Hửng đông chim hót líu lo bên đường, ánh bình minh nhàn nhạt chiếu lên những giọt sương long lanh trong vắt.
Sáng sớm, trong Quần Phương lâu ở phía tây nam trấn Thanh Tập một mảnh tĩnh mịch. Tú bà, các cô nương bận rộn cả một buối tối, lúc này khách nhân đều đã cất bước ra về, liền trở lại phòng nghỉ ngơi ngủ bù, chỉ còn một gã quy nô đang quét dọn một đám hỗn độn bỏ lại trong đại sảnh tối qua.
Đột nhiên, bên ngoài cửa lớn vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, gã quy nô ngáp một tiếng, tức tối quát lên: “Gõ cái gì mà gõ, đã đóng cửa rồi, buổi tối quay lại đi!”.
Nhưng tiếng gõ cửa chẳng những không ngừng, ngược lại còn dồn dập hơn mấy phần.
“Bà nó, là tên khỉ loi choi mắt ngắn nào thế, sáng sớm ngày ra đã cuống lên đi kỹ viện rồi...”, gã quy nô vừa ngáp một cái, vừa làu bàu đi ra, mở cửa nói: “Đến đây, đến đây, đừng gõ nữa, muốn đòi mạng sao, thật là!”.
Cánh cửa chầm chậm mở ra, chỉ thấy bên ngoài có hai người đang đứng, đều vận quần áo sai vặt. Người bên trái, thân hình nhỏ gầy, mắt nhỏ dài mày rậm, dáng vẻ rất không thu hút, còn người bên phải, tuy nhìn qua chỉ mới tầm mười một, mười hai tuổi, đầu cũng chỉ đứng đến tai gã sai vặt bên cạnh, nhưng thu hút hơn nhiều, đôi mắt to trong sáng lấp lánh, trông hệt như trái nho tươi ngon mọng nước vậy, da mặt thì cứ như thoa phấn, vừa trắng vừa mịn, tuy mặt mũi cau có nhưng dáng dấp nhỏ xinh, đến cả Xuân Đào tỷ đẹp nhất trong Quần Phương viện cũng phải nhường mấy phần.
“Hai vị là...”, gã quy nô ngập ngừng hỏi.
“Vị tiểu ca này, đây có phải Quần Phương lâu không?”, tên sai vặt mắt nhỏ vẻ mặt tươi cười hỏi.
“Trên cửa chẳng phải đã viết rõ ràng đấy thôi?”, gã quy nô không vui đáp.
Sai vặt mắt nhỏ kia lại cười nói: “Quả nhiên là Quần Phương lâu, to nhất, đỏ nhất, có các cô nương xinh đẹp nhất trấn Thanh Tập, ngay cả tiểu ca trông cửa cũng có khí thế như vậy, đúng thực trăm nghe không bằng một thấy!”.
Gã sai vặt mắt to bên trái liếc sai vặt mắt nhỏ một cái, mũi hừ lạnh một tiếng.
Gã quy nô nghe vậy, nhất thời vui vẻ ra mặt, hảo cảm dành cho tên sai vặt mắt nhỏ diện mạo chẳng lấy gì làm thu hút này cũng tăng lên không ít: “Trời ơi, vị đại gia này thật là có con mắt tinh tường, quá khen rồi, quá khen rồi! Chẳng biết các vị sáng sớm đến Quần Phương lâu là...”.
“Ai da, xem vị tiểu ca này hỏi kìa, đến Quần Phương lâu đương nhiên là để tìm các cô nương vui vẻ rồi!”, sai vặt mắt nhỏ cười nói.
“Tìm các cô nương vui vẻ?”, gã quy nô hai mắt trợn to, nhìn hai người một chút, nói vẻ nghi hoặc, “Với tuổi tác hai vị, cách ăn vận...”.
“Đương nhiên không phải là hai chúng tôi, là công tử nhà chúng tôi!”, sai vặt mắt nhỏ nói.
“Công tử?”, gã quy nô ló đầu ra ngó xung quanh, “Không biết công tử nhà các vị là...”.
“Công tử nhà chúng tôi không phải đang ở sau lưng tôi...”, sai vặt mắt nhỏ quay đầu lại nhìn thì thấy phía sau không một bóng người, đôi mắt nhỏ hơi híp lại, đột nhiên hai tay chống nạnh, đề tiếng hô lên: “Đã đến Quần Phương lâu rồi, công tử, chớ để lỡ đại sự...”.
Một tiếng hô này dọa cho gã quy nô giật mình hoảng sợ, lòng thầm nghĩ: Không ngờ tên sai vặt này thoạt nhìn thì gầy tong teo, mà cổ họng lại lớn đến vậy, tiếng hô này, phỏng chừng người ở ba con đường xung quanh đây cũng có thể nghe thấy.
Lời còn chưa dứt, gã quy nô cảm thấy hoa mắt, phía trước thình lình xuất hiện một bóng người.
“Không phải ta đang ở đây sao.” Người tới chất giọng hệt như loại mỹ tửu nồng đượm nhất trong Quần Phương viện, ngất ngây say đắm lòng người.
Gã quy nô định thần nhìn kỹ, nhất thời mắt trợn tròn mồm há hốc, ngẩn ngơ.
Chỉ thấy vị công tử trước mắt này, một thân y phục thuần màu tuyết trắng, không nhiễm chút bụi trần, đế giày cũng trắng, như bước mây, đạp trăng, tóc đen, dây buộc tóc màu bạc, đen trắng rõ ràng hệt như bức tranh thủy mặc, dưới hàng lông mày dài là đôi mắt hoa đào, liếc một cái, ý xuân dạt dào, phong tình phơi phới chẳng thể diễn tả bằng lời, thực giống như tiên tử từ trong tranh bước ra.
Gã quy nô bị công tử tuấn mỹ trước mắt mê hoặc tâm thần, lại không phát hiện ra gã sai vặt mắt to kia cũng mang nét mặt giật mình, kinh ngạc.
Tên sai vặt mắt nhỏ thấy dáng vẻ hai người như vậy, ý cười trên mặt lại càng tăng thêm, nói với gã quy nô: “Vị tiểu ca này, công tử nhà tôi tới là để bàn một vụ làm ăn lớn, phiền tiểu ca mời ma ma của Quần Phương lâu ra đón khách”.
Gã quy nô kia lúc này mới hoàn hồn trở lại, cúi gập người nói: “Vâng vâng vâng, tiểu nhân đi ngay, đi ngay đây!”. Nói đoạn, gã quy nô liền chạy vụt vào trong như một làn khói.
Công tử áo trắng đánh giá xung quanh một lượt, không khỏi có chút cười khổ, hướng sai vặt mắt nhỏ hỏi: “Tiểu Kim, ngươi để Bạch mỗ áo quần là lượt một phen, mặc cho ngươi sai phái, chẳng lẽ là để Bạch mỗ đi chơi kỹ viện?”.
Kim Kiền đóng giả thành tên sai vặt ôm quyền đáp: “Ngũ gia thật thông tuệ”.
Nét cười khổ trên mặt Bạch Ngọc Đường càng sâu: “Dám hỏi Kim hiệu úy, việc đi chơi kỹ viện này cùng với ‘Mỹ nhân kế’ mà Kim hiệu úy nói có liên quan không?”.
“Đương nhiên là có”, Kim Kiền gật mạnh đầu.
Bạch Ngọc Đường đảo mắt, nghĩ một chút, gật đầu nói: “Cũng được, nơi thâm sơn cùng cốc, nếu muốn tìm mấy mỹ nhân tới giúp đỡ, e là cũng chỉ có thể đến nơi gió trăng này thôi”.
“Ngũ gia hiểu được thì tốt, hiểu được thì tốt”, Kim Kiền tiếp tục gật đầu, “Mỹ nhân kế này thành hay bại, chỉ có thể trông vào bản lĩnh của Bạch ngũ gia ngài thôi!”.
“Bản lĩnh của ta?”, trong đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường lóe lên tinh quang, nhìn chằm chằm vào Kim Kiền, trầm giọng nói: “Tiểu Kim, chắc không phải ngươi lại nghĩ ra cái chủ ý ôi thiu nào để hãm hại Bạch Ngũ gia ta chứ?”.
“Ngũ gia nói đùa rồi!”, Kim Kiền vội vàng xua tay nói, “Cho dù có cho tôi mượn tám, mười lá gan tôi cũng không dám! Lát nữa, Ngũ gia ngài cái gì cũng không cần quan tâm, chỉ cần ngồi một chỗ uống trà, ngắm mỹ nữ là được”.
“Thật chỉ đơn giản như vậy?”, Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Đương nhiên là thật, đương nhiên là thật!”, Kim Kiền gật mạnh đầu, “Nếu Ngũ gia ngài có thể phụ họa tôi vài câu thì càng tốt”.
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Kim Kiền, lát sau, mới bán tín bán nghi gật đầu.
“Đa tạ Ngũ gia!”, Kim Kiền ôm quyền nói.
Lúc này Bạch Ngọc Đường mới rời ánh mắt khỏi người Kim Kiền, lại nhìn gã sai vặt mắt to bên cạnh vẫn còn đang trong cơn chấn động, kinh ngạc, vỗ một cái thật mạnh lên đầu gã sai vặt, nói: “Tiểu Dật, ngẩn ngơ cái gì đấy?!”.
Lúc này Tiểu Dật mới tỉnh lại trong cơn chấn động, quay đầu sang Kim Kiền, xác nhận nói: “Chẳng lẽ là...hắn, hắn chính là cái gã mặt có nốt ruồi...”.
“Hả?”, Kim Kiền đóng giả làm sai vặt ngơ ngác, chớp chớp mắt, lúc này mới nhớ ra đây là lần đầu tiên Tiểu Dật trông thấy diện mạo nguyên bản của chuột bạch, lòng thầm nghĩ: Chậc chậc, vốn là hóa trang thành má mì mặt mụn ruồi, chớp mắt một cái đã biến thành Hằng Nga hạ phạm, chấn động tâm lý này có khả năng hơi lớn, ôi chao, không nên tạo thành ám ảnh tâm lý gì đó cho tiểu chính thái này thì tốt hơn.
“Cái gì mà kêu là trên mặt có nốt ruồi?”, Bạch Ngọc Đường lại vỗ vào trán Tiểu Dật một cái, “Gọi ta là Ngũ gia!”.
Tiểu Dật ôm trán, tức tối quay đầu đi, lẩm bẩm: “Một đại nam nhân dáng dấp còn đẹp hơn các cô nương, cũng không ngại mất mặt, lại còn đi rêu rao khắp nơi...”.
“Ngươi – nói – cái – gì?”, Bạch Ngọc Đường hai tay nhéo mặt Tiểu Dật, dùng sức kéo sang hai bên nói, “Có gan nói lại lần nữa xem!”.
Tiểu Dật thấy gương mặt tuấn tú hệt như La Sát trước mặt, lời ra đến miệng cuối cùng lại nuốt trở về. Đúng lúc này, một âm thanh the thé cao vút truyền ra từ trong Quần Phương lâu.
“Ai u, là vị khách quý nào tới vậy? Xem mấy tên tiểu tử thối các ngươi kìa, chẳng biết tiếp đón khách gì cả, lại để cho ba vị khách quý đứng ngoài cửa dang nắng, nhanh lên, mời vào trong, mời vào trong!”
Theo tiếng nói, liền thấy ‘một cục son phấn’ xanh xanh đỏ đỏ nhào đến, trong tay vung vẩy một chiếc khăn đỏ chót, lắc trái lắc phải, mùi hương sực nức bốn phía, xông thẳng lên đầu.
“Ôi chao ơi, ba vị đại gia, mời vào...”, tú bà nhào đến trước mặt ba người, vừa thấy tướng mạo Bạch Ngọc Đường, nửa câu sau liền kẹt trong cổ họng, khăn tay cũng rơi xuống đất, người thì ngẩn ngơ, chỉ biết trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.
Tú bà sững người, lại khiến cho ba người nhìn rõ dáng dấp của bà ta. Chỉ thấy tú bà này, đầu cài một bông hồng đỏ chót, mặt trát ba tầng phấn trắng, hai dấu tròn tròn đỏ đỏ mỗi cái nằm một bên má, áo quần thì lòe loẹt sặc sỡ, đúng là dáng vẻ vội đi dự tiệc vui, có điều tiệc này vui quá, một nốt ruồi to đen sì nằm bên cánh mũi phải trên mép tú bà, trùng hợp thay còn có một sợi lông đen cắm trên đó, vị trí, hình dáng, màu sắc, độ to nhỏ, phong vận, ngay cái phong tình nổi bật lên qua từng nhịp rung rung của sợi lông khi tú bà thở cũng đều giống y hệt Bạch Ngọc Đường trước đó, chẳng mảy may khác biệt.
Bạch Ngọc Đường toàn thân cứng đờ, da mặt giật giật không ngừng.
Hai mắt tú bà sáng trưng, hai gò má đỏ ửng căng nứt cả phấn.
Một công tử tuấn tú thong dong, một tú bà kỹ viện, cứ đứng thẳng đơ trước cửa Quần Phương viện, bốn mắt nhìn nhau, mắt đưa đi mày đánh lại.
“Phụt”, Kim Kiền bật ra nửa tiếng cười, liền vội vàng bịt miệng lại, toàn thân run rẩy không ngừng.
“Phụt...Ha ha...”, Tiểu Dật vừa cười được hai tiếng, lại bị Bạch Ngọc Đường trừng mắt đe dọa liền im bặt.
Có điều hai âm thanh khác lạ đã phá vỡ cục diện ‘bế tắc’ vừa rồi.
“Ôi chao ơi, nom vị công tử tuấn tú này kìa, còn đẹp hơn cả người trong tranh!”, chiếc khăn trong tay tú bà đã rơi xuống đất, nhưng đôi tay kia so với khăn còn vung vẩy uốn éo hơn, trườn bên nọ quấn bên kia sờ mó trên người Bạch Ngọc Đường.
Đáng tiếc, đầu ngón tay tú bà còn chưa chạm được vào mép áo Bạch Ngọc Đường, thân hình trước mắt chợt nháng lên một cái, Bạch Ngọc Đường đã lắc mình tiến vào Quần Phương lâu, sau lưng cơ hồ còn cuộn lên một trận khói bụi. Tú bà nhất thời đờ người ngay tại cửa.
Kim Kiền nhịn cười tới nỗi cơ thịt co giật như bị chuột rút, vội vàng tiến lên dàn hòa: “Vị ma ma này, công tử nhà tôi hôm nay tới là để bàn một vụ làm ăn lớn, mong ma ma đi mời các cô nương xuống tiếp khách”.
“A! Đúng đúng đúng!”, tú bà vội gật đầu, cúi người nhặt chiếc khăn rơi trên đất lên, vừa đi vào trong đại sảnh vừa vung vẩy khăn, cao giọng hô lên: “Các con đâu, khách quý đến rồi, ra cả đây tiếp khách đi nào!”.
Chất giọng cao quãng tám nhất thời vang vọng từng ngóc ngách trong Quần Phương lâu. Một lát sau, đã nghe thấy tiếng oán giận nũng nịu vang lên khắp trên lầu, trong viện, ngoài viện.
“Hôm nay có chuyện gì vậy? Sao mới sáng sớm đã có người đến?”
“Khó khăn lắm mới ngủ được một chút, lại bị kêu dậy, còn để cho người ta sống nữa không!”
“Là tên quỷ chết tiệt nào thế? Gấp như khỉ ấy.”
Không bao lâu sau, liền thấy mười mấy nữ tử trẻ tuối từ trong viện đi ra, người nào người nấy lộ nửa ngực, búi tóc không chỉnh tề, hai mắt hơi đỏ, mặt tràn ngập vẻ không tình nguyện.
Bạch Ngọc Đường, Kim Kiền liếc thấy từ xa, liền sững sờ. Đây, đây chính là tiêu chuẩn cao nhất của các cô nương thanh lâu trấn Thanh Tập sao? Nhiều lắm cũng chỉ được tính là ngũ quan đoan chính mà thôi.
Kỳ thực các cô nương của Quần Phương viện cũng được coi là có vài phần tư sắc, chí ít cũng không mắt lác miệng méo, mũi tẹt răng đen, nhưng lúc này đứng trước Bạch Ngọc Đường phong tư hơn người lại càng làm nổi bật vẻ tục không chịu được của các cô em nhà quê thôn dã.
Tiểu Dật đánh mắt hết từ các cô nương lại sang Bạch Ngọc Đường mấy lượt, cười nhạo nói: “Kẻ đi chơi kỹ viện vậy mà dáng vẻ lại còn đẹp hơn cả kỹ nữ, cái thế đạo này thật là...”.
Bạch Ngọc Đường sắc mặt cứng đờ, trừng mắt với Tiểu Dật một cái, lại dùng khóe mắt liếc Kim Kiền, thầm nghĩ: Tư sắc loại này mà cũng có thể dùng ‘Mỹ nhân kế’?
Kim Kiền xoa cằm quét mắt một vòng, lẩm bẩm: “Quả nhiên là thanh lâu kỹ viện nơi khỉ ho cò gáy, trình độ này thôi thì cũng tạm chấp nhận được, chẳng qua quý ở số lượng đông đảo, cả đám cô nương đều đứng lên giúp đỡ, coi như cũng đủ phân lượng...”.
Bạch Ngọc Đường da mặt giật giật, đang muốn nói cái gì đó, lại bị tiếng gọi của tú bà cắt ngang: “Sao còn đứng thẫn thờ ở đó làm gì? Không mau mau chiêu đãi khách quý!”
“Ôi, sáng sớm ngày ra, có thể có khách quý gì chứ? Chắc không phải đến phá nơi này chứ”, một cô nương áo đỏ vừa dùng chiếc quạt tròn che miệng ngáp, vừa nói vẻ tức giận.
“Xuân Đào ngoan của ta, con hãy mở to mắt ra mà nhìn cho rõ, vị này nếu không được tính là khách quý, thì trong Quần Phương lâu của chúng ta sẽ chẳng có khách quý đâu”, tú bà chỉ vào Bạch Ngọc Đường đang ngồi thưởng trà ngay giữa chính sảnh nói.
“Ôi...khách quý nào mà có thể...” Tất cả thanh âm liền biến mất khi các cô nương nhìn thấy bóng áo trắng trong chính sảnh.
Chỉ thấy người trong chính sảnh, áo trắng thắng tuyết, mi mục như họa, thanh tao như quỳnh, mượt mà hơn ngọc, quả thực là tiên nhân giáng trần.
“Công tử!”
Đột nhiên, tiếng gọi yêu kiều cao vút lên, trong chớp mắt đã thấy chúng cô nương xông đến chỗ Bạch Ngọc Đường hệt như cơn gió, tốc độ cực nhanh, lướt đi vèo vèo, dáng vẻ dũng mãnh, cứ như là mãnh hổ hạ sơn, thuồng luồng rời biển vậy, sấn sổ chen lên đẩy cho tú bà và gã quy nô trước mặt Bạch Ngọc Đường lảo đảo mấy bước.
Tuy Bạch Ngọc Đường tự xưng là phong lưu trong thiên hạ duy chỉ mình ta, đã từng trải qua không ít những thế trận bướm ong rực rỡ, nhưng lúc này vừa thấy một đội quân má phấn, y phục không chỉnh tề, hai mắt phát ra ánh sáng đỏ lòm, đang giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía mình, cũng không khỏi chấn động tâm thần, nhanh như chớp đưa tay ra sau lưng chụp lấy Kim Kiền đẩy ra trước mặt làm lá chắn, mới coi như tránh được số kiếp bị đám nữ tử thanh lâu vật xuống đất.
Đáng thương cho Kim Kiền còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị một đám các cô nương vây quanh, xanh xanh đỏ đỏ hoa cả mắt, mũi thì sặc sụa mùi son phấn, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh.
“Khụ khụ khụ, các, các vị cô nương, chớ kích động như vậy, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói!”, cố sức ló đầu ra từ giữa đám phấn son, Kim Kiền vừa thở vừa duy trì trật tự nói.
Chậc, các cô nương trong khu đèn đỏ ở địa phương này tuy dung mạo không tính là tuyệt mỹ, nhưng tính cách nhiệt tình phóng khoáng này thật là...có khí phách...
Nhưng mười mấy cô nương nào có nghe được vào tai, vẫn cứ chen lấn xông lên trước, miệng thì yêu kiều kêu lên:
“Công tử, người ta chờ chàng lâu lắm rồi!”
“Công tử, là lần đầu tiên tới đây, hãy để người ta hầu hạ chàng chu đáo.”
“Công tử...”
“Công tử, người ta...”
Lại là một làn sóng phấn son công kích, Kim Kiền chỉ cảm thấy trước mặt tối sầm, cơ hồ như muốn ngạt thở té xỉu tới nơi, ngay lúc Kim Kiền sắp mất đi ý thức thì bỗng nghe tú bà gấp giọng hô: “Được rồi, lui cả xuống, tranh giành xô đẩy còn ra cái dạng gì nữa!”
Thế trận công kích chôn vùi Kim Kiền của các cô nương cuối cùng cũng dừng lại, tất cả đều lui ra.
“Khụ khụ...”, Kim Kiền ho khan một hồi, hai mắt dần khôi phục lại vẻ tỉnh táo.
“Để công tử cười chê rồi”, tú bà phất khăn lau lau trên mặt Kim Kiền, lại làm cho Kim Kiền hắt xì mấy cái liền, “Trấn Thanh Tập chúng tôi là địa phương nhỏ, hiểu biết nông cạn, nay gặp công tử như người trời, khó tránh khỏi...Ha ha, công tử đại nhân đại lượng, xin hãy bỏ quá cho, bỏ quá cho”.
“Không sao”, Bạch Ngọc Đường khoát tay, một tay mở quạt quạt cho bớt mồ hôi lạnh trên trán, tay kia nâng chén trà uống một ngụm cho bình tĩnh lại.
Chỉ một động tác nhỏ thôi lại khiến khắp Quần Phương lâu lao xao một trận.
“Công tử quả nhiên đại nhân đại lượng”, tú bà vui vẻ ra mặt, “Không biết công tử đây xưng hô thế nào, hôm nay tới Quần Phương lâu là...”.
Bạch Ngọc Đường dừng quạt, đôi mắt hoa đào liếc về phía Kim Kiền.
“Khụ khụ, hắt xì!”, Kim Kiền lau lau mũi, hắng giọng nói: “Công tử nhà tôi không tiện nói rõ danh xưng, hôm nay tới là muốn bàn một vụ làm ăn lớn với Quần Phương lâu”.
“Vụ làm ăn lớn?”, mắt tú bà sáng lên.
“Tối nay công tử nhà tôi muốn bao trọn Quần Phương lâu mở tiệc thiết đãi mấy vị bằng hữu.”
“Bao, bao trọn?”
Kim Kiền gật đầu.
Mắt tú bà lại càng sáng hơn, ánh mắt nhìn Bạch Ngọc Đường cứ hệt như nhìn thấy một đĩnh bạc lớn vậy, miệng lại nói: “Ôi chao ơi, làm như vậy không ổn lắm, Quần Phương lâu chúng tôi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng dù sao cũng được xem là thanh lâu nhất nhì trấn Thanh Tập, khách quen một đêm này đều...”.
“Về chuyện tiền bạc thì không cần phải lo lắng”, Kim Kiền ngẩng lên, móc từ trong ngực ra một tờ ngân phiếu vỗ lên mặt bàn, khí thế ngút trời nói: “Đây là một trăm lượng tiền đặt cọc, xin ma ma hãy nhận trước!”
Tờ ngân phiếu một trăm lượng vỗ lên mặt bàn nhẹ tênh, nhưng lại khiến cho hai người phía sau Kim Kiền sợ hãi đến ngẩn cả ra. Tiểu Dật kêu lên thất thanh, Bạch Ngọc Đường suýt thì phun ngụm trà trong miệng ra.
“Này! Anh!”, Tiểu Dật kéo Kim Kiền, trợn mắt nhìn.
“Khụ khụ, Tiểu Kim...”, Bạch Ngọc Đường giơ quạt lên, ngăn lại ánh mắt của chúng nhân trong Quần Phương viện, thấp giọng nói với Kim Kiền: “Một trăm lượng này là toàn bộ tài sản của chúng ta, bây giờ ngươi dùng ở kỹ viện thì lấy đâu tiền đi mua dược liệu?”.
Kim Kiền cũng cúi đầu, nhỏ giọng nói với hai người, “Đây chính là không thả con săn sắt sao bắt được con cá rô, là khoản bắt buộc phải tiêu, tuyệt đối không thể ít hơn!”.
“Nhưng...”, Bạch Ngọc Đường nghiến răng.
“Yên tâm đi, tôi bảo đảm, chắc chắn không có vấn đề gì!”, Kim Kiền vỗ ngực cam đoan, lại quay sang nói với tú bà: “Thế nào, chỗ tiền đặt cọc này ma ma vừa ý rồi chứ?”.
“Vừa ý, vừa ý rồi!”, tú bà chộp lấy tờ ngân phiếu, hí hửng cất vào người: “Dựa vào phong thái của công tử, đêm nay xin ngài hãy mặc sức tận hưởng, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng”.
Kim Kiền gật gật đầu: “Nếu đêm nay làm tốt, công tử nhà tôi nhất định sẽ không bạc đãi trên dưới Quần Phương viện, còn được trọng thưởng!”, ngưng một chút, sắc mặt sa sầm xuống, lại tiếp, “Nhưng nếu hầu hạ không chu đáo thì, hừ hừ...”.
Tú bà vừa nghe, liền cuống lên, vội nói: “Xem vị tiểu ca này nói kìa, nào có chứ, trong trấn Thanh Tập này Quần Phương lâu đứng thứ hai thì chẳng còn ai dám đứng thứ nhất nữa, trên dưới Quần Phương lâu chúng tôi nhất định sẽ hầu hạ chu đáo công tử và các bằng hữu của công tử”.
“Công tử nhà tôi cũng nghe tiếng Quần Phương lâu, vì mộ danh mà tới, hôm nay vừa gặp, các cô nương trong Quần Phương lâu đích thực là quốc sắc thiên hương, chỉ là...”, Kim Kiền nhíu mày.
“Chỉ là?”, tú bà và chúng cô nương đều vô cùng căng thẳng nhìn Kim Kiền.
“Chỉ là, mùi son phấn trên người các cô nương...”, Kim Kiền liếc Bạch Ngọc Đường, “Công tử nhà tôi từ nhỏ đã mắc bệnh không ngửi được mùi son phấn, vừa ngửi liền ho khan liên tục”.
“Hả?”, trên dưới Quần Phương lâu đều kinh ngạc vạn phần, “Có loại bệnh này sao?”
“Hả?”, đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường nhìn thẳng vào Kim Kiền, thầm nghĩ: Ngũ gia ta mắc loại bệnh này từ khi nào?
“Sặc!”, Tiểu Dật cười giễu: “Ngay cả bệnh cũng ẻo lả đàn bà như vậy”.
Kim Kiền xáp lại bên Bạch Ngọc Đường, vẻ mặt quan tâm: “Công tử, người đừng cố nhịn nữa, muốn ho thì hãy ho đi, tránh cho nín nhịn làm tổn hại thân thể”. Dứt lời, đôi mắt nhỏ nheo lại, nhìn thẳng vào Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chớp chớp mắt, lặng yên không có chút hành động nào. Đôi mắt nhỏ của Kim Kiền trợn trừng lên, sắc lẹm: Ngũ gia, nếu làm hỏng chuyện lớn, ngài không xong với tôi đâu!
Đôi mày lưỡi mác nhướng lên, lúc này Bạch Ngọc Đường mới rất không tình nguyện đưa chiếc quạt đến bên miệng, giả vờ ho hai tiếng, chả đau chả ngứa.
Kim Kiền quay đầu sang nói với chúng nhân Quần Phương lâu: “Công tử nhà tôi khi ho thì ho rất kịch liệt, lúc nào mặt cũng như bị sung huyết (gằn giọng nhấn mạnh), xé gan xé phổi (gằn giọng nhấn mạnh), vô cùng khổ sở”. Nói đoạn, lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu chân mày, chỉ đành âm thầm vận công bế khí, ép cho huyết khí dồn hết lên mặt, cố sức gang họng ho lên. Trong lúc nhất thời, chỉ có tiếng ho khan xé gan xé phổi của Bạch Ngọc Đường vang vọng trong Quần Phương lâu.
Hồi lâu, tiếng ho khan yếu dần, chỉ thấy gương mặt tuấn tú của Bạch Ngọc Đường đỏ tưng bừng, trong đôi mắt hoa đào còn ánh lệ lấp lánh, hé miệng thở hổn hển, chúng nhân chỉ cảm thấy trong lòng vang lên tiếng ‘ừng ực’, bất giác đều nuốt nước bọt.
“Vị, vị công tử này, không sao chứ?”
“Công tử...”
“Công tử...”
Các cô nương trong Quần Phương lâu vừa thấy dáng vẻ của vị công tử tuấn tú trước mặt như vậy, người nào người nấy đều chau mày ôm ngực, đau lòng vạn phần, chỉ hận bản thân không thể thay vị công tử áo trắng này chịu nỗi khổ sở giày vò, mắt rưng rưng những lệ, nhìn Bạch Ngọc Đường trao gửi tình ý thầm kín, nhìn tới nỗi Bạch Ngọc Đường phải cúi đầu ôm ngực, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng, trong lòng thầm thăm hỏi hết lượt mười tám đời tổ tông nhà Kim Kiền.
Ngược lại, Kim Kiền vô cùng hài lòng với biểu hiện của Bạch Ngọc Đường, quét mắt nhìn sắc mặt chúng nhân, thần sắc nghiêm trọng nói: “Cho nên, trong Quần Phương lâu tuyệt đối không được có mùi son phấn”.
Tú bà vội vàng gật đầu lia lịa như giã tỏi, nói: “Vâng vâng vâng, tuyệt đối không được có mùi phấn son...”, nói được nửa câu, tú bà bỗng hoàn hồn, vẻ mặt khó xử nói: “Nhưng chỗ chúng tôi là thanh lâu, mùi phấn son này...”.
“Ma ma cũng không cần quá lo lắng, tôi có một phương thuốc dùng để xông hương, bây giờ xông hương trong Quần Phương lâu, bốn canh giờ sau trong Quần Phương lâu nhất định sẽ không còn một chút mùi phấn son nào nữa.”
“Ôi chao, đa tạ vị tiểu ca này”, tú bà vội vàng cảm tạ, lại quay sang nói với gã quy nô bên cạnh: “Mau lên, đi đến y quán chiếu theo đơn này mà bốc thuốc”.
Gã quy nô nhận lấy đơn thuốc, chạy vụt ra ngoài.
Kim Kiền gật gật, ngoảnh đầu ôm quyền thi lễ với Bạch Ngọc Đường: “Công tử, tiểu nhân theo các cô nương đây đi mấy chỗ xem xem những nơi đó có cần phải bố trí gì không, về phần các món ăn tối nay, xin phiền công tử đích thân thương lượng với ma ma”.
Bạch Ngọc Đường đang bị ánh mắt của các cô nương nhìn chòng chọc khiến toàn thân ngứa ngáy khó chịu, lúc này vừa nghe thấy lời Kim Kiền tất nhiên là vui vẻ bằng lòng, vội vàng khoát tay ưng thuận: “Được”.
Nhưng chúng cô nương của Quần Phương lâu nghe vậy lại chẳng vui sướng bằng lòng tẹo nào, người nào cũng không tình nguyện rời khỏi vị công tử tuấn nhã này để đi theo một tên sai vặt gầy nhẳng.
“Chao ơi, chân người ta đang đau, không muốn phải đi đâu.”
“Trà của công tử đã nguội rồi, để người ta châm trà cho công tử.”
“Người ta...”
“Khụ khụ, các vị mỹ nhân tỷ tỷ...”, Kim Kiền đột nhiên cười nịnh, bước hai bước đến trước mặt chúng cô nương, thấp giọng nói: “Tiểu nhân theo hầu công tử đã nhiều năm, công tử thích cái gì, không thích cái gì, tiểu nhân đều nắm rõ như lòng bàn tay...”, nói đến đây, Kim Kiền còn làm ra vẻ rất thần bí nháy nháy mắt.
“Chao ơi, chân người ta đột nhiên hết đau rồi, người ta sẽ cùng vị tiểu ca đây đi dạo một vòng quanh Quần Phương lâu.”
“Trà của công tử đã được châm rồi, tiểu ca theo người ta đi thôi.”
“Tiểu ca, người ta...”
Xí xa xí xô, chúng cô nương lập tức vây quanh Kim Kiền, tiền hô hậu ủng mời Kim Kiền đi ra hậu viện Quần Phương lâu. Để lại ba người Bạch Ngọc Đường, tú bà, Tiểu Dật ngơ ngác nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là tú bà hoàn hồn trước tiên: “Vị công tử này, ngài xem các món ăn tối nay nên chuẩn bị như thế nào...”.
Bạch Ngọc Đường khoát tay, chặn lại nửa câu sau của tú bà, kéo Tiểu Dật đang ở phía sau đến bên cạnh, dặn dò: “Tiểu Dật, ngươi đi cùng Tiểu Kim xem thế nào”.
“Tôi?”, Tiểu Dật chỉ vào mình, kinh ngạc nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, lại kéo Tiểu Dật ghé vào bên cạnh mình, thấp giọng nói: “Tên tiểu tử kia chỉ có một mình, ta thực không yên tâm”.
“Không yên tâm?”, Tiểu Dật sửng sốt, lập tức khịt mũi nói: “Có cái gì mà không yên tâm nào? Tôi thấy tên tiểu tử đó rất quen thuộc với những nơi như thế này, căn bản không cần phải lo lắng”.
Bạch Ngọc Đường trợn trừng mắt, nhéo mặt Tiểu Dật: “Nói nhảm nhiều quá đấy, còn không đi mau!”.
“Xì, lẽ nào còn sợ các cô nương kia ăn thịt hắn?”, Tiểu Dật mặt không tình nguyện, làu bà làu bàu đi ra hậu viện.
Bạch Ngọc Đường thở dài, nhìn bóng lưng Tiểu Dật vỗ phạch một tiếng, mở quạt ra, vừa phe phẩy vừa lẩm bẩm tự nói một mình: “Nếu không phải con mèo thối kia ngàn dặn vạn dò rằng ta nhất định phải trông chừng cho tốt Kim hiệu úy của Khai Phong phủ bọn hắn, Ngũ gia ta mới lười đi quản loại việc rỗi hơi này”.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK