Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sinh thu xanh biếc, khí trong gió lặng.

Tại trạm dịch trên con phố phía Tây của trấn Quảng An, buôn bán náo nhiệt, hàng quán phồn thịnh. Khách buôn qua lại ngày càng đông, lại được cái tin tức nhanh nhạy, cho dù là chuyện mới xảy ra xung quanh châu huyện thôi, chỉ cần chịu khó đi lòng vòng trên đường mấy lần, vào uống vài chén trà là có thể nghe đầy đủ, xác thực không thiếu một chi tiết.

Dưới một gốc cây trăm tuổi ở cuối phố, có một trà quán, chỉ một đồng là có thể mua được một chén trà lớn, được dân thường vô cùng yêu thích.

Lúc này đã qua buổi trưa, trên trà quán khách vân du bốn phương qua đường ngồi chật kín, đang vừa ngồi uống trà, vừa khí thế ngất trời thảo luận vụ tông đại án (vụ án lớn về gia tộc) xét xử trong huyện nha sáng sớm hôm nay.

"A ôi, hôm nay tại hạ xem như được mở mắt, không thể tin được hai cha con mấy ngày trước đi cáo trạng vị công tử xinh đẹp kia lại là hai kẻ lừa đảo!" Người vừa nói là một đại hán mặt đen, vóc dáng to cao, lực lưỡng, râu ria đầy mặt.

"Ha, ta đã nói ngay từ đầu là vị kia, vị kia... Đúng rồi, là công tử Vân Quân Thiện bộ dạng tốt như vậy, chắc chắn không phải người xấu!" Một đại hán đầu trọc ngồi bên cạnh cũng hứng thú chen vào.

"Chậc, cha con họ Mạnh kia thoạt nhìn cũng thật quen hiền lành nha, ai biết được lại là mấy kẻ lừa đảo đã đi lừa mấy châu huyện, lừa những mấy vạn bạc!" Đại hán mặt đen lắc đầu.

"Nghe nói chỉ cần có thể bắt đôi lừa đảo này thì có thể lĩnh tiền thưởng là vài ngàn lượng đấy!" Đại hán đầu trọc trừng mắt nói.

"Ôi trời ơi, vậy chẳng phải là đại phát tài rồi sao!" Đại hán mặt đen líu lưỡi.

"Cái gì mà vài ngàn lượng, chỉ có một ngàn lượng thôi!" Đột nhiên, một tiếng nói vang dội truyền đến từ sau lưng hai người.

Hai đại hán xoay người nhìn thì thấy hai thiếu niên đứng phía sau. Một người mặc áo giáp ngắn, phía sau đeo một đoạn đao, làn da ngăm đen, bộ dạng khỏe mạnh, đôi mắt sáng đầy thần thái, nhìn qua rất được mọi người yêu quí; một người trông có vẻ quái dị, một nửa khuôn mặt đẹp như bức tranh, diện mạo như tiên nữ, nửa mặt kia lại có một vết sẹo to xấu xí, chạy dài như con rết, hơn nữa nét mặt lại cứng ngắc, một thân áo đen, cả người âm u khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy không thoải mái. Không ai khác chính là hai người Ngải Hổ và Vũ Mặc.

May mắn thay đây là hai vị đại hán suốt ngày đi đây đi đó, tính cách phóng khoáng (nguyên văn: nhãn giới khai khoát, ý là tầm mắt rộng=tính tình thoải mái), thấy vậy không những không trách cứ mà còn đứng lên thân thiện tiếp đón hai người.

You'll also like

(Fanfic) Kim Kiền ghen by Yuntanie

(Fanfic) Kim Kiền ghen

By Yuntanie

6.7K 108

Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (phiên ngoại tập 2) by SelleryMiu

Đến phủ khai phong làm nhân viên công vụ (ph...

By SelleryMiu

6.1K 67

(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm động phòng by Yuntanie

(Fanfic) Kim Kiền tổng kết tiền mừng đêm độn...

By Yuntanie

5.2K 95

"Đến đây đến đây, nhị vị tiểu huynh đệ lại đây ngồi này." Đại hán đầu trọc vẫy tay: "Bây giờ nhiều người uống trà lắm, chúng ta ngồi đây cho đỡ phải chen chúc."

"Được." Ngải Hổ vui tươi hớn hở ngồi trên chiếu.

Vẻ mặt Vũ Mặc bình tĩnh, cũng chậm rãi ngồi xuống.

"Nhị vị tiểu huynh đệ là mới tới đây à?" Đại hán mặt đen tò mò hỏi.

"Tới truyền tin." Ngải Hổ chỉ tay về trạm dịch gần đó.

"Ô?" Đại hán đầu tróc nghe vậy thấy thích thú: "Tiểu huynh đệ là người của quan phủ?"

Ngải Hổ lắc đầu: "Tại hạ chỉ là người thường, chuyên đi bắt những kẻ phạm tội để lấy tiền thưởng thôi, không tính là người của quan phủ."

"Như thế cũng coi là một nửa trong quan phủ rồi." Đại hán mặt đen dừng một chút, rồi tò mò hỏi: "Tiền thưởng để bắt cha con kia chỉ có một ngàn lượng thôi sao?!"

"Đúng vậy." Ngải Hổ than nhẹ một tiếng.

Đã vậy Kim huynh còn lấy mất năm trăm lượng rồi...

"Tiền thưởng những một nghìn lượng cho một đại án cũng là hiếm có rồi!" Đại hán đầu trọc cảm khái.

"Đúng thế! Nếu không thì sao khâm sai đại nhân lại phải đích thân thăng đường thẩm án chứ!" Đại hán mặt đen nói với vẻ mặt hưng phấn.

"A, tiểu huynh đệ, sáng nay khâm sai đại nhân thẩm án, ngươi có đi không?" Đại hán đầu trọc hỏi.

"Tất nhiên phải đi chứ." Ngải Hổ tiện tay vỗ vai Vũ Mặc nói: "Cả hai chúng tôi đều đi."

Vũ Mặc không lên tiếng, liếc nhìn Ngải Hổ một cái, rồi tiếp tục cúi đầu uống trà.

"Chúng tôi cũng đi xem. Tại hạ thấy hai cha con kia bị tịch thu toàn bộ tài sản, chịu lưu đày năm năm vẫn còn quá nhẹ, tai họa như thế, không chỉ lừa tiền lừa tình mà còn hại công tử, thiếu gia nhà người ta thê thảm như thế, đáng lẽ phải chém sạch sẽ mới đúng."

Những lời này vừa được đại hán mặt đen nói ra thì cái người từ đầu đến cuối không buồn hé răng, trước giờ chỉ làm cảnh nền - Vũ Mặc đột nhiên cứng rắn nói một câu: "Đại nhân phán quyết, theo nếp mà đi, đừng có nói xằng!"

Hai đại hán đồng thời sửng sốt nhìn Vũ Mặc.

Nhưng chỉ thấy Vũ Mặc vẫn như trước, tay cầm chén trà, vẻ mặt vô cảm, cứ như câu nói vừa rồi không có chút quan hệ gì với mình.

"Ha ha, chuyện này, hắn là người như vậy đó, nói chuyện đều không nhẹ không nặng (ý là không ra đâu vào đâu thì phải)." Ngải Hổ vội pha trò.

"Khà khà." Đại hán đầu trọc giơ tay gãi cái đầu trơn bóng: "Vị tiểu ca này nói cũng đúng, mặc kệ chúng ta có nói cái gì thì khâm sai đại nhân so với cái tên huyện lệnh có mắt không tròng kia tất nhiên mạnh hơn nhiều."

Đại hán mặt đen vừa nghe xong, tinh thần lập tức lại cao ngùn ngụt: "Lại nói đến tên huyện lệnh kia cũng thật hồ đồ, lúc trước dám đứng ra làm khổ chủ cho mấy tên lừa đảo, xử oan vị Vân công tử kia, sau đó bị khâm sai đại nhân vạch trần còn dám mở mồm nhục mạ ngài trên công đường, kết quả là trực tiếp bị lột bỏ chức quan, chịu năm mươi gậy, lại còn bị lưu đày hai năm, thật đúng là tự mình tìm cái chết."

"Các người không biết đâu." Đại hán đầu trọc hạ giọng: "Tên huyện lệnh đó kiêu ngạo như vậy là bởi vì hắn có chỗ dựa phía sau."

"Chỗ dựa vững chắc của hắn có lợi hại hơn chỗ dựa vững chắc của khâm sai đại nhân không? Khâm sai đại nhân là thay trời hành đạo, ngài chính là tượng trưng cho thiên tử, đó chính là sự kiêu ngạo (?) đứng đầu thiên hạ!" Đại hán mặt đen lại không cho là đúng.

"Đúng thế, đúng thế!" Ngải Hổ cũng tham gia vào bàn luận: "Vị khâm sai đại nhân này chính là đệ tử của Bao đại nhân phủ Khai Phong, rất lợi hại!"

Đại hán đầu trọc gật đầu liên tục: "Tuổi còn trẻ mà địa vị đã cao như vậy, về sau chắc chắn tiền đồ mở rộng. Còn có dung mạo, bộ dạng tuấn tú, đoan chính..."

"Ha, lại nói chuyện tuấn tú đoan chính..." Đại hán đầu trọc đột nhiên ngắt lời đại hán mặt đen, lại thêm cái đầu bóng loáng đang tỏa sáng, giọng nói rõ ràng cao hơn không ít: "Ngươi không thấy vị đại nhân mặc áo bào đỏ bên cạnh khâm sai đại nhân sao?"

Ngải Hổ cùng Vũ Mặc đều bị đại hán đầu trọc thình lình nhảy vào làm cho giật mình, lờ mờ.

"Vị đại nhân áo đỏ đó--- có vấn đề sao?" Ngải Hổ không hiểu gì.

"Có vấn đề ư?!" Đại hán đầu trọc lại nâng giọng lên thêm một quãng: "Ta sống vài thập niên rồi, trừ cái vị công tử Vân Quân Thiện, cho tới bây giờ chưa từng thấy qua người nào tốt như vậy! Nghe nói các vị đại cô nương, tiểu tức phụ trong thành từ khi thấy vị đại nhân kia đều mắc phải bệnh tương tư, cơm không ăn trà không uống, người nào cũng xanh xao vàng vọt..."

"...Mới có mấy canh giờ mà, không đến nỗi vậy chứ." Ngải Hổ âm thầm đổ mồ hôi.

"Là vậy đó, chắc chắn luôn!" Vẻ mặt đại hán đầu trọc rất nghiêm chỉnh: "Đừng nói đến mấy tiểu cô nương kia, ngay cả ta ông chú già như ta nhìn thấy còn run rẩy cả cõi lòng nhỏ bé nữa là! Tiểu huynh đệ, ngươi coi như cũng là nửa người trong quan phủ, có biết vị đại nhân kia là ai không?"

"Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ, Triển Chiêu." Không đợi Ngải Hổ trả lời, Vũ Mặc đột nhiên thốt ra một câu.

Khuôn mặt hai vị đại hán lập tức hiện ra thần sắc sùng bái "Thì ra là thế".

"Chẳng trách!" Đại hán mặt đen líu lưỡi: "Tại hạ đã nói rồi, diện mạo, khí thế như vậy chắc chắn không phải người thường!"

"Đợi đã!" Đại hán đầu trọc như vừa nghĩ ra điều gì, mắt mở lớn nhìn thẳng vào hai người Vũ Mặc và Ngải Hổ, giọng nói có chút run run: "Nếu vị kia là Triển đại nhân, vậy, vậy cái vị bên cạnh Triển đại nhân, gầy gầy, hai mắt nhỏ nhỏ là, chẳng phải là, chẳng phải là---"

"Vị kia là lục phẩm giáo úy của Khai Phong phủ, Kim Kiền." Ngải Hổ nhìn thấy vẻ mặt của đại hán đầu trọc, cực kì khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"

Nhưng những lời này vừa ra khỏi miệng, không ngờ hai đại hán kia trăm miệng một lời hét lớn: "Ối trời ơi!"

Tiếng hét có đề-xi-ben cực cao lập tức khiến cho mọi người chung quanh chú ý:

"Hai người các ngươi tự dưng la hét cái gì vậy?"

"Này mới sáng sớm gió thổi nắng đẹp, khó khăn lắm mới nghỉ chân được ở chỗ này một lát, các ngươi không thể im lặng một chút sao?!"

Nhưng hai người này lại không hề để ý sự oán giận của mọi người xung quanh, một người kích động tới nỗi không thể tự kiềm chế, vỗ đùi bồm bộp: "Là Kim giáo úy đó! A ôi hôm nay ta lại được nhìn thấy người sống!"

Người kia thì vẻ mặt sáng lên, tươi rói: "Lần trước ta đi Biện Kinh chuyển hàng, chợt nghe thân thích ở đó nói Kim giáo úy của phủ Khai Phong có năng lực quỷ thần, biết thiên mệnh, chỉ cần gặp được ngài là đón cát xua hung (nhận điềm lành xua điềm xấu), tài vận tốt đẹp, là kì nhân đệ nhất thiên hạ đó!"

Hai người cùng lúc nhảy lên:

"Mau lên! Nhân lúc Kim giáo úy còn ở huyện nha, chúng ta mau đến đó cúi đầu bái lạy, năm sau nhất định có thể cùng vận phát đại tài!"

"Đúng đúng, ta phải qua nhà bảo vợ con mang đồ đi biếu, đúng rồi, cũng phải nói cho mấy người bằng hữu một tiếng!"

Hai người nói xong liền như thiêu như đốt, vội ném lại tiền nước trà, nhanh như chớp biến mất.

Một trận gió thu thổi qua cây cổ thụ ở cạnh trà quán, làm rụng vài chiếc lá vàng.

Dân chúng trong trà quán hai mặt nhìn nhau một lúc lâu sau mới chậm rãi nhận thức được chuyện vừa xảy ra:

"Kim giáo úy! Bọn họ vừa nói là Kim giáo úy đúng không!"

"Ôi bà mụ ơi, sao không nói sớm chứ, suýt nữa bỏ lỡ đại sự rồi!"

"Mau lên mau lên, Nhị đệ, chạy nhanh về gọi vợ con ta với em dâu đến đây đi, ta đến huyện nha chiếm chỗ trước!"

"Được, đại ca, huynh bảo có nên mua thêm hai cân thịt đầu lợn?"

"Đừng có mua thịt đầu lợn, mua luôn cái đầu lợn đi (?), nhân tiện đem luôn cái bát hương trên bàn thờ đến!"

"Vẫn là đại ca chu đáo nhất."

Trong nháy mắt, cả trà quán gió giục mây vần, khung cảnh hỗn loạn, không đến một lát, tất cả đã chạy sạch sẽ, chỉ còn lại Ngải Hổ với vẻ mặt như bị sét đánh và khuôn mặt không cảm xúc của Vũ Mặc trơ trọi trong trà quán.

"Này, này..." Ngải Hổ miễn cưỡng xoay cổ, da mặt co rút nhìn Vũ Mặc.

Vũ Mặc cúi đầu uống trà, một lúc lâu sau mới nói ra một câu: "Kim Kiền, rất giỏi." Dừng một chút, lại bổ sung thêm hai chữ: "Giỏi nhất."

"A..." Ngải Hổ chậm rãi hoàn hồn: "Không thể ngờ được là Kim huynh còn có bản lĩnh như vậy--- Ôi trời!!" Vỗ ót: "Bây giờ nhớ lại, từ lúc đi đường, hắc điếm, mật đạo, mua quần áo, nhờ Bạch huynh ra quân bắt cha con họ Mạnh, thoát hiểm khỏi đại lao huyện nha, còn có đám hắc y sát thủ... Nhiều lần nguy hiểm vô cùng nhưng mà lại có khả năng chuyển nguy thành an..."

"Vũ Mặc!" Ngải Hổ bật dậy: "Mau lên, chạy nhanh giúp ta mua cái đầu heo, ta cũng muốn về bái lạy Kim huynh!"

"Phụt!" Vẫn một bộ mặt liệt, cảm xúc lúc nào cũng chỉ biểu lộ ở mức độ cực kì nhỏ, đồng chí Vũ Mặc lần đầu tiên phá hủy kỉ lục (giữ mặt lạnh?) của mình phun ra một miệng nước trà.

________________________________

"Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!"

Cùng lúc đó, Kim Kiền đang ngồi trong thư phòng ở hậu viện huyện nha đột nhiên hắt hơi liền ba cái, khiến cho Nhan Tra Tán, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và tứ thử của Hãm Không đảo đang ngồi xung quanh phải liếc nhìn.

"Bị cảm lạnh sao?" Triển Chiêu ngồi bên trái thấp giọng hỏi.

"Chắc chắn là do ngươi hôm qua nghiền đám xương đó tới tận đêm khuya nên không ngủ được nhiều." Bạch Ngọc Đường ngồi bên phải nhíu mày phỏng đoán.

"Nếu thân thể Kim giáo úy không khỏe thì hãy về trước nghỉ tạm một lát." Nhan Tra Tán ngồi ở ghế trên (ghế chủ trì) quan tâm nói.

"Tạ ơn đại nhân đã quan tâm." Kim Kiền dụi mũi:" Thuộc hạ không sao. Có lẽ là do lúc tra xét đám xương đó bị mùi lạ xông vào mũi thôi."

"Không sao thì tốt." Sắc mặt Nhan Tra Tán liền thả lỏng, hỏi: "Kim giáo úy tra xét xương cốt và thi thể của đám sát thủ kia có tìm được manh mối gì không?"

"Khởi bẩm đại nhân, đúng là có manh mối!" Kim Kiền đứng dậy ôm quyền, hắng giọng, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ kiểm tra kinh mạch của chúng, liền phát hiện ra là những hắc y sát thủ--- chính là thập tuyệt quân như lời Thương Trực nói, đều bị trúng huyết cổ."

"Huyết cổ?" Mọi người trong phòng nghe vậy đều cảm thấy mờ mịt.

"Kim giáo úy có thể giải thích kĩ lưỡng hơn không." Tưởng Bình phe phẩy quạt lông nói.

Kim Kiền gật đầu, hít sâu một hơi, bắt đầu báo cáo phổ cập về độc vật: "Cái gọi là huyết cổ (huyết: máu, cổ: sâu độc => sâu độc máu), tức là lấy những kịch độc dược vật có khả năng khống chế tâm trí con người kết hợp cùng với Miêu Cương cổ trùng đồng thời dẫn nhập vào cơ thể nữ tử thuần âm (hình như là trinh nữ), lấy máu nuôi độc. Đợi chín chín tám mươi mốt ngày sau cổ trùng với độc dược trong cơ thể người trinh nữ được hòa tan vào máu, lại dùng máu đó ngưng luyện thành dược, đó chính là huyết cổ."

Nói đến đây, Kim Kiền dừng một chút, lại hít một hơi: "Người thường dùng huyết cổ thì một lúc sau sẽ đánh mất tâm trí, năm cảm (cảm giác: vị thính thị xúc khứu; cảm xúc: hỉ nộ ái ố lạc) đều ngừng lại, chỉ có thể hành động nhờ cổ trùng điều khiển khi nghe được âm thanh hoặc mùi đặc biệt."

Lời nói kết thúc, trong thư phòng một mảng tĩnh mịch.

Một lúc lâu sau, Nhan Tra Tán mới yếu ớt nói ra một câu: "Quả thực là, đúng là... Nghe rợn cả người!"

"Như thế thật quá độc địa!" Từ Khánh vỗ bàn, nhảy dựng lên: "Ai lại nghĩ ra được ám chiêu này, nếu để cho tam gia ta biết, ta nhất định sẽ rút gân lột da nghiền xương hắn thành tro!"

"Tam ca bình tĩnh một chút đừng nổi nóng." Tưởng Bình nhíu mày trấn an một câu, lại hướng Kim Kiền hỏi: "Theo lời Kim giáo úy vừa nói thì loại huyết cổ này chính là thập tuyệt đan tên Thương Trực kia nói?"

"Nghe ý tứ của Thương Trực thì tám phần là vậy." Kim Kiền dừng một chút: "Tại hạ vẫn chưa hiểu nhiều lắm về độc tính của thập tuyệt đan này, nhưng..." Kim Kiền giương mắt nhìn lướt qua Nhan Tra Tán cùng Triển Chiêu một cái.

"Cứ nói đừng ngại." Nhan Tra Tán bình tĩnh nói.

Triển Chiêu gật đầu.

Kim Kiền thầm than một hơi: "Thuộc hạ cũng đã biết lai lịch của loại độc dược khống chế tâm trí người là từ đâu."

Lời vừa nói ra, mọi người đều cả kinh.

Kim Kiền hít sâu một hơi, nhìn phía Triển Chiêu: "Không biết Triển đại nhân còn nhớ rõ vụ án Trần Châu An Lạc Hầu Bàng Dục và án Hàng Châu Vân Dung xã Giang Xuân Nam?"

Con ngươi sáng ánh sao của Triển Chiêu trợn to: "Kim giáo úy đang nói--- bọn họ đều sử dụng cùng một loại độc dược... Chẳng lẽ chính là thứ độc kia--- lục mị?!"

Vẻ mặt Kim Kiền nặng nề, gật đầu.

"Lục mị!!" Giang hồ nhân sĩ đang ngồi đồng loạt thay đổi sắc mặt.

"Không phải loại độc này 10 năm trước đã tuyệt tích trên giang hồ rồi sao?!" Hàn Chương cả kinh nói.

"Không thể ngờ được, không thể ngờ được..." Lư Phương khẽ lắc đầu.

"Lục mị này mười năm trước đã gây vô số tai họa cho anh hùng giang hồ, nhưng lấy tuổi của Kim giáo úy thì sao có thể biết đến nó?" Vẻ mặt Tưởng Bình khó hiểu hỏi.

"Chuyện đó..." Vẻ mặt Kim Kiền khó xử, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, sau lại đem ánh mắt chiếu về phía Triển Chiêu.

Này này, Tiểu Miêu cùng Chuột Bạch, nếu như nói thêm nữa thì thân phận đệ tử Y Tiên Độc Thánh của ta sẽ bị lộ mất, tuy rằng bè lũ Tương Dương vương kia đã biết hết cả rồi nhưng nếu thân phận của ta cứ thế trắng trợn lan truyền khắp giang hồ, sẽ cực kì phiền toái đó nhaaa!

Mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường chợt lóe, liền hiểu được Kim Kiền đang lo lắng chuyện gì, bình tĩnh nói: "Tiểu Kim Tử ngươi yên tâm, Bạch mỗ lấy tính mạng ra đảm bảm, ngũ thử của Hãm Không đảo ta sẽ không hé nửa lời ra ngoài về chuyện sư môn của ngươi!"

Mày kiếm của Triển Chiêu nhíu chặt, trầm ngâm một lúc lâu sau mới trầm giọng nói: "Triển mỗ tin ngũ thử của Hãm Không đảo là người nhất ngôn cửu đỉnh."

Kim Kiền lúc này mới thầm thở phảo một hơi, gật gật, quay đầu nhìn phía tứ thử còn lại, nghiêm nghị nói: "Thật không dám giấu diếm, Kim mỗ chính là đệ tử chân truyền của Y Tiên quỷ kiến sầu và quỷ thần Độc Thánh đã thoái ẩn giang hồ mười năm trước!"

Không khí trong phòng ngưng lại, im như tờ.

Lư Phương trừng mắt, Hàn Chương há mồm, Tưởng Bình nhướng mày, Từ Khánh đực mặt.

"Mà lục mị kia chính là do gia sư Độc Thánh luyện chế." Kim Kiền lại ném thêm một quả bom thông tin.

Lần này, không riêng gì tứ thử mà ngay cả Nhan Tra Tán cùng Bạch Ngọc Đường đều ngây người.

Mày kiếm chau lại, Triển Chiêu lập tức đứng dậy đến bên cạnh Kim Kiền, đôi mắt sáng như sao nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt trầm xuống, cao giọng: "Việc này là do Độc Thánh gây nên, không liên quan đến Kim Kiền!"

Một tiếng này, giống như tiếng chuông vang dội, lập tức khiến mọi người đang khiếp sợ xung quanh tỉnh táo lại.

"Tiểu Miêu, ngươi bày bộ dáng muốn ăn thịt người đó làm gì?!" Bạch Ngọc Đường tách một cái nảy người, hướng Triển Chiêu giở giọng xem thường: "Ta không phải kẻ không biết phân biệt người tốt xấu, sao có thể để Tiểu Kim Tử bị oan uổng!"

Tứ thử còn lại cũng vội vàng gật đầu nói phải.

Từ Khánh: "Đúng vậy đúng vậy."

Hàn Chương: "Oan có đầu, nợ có chủ."

Lư Phương: "Nam hiệp không cần căng thẳng như vậy."

"Tại sao Độc Thánh tiền bối lại luyện chế lục mị?" Tưởng Bình bắt được trọng điểm.

"Chuyện này..." Kim Kiền vò đầu: "Nhị sư phụ nói là lúc đó tuổi trẻ bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt lừa cho nên mới vì người nọ luyện chế loại độc dược mà chính mình cũng không khống chế được..."

"Người nọ là ai?" Hai mắt Nhan Tra Tán sáng ngời, gấp giọng hỏi.

"Cái đó..." Kim Kiền cười gượng: "Khụ, cái đó, lão nhân gia nói không nhớ rõ..."

Một mảng yên lặng quỷ dị.

"Khụ khụ... Nếu độc này là do Độc Thánh tiền bối luyện chế thì hẳn là Kim giáo úy phải có phương pháp giải độc." Tưởng Bình lên tiếng đánh vỡ không gian yên lặng.

"Không dám dối gạt Tưởng tứ gia." Kim Kiền thầm than một tiếng: "Nếu là nữ tử đang lấy máu nuôi độc--- thì giống như tây hồ mật động trung (không hiểu =="), còn có thể cứu được, nhưng nếu người đã dùng huyết cổ--- giống như thập tuyệt quân, ai... Tuy rằng nhìn qua hành động vô cùng chiến lực cường hãn, nhưng trên thực tế tâm mạch đã sớm đình trệ như dầu hết đèn tắt, nói trắng ra là, chỉ là một cái xác bị cổ trùng điều khiển thôi."

"Vậy có nghĩa là bọn họ đã chết rồi?" Bạch Ngọc Đường lớn tiếng nói.

Kim Kiền gật đầu.

Mọi người đều kinh hãi.

"Hóa ra là xác chết, cho nên mới có thể không đau, không tình, không sợ đao chém kiếm đâm... Đúng như lời của tên Thương Trực đó, vô đau vô cảm, trường sinh bất tử, một một địch trăm, thiên hạ vô địch!" Lư Phương cảm khái nói.

Mọi người hồi tưởng lại tình hình chiến đấu thê thảm lúc trước, cũng không khỏi có chút nghĩ mà sợ.

"Đáng tiếc, hành động nghịch thiên này không có cách nào tiếp tục lâu dài, xác chết để lâu cũng sẽ mục nát, thối rữa." Bạch Ngọc Đường cười lạnh.

"May mắn là có chỗ thiếu sót, nếu không, Tương Dương vương chỉ dựa vào thập tuyệt quân này cũng có thết càn quét thiên quân vạn mã của Đại Tống." Tưởng Bình thở dài, dừng một chút, dường như lại nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt đậu chợt lóe tinh quang, giật mình nói: "Thì ra là thế, tại hạ hiểu được rồi."

Tất cả đều đem ánh mắt dời về phía Tưởng Bình, vẻ mặt nghi hoặc.

"Tứ ca, huynh hiểu được chuyện gì?" Bạch Ngọc Đường hỏi.

"Lúc trước tưởng mỗ mãi không nghĩ ra vì sao Tương Dương vương lại năm lần bảy lượt muốn bắt Kim giáo úy, bây giờ nghĩ lại, hóa ra nguyên do là ở điểm này." Tưởng Bình nheo đôi mắt đậu: "Kim giáo úy chính là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh, cho nên, Tương Dương vương định tính toán lợi dụng y thuật độc thuật vô song của Kim giáo úy nhằm thay đổi thập tuyệt quân, để làm sao cho thập tuyệt quân không bị rữa nát - chỗ thiếu sót trí mạng của chúng."

Lời vừa nói ra, mọi người đều sáng tỏ thông suốt.

"Đúng vậy, nhất định là như thế!" Bạch Ngọc Đường kiên định nói.

Triển Chiêu nhíu mày nhìn Kim Kiền: "Kim giáo úy, ngươi có biện pháp thật sao?"

Kim Kiền vừa thấy ánh mắt ẩn chứa chờ mong của mọi người, đầu không khỏi tràn đầy hắc tuyến.

Này này, ta là đệ tử của Y Tiên Độc Thánh chứ không phải là thủ hạ của Jesus, Diêm La hay Thái Thượng Lão Quân nhá, phải biết là người chết đèn tắt, thi thể bị mục rữa là quy luật khách quan ngàn đời của tự nhiên, không phải thứ có thể thay đổi nhờ ý chí của nhân loại đâu!

"Đừng nói thuộc hạ, cho dù là đại sư phụ và nhị sư phụ của thuộc hạ liên thủ với nhau cũng đành vô phương, bó tay không biện pháp thôi!" Kim Kiền buông tay.
"...Quả nhiên." Tưởng Bình phe phẩy quạt lông ngỗng, vẻ mặt thần côn (côn ở đây là côn đồ ==") ý là ta đã sớm dự đoán được.

"Lẽ trời hiển nhiên, sinh tử đều có số mệnh, lấy cấm thuật âm mưu điều khiển sinh tử, vi phạm thiên lí, tất nhiên không thể lâu dài." Nhan Tra Tán làm ra tổng kết.

Mọi người đều gật đầu.

Đúng vậy, đúng vậy, vi phạm quy luật phát triển của tự nhiên chắc chắn là không có kết quả tốt.

Kim Kiền rất đồng ý.

"Cho nên, đám tay chân của Tương Dương vương bận rộn nửa ngày, hóa ra là làm chuyện vô dụng?!" Hàn Chương có chút buồn cười nói.

"Đúng là người tính không bằng trời tính." Lư Phương cảm khái.

"Nếu không thể cứu chữa..." Nhan Tra Tán thở dài một hơi, mặt mang nặng thương xót: "Kim giáo úy, chi bằng ngươi hãy nghĩ cách để tăng tốc độ mục rữa của thập tuyệt quân đi... Ít nhất cũng giúp họ sớm được giải thoát yên ổn xuống mồ."

"Thuộc hạ tuân mệnh." Kim Kiền trịnh trọng ôm quyền.

"Kì thật Bạch mỗ vẫn có nghi vấn." Bạch Ngọc Đường vuốt cằm, vẻ mặt nghi hoặc: "Nếu ngay từ đầu Thương Trực đã hoài nghi thân phận của Bạch mỗ, vậy vì sao ngay từ lúc đầu Bạch mỗ tiếp cận cha con họ Mạnh hắn không phái luôn thập tuyệt quân đến cường sát mà lại cố tình chọn thủ đoạn bố trí bẫy rồi lừa ta vào vô cùng vòng vèo, thậm chí sau khi dụ được Tiểu Kim Tử với Tiểu Miêu nhập cục còn kéo dài suốt một ngày sau mới động thủ, kết quả lại mất tiên cơ."

"Chẳng lẽ hắn quá tự phụ, vì muốn khoe khoang mình tài trí hơn người nên làm đến mức đó?" Hàn Chương phỏng đoán.

"Nếu đúng là tài trí hơn người, lại càng phải tiên phát chế nhân!" Mắt hoa đào nheo lại: "Thập tuyệt quân kia chiến lực kinh người, nếu chờ lúc ta không hề dự phòng mà ra tay cường sát thì thắng bại hiện tại rất khó nói."

"Nhị ca, Ngũ đệ, không cần đoán, ta nghĩ nguyên nhân trong đó, chỉ sợ cực kì đơn giản." Tưởng Bình khẽ cười.

Bạch Ngọc Đường, Hàn Chương và những người khác đồng thời bắn ánh mắt về phía Tưởng tứ gia.

Tưởng Bình híp mắt, từ từ phe phẩy quạt lông ngỗng nói: "Chư vị có còn nhớ, trước khi chết, Thương Trực đã từng mắng to tên một kẻ, hắn là..."

"Là "Hỏa sứ"." Triển Chiêu bình tĩnh đáp.

Tưởng Bình gật đầu: "Tưởng mỗ căn cứ vào lời nói trước sau của người này mà phỏng đoán, có vẻ như Hỏa sứ mới chính là người có thể chỉ huy thập tuyệt quân."

Nói đến đây, ánh mắt Tưởng Bình dời về phía Nhan Tra Tán.

Nhan Tra Tán gật đầu: "Nhan mỗ đã hỏi qua Vũ Mặc, đúng là như thế."

"Ý của Tưởng tứ gia là, Thương Trực không phải không nghĩ đến chuyện cường sát chúng ta mà là không thể tự làm theo ý mình điều động thập tuyệt quân?" Vẻ mặt Kim Kiền kinh ngạc.

Tưởng Bình cười với Kim Kiền: "Theo suy đoán của Tưởng mỗ, chỉ sợ là nếu Thương Trực muốn điều động thập tuyệt quân, cần phải qua lệnh của Hỏa sứ. Cho nên hắn chỉ có thể dùng kế để nắm chắc mọi người, rồi sau đó kéo dài thời gian, đợi thập tuyệt quân được lệnh của Hỏa sứ đuổi đến, sau đó lại chờ một mẻ lưới hốt gọn." Nói đến đây, Tưởng Bình thở nhẹ một hơi: "May mà huynh đệ bốn người chúng ta đã đi sớm hơn hắn một bước, nếu không hậu quả thật không tưởng tượng nổi."

Hóa ra là thập tuyệt quân mà Thương Trực sử dụng là người của chi nhánh khác, cho nên trước khi đánh phải làm báo cáo xin phép, sau đó đợi tầng tầng lãnh đạo phê duyệt mới có thể hành động, chậc chậc, thật đúng là trình tự rườm rà chết người!

Kim Kiền cảm thấy vô cùng lo âu cho hiệu suất công tác của tập đoàn Tương Dương vương.

"Chắc chắn là do tên Hỏa sứ gì đó không muốn cho Thương Trực lập công, cho nên mới phái đến một đám thập tuyệt quân hư thối, vừa hay tạo lỗ hổng cho chúng ta thoát ra." Vẻ mặt Hàn Chương cảm khái: "Thật là chó cắn nhau hai miệng toàn lông."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK