Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khả năng xóa và có lẽ cả ghi đè lên những ký ức con người như ý muốn. Eugeo đã trải nghiệm điều khiếp sợ ấy bằng chính cơ thể mình. Administrator đã phong ấn ký ức của cậu và biến cậu thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, kẻ đã chĩa kiếm cậu vào Kirito và Alice sau khi cậu niệm cái thuật chỉ gói gọn trong 3 từ đó.

Nếu Administrator thi hành Nghi Thức Synthesis với quy tắc chuẩn, cậu hẳn đã không bao giờ có thể lấy lại ý thức nhanh như vậy. Ả ta đã dùng một lỗ hổng có sẵn trong ký ức của Eugeo­——dù cậu không hiểu tại sao nó lại tồn tại ở đấy——nhưng nhờ đó mà cậu được cứu thoát.

Tuy nhiên, cậu vẫn chưa chuộc được tội lỗi của mình. Eugeo không thể làm gì nhiều hơn việc khiến Chudelkin phân tâm với một thuật trong trận chiến đó. Cậu không thể tha thứ bản thân chỉ với nhiêu đấy. Cậu cảm thấy bản thân còn không xứng đáng đứng vai kề vai với Kirito bây giờ, để cực kỳ chân thật mà nói……

Cậu siết chặt chuôi thanh Bích Hồng Kiếm đang hạ xuống trong tay phải mình, thì cảm thấy cái nhìn của Kirito bên má phải. Tuy vậy, giọng lẩm bẩm trầm trầm của Alice đã cất lên trước khi cậu có cơ hội quay sang nhìn.

“…… Dứt khoát, lúc này thần thấy quá đủ đau đớn và thống khổ đến nỗi xé toan lồng ngực mình. Lạ làm sao khi thần vẫn còn có thể đứng vững trên chân mình.”

Giọng cô lạc đi, nhưng rồi chầm chậm lấy lại sức.

“…… Song, thần không cầu xin cơn đau này…… cảm xúc mà thần đang cảm nhận lần đầu tiên bị xóa đi. Xét cho cùng, cơn đau này là thứ thật sự dạy thần biết thần không phải là một con rối hiệp sĩ, nhưng là một con người đơn thuần. ——Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính, thần không mong cầu tình yêu của Người. Thần không cần sự chăm sóc của Người.”

“…… Một con rối dừng làm con rối.”

Khi nghe lời chia tay của Alice, Administrator nói như vẻ đồng thuận.

“Đấy không phải là con người, Alice - chan. Đấy chẳng hơn gì một con rối bị hỏng. Xui rủi thay, những suy nghĩ của con chẳng là gì quan trọng. Rốt cuộc, miễn là ta synthesis con lần nữa, mọi mẩu cảm xúc của con lúc này sẽ bị xóa thôi.”

Đó là khi Giáo Sĩ Tối Cao thốt ra những lời kinh khiếp đó trong một nụ cười dịu dàng.

“Như những gì bà đã làm với mình——phải không, Quinella - san?”

Kirito, người đã giữ yên lặng tới tận lúc này, lại một lần nữa gọi Administrator với cái tên lạ lùng đó.

Cũng như lúc trước, nét mặt tươi cười của ả ta biến mất khi nghe thấy.

“Này, nhóc con, không phải ta đã nói ngươi chấm dứt những câu chuyện xưa rích kia rồi sao?”

“Nếu tôi làm thế thì sự thật có bị xóa đi không? Ngay cả bà cũng không thể thay đổi lịch sử như mong muốn đâu. Bà không bao giờ xóa được sự thật bà cũng đã từng sinh ra như một đứa trẻ con người, một con người đơn thuần…… chẳng phải thế sao?”

Ra là thế; Eugeo đồng ý trong tâm. Kirito hẳn đã nghe những câu chuyện liên quan về tên thật và nguồn gốc của Administrator từ nhà hiền triết của Phòng Đại Thư Viện, Cardinal.

“Con người…… ngươi nói, con người?”

Nụ cười lập tức trở lại với Administrator và ả ta lẩm bẩm với một tông khác hẳn lúc trước, đâu đó có phần nhạo báng.

“Khi ngươi nói những lời đó, thằng nhóc từ «phía bên kia» nhà ngươi, thì nó mang âm điệu khá phức tạp đấy. Nói cách khác, nhóc con, ngươi tự cho mình ưu việt hơn? Rằng những người ở Underworld chỉ là những kẻ trơ tráo…… ý ngươi muốn nói thế phải không?”

“Không, không, không hề có chuyện đó.”

Kirito nhún vai và bác bỏ lời Giáo Sĩ Tối Cao.

“Ngược lại là đằng khác, những người trong thế giới này còn tốt hơn những con người phía bên kia trong nhiều khía cạnh. Nhưng xét về gốc gác, cả hai vẫn là con người, sở hữu linh hồn như nhau. Bà cũng không phải là ngoại lệ. Không cần biết bao trăm năm trôi qua, con người cũng không bao giờ có thể trở thành thần thánh, phải không?”

“…… Vậy thế thì sao? Ngươi đang định đề nghị ta nên ngồi xuống uống một tách trà như những người bạn?”

“Tôi rất sẵn lòng…… Nhưng ý tôi muốn nói bà là con người, bà không phải là một thực thể hoàn hảo; là thế đấy. Con ngươi luôn vấp sai lầm. Và của bà còn vượt quá khả năng sửa lỗi. Do Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn đã bị tiêu diệt một phần, Nhân Giới sẽ sụp đổ nếu cuộc tổng xâm lược từ Dark Territory bắt đầu lúc này.”

Lúc đấy Kirito liếc nhìn qua Eugeo rồi nói với giọng nhấn mạnh.

“…… 2 năm trước, Eugeo và tôi đã đánh với một toán goblin xâm lấn từ lối vào phía bên kia ở sâu trong hang động dưới Dãy Núi Tận Cùng. Vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất cai giữ khu vực đó hẳn đã bỏ sót chúng. Mà những sự kiện đó sẽ tiếp diễn càng lúc càng nhiều từ bây giờ. Cuối cùng, sự xâm lấn đó sẽ thành tổng xâm lăng và thế giới mà bà đã kì công bảo vệ…… hay đã giữ trong sự ngưng trệ sẽ bị bạo hành, phá hủy tàn nhẫn. Dĩ nhiên, tôi tin bà không hề muốn điều đó chứ nhỉ?”

“Cũng lớn lối đối với một kẻ đã đánh bại những hiệp sĩ đó, thằng nhóc. Dù sao, tốt lắm. Rồi sao?”

“Nếu bà chỉ mong mỗi mình bà sống sót, bà chỉ cần phải tái khởi động sau đấy…… chắc rồi, bà có lẽ đã nghĩ đến điều đó.”

Giọng Kirito không chỉ nói mạnh hơn mà cậu còn nhích chân phải lên nửa bước.

“Để trói buộc những sinh vật bóng tối tràn vào Nhân Giới và những con người còn lại bằng luật, rồi dựng nên một tổ chức mới để thống trị…… Giáo Hội Hắc Ám, chắc vậy? Tôi không nghĩ nó quá khả năng bà, thế nhưng, điều đó sẽ không xảy ra. Có những người thật sự nắm giữ quyền lực tuyệt đối trên cả thế giới này từ «phía bên kia». Đây là những gì họ sẽ nghĩ…… lần này đã thất bại, hãy làm lại từ đầu. Và chỉ một cái nhấn button, toàn bộ thế giới này sẽ đi tong. Núi, suối, thị trấn, …… và tất cả con người, kể cả bà, sẽ bị xóa sạch trong tích tắt.”

Những lời của Kirito đã vượt xa tầm hiểu biết của Eugeo.

Alice có lẽ cũng thế. Với đôi mắt đỏ hoe, cô quay mặt lại nhìn kiếm sĩ tóc đen với cái nhìn thắc mắc.

Tuy vậy, dường như chỉ mỗi mình Giáo Sĩ Tối Cao hiểu rõ những gì Kirito nói. Nụ cười đã gần như biến mất khỏi đôi môi ả ta và một tia sáng giá lạnh lóe lên trong đôi mắt bạc hẹp lại.

“…… Ta sẽ thừa nhận điều đó thật khó ưa. Có ai đó kể lại cho ta một cách tường minh…… rằng thế giới này chỉ là một khu vườn thu nhỏ bị thao túng bởi một thực thể không rõ danh tính.”

Những ngón tay mềm mại của ả ta đan vào nhau rồi che đi phần dưới khuôn mặt xinh đẹp. Giọng nói thốt ra từ đôi môi bị che đi, mất sự giỡn cợt như khi nói với Alice.

“Tuy vậy, nếu thế, các ngươi thì sao…… những kẻ «phía bên kia»? Các ngươi có luôn để ý khả năng rằng thế giới của chính các ngươi cũng được tạo ra bởi một thực thể nào đó cao hơn để gắng sức thỏa lòng nó với sự tiến bộ của mình?”

Hình như câu hỏi đấy cũng nằm ngoài dự đoán của Kirito.

Từ bên trên nhìn xuống cậu kiếm sĩ đang cắn chặt môi im lặng, Administrartor nhẹ nhàng ngẩng người dậy từ chiếc ghế vô hình rồi vươn tay sang hai bên. Cả đôi chân dài của ả ta cũng vươn tới đằng trước như thể muốn khoe bày. Cơ thể trần truồng của ả ta sở hữu vẻ đẹp vượt xa những bức tượng các nữ thần, dìu dịu tỏa ánh trăng tắm tràn trên nó, lan truyền bầu khí thần uy áp đảo vào sảnh.

“…… Dĩ nhiên các ngươi không để ý rồi. Sự bốc đồng của các ngươi đã dẫn đến sự hình thành của thế giới này cùng những sự sống nó có, rồi các ngươi sẽ xóa nó đi khi thấy nó không còn cần thiết. Và ngươi, thằng nhóc từ một thế giới như vậy, ngươi có quyền chống lại lựa chọn của ta sao?”

Giáo Sĩ Tối Cao hướng đôi mắt lên trần…… không, lên bầu trời đêm cao thẳm sau mái trần đá hoa cương rồi tuyên bố dõng dạc.

“Ta sẽ không làm thế nếu là ta. Xu nịnh những diễn viên đóng vai thực thể thần thánh và cầu xin chúng vì kéo dài sự hiện hữu, điều đó hoàn toàn thảm hại. Ngươi hẳn đã biết nếu ngươi nghe con lùn đó kể những câu chuyện xưa rích đó, nhóc con…… Lý do duy nhất ta tồn tại là để thống trị. Chỉ có mỗi khao khát đó là thứ thúc đẩy ta và làm ta sống. Hai chân này là để đi về phía trước, nhất định không phải là để quỳ gối chịu nhường trước kẻ khác!!”

Không khí cuốn đi sau tiếng hô đó và mái tóc dài màu bạc của ả ta phấp phới mãnh liệt.

Bị áp đảo bởi sự mãnh liệt không cho ai có thể đáp lại của ả ta, Eugeo bất giác lùi chân phải lại. Administrator là kẻ đã viết đè lên ký ức của Alice, kẻ thù đã thờ ơ trước sự đồi bại của lũ quý tộc, tuy vậy, Eugeo phải thừa nhận rằng ả ta là kẻ thống trị hùng mạnh nhất thế giới này——một thực thể tuyệt đối, một bán thần, đến độ một người không có họ như cậu sẽ không bao giờ được phép yết kiết.

Người đồng đội tóc đen của Eugeo đã dẫn cậu tới đây, có vẻ cũng bị áp đảo với thân trên hơi run, nhưng cậu ấy lại tiến lên một bước thay vì lùi. Cậu ấy đâm mạnh thanh hắc kiếm trong tay phải xuống sàn như thể tự tiếp thêm can đảm.

“——Thế!!”

Lời nói cậu ấy to đến nỗi cửa kính đằng sau cũng lung lay.

“Thế——bà định làm ngơ khi Nhân Giới bị giày xéo và ngồi trên một chiếc ngai giả tạo, là nhà cầm quyền của một quốc gia không cư dân, trong khi chờ đợi sự hủy diệt đơn độc của chính mình sao!!”

Khoảnh khắc ả ta nghe những lời đó, phần nữ tính trên gương mặt xinh đẹp của Administrator biến mất, thế chỗ bởi cơn thịnh nộ từ khoảng thời gian dài ả ta đã sống qua. Nhưng rồi, biểu hiện đó chóng mờ đi và một nụ cười kì quái lần nữa tô điểm đôi môi màu xám ngọc trai ấy.

“Đối với việc tổng xâm lược ngươi đã nhắc, nhóc con, thật sự đó là một sự thất vọng nếu ngươi nghĩ ta không chuẩn bị gì. Ta có cả khối thời gian để suy nghĩ…… thời gian chỉ làm đồng minh với ta, không như những người ở phía bên kia.”

“…… Vậy, bà quả quyết rằng bà có những biện pháp để phòng tránh cái kết đó?”

“Ngươi có thể gọi đó là biện pháp, hay mục đích cũng được. Ta tồn tại chỉ để thống trị…… không có giới hạn nào cho điều đó.”

“Cái gì……? Ý bà là sao?”

Administrator không trả lời ngay giọng nói có vẻ khó hiểu của Kirito.

Thay vì thế, một aura bí ẩn xuất hiện cùng nụ cười trên môi trước khi ả ta khẽ vỗ hai tay vào nhau như thể tuyên bố đã hết giờ đối thoại.

“Ta sẽ cho ngươi nghe phần còn lại sau khi ngươi đã thành một trong những con rối của ta, thằng nhóc. Dĩ nhiên, cả hai đứa nữa, Alice - chan, Eugeo. Nếu phải nói thêm một điều…… ta không có dự tính ngồi yên chờ sự reset Underworld, cũng như «thử nghiệm nạp giai đoạn cuối» đâu. Thuật cho mục đích đó đã hoàn thành rồi…… Vui lên đi, ta sẽ ban cho các ngươi cơ hội chiêm ngưỡng chúng trước mọi ai.

“………… Thuật……?”

Kirito khó khăn đáp lại.

“Bà định dựa vào những system command đầy giới hạn đó sao? Bà định lên kế hoạch tiêu diệt toàn bộ lực lượng bóng tối với vài command chỉ bà có thể dùng? Dầu bà còn không thể xử nổi 3 đứa chúng tôi tại đây ngay bây giờ?”

“Ara, thật không?”

“Thật. Bà không còn cơ hội nào để chiến thắng. Alice có thể chặn bất kì đòn tấn công tầm xa nào trong vài giây, trong khi đó, chúng tôi sẽ xả thẳng vào bà. Nếu bà đang định nghĩ tới làm chúng tôi tê liệt bằng một command đòi hỏi phải chạm vào, tôi sẽ chặt bà với skill tôi dùng để tiêu diệt Chudelkin ban nãy. ——Tôi không muốn nói chuyện này bây giờ, nhưng một Thần Thuật Sư đơn lẻ không được bảo vệ không thể thắng lại nhiều kiếm sĩ. Đó hẳn là quy luật tuyệt đối ngay cả trong thế giới này.”

“Đơn lẻ…… ngươi nói, đơn lẻ?”

Administrator cười khùng khục.

“Ngươi thật tốt bụng khi chỉ ra điều đó đấy. Phải, cuối cùng thì số lượng chính là vấn đề. Quyền điều khiển của ta bị giới hạn khi có quá nhiều con tốt. Hay chí ít, thử nghiệm nạp giai đoạn cuối là quá nhiều. Ta đã phải gia tăng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn trong khi giữ balance đó, nhưng……”

Kẻ thống trị tối cao vốn không còn ai ngoài ả ta sau khi mất đi lão cận thần trung thành, Chudelkin, giờ tỏ ra bình tĩnh vô hạn trước 3 kẻ phản đồ khi ả ta tự nói với bản thân.

“Nói thật, Hiệp Sĩ Đoàn chỉ đơn thuần là một phương pháp cuối cùng. Quân đội hùng mạnh ta thật sự muốn không cần phải suy nghĩ, nói gì đến sở hữu ký ức hay cảm xúc. Nó chỉ cần là một thực thể dành cho chém giết mọi kẻ thù trước mắt nó không ngưng nghỉ. Nói cách khác…… nó không cần phải là con người.”

“…… Bà đang nói cái……”

Phớt lờ lời Kirito, Administrator giương tay trái lên cao. Nắm bên trong đó là một lăng trụ tam giác, lấp lánh màu tím mê mẩn——đó là Module Kính Thần lấy ra từ trán Eugeo.

“Có thể là một lão hề đần độn, nhưng đến cả Chudelkin cũng có chút hữu dụng. Suy cho cùng, hắn đã cho ta thêm thời gian để tập trung mọi đoạn cuối của thuật chú dài dòng này. Bây giờ…… thức tỉnh đi, đầy tớ trung thành của ta! Tên đao phủ vô hồn!!”

Eugeo hiểu ra ngay khi nghe những lời này.

Đó là một thuật vọng lại lặng lẽ từ sâu trong chiếc giường lúc cậu trở lại căn phòng này sau khi lấy lại nhận thức. Một Thần Thuật dài vô lý được coi là cao cấp nhất của Giáo Sĩ Tối Cao, với thuật chú ả ta không thể rút gọn lại bằng sức mạnh tâm trí của mình. Chính thuật này sắp được thi triển vào khoảnh khắc này.

Thứ cô gái tóc bạc óng hét to là hai từ quá ngắn để phá ngang nhưng lại sở hữu sức lay chuyển vượt xa mọi câu từ khác.

“Release recollection!”

Cốt lõi Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn. Bí thuật dùng để giải phóng ký ức vũ khí và bộc lộ sức mạnh trên cả mọi Thần Thuật——

Thế nhưng, Administrator khỏa thân tuyệt nhiên không có thứ gì trên người, ngay cả một con dao cũng không. Có thể là Module Kính Thần ả ta giữ trong tay trái? Tuy vậy, khối lăng trụ tam giác đó hẳn không có ký ức gì để giải phóng.

Một tiếng động nhỏ nhưng rõ ràng chích vào tai Eugeo khi cậu nhìn lên về phía bên kia Giáo Sĩ Tối Cao trong kinh ngạc.

Kin, kin; những tiếng rít của kim loại từ phía sau…… không, cậu nghe thấy từ bên phải và bên trái.

Eugeo nhanh chóng quay qua rồi nín thở trong tức khắc vì nỗi ngạc nhiên áp đảo.

Có vô số cột bao quanh đại sảnh đường kính khoảng 40 mel. Những thanh kiếm mô phỏng, ánh lên màu vàng và được làm trong rất nhiều kích thước, đính vào chúng khẽ rung động.

“Cái…… Cái gì thế này……!?”

Giọng run run của Eugeo bật ra cùng một câu “Không thể nào……!” từ Alice.

Thanh lớn nhất trong số những thanh kiếm mô phỏng dài đến cả 3 mel. Ngay cả Administrator cũng không thể vung một thứ như thế dễ dàng. Ngay từ đầu, thanh kiếm Eugeo nhìn vào không phải là thanh duy nhất lúc lắc. Hiện tượng đó cũng xảy ra trên mọi cây trụ đặt quanh sảnh. Số lượng thanh kiếm mô hình có lẽ đạt tới 30.

Thuật giải phóng ký ức không thể sử dụng trừ phi một vũ khí ở mức độ thân thuộc như thể hoàn toàn là phần cơ thể——chắc thế. Ký ức của thanh gươm yêu dấu chỉ có thể đi vào sau khi nó kết nối với chủ nhân bởi những mối ràng buộc sâu đậm.

Giáo Sĩ Tối Cao, ngươi nghĩ những thuộc hạ của mình chỉ đơn thuần là công cụ không thể dựng nên những liên kết như vậy với tất cả 30 thanh kiếm mô hình đó. Vì thế, chính xác những ký ức nào mà ả ta giải phóng, và thanh kiếm đó là gì——?

Trước mắt bộ 3 đang đứng yên đó, một âm vang ầm ầm mãnh liệt lạ thường gầm lên và những thanh kiếm khổng lồ rời khỏi cây trụ của chúng mà nổi lên.

Một thanh sượt ngang qua tóc Eugeo khi cậu vội vàng khom người né, những thanh kiếm xoay tít dữ dội, bay vụt lên rồi tập trung ngay phía trên Giáo Sĩ Tối Cao, chính giữa sảnh. Một hiện tượng còn gây ngạc nhiên hơn trước nữa nối tiếp không chậm trễ.

30 thanh kiếm đủ kích cỡ phát ra những tiếng kan kim loại khi chúng liên kết lại và tập hợp thành một khối khổng lồ. Lập tức Eugeo nhận thấy nó có phần nào mang dáng dấp con người.

Một xương sống dày cắm xuyên lõi trong khi cánh tay dài vươn ra hai bên. Những cái chân mọc ra từ phía dưới: 4 cái, gấp 2 lần con người.

Quay về phía những thanh kiếm đã nhanh chóng biến thành một lão khổng lồ kỳ dị, không, quái vật, Administrator đưa ra Module Kính Thần trong tay trái mình.

——Khối lăng trụ tam giác đó là yếu tố chủ chốt với thuật giải phóng ký ức của Giáo Sĩ Tối Cao.

Ngay khi Eugeo vừa nghĩ thế, Kirito hét lên bên cạnh cậu.

“Discharge!!”

Cậu liếc qua và thấy những con chim lửa đang dừng trên đầu ngón tay phải duỗi ra. Chỉ có Kirito đã niệm thuật trong khi Eugeo và có lẽ cả Alice đang coi những thanh kiếm hợp thể trong kinh ngạc.

Những con chim lửa bắn ra lao vút với mục tiêu là khối lăng trụ tam giác Administrator đang cầm. Có rất nhiều hình thức thuật tấn công bằng Nguyên tố Nhiệt, nhưng thuật «bird shape» Kirito dùng có tính chất tự động truy kích mục tiêu. Hơn nữa, đôi mắt Giáo Sĩ Tối Cao đang tập trung vào con khổng lồ kiếm phía trên ả ta mà không để ý hành động của Kirito. Nó hẳn sẽ trúng——!

Eugeo đã quá tự tin.

Con khổng lồ kiếm vươn một trong những cái chân của nó trong khi đang lơ lửng và chặn đứng những con chim lửa. Không thể tránh, những con chim đâm vào và ngay lập tức tan thành những hạt đỏ thẫm. Bề mặt của thanh kiếm vàng bóng chỉ phủ nhẹ một lớp muội; không có dấu hiệu của thương tổn.

Còn về Administrator, ả ta hoàn toàn bỏ qua thuật đơn giản đó và nhẹ nhàng thả khối lăng trụ trong tay trái ra. Thay vì nói là ả ta ném đi, khối lăng trụ tam giác tự bay lên, rồi hướng về phía bên trong của 3 thanh kiếm ghép nên lưng con khổng lồ.

Ánh sáng màu tím chầm chậm đi lên, rồi dừng lại ở nơi chắc là trái tim con khổng lồ, nếu nó là một sinh vật sống, rồi phát ra một luồng sáng mạnh hơn đáng kể.

Vầng hào quang đó khuếch tán qua khắp cơ thể con khổng lồ và vô số thanh kiếm, từng là những lưỡi kiếm trang trí bị mài tròn giờ sắc lẻm khi một tiếng chát kim loại vang lên. Ngay khắc đó, Eugeo hiểu ra, theo bản năng, rằng thuật của Giáo Sĩ Tối Cao đã hoàn thành.

Administrator mỉm cười với đôi mắt nheo lại.

Con khổng lồ kiếm vươn 4 chân ra và vút qua không trung——đứng ngay giữa Giáo Sĩ Tối Cao và bộ 3, rồi đáp đất trong tiếng ầm ầm rúng động đục ngầu.

Eugeo yên lặng ngước lên nhìn cái đống khổng lồ, kì lạ, cao khoảng chừng 5 mel.

Xương sống và lồng ngực, đến cả 2 tay và 4 chân nó đều ghép lại từ những thanh kiếm vàng, mô hình——không, là đồ thật. Như một món đồ chơi cho con nít làm từ những cành gỗ queo quắt…… hay có khi là một con cốt tinh cư ngụ ở nơi xa nhất trong Vùng Đất Bóng Tối.

“…… Không thể nào……”

“Sử dụng Thuật Chi phối Hoàn toàn trên một quy mô lớn thế…… nói gì đến 30 thanh kiếm đó có thể mâu thuẫn với những nguyên tắc đằng sau thuật này. Ngay cả Người, Giáo Sĩ Tối Cao đáng kính, vi phạm nguyên tắc căn bản của Thần Thuật là điều bất khả thi…… chính xác Người đã……”

Tiếng nói của Alice hẳn cũng đã lọt vào tai Administrator, nhưng cô gái lơ lửng đằng sau con khổng lồ kiếm bỏ qua câu hỏi đấy, biểu lộ một tiếng cười nghèn nghẹn, thỏa mãn thay thế.

“Ufufu…… fufu, fufufu. Đây thực sự là sức mạnh ta khao khát. Sức mạnh thuần túy có thể chiến đấu vĩnh viễn. Tên…… phải, ta nghĩ gọi nó là «Sword Golem» sẽ ổn.”

Mặc dù tình hình là thế, Eugeo vẫn đoán được ý nghĩa đằng sau cụm từ Thần Ngôn không quen thuộc đó.

Cậu biết «Sword» là từ chỉ kiếm. Tuy nhiên, «Golem» lại chưa từng xuất hiện trong bất cứ sách giáo khoa nào trong Học Viện. Ngay cả Alice, người hẳn thành thạo Thần Ngôn hơn Eugeo, cũng trông có vẻ lúng túng.

Khoảng lặng ngắn bị gián đoạn bởi lời lẩm bẩm khàn khàn của Kirito.

“Một người máy…… bằng kiếm.”

Bản dịch Thường Ngôn đó có lẽ phần nào chính xác. Administrator cười tươi rói khi vỗ nhẹ hai tay vào nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK