Cứ như vậy, Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đã ở trong Kỳ gia được hai ngày.
Sau khi được Triển Vân Phi mời ngỗ tác về kiểm tra kỹ lưỡng nữ tử trong cây nến đỏ thì đã phát hiện được những chi tiết sau: Nữ tử này tuổi chừng bốn lăm bốn sáu, cũng không còn là thiếu nữ trẻ trung, bị đâm trước ngực. Vật sắc đâm trúng nàng là một thứ rất nhọn và dài, lại giống như mũi dùi, không rõ là cái gì. Ngoài lớp da bụng bị mất, tay phải nữ tử này còn bị đứt, có lắp một hộp nhỏ bằng bạc, bên trong có một ít bột phấn màu cam, lại có cả một ít màu nâu, trong bột phấn có ba cây ngân châm nhỏ dài.
Triển Vân Phi vừa liếc mắt đã nhìn ra trên cánh tay cô gái này có ám khí, nhưng lại không biết ám khí đó phức tạp đến vậy. Thứ bột phấn kỳ lạ màu cam đó rõ ràng có độc, không ai dám đụng vào, chỉ hé mở ra một chút rồi đóng chặt lại ngay. Lý Liên Hoa được xưng là thần y, Triển Vân Phi lại chẳng hỏi hắn đây rốt cuộc là thứ độc vật gì mà vẫn đặt cái hộp đó vào lại trong túi cái xác nữ.
Hai ngày này, Kỳ Xuân Lan không dám quấy rầy hai người Phương – Lý nhiều, ông vốn muốn hỏi Phương Đa Bệnh rốt cuộc đã nghĩ ra được đáp án của những hình vẽ kia chưa, nhưng chỉ dám phái người đến ngó từ xa xa Quế Hoa Đường, sợ khiến Phương Đa Bệnh phân tâm.
Đầu tiên Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đánh một giấc trong Quế Hoa Đường nguy nga lộng lẫy, ngày thứ hai tỉnh dậy thì chất đầy sơn hào hải vị vào bụng, sau đó lại ngủ đến chập tối mới dậy, sau đó lại ăn. Phương Đa Bệnh trừng mắt hỏi:
- Ngươi biết câu đố của bức quỷ họa phù kia chưa?
Lý Liên Hoa đang ăn cái đùi gà cuối cùng, nghe vậy thì nhồm nhoàm nói:
- Gì cơ?
Phương Đa Bệnh hậm hừ vài tiếng, liếc xéo Lý Liên Hoa một lượt.
- Với sự hiểu biết của ta về ngươi, nếu không phải đã sớm biết được câu đố của bức quỷ họa phù kia, ngươi tuyệt đối sẽ không nuốt nổi nhiều thứ như thế này đâu.
Lý Liên Hoa nho nhã nhả miếng gà trong miệng ra, sau đó lại dùng một cái khăn khô trong tay áo lau miệng, nghiêm mặt nói:
- Người sống trên đời, lúc đói và không đói, cái khác giữa bã đậu và đồ ngon là khi bụng đang đói mà có đồ ngon ở trước mặt, tất nhiên phải ăn cho thật nhiều rồi…
Hắn còn chưa nói xong câu này thì Phương Đa Bệnh đã khịt mũi khinh bỉ.
- Lời của tên Liên Hoa chết tiệt nhà ngươi ngàn vạn lần không thể tin được! Nói mau đi, ài… nếu ngươi nói thì tối nay ta mời ngươi uống rượu.
Lý Liên Hoa đáp:
- Ta không thích uống rượu.
Phương Đa Bệnh trừng mắt.
- Vậy ngươi muốn cái gì?
Lý Liên Hoa ngẫm nghĩ hồi lâu, sau đó chậm rãi nói:
- Nếu như ngươi béo lên được mười cân(*) trong một tháng thì ta sẽ nói cho ngươi biết bí mậtbức quỷ họa phù kia.
(*) Khoảng 5 kg.
Phương Đa Bệnh thét lên:
- Mười cân?
Nếu y mà béo lên được mười cân thì mặc áo trắng đâu có đẹp nữa? Rồi làm sao còn mong manh thanh thoát, toát lên khí chất khiến ngàn vạn nữ tử say mê nữa chứ? Nhưng nếu ngày mai y vẫn không nghĩ ra được bí ẩn của những hình vẽ kia thì mặt mũi “Đa Sầu Công Tử” biết để vào đâu đây? Cân nhắc lợi hại, y nghiến răng nghiến lợi hạ quyết tâm.
- Năm cân được không?
Lý Liên Hoa nói chắc chắn:
- Mười cân!
Phương Đa Bệnh giơ ra năm ngón tay.
- Năm cân!
Lý Liên Hoa nói:
- Mười cân!
Phương Đa Bệnh nói:
- Năm cân!
Lý Liên Hoa nhíu mày, suy tư hồi lâu rồi miễn cưỡng nói:
- Năm cân năm lạng.
Phương Đa Bệnh mừng rỡ.
- Được… mau nói cho ta bí mật đi!
Lý Liên Hoa đưa tay phải đang cầm xương gà ra, vẽ lên bức tường trắng như tuyết của Quế Hoa Đường một hình
, vô cùng thích thú nói:
- Đây là một ngọn núi, đúng không?
Phương Đa Bệnh nói:
- Đây tất nhiên là một ngọn núi rồi, ai mà không biết chứ, đây là một ngọn núi, rồi sao nữa?
Lý Liên Hoa lại vẽ một hình
phía trước hình
nó liền trở thành
. Sau khi vẽ xong, hắn ung dung nói:
- Ngươi thấy giống cái gì?
Phương Đa Bệnh buột miệng nói:
- Hoa Sơn! (华山)
Lý Liên Hoa mỉm cười.
- Không sai, là Hoa Sơn.
Phương Đa Bệnh “a” lên một iếng.
- Chẳng lẽ đây là tám chữ?
Lý Liên Hoa nói:
- Không sai, đây là tám chữ, có điều là tám chữ có học vấn, lúc nhỏ ngươi có học chữ đại triện(*) không?
(*) Là thể chữ lưu hành thời Tây Chu (khoảng thế kỷ XI đến năm 771 trc.CN), nét chữ ngoằn ngoèo, xung quanh vuông vức như con dấu.
Phương Đa Bệnh sững người.
- Cái này… cái này…
Lúc nhỏ phụ thân quản giáo y rất nghiêm, nhưng y trời sinh không thích đọc sách, vậy nên với mấy thứ thi thư thực ra y cũng chỉ biết qua loa đại khái. Nhưng việc này y tuyệt đối không thể thừa nhận với tên Liên Hoa chết tiệt này được. Lý Liên Hoa nhìn y một cái đầy hiểu biết, lắc đầu đầy cảm thông.
- Hai chữ này chính là “Hoa Sơn”, còn chữ
, nếu ngươi có đọc sách thì sẽ biết đây là chữ “Hạ” (下). Uốn cong một đường như cầu vồng này có nghĩa là bầu trời, một điểm ở dưới có nghĩa là bên dưới bầu trời, vậy nên đây là một chữ “Hạ” (下).
Phương Đa Bệnh cười khan.
- Thì ra là như vậy, vậy những hình khác là gì? Nếu đây là chữ “Hạ”, vậy trong cái vỏ trứng có một con gà, hẳn đây chính là “Đản” (蛋) phải không?
Lý Liên Hoa càng lúc càng lắc đầu nuối tiếc.
- Không phải… Chữ
này, không phải chữ đại triện. Lúc nhỏ ngươi có đọc sách cẩn thận không vậy? Lúc nào cũng phải nghe cha ngươi kể chuyện, có chuyện về “Kim ô phụ nhật”, không biết ngươi đã nghe qua chưa?
Phương Đa Bệnh trong lòng thầm mắng, Tên Liên Hoa chết tiệt lại lợi dụng lúc này lên mặt với lão tử! Nhưng câu chuyện đó y cũng chưa từng nghe qua, đành muối mặt hỏi:
- Chuyện “Kim ô phụ nhật” nào chứ?
Giọng điệu Lý Liên Hoa cực kỳ hòa nhã, hắn nói:
- Trong “Sơn Hải Kinh – Đại Hoang Đông Kinh” có ghi rằng: “Thang Cốc thượng hữu phù mộc, nhất nhật phương chí, nhất nhật phương xuất, giai đới vu ô”. Tức là nói trong biển có một cây đại thụ, trên cây đại thụ có rất nhiều mặt trời, một mặt trời lặn xuống thì một mặt trời khác mọc lên, lên lên xuống xuống, đều là nhờ một con quạ đen cõng mặt trời… Đây chính là truyền thuyết về “Kim ô phụ nhật”. Trong “Hoài Nam Tử - Tinh Thần Thiên” lại nói “Nhật trung hữu lăng điểu”…
Phương Đa Bệnh không nhịn thêm được nữa, nổi điên lên.
- Bình sinh ta hận nhất những kẻ khoe mình đọc nhiều sách trước mặt bổn công tử đây…
Lý Liên Hoa chậm rãi nói:
- Ta chẳng qua chỉ muốn nói, cổ nhân đều bảo trong mặt trời có một con quạ thôi mà…
Phương Đa Bệnh giận dữ nói:
- Thế thì làm sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Cũng chẳng sao cả, cái gọi là “lăng điểu” chính là một con chim có ba chân, có vài người nói nó là con quạ đen, có người lại nói không phải.
Phương Đa Bệnh nói:
- Sao mà lộn xộn thế… À… - Bỗng y hiểu ra. – Đây là chữ “Nhật” (日) sao?
Lý Liên Hoa nói:
- Ngươi quả nhiên rất chi là thông minh.
- Vậy hình lưỡi rìu dính máu kia là chữ gì? – Phương Đa Bệnh bị Lý Liên Hoa coi như con trai mà dạy bảo một hồi thì thấy hậm hực trong lòng.
- Đây không phải chữ “Đao” (刀) mà chính là chữ “Nhẫn” (刃(*)), có nghĩa là giết người. – Lý Liên Hoa áy náy nói. – Chữ này dễ nhận ra nhất đấy. –
(*) Chữ này có nghĩa là giết người bằng đao, cạnh thanh đao có một nét chấm, giống như máu nhỏ ra.
Hắn dùng xương gà vẽ một hình
lên tường. – Ngươi vẽ theo ta một lần đi, đầu tiên vẽ một nét ngang trước, sau đó vẽ một nét phẩy, rồi một nét mác, rồi lại một nét phẩy nhỏ, rồi điểm thêm một chấm…
Phương Đa Bệnh vẽ theo hắn ra một chữ “Tuất” (戎) , y giương mắt đờ đẫn. Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Có giống không?
Phương Đa Bệnh nhìn hình vẽ kia, lại nhìn chữ “Tuất” (戎) đó, miễn cưỡng nói:
- Có hơi giống, nhưng trên hình có hai giọt máu mà.
Lý Liên Hoa vẽ lên trên chữ “Tuất” kia một vòng tròn lớn, hắn ha ha cười nói:
- Giờ thì thế nào?
Phương Đa Bệnh chết lặng nhìn chữ đó, hồi lâu mới kêu lên:
- “Hàm”! (咸)
Lý Liên Hoa gật đầu.
- Đây là một chữ “Hàm” (咸). Chữ “Hàm” bắt đầu từ chữ “Tuất” (戎), là hình cái rìu chiến, thuở ban sơ, chữ này có nghĩa là giết người.
Phương Đa Bệnh lẩm bẩm:
- Thế này mà ngươi cũng nghĩ ra được… Có điều kẻ thêu hoa này, chữ tử tế lại không viết lại đi chế ra cái chữ đường ngang ngõ tắt này, có dụng ý gì chứ?
Lý Liên Hoa mỉm cười đáp:
- Dụng ý tất nhiên là nàng ta muốn để một số người nào đó hiểu.
Phương Đa Bệnh nói:
- Bất kể là ai, kẻ này khẳng định không phải Ngụy Thanh Sầu, Ngụy Thanh Sầu khẳng định sẽ không hiểu, nếu không y sẽ không giết người rồi lột da, tô lại tám chữ này, cũng chỉ là tám chữ tách ra thôi mà.
Lý Liên Hoa mỉm cười, Phương Đa Bệnh lại hỏi:
- Vậy cái hình có hai người nho nhỏ là cái gì vậy?
Lý Liên Hoa lại vẽ một hình
lên tường.
- Chữ này quá rõ ràng rồi mà, hai người, hai cái bánh xe, thì còn có thể là gì chứ?
Phương Đa Bệnh nói:
- Cái gì mà hai người, hai cái bánh xe chứ?
Lý Liên Hoa thở dài, cực kỳ nhẫn nại nói:
- Thứ có người, có bánh xe ấy là cái gì?
Phương Đa Bệnh nói:
- Xe? Xe ngựa?
Lý Liên Hoa nói:
- Nếu như không có ngựa mà chỉ có người thì sao?
Phương Đa Bệnh nói:
- Liễn xa(*)
(*) Một loại xe dùng sức người kéo thời cổ đại.
Lý Liên Hoa trừng mắt chỉ vào hình vẽ.
- Đây đâu có phải chứ? Hai con người, hai cái bánh xe, một cỗ xe.
Phương Đa Bệnh vẫn chưa nghĩ ra, y ngẩn ra nửa ngày rồi bỗng hiểu ra.
- Liễn (辇)?
Lý Liên Hoa nhìn bộ dạng của y, lại thở dài.
- Không sai, là “Liễn”.
Phương Đa Bệnh lẩm nhẩm đọc.
- “Hoa Sơn hạ, Hàm Nhật Liễn”… cái này không có nghĩa, làm gì có ý nghĩa gì chứ? – Y nhìn Lý Liên Hoa đầy hoài nghi. – Ngươi có giải sai không đấy?
Lý Liên Hoa chẳng để ý đến y nữa, hắn dùng xương gà gõ lên vách tường.
- Hai chữ còn lại, ta đã suy nghĩ rất lâu.
Phương Đa Bệnh hậm hực nói:
- Thì ra ngươi cũng biết suy nghĩ lâu cơ đấy.
Lý Liên Hoa nói:
Thứ này giống như một cái bình, cũng không có gì kỳ lạ, ta lại không nghĩ ra đó là thứ gì, cho đến tận khi ta đột nhiên hiểu ra chữ cuối cùng có nghĩa là gì. – Hắn vẽ hình
ra. – Đây là một cán cờ, bên trên thắt dải băng, thời cổ dùng để đoán hướng gió, ở trong treo một cái khuê biểu bàn, dùng bóng cán cờ để chỉ thời gian, bóng của mặt trời chỉ đến đâu thì là giờ đó. Thứ này tên gọi khuê biểu trắc ảnh(*).
(*) Tức là đồng hồ đo bóng mặt trời.
Phương Đa Bệnh nghe thấy thì mặt mày mơ màng.
- À…
Lần này Lý Liên Hoa thực sự nhìn y rất đồng tình.
- Vậy nên nơi mà sào tre của khuê biểu trắc ảnh chỉ đến, rất đáng được chú ý. Chữ này là chữ “Trung” (中), biểu thị một địa điểm đặc biệt.
Mặt mũi Phương Đa Bệnh vẫn mờ mịt chưa hiểu gì.
- Ờ…
Lý Liên Hoa nói:
- Trên dưới nét dọc của chữ “Trung” trong văn cổ đều có hai chấm, chắc chắn không sai được.
Phương Đa Bệnh nhìn hắn cực kỳ không tin tưởng, sau hồi lâu mới nói:
- Nếu nói như vậy, bảy chữ này tức là “Hoa Sơn hạ, hàm nhật liễn trung”. Vậy chúng ta mau đi đến Hoa Sơn tìm hiểu một chút đi.
Lý Liên Hoa nói:
- Nhưng nơi đây là Thụy Châu, cách Hoa Sơn bảy tám trăm dặm, nếu như bí mật thật sự ở Hoa Sơn, nữ nhân này và Ngụy Thanh Sầu chạy đến Thụy Châu làm gì?
Phương Đa Bệnh nói:
- Cái này sao ta biết được?
Lý Liên Hoa nói:
- Nhưng Ngụy Châu có một ngọn Ngọc Hoa Sơn…
Phương Đa Bệnh ngẩn ra, y mừng rỡ.
- Vậy nữ nhân này chắc chắn muốn đến Ngọc Hoa Sơn rồi, vậy cái bình trước mắt này chính là chữ “Ngọc”.
Lý Liên Hoa nói:
- Ta cũng nghĩ như vậy, chữ “Ngọc” cổ là một loại lễ khí(*), mặc dù ta chưa từng nhìn thấy nhưng theo sách nói thì cũng có chút tương tự với cái bình này.
(*) Chỉ những loại nguyên liệu dùng trong triều hội, mang tính chất lễ nghi chuyên dụng.
Phương Đa Bệnh mất kiên nhẫn nói:
- Nói tóm lại, tám chữ này có nghĩa là “Ngọc Hoa Sơn hạ, hàm nhật liến trung”(**), chúng ta đến Ngọc Hoa Sơn nhất định không sai được đâu.
(**) Nghĩa là, dưới chân núi Ngọc Hoa Sơn, bên trong Hàm Nhật Liễn.
Lý Liên Hoa nói:
- “Ngọc Hoa Sơn” thì không sai được rồi, nhưng thứ gì ở bên trong “Hàm Nhật Liễn” chứ? – Hắn liếc xéo Phương Đa Bệnh. – Ngươi có biết “Hàm Nhật Liễn” là thứ gì không?
Phương Đa Bệnh ngẩn ra, Lý Liên Hoa mỉm cười nói:
- Vậy nên hai chúng ta phải thả lỏng tâm tư, hưởng thụ vui vẻ một chút, ngủ ngon, ăn ngon, giữ tốt thể chất và tinh thần, như vậy mới có thể đi điều tra dưới chân ngọn núi Ngọc Hoa Sơn, bên trong “Hàm Nhật Liễn” rốt cuộc có thứ gì khiến người ta phải giết người lột da.
Phương Đa Bệnh hậm hực rót một ly rượu, tự dốc cho mình một ngụm lớn.
- Thứ có thể khiến Ngụy Thanh Sầu từ bỏ làm con rể của Kỳ Xuân Lan, bỏ chạy vào đêm động phòng hoa chúc, nhất định không phải thứ gì tốt đẹp.
Lý Liên Hoa cũng uống một ngụm rượu nhỏ, bỗng hắn nói:
- Nếu ta không bắt ngươi tháng sau ăn để béo lên năm cân năm lạng, đổi lại bảo ngươi làm một việc khác…
Phương Đa Bệnh mừng rỡ, y vội hỏi:
- Ngươi muốn ta làm cái gì cũng được!
Lý Liên Hoa rất vui, hắn thích thú chỉ vào đủ những vết dầu mỡ nhầy nhụa mà hắn vẽ lên bức tường trắng, ngáp một cái rồi nói:
- Vậy việc đó giao cho ngươi đấy, ta đi ngủ đây.
Hắn thong thả cởi giày bò lên giường, ngẫm nghĩ rồi đưa tay với một tách trà, hài lòng uống rồi mới nằm xuống nhắm mắt ngủ.Phương Đa Bệnh giương mắt trân trân nhìn bao nhiêu vết bẩn trên tường, đang định mắng tướng lên thì Lý Liên Hoa bỗng nói:
- Đúng rồi, ngày mai Kỳ Xuân Lan hỏi tới, ngươi phải giải thích thật tốt câu đố của những hình vẽ kia đấy…
Phương Đa Bệnh còn chưa nói gì, Lý Liên Hoa đã nói:
- Hôm nay uống mất bao nhiêu tiền rượu?
Phương Đa Bệnh nói:
- Ba lượng.
Lý Liên Hoa không lên tiếng nữa, có lẽ đã mơ thấy Chu Công rồi. Phương Đa Bệnh nhìn bức tường rồi thở dài, cơn giận của y bị một câu nói rồi lại một câu hỏi bâng quơ của Lý Liên Hoa làm cho bay biến, muốn giận cũng chẳng giận nổi nữa. Phương Đa Bệnh đành tìm một cái khăn, trong đêm tối sao thưa trăng sáng, quạ bay về phía Nam, y chậm rãi lau tường.
Sáng sớm ngày thứ hai, Phương Đa Bệnh làm bộ làm tịch giải thích cho Kỳ Xuân Lan bí ẩn của cái gọi là “câu đố những hình vẽ”. Kỳ Xuân Lan quả nhiên hoàn toàn bái phục, vô cùng ngưỡng mộ, ngay sau đó sai Triển Vân Phi dẫn đường, đưa Phương Đa Bệnh và Lý Liên Hoa đến Ngọc Hoa Sơn.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK