Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uahhh...đây chắc chắn thiên đường...”

Tôi dìm cơ thể vẫn chưa quen với sự mệt mỏi và dìm chính mình vào trong làn nước ấm và không khỏi nói điều đó ra.

Phòng tắm lớn của nhà thờ Rulid được xây với một bồn tắm rộng bằng đồng, ở dưới bồn lát gạch nung và có một cái lò xây ở ngoài tường để thêm gỗ vào đun nóng nước. Nó thực sự làm tôi nhớ đến những nhà tắm ở châu Âu thời trung cổ. Tôi không biết nó được thiết kế như vậy bởi người tạo ra thế giới này hay là kết quả của một quá trình tự phát triển qua sự mô phỏng của vài trăm năm.

Sau bữa tối, hai người phụ nữ là Sơ Azariya và Selka sử dụng nó, sau đó thì tôi vào cùng 4 đứa trẻ kia. Sau một cuộc náo động ầm ĩ, đám nhóc cuối cùng cũng ra ngoài. Tuy vậy chẳng hề có đất bẩn trong cái bồn chứa đầy nước tắm này. Tôi dùng cả hai tay để đưa thứ chất lỏng trong suốt lên và vẩy mạnh nó vào đầu mình rồi kêu lên một tiếng trễ nải. Ufuee~

Tại thời điểm này, tôi đã ở trong thế giới này khoảng 33 giờ đồng hồ.

Tỉ lệ gia tốc FLA khi tôi Dive là ẩn số, nên tôi không thể suy luận được bao nhiêu thời gian thực đã trôi qua. Nếu là tỉ lệ tương đương — cùng một tỉ lệ với thực tại, và nếu tôi đang mất tích, các thành viên trong gia đình tôi và Asuna sẽ hoảng loạn lắm.

Khi nghĩ về chuyện này, mối âu lo dồn lên cổ họng tôi, khiến tôi không thể thả lỏng trong bồn tắm và điên cuồng nghĩ một cách để rời khỏi nơi đây. Nhưng mặt khác, tôi thực sự rất muốn tìm ra những bí ẩn khác trong thế giới này.

Tôi, người đã có thể giữ lại kí ức của Kirigaya Kazuto khi tôi tới thế giới này, chỉ có thể nghĩ rằng một điều gì đó khác thường đang xảy ra. Đó là bởi vì chỉ riêng những hành động của tôi sẽ tạo ra một sự sai lệch lớn trong cuộc mô phỏng thử nghiệm. Các nhà nghiên cứu hẳn là không muốn thấy tôi phá hỏng cuộc thử nghiệm vô cùng quan trọng đã kéo dài ít nhất 300 năm này.

Nói cách khác, lúc tôi gặp phải một cơn khủng hoảng đáng sửng sốt như vậy, tôi có thể cũng đã từng gặp một cơ hội hiếm có. Đó là, tôi có thể khám phá ra nhân dạng thực của Rath — thứ có khả năng tài chính rất lớn không tương xứng với kích thước và bề ngoài của nó — tổ chức bí ẩn. Đây là cơ hội đầu tiên và cũng là cuối cùng của tôi.

“Không... đây có thể, cái cớ, khác...”

Tôi ngâm miệng mình vào mặt nước, phát ra những bong bóng và nói vậy.

Hay có lẽ, tôi chỉ đang bị mong muốn của mình, một người chơi VRMMO đưa đẩy. Tôi đang bị thúc đẩy bởi mong muốn hoàn toàn ngu xuẩn và non nớt là «phá đảo» «thế giới» này—thế giới này chẳng hề có một hướng dẫn nào, và vượt qua bằng chính kiến thức của tôi, trau chuốt kiếm kỹ của tôi và đánh bại nhiều tay mạnh đến kinh ngạc để nhắm đến mục tiêu trở thành người mạnh nhất.

Trở nên mạnh mẽ trong thế giới ảo, nói đơn giản là một cảm giác sai lầm được tạo ra ra bởi những giá trị của các thông số, và tôi đã nghĩ đến điều này rất nhiều lần trong quá khứ. Khi Heathcliff vượt qua kiếm kỹ song kiếm cấp độ cao nhất của tôi, khi tôi nằm bẹp trước mặt Tinh Linh Vương Oberon trong một tình trạng vô cùng xấu xí, và khi tôi bị Death Gun rượt đuổi và tự hỏi mình có nên chạy trốn hay không khi tôi đã vô phương kế, tôi luôn nghiến răng và thề mình lần tiếp theo mình sẽ không lặp lại sai lầm đó nữa.

Nhưng đồng thời, ngọn lửa cháy trông tôi có vẻ như muốn thiêu cháy tôi trong lửa. Thanh Bích Hồng Kiếm mà tôi không thể sử dụng được, ở thế giới này có bao nhiêu người có thể dễ dàng sử dụng nó? Những Hiệp Sĩ Hợp Nhất bảo vệ phép tắc và những Hắc Hiệp Sĩ ở thế giới bóng tối mạnh ra sao? Loại người nào đứng ở vị trí cao nhất của Giáo Hội Chân Lý trong thế giới này...?

Tôi vô thức vẫy tay phải để phá vỡ mặt nước, và nước trôi đi đập vào bức tường trước mặt tôi rồi phát ra một âm thanh khe khẽ.

Đồng thời, một âm thanh phát ra qua cánh cửa dẫn đến phòng thay đồ, khiến tôi tỉnh trí lại.

“Arre, có ai ở trong không?”

Tôi nhận ra đó là Selka, và vội đứng dậy.

“À ừ, là anh — Kirito. Xin lỗi, anh sẽ ra ngay đây.”

“U...un. Anh cứ từ từ không cần vội đâu. Nhớ tháo nắp bồn khi ra ngoài và tắt đèn. Tạm biệt...Em sẽ về phòng mình, nên chúc ngủ ngon.”

Nhận ra Selka sắp rời đi, tôi thình lình gọi cô bé dừng lại từ sau cánh cửa.

“À...Selka. Anh có cái này muốn hỏi em. Tối nay em rảnh chứ?”

Selka đột ngột dừng lại và giữ im lặng một lúc với một vẻ ngập ngừng, nhưng rốt cuộc cũng nói với một giọng vừa đủ để nghe thấy,

“...Một chút thì được. Lũ trẻ trong phòng em chắc đang ngủ cả rồi, nên em sẽ chờ trong phòng anh.”

Cô bé bước đi từng bước nhỏ mà không đợi câu trả lời của tôi. Tôi vội vàng ra khỏi bồn, tháo cái nắp đậy nằm ở đáy bồn, tắt đèn và bước ra phòng thay đồ. Kể cả khi tôi không lau người bằng khăn, những giọt nước cũng sẽ khô đi nhanh chóng. Tôi mặc đồ vào và trở lại hành lang yên tĩnh rồi đi lên cầu thang.

Tôi mở cánh cửa dẫn vào phòng dành cho khách, và Selka, người đang cựa quậy đôi chân trong khi ngồi ở cạnh giường, ngẩng đầu lên. Khác với đêm qua, cô bé đang mặc một chiếc áo ngủ bằng vải bông, và mái tóc nâu được buộc lại thành ba bím tóc.

Selka chẳng hề biến đổi sắc mặt và cô bé lấy cái ly cuối cùng đặt trên cái bàn bên cạnh lên và đưa nó cho tôi.

“Ồ, cảm ơn.”

Tôi nhận lấy ly nước và ngồi xuống cạnh Selka rồi nốc cạn nước giếng lạnh buốt. Thấy như nước đang tiến vào cơ thể khát của tôi trong khi nó rỉ qua đến đầu tứ chi tôi từng giọt một. Cảm giác này khiến tôi kêu lên,

“Uu, rượu tiên, rượu tiên!”

“Rượu tiên? Là gì vậy?”

Sau đó, Selka nghiêng đầu, có vẻ cô bé không hiểu. Khỉ thật, từ ấy không tồn tại trong thế giới này. Khi nhận ra điều đó, tôi hoảng loạn.

“Ừm... đó là một thứ có thể nói là ngon tuyệt, một loại nước như có thể chữa trị khi người ta uống nó vào... hay từa tựa vậy đó...”

“Hưm... giống elixir ư?”

“Đó, đó là cái gì vậy?”

“Là nước thánh ban phúc lành của giáo sĩ-sama. Có thể anh chưa từng thấy nó, nhưng chỉ một chai nhỏ thứ nước ấy cũng có thể lập tức phục hồi mọi sinh mệnh bị giảm đi vì vết thương hoặc bệnh tật.”

“Ơ...”

Nếu có một thứ như vậy thì tại sao vi rút có thể gây ra nhiều cái chết đến thế cơ chứ? Tôi nghĩ về điều này, nhưng nhận ra tốt nhất là không nên hỏi và giữ im lặng. Ít nhất thì thế giới được cai trị bởi thứ được đặt một cái tên đáng ngạc nhiên là Giáo Hội Chân Lý không phải một thiên đường như tôi tưởng, và nó là như vậy.

Selka nhận ly nước tôi đưa trả và nói rất nhanh,

“Nếu anh có gì cần hỏi em thì xin hãy nhanh lên. Em bị cấm vào phòng của con trai sau giờ tắm, nhưng phòng dành cho khách thì không tính. Tuy nhiên Sơ Azariya sẽ mắng em nếu bà ấy biết đấy.”

“À...anh rất xin lỗi. Vậy anh hỏi đây. Thật ra là...anh muốn nghe về chị gái em.”

Đột nhiên, đôi vai mảnh khảng bên dưới chiếc áo ngủ màu trắng hơi run lên.

“...Em không có chị.”

“Hiện tại ấy hả? Anh nghe Eugeo kể về chị em, Alice...”

Trước khi tôi có thể nói xong, Selka đã ngẩng đầu lên khiến tôi ngạc nhiên một chút.

“Từ anh Eugeo ư? Anh ấy có kể với anh về chị Alice ư? Đến đâu?”

“À...un, ừm... Alice học thần thuật ở nhà thờ này...và sáu năm trước, cô ấy bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất đưa đến thủ đô...”

“...Ra là vậy...”

Selka hơi thở dài và cúi đầu xuống, thì thầm tiếp tục,

“...Eugeo, anh ấy vẫn chưa quên... về chị Alice...”

“Ơ...?”

“Tất cả mọi người trong làng...cả bố, mẹ, Sơ, tất cả họ đều chẳng nói một lời nào về chị Alice. Phòng chị ấy đã được dọn sạch vài năm trước... như thể phòng của chị Alice chưa bao giờ tồn tại... vì thế nên em nghĩ tất cả mọi người đều đã quên chị Alice... nên cả anh Eugeo...”

“Em bảo cậu ấy quên nghĩa là sao? Eugeo thực sự rất nhớ Alice. Bởi vậy... nếu cậu ấy mà không có Thiên Chức, có khi cậu ấy đã phóng như bay tới thủ đô.”

Nghe thấy tôi nói, Selka giữ im lặng một lúc, và rồi thì thầm,

“Vậy sao... thế thì lí do anh Eugeo không bao giờ cười nữa là bởi vì những gì đã xảy ra với chị Alice.”

“Eugeo... không bao giờ cười?”

“Ừ. Khi chị ấy còn ở làng, anh ấy luôn luôn cười. Thật sự rất hiếm khi thấy anh ấy không cười. Lúc đó em vẫn còn nhỏ lắm, nhưng em vẫn nhớ rõ... tuy nhiên sau khi chị ấy đi, em gần như không bao giờ nhìn thấy khuôn mặt cười của anh Eugeo nữa. Và... vào những ngày nghỉ, nếu anh ấy không nhốt mình trong nhà thì cũng sẽ ra ngoài rừng, lúc nào cũng cô đơn...”

Tôi tiếp tục nghe và nghĩ thầm trong bụng. Đúng là Eugeo thuộc dạng người làm việc với thái độ điềm tĩnh, nhưng cậu ấy chẳng hề toát ra vẻ nội tâm. Cậu ấy cười khá nhiều khi nói chuyện với tôi lúc chúng tôi vào rừng, khi trở về làng, và cả trong giờ nghỉ. Lí do cậu ấy không thể nở nụ cười trước mặt Selka và dân làng rất có thể là — cảm giác tội lỗi. Alice, người được yêu thương và dành kì vọng cao ngất, bị bắt đi, và có lẽ cậu ấy cảm thấy tội lỗi vì đã chẳng thể làm được điều gì...? Cậu ấy sẽ không tự trách mình trước mặt tôi, một người ngoài, khi mà tôi chẳng hay biết gì, nên đó có lẽ là lí do.

Nếu thế thì linh hồn của Eugeo chắc chắn không phải là do một chương trình tạo ra. Cậu ấy có ý thức và linh hồn như tôi vậy... và Fluct Light. Suốt 6 năm qua, cậu ấy đã tổn thương trầm trọng bởi những rắc rối quấy nhiễu cậu ấy.

Tôi phải tới thủ đô. Tôi lại củng cố thêm suy nghĩ này bên trong mình. Không chỉ vì tôi mà tôi còn muốn để Eugeo rời ngôi làng đến gặp Alice và để hai người họ hội ngộ. Ý tưởng này tiếp tục ở lại trong đầu tôi mà không tài nào tan biến đi được. Trong trường hợp đó tôi cần phải đốn hạ được Gigas Cedar...

“...Này, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lời Selka kéo tôi ra khỏi suy nghĩ của mình. Tôi ngẩng mặt lên và nói với cô bé,

“Không có gì đâu... chỉ là suy nghĩ vẩn vơ thôi ấy mà. Đúng như em nói vậy, Eugeo thực sự đối xử với Alice rất thắm thiết.”

Ngay khi tôi nói những lời trong lòng mình này, khuôn mặt Selka dường như run rẩy. Đôi mày xinh xắn và đôi mắt to tỏ một cảm giác cô đơn.

“Vậy... ư. Đúng như em nghĩ.”

Khi cô bé chùng vai xuống và thì thầm những lời ấy, ngay cả một tên đầu đất như tôi cũng nhận ra.

“Selka... em thích Eugeo phải không?”

“Anh... anh đang nói gì vậy hả?”

Đôi mày của cô bé co lại tỏ một vẻ phản đối, nhưng khuôn mặt cô bé thì đã đỏ bừng xuống đến tận cổ. Tôi cứ nghĩ cô bé sẽ cúi đầu xuống, nhưng cô bé lại vừa nói vừa hiện vẻ hơi căng thẳng.

“...Chỉ là, em không thể chịu nổi... cả bố lẫn mẹ, mặc dù họ chưa bao giờ nói ra, nhưng họ lúc nào cũng thở dài khi so sánh em với chị ấy lúc chị ấy không ở bên cạnh, và những người lớn khác cũng đều như thế cả. Vì thế nên em mới rời nhà và chuyển đến nhà thờ. Kể cả khi em tới đây... Sơ Azariya cũng vậy nốt. Mỗi khi bà ấy dạy thần thuật cho em là em lại cảm thấy rằng bà ấy sẽ nói chị ấy chỉ cần làm một lần là học được nó — nhưng anh Eugeo lại không như vậy... nhưng anh ấy cứ tránh né em. Có lẽ anh ấy nghĩ đến chị khi anh ấy nhìn thấy em. Tất cả... đều không phải là lỗi của em! Em còn chẳng nhớ được mặt chị...!”

Cơ thể mảnh dẻ bên dưới chiếc áo ngủ mỏng giật bắn, và nói thật, trái tim tôi vô cùng xúc động. Đó là bởi vì từ trước đến giờ, một góc trong đầu tôi luôn nghĩ rằng thế giới này trải qua một sự mô phỏng nào đó, và mặc dù Selka và những người khác không phải những chương trình thì họ cũng chỉ là những sự tồn tại tạm thời mà thôi. Tôi nhìn cô bé mười hai tuổi đang tiếp tục khóc, và cơ thể tôi cứng lại, chẳng biết phải làm gì. Selka dùng bàn tay phải vuốt đi những giọt nước trên mắt cô bé.

“...Xin lỗi. Em bị kích động quá rồi.”

“Không... không sao đâu. Ừm, nếu em cảm thấy muốn khóc, anh nghĩ tốt nhất là cứ khóc lên thôi.”

Tại sao tôi lại nói những thứ như thế chứ? Mặc dù tôi nghĩ vậy, nhưng câu nói dường như là lấy từ một bộ phim truyền hình nổi tiếng nào đó ở Nhật Bản thế kỉ 21 này đã khiến Selka nở nụ cười và cô bé gật đầu một cách chân thật.

“...Un, ừ. Em cảm thấy hơi mừng một chút. Đã lâu rồi em chưa khóc trước mặt người khác.”

“Hơ. Em tuyệt thật đấy, Selka. Em biết không, lúc ở tuổi em anh toàn khóc trước mặt người khác cả đấy.”

Khi nói ra câu này, trong đầu tôi nhớ lại những khi tôi khóc trước mặt Asuna và Suguha. Selka mở to mắt và nhìn tôi,

Chương 1 - Underworld (Tháng thứ Ba năm 378 lịch Nhân giới)

“Ừm...Kirito, anh đã lấy lại được kí ức rồi sao?”

“À... không, không, tất nhiên là không rồi... anh chỉ có cảm giác là vậy thôi... dù, dù sao thì, anh là anh, và không phải một ai khác... vì thế nên anh cảm thấy rằng em chỉ cần làm những gì mình làm được thôi, Selka ạ.”

Lại một lời nói rập khuôn khác. Selka trầm tư một chốc, và rồi gật đầu.

“...Ừ. Có lẽ... em không thể đối mặt với sự thật là chị mình đang ở ngay trước mắt...”

Khi tôi nhìn cô bé nói ra những lời đó với thái độ quả quyết, tôi thực sự cảm thấy tội lỗi vì tôi sẽ cướp Eugeo đi khỏi cô bé. Ngay khi tôi suy nghĩ thật kĩ càng, tòa tháp chuông trên đầu chúng tôi bỗng gióng lên một giai điệu.

“A... đã 9 giờ rồi. Em nên về phòng thôi. À phải...đấy là tất cả những gì anh muốn nghe rồi phải không, Kirito?”

Selka vừa nghiêng đầu vừa hỏi, và tôi trả lời ‘Không, thế là đủ rồi.’

“Vậy sao. Thế thì em về phòng đây.”

Selka ngồi dậy khỏi giường và tiến đến cánh cửa, nhưng đi được vài bước, cô bé dừng lại và quay người,

“À này... Kirito. Anh có biết tại sao chị bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất bắt đi không?”

“Ơ... à. Sao thế?”

“Em không biết gì cả. Bố chẳng nói gì... hồi trước có lần em hỏi anh Eugeo, nhưng anh ấy không nói. Vậy lí do là gì?”

Tôi lưỡng lự trong giây lát, nhưng ngay khi tôi nhớ ra lí do, tôi không thể không nói nó ra.

“Ừm... anh nghĩ là, họ tới một cái hang nào đó ở thượng nguồn dòng sông và băng qua Dãy Núi Tận Cùng, và tay cô ấy chạm vào vùng đất bóng tối, anh nghe kể là vậy...”

“...Ra là thế... chị ấy đi qua Dãy Núi Tận Cùng...”

Selka có vẻ ngẫm nghĩ về điều gì đó, nhưng chẳng lâu sau cô bé đã gật đầu và tiếp tục,

“Ngày mai là ngày nghỉ, nhưng giờ cầu nguyện vẫn như cũ. Nhớ dậy đấy. Em không muốn đánh thức anh dậy đâu.”

“Anh, anh sẽ cố.”

Trong một tích tắc, Selka mỉm cười, và mở cửa rồi rời đi.

Tôi lắng nghe tiếng bước chân của cô bé đi hẳn rồi mới nằm xuống giường. Tôi thực sự rất muốn thu được vài thông tin về cô gái bí ẩn tên Alice, nhưng Selka, lúc đó chỉ mới 5 hay 6 tuổi, thực sự chẳng nhớ được gì, quả như tôi nghĩ. Những gì tôi biết được là tình cảm của Eugeo dành cho Alice thực sự rất lớn.

Tôi nhắm mắt và cố nhớ lại hình bóng của cô gái mang tên Alice.

Nhưng tâm trí tôi chắc chắn không thể hình dung ra được khuôn mặt cô ấy, và một ánh sáng vàng chớp qua mắt tôi.



Sáng hôm sau, một cách đau đớn, tôi nhận ra mình đã thực sự cạn nghĩ đến mức nào.



Keng. Tiếng chuông 5 giờ 30 điểm, và ngay lúc đó tôi mở mắt ra, nghĩ ngợi xem giờ mình nên làm gì và ngồi dậy khỏi chiếc giường ngủ gọn gàng.

Tôi mở cánh cửa sổ chỉ ra hướng bắc, duỗi thẳng lưng, và hít vào một hơi thật sâu bầu không khí lạnh nhuộm trong sắc màu của bình minh. Tôi hít vài hơi sâu, và cơn buồn ngủ vẫn còn đọng lại sau đầu tôi đã hoàn toàn biến mất.

Tôi vểnh tai lên nghe, đám trẻ ở căn phòng đối diện hành lang cũng đã thức dậy. Tôi nhanh chóng thay đồ để có cơ hội rửa ráy ở giếng trước chúng.

«Trang bị ban đầu» của tôi, cái áo chẽn và quần bông, không có một dấu hiệu bị bẩn rõ ràng nào, nhưng Eugeo bảo Sinh mệnh của chúng sẽ nhanh chóng giảm xuống nếu tôi không đem đi giặt. Tôi sẽ bàn việc này với Eugeo – tôi vừa nghĩ vừa bước ra khỏi cửa sau và đến chỗ cái giếng.

Tôi múc vài gàu nước từ cái xô và đổ nó vào cái khay, và trong khi tôi cúi người xuống rửa mặt, ai đó tiến lại gần tôi từ phía sau. Chắc là Selka, tôi nghĩ và nâng người lên, lau sạch nước trên tay và quay người lại.

“A…chào buổi sáng, Sơ.”

Đứng ở đó là Sơ Azariya đang mặc bộ áo tu sĩ, nó trông chẳng hề có chút gì luộm thuộm. Tôi vội cúi đầu xuống, và bà gật đầu trả lời ‘chào buổi sáng’. Lòng tôi thực sự rất kinh ngạc khi thấy đôi môi nghiêm nghị của bà cong lên nhiều hơn mọi khi.

“Vậy…Sơ, có chuyện gì sao…?”

Tôi ngập ngừng hỏi. Sơ chớp mắt một cách ngập ngừng và nói đơn giản,

“—Selka đang mất tích.”

“Ớ…”

“Kirito-san, cậu có biết chuyện gì không? Selka có vẻ rất thân với cậu…”

Có phải bà ấy đang nghi ngờ là tôi đã làm gì đó với Selka? Trong một lúc tôi thấy vô cùng xấu hổ, nhưng lập tức có cảm giác không phải là như vậy. Trong thế giới có một luật lệ tuyệt đối này, Danh Mục Cấm Kỵ mà không ai có thể phạm vào được, chắc Sơ thậm chí còn không nghĩ đến một tội ác tày trời như bắt cóc một bé gái. Nói cách khác, bà nghĩ Selka tự mình biến mất, hay chỉ đơn giản là muốn hỏi xem tôi có biết cô bé đi đâu hay không.

“Ừm… không, cháu chẳng nghe nói gì cả… hôm nay là ngày nghỉ phải không? Hay cô bé đã về nhà rồi?”

Khi tôi nói, tôi nặn bộ óc vẫn còn ngái ngủ của mình ra mà nghĩ, nhưng Sơ ngay lập tức lắc đầu.

“Từ khi Selka đến nhà thờ này hai năm trước nó chưa bao giờ về nhà cả. Kể cả khi nó có về, nó cũng sẽ bảo tôi mà không giấu giếm gì cả. Nó đi mà còn không dự buổi cầu nguyện sáng nay. Mặc dù — chẳng có luật nào cấm nó làm vậy cả…”

“Vậy… hay cô bé ra ngoài mua gì rồi? Nguyên liệu cho bữa sáng đã được chuẩn bị chưa ạ?”

“Hôm trước chúng ta đã mua thức ăn đủ cho hai ngày và cất chúng vào đêm hôm qua vì các cửa hiệu trong làng đều đóng cửa nghỉ cả.”

“À… ra là thế.”

Vào lúc này, trí tưởng tượng thiếu thốn của tôi đã tới giới hạn.

“…Hẳn cô bé đang có việc gì đó khẩn cấp. Chắc chắn cô bé sẽ trở về mà.”

“…Nếu thế thì tốt…”

Sơ Azariya tiếp tục cau mày với một vẻ lo lắng, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ thở dài.

“Vậy thì chúng ta sẽ chờ đến chiều. Nếu nó vẫn chưa trở về, tôi sẽ tìm mọi người trong hội đồng làng để bàn chuyện này. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Tôi vẫn phải chuẩn bị cho buổi cầu nguyện, nên xin phép được cáo từ.”

“Ừm… cháu sẽ đi tìm quanh đây.”

Sau khi nhìn Sơ gật đầu, cúi chào và rời đi, tôi đổ nước trong khay ra ngoài, trong khi đó thì tôi có một linh cảm xấu về chuyện này. Tôi nhớ mình đã hơi lo lắng khi nói chuyện với Selka ngày hôm trước, nhưng tôi không nhớ ra nổi đó là về cái gì. Tôi đã nói gì mà khiến Selka mất tích được cơ chứ?

Tôi kết thúc buổi cầu nguyện mà trong lòng đầy lo lắng, dỗ dành lũ trẻ cứ liên tục hỏi chị Selka đi đâu rồi, ăn xong bữa sáng, và cô bé vẫn chưa quay trở lại. Tôi vội vàng dọn đồ dùng ăn sáng và bước tới cửa trước của nhà thờ.

Tôi không hẹn gặp Eugeo ở đó, nhưng lúc tiếng chuông 8 giờ gióng lên, tôi vẫn có thể thấy mái tóc màu lanh bước tới quảng trường từ con đường ở phía bắc. Tôi thở phào nhẹ nhõm và chạy đến chỗ cậu ấy.

“Này, Kirito. Chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, Eugeo.”

Tôi nhìn thấy Eugeo, cậu ấy đang cười với tôi giống như ngày hôm qua vậy, và tôi chỉ chào cậu ấy rồi tiếp tục,

“Cậu cũng nghỉ cả ngày phải không, Eugeo?”

“Ừ, đúng vậy. Vì thế nên tớ định đưa cậu đi chơi quanh làng, Kirito ạ.”

“Thế thì tốt, nhưng trước tiên tớ cần cậu giúp đã. Selka mất tích từ hồi sáng… tớ muốn đi quanh đây để tìm…”

“Ớ?”

Eugeo mở to đôi mắt xanh lục, và rồi cau mày lo lắng.

“Cô bé rời nhà thờ mà không nói gì với Sơ Azariya sao?”

“Có vẻ là vậy. Thậm chí Sơ còn nói đây là lần đầu tiên chuyện như thế xảy ra. Eugeo, cậu có biết nơi nào Selka có thể đến không?”

“Cô bé có thể đi đâu ư? Cậu có hỏi tớ thì cũng…”

“Đêm hôm qua tớ có nói vài thứ về Alice với Selka, nên tớ muốn xem có nơi nào cô bé có thể có kỷ niệm với Alice không…”

Vào lúc đó, tôi cuối cùng cũng nhận ra, vào một thời điểm quá muộn đến mức khiến tôi phải sửng sốt, sự thật đằng sau mối lo trong lòng tôi.

“A…”

“Hả, có gì sao, Kirito?”

“Đừng bảo là… —Này, Eugeo. Cậu không nói cho Selka lí do Alice bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất bắt đi khi cô bé hỏi cậu, đúng không? Tại sao vậy?”

Eugeo chớp mắt đôi lần, và cuối cùng thì chầm chậm gật đầu.

“À… chuyện đó từng xảy ra. Tại sao ư... nếu hỏi tại sao tớ không nói ra… tớ cũng không chắc về lí do cho lắm… nhưng có lẽ là tớ sợ Selka sẽ thử theo bước Alice…”

“Đúng rồi, chính nó.”

Tôi nhỏ giọng rên rỉ.

“Đêm hôm qua tớ đã nói với Selka về việc Alice chạm tay vào vùng đất bóng tối… Hẳn Selka đã đến Dãy Núi Tận Cùng rồi.”

“ẾẾ!!”

Mặt Eugeo lập tức tái nhợt.

“Tệ quá. Chúng ta phải đưa cô bé trở về trước khi dân làng phát hiện ra và đuổi theo cô bé… Selka đi từ khi nào?”

“Tớ không biết. Khi tớ dậy lúc 5 giờ 30 thì cô bé đã đi rồi…”

“Mùa này bình minh là khoảng 5 giờ. Nếu cô bé rời đi sớm hơn thì không thể đi trong rừng được. Như vậy, 3 tiếng đã…”

Eugeo nhìn lên trời và tiếp tục,

“Khi tớ và Alice tới cái hang đó, chúng tớ đã mất 5 tiếng đi bộ lúc còn là trẻ con. Chắc là Selka đã đi được nửa đường. Tớ không biết giờ bọn mình lập tức đuổi theo cô bé thì có bắt kịp được không nữa…”

“Phải nhanh lên thôi. Đi nào.”

Tôi lo lắng nói, và Eugeo gật mạnh đầu,

“Không có thời gian để chuẩn bị đâu. May mắn là chúng ta sẽ đi theo dòng sông, nên không cần lo về nước uống. Được rồi… đường này.”

Eugeo và tôi đi bộ về phía bắc với tốc độ không khiến những người khác cảm thấy lạ.

Các cửa hiệu đã trở nên thưa thớt, và một khi chúng tôi thấy chung quanh chẳng còn người đi đường nào nữa, chúng tôi lao xuống những bậc thang bằng đá với tốc độ khiến chúng tôi suýt nữa là ngã xuống. Sau khi bỏ ra năm phút đi bộ về phía cây cầu bắc trên sông, chúng tôi thoát khỏi ánh mắt của những lính canh ở đồn canh gác rồi chạy ra khỏi làng.

Khác với những đồng lúa mì trải xuống đến đường chân trời ở phía nam, phía bắc ngôi làng có một khu rừng rậm. Một con sông lượn quanh ngọn đồi tạo nên làng Rulid và chảy qua khu rừng, trải dài về cả phía bắc lẫn phía nam của ngôi làng. Có một con đường nhỏ với cỏ mảnh mọc trên bờ sông.

Eugeo nhìn chăm chú vào con đường chạy sang bên bờ sông, bước thêm khoảng mười bước rồi dừng lại. Cậu ấy dùng tay phải ngăn tôi lại và quỳ xuống, dùng tay trái chạm vào vài ngọn cỏ cao cao.

“Ở đây… có dấu vết cho thấy chỗ này vừa bị đạp lên.”

Cậu ấy lẩm bẩm và nhanh chóng vẽ một dấu để gọi ra «Cửa sổ» của ngọn cỏ.

“Sinh mệnh đã giảm xuống một chút. Nếu là người lớn thì nó sẽ giảm nhiều hơn nhiều. Chắc chắn vừa có một đứa trẻ đi qua đây. Nhanh lên nào.”

“À…à.”

Tôi gật đầu và theo sau Eugeo, người đang tăng tốc.

Cho dù chúng tôi có đi xa đến đâu, cảnh vật con sông ở phía bên phải và khu rừng ở phía bên trái vẫn không hề thay đổi. Trên đường đi, chúng tôi băng qua một cái hồ và một vùng có hơi dốc. Điều đó khiến tôi cảm thấy như mình vừa tiến vào một cái bẫy «cảnh lặp» mà đa số RPG đều có. Tôi không còn nghe thấy tiếng chuông của ngọn tháp nữa, và chỉ có thể suy ra thời gian bằng mặt trời đang mọc lên từng tí một.

Eugeo và tôi tiếp tục chạy chậm theo con sông, và nếu là tôi ở thế giới thực, chỉ chưa được 30 phút là tôi sẽ hoàn toàn hết hơi. Hên là đàn ông ở thế giới này có khả năng phục hồi trung bình khá là cao, và tôi cảm thấy thoải mái hơn là mệt mỏi khi cử động cơ thể. Có lúc tôi đề nghị với Eugeo là nên tăng tốc lên một chút, nhưng Eugeo bảo nếu chúng tôi di chuyển quá nhanh thì Sinh mệnh của chúng tôi sẽ nhanh chóng giảm xuống, và chúng tôi sẽ không cử động nổi nếu chúng tôi không dừng lại nghỉ một lúc lâu.

Cứ như vậy, chúng tôi chạy liên tục hai giờ đồng hồ với một tốc độ phù hợp, nhưng cô bé vẫn chẳng có một dấu hiệu gì là đang ở trước mặt chúng tôi. Nói đến thì, dựa trên thời gian hiện tại, Selka có lẽ đã tới được hang rồi. Sự áy náy không yên và mối âu lo tỏa khắp miệng tôi cùng một mùi kim loại yếu ớt.

“Này…Eugeo.”

Tôi vừa nói vừa chú ý không làm loạn nhịp thở của mình. Eugeo đang chạy trước mặt tôi, quay lại nhìn.

“Gì vậy?”

“Chỉ để đề phòng thôi…nhưng nếu Selka bước vào vùng đất bóng tối, cô bé sẽ bị Hiệp Sĩ Hợp Nhất giải đi ngay lập tức sao?”

Vào lúc này, Eugeo trông như đang tìm kiếm trong kí ức của mình, và lập tức phủ nhận điều đó.

“Không…tớ đoán nhiều khả năng là Hiệp Sĩ Hợp Nhất sẽ bay tới làng vào sáng ngày mai. Sáu năm trước cũng vậy.”

“Thế sao… vậy thì kể cả trong tình huống xấu nhất, vẫn còn có một cơ hội để cứu Selka.”

“…Cậu đang nghĩ đến chuyện gì thế, Kirito?”

“Đơn giản lắm. Hôm nay, nếu chúng ta đưa Selka ra khỏi làng, có thể chúng ta sẽ trốn được sự truy bắt của Hiệp Sĩ Hợp Nhất.”

“…”

Eugeo quay mặt về phía trước, giữ im lặng, và thì thầm,

“Sao… có thể được. Còn Thiên Chức thì sao…?”

“Tớ chưa bao giờ bảo cậu phải đi cùng cả, Eugeo à.”

Tôi cố ý nói bằng một giọng chua chát.

“Tớ sẽ đưa Selka đi. Là lỗi của tớ vì đã nói quá nhiều, nên tớ phải chịu trách nhiệm cho chuyện này.”

“…Kirito…”

Nhìn thấy gương mặt Eugeo từ một bên đang biểu lộ vẻ tổn thương, tôi cảm thấy từ sâu bên trong mình cơn đau nhói. Tuy nhiên đấy là để lay chuyển «Ý chí vâng lời» kiên quyết của cậu ấy. Mặc dù sâu trong lòng tôi đang tự quở trách mình vì lợi dụng rắc rối của Selka, ngay bây giờ tôi phải chắc chắn được Danh Mục Cấm Kỵ chỉ là một luật lệ triết lí hay một quy tắc tuyệt đối với những con người sống ở thế giới này.

Sau đó, Eugeo chầm chậm lắc đầu, vài giây sau.

“Không…không thể đâu, Kirito. Selka cũng có một Thiên Chức. Dẫu tớ có biết rằng những Hiệp Sĩ Hiệp Nhất cố bắt cô bé, tớ cũng không thể để cậu đi cùng cô bé được. Và tớ không nghĩ chuyện sẽ tiến triển đến mức ấy đâu. Không thể nào Selka lại phạm một tội lớn như vậy được.”

“Nhưng Alice đã làm đấy thôi.”

Tôi đưa ra ví dụ một cách ngắn gọn. Với việc đó, Eugeo cắn chặt môi và lắc mạnh đầu để phủ nhận thêm một lần nữa.

“Alice… Alice là đặc biệt. Cô ấy khác với tất cả mọi người trong làng. Kể cả tớ… và tất nhiên, cũng khác với Selka.”

Sau khi nói câu đó, cậu ấy tăng tốc như thể không muốn tiếp tục nói chuyện nữa. Tôi theo sau cậu ấy, thì thầm trong lòng với cô gái mà tôi chỉ biết mỗi cái tên,

—Alice… rốt cuộc thì cô là thần thánh phương nào?

Với những cư dân, bao gồm cả Eugeo và Selka, Danh Mục Cấm Kỵ là thứ không thể phạm vào được dù họ có muốn đi chăng nữa. Giống như những con người ở thế giới thực không thể phạm vào quy tắc vật lí đã chỉ rõ rằng họ không thể bay. Đây là thứ đã khẳng định sự quan sát của tôi rằng «họ vẫn khác với tôi vềtư cách là những con người dù cho họ có Fluct Light thực sự».

Tuy nhiên, phạm vào một Điều Cấm mạnh mẽ… cô gái tên Alice là loài sinh vật nào mà có thể phạm và một Điều Cấm mạnh mẽ đến vậy? Có phải cô ấy cũng là một người chơi thử nghiệm sử dụng STL giống như mình? Hay là—

Chân tôi tự động di chuyển trong khi tôi cố ráp đủ loại suy nghĩ trong đầu mình lại với nhau. Eugeo phá vỡ sự im lặng.

“Tớ thấy nó rồi, Kirito.”

Tôi ngẩng mặt lên, và đúng như cậu ấy nói, ở nơi khu rừng gián đoạn, tôi có thể thấy những tảng đá lớn màu trắng xám xếp thành hàng với nhau.

Cả hai chúng tôi phóng thật nhanh theo vài trăm mét còn lại và dừng ở một đám cỏ đã trở thành sỏi. Tôi thở hổn hển một cách hơi nặng nhọc và chết lặng ngước lên nhìn cảnh vật trước mắt.

Không phải thế giới ảo— sự thay đổi trong khu vực quá dễ nhận thấy, khiến tôi nghĩ đến việc nói ra một điều như vậy. Chỉ có một vùng đệm rất chật hẹp phân tách nó, và đột ngột, nó trở thành một ngọn núi đá gần như dựng đứng. Thứ đáng ngạc nhiên là nếu tôi đưa tay lên, nơi tôi có thể chạm tới phủ trong lớp tuyết mỏng. Tôi không biết nó cao chừng nào, nhưng có một ánh sáng trắng tinh lóe lên ở gần đây.

Những ngọn núi tuyết trải dài ra cả hai bên trái phải nơi tôi đứng, mãi cho đến khi tôi không còn thấy chúng được nữa. Cứ như chúng muốn phân chia rạch ròi «bên này» và «bên đối diện» của thế giới này một cách hoàn hảo. Nếu thế giới này thật sự có một nhà thiết kế, tôi rất muốn phàn nàn rằng thiết kế ranh giới của anh ta quá ư là đơn giản.

“Đây là… Dãy Núi Tận Cùng phải không? Và bên kia là vùng đất bóng tối…?”

Tôi nói khẽ cùng với sự nghi hoặc. Eugeo gật đầu.

“Tớ đã rất kinh ngạc khi lần đầu tiên đến nơi này. Dãy Núi Tận Cùng này…”

“…Lại rất gần với chúng ta.”

Tôi vừa thở dài vừa tiếp tục và nghiêng đầu trong vô thức. Một con đường không một chướng ngại vật, không có ngã ba và một khoảng cách có thể vượt qua trong vòng 2,5 giờ đồng hồ chỉ nhờ đi nhanh hơn. Giống như— nó đang dẫn dụ chúng tôi, dẫn dụ những cư dân đến với vùng Cấm. Hay ngược lại, là mời mọc những kẻ đến từ vùng đất bóng tối xâm lăng…

Eugeo quay sang tôi, người đang thả lỏng, và nói một cách lo lắng.

“Vậy thì đi nhanh nào. Chắc khoảng cách giữa bọn mình và Selka vẫn còn chừng 30 phút. Một khi chúng ta tìm ra cô bé và kéo cô bé về, có lẽ chúng ta sẽ trở về được làng khi trời vẫn còn sáng.”

“À, à… cậu nói phải.”

Tôi nhìn sang chỗ cậu ấy đang chỉ, và tôi có thể thấy con sông mà chúng tôi men theo bị hút vào —hay đúng hơn là chảy ra— từ một cái lỗ nhô ra khỏi vách.

“Là chỗ đó sao…”

Chúng tôi chạy chậm vào. Chiều cao và chiều rộng của vách núi là không nhỏ, và ở bên trái dòng nước đang chảy có một lối đi bằng đá đủ rộng cho hai người đi song song với nhau. Cái hang hoàn toàn phủ trong bóng tối, và thỉnh thoảng lại có một luồng gió lạnh thổi ra.

“Này, Eugeo…bọn mình thắp sáng chỗ này bằng cách nào đây?”

Tôi đã quên béng những đồ dùng cần thiết cho việc khám phá hang động và trở nên hoang mang khi tôi nói câu đó ra. Eugeo gật đầu với một vẻ mặt nói rằng hãy để cậu ấy lo, và giơ lên một nhành cỏ mà cả tôi cũng chẳng hề biết cậu ấy nhặt lên tự lúc nào. Cậu định làm gì với một nhành cỏ đuôi cáo vậy? Ngay khi tôi chết lặng nhìn về phía trước, Eugeo nói với một vẻ mặt nghiêm nghị.

“System Call! Lit Small Rod!”

«System Call»? Ngay khi tôi giật mình—

Ngọn của nhành cỏ Eugeo đang cầm phát ra một ánh sáng màu trắng xanh cùng với một tiếng sột soạt, và độ sáng đủ để chiếu sáng vài mét bóng tối. Eugeo giơ nó lên và bước vào hang.

Sự ngạc nhiên của tôi chẳng hề phai đi chút nào trong khi tôi vội vàng đuổi theo cậu ấy và bước đến bên cạnh, hỏi,

“Eu-Eugeo…vừa rồi, là?”

Eugeo cau mày một cách nghiêm nghị, nhưng rõ ràng là đang trưng ra một vẻ mặt vui mừng và trả lời,

“Đây là thần thuật, nhưng nó rất đơn giản thôi. Năm trước, tớ đã luyện tập chăm chỉ để học nó vì mục đích lấy thanh «Bích Hồng Kiếm».”

“Thần thuật… Cậu nói… những thứ như ‘System’ hay ‘Lit’… cậu có biết chúng nghĩa là gì không?”

“Chúng… không có nghĩa gì cả, chỉ là một câu có công thức mà thôi. Nó là câu dùng để kêu gọi thần linh và cầu nguyện một điều kì diệu. Thần thuật cấp độ cao hơn có vẻ dài hơn nhiều so với cái vừa rồi.”

Ra là thế, cậu ấy chỉ xem nó là một câu thần chú mà không hề nghĩ đến nó như một loại ngôn ngữ. Tôi gật đầu sâu trong lòng mình. Tuy nhiên, loại thần chú này thực sự yêu cầu những ảnh hưởng tức thì. Người thiết kế ra thế giới này rõ rành rành là một người thực tế.

“Này… tớ có thể dùng được nó không vậy?”

Bây giờ không phải tình huống tốt nhất, nhưng tôi vẫn hỏi với ý định thử xem sao. Eugeo bắt đầu trầm tư với vẻ không được chắc chắn cho lắm.

“Tớ tập câu thần chú này bất cứ khi nào rảnh tay làm việc, và bỏ ra một tháng để học câu thần chú này. Hồi trước Alice có bảo là những ai có năng khiếu sẽ học được nó trong một ngày, và những ai không có thì dù có tập suốt cả đời vẫn sẽ không học được. Tớ không biết về năng khiếu của cậu, Kirito à, nhưng học được nó ngay lập tức với cậu có thể là bất khả thi…”

Nói cách khác, nếu tôi muốn dùng ma thuật… thần thuật, tôi phải tập nó vô số lần để tăng cấp độ kĩ năng của mình. Đây thực sự không phải thứ có thể lập tức nắm vững ngay được. Lúc này tôi chỉ có thể bỏ cuộc và chăm chú nhìn vào bóng đêm trước mặt mình.

Con đường đá ẩm ướt màu xám quanh co về phía trước. Cơn gió buốt lạnh cắt da cắt thịt đến từ phía trước thổi qua tôi. Tôi có một đồng đội đi cùng, nhưng tôi chẳng có dù chỉ một thanh gỗ chứ huống hồ là một thanh kiếm, điều đó thực sự khiến tôi phải lo lắng.

“Này… Có thật là Selka đi vào một nơi như thế này không…?”

Tôi không khỏi lẩm bẩm. Eugeo lặng lẽ dùng nhành cỏ đuôi cáo rực rỡ để để chiếu sáng mặt đất.

“A…”

Trái banh ánh sáng màu trắng xanh làm hiện ra một vũng nước nhỏ đã đóng thành băng. Ở giữa vũng nước đã bị đạp lên, tạo ra những vết nứt xung quanh nó.

Tôi thử bước lên nó, và băng phát ra một âm thanh nứt rạn trong khi những vết nứt trở nên lớn hơn. Nói cách khác, có ai đó nhẹ cân hơn tôi vừa bước lên băng trước đây không lâu.

“Ra là vậy… Chắc là chúng ta nghĩ đúng rồi. Thật là… chẳng biết cô bé quá vô lo hay là không biết sợ nữa…”

Tôi không khỏi lầm bầm. Nghe thấy vậy, Eugeo nghiêng đầu vẻ bối rối.

“Thực ra chẳng có mấy thứ đáng phải sợ đâu. Không có bạch long trong hang này, không có kể cả một con chuột hay một con dơi nào ở đây.”

“V-Vậy hả…”

Tôi lại một lần nữa được nhắc nhở rằng mặc dù có kẻ địch, nhưng không có quái vật tấn công. Ít nhất thì tôi cũng có thể cho rằng dãy núi tận cùng nằm ở bên trong khu vực cánh đồng trong một VRMMO.

Lưng tôi bị căng lên từ nãy, không hiểu sao lại thả lỏng tại nơi này— và tại thời điểm này.

Có một âm thanh kì lạ đến cùng với gió thổi từ bóng tối trước mặt chúng tôi. Eugeo và tôi liếc nhìn nhau. Gii, gii, âm thanh ấy nghe như tiếng kêu của một loại chim hay một con thú hoang nào đó.

“Này… Vừa rồi là gì thế?”

“…Ừm… Tớ mới nghe âm thanh này lần đầu…. A.”

“Lầ-Lần này là gì vậy?”

“Cậu… có ngửi thấy mùi gì không, Kirito…?”

Nghe thấy cậu ấy nói vậy, tôi cố ngửi luồng gió thổi đến.

“A…thứ gì đó, đang phát ra một mùi khét… và…”

Mùi nhựa thông cháy có ẩn một luồng chướng khí nhỏ của quái thú bên trong nó. Nét mặt của tôi thay đổi vào lúc tôi ngửi thấy mùi này. Đây thực sự không phải một mùi mà tôi có thể khiến mình bình tĩnh được.

“Gì thế này…”

Ngay lúc tôi cưỡng ép những từ ngữ đó ra ngoài, một âm thanh khác vang đến, và tôi há hốc mồm vì kinh ngạc.

“KYAAAAAAHHH...!!!!” và, giọng hét kéo dài này chắc chắn là tiếng la thất thanh của một cô gái.

“KHÔNG ỔN RỒI!”

“SELKA…!”

Eugeo và tôi vừa đồng thanh hô lớn vừa lao thật nhanh theo con đường đá trơn nhẵn đã đóng băng ở bề mặt.

Tôi đã bị thả vào cảm giác nguy hiểm to lớn nhất —lớn đến mức tôi không thể nhớ được bất kì tình huống nào khác mà tôi có một cảm giác mạnh hơn— khi mà nó tấn công tôi cứ như thểlà băng đá, khiến cho tay chân tôi tê dại.

«Underworld» quả nhiên không phải một thiên đường trọn vẹn. Có một cái ác đen kịt bọc bên dưới lớp hòa bình mỏng manh. Nếu không thì thật vô lí. Rất có khả năng thế giới này giống như một cái kẹp khổng lồ bắt giữ toàn bộ cư dân ở bên trong. Một người nào đó đã dành hàng trăm năm để từ từ nới lỏng cái kẹp, quan sát xem những cư dân sẽ đoàn kết chống cự hay để bị tiêu diệt một cách yếu ớt.

Làng Rulid rất có thể là một trong những nơi gần nhất với cái kẹp. Khi «khoảng khắc cuối cùng» tiếp tục đến gần, linh hồn của những cư dân bị hủy diệt và biến mất sẽ không ngừng tăng lên.

Nhưng tôi nhất định sẽ không để Selka trở thành người đầu tiên. Bởi vì chính tôi là người đã khiến cô bé đến cái hang này. Tôi phải chắc chắn rằng cô bé sẽ trở về an toàn để chịu trách nhiệm vì đã để số phận của cô bé bị liên lụy…

Eugeo và tôi tiếp tục lao đi với tốc độ tối đa, trông cậy vào ánh sáng yếu ớt của nhành cỏ. Hơi thở của chúng tôi trở nên thất thường, và mỗi lúc chúng tôi hít vào, ngực chúng tôi lại cảm thấy đau đớn. Có vài lần chúng tôi suýt nữa thì bị trượt, đầu gối và cổ tay đập vào những bức tường băng tiếp tục đau đớn. Không khó để hình dung ra được là «Sinh mệnh» của chúng tôi đang giảm xuống. Thế nhưng dù có như thế đi nữa, chúng tôi cũng không thể chậm lại được.

Trong khi chúng tôi tiếp tục tiến lên, mùi gỗ cháy và mùi hôi hoang dã trở nên đậm hơn. Gii gii, những âm thanh đó phát ra cùng những tiếng động của kim loại gacha gacha. Tôi không biết loại người nào đang chờ đợi phía trước mình, nhưng tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra rằng họ không phải những anh bạn thân thiện.

Vì mình còn chẳng có cả một con dao trên thắt lưng, mình nên tính sẵn vài kế hoạch trước khi cẩn thận tiến về phía trước... Tôi thì thầm với chính mình bằng tư cách một game thủ, nhưng cái cảm giác đây không phải thời điểm thích hợp cho chuyện này lấn át tôi. Sắc mặt Eugeo còn dữ tợn hơn tôi trong lúc cậu ấy lao nhanh về trước với một tốc độ dữ dội. Dù sao đi nữa thì tôi cũng không thể cản cậu ấy.

Đột nhiên, một ánh sáng cam chập chờn trên bức tường trước mặt chúng tôi. Từ ánh sáng phản chiếu, có vẻ ở bên trong có một mái vòm khá lớn. Da tôi cảm thấy một cảm giác như bị kim châm rất rõ ràng trước sự hiện diện của kẻ địch, chúng có nhiều— rất nhiều. Tôi vừa cầu nguyện rằng Selka vẫn ổn vừa bước vào mái vòm cùng với Eugeo.

Mình phải quan sát chung quanh và chọn phương án phù hợp nhất— nhanh nhất có thể.

Tôi tuân theo kết luận rút ra trong đầu và mở to mắt để đi vào tình hình như một chiếc camera góc nhìn rộng đang chụp xa.

Về cơ bản, mái vòm hình tròn có đường kính vào khoảng năm mươi mét. Mặt đất bị che phủ bởi một lớp băng dày, nhưng có một vết nứt lớn mở ra ở chính giữa, để lộ mặt nước màu xanh đen.

Ánh sáng màu cam đến từ hai cụm lửa trại. Trong cái cũi kim loại màu đen, pacha pacha, củi đang cháy dần.

Ngay xung quanh hai cụm lửa trại còn có một nhóm những thứ trông có hình người nhưng rõ ràng chẳng phải là người lẫn thú hoang, và chúng có hơn ba mươi con.

Mỗi con trong số chúng, hay cũng có thể nói mọi con trong số chúng, không lớn lắm. Đầu của thứ đang đứng đó chỉ ngang chiều cao của tôi, nhưng thân thể hơi gù của chúng khá là cơ bắp, đặc biệt là những cánh tay trông kì lạ và những bàn tay có móng vuốt sắc bén ở đầu trông như có thể xé toạc bất cứ thứ gì ra thành từng mảnh. Chúng mặc áo giáp da sáng màu, và trên eo chúng có đủ thứ lông thú, xương và những túi nhỏ rung leng keng ở đó. Ngoài ra— mặc dù trông thô thiển, nhưng tôi có thể cảm giác được sức mạnh toát ra từ những con dao rựa thủ công của chúng.

Da của chúng có màu lục xám tối, và trên da chúng có mọc lưa thưa vài sợi lông tơ. Không một ngoại lệ, đầu chúng đều không một sợi tóc, và chúng chỉ mọc lông ở bên cạnh hai cái tai sắc nhọn, giống như những sợi dây kim loại. Chúng không có lông mày, và bên dưới cái trán nhô ra là những đôi mắt rất to chẳng hề cân xứng với cơ thể của chúng, tất cả đều toát ra một màu vàng vẩn đục.

Chúng cực kì bất thường— và cũng là thứ mà tôi đã quen nhìn thấy.

Chúng là những quái vật cấp thấp «Goblin» hẳn nhiên có xuất hiện trong những RPG mà tôi đã hằng quen. Nhận ra điều đó, tôi thở dài sườn sượt. Goblin về cơ bản là những quái vật dùng cho lính mới luyện tập để lấy điểm kinh nghiệm, và bình thường thi chỉ số của chúng rất thấp.

Thế nhưng, cảm giác nhẹ nhõm chỉ có thể tồn tại cho đến khi tên đứng gần với tôi và Eugeo nhất phát hiện ra chúng tôi và quay lại.

Xương cốt tôi cũng đông cứng vào lúc tôi cảm giác được biểu hiện toát ra từ đôi mắt vàng của tên đó. Đôi mắt hắn biểu lộ sự nghi hoặc và bất ngờ, rồi tiếp đến trở thành sự vui thú tàn bạo và cơn đói bất tận. Chừng đó đã đủ khiến tôi phải run lên như một con côn trùng nhỏ mắc vào lưới nhện.

Mấy tên này cũng không phải những chương trình.

Tôi nhận ra điều này một cách rõ ràng giữa nỗi sợ tràn ngập của mình.

Những tên goblin này cũng có linh hồn thực, với bản chất tương tự như Eugeo và tôi tới một mức nào đó, những trí tuệ sinh ra từ Fluct Light.

Nhưng tại sao—? Tại sao lại có một chuyện như vậy chứ?

Trong xấp xỉ 2 ngày mà tôi bị đưa vào thế giới này, tôi đã có một suy đoán đại khái về việc Eugeo, Selka và những cư dân khác là loại tồn tại gì. Hẳn họ chính là những «Fluct Light nhân tạo» được giữ trong một vật chứa nhân tạo nào đó và không được lưu trong não bộ của người sống. Tôi không thể tưởng tượng ra nổi loại vật chứa nào có thể lưu giữ được linh hồn của một con người, nhưng ít nhất thì cũng không khó để tưởng tượng ra là vì STL có thể đọc linh hồn nên nó ắt hẳn cũng sao chép được chúng.

Ý nghĩ này thực sự rất đáng sợ, nhưng nguồn sao chép hẳn là một Fluct Light vừa mới ra đời. Có thể họ đã không ngừng sao chép thứ gọi là «Dạng Gốc của Linh Hồn» và để họ lớn lên từ những đứa trẻ ở thế giới này. Ngoài điều đó ra, không còn một giả thuyết nào khác có thể giải thích được vì sao những cư dân của Underworld có ‘Trí tuệ thực’ và ‘số lượng lớn STL’. Tôi sợ rằng nguyên do ban đầu khiến Rath thách thức chúa là— để tạo ra một AI thực, một Trí Tuệ Nhân Tạo, và sử dụng linh hồn con người để làm cái khuôn.

Mục tiêu này đã hoàn thành được 90%. Sự nhìn xa trông rộng của Eugeo đã vượt xa tôi, và những cảm xúc phức tạp của cậu ấy thì đã sâu xa hơn rồi. Nói cách khác, nếu Rath có dừng cuộc thí nghiệm lớn lao mà ngạo mạn này cũng chẳng lạ lùng chút nào.

Nhưng cuộc thí nghiệm vẫn được tiếp tục, cho thấy Rath vẫn chưa hài lòng về kết quả hiện tại. Còn thiếu điều gì cơ chứ? Tôi tiếp tục nghĩ về điều này, và có lẽ nó có liên quan đến thứ «Danh Mục Cấm Kỵ» đó, thứ quy tắc mà Eugeo và những người khác không thể phạm vào được.

Dù sao đi nữa thì giả định này có thể giải thích được sự tồn tại của Eugeo và mọi người khác. Họ khác biệt với tôi về không gian vật lí, nhưng linh hồn của họ đều là «con người», hoàn toàn như nhau.

Nhưng— Nếu là như vậy, lũ goblin này là gì? Lòng căm ghét mãnh liệt trông như thể sắp tràn ra từ những cái nhãn cầu màu vàng này là…?

Tôi chẳng hề nghĩ, và chẳng hề muốn nghĩ dạng gốc của linh hồn chúng là con người. Có lẽ Rath đã bắt một con goblin thật ở thế giới thực và cho nó sử dụng STL— Suy nghĩ rời rạc này lóe lên trong tâm trí tôi.

Tên goblin và tôi chằm chằm nhìn nhau chưa đến một giây, nhưng chừng đó đã đủ làm tôi kinh hãi. Trong khi tôi không biết nên làm gì và chỉ biết đứng ngây người, tên goblin trước mặt tôi phát ra một tiếng, Gii— có thể đó là một tiếng cười, và đứng dậy.

Và rồi, nó nói.

“Này, nhìn lên mà xem! Hôm nay sao thế nhỉ? Thêm hai tên oắt bạch Ium vừa chạy vào đây kìa!”

Đồng thời, những tiếng cười rúc rích, gigi, gigi, đến từ khắp nơi trong mái vòm. Bắt đầu từ tên gần nhất, đám goblin đều đưa dao rựa lên và đứng dậy, toát ra một vẻ đói ngấu.

“LÀM GÌ ĐÂY NHỈ~? CHÚNG TA BẮT CHÚNG LUÔN CHỨ!?”

Một tên goblin hô lên trước tiên. Vào lúc này, một tiếng gầm phát ra từ phía sau, và tất cả đám goblin đều ngưng cười. Từ giữa bầy quái vật, có một tên goblin lớn gấp đôi những tên goblin khác, trông như thuộc cấp chỉ huy.

Tên này trang bị một bộ giáp vảy, và trên trán có một cái lông chim trang trí mang những màu cơ bản. Đôi mắt đượm một màu đỏ bên dưới cái lông chim phát ra một sự tà ác tràn ngập và một trí tuệ lạnh lẽo có thể khiến bất cứ ai phải gục ngã. Tên thủ lĩnh goblin cười khẩy và nhe ra hàm răng vàng lộn xộn của hắn rồi nói với giọng khàn khàn,

“Bắt Ium đực chẳng kiếm được mấy đâu. Phiền nhiễu quá thể. Cứ giết hết chúng và biến chúng thành thịt là được rồi.”

Giết.

Tôi nên chấp nhận từ này đến mức nào đây? Tôi ngỡ ngàng.

Lẽ ra tôi có thể bỏ đi khả năng chết thật, cái lúc cơ thể vật lí của tôi thực sự nhận một đòn chí tử, lũ goblin kia không thể nào làm hại được cơ thể thật đang nằm trong STL ở thế giới thực của tôi.

Nhưng mặc dù là vậy, tôi cũng không thể cho rằng việc này sẽ giống với những VRMMO bình thường và nghĩ rằng nó sẽ chỉ là một trạng thái xấu. Đó là bởi vì trong thế giới này, không có phép thuật hồi sinh hay những vật phẩm tồn tại vì mục đích đó— ngoại trừ khu vực Trung Tâm của Giáo Hội. Nếu tôi bị chúng giết ở đây, «Kirito» này nhiều khả năng sẽ ra đi mãi mãi.

Vậy, nếu tôi chết đi thì chuyện gì sẽ xảy ra với tôi, ý thức của bản thể?

Liệu tôi có tỉnh dậy tại trụ sở ở Roppongi của Rath, và điều hành viên Higa Takeru sẽ vừa đưa tôi một món đồ uống vừa bảo ‘cậu đã làm việc chăm chỉ rồi’? Hay tôi sẽ tỉnh dậy một mình giữa khu rừng ấy? Hay tôi sẽ trở thành một linh hồn vô hình vô dạng chỉ có thể quan sát thế giới này bị hủy diệt?

Hơn nữa, trong tình huống này— chuyện gì sẽ xảy ra với số phận của Eugeo và Selka nếu họ chết ở đây?

Không giống tôi, người có một «vật chứa cá nhân» là não bộ của mình, họ, những Fluct Light được lưu giữ trong một kiểu hệ thống bộ nhớ lớn nào đó, họ có thể sẽ hoàn toàn biến mất khi họ chết đi… điều đó cũng có thể, nhỉ?

À phải rồi… Selka, cô bé đâu?

Tôi gián đoạn dòng suy nghĩ của mình và tập trung vào quang cảnh trước mặt.

Theo chỉ dẫn của tên thủ lĩnh goblin, bốn tên thủ hạ vừa đưa dao găm ra vừa bước đến chỗ chúng tôi, một cách chậm chạp, vô tư, nhe răng ra và cười rúc rích, coi bộ chúng thực sự muốn giết chúng tôi.

Những tên goblin khác có tổng số là trên 20, đều tỏ vẻ phấn khích, cười rúc rích vui thú, gigi. Đằng sau chúng, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy người tôi đang tìm. Trong bóng tối tôi không nhìn rõ được, nhưng Selka trong bộ đồ tu sĩ màu đen của mình, đang nằm trên một cái xe bò thô kệch. Người cô bé bị trói bởi một cái dây thừng bằng rơm, mắt nhắm chặt, nhưng nét mặt cô bé trông có vẻ là cô bé chỉ bất tỉnh mà thôi.

Nếu tôi nhớ chính xác, thì tên thủ lĩnh goblin vừa nói là «Ium» đực —có thể là nói đến loài người— không bán được dù có bắt họ về, nên họ sẽ bị giết.

Mặt khác, cô bé sẽ bị bán. Chúng định bắt cóc Selka, đưa cô bé đến vùng đất bóng tối và bán cô bé đi như một món hàng. Nếu chuyện này tiếp tục mà chúng tôi chẳng làm gì cả, Eugeo và tôi có khả năng sẽ bị giết, nhưng số phận đang đợi chờ Selka sẽ còn thảm khốc hơn. Tôi không thể cứ bỏ cuộc và để nó trở thành một phần của cuộc mô phỏng được, nhất định là không. Cô bé, giống như tôi, là một con người— và chỉ là một cô bé mười hai tuổi.

Trong trường hợp đó, tôi nên làm gì đây—

“Chỉ có một lựa chọn duy nhất.”

Tôi lẩm bẩm. Bên cạnh tôi, cơ thể đông cứng của Eugeo cử động,

Dù thế nào đi chăng nữa bọn mình vẫn phải cứu Selka, dù cho mình có phải hi sinh tính mạng tạm thời này.

Dĩ nhiên là chẳng hề đơn giản như vậy. Khác biệt về sức chiến đấu là quá lớn. Trong khi 30 tên goblin đều trang bị dao rựa và giáp, chúng tôi còn chẳng có một cái gậy trong tay. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn phải đi. Từ đầu thì thứ đã dẫn đến tình thế này chính là lời nói bất cẩn của tôi.

“Eugeo.”

Tôi nhìn chằm chằm về phía trước và thì thầm nhanh.

“Nghe cho kĩ này. Chúng ta sẽ cứu Selka. Đừng cử động.”

“Hiểu rồi.” Tôi ngay lập tức nghe thấy câu trả lời. Đúng như tôi nghĩ, trái tim bên trong cậu ấy khá là mạnh mẽ.

“Tớ sẽ đếm đến ba, và rồi bọn mình sẽ húc ngã bốn tên ở trước để vượt qua chúng. Kích thước của bọn mình và chúng khác biệt, và bọn mình chắc chắn sẽ thành công nếu không sợ hãi. Tớ sẽ lo bên trái, cậu lo bên phải, và bọn mình sẽ ném hết lửa xuống hồ. Đừng ném nhành cỏ phát sáng. Một khi lửa đã tắt, hãy nhặt lấy một thanh kiếm dưới đất và yểm trợ sau lưng tớ. Đừng nghĩ đến chuyện đánh bại chúng. Tớ sẽ thừa cơ hội này để xử lí tên to đầu.”

“…Tớ chưa bao giờ vung kiếm trước đây.”

“Gần giống cây rìu thôi. Đi nào… một, hai, ba!”

Tuy chúng tôi đang ở trên băng, nhưng Eugeo và tôi vẫn không bị trượt trong khi chúng tôi chạy với tốc độ nhanh nhất có thể. Chúng tôi cầu nguyện rằng cái may này sẽ kéo dài đến phút cuối cùng, và tôi rống lên từ dưới đáy bụng mình.

“UWOOOOHHHH!!!”

Eugeo chậm hơn một chút khi cậu ấy hô lớn “WAAAAAHHHH!!!” Nó nghe như một tiếng la, nhưng có vẻ nó có hiệu quả khi mà 4 tên goblin mở to đôi mắt xanh vàng của chúng. Tuy nhiên, hẳn chúng sửng sốt không phải vì những tiếng hô, mà vì việc «đám oắt Ium» nhào tới chúng.

Chạy được mười bước, tôi thấp người xuống và nhắm đến tên goblin nằm ngoài cùng bên trái và tên đứng bên cạnh hắn. Vai phải tôi liền hích mạnh tới trước. Có lẽ vì việc đó quá bất ngờ và hiệu quả điều chỉnh của sự khác biệt về kích thước nên hai tên goblin xoay một vòng và trượt trên mặt băng. Tôi nhìn sang bên cạnh, cú đâm của Eugeo cũng thành công đẹp mắt, mấy tên goblin y như những cái mai rùa lăn sang một bên.

Tôi tiếp tục lao tới và tăng tốc về hướng vòng tròn goblin. Rất có thể, khả năng phản ứng của mấy tên đó coi bộ không cao cho lắm vì tất cả bọn chúng đều chỉ ngơ ngác nhìn mà còn chẳng đứng dậy, kể cả tên thủ lĩnh.

Đúng rồi. Cứ đứng trơ ra như thế và đừng cử động! Tôi vừa cầu nguyện như thể đang trách mắng chúng vừa chạy qua khe hở giữa đám goblin và lao qua những mét cuối cùng.

Lúc đó, tên thủ lĩnh goblin mà hình như có trí khôn cao hơn một chút so với lũ còn lại, gầm lên giận dữ,

“ĐỪNG ĐỂ CHÚNG ĐẾN GẦN LỬA—”

Nhưng hắn đã muộn một chút. Eugeo và tôi vọt tới chỗ mấy đống lửa và đá chúng xuống nước. Một lượng lớn tro rơi lả tả xung quanh, hai đống lửa lớn chìm xuống nước đen, để lại một âm thanh syuuu khi chúng bị dập tắt cùng một đám mây hơi nước màu trắng.

Mái vòm tức thì chìm trong bóng tối trong một chốc lát— và rồi, một ánh sáng nhạt màu trắng xanh xua tan bóng tối. Đó chính là ánh sáng trên nhành cỏ đuôi cáo mà Eugeo cầm trong tay trái.

Lúc đó, điều may mắn thứ hai của chúng tôi xảy ra.

Đám goblin xung quanh chúng tôi đồng loạt gào thét, vài tên che mặt và vài tên thì quay lưng lại. Tôi nhìn sang và thấy cả tên thủ lĩnh goblin ở bên kia hồ cũng đang nghiêng thân trên ra đằng sau và lấy tay phải che mắt hắn lại.

“Kirito... đây là...?”

Eugeo thì thầm kinh ngạc. Tôi trả lời ngắn gọn với cậu ấy.

“Chắc là... mấy tên kia sợ ánh sáng này. Giờ là cơ hội của bọn mình!”

Từ những món vũ khí đặt lộn xộn quanh hồ, tôi lấy ra một thanh kiếm thẳng thô kệch trông như một tấm kim loại lớn và một con dao cong có thể tích rộng hơn một chút ở đầu phía trước. Tôi dúi con dao vào tay Eugeo.

“Con dao này dùng giống một cây rìu vậy. Nghe này, hãy dùng ánh sáng của nhành cỏ cuôi cáo để giữ chúng ra xa, tên nào đến gần thì cứ đuổi đi là được.”

“Ki...Kirito?”

“Tớ sẽ hạ tên đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK