bắt cóc Kirito là một việc thuộc cấp quốc gia, thì đối học sinh trung học như họ thì chẳng thể làm được gì… Bên cạnh đó, đây là khu vực mà không thể truy cập mà không có sự can thiệp của cảnh sát. Asuna rũ vai của mình xuống, cô đã bị hành hạ bởi điểm yếu của mình, và đôi mắt cô gặp Yui cũng như Yui ngước nhìn từ chiếc bàn.

“Yui-chan…?”

“Mạnh mẽ lên, mama.Papa chưa bao giờ nghĩ sẽ từ bỏ khi tìm kiếm mama trong Alfheim này.”

“Nhưn…nhưng….Mẹ..”

“Giờ đến lượt mama tìm papa đấy!”

Vào lúc đó, Yui, cô bé trả lời như một phần của một chương trình đơn giảm, cô bé nở một nụ cười ấm áp không thể tưởng tượng với những lời nói của cô bé.

“Vẫn còn một cách để liên lạc với papa. Ngay cả khi đối phương là chính phủ Nhật Bản, con chắc chắn là việc này chẳng thể nào phá vỡ mối liên kết giữa mama và papa.”

“….Cảm ơn con, Yui-chan. Mẹ sẽ không bao giờ bỏ cuộc. ngay cả khi đất nước này là kẻ thù của chúng ta…Mẹ sẽ đột nhập vào Quốc Hội và túm lấy cổ thủ tướng và tất cả quan chức.”

“Chính là tinh thần đó!”

Asuna và con gái nhìn nhau và mỉm cười. Sinon mỉm cười khi nhìn họ, và đột nhiên cô cau mày khó chịu,

“…? Chuyện gì vậy, Sinonon?”

“Không, chỉ là…vấn đề hiện nay là ngay cả khi Rath là một tổ chức nghiên cứu quốc gia, tớ đoán là chính phủ hay quốc hội vẫn không biết chi tiết cụ thể về nghiên cứu.”

“Phải…và sau đó thì ?”

“Nếu đây là một kế hoạch bí mật của một bộ phận bí mật, tớ không cảm thấy là dễ dàng để che giấu bộ phận đó, đúng không?”

“Cái gì..?”

“Ngân sách ! cho dù đó là một cơ sở nghiên cứu hoặc STL, chắc chắn cần phải có một ngân sách rất lớn. Tớ không chắc bao nhiêu triệu hoặc hàng tỉ hoặc hơn nữa, nhưng tớ nghĩ họ không thể rút một số tiền như vậy một cách bí mật từ kho bạc …Nói cách khác, họ cần phải giải thích về nó như một phần của ngân sách nhà nước dưới một vài cái tên, đúng không?”

“Phải, nhưng…theo những gì Yui-chan tìm kiếm, nhìn vào những việc liên quan đến công nghệ VR đòi hỏi một ngân sách lớn như vậy là…Ah, Tớ hiểu rồi… Nó là một thuật ngữ sai..?Nó không phải là công nghệ VR, nhưng Trí thông minh nhân tạo…?”

Yui nhìn sang Asuna và gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, bảo cô giữ một lúc trước khi cô bé dang rộng vòng tay của mình ra. Ngón tay cô bé phát ra ánh sáng màu tím, và cô bé kết nối vào mạng từ bên trong ALO.

Bộ ba đã trải qua những giây đầy kì vọng và lo lắng. Yui mở đôi mắt mỏng manh của mình và nói với một giọng vô cảm giống như là một giọng nói điển tử thanh cao hoàn toàn khác với vài giây trước.

“Kết nối với dữ liệu thông tin ngân sách của từng Bộ,cơ quan. Trí thông minh nhân tạo, thụ tinh nhân tạo, 38 từ khóa tương tự khác đang được tìm kiếm bây giờ…Xác nhận 18 trường đại học, 7 phòng ban của bên thứ ba, số tiền sử dụng cho từng dự án nghiên cứu đều nhỏ… Cơ sở hạ tầng đất đia và dự án phát triển thăm dò hàng hải… Dự án phát triển ôtô… kết luận họ là không liên quan...”

Sau đó, Yui lại nêu ra một vài thứ khó hiểu, nhưng xét thấy học cũng là không liên quan, và tiếp tục tăng các ví dụ cuối cùng trước khi lắc đầu nhẹ.

“…Con không thể thìm thấy bất kỳ một khoản ngân sách lớn nào phù hợp và bất thường thông qua việc tìm kiếm bình thường và đặc biệt. Có lẽ nó chia thành nhiều khoản tiền nhỏ và được ngụy trang, làm cho nó khó để phát hiện ra từ các bản báo cáo.”

“Tớ hiểu rồi..Theo dự kiến, chúng ta phát hiện ra rằng không có con đường nào mà họ bỏ qua…”

Sinon khoanh tay của mình khi cô rên rỉ. Asuna có vẻ như cô đang nắm chiếc ống hút khi cô lên tiếng hét lên, “Nhưng”.

“—Có thể có một ngân sách ẩn của Rath trong số các món Yui-chan tìm thấy. Tại sao chúng ta không tìm thấy nó? Phải, tớ nghĩ rằng nguồn tài nguyên biển không có gì để làm với điều nà… Vì vậy, tại sao họ phải thực hiện một nghiên cứu như vậy ?”

“Ừm...”

Yui lại mở to đôi mắt một chút, kết nối mình với cơ sở dữ liệu có liên quan, và ngay lập tức ngầng đầu lên.

“…Con đoán đó là một số hình thức nghiên cưu như tìm kiếm dưới nước hoặc dầu mỏ kim loại quý trên bề mặt của đáy biển và cho phép một tàu ngầm nhỏ di chuyển tự do. Có khả năng sẽ là một ngân sách hơi lớncho những tàu ngầm sử dụng các loại AI đó.”

“Heh...Đại loại như nó được tự động hóa…Họ phát triển nó ở đâu chứ?”

“Dự án nằm trong..dự án «Ocean Turtle». Nó đã được hoàn thành trong năm nay, một mega- float nhằm mục đích nghiên cứu trên biển.”

“Tớ-Tớ đã nhìn thấy nó trên tin tức trước đây.”

Leafa ngắt quãng.

“Có vẻ giống như một con tàu với một kim tự tháp trôi nổi trên biển.”

Asuna im lặng và cau mày. Cô cúi đầu một lúc rồi đột nhiên ngẩng lên,

“Nhắc mới nhớ, tớ đã nghe về nó trước đây. Ocean…. Turtle…”

“Này, Yui-chan con có hình ảnh của cơ sở nghiên cứu đó chứ?”

“Vâng, chờ con một chút.”

Yui vẫy tay phải của mình, và một màn hình xuất hiệntrên bàn như một bản đồ, trước khi nó lập tức trở thành một hình ảnh 3-D của biển. Một khung dây xuất hiện từ trung tâm của hình ảnh và một một kết cấu tinh tế xuất hiện.

Những gì ngay lập tức xuất hiện trên trên mặt biển nhỏ thật sự là thứ gì đó giống như một kim tự tháp màu đen.

Nhưng nhìn từ trên xuống, nó không phải là một hình vuông, nhưng là một hình chữ nhật với tỷ lệ 2-3. Chiều cao của kim tự tháp xấp xỉ chiều dài tương tự nhưng ngắn hơn. Nếu bỏ mộttrong những cửa sổ dài và hẹp, bên ngoài sẽ trông giống như nó được phủ một màu nâu xám bóng loáng.Nếu nhìn vào, người ta sẽ có cảm giác nó như một hình lục giác đếu có các cạnh được gắn các tấm pin mặt trời được ghép với nhau một cách chặt chẽ.

Có những chỗ nhô ra từ bốn góc, và ở chỗ một trong những cái ngắn nhất, có thể thấy một cây cầu nhỏ bắc qua. Có một logo H ở trên mái là sân đáp máy bay trực thăng, nhưng trông nó có vẻ khá nhỏ. Từ một tính toándựa trên quy mô của chiều dài, nó khá là cao với chiều cao làm 400m.

“Tớ thấy…bốn cái chân, bốn bên mặt, và cái kim tự tháp như một cái vỏ, nó trông giống như một con rùa. Nhưng không thể lớn thế…”

Sinon ngạc nhiên và nói, Asuna cũng xem xét xung quanh để tìm kiếm, và chỉ vào chỗ cây cầu của Ocean Turtle bằng ngón trỏ phải của mình.

“Nhưng, nhìn này, trông như thể có một chỗ lồi ra ở phần mặt trước. Cậu nghĩ nó có thể là loài động vật đó là gì?

“Ah—Đúng rồi, nó thực sự trông giống như một con lợn. Một con lợn rùa biết bơi.”

Leafa nói với một giọng hồn nhiên.

Và sau đó, dường như bị sốc bởi lời nói của chính mình, cô mở to đôi mắt, mấp máy đôi môi của mình liên tục trước khi thốt ra với một giọng khàn khàn.

“Nếu đó là một con rùa.. và cũng là một con lợn thì...”

Asuna, Sinon và Leafa im lặng nhìn nhau, và sau đó hét lên,

“—Rath!”

Chiếc máy bay trực thăng EC135 bay qua màn sương mù dày đặc trên biển, và từ cửa sổ có thể nhìn thấy được một màu xanh rộng lớn bên dưới.

Không giống như khi nhìn từ trên máy bay chở khách ở trên cao –tại đây, có thể nhìn thấy rõ những ngọn sóng và ánh nắng chói chang phản chiếu từ mặt biển,Koujiro Rinko nghĩ, Đã bao nhiêu năm rồi kể từ lần cuối mình đi chơi biển nhỉ?

Đi từ chỗ làm việc hiện tại của Rinko, Viện Kĩ Thuật California đến khực vịnh San Francisco chỉ một một giờ, nhưng mặc dù cô có thể tận hưởng việc tắm nắng bất cứ khi nào cô muốn, cô chưa bao giờ đặt chân vào bãi biển trong suốt 2 năm cô làm việc trong trường đại học.

Cũng chẳng phải cô ghét gì những cơn gió biển hay ánh nắng mặt trời, và dường như cần phải một thời gian dài nữa cô mới có thể thực sự vui vẻ. Rinko nhận ra rằng có khả năng cô sẽ phải ở một đất nước xa lạ thêm 10 hay 20 năm nữa cô mới thể quên đi quá khứ.

Vì vậy, Rinko-người tưởng rằng mình sẽ không bao giờ bước chân về quê hương Nhật Bản một lần nào nữa, bây giờ đang bay về nơi đó, nơi gắn kết với quá khứ mà cô đã bỏ rơi trong khi nhìn ra ngoài cửa sổ với một cảm giác khó tả.

Bốn ngày trước, cô nhận được một tin nhắn khá dài gửi từ một người hết sức bất ngờ. Cô đã có thể xóa nó ngay lập tức và quên nó đi, nhưng chẳng biết vì sao, Rinko đã không làm vậy. Sau khoảng một giờ đắn đo, Cô gửi thư trả lời và đặt trước một chuyến bay. Cô ngẫm nghĩ về hai năm vừa rồi, và nhận ra rằng mỗi ngày trôi qua suy nghĩ của cô dần trở nên lãnh đạm và không thể hòa nhập với những người xung quanh về mặt cảm xúc, và dù cô biết rằng nỗ lực này cũng chẳng đem lại gì, cô vẫn quyết định đi….

Rốt cuộc là điều gì đã thúc giục mình đến cái nơi chất chứa duyên nợ này—

Cô bắt chuyến bay từ Los Angeles về Tokyo, ở tại một khách sạn ở Narita, và sau đó cẩn trọng lên chiếc máy bay trực thăng này, Rinko vừa thở dài vừa đẩy lùi bí ẩn mà cô vẫn luôn tự hỏi sâu trong tâm trí mình,Một khi mình thấy những gì cần thấy và nghe những gì cần phải nghe, câu trả lời tự nhiên sẽ đến thôi.

Lần cuối cô đi bơi quả thực đã là mười năm trước rồi, khi là cô sinh viên năm nhất đại học không biết gì. Cô đã mời đàn anh năm hai Kayaba Akihiko đi chơi và vay tiền mua một chiếc ô tô cỡ nhỏ để lái đến Enoshima.Thiếu nữ 18 tuổi ngây thơ ngày đó hoàn toàn không biết được rằng số phận sau này của mình sẽ như thế nào...

Tâm trí của Rinko thơ thẩn trở về từ sự mơ màng tới quá khứ xa xôi lúc hành khách bên cạnh cô hét lên với một giọng lớn không thua gì âm thanh của cánh quạt,

“TÔI THẤY NÓ RỒI!”

Cặp mắt dưới mái tóc vàng được chải gọn và cặp kính mát nheo lại, và thực sự, ở phía bên kia cánh cửa sổ cong của chiếc trực thăng này là một cơ thể nhỏ bé màu đen ở một góc bề mặt đại dương bao la trải rộng.

“Kia là… Ocean Turtle…?”

Rinko lẩm bẩm trong lúc cô nhìn thấy ánh sáng cầu vồng rực rỡ do sự phản xạ của những tấm pin mặt trời màu đen. Viên phi công trong bộ đồ đen ngồi trên chiếc ghế lái trong lúc họ bay khẽ trả lời.

“Đúng vậy. Vẫn còn khoảng 10 phút cho tới khi đến nơi.”

Chiếc trực thăng đã bay được khoảng 250km trong chuyến hành trình dài từ Shinkiba, Tokyo đến khu vực xung quanh cơ sở nghiên cứu hải dương lớn «Ocean Turtle», và sau đó, chiếc máy bay đã vào vị trí hạ cánh một cách an toàn.

Rinko vô cùng ngạc nhiên trước cảnh tượng quá sức hùng vĩ. Từ “con tàu” không thể diễn tả hết được cảnh này. Kim tự tháp lớn đứng sừng sững giữa biển với chiều dài gấp 1,5 lần chiều dài của con tàu lớn nhất thế giới, tàu Nimitz. Chiều cao của nó tương đương với một tòa nhà 25 tầng —cô đã nghiên cứu về dữ liệu này từ trước, nhưng sự khác biệt giữa tưởng tượng của cô và thực tế giống như khoảng cách giữa Mặt Trăng và Trái Đất vậy.

Kim tự tháp bốn mặt này rộng 400 mét và dài 250m có những tấm kim loại màu đen bao phủ nó như một chiếc vỏ. Tất cả những tấm kim loại này đều lớn cỡ chiếc trực thăng mà họ đang ngồi. Họ đã đầu tư bao nhiêu cho thứ này đây? Rinko không thể trả lời được. Có một tin đồn là trong những năm gần đây, họ đã đầu tư toàn bộ vào việc khai thác kim loại quý hiếm ở đáy biển ngoài khơi của Bờ Biển Vịnh Sagami,và sau khi nhìn thấy cơ thể lớn bất chấp thường thức này, người ta có thể nói rằng đó không chỉ đơn thuần là một tin đồn.

Siêu công trình máy nổi giữa đại dương trông như được phát triển cho thế hệ dàn khoan dầu tiếp theo —lẽ ra là vậy, nhưng trên thực tế, thứ được đặt bên trong lại là một cơ sở nghiên cứu về thế hệ Máy Full Dive tiếp theo có tên là «Soul TransLator», thiết bị này có thể đọc được tâm hồn của con người —đó là những gì mà cô được kể trong tin nhắn một tuần trước. Bản thân Rinko đã hoài nghi về chuyện này, nhưng sau khi đích thân đến đây, cô không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng vào tin nhắn đó.

Tại sao, tại sao lại phải nghiên cứu thế hệ máy full-dive hoàn toàn mới này, một Brain Machine Interface trên vùng biển ngoài xa quần đảo Izu chứ? Cô không biết mục đích đằng sau nó là gì, nhưng trong cái kim tự tháp đen này, có cỗ máy được gộp chung với Nerve Gear mà Kayaba Akihiko thiết kế ra và Medicuboid mà Rinko cải tiến dùng để chữa bệnh, và khi cô xem xét việc này, cô chợt nhận ra….

Hai năm cuộc đời cô ở hải ngoại chỉ có thể làm tê liệt vết thương trong lòng Rinko. Nó chưa bao giờ được chữa lành hoàn toàn. Ừm, rốt cuộc, cô đoán rằng bất cứ điều gì cô nhìn thấy trên con tàu này hoặc là sẽ chữa lành vết thương của cô, hoặc là sẽ xé toạc nó ra khiến máu tuôn chảy.

Rinko từ từ hít một hơi thật sâu bên trong chiếc máy bay đang chầm chậm hạ xuống và nhìm chằm chằm vào vị hàng khách đồng nghiệp của cô, người đó khẽ gật đầu thông qua chiếc kính mát,và chuẩn bị sẵn sàng bước xuống.

Có lẽ viên phi công rất giàu kinh nghiệm, chiếc máy bay không lắc lư gì nhiều khi hạ cánh tại sân bay trực thăng trên mái buồng điều khiển của Ocean Turtle. Đầu tiên, một người đàn ông trong bộ đồ đen, người hướng dẫn, nhanh chóng bước xuống máy bay và chào, sau đó một người đàn ông trong bộ đồ tương tự chạy ra.

Sau đó Rinko bước ra khỏi cửa khoang và gật đầu người đàn ông vừa đến, nghĩ rằng thật tuyệt là cô đã chọn mặc quần jean khi cô nhảy từ độ cao 40cm. Đế giày thể thao của cô hạ xuống nền đất nhân tạo và thật khó mà tưởng tượng rằng một con tàu lại có thể ổn định và an toàn như vậy.

Tiếp đó, người hành khách kia với mái tóc vàng rực rỡ và cặp kính mát trên mắt bước ra khỏi máy bay và duỗi lưng. Rinko cũng duỗi tay rộng để tận hưởng không khí có mùi hương của thủy triều.

Người đàn ông đang đợi trên chiếc tàu nổi này biểu hiện một vẻ nghiêm nghị trên khuôn mặt rám nắng của mình và ngay lập tức chào Rinko.

“Giáo sư Koujiro, chào mừng đến với Ocean Turtle. Còn vị này là...?”

Người đàn ông nhìn sang phía người hàng khách, và Rinko gật đầu giới thiệu.

“Đây là trợ lý của tôi, Mayumi Reynolds.”

“Nice to meet you.”

Người hàng khách nói tiếng Anh lưu loát và đưa bàn tay của mình ra bắt tay anh ta một một cách hơi vụng về. Người đàn ông tự giới thiệu về mình.

“Tôi là Trung úy Nakanishi, được giao việc dẫn đường hai vị. Các tiếp viên sẽ mang hành lý của hai vị sau. Vậy, xin mời đi lối này—”

Anh ta đưa tay vẫy về phía những bậc cầu thang có thể thấy trên bãi đáp trực thăng và tiếp tục.

“Trung tá Kikouka đang chờ.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK