Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt hai con mèo con giao động. Cale nhìn cặp chị em mà mình cho thức ăn mấy ngày nay, khóe miệng cậu nhếch lên.

Tap. Tap. Dù được xoa đầu mạnh nhưng hai con mèo vẫn đờ người ra nhìn cậu chằm chằm. Cale nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt Choi Han dưới tường thành. Lúc đó con mèo lông bạc bị thương và gầm gừ lên, con mèo lông đỏ thì kêu nhéo lên ở bên cạnh nó.

'Vậy thì lông bạc là chị còn lông đỏ có vẻ là cậu em'

Cale mỉm cười rạng rỡ. Cậu nhìn chúng và bảo.

"Chúng ta hãy nói chuyện sau"

Cặp chị em Miêu Tộc lảng tránh cái nhìn của cậu, còn Hans thì cẩn trọng hỏi Cale.

"Ngài đang nói với tôi ạ?"

"Không nói ngươi"

Với gương mặt ngập sự khó hiểu hơn trước, Hans nhìn Cale và 2 con mèo rồi hắn ôm chặt hai con mèo hơn. Đó là hành động với ý định cố tránh né kẻ nguy hiểm. Nhưng hắn buộc phải lại gần Cale lần nữa.

"Ngài lại ra ngoài sao?"

"Ờ"

Bởi Cale đang thay áo khoác và chuẩn bị ra ngoài.

"Đến đâu vậy ạ?"

"Ta có hẹn phải giữ lời, cũng có người phải gặp nữa"

"...Thiếu gia vừa bảo là giữ lời hứa ư?"

Hans bị sốc thêm lần nữa và hỏi lại Cale.

"Ngươi ngày càng láo xược nhỉ?"

"Xin ngài thứ lỗi"

Phó quản gia lập tức xin lỗi Cale.

Liệu hắn có phải ứng cử viên có tiềm lực nhất cho chức Quản Gia không vậy? Nhìn vào cách hắn giải quyết việc của Choi Han cũng thấy được phần nào năng lực của hắn. Nhưng nhìn cái vẻ vừa vuốt ve hai con mèo vừa cười toe toét của Hans khiến Cale phần nào thấy nghi ngại.

'Mình cũng sẽ đem theo hắn lên thủ đô'

Cale đang nghĩ về điều mà trong mơ Hans cũng không dám nghĩ đến, à không, giả như trong mơ mà biết được điều này chắc cũng sẽ trở nên buồn tủi, rồi Cale hỏi về kẻ mà cậu không thấy mặt từ nãy giờ.

"Ron đâu?"

Trước câu hỏi ấy, Hans cười thích thú.

"Có vẻ Choi Han-nim cũng sẽ đi cùng ngài khoảng một nửa đường lên thủ đô. Cho đến lúc đấy thì cậu ta sẽ đồng hành như một hộ vệ của ngài phải không ạ?"

Hans nghĩ về Choi Han, người đã đánh bại hết các thành viên trong Kị Sĩ Đoàn của nhà Bá Tước trong trận đấu luyện hôm nay. Năng lực của Choi Han mạnh hơn hắn tưởng, nếu vậy thì có thể để Choi Han trở thành hộ vệ như những gì Cale yêu cầu.

Tuy nhiên, cả Hans hay thành viên của Kị Sĩ Đoàn đều không biết được rằng Choi Han đang giấu đi năng lực áp đảo của mình.

"Ron-ssi sau khi được biết là mình sẽ đồng hành Choi Han-nim thì đã đem cậu ấy cùng đi mua một số đồ đạc và yếu phẩm cho chuyến đi. Ah, Bếp Trưởng Beacrox cũng đi cùng ạ"

"Ra là vậy. May thật"

Có vẻ như bọn họ ngày càng thân thiết nhỉ. Hiếm khi nụ cười rạng rỡ xuất hiện trên gương mặt Cale. Một nụ cười rất hợp với mái tóc đỏ rực rỡ của cậu. Hans vui vẻ nhìn dáng vẻ ấy của Cale và hỏi.

"Cả Ron-ssi, Choi Han-nim và Beacrox có vẻ đều rất hứng khởi vì được đồng hành phục vụ ngài"

Nhưng ngay lúc đó, hắn lại thấy nét gương mặt Cale trở nên nghiêm trọng. Hắn tự hỏi tại sao cậu lại làm gương mặt như đột nhiên mất hết hứng thú ấy? Chẳng hiểu gì nhưng Hans cũng làm gương mặt nghiêm trọng theo.

"Ah, mà này Hans. Không phải các Phó Quản Gia đều phải biết những kĩ thuật phòng vệ cơ bản sao?"

"Tất nhiên rồi"

"Không phải ngươi là ứng cử viên Quản Gia mạnh nhất sao?"

Khóe miệng Hans nhúc nhích. Hans là kẻ được việc và có nhân phẩm tốt mà Deruth trọng dụng.

"Đúng vậy. Thể thuật, Đoản kiếm, Thương thuật. Tôi có thể dùng được ba kĩ thuật cơ bản này."

Để đề phòng những trường hợp nguy hiểm xảy ra trong gia môn mà các huyết thống phải chạy trốn thì các Quản Gia cần phải biết những một số loại vũ thuật(*) cơ bản.

"Giỏi nhỉ?"

"Chỉ một chút thôi ạ"

Trước dáng vẻ ưỡn ngực, khóe miệng liên tục nhúc nhích ấy của Hans khiến Cale không nhịn được cười. Ngược lại, trước dáng vẻ ấy của Hans và nụ cười nham hiểm của Cale, hai con mèo lắc đầu nguầy nguậy.

"Ta đi đây"

Cale đã quyết trong đầu là sẽ đem Hans lên thủ đô để xử lý hết những chuyện lằng nhằng, khó chịu thay cho cậu và đóng cửa xe ngựa. Chiếc xe ngựa dần dần chìm vào trong làn sương, xuyên qua cơn mưa đang lớn dần và hướng tới điểm đến.

[Hương trà và Thơ]

Cale liếc nhìn biển hiệu của điểm đến và mở cửa. Leng keng. Âm thanh trong trẻo của tiếng chuông và không gian vắng người chào đón cậu.

"Trời mưa nên không có ai nhỉ?"

"Thiếu gia-nim, ngài đã đến rồi ạ."

Billos. Con hoang của Thương Đoàn Flynn. Hắn đón chào Cale như đã quen biết từ lâu. Cale đứng trước quầy thu ngân và giáp mặt với Billos.

"Ta đã bảo là sẽ lại đến mà. Phải giữ lời chứ"

"Đúng rồi. Phải giữ lời chứ ạ. Tôi sẽ chuẩn bị trà và sách ngài đang đọc dở được không ạ?"

"Ờ. Lấy 3 tách trà"

"Dùng loại nào đây ạ?"

Cale gọi 3 loại trà khác nhau và nói rõ thời gian đem trà lên rồi quay lưng lại với Billos và đi lên tầng 3.

Ràoo ràooo----

Cơn mưa ngày càng lớn. Tks. Cale tặc lưỡi và nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ ở chỗ ngồi lần trước trên tầng ba.

"Mưa lớn quá phải không ạ?"

Billos ngồi vào ghế đối diện và đưa cho cậu một tách trà. Cale chăm chú quan sát hắn ta.

'Choi Han, Beacrox, Ron và cuối cùng là Billos'

Đó là tên của những nhân vật mà sẽ xuất hiện liên tục về sau từ tập 1. Tất nhiên là Billos chỉ xuất hiện trong một hai dòng là chủ quán trà nơi Choi Han ghé qua. Nhưng tới tập 3 thì mới chính thức lộ diện, thề trung thành với Choi Han và cũng bộc lộ ra tham vọng của mình.

'Bộc lộ'. Là một từ khoá quan trọng.

'Vốn dĩ hắn là một kẻ tham lam'

Khác với Hong Gil Dong (*). Hắn chẳng thấy buồn tủi gì khi không được gọi cha mình là cha, gọi anh mình là anh. Ngược lại, hắn đã luôn cố giành giật đến cùng.

Hắn muốn khiến cho họ không còn cách nào khác ngoài thừa nhận mình. Hắn cố tạo ra cái hoàn cảnh mà cha hắn phải giới thiệu rằng hắn là con, huynh trưởng phải gọi hắn là em trai.

'Thật là một kẻ cực khổ'

Đối với Cale, hắn là kẻ sống một cách cực khổ. Nhưng cậu cũng không ghét hắn. Ngược lại, sự tham lam ấy lại khiến hắn trở nên 'người' hơn.

Cậu ghét cái kiểu người mà dù có năng lực nhưng lại từ bỏ, rồi tỏ vẻ thoát tục như Thần Tiên 'Hô hô, chắc ta phải từ bỏ thôi. Làm gì có lựa chọn khác đâu?'. Tại sao lại từ bỏ thứ đáng lẽ là của mình? Phải có bằng được chứ.

Cale đang đắm chìm trong suy nghĩ, giọng nói của Billos chạm tới cậu.

"Thiếu gia-nim. Tôi được biết là ngài sắp lên thủ đô."

"Ngươi định ngồi đây mãi à. Không đi đi?"

Billos không hề giấu diếm nụ cười trước sự khó chịu một cách cục cằn của Cale. Quả thật, quả thật là một thiếu gia thú vị. Tuy nhiên Billos cho rằng cậu ta là một người có suy nghĩ khá thất thường.

"Tôi cũng sẽ lên thủ đô. Chắc là sẽ theo sau ngài đấy ạ"

"Thế thì?"

Đây là điều mà Cale đã biết trước. Để Billos và Choi Han có thể tiếp xúc với nhau ở tập 3 thì sớm muộn Billos cũng phải lên thủ đô.

Billos nhìn ra cửa sổ bằng gương mặt vô cảm, rồi hắn nhìn về phía Cale, rồi nói thẳng.

"Thiếu gia-nim có vẻ đã thay đổi"

Ngay khi Cale quay mặt lại, nụ cười lại xuất hiện trên gương mặt Billos. Cale hất cằm ra hiệu cho hắn nói tiếp.

"Ngài bây giờ không hề giống với biệt danh của mình chút nào"

"Gì? Kẻ vô lại?"

Billos có thể thấy được khóe miệng đang nhếch lên của Cale. Chắc chắn là đã thay đổi. Đây không phải là kẻ vô lại mà hắn biết. Kẻ vô lại kia không hề biết thể hiện nét mặt như này. Một nụ cười có chút cay nghiệt ấy.

'...lẽ ra mình nên uống rượu rồi đến phá vài cái ghế ở đây'

Billos không hề biết được ý nghĩ này của Cale.

"Vâng. Đúng rồi ạ. Kẻ vô lại. Thiếu gia-nim, không phải ngài vốn là kẻ vô lại đấy sao?"

Hắn bị không biết sợ là gì sao? Cách Billos nói với con trai của Bá Tước, con trai lớn của Lãnh Chúa khiến Cale thấy lo lắng. Lẽ nào hắn ta vừa uống rượu?

Tuy nhiên Cale không hề muốn đối đầu với kẻ mà sau này sẽ nắm giữ Thương Đoàn lớn như Billos. Với lại Billos đã rất nghiêm túc. Không hề cười cượt mà đã nghiêm túc hỏi.

Thiếu gia-nim không phải ngài vốn là kẻ vô lại đấy sao?

Cale trả lời câu hỏi ấy. Cũng chẳng phải là một câu hỏi khó. So với việc làm sao để kiếm được tiền lúc nhẵn túi còn dễ hơn nhiều.

"Billos"

Cale mỉm cười. Và hỏi lại Billos đang làm gương mặt nghiêm túc ấy.

"Không thể gọi cha mình là 'cha', không thể gọi anh mình là 'anh' nhỉ?"

Ánh mắt của Billos trở nên lạnh lẽo. Hắn hướng mắt về phía thiếu gia vừa không ngần ngại đụng chạm vào 'chỗ ngứa' của mình. Bởi hắn vừa đụng vào 'chỗ ngứa' của thiếu gia kia mà cậu ta cũng không ngần ngại đụng vào nỗi đau lớn nhất của hắn.

Cale im lặng và nhìn thẳng vào mắt Billos.

Ràoooo-- ràoo---

Tiếng mưa rơi ngày càng nặng hạt. Tiếng mưa ấy phá vỡ sự im lặng, Cale cười và hỏi.

"Ngươi sẽ tiếp tục sống như một đứa con hoang? Ngươi hài lòng với vị trí ấy?"

Billos cảm nhận được ánh mắt sắc bén của Cale.

"Không phải thế đúng không?"

Cale dựa mình vào ghế, cậu chìm trong suy nghĩ về quá khứ rồi nói.

"Từ lúc ta bắt đầu làm mấy trò phá hoại cũng được 10 năm rồi. Từ năm 8 tuổi nhỉ."

Wow. Giờ nghĩ lại mới thấy tên nhóc Cale này đã bắt đầu mấy trò vô lại từ năm 8 tuổi. Uống rượu khi 15 tuổi. Quả là một tên khốn mà. Cậu nhìn lại quá khứ của con người cũ của mình và cười.

Đối với Billos, nụ cười đấy trông thật điên dại.

Vào lúc ấy. Có một âm thanh nhỏ lọt vào tai Billos và Cale.

Kít kít--- Tiếng ai đó đang bước lên cầu thang.

Cale nhìn về phía lối vào tầng ba khuất sau vai Billos. Cậu nhìn thấy mái tóc của một người. Tóc đen, là Choi Han. Theo sau cậu ta là Ron. Sáng nay Cale đã bảo Choi Han đến quán trà này thông qua tên đầy tớ.

Cale rời mắt khỏi hai người kia và mở lời kết thúc cuộc đối thoại với Billos. Choi Han và Ron đã bước lên tầng ba và nhìn về phía cậu.

"Billos"

Gương mặt nghiêm nghị của Billos thật lạnh lẽo.

"Nếu đã làm mãi một chuyện trong 10 năm thì giờ nên bỏ đi được rồi"

Trái lại thì ánh mắt của Cale lại càng tràn đầy sức sống.

"Ta đâu thể sống cuộc sống của kẻ vô lại mãi được"

Dẫu vậy, dù Cale không còn là kẻ vô lại thì cậu vẫn vung tiền, vẫn hưởng thụ sự an lạc, vẫn tận hưởng cuộc sống nhàn hạ, lắm tiền của con trai Lãnh Chúa. Khác với cách sống của Billos nhưng dẫu sao, hắn ta và cậu đều giống nhau ở điểm không muốn sống cuộc sống như hiện tại.

"Chẳng phải ngươi cũng vậy sao?"

Khóe miệng của Billos từ từ nhếch lên. Và trong tư thế cúi đầu, hắn vừa cười vừa giật giật vai. Hắn cười không tạo ra tiếng rồi ngước đầu lên nhìn Cale.

"Đã nhàm chán rồi ạ"

Hắn cười và nói rằng đã nhàm chán.

"Thấy chưa. Bởi thế đấy"

Cale nhún vai và ra hiệu cho Choi Han và Ron đang đứng ngẩn người ở lối vào tiến đến. Lúc ấy Billos đứng dậy và nói.

"Thiếu gia-nim"

"Ừ"

"Mong được gặp lại ngài ở thủ đô"

Cale nhăn mặt. Nếu cứ thế gặp ở thủ đô thì nguy mất.

"Gặp gì chứ"

Cale khuẩy khuẩy tay bảo Billos nhanh chóng rời đi. Billos chào cậu một cách lịch sự rồi rời khỏi chỗ. Đi xuống từ tầng ba, Billos chạm mắt với Choi Han và Ron nhưng họ đều vờ như không biết.

'Tốt rồi'

Cale rất mừng trước tình huống ấy. Choi Han và Billos đã chạm mặt nhau như nội dung truyện. Cale cười trong sự hả hê và nhìn hai người đang ngồi xuống phía đối diện mình.

"Ron, ta đã biết là ngươi sẽ đi cùng mà. Hans đã nói là Beacrox cũng đi cùng, hắn về thẳng bếp luôn rồi sao? Hắn là người rất có trách nhiệm với bếp của mình nhỉ"

"Cậu chủ thân với vị kia sao?"

Cale nhún vai trước câu hỏi bất ngờ của Ron.

"Không"

"...vậy ạ"

Cale cứ vờ đi như không có chuyện gì nhưng rõ ràng Ron đã nghe thấy được là cậu bảo rằng không thể sống mãi như một kẻ vô lại.

Cale nhìn Ron một cách khó hiểu trước câu trả lời không rõ ràng của lão ta, rồi bắt gặp ánh mắt của Choi Han.

"Quả nhiên là không thể tin tưởng vào tin đồn được"

Tên nhóc này lại nói gì vậy. Cale lờ đi lời của Choi Han. Lúc ấy Billos đem lên hai tách trà còn lại mà Cale đã gọi.

"Trà này là của hai vị đây phải không ạ?"

"Ờ"

Cale nhếch mép.

"Ta đã gọi trước đấy"

Cale trực tiếp cầm hai tách trà và đặt trước hai người kia. Trước mặt Choi Han là tách trà mà cậu đã gọi đại. Còn tách trà của Ron thì,

"Ngày nào ngươi cũng mang tới nên ta nghĩ là ngươi thích nó. Ta đã đặc biệt gọi nó cho ngươi"

Cale đặt tách trà chanh ấm trước mặt Ron. Vẻ khó xử của Ron khiến Cale thấy hả lòng hả dạ.

Tuy nhiên ngay sau cảm giác hả hê ấy không hiểu sao Cale thấy lạnh gáy. Bởi Ron chẳng nói gì mà lẳng lặng uống tách trà chanh.

*Cạch*

Sao cậu lại nghe thấy tiếng đặt tách trà xuống phát ra to như vậy. Thật may đây không phải điều Cale tưởng tượng ra. Choi Han đang im lặng thưởng thức trà cũng nhăn mặt.

"Nếu ngài định thưởng trà thì hãy thưởng thức một cách yên lặng chứ?"

Ron nhịn cười khi thấy cảnh Choi Han liếc nhìn Cale mà dùng kính ngữ với mình. Hôm nay, ông đã tìm cho Choi Han một thanh kiếm khá được. Đó là thanh kiếm được rèn tại chỗ đã làm ra mấy con dao bếp của Beacrox.

"Làm một trận chứ"

"Một kẻ cầm dao bếp chém người không đáng để làm đối thủ của ta"

Con trai Beacrox của ông kiên trì đòi đấu với Choi Han vừa nhận được thanh kiếm mới. Lần trước trong giao chiến ngắn ấy, phần nào Ron đã nhận ra được thực lực của Choi Han. Choi Han kiên quyết từ chối.

"Hơ, tên nhóc này thật nực cười. Sao ta phải cầm một thanh kiếm dơ bẩn dính đầy máu như ngươi chứ?"

Choi Han nhắm mắt một lúc rồi mở mắt. Cậu ta đáp lại lời con trai ông như đang căn dặn bản thân mình.

"Ta giờ đây là người có thể bảo vệ người khác. Bởi ngài ấy đã bảo rằng ta cũng có thể làm được."

"Nói cái gì vậy?"

Ron theo dõi cuộc cãi vã dễ thương của con trai mình và Choi Han, sau đó ông theo Choi Han đến gặp Cale. Vậy mà ông đã nghe được cuộc trò chuyện quý giá ấy.

'Ta đâu thể sống mãi như một kẻ vô lại?'

Thay vì tách trà chanh, Ron đang nghiền ngẫm câu nói ấy của Cale. Điệu bộ ấy của ông khiến Choi Han chẳng mấy vừa lòng.

Cale thì lại rất hài lòng với khung cảnh trước mắt cậu.

Trong 'Sự ra đời của Anh Hùng' mối quan hệ giữa Ron và Choi Han là như vậy. Lúc nào cũng như muốn chìa dao vào cổ nhau nhưng lại là đồng đội luôn sát cánh cùng nhau. Dù bị ràng buộc bởi khế ước nhưng họ không bao giờ xâm phạm ranh giới của nhau.

Cale cứ tưởng do việc cậu tránh bị đánh mà mạch truyện đã bị thay đổi nhiều nhưng thật may là những mối quan hệ cơ bản trong truyện vẫn theo đúng hướng.

'Thật tiếc vì mạch truyện bị chệch đi một tý nhưng sinh mạng của ta là trên hết mà. Cuộc sống của ta đâu thể phó mặc cho mạch truyện được.'

Trước hết là ta. Tiếp đó là những người nằm trong phạm vi của ta có cuộc sống thoải mái là được.

"Quả nhiên trà ngọt là tuyệt nhất"

Lời nói bật ra khi Cale đang trong tâm trạng tốt khiến Ron điếng người.

Trong khung cảnh trời mưa lớn, buổi tiệc trà nhàn rỗi của ba người cũng đã kết thúc.

"Lần gặp tới là chắc sẽ là ở thủ đô"

Kết thúc tiệc trà và đi xuống từ tầng ba. Trước lời chào của Billos, Cale lắc đầu.

"Ta sẽ tới đây hàng ngày trong mấy ngày tới"

"Thật vậy sao? Ngài đến để đọc sách ạ?"

"Còn tùy hứng"

"Ngài cứ đến lúc nào cũng được ạ. Quán trà này luôn mở cửa đón tiếp ngài"

Billos nhìn Cale một cách đầy hứng thú khi cậu giả vờ không nghe thấy lời hắn mà cứ thế lướt qua. Và Ron lặng lẽ quan sát khung cảnh ấy.

Con hoang của Thương Đoàn Flynn. Dù là con hoang nhưng tài năng của hắn khiến các huyết thống chính thống phải đề phòng cảnh giác. Cũng bởi thế mà Billos phải đến vùng biên giới nhưng cũng là nơi hái tiền, lãnh địa Henituse này.

Hắn còn không được nhận 'Flynn' là họ trong tên mình.

Ron thấy cảnh Cale trở nên thân thiết với kẻ tham lam Billos. Ông quan sát họ một lúc rồi tặc lưỡi. Bởi ông thầm nghĩ tại sao mình lại đi để tâm chuyện cậu chủ Cún con kia có thân với Billos hay không cơ chứ.

"Tks, đây là thứ mà người ta hay gọi là sự quan tâm nảy sinh từ sự ghét bỏ sao"

"Ta không muốn nhận được tình cảm từ sự thù ghét của đằng ấy chút nào"

Ron thở dài trước lời nói của một Choi Han không tinh ý.

"Không nói ngươi, tên nhóc này"

Nơi ánh mắt Ron hướng đến là chỗ Cale.

Dẫu sao thì lần này Ron cũng phải lên thủ đô. Bởi không hiểu sao ông có dự cảm không lành. Từ ngày ông bắt gặp Choi Han với mùi hôi thối từ Dạ Lâm, ông cứ luôn suy nghĩ mãi về chuyện này.

Lý do mà ông phải ở trong lãnh địa này và cả lý do mà ông phải chạy trốn khỏi Đông Đại Lục.

Có vẻ là một lần nữa ông phải điều tra về những kẻ là khởi nguồn của lý do ấy.

Cho đến khi ấy thì việc giúp cậu chủ Cún con bình an đến thủ đô và về nhà hẳn là vừa đủ cho nhiệm vụ cuối cùng của ông dưới thân phận Hầu cận.

Bởi dáng vẻ sợ hãi làm ông thấy buồn cười nên đã đùa giỡn là sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu ta, nhưng làm gì có lời nói thật lòng từ miệng của một sát thủ chứ.

'Phải bảo Beacrox chuẩn bị món gì cậu chủ Cún con thích trong suốt chuyến đi mới được'

Cậu ta là kẻ mà ông còn chăm sóc nhiều hơn cả con trai mình, Beacrox. Ron biết rõ cậu ta là kẻ đã tự hủy hoại nhân tính mình ra sao, làm những chuyện bẩn thỉu như nào. Nhưng, ông cũng biết.

Khi mà mẹ Cale chết, cảnh cậu nhóc dỗ dành, an ủi cha mình. Và cả khi cậu căm ghét mẹ kế và gia đình nhưng rốt cuộc dù có say bí tỉ đi chăng nữa, cũng chưa từng gây hấn gì với họ.

'Kẻ vô lại thì vẫn là kẻ vô lại thôi, tks'

18 năm, dù chỉ coi Cale là thứ bị vướng phải nhưng ông cũng đã chăm sóc cậu trong một quãng thời gian dài.

* * *

Ngay khi trở về nhà, Cale hướng thẳng về phòng mình. Ngay lúc bước vào phòng, trước mắt cậu là hai con mèo đanh dính chặt vào nhau và ngước nhìn cậu với ánh mắt đầy thấp thỏm.

"Ah, các ngươi ở đây nhỉ"

Đáng ra cậu phải mang Choi Han, kẻ yêu quý những động vật bé nhỏ đến đây. Nhưng Choi Han bảo rằng cần rèn luyện tâm trí mạnh mẽ hơn cho việc bảo vệ người khác nên đã về thẳng phòng mình.

Khi Cale hỏi đùa rằng cậu ta muốn bảo vệ ai, thì cậu ta trả lời rằng khi trở nên mạnh mẽ hơn sẽ nói cho cậu biết, và chẳng hiểu sao mà khiến Cale nổi da gà. Cậu chả hiểu nổi một kẻ mạnh như Choi Han lại muốn mạnh hơn nữa để làm gì.

"Thiếu gia-nim"

Hans tiến đến cạnh Cale, cậu đang nhìn chằm chằm như muốn xuyên thủng hai con mèo.

"Thiếu gia, ngài thấy thế nào ạ? Sự dễ thương và đáng yêu được nâng thêm một bậc này thật đáng cảm động phải không ạ? Trước sự cao quý này tôi còn không được cho phép vuốt ve cơ, ha ha!"

Hắn ta nép mình và ngồi cạnh hai con mèo rồi ngước nhìn Cale với vẻ mặt hân hoan. Gương mặt cảm động quá khích ấy của hắn khiến Cale và Ron lảng tránh. Gương mặt ấy chả liên quan gì đến sự dễ thương của mấy con mèo cả.

"Vâng? Ngài không thấy vậy ạ?"

Ứng cử viên Quản Gia đầy tiềm năng này có một tình yêu mạnh mẽ với mèo.

"Mm, ờ, chắc vậy"

Hai con mèo con, đang ngồi trên cái gối lụa trông có vẻ đắt tiền mà chẳng biết là kiếm được ở đâu ấy, giờ tụi nó trông đầy đặn và khỏe mạnh hẳn ra. Không hiểu là trong thời gian ngắn ấy, Hans đã phù phép gì cho hai đứa nó nữa.

Tuy nhiên hai con mèo phớt lờ Hans một cách đầy ngạo mạn. Vốn dĩ thì thường mối quan hệ giữa mấy con mèo và quản gia chẳng phải luôn như vậy sao.

"Vậy tôi xin phép được rời đi thưa thiếu gia. Xin hãy cứ cho gọi tôi nếu ngài cần làm gì cho các ngài mèo đây"

"Đi ngay đi"

Sau khi xác nhận việc Ron đã đuổi được Hans đang đủng đỉnh chưa chịu đi ra kia. Cale lảng tránh ánh nhìn lấp lánh của hai con mèo rồi bước vào phòng tắm. Trước cảnh ấy, đôi tai của hai con mèo lập tức cụp xuống.

Vào lúc ấy.

"Hôooo"

Ron tiến lại gần hai con mèo. Trong phòng ngủ chỉ còn lại Ron và hai con mèo.

"Thì ra là mấy đứa trẻ Miêu Tộc"

Đôi mắt vàng kim của hai con mèo trở nên sắc bén. Nhưng Ron chẳng để tâm đến ánh mắt ấy của chúng mà kiểm tra lại cửa phòng tắm đã đóng chưa, rồi ngồi cạnh lũ mèo.

"Tốt rồi"

Ron nhếch mép cười.

Miêu Tộc, tộc thú có khả năng che giấu sự hiện diện tốt nhất và có trực giác tốt có thể nhanh chóng nắm bắt được những kẻ xung quanh. Ở Đông Đại Lục, Miêu Tộc được biết đến rộng rãi, nhưng ở Tây Đại Lục thì không như vậy. Nhưng một sát thủ như Ron dù không có ý tìm hiểu thì cũng phải biết về Miêu Tộc. Khác với những tộc Nhân Thú khác, sau khi 'Cuồng Nộ' hóa Miêu Tộc không trở nên hung dữ mà ngược lại càng trở nên kín đáo và sắc sảo hơn. Bởi vậy mà dù không thể bằng tộc Sói, tộc Sư Tử hay tộc Hổ nhưng Miêu Tộc là tộc Nhân Thú đáng sợ.

Nhìn hai nhóc Miêu Tộc này khiến Ron nghĩ đến một điều. Chỉ là điều ông mới sực nghĩ đến và tụi nhóc cũng còn nhỏ nhưng

'Ta có thể dạy chúng'

Ron một lần nữa kiểm tra lại cánh cửa phòng tắm mà Cale đã bước vào.

Miêu Tộc rất đề cao nhân duyên. Một khi đã tin tưởng thì không bao giờ phản bội.

Dù luôn đề cao cảnh giác, nhưng cũng như tộc Sói, coi trọng nhân duyên.

Hai nhóc Miêu Tộc này lại tìm đến Cale trước. Ta sẽ tặng cậu chủ Cún con một món quà từ biệt vậy.

Ông sát lại gần hai con mèo hơn. Ông đưa tay ra định vuốt ve con mèo lông bạc trông có vẻ nhỉnh hơn ấy.

Xoạt. Con mèo lông bạc lạnh lùng gạt bàn tay ấy đi, rồi kéo theo con mèo lông đỏ nép về một góc.

"Hôôoo"

Ánh mắt Ron có chút hứng thú. Hai đứa nhóc Miêu Tộc đã phần nào nắm bắt được con người ông. Cũng phải, phải biết rõ về những kẻ luôn đối diện với cái chết như bản thân mình thì mới sống lâu được. Chẳng phải người ta hay bảo mèo có chín mạng hay sao.

Miêu Tộc nổi tiếng về sự sống dai và sự di chuyển kín đáo hơn bất kì ai của chúng trong đêm. Ông mỉm cười.

"Một đứa sở hữu sương còn đứa còn lại là độc"

Lông bạc là sương. Còn lông đỏ là độc. Dù không định trở thành sát thủ thì những năng lực này rất hữu dụng cho việc trở thành cái bóng của chủ nhân.

Khi Ron nhìn, lông bạc ngay lập tức quay ngoắt mặt đi, còn lông đỏ thì khịt mũi khinh thường ông. Cặp chị em chưa bao giờ có suy nghĩ là sẽ trở thành một sát thủ nồng nặc mùi chết chóc cả.

Hai con mèo tỏ ra khinh thường Ron ngay sau khi nhận ra được ý đồ của ông. Nhưng chúng lại dính chặt vào nhau rồi bằng ánh mắt thấp thỏm hướng cái nhìn về Cale, người vừa bước ra từ phòng tắm.

"Đừng nhìn ta"

Trước lời ấy, hai con mèo lập tức ngừng nhìn cậu.

"Ron, ngươi hãy bảo Beacrox làm đồ ăn cho ta"

"Vâng"

Ron đi ra ngoài, Cale ngồi xuống sô pha và nhìn hai con mèo. Cậu hỏi hai con mèo đang rên rỉ và cụp mắt rầu rĩ ở chỗ cách xa mình.

"Là Miêu Tộc chứ gì"

Hai con mèo vẫn cụp mắt xuống và ngẩng đầu lên.

"Các ngươi sẽ theo ta chứ?"

Trước câu hỏi của cậu, hai con mèo không đáp lại gì.

Thay vào đó, con mèo lông đỏ tiến đến gần và cọ cọ má vào người cậu. Và con mèo lông bạc cũng tiến đến và gõ nhẹ chân trước lên mu bàn chân cậu.

Cale đã có trước suy tính về cặp chị em này. Cậu gật đầu và nói rõ lập trường của mình.

"Nếu vậy thì làm việc trả tiền cơm đi"

Hai con mèo lập tức đáp lại.

Nyannn---

Nya--

"Nói tiếng người ấy"

Là chị gái, con mèo lông bạc, On nói với ánh mắt vàng kim lấp lánh.

"Muốn ăn thịt, vẫn còn đói bụng lắm"

Cậu em trai, con mèo lông đỏ, Hong quấn quýt quanh Cale và nói thêm vào.

"Em muốn ăn bánh cơ"

Cale trả lời.

"Ta sẽ cho thật nhiều, hiểu chưa?"

"Tiền cơm!"

"Tiền cơm!"

Hai con mèo lập tức đáp lại. Và như vậy cặp chị em Miêu Tộc sau khi bị đuổi khỏi gia tộc dùng sương thì nay đã trở thành một phần của Nhà Bá Tước Henituse.

Và bốn ngày sau, cũng lâu lắm rồi Cale mới dùng bữa sáng cùng gia đình. Bá Tước Deruth nhìn cậu con trai mặc bộ đồ đơn giản hơn với thường ngày và mỉm cười.

"Hôm nay là ngày con khởi hành nhỉ"

Hôm này là ngày Cale rời khỏi lãnh địa này và hướng đến thủ đô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK