Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cậu cũng nhìn thấy lũ trẻ tộc sói đang ở cùng cá voi. Người cũng nhìn thấy chúng, Choi Han tỏ vẻ mặt kỳ cục.

“Cale-nim đã ra lệnh cho lũ trẻ đợi như thế kia sao?”

“Ờ.”

Choi Han nhìn lũ trẻ và im lặng khi nghe thấy câu trả lời dứt khoát của Cale. Choi Han nghĩ rằng thật may vì lũ trẻ không phải xuất trận.

Đảo Hais 12 là hòn đảo nhỏ hơn 3 lần so với đảo Hais 5. Cá voi sát thủ khổng lồ tiến gần tới bờ biển nhỏ của hòn đảo ấy.

‘Giờ chỉ cần Witira đem xác Nhân Ngư về nữa là xong.’

Cale đã thổi bay hòn đảo, kết quả của kế hoạch lần này khiến cậu khá hài lòng.

Khoảnh khắc ấy.

“Tao sẽ giết chết mày!”

Hửm? Cale quay đầu lại. Và rồi Raon nói với cậu.

- Ta tàng hình đây.

Sao đột nhiên?

“Tên khốn kia.”

Hửm? Cale nghe thấy giọng nói dữ dằn của Choi Han. Đồng thời một khung cảnh mới xuất hiện trong tầm mắt của Cale.

“.......điên mất.”

Cale thốt lên. Vật thể đỏ thẫm sử dụng ma thuật bay và đang hướng tới đây.

“Giết, giết! Giết hết!”

Là Redika. Gã pháp sư cuồng máu đang bay hướng tới cá voi sát thủ Archie. Mắt phải của hắn bị thương, nhưng không tới mức mất thị lực. Tên điên cuồng máu đã nhuốm máu toàn cơ thể và đang bay tới đây.

Vậy nhưng ma thuật bay của hắn rất bất ổn. Chắc hẳn là vì hắn điều khiển ma thuật chỉ bằng một tay.

Khi ấy Rosalyn rên rỉ.

“Mm. Là trạng thái bạo phát mana.”

“Gì cơ?”

Bạo phát mana là hành động mà những kẻ sử dụng mana đem cả tính mạng ra đổi.

Có vẻ là Redika không nhìn thấy gì khác.

“Tao thiếu mắt và tay! Thằng chó đẻ! Tao sẽ giết chết mày!”

Hắn chỉ nhìn mỗi Choi Han. Hắn đang bay tới dù máu trào ra từ hốc mắt.

“Ha, thật lố lăng.”

Choi Han bật cười và đứng dậy.

‘Sao lại có chuyện như thế này cơ chứ?’

Cale thở dài. Cậu không sợ Redika. Dù hắn có bạo phát hay không thì Cale phải lo gì khi có Choi Han, người đã cản lại cả cơn bạo phát của Rồng. Ngược lại thì nhân dịp này mà xử gọn hắn sẽ tốt hơn.

Vậy nhưng Cale không nhìn Redika trên trời mà đang nhìn trên mặt biển.

“Thứ kia sao lại tới đây?”

Chiếc thuyền hỏng chỗ này chỗ nọ đang tiến gần tới đảo Hais 12. Nói chính xác thì nó đang hướng tới nhóm của Cale, những người đang cưỡi trên lưng cá voi sát thủ Archie.

Kiếm sĩ được aura hoàng kim bao phủ. Chiếc thuyền chở cô ta đang hướng tới đây.

‘Giờ thuộc hạ, đồng đội của ngươi đang chạy trốn và bị giết, không phải ngươi cần tới đó sao?’

Cale muốn hỏi như vậy.

“Các ngươi là ai?”

Kiếm sĩ hỏi nhưng Cale không trả lời. Chẳng có lý do gì để trả lời cả. Cậu nhìn xung quanh. Không còn kẻ nào khác tiếp cận cả. Cá voi đang phải dồn ép Nhân Ngư nên có vẻ bận rộn.

“.......tôi xuất trận được không?”

Không hiểu sao mà Archie lại hỏi ý kiến Cale một cách trịnh trọng. Cale gõ lên lưng Archie với ý bảo không cần.

“Tôi sẽ xuất trận.”

Rosalyn đứng dậy. Mana màu xanh đang tụ lại trong lòng bàn tay cô. Choi Han nhìn Redika đang bay tới, rồi nhìn kiếm sĩ và cắn môi. Cô ta là Swordmaster. Cậu cần phải đối phó với cô ta.

Khi ấy, Rosalyn nói tiếp.

“Choi Han, cậu hãy xử lý gã pháp sư. Tớ sẽ lo kiếm sĩ.”

Rosalyn cũng là pháp sư thiên tài gần đạt cấp độ thượng cấp.

“Tất nhiên là có vẻ khó để hoàn toàn thắng được cô ta. Nhưng chống cự thì tớ làm được.”

Rosalyn vờ như không thấy ánh mắt của Choi Han và nhìn Cale.

“Thiếu gia, làm như vậy cũng được đúng không?”

Rosalyn không rõ tại sao nhưng Rồng đen lập tức tàng hình thì có vẻ đây là tình huống mà Raon không thể xuất đầu lộ diện. Nếu vậy thì chỉ cần Rosalyn xuất trận là được.

“Mm, Rosalyn-ssi. Hãy cùng chiến đấu.”

“Vâng?”

Cả thiếu gia Cale nữa sao? Rosalyn nhìn Cale với vẻ mặt ngạc nhiên. Nhưng Cale không nhìn Rosalyn mà đang nhìn bờ biển của đảo Hais 12.

Rosalyn không hiểu được lời Cale nói. Cale không bảo rằng cậu sẽ cùng chiến đấu với cô.

Cale nhìn về bờ biển và hô lớn.

“Xuất phát!”

Vâng!

Những giọng nói năng nổ phát ra từ bờ biển.

Và rồi 12 người đang cưỡi cá voi nhỏ xuất hiện trên mặt biển. Theo sau đó là hai con cá voi lớn hơn đã đợi sẵn ở đảo Hais 12. Bọn họ lướt qua Archie và hướng tới con thuyền.

“C, cái lũ điên này!”

Tiếng hét của một trong số những kẻ đang đứng ở mạn thuyền phát ra.

Cale nhún vai với Choi Han đang nhìn mình, rồi cậu nói.

“Tưởng chỉ mình bọn chúng là tổ chức bí ẩn sao? Từ bây giờ, chúng ta cũng là tổ chức bí ẩn.”

Những đứa trẻ tộc sói trong trang phục đen với 5 ngôi sao trắng và một ngôi sao đỏ, đeo mặt nạ đen và lao về phía con thuyền. Không biết những đứa trẻ đã thích nghi từ lúc nào, chúng di chuyển rất tự do trên lưng cá voi. Quả đúng là tộc sói với thể chất thiên phú.

“Ngươi cũng đi đi. Cả Rosalyn-ssi nữa.”

Choi Han và Rosalyn nhìn nhau rồi xuất phát sau khi nói với Cale một câu.

“Tôi sẽ sớm trở lại. Ngài hãy trốn kĩ vào.”

“Thiếu gia, cậu hãy cẩn thận đấy.”

Archie nhìn bọn họ với vẻ cạn lời nhưng vẫn nín thinh không nói gì cả.

Choi Han nhảy lên trên lưng cá voi lớn mà lũ trẻ không sử dụng và hướng về phía Redika. Còn Rosalyn thì dùng ma thuật bay và lập tức lao về phía con thuyền.

“Giết, tao sẽ giết mày! Tất cả là tại mày! Rốt cuộc thì mày là ai hả!”

Cơ thể Redika lảo đảo, máu vấy đỏ cả khuôn mặt hắn. Redika vừa phóng ma thuật vừa gào thét. Vậy nhưng, Choi Han chém bỏ đòn tấn công của Redika bằng aura trước cả khi nó va chạm với xung quanh.

“Các ngươi là ai?”

Choi Han nghe thấy giọng nói của kiếm sĩ.

Khoảnh khác ấy, nữ kiếm sĩ vung kiếm xuống và luồng aura tự như một cái boomerang phóng về phía Rosalyn.

“Shield. Blink”

Rosalyn dễ dàng tránh được, cô phóng khối mana tụ lửa ở trong lòng bàn tay. Kiếm sĩ tránh được, nhưng khối mana va chạm với mạn thuyền.

Quoành!

Phần trước của con thuyền bị hỏng. Rosalyn hỏi ngược lại nữ kiếm sĩ đang định vung thanh kiếm với aura hoàng kim.

“Để xem nào. Bọn ta là ai ấy à? Không biết thật sao?”

Rosalyn cố ý chọc tức cô ta. Choi Han nghe thấy hết, cậu không nhìn về phía Cale mà nhắm chặt mắt, rồi mở mắt ra và nói với Redika.

“Bọn ta là tổ chức bí ẩn!”

Ôi giời ơi. Nghe thấy cái giọng oang oang ấy, Cale thở dài. Cale nói vậy đâu phải là bảo Choi Han đi nói oang oang thế kia đâu. Dẫu sao thì chỉ cần che giấu được thân phận là được.

“Archie, tới gần bờ biển hơn đi.”

“.....Vâng.”

Archie từ từ tiến gần về bờ biển trong khi nhìn cảnh Choi Han, Rosalyn cả những đứa trẻ đang cưỡi cá voi chiến đấu.

Archie nghĩ.

Họ mạnh thật.

Quoànhhhh!

Kyaahhh!

Có tiếng hét của ai đó lẫn lộn trong tiếng nổ nhưng không phải là tiếng của thành viên trong nhóm Cale. Rốt cuộc thì tại sao mà những kẻ mạnh thế này đi theo cùng một người? Archie cảm thấy rất thắc mắc.

“Tao sẽ cho mày nếm mùi sứt đầu chảy máu! Kh-ụ, chết đi!”

Có vẻ là Redika gặp khó khăn trong việc điều khiển ma thuật bay, hắn đáp xuống mặt biển và phóng ma thuật tới Choi Han. Vậy nhưng Choi Han dễ dàng xóa sổ đòn tấn công của hắn bằng aura.

“Cố thêm chút đi. Ta sẽ chơi đùa với ngươi”

Choi Han thản nhiên nói thế và lại gần Redika. Choi Han chầm chậm tiến lại gần như là đang dồn kẻ bị bạo phát mất lý trí với cơ thể đẫm máu vào trong góc.

“Ughhh, chết đi!”

Mana của Redika bắn ra như là bị điên loạn. Choi Han dẫm nhẹ lên lưng của cá voi và tránh hết tất cả.

Quoành! Khối mana va chạm với đảo Hais 12, những khối đá bị vỡ vụn. Vậy nhưng Choi Han đã phóng nhanh tới gần Redika.

Rosalyn cũng vậy.

“Ối chà, chị gái này mạnh thật đấy?”

“Đúng nhỉ? Chị đây là pháp sư hơi mạnh một chút.”

Kiếm sĩ và Rosalyn đấu với nhau một cách nhàn rỗi. Và chiếc thuyền dần dần bị phá hủy, mặt biển thì bị xáo trộn.

Archie cảm thấy thật kỳ diệu khi những người như vậy lại tập trung lại một nơi. Nhưng rồi sự hoảng hốt xuất hiện trên vẻ mặt của cá voi sát thủ.

“.......cậu làm gì thế?”

Cale vờ như không nghe thấy Archie nói, cậu leo xuống lưng cá voi. Dù gần biển nhưng nước vẫn ngập lên tận ngực cậu.

Cale đang trốn phía sau cá voi sát thủ khổng lồ. Và Raon đang bám trên lưng cậu.

- Nhân loại, có nhất thiết phải trốn sau lưng cá voi như thế này sao?

Đương nhiên rồi. Trốn sau lưng của gã khổng lồ này thì không có chuyện bị nhìn thấy.

Cale không trả lời câu hỏi của Raon mà chỉ nói lời cậu cần nói.

“Phá hủy nào”

Giọng nói thản nhiên ấy khiến cho Archie giật mình. Lại nữa sao? Lại phá hủy nữa sao?

Vậy nhưng Raon cũng rất thản nhiên.

“Biết rồi, nhân loại.”

Archie lại giật mình lần nữa. Giọng nói của con Rồng đang tàng hình nên không thể nhìn thấy. Cái con Rồng bé xíu ấy sẽ là kẻ đi phá hủy. Archie chỉ biết im lặng.

“Nếm mùi đi này.”

Rồng đen nói như vậy. Raon quyết định sẽ cho những kẻ thuộc tổ chức đã đánh cắp nó khi nó còn là quả trứng nếm mùi, dù chúng không trực tiếp hành hạ nó nhưng lại chính là nguyên do.

Ùngggg-------

“Vãi”

Archie đã quyết định ngậm miệng nhưng hắn lại buột miệng phát ra một từ lóng tục tĩu.

Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều những mũi tên mana nhỏ và mỏng.

“Kyaaahhh!”

Lúc ấy, cánh tay phải của Redika bị cắt và rơi xuống nước. Kiếm sĩ tóc vàng nhìn lên bầu trời.

“....có vẻ ngoài chị ra còn có pháp sư khác?”

“Đã bảo bọn ta là tổ chức bí ẩn cơ mà?”

Aura hoàng kim của kiếm sĩ được kéo dài cực đại. Nhìn aura đang kéo dài ra, Rosalyn cố tình cười khẩy và nói một từ.

“Rút lui!”

Cá voi nhanh chóng lùi về phía sau. Vậy nhưng không cần phải làm thế.

“Bắn”

Khoảnh khắc mà Cale nói thì hàng loạt mũi tên mana đổ xuống con thuyền mà kiếm sĩ đang có mặt. Mũi tên chỉ nhắm vào duy nhất con thuyền ấy.

“Rút lui!”

Kiếm sĩ tóc vàng hét lên và đồng thời aura hoàng kim của cô ta phóng tới những mũi tên. Thế nhưng aura của cô ta không thể cản hết được hàng trăm mũi tên ấy.

“Quả nhiên, Rồng đúng là vĩ đại.”

Cale nhìn cảnh ấy và cảm thán. Những mũi tên mana mà aura không cản được đã va chạm vào con thuyền.

Quoành! Quoành, quoànnhhhh!

Hàng loạt tiếng nổ bé dội vào tai cậu.

“Đúng thế. Ta rất vĩ đại.” Raon nói

“Điên thật.”

Cá voi sát thủ Archie vẫn buột miệng phát ra những từ tục tĩu như là đang cảm thán.

Và tất nhiên là con thuyền bị phá hủy.

Nhưng đương nhiên là không phải bị phá hủy hoàn toàn.

“Kiếm sĩ kia giỏi đấy.”

Đánh giá của Raon rất chuẩn xác. Nữ kiếm sĩ rất giỏi. Trong một khắc rất ngắn cô ta lại bắn aura hoàng kim như một cái boomerang ra và chặn hết phần lớn mũi tên mana.

Dù thế nhưng vẫn đủ để phá hủy được con tàu.”

“Ughhh, ưuuuhhhh!”

Redika đang run rần bật. Choi Han lặng im nhìn kẻ đã mất hai tay ấy.

“Sắp chết rồi nhỉ.”

Cale xác nhận tình trạng bạo phát mana của Redika đã tới cực hạn. Cale nghĩ rằng Choi Han sẽ không ra tay nữa, bởi vì Redika sắp chết rồi.

“Ưahhhhhhh!”

Vậy nhưng cậu đã lầm.

Xoẹt!

Máu phun ra. Choi Han chém thêm một nhát nữa vào mắt trái của Redika. Cale quay đầu đi. Cậu không muốn gắng gượng mà nhìn những cảnh như thế. Và thế rồi Cale nhìn thấy con thuyền đang chìm dần.

Rầmmm.

Con thuyền dần đổ xuống từ phía trước. Nhưng Cale nhìn cảnh ấy và tặc lưỡi.

“Quả nhiên vẫn còn một kẻ nữa.”

Đồng thời Cale cũng cảm thán.

“Thương sĩ ma thuật.”

“Ngươi không biết sao, nhân loại?”

“Ờ. Không biết.”

“Ra thế.”

Thương sĩ ma thuật, kẻ dùng cả thương thuật lẫn ma thuật. Dù hắn vẫn chưa đạt tới cấp độ Spearmaster nhưng lại biết sử dụng ma thuật. Gã thương sĩ không sử dụng ma thuật trong suốt thời gian qua đã dùng ma thuật bay để cứu lấy một người.

Kiếm sĩ tóc vàng. Chỉ có cô ta là bay lên trời từ con thuyền đổ nát.

Ưaaaaaahhhhhhh.

Hãy cứu cả chúng tôi!

Những kẻ bị rơi xuống khi con thuyền phát nổ và cả những kẻ bị thương do mũi tên mana nhìn gã thương sĩ và kêu gào nhưng hắn không thèm để mắt tới chúng.

Mà chỉ nhìn Redika.

“Mạnh đấy.”

Cale cảm nhận được rằng tổ chức kia rất mạnh.

Để có thể triển khai ma thuật bay lên cả hai người một lúc thì ít nhất phải là pháp sư trung cấp hoặc cao cấp. Một kẻ có với thương thuật gần đạt tới cấp độ spearmaster và ma thuật ở cấp độ trung hoặc cao cấp.

“Đừng lo. Dù thế nhưng hắn vẫn yếu hơn Choi Han.”

“Ta biết. Vì hắn mạnh hơn ta nên ta mới thế thôi.”

Sự im lặng diễn ra trong một chốc. Sau một hồi thì Raon mới nói tiếp.

“Kẻ mạnh hơn ngươi, ưmm, kẻ mạnh hơn ngươi dĩ nhiên, mm, hơi nhiều một chút. Thế nên đừng có buồn.”

Cale muốn nói gì đó để đáp lại Raon. Nhưng cậu không thể làm thế.

Quoành!

“....đáng sợ nhỉ.”

Aura hoàng kim bắn xuống người Redika, cơ thể hắn phát nổ chứ không phải đơn thuần bị chém nữa. Cale nhìn thấy Choi Han và cá coi lùi về phía sau, aura đen của cậu ta bay lên cao.

Thế nhưng aura đen không chạm tới thương sĩ và kiếm sĩ ở trên không.

Choi Han đanh mặt lại và định vung một đường kiếm. Còn Rosalyn thì từ từ bay lên trên không. Hai người họ thoáng liếc mắt về phía Cale nhưng họ không gọi Cale vì cậu đang trốn sau lưng cá voi.

Cuộc đối đầu trong im lặng lại tiếp diễn. À không, tiếng kêu gào của lũ thuộc hạ vẫn thế và cả âm thanh con tàu bốc cháy cũng rất ồn.

Khi mà trận chiến chuẩn bị bắt đầu lần nữa.

Lúc ấy.

Soạtttt---

Tiếng rẽ nước phát ra. Witira cũng như một vài người cá voi khác đang hướng về nơi này.

“Tiếc thật đấy.” Kiếm sĩ lên tiếng.

“Bởi thế mà anh mới bảo chúng ta hãy bỏ trốn.”

Gã thương sĩ đáp lại bằng giọng nói đầy bực dọc và rồi hắn nhìn những người đeo mặt nạ, Choi Han, Rosalyn, lũ trẻ tộc sói.

“Chẳng biết bọn chúng là ai.”

“Nếu tò mò thì đấu một trận chứ?”

Dù nghe thấy Rosalyn nói vậy nhưng gã thương sĩ nhìn mana xanh đang xoáy trong lòng bàn tay của cô và lắc đầu.

“Giỏi lắm cũng chỉ có thể hòa.”

Xoẹttttttt! Quoành!

Cái roi màu xanh khổng lồ vung xuống mặt biển. Và đồng thời Witira lấy chấn động ấy làm lực để vụt lên trên không. Gã thương sĩ nắm trong tay cuộn giấy ma thuật. Cuộn giấy ấy tỏa ánh sáng ngũ sắc chứng tỏ rằng nó đã được phủ bột đá ma thuật thượng cấp.

“Không được!”

Rosalyn cũng theo Witira hướng về phía bọn chúng. Aura đen của Choi Han phóng về phía bọn chúng như một viên đạn. Và khi ấy.

Roạcc. Cuộn giấy ma thuật bị xé, cùng lúc ấy gã thương sĩ và ả kiếm sĩ dần trở nên trong suốt. Đó là cuộn giấy ma thuật dịch chuyển với cự ly dài nhất. Kiếm sĩ tóc vàng hơi cau mày và dùng aura hoàng kim của mình để triệt tiêu aura của Choi Han. Một vụ nổ bé xảy ra, khi ấy cô ta nhìn Choi Han và Rosalyn, rồi vẫy tay.

“Tạm biệt những kẻ không quen.”

Rồi cô ta cười với Witira, người đang vụt lên trên không với vẻ mặt man rợ.

“Đáng thương thật.”

Witira nhăn mặt lại.

Rẹt rẹt rẹt.

Tạp âm đặc thù khi cuộn giấy ma thuật hoạt động bắt đầu phát ra và hình dáng của hai người bọn họ mờ đi và gần như biến mất. Cảnh ấy khiến cho Cale không nói được gì.

Cái cảnh rút lui kiểu mẫu của vai phản diện này là sao chứ.

Vậy có một thứ mà tất cả đều đã xem nhẹ.

“Hự!”

Máu trào ra từ miệng của gã thương sĩ ma thuật. Có một mũi tên xuyên qua bụng hắn. Một mũi tên mana bé xuyên qua bụng hắn từ phía sau và đang xoay tròn. Vết thương dần dần lớn hơn.

“Anh ơi! C, cái lũ này!”

Nữ nhân tóc vàng nãy còn thản nhiên nhưng giờ trong ánh mắt của cô ta xuất hiện sự phẫn nộ.

Rẹt rẹt rẹtㅡ

Thế nhưng, ma thuật của cuộn giấy đã được thi triển xong và bọn họ hoàn toàn biến mất.

Không còn nghe thấy tạp âm từ cuộn giấy nữa.

“Ah.”

Rosalyn thốt lên và cái roi của Witira thì vụt qua nơi mà bọn chúng vừa biến mất. Choi Han cắn môi và nhìn về nơi chỉ còn lại khối thịt của Redika.

Khi ấy Cale thò đầu ra từ sau lưng của Archie, cậu nghe thấy một giọng nói.

“Ta đã làm đấy.”

Raon thản nhiên nói.

“Dù có trị liệu thì vết tích của mana vẫn còn lưu lại trong cơ thể của gã thương sĩ ma thuật ấy. Không phải Rồng thì không phát hiện được đâu. Lần tới nếu hắn mà bén mảng đến gần thì sẽ bị ta giết chết.”

Tất cả đã xem nhẹ Raon. Lưng của Archie rung lên. Cale vỗ tay.

“Raon thật vĩ đại quá!”

Nếu có thể phát hiện được khi hắn tới gần thì sẽ có phương án để đối phó dù tổ chức bí ẩn có tiếp cận. Tất nhiên là sẽ không có chuyện phải đụng độ với bọn chúng thêm nữa vì chúng không biết gì về danh tính của nhóm Cale.

Nhưng càng biết được nhiều phương án thì càng tốt.

“Đúng thế. Ta rất vĩ đại.”

Raon nhún vai. Với cả Raon có lý do để lưu lại dấu vết của mana vào người thương sĩ. Khi thấy hai kẻ kia nó đã biết được rằng có rất nhiều kẻ mạnh trong tổ chức ấy. Rồng rất thích những trận chiến mang tính áp đảo.

“...ta sẽ đợi tới lúc mình lớn thêm chút nữa.”

“Hửm? Bảo gì cơ?”

“Không có gì, nhân loại”

Cale không nghe thấy rõ, nhưng Archie, kẻ không biết đầu đuôi câu chuyện lại nghe thấy. Archie cảm nhận được sự bất an không rõ là gì. Con rồng trước mắt hắn vẫn còn bé, nhưng hắn lại nghĩ tới câu chuyện về những con rồng trưởng thành biết sử dụng Hơi Thở Của Rồng.

Câu chuyện nói rằng khi Rồng trưởng thành tức điên lên thì lịch sử của lục địa sẽ bị thay đổi là câu chuyện nổi tiếng được truyền lại từ thế hệ này qua thế hệ khác trong Tộc Cá Voi.

Cale chậm rãi bước đi về bờ biển.

Khi mà mặt nước chỉ còn tới cổ chân thì Witira tới cạnh Cale. Tất nhiên là có hai thuộc hạ theo sau cô.

“Xin lỗi thiếu gia. Vì phải xử lý lũ Nhân Ngư mà cũng tôi không thể giúp được.”

“Không sao. Dẫu sao thì cũng không tới mức mà chúng tôi không thể lo liệu được.”

“Chúng tôi sẽ xử lý những chuyện còn lại.”

“Vậy đi.”

Cale gật đầu và bước tiếp về phía bờ biển. Thấy vẻ mặt không vui của Cale, Witira cảm thấy có lỗi. Cô có cảm giác như nhóm của Cale đã vướng phải một chuyện chẳng được lợi ích gì.

Bởi vậy mà cô lập tức sai thuộc hạ đưa thứ Cale yêu cầu tới cho cậu.

“Thiếu gia, chúng tôi đã đem về rồi.”

“Oh. Mm. Thế à.”

Xác của nhân ngư. Và còn là một cái xác rất sạch đẹp như còn sống.

Cale đã yêu cầu Witira mang kẻ mạnh nhất trong số những Nhân Ngư hấp thụ Tử mana tới cho cậu.

“Ai thế?”

“Là hoàng tộc.”

Cale không ngờ là cô ta lại dẫn hoàng tộc của nhân ngư tới. Và lại còn là xác chết nữa.

“Được rồi. Chúng ta có thể khử độc ngay bây giờ.”

Dùng máu của bất cứ Nhân Ngư nào cũng có thể khử được độc nhưng nếu đã thế này thì sử dụng máu với đặc tính mạnh nhất để khử độc thì sẽ có ích cho việc điều trị sau này.

Độc của Ron không tiến triển xấu đi nhưng ông ta đã bị dính độc trong thời gian dài. Bởi thế nên Cale muốn chữa cho ông ta lành hẳn không để lại sẹo. Cũng vì thế mà Cale mới nhờ Witira làm việc này, bởi vì nhóm của cậu cần phải giấu thân phận.

‘Cánh tay thì hiện giờ chưa có cách nào.’

Dù bị cắt mất nhưng nếu có cánh tay thì vẫn trị liệu được. Nhưng cánh tay đó đã mất và dù có tìm lại được thì cũng đã thối rữa vì đã qua một thời gian quá lâu.

‘.....cũng có một cách.’

Cánh tay thật thì hết cách nhưng thứ tương tự thì có thể.

Necromancer. Những kẻ điều khiển xác chết. Bọn họ vừa là những học giả uyên bác về giải phẫu vừa là những kỹ sư. Nếu không gọi họ là kỹ sư thì thật lạ thường, bởi vì họ là người lắp ráp lại những xác chết và sử dụng.

Chắc chắn Necromancer được cho là đã biến mất ấy có tồn tại ở Tây đại lục.

‘Vấn đề là mình không biết Necromancer ở đâu.’

Vào lúc này Cale không biết được Necromancer đang ở đâu. Vậy nên cậu quyết định dời chuyện đó lại sau.

“Chỉ huy chiến trận Archie và các cá voi sẽ đưa mọi người tới đảo Hais 1.”

“Ừ. Các người vẫn còn việc phải làm nhỉ?”

Nhân Ngư đã mất đi quân hỗ trợ. Tộc Cá Voi sẽ không bỏ lỡ cơ hội này. Bởi thế mà Vua Cá Voi Shickler không tới đây mà đang truy đuổi lũ Ngân Ngư.

“Vâng, bọn chúng đã bỏ trốn về phía đông. Chúng tôi phải truy đổi bọn chúng tới cùng chứ.”

Truy đuổi tới cùng. Từ ngữ ấy mới man rợ làm sao. Cale không nghĩ gì mà hỏi Witira.

“Tính xóa sổ hết toàn bộ Nhân Ngư sao?”

“Không đâu. Nghe có hơi buồn cười nhưng nếu bọn chúng chết hết thì hệ sinh thái sẽ suy tàn. Phải giữ chúng sống để cai trị chứ.”

“.....Tộc Cá Voi đúng là chủng tộc đáng sợ.”

Witira không trả lời mà chỉ mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Cale thấy không thoải mái. Dù đấy không phải lời mà người đã giúp cá voi phá hủy cả một hòn đảo có thể nói ra, nhưng Tộc Cá Voi có xu hướng nghĩ rằng bản thân chúng là chủng tộc cấp cao.

Đặt mình vào vị trí của Nhân Ngư thì hẳn họ rất căm ghét Tộc Cá Voi thống trị biển cả trên danh nghĩa yêu chuộng hòa bình.

Dù Cale vẫn luôn thấy vậy, nhưng khi nhìn nhận vấn đề theo hướng khác thì điều nhìn thấy được cũng sẽ khác di.

‘Cũng chẳng phải việc của mình.’

Cale là kiểu người hành động vì lợi ích của bản thân. Chuyện như thế không phải thứ mà Cale để tâm.

“Vậy thì tôi đi đây. Chúng tôi hơi vội.”



Đã tìm được nguyên liệu nên giờ cần phải điều trị ngay cho Ron.

Khi đến đảo Hais 1, Cale lập tức vén tấm vải che cửa và đi vào trong.

“Ron.”

“Thiếu gia-nim.”

Beacrox đứng dậy thay Ron. Beacrox lặng im khi nhìn thấy xác Nhân Ngư mà Choi Han và Hilsman bê vào.

Ron đang ngủ. Sát thủ già hiện không thể cảm nhận được sự hiện diện của con người.

Haa, Cale thở dài. Những lọ nước phục hồi thượng cấp chất như núi bên cạnh giường bệnh của Ron.

“Beacrox, vén chăn lên.”

“Vâng.”

“Cho ta mượn đôi găng tay.”

Beacrox sững lại khi đang vén chăn ở phần bị trúng độc lên. Hắn không nhìn Cale mà hỏi.

“......ngài sẽ trực tiếp làm sao?”

Beacrox trầm ngâm nhìn khuôn mặt của cha mình. Chuyện mà cha kể cho anh nghe còn vẫn luẩn quẩn bên tai. Khi còn thức giấc, Ron đã kể cho Beacrox biết Arm mạnh như thế nào.

Khi ấy, anh nghe thấy câu trả lời điềm nhiên của Cale.

“Ừ. Ta phải làm chứ.”

Beacrox lấy đôi găng tay trắng ra và đưa cho Cale. Cale đeo găng tay vào và xem xét phần bị trúng độc trên cơ thể Ron. Chắn hẳn là do liên tục sử dụng nước phục hồi nên chất độc vẫn chưa triển xấu.

Cale ra hiệu cho Choi Han và Hilsman mang cái xác tới gần. Cái bóng của xác chết phủ lên người Ron. Cale lấy dao găm ra và cắt vào cái xác nhân ngư thuộc hoàng tộc.

Lộp, bộp.

Một hai giọt máu nhỏ xuống và rồi máu tuôn ra. Cale điều chỉnh cái xác mà Choi Han đang giữ để cho máu nhỏ xuống hông và bắp đùi của Ron. Rồi cậu cứa dao vào chỗ khác trên cái xác và bôi máu của Nhân Ngư lên những phần lân cận vùng bị nhiễm độc.

“Beacrox, đổ nước phục hồi thượng cấp đi.”

“Vâng.”

Siiiiiiizzle.

Nước phục hồi, máu Nhân Ngư và độc của Nhân Ngư. Âm thanh phát ra khi ba thứ ấy trộn lẫn với nhau. Vậy nhưng độc của Nhân Ngư nhanh chóng bị bốc hơi bởi máu và nước phục hồi.

“Ưuhhh. Ughh.”

Ron rên rỉ. Mi mắt của ông ấy đang run lên. Bởi vì thứ độc bám dính của Nhân Ngư đang biến mất dần.

Ron từ từ mở mắt ra.

“Cậu chủ.”

“Đừng có nói. Ta đang bận.”

Ron không phục tùng lời Cale nói mà hỏi cậu.

“Cậu chủ đang xử lý độc sao?”

“Ừ”

Sau khi xác nhận là thứ độc nhão nhoét bám dính lấy cơ thể Ron đã biến mất thì Cale mới nhìn Ron.

“Trước hết thì đã trị độc xong rồi. Giờ có thể bắt đầu điều trị vết thương.”

“Vậy sao.”

Cale cởi đôi găng tay trắng dính máu của Nhân Ngư ra và ném vào bếp than.

“Ron.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Ron nhìn Cale. Không chỉ mình Ron mà con trai ông, Beacrox cũng đang nhìn Cale.

“Giờ không còn kẻ nào ở tổ chức ấy biết mặt ông nữa. Hiểu ý ta là gì chứ?”

Cale rời mắt khỏi bếp than và nhìn Ron rồi nói.

“Bảo ông hãy về nhà đi đấy.”

Độc đã được xử lý.

Kẻ khiến tay ông thành thế này giờ đã không còn trên thế gian này.

Bởi vậy nên hãy quay trở về gia tộc Henituse.

Nhà. Nghe thấy từ ngữ ấy, Ron từ từ nhắm mắt lại.

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Nghe thấy cậu trả lời của Ron, Cale gật đầu và vỗ vai Beacrox. Beacrox đã nắm chặt lấy tay Ron từ lúc nãy tới giờ.

“Khi về tới nhà sẽ lập tức điều trị cho Ron.”

Cale để lại câu nói ấy và rời khỏi căn lều. Cậu nhìn thấy bầu trời rộng lớn trên biển. Sau một ngày vất vả thì màn đêm đã tìm tới. Bầu trời đêm trên biển quả thực có sức mạnh khiến cho con người thấy nhẹ lòng.

“Giờ thì có thể nghỉ ngơi được rồi.”

Cale mỉm cười.

Từ giờ cần phải để ý tới việc điều trị của Ron cũng như việc hồi phục chức năng. Nhưng ít nhất thì bây giờ ông ấy đã sống sót.

Giờ thì cậu có thể tận hưởng cuộc sống ăn không ngồi rồi trong thời gian tới ở lãnh địa.



***



“Thiếu gia-nim, ngài đã về rồi sao!”

“Lâu ngày không gặp, Hans.”

Hans chào đón Cale trở về bằng khuôn mặt mừng rỡ.

“Mm, thiếu gia-nim. Ron-ssi thế nào rồi ạ?”

“Đã trị độc xong rồi.”

“Ôi, chúa ơi. Cảm tạ thiếu gia!”

“Sao lại đi cảm ơn ta. Không có chuyện gì xảy ra trong lãnh địa chứ?”

“Vâng, không có chuyện gì hết ạ.”

Cale nhìn thấy vẻ mặt không chút lo lắng nào của Hans và tin tưởng vào cuộc sống nhàn hạ sẽ diễn ra dài nhất là 1 năm của mình.

Phải, cậu đã tưởng là như thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK