Tại hậu phương của Quân Đoàn Hai phe Dark Territory – đương đóng quân cách thung lũng, nơi mà những trận chiến khốc liệt vẫn đang tiếp diễn, khoảng 500 mel.
Một người phụ nữ cao trong trang phục hở hang đứng khoanh tay trước ngực trên tầng hai của cỗ xe ngựa bốn bánh, cỗ xe đủ hào nhoáng ngay cả khi thua kém chiếc chiến xa rồng đất của Hoàng Đế Vector. Một trong Thập Hầu của Hắc Giới, người đứng đầu của Guild Hắc Thuật Sư, D. I. L.
Thuật Sư truyền tin mặc đồ đen đứng chờ bên cạnh ả bèn ngước nhìn chủ nhân mà báo cáo bằng tông giọng thấp.
“Sigrosig-dono, Shibori-dono, và Kosogi-dono tất cả đều đã tử trận.”
Tức thì môi D. Nhếch lên và miệng thốt.
“Ugh, kém cỏi làm sao... Ta nghĩ lũ bán nhân ngu xuẩn đó chỉ có thể tiến xa đến thế là cùng.”
Ả liếc nhìn sợi dây chuyền lủng lẳng trên bộ ngực quyến rũ của mình. Với 12 viên đá gắn trên một chiếc vòng cổ màu bạc, nó là bảo vật Thần Khí có thể báo thời gian thông qua sự thay đổi màu sắc. Viên đá 6 giờ sáng lên màu cam và viên đá 7 giờ vẫn tối. Nói cách khác, mới vỏn vẹn tầm 20 phút trôi qua vì cuộc chiến bắt đầu lúc 6 giờ chiều.
“Có phát hiện ra lũ Hiệp Sĩ Hợp Nhất không?”
Ả hỏi, không thèm giấu vẻ khó chịu, và Thuật Sư truyền tin niệm một thuật chú ngắn rồi lắng nghe những Thuật Sư ẩn nấp trên chiến trường trước khi báo cáo.
“Đã thấy 3 tên ở tiền tuyến. Chúng tôi cũng tìm thấy 2 tên ở hậu phương, nhưng để xác định được vị trí thì cần thêm chút thời gian.”
“Mới 5 thôi à? Hay có khi quân số chúng chỉ ít vậy thôi...? Dù vậy, chúng ta chắc chắn phải giết 5 tên đó...”
tự lẩm bẩm với nét mặt tàn nhẫn, khác xa với thái độ khiêu gợi khi đứng trước Hoàng Đế, và ả ra lệnh sau khi một chốc suy nghĩ.
“Được, thả minion ra. Command là...”
Ả nheo mắt xét đoán khoảng cách đến Đại Môn đã sụp đổ và cuộc chiến đằng sau nó trước khi tiếp lời.
“... «Bay 700 mel», «Đáp xuống mặt đất», và «tàn sát không nương tay».”
“Thuộc hạ cho rằng với khoảng cách đó, đội á nhân ở tiền tuyến bị vạ lây thì sao?”
“Khỏi phải lo.”
Ả dứt khoát một cách vô cảm.
Nữ Thuật Sư truyền tin cũng thể hiện sự lãnh cảm và gật đầu “Đã rõ” trước khi hỏi lần nữa.
“Vậy chúng ta sẽ gửi đi khoảng bao nhiêu? Hiện ở đây có tổng cộng 800 trứng ấp và tất cả đều sẵn sàng.”
“Hmm, để xem nào...”
trầm ngâm thêm ít lâu.
Ả ta cho rằng lũ minion – vốn đòi hỏi rất nhiều về tài nguyên và thời gian để sản xuất – quan trọng hơn nhiều đám Goblin về mặt sức chiến đấu. Mặc dù ả muốn thận trọng nhất có thể, Hoàng Đế hiển nhiên sẽ không hài lòng nếu đề nghị 『Triệt tiêu quân chủ lực của kẻ thù bằng một loạt Hắc Thuật từ đằng sau』 của D. Thất bại.
“... Tất cả 800.”
Nụ cười tàn nhẫn hiện ra trên đôi môi đã ban hành mệnh lệnh kia.
D. Che giấu một tham vọng. Ấy là đoạt được chiến thắng trong trận chiến này và bắt được «Vu nữ Ánh sáng», nhờ đó, sẽ kế vị ngai vàng của Thần Bóng Tối Vector – người đã trở về cõi trần tục để áp đặt sự thống trị tuyệt đối trên toàn cõi Underworld.
Lên ngôi rồi, ả sẽ tạo ra hàng ngàn, hàng vạn minion nếu muốn. Chướng ngại lớn nhất – Hắc Tướng Quân Shasta – đã chết và những kẻ nắm quyền lực còn lại chỉ là bọn thương gia – quan tâm mỗi tiền bạc – và bọn đấu sĩ – chỉ hứng thú chuyện đánh đấm. Có thể nói tham vọng của ả sắp thành hiện thực.
Ả sẽ chinh phục thành công toàn thế giới, một kỳ công mà chưa kẻ nào có thể thực hiện nổi kể cả là kẻ nửa người, nửa thần như Giáo Sĩ Tối Cao Administrator; Và ả sẽ chạm tay tới thuật Trường Sinh – nghe đồn giấu trong thành trì của Giáo Hội Chân Lý.
Tuổi trẻ vĩnh hằng và bất tử. Sắc đẹp không bao giờ tàn phai.
Những rung động ngọt ngào len lỏi lên lưng D. Chiếc lưỡi đỏ hồng ả liếm quanh đôi môi tô son xanh dương.
Chỉ thị của Thuật Sư truyền tin bấy giờ lan ra khắp Guild Hắc Thuật Sư ở tuyền tuyến và những con golem đen đúa, hiện thân của bóng tối mang cánh, đồng loạt xuất quân.
Khi ánh sáng từ những ngọn đuốc soi rọi làn da bóng mượt của ả, 800 minion cất cánh và bay thẳng qua hẻm núi theo mệnh lệnh.
* * *
——Tới rồi.
Một nụ cười toe toét hiển hiện trên môi Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli, người đã bặm mội tựa như tác phẩm điêu khắc kể từ lúc cuộc đại chiến mở màn.
Ông cảm nhận có rất nhiều không quân đang xâm nhập vào phạm vi của Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn mà ông duy trì trên không trung ngay trước Đại Môn.
Chúng không phải là phi long với Hắc Kỵ Sĩ cưỡi. Có vẻ là minion, lạnh như bùn và không có linh hồn.
Tuy nhiên, vẫn còn quá sớm để phát động. Ông sẽ dụ lũ minion mà kẻ địch phái tới cho đến khi tất cả lọt vào «không gian chém».
Các giác quan bén nhạy của Bercouli cho ông biết trận đánh nhọc nhằn Fanatio và Deusolbert đã trải qua, cũng như Renri đã thức tỉnh kể cả khi cậu ta bỏ trốn hàng ngũ một lúc.
Nhờ 3 tướng quân thuộc đội tiên phong của quân thù bị đánh bại, không phải lo họ đánh mất chiến tuyến. Kế đến, giả sử Hiệp Sĩ cấp cao thứ 7 đang sẵn sàng trên bầu trời vô hiệu hóa được Thần Thuật tầm xa của đối phương bằng cách rút cạn nguồn Thần Lực Không Gian, thì Phân Đội Hai – còn nguyên vẹn – củ Phòng Vệ Quân sẽ đủ khả năng ngăn chặn lực lượng chủ chốt của kẻ thù, Hắc Kỵ Sĩ Đoàn và Guild Quyền Đấu Sĩ.
Bercouli đã đoán trước vai trò đích thực sắp đến của mình sau đấy.
Không phải là đấu một đấu một với Hắc Tướng Quân Shasta, đại kình địch lâu năm.
Bercouli cảm thấy từ lâu sự vắng mặt của Shasta trong quân đội chính của phe kia. Luồng kiếm khí khổng lồ mà ông đã thấy biến mất ở hướng đông xa xôi vài ngày trước——nhất định đó là khoảnh khắc cuối cùng của bậc thầy kiếm thuật ấy.
Là Hiệp Sĩ Hợp Nhất có thâm niên cao nhất, năm tháng ông đã sống dài gần như vô tận, Bercouli không còn cảm thấy đau buồn và thương tiếc cho những người bị ràng buộc bởi Sinh Mệnh. Tuy vậy, cái chết của Shasta – người ông hy vọng sẽ có đủ khả năng có thể hòa giải Vùng Đất Bóng Tối và Nhân Giới mà không đổ máu – làm lòng ông ngập toàn nỗi thất vọng.
Đã thế, ông chỉ cần chém chết kẻ đã kết thúc Sinh Mệnh của Shasta, cũng là kẻ hiện diện với sự trống rỗng lạnh giá——kẻ thù ông không biết ấy, dường như là tổng tư lệnh dẫn dắt Quân Đoàn Bóng Tối——bằng chính đôi tay ông để phục thù cho Shasta.
Hoặc có khi mạng của ông sẽ chấm dứt tại đấy, Bercouli nghĩ.
Ấy vậy, từ lâu ông đã không màng một ly ham sống.
Đơn giản là ông sẽ chết khi thời điểm đến.
Bercouli đã nghĩ thật đáng khâm phục cái Tâm Ý phóng thích trên bờ vực cái chết bởi người hiệp sĩ cấp thấp dưới trướng Fanatio, và ông cũng có chút ganh tị.
Song hiển nhiên, đây không phải lúc cho những thứ đó.
Rốt cuộc, không gian chém đã nuốt gọn tới tên cuối cùng trong bầy minion đang xé toạc trời đêm bên trên mà tiến công kia.
Bercouli choàng mở đôi mắt và nhẹ giương lên thanh kiếm yêu quý, «Thời Xuyên Kiếm», đương cắm xuống mặt đất.
“————Chém!!”
Ông chém vào khoảng không bằng lưỡi gươm trần với tiếng hét ngắn gọn ấy.
Thế là, muôn trùng tia sáng trắng chói lòa liền hợp nhất kết thành một tấm lưới 3 chiều trên bầu trời.
Theo sau bản đại tạp âm bí ẩn gồm những tiếng la rú trối chết, là bóng tối đổ ụp như thác lên đầu lũ quân địch nửa nửa quỷ. Chất độc yếu trong máu bọn minion càng gia tăng sự hỗn loạn giữa đám quân vốn đã mất đi tướng lĩnh.
* * *
Linh cảm lo lắng bao trùm lấy D. Ngay khi nghe thấy tiếng gọi hơi hơi giật mình của Thuật Sư truyền tin, người từ nãy giờ một tí cảm xúc cũng không có. Chỉ vài giây sau đó, linh cảm thành hiện thực.
“Thật thảm thương, thưa Ngài... Có vẻ hết thảy 800 minion đã bị tuyệt diệt trước khi hạ cánh.”
“Cái...”
Ả không thốt nên lời.
Tiếng vỡ vụn cao chót vót theo sau là từ chiếc tách pha lê đắt giá va chạm với sàn xe ngựa.
“Sao có thể được?! Ta chưa từng nghe nói về bất kỳ lực lượng phe địch nào có khả năng thi triển thuật thức quy mô lớn như vậy cả!”
Đầu tiên, gần như không thể thảm sát toàn bộ 800 minion chỉ với thuật thức. Vì phần lớn cơ thể làm từ đất sét, chúng kháng tốt trước thuật dùng Nguyên tố Nhiệt và Hàn. Những nhát chém từ một thanh gươm sắc bén là hiệu quả nhất, nhưng kiếm của bộ binh thì không thể nào chạm tới minion ở trên không được.
“... Đối phương đã thả lũ phi long ra chưa?”
hỏi, bằng cách nào đó ả ta kiểm soát thành công cơn giận của mình. Thuật Sư truyền tin xác nhận, đầu vẫn cúi thấp.
“Vâng. Chúng tôi đã xác nhận hiện thời ngay cả một con rồng bay cũng không có.”
“Nếu vậy... Lý nào là cái đó? Át chủ bài trong tay bọn Hiệp Sĩ Hợp Nhất... «Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn». Có điều... Tới mức độ đấy thì...”
Không nói nữa, ả ta nghiến chặt hàm răng để lộ răng nanh.
Tương tự Hắc Tướng Quân Shasta, D. Cũng cố gắng thu thập thông tin liên quan đến bí kỹ mà bọn Hiệp Sĩ Hợp Nhất che giấu. Tuy nhiên, gần như chẳng thể chứng kiến một tiền lệ có quy mô lớn như vậy. Ả không có cách giải thích nào khác hơn ngoài đó là sự đồng hợp sức mạnh của Thần Khí và của bản thân hiệp sĩ.
“Song, sử dụng vũ khí theo cách đó sẽ tiêu hao rất nhiều Sinh Mệnh. Cho nên không thể nào sử dụng liên...”
lẩm bẩm với dòng suy nghĩ quay cuồng như điên, thì bấy giờ.
Sau khi nghe báo cáo từ tiền tuyến, Thuật Sư truyền tin vội ngẩng đầu rồi thông báo lại tin tức với tông giọng đã lấy lại một ít sức lực.
“Thưa Ngài, việc truy tìm hai tên Hiệp Sĩ Hợp Nhất ở hậu phương đã xong. Tổng cộng, chúng ta có năm mục tiêu trong tầm ngắm.”
“... Tốt.”
Vừa gật đầu, ả vừa suy tính sâu hơn.
Yếu tố không chắc chắn nhất là nên hay không nên cho quân đoàn chủ lực thứ hai, Hắc Kỵ Sĩ Đòan và Guild Quyền Đấu Sĩ, nhập trận để làm suy yếu hơn «Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn» của kẻ địch. Một lựa chọn khác là lật ngửa lá bài chủ của họ, Guild Hắc Thuật Sư, vào thời điểm này và hạ màn trận chiến trong một đòn.
Ấy là vì bản tính của D.: Thận trọng, lập kế hoạch kỹ lưỡng và loại bỏ bất cứ chướng ngại vật nào trước khi thực hiện kế hoạch.
Tuy nhiên, bất ngờ tổn thất 800 minion quý giá trong tích tắc khiến ả vô thức cảm thấy khó chịu.
Rót đầy một cốc thủy tinh mới bằng thứ rượu màu tím sẫm, D. Tự nhủ với bản thân.
——Ta rất bình tĩnh. Lúc này là thời khắc để bước đầu nắm lấy vinh quang.
Nâng chiếc cốc mà ả đã uống hết trong một hớp, D. I. L. Lớn tiếng ra lệnh.
“Triển khai toàn bộ cung thủ tộc Orge và Guild Hắc Thuật Sư! Tiến vào hẻm núi và bắt đầu niệm Thuật «Đạn Hỏa thiêu Diện rộng»!!”
* * *
Kurururu...
Thanh âm phát ra từ cổ họng nghe cao vút và phần nào đau khổ. Phi long «Amayori» khích lệ chủ nhân mình.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice gặng cười ôn dịu và nhỏ nhẹ nói.
“Chị ổn mà, em không cần lo lắng quá đâu.”
Tuy nhiên, thật sự cô không ổn chút nào. Cô cảm thấy choáng váng một cách lạ lùng, hơi thở khó khăn, và tay chân lạnh như băng. Chẳng lạ gì nếu lát nữa cô ngã lăn ra bất tỉnh.
Một Cự Đại Thần Thuật tích nén có thể phát nổ bất kì lúc nào, cái cô phải liên tục ngay sau khi chiến tranh bắt đầu, không phải là thứ khiến Alice kiệt sức đến vậy.
Nhưng chính cái đóng vai trò làm nguồn Thần Lực để thuật thức trên sử dụng: Vô số cái chết.
Hiệp sĩ. Vệ quân. Tu Sĩ. Và Goblin, Orc, Khổng Lồ của phe kia. Sự sợ hãi, đau buồn và tuyệt vọng trong khoảnh khắc trước khi biến mất của họ đã không ngừng dày vò Alice.
Đã có thời, Alice chẳng màng đến sống chết của thường dân Nhân Giới, huống chi là của Dark Territory.
Cô sống nửa năm tại Rulid, thấu hiểu sự quý báu của những cuộc sống giản dị nhưng chân thành của dân làng, và nhận thấy rằng đấy là điều đáng để bảo vệ, song không có nghĩa là cô có suy nghĩ tương tự cho những kẻ sống ở Hắc Giới. Thực tế, Alice đã tiêu diệt một lũ Goblin và Orc tấn công làng Rulid mới 10 ngày trước thôi mà không mảy may do dự.
Quân Đoàn Bóng Tối là kẻ xâm lăng máu lạnh, là kẻ thù nên tiêu diệt không chút khoan dung.
Cô chấp nhận mà không nghi ngờ gì cho đến khi cô đảm nhận nhiệm vụ mà Bercouli giao phó.
Tuy nhiên.
Sao lại có thể thế được——?
Thần Lực tạo ra từ Sinh Mệnh của những chiến binh đã ngã xuống của cả hai phe trong trận chiến này, đều có cùng một bản chất dù là người từ Nhân Giới hay á nhân. Chúng đều đều ấm áp, tinh khôi, không gì có thể phân biệt được con người họ trước đây.
Ngẫm nghĩ về lý do của việc này khiến cho Alice rơi vào tình trạng hỗn loạn cực độ. Nếu như, nếu cư dân của Nhân Giới và lũ quái vật ở Vùng Đất Bóng Tối, thực ra sở hữu linh hồn giống nhau, chỉ khác biệt ở chỗ sinh ra bên này hay bên kia Dãy Núi?
Tại sao, chính xác thì tại sao, chúng lại gây chiến với chúng ta?
“... Kirito. Giá mà anh ở đây...”
Anh có lẽ sẽ tìm ra được con đường khác; Cô kiềm chế không bật ra những lời ấy. Lúc này cô phải tập trung vào Thần Thuật.
Trong cuộc họp bàn tác chiến trước trận đánh, Alice đã bày tỏ nghi hoặc của mình lên Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio. Về “Ai có khả năng thi triển một Thần Thuật cực đại đủ sức hút cạn lượng Thần Lực Không Gian trong con hẻm núi rộng lớn.”
Thế là Fanatio nhìn thẳng vào Alice mà đáp.
——Là cô, Alice Synthesis Thirty.
——Có thể cô không nhận ra, nhưng sức mạnh hiện thời của cô đã vượt qua Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Với cô bây giờ thì sẽ có đủ khả năng để thực hiện. Quyền năng tối thượng của các vị thần: Rạch trời xé đất.
Lúc đấy, cô đã nghĩ Phó Chỉ Huy ky vọng vào cô quá nhiều. Song, đồng thời, cô cảm thấy mình phải hoàn thành sứ mệnh này dù có đánh đổi cả mạng sống. Đó là trách nhiệm của cô: Một kẻ đã chĩa kiếm vào Giáo Sĩ Tối Cao cũng như đã thay đổi cấu trúc bộ máy cầm quyền của Giáo Hội Chân Lý một cách trầm trọng.
Alice thôi nghĩ ngợi và tập trung toàn tâm vào việc thu thập Thần Lực thoát ra từ trong hẻm núi rồi chuyển đổi chúng thành Thần Thuật.
Tuy nhiên, Alice cảm thấy trái tim mình bị bót nghẹt, cô không thể làm gì được bởi những tiếng la hét không ngừng vọng vang qua khắp khe núi.
Chết. Sắp chết. Những người cha, anh, chị, và con cái của ai đó.
... Xin hãy nhanh lên.
Alice lẩm bẩm trong tim.
Cô cầu mong cho «thời điểm ấy» đến mau đi, dầu chỉ một giây nhanh hơn. Thời điểm kết thúc tấn bi kịch này bằng cách gây nên số cái chết còn nhiều hơn hẳn con số tử sĩ cao khủng khiếp hiện tại——
* * *
Sư Đoàn Một của quân xâm lăng – một lực lượng á nhân hỗn tạp gồm Goblin núi, Goblin đồng bằng và Khổng Lồ – thiếu bước nữa là chạy tán loạn.
Ba đầu lĩnh đã tử trận sạch. Nói cách khác, những hiệp sĩ dẫn đầu phe địch mạnh hơn bất kì ai trong quân đoàn nửa người nửa quỷ này. «Kẻ mạnh thống trị» ——đó là luật độc nhất, khắc sâu vào linh hồn các cư dân Dark Territory.
Nếu cuộc chiến này mà chỉ thuộc về á nhân, binh sĩ đã đầu hàng ngay khi chỉ huy bị đánh bại.
Điều đã ngăn cản tình huống trên trong đường tơ kẽ tóc, chính là sự hiện diện của Thần Bóng Tối, Hoàng Đế Vector, đã giáng thế xuống Dark Territory. Hoàng Đế mạnh hơn bất kì kẻ nào trong Thập Hầu; Và hiệp sĩ của Nhân Giới có mạnh hơn ngài hay không thì vẫn còn là điều bí ẩn.
Vì thế, bọn á nhân chỉ có thể theo chỉ thị ban đầu, tiếp tục theo đà mà cật lực vung đao kiếm chiến với Nhân Giới Phòng Vệ Quân.
Tận dụng giây phút có được nhờ cuộc chiến đánh-đến-chết của chúng, át chủ bài của Quân Đoàn Dark Territory, tức lực lượng tấn công tầm xa gồm đội cung thủ Orge và Guild Hắc Thuật Sư của D., đã tiến sát mép tới trước đống tàn tích của Đại Môn.
Kế hoạch là đằng trước, đội 3 000 quân Orge chuẩn bị sẵn sàng bộ nỏ khổng lồ, còn đằng sau là các Hắc Thuật Sư, cũng chẵn 3 000 người, niệm phép tấn công. Người cầm quyền toàn thể không phải là Fulgrr Tộc Trưởng Tộc Orge, mà là một Thuật Sư lão luyện thân cận với D.
Thuật Sư ấy lắng nghe những mệnh lệnh đến từ hậu phương rồi gật đầu một lần trước khi nói lớn.
“Đội Orge, hãy chuẩn bị nỏ! Đội Thuật Sư, hãy bắt đầu niệm phép cho nghi thức «Đạn Hỏa thiêu Diện rộng»!! Đội Chỉ Điểm, hãy niệm phép đánh dấu tọa độ của Hiệp Sĩ Hợp Nhất phe kia!!”
Đạn Hỏa thiêu Diện rộng là thuật thức hủy diệt quy mô lớn được thiết kế bởi tay D. I. L để dành cho kế hoạch này. Chuyển đổi tất cả Ám Lực Không Gian đầy ắp trên chiến trường thành Nguyên tố Nhiệt, rồi tiến hành khai hỏa bằng cách gán lên những mũi tên của tộc Orge. Do không mất Ám Lực trong các chú thuật chuyển đổi như «bird shape» ([13] dạng chim) hay «arrow shape», ([14] dạng mũi tên) nên kết quả sẽ vượt xa mong đợi. Nó là phép thuật công kích mạnh nhất trong lịch sử, vắng bóng trong «Thời đại Máu và Sắt» nhưng giờ đây đã trở nên khả thi bởi vì các chủng tộc đang chung sức chiến đấu dưới trướng Hoàng Đế Vector.
Hơn nữa, D đã chuẩn bị một kế hoạch chi ly: Biến các Thuật Sư xuất sắc trong thuật dùng Nguyên tố Gió thành người Chỉ Điểm, để họ tạo nên «Phong Đạo» ([15] Con đường Gió) nhằm tập trung hỏa lực lên quân chủ lực đối phương – Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Nếu toàn bộ mũi tên lửa đều chỉ tác động lên một điểm một, thì sẽ sinh ra đòn tấn công có mức ưu tiên cực cao mà kể cả Giáo Sĩ Tối Cao Adminitrator cũng không thể chống đỡ hoàn toàn.
Đó chính là điều mà Hiền Giả Cardinal từng lo sợ: «Sức mạnh một tập thể đè bẹp sức mạnh một cá thể».
* * *
Ayamori lại buông ra tiếng gừ gừ nhỏ khác.
Tuy nhiên, lần này là để cảnh báo, cùng một tiếng gầm sắc bén trộn lẫn vào.
Alice lấy lại ý chí, lấy lại ý thức đang bắt đầu mờ dần của mình, và nhìn chăm chú vào ánh hoàng hôn xa xa phía trước.
——Tới rồi!!
Một đội quân mới tiến đến với tốc độ ổn định có kiểm soát từ đằng sau đội á nhân đang quần thảo với Phòng Vệ Quân. Cô ấy không nhìn thấy ánh kim loại. Chúng có khả năng là đội tấn công tầm xa——Guild Hắc Thuật Sư của Dark Territory.
Chúng là những kẻ mà Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli cảnh giác nhất, chúng nắm giữ sức mạnh hủy diệt đủ sức quét sạch Nhân Giới Phòng Vệ Quân trong một chiêu.
Tuy nhiên, cũng có thể nói vậy về Hiệp Sĩ Alice.
Alice đã và đang niệm một thuật thức cỡ lớn. Ý tưởng tạo ra nó được sinh ra sau khi cô nghe kể về trận đấu giữa Phó Chỉ Huy Fanatio với Kirito, phép này có thể được gọi là thuật «Khuyếch đại Ánh sáng Phản xạ».
Lấy nền là lượng Thần Lực tích tụ có nguồn từ hằng hà sa số mạng sống ngã xuống trong chiến đấu, Alice đầu tiên thay đổi hình dạng của Nguyên tố Thủy tinh và tạo nên một quả cầu thủy tinh khổng lồ với đường kính 3 mel.
Kế đến, cô tạo ra một màng kim loại dày bằng Nguyên tố Kim loại rồi phủ bọc toàn bộ quả cầu kính.
Sản phẩm là «Gương Kín». Đặt quả cầu vừa khít lên khoảng trống giữa hai cánh trên lưng của Amayori, cô chống cả hai tay lên bề mặt cong nhẵn của nó rồi nhốt vào trong đó các Nguyên tố Ánh sáng – tạo ra từ nguồn Thần Lực Không Gian liên tục sản sinh.
Duy trì Nguyên tố.
Một kỹ thuật tuy cơ bản nhưng tối thượng mà nhiều Thần Thuật Sư cao tay ấn đã dày công nghiên cứu từ thời cổ đại.
Nếu không ngừng cố định tâm trí vào chúng, các Nguyên tố ngưng tụ như Nhiệt, Hàn, Gió sẽ tự động bay tản mác trong không gian rồi cuối cùng biến mất, tan thành hơi nóng hoặc lạnh. Đồng thời, có một giới hạn trên về số lượng nguyên tố duy trì được, phụ thuộc số đầu-cuối ([16] terminal) mà Thuật Sư sở hữu: Số lượng ngón tay trên hai bàn tay họ.
Trưởng Nguyên Lão Chudelkin sử dụng thể chất độc nhất của hắn ta để trồng cây chuối chống mỗi đầu mình xuống đất và biến các ngón chân trên hai bàn chân trở thành đầu-cuối để duy trì 20 Nguyên tố. Ngoài ra, Giáo Sĩ Tối Cao Administrator biến mái tóc bạc thành đầu-cuối qua một kĩ thuật nào đs, cho phép điều khiển cùng lúc hơn 100 Nguyên tố.
Tuy nhiên, Alice không thể cạnh tranh bất cứ kĩ thuật nào trong số đấy. Ngay từ đầu, 10 hay thậm chí 100 vẫn không đủ trong tình huống này. Hắc Thuật Sư của kẻ thù có 3 000 quân——dẫu cho mỗi người họ duy trì bình quân 5 Nguyên tố, tổng số lượng sẽ vượt cả con số 15 000.
Do đó, Alice tìm tòi biện pháp để duy trì Nguyên tố thành phẩm mà không cần tập trung vào chúng. Điều đầu tiên nảy ra trong tâm trí là đặt chúng vào một bình chứa. Song le, các Nguyên tố căn bản cho Thần Thuật tấn công như Nhiệt và Hàn, sẽ biến mất ngay tức khắc một khi tiếp xúc với vật chất: Hoặc làm nóng hoặc làm lạnh.
Tuy nhiên, một ý tưởng xuất hiện trong Alice khi cô nghe về cách Kirito phản chiếu ánh sáng từ Thần Khí «Thiên Xuyên Kiếm» của Fanatio, bằng một cái gương chế từ Nguyên tố Kim loại và Thủy tinh trong trận chiến trên tầng 50.
Nếu ánh sáng không thể làm gì khác ngoài phản xạ khi chạm vào bề mặt gương——thì cô chỉ cần dựng ra một chiếc gương kín mít toàn phần.
Và nếu như cô tạo các Nguyên tố Ánh sáng bên trong đó.
Có thể, về mặt lý thuyết, duy trì một lượng vô tận Nguyên tố Ánh sáng cho đến khi Sinh Mệnh của chiếc gương cạn kiệt.
* * *
Chiếc nỏ bị cung thủ Ogre nở nang kéo tới giới hạn làm chúng kêu cót két trong khi nhắm về phía bầu trời âm u.
Nhằm đốt cháy vô số đầu mũi tên lờ mờ lóng lánh, 3 000 Hắc Thuật Sư đưa bàn tay lên cao và đồng thanh niệm câu lệnh mở đầu.
“” ” System call!! “” ”
Câu thần chú chỉ toàn giọng nữ có thể gọi bằng cái tên duy nhất: Khúc hợp xướng của cái chết. Say mê trước sức mạnh bao la sắp xảy đến, các Thuật Sư cất vang câu tiếp theo.
“” ” Generate thermal element!! “” ”
Những hạt sáng màu đỏ chập chờn trên ngón tay mềm mại——
Có điều ngay khắc sau, chúng lu mờ rồi tắt ngúm sau khi phát ra một bóng khói bé con.
Thuật Sư thượng cấp chỉ huy phân đội không thể hiểu ngay chuyện gì vừa xảy ra và ngâm thần chú một lần nữa. Nhưng kết quả nhận được vẫn chỉ có vậy.
Sự ngạc nhiên chiếm lấy ả trong khi những giọng nói hoang mang từ cấp dưới chạm đến tai ả.
“Chúng tôi không thể triệu hồi Nguyên tố Nhiệt!”
“Cứ vầy thì chúng tôi không thể khởi động nghi thức «Đạn Hỏa thiêu Diện rộng»!”
Ả ta kiểm tra cặn kẽ không gian xung quanh hòng truy ra nguyên nhân sự việc và người phụ tá gần đấy rụt rè mở miệng nói.
“Đ-đội Trưởng-sama... Lẽ nào đó là do thiếu hụt Ám Lực...?”
“Làm-làm sao có chuyện đó được?!!”
Kẻ chỉ huy hét lớn trong cơn sốc. Bàn tay trái đeo cơ man nhẫn ả trỏ vào tiền tuyến đằng xa.
“Ngươi không nghe thấy những tiếng hét đó hả!? Ngươi không thấy bọn người và quỷ nửa người đó đang chết à?! Nghĩ xem toàn bộ sinh mạng chúng đi đâu mới được cơ chứ?!!”
Không ai có thể trả lời câu hỏi đó. Những cung thủ Orge cũng dần bực tức vì lệnh bắn chưa đến, đành tiếp tục căng nỏ.
* * *
Thời khắc đã đến.
Alice nhắm mắt lại một chốc và cầu nguyện.
Tự cô sẽ gánh vác tội lỗi của việc cướp đi muôn vàn mạng sống chỉ vì một người.
Quả cầu bạc với đường kính 3 mel trên tấm lưng rắn chắc của Amayori, áp lực trong đã tăng đến mức cực đại. Kéo hai bàn tay đang chạm với nó ra, cô tuốt thanh kiếm từ bên eo trái mình.
“——Nở đi, hỡi trăm hoa! Enhance armament!”
Tiếng thét vang của cô liền chia cắt lưỡi Thần Khí «Kim Một Tê Kiếm» thành vô số viên ngọc nhỏ. Vừa điều khiển đám ngọc vàng kim đó, cô ra lệnh cho con kỵ long.
“Amayori, cúi đầu xuống!”
Tuân lệnh cô, con rồng nghiêng người về trước. Quả cầu bạc lặng lẽ lăn và rớt khỏi đầu con rồng mà rơi vào không trung sau một vòng lăn. Đón lấy nó một cách cẩn thận bằng các viên ngọc nhỏ, cô điều chỉnh cho đến khi một điểm xác định trước trên quả cầu bạc được chếch xuống dưới.
Sắp hàng... Xong.
Hít một hơi, cô lẩm nhẩm.
“...Burst element.”
Một thuật chú quá đỗi ngắn ngủi và giản đơn cho một Thần Thuật có uy lực khủng khiếp.
Quả cầu bạc phản chiếu được chế tạo với một điểm cố tình mỏng hơn chỗ khác.
Tập trung ánh sáng và nhiệt lượng khổng lồ từ vô số Nguyên tố Ánh sáng phát nổ vào một điểm ấy, lớp bạc và kính hóa thành một chất lỏng màu đỏ thẫm——
Pau-, rồi nhả ra ngoài cùng một tiếng nổ chói tai.
Fanatio đứng ngây người trên đất nhìn trân trối vào «thứ đó», trong đầu nghĩ nó ắt chứa đựng sức mạnh gấp một ngàn lần tia sáng do Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn của Thiên Xuyên Kiếm phóng ra.
Vệ binh và hiệp sĩ đứng bên cạnh cô cũng chỉ biết kinh hãi trước thứ mà họ tin rằng là uy quyền của Nữ thần Solus.
Cột sáng trắng tinh rộng 5 mel giáng lên mặt đất từ bầu trời với tốc độ cực nhanh và găm vào chính giữa đội quân của á nhân. Và rồi đào sâu vào hẻm núi hơn, tựa một cú huých khẽ khàng——
Một bản giao hưởng gầm rú của hàng nghìn chiếc chuông vang lên khi muôn đợt sóng nhiệt và ánh sáng lớn dần phủ ngang cả hẻm núi. Tức khắc, nó trở thành một trụ lửa cao chọc trời, suýt liếm luôn vào Dãy Núi Tận Cùng, đồng thời nhuộm đỏ cả tầng trời đêm.
* * *
D. Cười khúc khích khi chứng kiến vụ nổ phi thường, gần tới nỗi tưởng chỉ giơ tay ra là chạm tới, lòng ả tin chắc đó chính tác phẩm từ chiến lược của mình.
Tuy nhiên, làn sóng nhiệt ập từ khe vực tới cỗ xe 4 bánh của ả đã khiến dập tắt nụ cười đó.
Cơn gió mang mùi cháy khét mang theo tin dữ. Tiếng gào thét trước lúc bỏ mạng của đội quân bán nhân và những Hắc Thuật Sư mà D. Đã tự tay bồi dưỡng.
Thuật Sư truyền tin báo cáo với một thanh âm khan khản trong khi D. Đứng chết trân.
“... Vì sự thiếu hụt Ám Lực Không Gian không rõ nguyên nhân, chúng ta đã không thể triển khai nghi lễ «Đạn Hỏa thiêu Diện rộng»... Liền sau đó, một đòn tấn công quy mô lớn chưa xác định do kẻ địch khai hỏa, dường như đã xóa sổ hơn 90% đội á nhân, 70% đội cung thủ Ogre, cũng như... Hơn 30% đội Hắc Thuật Sư...”
“Sự thiếu hụt không rõ nguyên nhân...?”
Thân thể D. Run bấn loạn, tức giận sôi máu, ả kêu lên.
“Chúng ta đều thừa biết! Đó là cái thuật thức không tưởng kia, cái thuật đã hút đến giọt Ám Lực Không Gian cuối cùng trong hẻm núi!! Có điều... Ta không thể tin nổi, thứ Thần Thuật quy mô vĩ đại vậy là bất khả thi đối với ta... Chỉ có duy nhất mụ Giáo Sĩ Tối Cao quá cố là đủ khả năng!! Vậy nói ta nghe xem, kẻ nào đứng sau việc này!?”
Mặc cho ả huênh hoang, hiển nhiên không có câu trả lời nào.
Ả làm cách nào để thoát khỏi tình trạng này đây——hay đúng hơn là, làm sao để báo cáo chuyện này lên Hoàng Đế Vector? Kẻ tự kiêu với trí tuệ bậc nhất trong toàn cõi Hắc Giới, D. I. L., chỉ còn nước thở gắt đứt quãng.
* * *
Bị choáng váng vì phản lực do bắn Đại Thần Thuật lớn khác thường đó cũng như vì những bi kịch sinh ra từ nó, Alice tra Kim Mộc Tê kiếm vào vỏ trước khi tích tắc sau, cô gục trên lưng của Amayori.
Con phi long dịu dàng đỡ chủ nhân của mình trước khi chầm chậm men theo hình xoắn ốc mà hạ xuống tiền tuyến của Nhân Giới Phòng Vệ Quân.
Người đầu tiên chạy đến là Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio. Giang cả hai tay ra, cô đón lấy Alice khi cô bé ngã khỏi con rồng.
“... Thần Thuật và màn thể hiện của Tâm Ý rất tuyệt vời, Alice.”
Nâng đôi mi bằng cách nào đó trước giọng nói đầy xúc động ấy, Alice nhìn thấy bề mặt hẻm núi vẫn còn rực cháy cũng như bóng dáng đám quân thù sống sót đang điên cuồng tháo chạy. Cô gần như không thấy bất kì thi thể nào. Chúng chắc hẳn đã rã nát do chùm sáng khởi đầu hoặc bị thổi bay không còn dấu vết sau vụ nổ kế tiếp.
Cô chẳng tự hào nổi trước sự hủy diệt tàn nhẫn cùng cực đó.
Tuy nhiên, tiếng hoan hô ngay lập tức nổi lên từ các vệ binh như sóng triều. Sau cùng, chúng tụ hội rồi biến thành tiếng reo chiến thắng.
Trong khi nghe lời khen ngợi dành cho Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn và Giáo Hội Chân Lý, Alice cuối cùng buông tiếng thở dài chán nản và nâng tấm thân đang được Fanatio đỡ. Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất mở miệng cười đầy mệt mỏi và gật đầu mạnh.
“Kẻ địch đã rút lui. Cô đã dẫn dắt chúng ta đến chiến thắng.”
Đáp lại những lời đó cũng bằng một nụ cười, Alice đanh mặt và nói.
“Fanatio-dono, chiến tranh vẫn chưa kết thúc đâu. Xin hãy ngăn nguồn Thần Lực mới sinh ra từ Thần Thuật mới nãy bị kẻ thù sử dụng, và hãy dùng chúng vào thuật trị liệu.”
“Đúng vậy... Chúng vẫn còn quân chủ lực: Hắc Kỵ Sĩ Đoàn và Guild Quyền Đấu Sĩ với sức lực đầy đủ.”
Mỹ nhân tóc đen gật đầu và cất tiếng với chút mệt mỏi mà ngay cả cô cũng không tài nào che giấu.
“Được rồi, những ai còn di chuyển được, hãy rút về Phân Đội Hai và mang người bị thương theo cùng! Nếu ở đội Thuật Sư hoặc thậm chí vệ binh có biết về thuật chữa thương, thì hãy điều trị cho những người bị thương bằng tất cả những gì các bạn có cho tới khi Thần Lực Không Gian cạn sạch! Đừng rời mắt khỏi cử động của quân thù!”
Mệnh lệnh súc tích của cô vọng vang và vệ binh nhanh chóng bắt đầu. Cụm từ khởi động Thần Thuật liên tục phát ra từ phía sau.
“Tôi sẽ thông báo cho Chỉ Huy Hiệp Sĩ-kakka. Tôi giao nơi này lại cho cô được chứ?”
Alice gật đầu và Fanatio nhoẻn miệng cười lần nữa trước khi rời đi, nửa phần là chạy. Mọi người đi rồi, chỉ còn mỗi mình Alice trên tiền tuyến cùng Amayori.
Sau khi tiễn chân Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ, Alice tiến tới vài bước và gãi mặt dưới cằm cho chú rồng yêu của mình vừa thì thầm êm dịu.
“Em cũng làm tốt lắm, Amayori. Chắc hẳn là em mệt lắm khi cứ phải ở yên một chỗ mãi nhỉ. Nhớ ăn cho thỏa sau khi về tổ nhé.”
Con phi long kêu rừ rừ vui vẻ, rồi đập cánh mà nhẹ nhàng bay lên, phóng vút về chỗ đồng loại ở tít tận hậu phương.
Giờ thì đã đến lúc chăm sóc những ai bị thương. Alice cất bước với ý nghĩ ấy trong đầu.
“... Sư phụ.”
Là tông giọng trầm thấp của Hiệp sĩ Eldrie.
Những gì Alice nhìn thấy khi cô ngoảnh lại định tán dương người đệ tử duy nhất, là dáng vẻ thê thảm của chàng thanh niên, dù cho thường ngày cậu bảnh bao, ung dung tự tại đến dường nào.
Thanh gươm trong bàn tay phải và dây roi trong bàn tay trái đều nhuộm đỏ nhuộm đen cơ man là máu. Chưa hết. Bộ giáp bạc và mái tóc tím xoăn óng ánh trước kia giờ cũng trông thật thảm hại, bởi máu phe địch. Làm thế nào mà trận chiến đã khiến cậu ta nên nông nỗi vậy?
“E... Eldrie! Cậu không bị thương gì chứ!?”
Cô nín thở hỏi và chàng hiệp sĩ chầm chậm trả lời với nét mặt phần nào đờ đẫn.
“... Vâng, tôi chưa lãnh thương tích gì nặng cả. Nhưng mà... Lẽ ra tôi nên vứt quách mạng sống này trong chiến đấu mới phải...”
“Cậu đang nói gì vậy? Cậu có nhiệm vụ phải chỉ huy đội cận vệ cho đến khi cuộc chiến này kết thúc mà...”
“Tôi đã không hoàn thành nhiệm vụ ấy.”
Vị hiệp sĩ trẻ lẩm bẩm rời rạc.
Alice đời nào biết được, song chiến thuật tung hỏa mù đã khiến Eldrie để bọn Goblin núi lọt qua tuyến phòng thủ; Phải mất cả mấy phút ròng quờ quạng vô ích mới xóa tan khói mà không dùng thuật, trước khi anh rốt cuộc mới có thể dẫn đoàn vệ binh đuổi theo bọn Goblin đang tiến đánh hậu phương.
Có điều, bấy giờ, Tộc Trưởng Tộc Goblin núi, Kosogi, đã bị diệt dưới tay Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri, kẻ gần như ai cũng coi là một hiệp sĩ thất bại. Thiếu thốn cơ hội dù chỉ một để lấy lại dạnh dự, Eldrie đánh mất sự bình tĩnh và thảm sát từng con Goblin một đang tháo chạy——trước lúc ngước trông Thần Thuật cấp độ thần linh từ trên cao đánh xuống của Alice sư phụ mình.
“Tôi đã phản bội... Sự kỳ vọng của Alice-sama...”
Giắt lại sợi Sương Lân Tiên lên hông, Eldrie tay trái ôm lấy mặt.
“Làm sao tôi... Kẻ ngu ngốc... Thảm thương... Mất danh dự này... Là một hiệp sĩ được cơ chứ...!”
Và 『Bảo vệ Sư phụ』 kiểu gì cơ chứ?
Uy lực của Thần Thuật đấy sánh ngang thảm họa tự nhiên. Khoảng cách quá xa vời. Về mọi mặt.
Cô chưa bao giờ cần đến anh. Sư phụ, hiệp sĩ thiên tài ấy, chưa bao giờ cần đến một kẻ vô dụng như anh. Anh chẳng xuất chúng về điều gì, từ kiếm pháp, thành thạo Thần Thuật, hay sự tinh thông về thuật Chi phối Hoàn toàn; Và sự ngu xuẩn khi bị một đám Goblin lừa phỉnh của anh đã phơi bày tất cả.
Dám tơ tưởng rằng mình có thể có được trái tim của sư phụ... Tình yêu của Người bằng cái cảnh tượng đáng thương này; Một ý nghĩ như thế sẽ là sự xúc phạm.
“Tôi... Không xứng gọi mình là đệ tử của Người, Alice-sama!”
Eldrie gào lên trong đau đớn.
“Cậu... Cậu đã làm rất tốt!”
Bằng cách nào đấy, Alice thốt những lời ấy ra khỏi miệng mặc dù đang hoang mang.
Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra cho Eldrie? Tuy có hỗn loạn vừa phải ở tiền tuyến, anh ta há chẳng phải đã giữ mức thương vong do địch gây nên ở mức thấp nhất sao?
“Cậu rất cần thiết với tôi, với Phòng Vệ Quân, và cả mọi người ở Nhân Giới nữa. Tại sao cậu lại tự mạt sát như vậy?”
Dầu cô hỏi bằng một giọng nhẹ nhàng nhất có thể, nỗi phiền muộn vẫn còn trên mắt Eldrie. Mấy vệt máu trên má anh run run khi chàng hiệp sĩ lẩm nhẩm với bị bóp nghẹt.
“Cần thiết... Ý Người là, chiến lực của tôi? Hay là...”
Anh chẳng thể nói trọn lời.
Một tiếng gầm bất chợt, kì quái, rung chuyển không gian; Hai người Alice và Eldrie đồng loạt quay sang nhìn.
“Fgrrrr...”
Tiếng khàn khàn nghèn nghẹt này làm liên tưởng đến một con sói nguy hiểm. Alice nở to mắt và tập trung vào bóng tối sâu thẩm trong hẻm núi.
Khắp thung lũng, nhiều chỗ hãy còn bị lửa cháy âm ỉ soi sáng, và một cái bóng to tướng đứng yếu ớt ở đó.
Không phải là con người. Chân cong dị thường; Lưng mỏng manh đến lạ; Thân trên rắn chắc đổ về trước. Còn cái đầu nằm trên cùng, nói đơn giản, là đầu sói. Hắn nhất định là một kẻ nửa người nửa quỷ đến từ Dark Territory, thuộc tộc Ogre.
Dù Alice đã mau giơ tay phải ra chuôi thanh kiếm yêu quý, cô lập tức nhận ra đối phương không hề có vũ khí. Và nói thế là còn nhẹ bởi nửa người bên trái hắn đã cháy đen ghê hãi với khói mỏng bốc lên. Hắn ắt hẳn đã bị bỏng nặng từ những tia sáng trắng nóng. Ấy vậy, tại sao nó không rút lui như lũ đồng bọn còn sống?
Cô xác nhận tình hình trong khu vực: Quân phòng vệ đã lùi hết về hậu phương, để lại một mình Alice và Eldrie. Alice chất vấn bằng một giọng sắc sảo trong khi cảnh giác trước hành động của con Ogre.
“... Ngươi ắt không còn nhiều Sinh Mệnh. Vì sao ngươi lại ở đây mà không có vũ khí gì?”
Gã bán nhân trả lời với tiếng gầm gừ đau khổ.
“... Grr... Ta là Tộc Trưởng Tộc Orge, Fulgrr...”
Cách xưng danh tính của hắn làm cái lưỡi dài của mình thè ra, còn hơi thở thì nhọc nhằn mỏi mệt.
Alice dồn sức mạnh vào bàn tay đương nắm chuôi kiếm. Hắn mà là Tộc Trưởng Tộc Orge, có nghĩa hắn là một trong Thập Hầu của Vùng Đất Bóng Tối, một tướng lĩnh tối cao của quân địch. Nếu vậy, hắn thực sự đến tấn công với chút hơi tàn còn lại của mình sao?
Tuy nhiên, tên Orge tiếp tục bằng những từ ngữ đáng kinh ngạc
“Ta, thấy. Thứ, thuật ánh sáng ấy... Cô, phóng ra. Sức mạnh đó, hình dáng đó... Cô, «Vu Nữ Ánh Sáng». Grr... Cô, sẽ đưa... Cuộc chiến, hồi kết. Tộc Ogre, quay về, thảo nguyên...”
Hắn——nói gì thế?
Vu Nữ Ánh Sáng? Cuộc chiến sẽ kết thúc...?
Alice không hiểu chút nào; Song, trực giác cho cô biết những thông tin cô tiếp nhận ấy rất quan trọng. Cô phải hỏi nhiều hơn. Thật ra ai là Vu Nữ Ánh Sáng? Và hắn phải mang người đó tới đâu?
Tuy nhiên, gã Orge dừng lại ngang đấy.
“Thằng khốn... Mày không có quyền lên tiếng, đồ thú vật!!”
Người hét lên là Eldrie. Nâng thanh kiếm bê bết máu trong tay phải lên cao, anh ta toan xả tên Tộc Trưởng Tộc Orge.
Nhưng lưỡi kiếm ấy chẳng kịp vung xuống.
Alice – gần như dịch chuyển tức thời ra trước – chụp lấy lưỡi kiếm của Eldrie bằng những ngón tay phải và ngăn nhát chém bằng tất cả sức mạnh của cô.
“Sư... Sư phụ, tại sao!?”
Đệ tử cô thốt lên, chân bước khập khiễng, có điều cô không có thời gian để trả lời. Alice buông thanh gươm trước khi từ từ tiến gần tới chỗ con Orge vẫn đang đứng yên.
Nhìn kỹ hơn thì thấy những vết thương của á nhân kia không chỉ nặng mà còn chí mạng. Hắn bị cháy đen từ cánh tay trái đến ngực và nhãn cầu trái chuyển sang màu trắng đục. Dù theo đánh giá của cô thì hắn đã hoàn toàn mụ mị, cô vẫn thận trọng tiếp tục hỏi.
“——Đúng, ta quả là Vu Nữ Ánh Sáng. Giờ, ngươi sẽ mang ta đi đâu? Ai là người yêu cầu ta?”
“... Rrrr...”
Con mắt còn nguyên của tên Orge tỏa sáng lờ mờ. Nước dãi, pha lẫn máu, chảy tí tách từ cái lưỡi dài.
“... Hoàng Đế... Vector, đã bảo. Chỉ cần, Vu Nữ Ánh Sáng. Bất kì ước muốn, sẽ thực hiện, cho người bắt được Vu Nữ. Tộc Ogre... Trở lại thảo nguyên... Cưỡi ngựa... Bắt chim... Mưu sinh...”
—— «Hoàng Đế Vector».
Tên của vị Thần Bóng Tối được truyền tụng ngay cả trong thần thoại của Nhân Giới. Tồn tại ấy đã giáng lâm trên Dark Territory ư? Có phải vị thần đó đã khơi mào chiến tranh với mục tiêu là giành lấy «Vu Nữ Ánh Sáng»?
Alice ghi nhận những thông tin nhận được vào tâm trí, vừa nhìn thương hại á nhân trước mắt.
Mùi hôi hăng hắc của tham vọng mà bọn Goblin toát ra lại gần như không thấy ở chiến binh đầu sói này. Hắn đơn thuần bị bắt tham gia vào cuộc chiến và giương cánh cung theo lệnh——chỉ để rồi chủng tộc của hắn đã chết khi chưa bắn nổi một mũi tên.
“... Ngươi không hận ta sao? Ta là người đã tàn sát dân tộc ngươi.”
Alice không thể không hỏi mặc cho không có bất kì lý do nào.
Tên Orge trả lời thẳn thừng.
“Kẻ mạnh cần phải... Gánh vác sức mạnh ấy. Ta, cũng thế... Gánh vác chức vụ Tộc Trưởng. Nên... Ta bắt, cô, mang đến... Cho...!”
Grrrooohhh!!
Bỗng nhiên một tiếng gầm tàn bạo phát ra từ mõm gã Orge.
Cánh tay phải cơ bắp của hắn ta lao thẳng về phía Alice với tốc độ mà mắt thường không thể theo kịp.
Chin.
Tiếng ngân ngắn ấy đến từ vỏ thanh Kim Mộc Tê Kiếm. Alice rút kiếm nhanh hơn cả tên Orge mấy lần, chém một nhát trước khi tra kiếm vào lại vỏ.
Thân thể to lớn của gã bán nhân tức thì ngừng lại.
Và cơ thể từ từ đổ xuống đất khi Alice lùi lại một bước. Một vết thương dài thẳng thớm hiện rõ trên khuôn ngực rắn rỏi của hắn, từ đấy những giọt Sinh Mệnh cuối cùng chảy ra thành dòng ánh sáng mong manh.
Alice đưa tay phải về phía xác chiến binh đầu sói kiêu hãnh đấy. Từ chỗ Thần Lực thoát ra bồng bềnh, cô triệu hồi muôn vàn Nguyên tố Gió.
“Cầu cho linh hồn ngươi, ít nhất, cũng đến được những thảo nguyên...”
Alice phất tay phải, thế là ánh sáng màu xanh lá liền vút bay về bầu trời phía đông như một cơn lốc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK