Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tháng thứ 7 lịch Nhân Giới năm 372)

Nắm chặt cây rìu.

Vung lên cao.

Bổ xuống.

Có thể đó chỉ là một chuỗi hành động đơn giản, nhưng nếu phân tâm dù chỉ một chút, thì phản lực từ lớp vỏ cứng sẽ dội lại không ngớt về hai cánh tay. Hơi thở, thời điểm, tốc độ, chuyển dịch trọng lượng, tất cả phải được kiểm soát hoàn hảo ngay từ đầu mới truyền được sức mạnh ẩn chứa trong lưỡi rìu nặng nề đến thân cây, tạo ra âm thanh dễ chịu, rõ ràng, the thé.

Dù cậu nắm rất rõ lý thuyết, nhưng để thực hiện nó lại chẳng hề đơn giản chút nào. Eugeo được giao nhiệm vụ này vào mùa xuân năm cậu lên mười tuổi, và đã gần đến mùa hè thứ hai kể từ khi đó mà vẫn phải đến mười cú vung cậu mới làm âm thanh đó phát ra được một lần. Những người dùng rìu khác bảo rằng người tiền nhiệm cậu, Garitta-jiisan luôn vung cây rìu nặng nề đấy vào tâm điểm một cách chuẩn xác mà không hề lộ chút mệt mỏi. Nhưng chỉ sau năm mươi lần vung, tay Eugeo đã tê dại, vai đau nhức và hai cánh tay thì không tài nào nhấc lên nổi.

“Bốn mươi…… ba! Bốn mươi…… bốn!”

Cậu đếm với giọng lớn nhất để thúc mình vung rìu vào thân cây, mồ hôi túa ra làm mắt cậu mờ nhòa, bàn tay trơn tuột, độ chính xác của cậu ngày càng giảm đi. Phần vì tuyệt vọng, cậu nắm chặt cây rìu và vung nó lên cao khỏi cơ thể.

“Bốn mươi…… chín! N……ăm……mươi!!”

Nhát cuối cùng của cậu chợt yếu hơn so với lúc bình thường, lệch khỏi vết chặt sâu trên thân cây và đánh vào lớp vỏ cây cứng nằm gần đó, phát ra một âm thanh kim loại xé tai. Mắt cậu như thể nổ đom đóm, Eugeo buông cây rìu, loạng choạng lùi về sau, rồi ngồi thụp xuống thảm rêu dày.

Trong khi đang cố gắng thở sâu và liên tục, cậu nghe thấy từ bên phải mình một giọng nói pha lẫn tiếng cười.

“Âm thanh êm tai đó phát ra ba lần trên tổng số năm mươi lần. Vậy tổng cộng là, ừm, bốn mươi mốt nhỉ. Có vẻ hôm nay cậu phải đãi nước Siral đấy, Eugeo.”

Chủ nhân của giọng nói ấy là một cậu bé trạc tuổi, cậu ta đang thả người trên thảm cỏ gần đấy. Eugeo không trả lời ngay mà dò dẫm tìm cái bi-đông bằng da đựng nước và nhặt nó lên. Cậu tu ừng ực dòng nước đã hoàn toàn ấm đi trong bình. Khi đã thoải mái hơn nhiều, cậu đóng nó lại bằng cái nút cứng và nói,

“Hừm, cậu cũng chỉ được bốn mươi ba thôi phải không? Tớ sẽ bắt kịp sớm thôi. Đây, tới lượt của cậu đấy…… Kirito.”

“Vâng vâng.”

Kirito là bạn thân từ nhỏ của Eugeo, và cũng là người hỗ trợ cậu trong «Thiên Chức» rất đỗi phiền não này từ mùa xuân năm trước. Kirito vuốt mồ hôi khỏi chòm tóc mái màu đen, duỗi thẳng chân và bật dậy. Nhưng cậu ta không cầm lấy cây rìu ngay mà đặt tay lên hông và nhìn lên trên đầu. Bị hành động đó thu hút, Eugeo cũng nhìn lên trời.

Bầu trời giữa hạ tháng bảy vẫn phủ một màu xanh đến lạ kỳ, lừng lững chính giữa trung tâm là thần mặt trời Solus, tỏa ánh sáng áp đảo khắp trời. Dẫu vậy, các nhánh của cái cây khổng lồ tỏa khắp mọi hướng đã che khuất ánh sáng, hầu hết không thể tới được phần rễ mà Eugeo và Kirito đứng.

Trong khi vô số lá của cây đại thụ nuốt lấy phước lành của thần mặt trời Solus, thì rễ của nó cũng không ngừng hấp thụ ân huệ của thần mặt đất Terraria, giúp nó hồi phục lại những phần Eugeo và Kirito đã gắng sức chặt xuống. Dù hôm đó chúng chặt được bao nhiêu đi nữa, sau một đêm nghỉ ngơi và trở lại vào sáng hôm sau, cái cây cũng đã phục hồi lại phân nửa vết chặt ngày hôm trước.

Eugeo vừa nhẹ thở dài vừa nhìn cái cây ở trên trời.

Cây khổng lồ——«Gigas Cedar», cái tên linh thiêng do người làng đặt ra, đích thực là một con quái vật với đường kính lên đến bốn mel, chiều cao 70 mel. Tháp chuông ở nhà thờ là công trình lớn nhất của làng mà cũng chỉ cao bằng một phần tư nó; với Eugeo và Kirito chỉ vừa cao 1 mel rưỡi năm nay, gã khổng lồ cổ đại này quả là đối thủ tương xứng.

Chỉ với sức người mà muốn đốn ngã gã khổng lồ này, chả phải là quá vô lý sao?—— Eugeo không thể không nghĩ vậy khi nhìn vào những vết chặt trên thân cây. Vết chặt hình nêm cuối cùng cũng đạt chiều dày một mel, nhưng phần thân cây còn lại dày gấp ba lần vẫn còn khỏe mạnh.

Mùa xuân năm trước, cậu và Kirito được đưa đến nhà của trưởng làng vì chúng đã đủ tuổi nhận nhiệm vụ «Đốn cây đại thụ», và cậu được nghe một câu chuyện dị thường.

Gigas Cedar đã bắt rễ ở đây rất lâu trước khi làng Rulid được lập ra, và trách nhiệm chặt cây đã lưu truyền nhiều thế hệ từ đời cư dân đầu tiên. Đếm từ đời đầu tiên đến người tiền nhiệm cậu Garitta-jii là sáu thế hệ, Eugeo và Kirito là đời thứ bảy. Hơn ba trăm năm đã trôi qua trước khi chúng được trao trách nhiệm này.

————Ba trăm năm!

Đó là một khoảng thời gian không thể tưởng tượng nổi với Eugeo, lúc ấy mới đến sinh nhật thứ mười. Dĩ nhiên, điều đó chẳng thay đổi khi cậu đã lên mười một. Cậu chỉ hiểu được rằng, từ thời cha mẹ cậu, ông bà cậu, trước đó, thậm chí trước đó nữa, tổng cú vung rìu đã là vô số, và kết quả thu được là vết chặt sâu chưa đầy một mel.

Tại sao việc đốn cái cây khổng lồ này quan trọng như vậy? Vị trưởng làng nghiêm giọng giải thích.

Gigas Cedar, với thân thể to lớn và sức sống cao quá mức, tước hết phước lành của thần mặt trời và thần mặt đất trong một phạm vi rất lớn xung quanh. Hạt giống gieo xuống trong bóng râm của cây không thể phát triển, nỗ lực trồng bất cứ thứ gì gần nó là vô ích.

Làng Rulid thuộc «Bắc Đế Quốc Norlangarth», một trong bốn đế quốc chia nhau cai trị «Nhân Giới» và cũng nằm ở cực bắc hẻo lánh. Nói cách khác, nơi đây thật sự có thể gọi là phần rìa của thế giới. Bắc, đông, và tây, ba phía được bao quanh bởi một dãy núi dốc, do đó để mở rộng cánh đồng và bãi chăn thả thì không còn cách nào khác ngoài đốn khu rừng phía nam. Dù vậy, điều này là bất khả thi khi Gigas Cedar còn bắt rễ ở bìa rừng.

Ông còn nói rằng vỏ của nó cứng như sắt, và thậm chí cả lửa cũng không tạo được một vết cháy nhỏ, đào nó lên cũng là không thể vì phần rễ cũng cắm sâu như phần thân cao lớn. Do đó những người sáng lập làng quyết định đốn gãy nó bằng «Rìu Long Cốt», cây rìu có thể chặt gãy cả sắt, và rồi trách nhiệm này được lưu truyền qua nhiều thế hệ kể từ khi đó——

Trưởng làng kết thúc câu chuyện bằng giọng run rẩy khiến Eugeo cảm thấy ghê ghê, vì vậy cậu hỏi, tại sao họ lại không mặc kệ Gigas Cedar và mở khu rừng sâu phía nam.

Sau đó trưởng làng trả lời bằng một giọng nói đáng sợ rằng các vị tổ tiên đã nguyện thề sẽ đốn ngã cái cây, và công việc này trở thành tục lệ của làng rồi được giao phó cho hai người. Tiếp đến là Kirito, cậu ta nghiêng đầu thắc mắc vì sao lúc đầu các vị tổ tiên lại chọn dựng ngôi làng tại đây. Trưởng làng không thốt nổi lời nào một lúc rồi phừng phừng giận dữ, nắm chặt tay lại và đánh vào đầu của Kirito, thậm chí là cả Eugeo.

Đã một năm ba tháng trôi qua từ khi bộ đôi thay phiên nhau dùng Rìu Long Cốt thách thức Gigas Cedar. Dù vậy, những cánh tay chưa đủ trưởng thành của chúng không thể khiến cây rìu cắm sâu vào thân cây. Vết chặt trên cây là kết quả của ba trăm năm công việc, nên đương nhiên sự chăm chỉ làm việc của hai đứa trẻ không thể tạo nhiều khác biệt, khiến chúng không hề thấy thỏa mãn với kết quả thu được.

Không —— tâm trạng của chúng không những bị phơi bày ra ngoài, mà sự chán nản của chúng còn có hình thù rõ ràng như thể nhìn thấy được trong thế giới thực.

Đứng cạnh Eugeo, Kirito im lặng nhìn chăm chú vào Gigas Cedar, vẻ như ngẫm nghĩ gì đó, rồi nhanh chóng duỗi thẳng tay và bước đến thân cây một cách nhanh nhẹn.

“Này Kirito, đừng làm vậy. Trưởng làng bảo không được nhìn trộm «Sinh mệnh» của cái cây nhiều quá mà?”

Eugeo vội vàng gọi, nhưng Kirito chỉ liếc nhìn cậu với nụ cười tinh nghịch mọi khi trên khóe môi.

“Lần trước tụi mình xem đã là hai tháng trước rồi, nên có phải là ‘nhiều’ nữa đâu, chỉ còn là‘thỉnh thoảng’ thôi mà.”

“Lúc nào cũng thế, không cản nổi cậu. ……Này, chờ đã, tớ cũng muốn xem.”

Người Eugeo cuối cùng cũng thả lỏng lại và cậu đứng dậy với động tác y hệt như Kirito làm lúc nãy và chạy đến bên cộng sự của mình.

“Chuẩn bị chưa? Mở đây.”

Kirito trầm giọng, đưa tay trái lên trước, ngón trỏ và ngón giữa duỗi ra và các ngón còn lại giữ nguyên. Hình thù một con rắn đang bò hiện lên không trung trước mặt chúng. Đó chính là biểu tượng cơ bản nhất của đấng sáng tạo.

Sau khi dùng đầu ngón tay vạch qua biểu tượng trên không khí, Kirito lập tức nhấn vào thân của Gigas Cedar. Âm thanh va chạm khô khốc vốn phải có lại không xuất hiện, thay vào đó một âm thanh trong trẻo ngân lên. Tiếp đó một cửa sổ trắng sáng nổi lên trên thân cây.

Tất thảy mọi thứ trên vũ trụ này, bất kể có chuyển động được hay không, đều chịu sự chi phối của thần sáng tạo Stacia dưới dạng «Sinh mệnh». Côn trùng và hoa cỏ chỉ có một chút, mèo và ngựa có nhiều hơn, còn loài người thì có nhiều hơn cả. Và những cây sâu trong rừng, những tảng đá phủ đầy rêu còn có «Sinh mệnh» cao gấp nhiều lần loài người. Nhưng dù ở dạng nào đi nữa thìSinh mệnhvẫn có một điểm tương đồng: tăng lên sau khi được sinh ra, và khi đạt tới đỉnh điểm, thì từ từ giảm dần. Khi Sinh mệnh đã hoàn toàn cạn kiệt, động vật và con người sẽ ngừng thở, cây cối sẽ khô héo, và những tảng đá thì vỡ vụn.

«Cửa Sổ Stacia» là nơi những văn bản linh thiêng biểu thị lượng Sinh mệnh còn lại được ghi chép. Nó được gọi ra khi một người có linh lực thích hợp vạch qua biểu tượng, sau đó nhấn vào mục tiêu. Tuy hầu hết mọi người đều có thể gọi ra cửa sổ của hoa cỏ và sỏi đá, nhưng việc đó sẽ khó hơn với động vật, và với loài người là không thể nếu không có đủ kiến thức về thần thuật. ——Mặt khác, nhìn vào cửa sổ của người thì khá là đáng sợ.

Nhìn chung, cửa sổ của cây cối dễ nhìn được hơn của người, nhưng độ khó của cái cây quỷ quái Gigas Cedar quả nhiên là rất cao: Eugeo và Kirito chỉ gọi ra được cửa sổ vào nửa năm trước.

Có một câu chuyện kể rằng, tại «Giáo Hội Chân Lý Trung Tâm Thế Giới» ở thủ đô Centoria, vị trưởng lão bậc thầy về thần thuật đã thành công trong việc gọi ra cửa sổ của thần mặt đất Terraria sau khi cử lễ liên tục bảy ngày bảy đêm. Thế nhưng, khi vị trưởng lão nhìn vào Sinh mệnh còn lại của trái đất, ông trở nên chán nản, mất tỉnh táo rồi biến mất.

Khi nghe được câu chuyện đó, Eugeo trở nên hơi sợ phải nhìn vào cửa sổ của cả chính cậu lẫn những thứ to lớn như Gigas Cedar, nhưng Kirito có vẻ chẳng mảy may quan tâm. Lần này cũng thế, cậu ta háo hức chúi mặt vào cửa sổ bóng loáng trôi nổi trên không trung. Khi cậu nghĩ rằng đôi lúc cậu không hiểu nổi anh bạn thơ ấu của mình, Eugeo đành chịu thua sự tò mò và nhìn vào mặt phẳng kia.

Cửa sổ vuông vắn màu tím nhạt chứa đầy những số liệu được viết theo đường thẳng lẫn đường cong. Đấy là những mẫu tự linh thiêng, Eugeo đọc được vài trong số chúng, nhưng việc viết lên trên lại hoàn toàn bị nghiêm cấm.

“Được rồi……”

Eugeo dùng ngón tay lần theo và đọc con số lên,

“235.542.”

“A― ……tháng trước là bao nhiêu?”

“Chắc là…… 235.590.”

“…………”

Nghe thấy câu trả lời của Eugeo, Kirito đưa cao tay lên rất cường điệu, quỳ gối xuống đất, rồi lấy tay vò rối mái tóc đen.

“Được có năm mươi! Tụi mình làm việc nặng nhọc hai tháng trời mà chỉ được năm mươi trên 235 nghìn! Cứ thế này thì có bỏ cả đời tụi mình cũng không đốn nổi nó!”

“Không, ngay từ đầu đã là không thể rồi.”

Eugeo không thể làm gì ngoài trả lời với một nụ cười cay đắng,

“Sáu thế hệ tiều phu trước tụi mình đã làm việc nặng nhọc trong 300 năm, và kết quả chỉ chưa được một phần tư…… Nói đơn giản, hừm, sẽ cần mười tám thế hệ, hay 900 năm nữa.”

“C-ậ-u~~”

Kirito, vẫn quỳ gối với tay đặt trên đầu, nhìn lên Eugeo, rồi thình lình chụp lấy chân cậu. Bị tấn công bất ngờ, Eugeo mất thăng bằng và ngã xuống thảm rêu dày sau lưng.

“Anh chàng học sinh gương mẫu này! Cái thái độ gì thế hả! Ít ra cũng phải tỏ ra băn khoăn với công việc vô lý này một tí chứ!”

Dù cậu ta nói như thể đang tức giận, nhưng một nụ cười lại hiện trên mặt Kirito khi cậu ta đè lên Eugeo và vò rối mái tóc cậu.

“U oa―, sao cậu!”

Eugeo nắm chặt cổ tay Kirito và kéo mạnh. Cậu liền lợi dụng thời điểm Kirito gồng người lên chống cự để lăn dọc nửa vòng, và giờ cậu đang ở bên trên.

“Đến lúc trả đũa rồi!”

Vừa la hét vừa cười, cậu kéo tóc Kirito với hai bàn tay bẩn, nhưng khác với mái tóc nâu sáng mềm mại của Eugeo, mái tóc đen nhọn của Kirito vô hiệu hóa đòn phản công của cậu. Eugeo đành chuyển sang cù vào sườn Kirito.

“Ui da, cậu…… thôi… đi, h-hahah……”

Kirito đã bị hụt hơi khi cố gắng chống lại việc đè xuống và bị cù. Thế rồi bỗng một giọng lanh lảnh phát ra sau lưng hai cậu nhóc.

“Hai người——! Lại trốn việc rồi!!”

Lúc ấy, trận đấu giữa Eugeo và Kirito hoàn toàn ngưng lại.

“Uu……”

“Tiêu rồi……” Cả hai chợt sững người và sợ sệt quay mặt lại.

Trên tảng đá gần chỗ chúng, là một bóng người ưỡn ngực về phía trước với hai tay đặt trên hông. Eugeo nhô người ra một chút, rồi nở nụ cười và nói,

“C…chào Alice. Cậu đến hơi sớm đấy.”

“Chẳng sớm chút nào, vẫn như mọi khi thôi.”

Bóng người ấy có một khuôn mặt thiếu thân thiện, mái tóc vàng buộc hai bên đầu cô tỏa ánh sáng chói chang dưới ánh mặt trời len lỏi qua tán cây. Cô lanh lẹ nhảy khỏi tảng đá. Cô mặc một chiếc váy xanh sáng và một chiếc yếm trắng, tay cầm một chiếc giỏ đan bằng liễu gai.

Mở đầu I (Tháng thứ Bảy năm 372 lịch Nhân giới)

Tên cô ấy là Alice Schuberg. Là con gái của trưởng làng, và cô cùng tuổi với Eugeo và Kirito.

Mọi đứa trẻ sống tại Rulid —— không, ở vùng phía bắc, theo truyền thống, đều được nhận «Thiên Chức» và trở thành người học việc vào mùa xuân năm mười một tuổi; tuy nhiên Alice là một ngoại lệ, thay vì việc đó thì cô đến học ở nhà thờ. Cô, đứa trẻ giỏi nhất làng, được dạy riêng bởi sơ Azariya để bồi dưỡng tài năng của mình hơn nữa.

Thế nhưng, Rulid không đủ giàu có để cô con gái mười một tuổi của trưởng làng có thể thoải mái học cả ngày, dù tài năng của cô có lớn đến đâu đi chăng nữa. Tất cả mọi người có thể làm việc đều phải làm việc, họ phải liên tục đẩy lùi hạn hán, mưa dầm, sâu bệnh; tất cả những thứ có thể tước đi Sinh mệnh của cây trồng và vật nuôi —— nói cách khác, là chống trả «Sự giễu cợt của Thần Bóng Tối Vector». Chỉ khi mùa đông khắc nghiệt đến, dân làng mới được thảnh thơi.

Đồng lúa mì của gia đình Eugeo nằm ở vùng canh tác phía nam ngôi làng; cha cậu, Orick và tổ tiên cậu đều là nông dân. Khi biết được rằng một trong ba đứa con trai của ông là Eugeo được chọn vào nhiệm vụ đốn cây, ông vô cùng sung sướng, nhưng một phần trong ông cũng rất thất vọng. Dĩ nhiên họ vẫn được nhận một khoản lương từ kho làng, nhưng có một sự thật không thể chối cãi là trên cánh đồng sẽ thiếu đi một người làm.

Trong thời gian tập sự, con trai cả của gia đình sẽ nhận một Thiên Chức giống cha của chúng: trường hợp này là một gia đình nông dân, con gái, con trai tiếp theo, và đứa con trai thứ ba cũng theo nguyên tắc này. Con cái của chủ cửa hàng bán công cụ sẽ kế nghiệp đó, con của lính canh sẽ tiếp tục làm lính canh, và con của trưởng làng cũng sẽ trở thành trưởng làng tiếp theo. Làng Rulid đã duy trì tục lệ này và hầu như không có thay đổi nào diễn ra trong vài trăm năm, người lớn bảo rằng đó là sự bảo vệ của thần thánh từ Stacia, nhưng Eugeo cũng phần nào thấy được sự mâu thuẫn trong câu chuyện của họ.

Tại sao, nếu người lớn đã từng nghĩ đến việc mở rộng ngôi làng, tại sao đến giờ vẫn không hề có một thay đổi nào? Cậu không tài nào hiểu nổi. Nếu họ thực sự muốn mở rộng cánh đồng, họ chỉ cần đi vòng qua cái cây phiền phức để mở khu rừng xa phía nam. Dù thế, trưởng làng, người thông thái nhất, lại không hề có ý định xem xét lại những tục lệ xưa của làng.

Vì vậy mà thời gian có thoăn thoắt trôi đưa đi chăng nữa, làng Rulid vẫn nghèo, thế nên con gái của trưởng làng, Alice, chỉ có thể học vào buổi sáng và cô cần phải chăm nom gia súc và dọn dẹp nhà cửa vào buổi chiều. Công việc đầu tiên của cô sau khi học xong là đưa bữa trưa đến cho Eugeo và Kirito.

Với chiếc giỏ liễu gai cầm trên tay phải, Alice lanh lẹ nhảy xuống khỏi tảng đá lớn. Trước khi sấm sét kịp vọt ra khỏi đôi môi nhỏ của cô, Eugeo nhanh chóng lắc đầu đứng dậy.

“Bọn tớ không trốn việc, thật mà! Bọn tớ hoàn thành phần việc buổi sáng rồi.”

Cùng với lời bào chữa vội vàng của Eugeo, Kirito sau lưng cậu, cũng hùa theo “Đúng đúng.”

Tròng mắt Alice lại chiếu thẳng vào hai đứa, rồi má cô lại dịu đi.

“Nếu xong việc mà hai người còn thừa năng lượng để đánh nhau, có lẽ tớ nên nhờ Garitta-san tăng khối lượng công việc lên nhỉ?”

“G-gì cũng được trừ cái đó!”

“Đùa thôi mà. ——Được rồi, ăn trưa nhanh lên. Hôm nay trời rất nóng, nếu không ăn nhanh thức ăn sẽ hỏng đấy.”

Alice đặt chiếc giỏ xuống đất, lấy một tấm vải lớn bên trong rồi mở nó ra. Cô chọn một nơi bằng phẳng để trải nó xuống, Kirito nhanh chóng cởi giày rồi nhảy lên ngồi trên. Eugeo ngồi xuống sau cậu ta, và thức ăn được dọn ra.

Thực đơn hôm nay là thịt muối và bánh đậu nướng, bánh mì đen kẹp pho mát và thịt hun khói xắt lát, vài loại trái cây sấy, và sữa tươi vừa được vắt sáng nay. Dù mọi thức ăn, trừ sữa, đều có thể được bảo quản tốt, ánh mặt trời gay gắt của tháng bảy vẫn có thể rút đi «Sinh mệnh» của chúng không chút thương tiếc.

Alice bảo Kirito và Eugeo, đã gần như chìm vào đồ ăn, rằng ‘dừng lại đã’, như ra lệnh cho chó vậy, rồi nhanh chóng vạch qua biểu tượng trên không trung và kiểm tra «Cửa Sổ» của từng loại đồ ăn bắt đầu từ bình sữa.

“U oa, sữa chỉ còn mười phút thôi, còn bánh nướng chỉ khoảng mười lăm phút. Tớ đã chạy tới đây đấy…… Được rồi, chúng ta phải ăn mau lên. Nhưng nhớ phải nhai kĩ đấy.”

Khi Sinh mệnh của thức ăn cạn kiệt, nó sẽ trở thành thứ gọi là «Thức Ăn Thối», mỗi nhát cắn sẽ gây những triệu chứng khủng khiếp, chẳng hạn như đau bụng cho những người không có dạ dày cực khỏe. Eugeo và Kirito vốn đã đủ bực bội nên đành phải cắn từng miếng bánh lớn.

Ba đứa tiếp tục nhai mà không nói lời nào. Với hai cậu nhóc đói bụng thìdĩ nhiênđây là chuyện bình thường, nhưng chẳng biết Alice nhét đống thức ăn đó vào đâu trong cái bụng mảnh khảnh của mình. Thức ăn vơi đi từng món một. Trước tiên là ba miếng bánh nướng, rồi chín lát bánh mì đen, rồi bình sữa hoàn toàn cạn kiệt, sau cùng thì ba đứa cùng thở ra một hơi mãn nguyện.

“——Mùi vị thế nào?”

Eugeo là người trả lời câu hỏi của cô ấy với giọng thành thật khi cô nhìn sang hai cậu nhóc.

“Ừ, bánh hôm nay rất ngon. Cậu nấu giỏi hơn rồi đấy, Alice.”

“V-vậy sao? Tớ vẫn thấy thiêu thiếu cái gì đó trong mùi vị.”

Alice xấu hổ quay mặt về hướng khác, Eugeo chớp mắt với Kirito rồi nở nụ cười. Alice đã làm bữa trưa cho chúng từ tháng trước, nhưng thật sự thì khác biệt giữa thức ăn cô tự làm và thức ăn có mẹ cô, Sadina-obasan giúp, là rất rõ ràng. Chúng biết rằng kĩ thuật của bà có được sau một thời gian dài rèn luyện, và điều đó đúng với tất cả mọi thứ —— Dù thế Eugeo và Kirito vẫn hiểu rằng không nên nói điều đó ra miệng.

“Dù sao thì——”

Kirito vừa nói vừa ngắt một quả marigo khỏi hũ trái cây sấy.

“Với một bữa trưa tâm huyết và ngon lành như thế, tớ muốn được từ từ thưởng thức. Chẳng hiểu tại sao trời nóng lại khiến thức ăn bị hư nhỉ……”

“Tại sao à? Ưmmm……”

Lần này Eugeo nhún vai mà không hề che giấu nụ cười gượng trên môi, dáng vẻ rất cường điệu.

“Cậu vừa nói một điều kì quái đấy nhỉ? Mùa hè khiến Sinh mệnh giảm đi nhanh hơn chẳng phải là cách mọi thứ vẫn hoạt động sao. Nếu là thịt, cá, rau hay trái cây, chúng sẽ hỏng ngay nếu cậu không đụng đến, có đúng không?”

“Biết rồi, nhưng tớ hỏi là tại sao cơ mà? Vào mùa đông, có để thịt muối sống ngoài trời nhiều ngày cũng không bị hỏng, đúng chứ?”

“Cái đó là vì…… mùa đông thì lạnh.”

Kirito bĩu môi như một thằng nhóc bướng bỉnh trước câu trả lời của Eugeo. Tròng mắt đen hiếm thấy ở miền bắc của cậu lóe lên sự cứng đầu.

“Đúng vậy, như Eugeo vừa nói, cái lạnh giúp thức ăn giữ được lâu hơn. Không chỉ trong mùa đông. Dù trong mùa này tụi mình vẫn giữ được thức ăn nếu để lạnh.”

Lần này đến Eugeo chết lặng. Cậu đá nhẹ vào ống quyển Kirito.

“Làm như dễ lắm ấy. Lạnh? Mùa hè thì nóng, thế mới là mùa hè. Cậu định dùng cấm thuật để gọi tuyết xuống chắc? Ngay ngày mai những Hiệp Sĩ Hợp Nhất sẽ tới bắt cậu đấy.”

“Ừ-ừ nhỉ…… Không làm gì được sao……? Tớ cảm thấy vẫn có một cách nào đó, một cách nào đó dễ dễ……”

Trong lúc Kirito đang nhăn nhó lẩm bẩm, Alice vốn vẫn yên lặng nghịch lọn tóc và lắng nghe cuộc nói chuyện bỗng cất giọng,

“Thú vị đấy.”

“Ý-ý cậu là sao, Alice?”

“Không, không phải bằng cấm thuật đâu. Tụi mình không cần quy mô rộng khắp làng mà chỉ cần ở trong giỏ thức ăn thôi đúng không?”

Nghe thấy điều cô nói cứ như thể là chuyện hoàn toàn bình thường, Eugeo vô tình quay sang Kirito, thấy cậu ta đang gật gù. Trước khi nói tiếp, một nụ cười nổi lên mặt Alice,

“Có vài thứ vẫn lạnh vào mùa hè. Như nước sâu dưới giếng, hay lá cây Silve. Nếu ta đặt nó vào giỏ, nó sẽ làm lạnh bên trong chứ nhỉ?”

“A…… đúng thế.”

Eugeo khoanh tay ngẫm nghĩ.

Tại bãi đất trống trước nhà thờ, có một cái giếng sâu khủng khiếp được đào từ khi mới lập làng: nước lấy dưới đó lạnh đến tê dại dù là giữa hè đi nữa. Ngoài ra, ở khu rừng phía bắc có mọc một vài cây Silve: lá của chúng lạnh toát và khi bóp vào sẽ tỏa mùi thơm, rất hữu ích để chữa trị vết thâm tím. Dĩ nhiên nếu có đặt một bình nước giếng, hay gói bánh bằng lá Silve có thể sẽ giúp giữ lạnh giỏ đồ ăn khi mang nó đi xa.

Dù vậy, Kirito, người cũng dừng lại ngẫm nghĩ, lắc lắc đầu nói,

“Nếu chỉ vậy tớ nghĩ sẽ không có tác dụng đâu. Nước giếng sẽ âm ấm chỉ sau một phút múc lên, lá cây Silve có thể sẽ giữ được lâu hơn nhưng tớ không nghĩ đủ lâu để giữ lạnh cho cái giỏ từ nhà Alice tới Gigas Cedar.”

“Vậy cậu có cách nào khác không?”

Alice, với ý tưởng hay vừa bị bác bỏ, bĩu môi hỏi. Kirito im lặng gãi gãi mái tóc đen một lúc, rồi bỗng thấp giọng nói,

“Băng. Với thật nhiều băng, sẽ đủ để giữ lạnh bữa trưa.”

“Ồ cậu……”

Alice lắc đầu ngạc nhiên.

“Bây giờ là mùa hè. Băng kiếm đâu ra chứ? Ngay cả chợ lớn ở thủ đô cũng không có đâu!”

Cô nói với giọng của một bà mẹ đang quát nạt thằng con trai không biết điều.

Mặt khác, Eugeo lại có linh cảm xấu khi thấy Kirito mím môi như thế này, khuôn mặt cậu mà đã từng nhìn thấy trước đây. Mỗi khi cậu bạn thơ ấu với đôi mắt bừng sáng và mở miệng với cái giọng đó, Eugeo đều biết cậu ta đang nghĩ gì đó không tốt chút nào nhờ kinh nghiệm lâu năm. Trong đầu cậu, cậu nhớ lại lúc Kirito lấy mật ong từ ong hoàng đế ở ngọn núi phía đông, hay khi cậu ta đập vỡ bình sữa hỏng từ hàng trăm năm trước trong hầm rượu của nhà thờ, những khung cảnh đó trôi qua và tan biến rất nhanh chóng.

“Đ-được rồi ổn thôi mà, phải không? Ăn vội vàng cũng đâu có vấn đề gì đâu. Ngoài ra, nếu tụi mình không nhanh hoàn thành phần việc buổi chiều thì sẽ phải về muộn đấy.”

Eugeo vừa nói vừa nhanh chóng xếp đĩa vào chiếc giỏ liễu gai, như thể muốn né tránh đề tài phiền phức này. Dù vậy, khi cậu nhìn vào tròng mắt long lanh của Kirito như thể cậu ta đã nghĩ ra gì đó, cậu chắc chắn rằng mối lo của mình đã thành hiện thực.

“……Gì thế hả? Lần này cậu định làm gì đây?”

Câu hỏi của cậu xen lẫn cả sự đầu hàng. Kirito cười rồi trả lời,

“Này…… Lâuuuu lắm rồi, ông của Eugeo đã kể một câu chuyện cho tụi mình, nhớ không?”

“Ưmm……?”

“Cái nào cơ……?”

Bên cạnh Eugeo, Alice cũng nghiêng đầu thắc mắc.

Trước khi nữ thần Stacia triệu tập ông của Eugeo về bên bà hai năm trước, nhiều truyền thuyết đã tuôn ra từ dưới chòm râu trắng bạc của ông. Khi ngồi trên chiếc xích đu trong vườn, ông luôn kể chuyện cho ba đứa trẻ ngồi cạnh ông. Có hàng trăm câu chuyện: chuyện kì lạ, chuyện thú vị, chuyện kinh dị, nên Eugeo không biết Kirito đang nói đến cái nào. Anh bạn thơ ấu tóc đen của cậu vừa đằng hắng vừa giơ ngón trỏ lên, rồi nói,

“Băng mùa hè, chỉ một cái thôi, đúng không? 『Bercouli và Bạch Long……』”

“Ôi thôi đi, cậu đùa phải không?”

Eugeo cắt ngang mà không cần nghe hết câu, vẫy tay và đầu kịch liệt.

Bercouli là một trong những vị tổ tiên đã gầy dựng nên làng Rulid, ông là kiếm sĩ giỏi nhất, và là đội trưởng đội lính canh thế hệ đầu tiên. Nhưng đã ba trăm năm trôi qua từ khi ông còn sống, nên chỉ còn lưu lại vài câu chuyện về lòng dũng cảm của ông, và câu chuyện Kirito đề cập đến là một trong những câu chuyện kì quái nhất.

Một ngày giữa hạ, Bercouli trông thấy một tảng đá trong suốt trôi theo dòng sông phía đông làng. Lúc ông nhặt lên, nó hóa ra lại là một phiến băng. Bercouli kinh ngạc đi dọc theo dòng sông về hướng thượng nguồn. Chẳng bao lâu sau ông đã đến nơi tận cùng thế giới, «Dãy Núi Tận Cùng», ông tiếp tục đi theo con sông hẹp, và trước mặt ông là một cửa hang lớn.

Bercouli bước vào hang và đối diện với luồng gió buốt, sau khi vượt qua nhiều khó khăn trắc trở, ông đã đến được sảnh chính của hang. Ông trông thấy một con bạch long khổng lồ, vốn được biết đến như kẻ bảo vệ biên giới của Nhân Giới. Dáng vẻ của con rồng với thân thể cuộn tròn trên một núi châu báu các loại nhiều không kể siết, khiến Bercouli nhận ra rằng nó vẫn còn say ngủ, nhưng dù đã lấy hết dũng khí ra ông vẫn chỉ dám kiễng chân áp sát nó. Đứng giữa đống châu báu, ông phát hiện thấy một thanh trường kiếm tuyệt đẹp, và dù gì xảy ra ông vẫn muốn có nó. Ông nhẹ nhàng cuỗm thanh kiếm đi mà không làm con rồng thức giấc, rồi vắt giò lên cổ mà chạy —— đại khái thì cốt truyện là như vậy. Tựa đề là 『Bercouli và Bạch Long phương Bắc』.

Dù Kirito tinh quái đến mấy, chắc cậu ta cũng không nghĩ đến việc phá luật của làng mà vượt con đèo phía Bắc để mà tìm rồng đâu nhỉ? Nửa cầu nguyện, Eugeo sợ sệt hỏi,

“Ý cậu là tụi mình sẽ chờ ở bờ sông Ruhr đến khi một khối băng trôi xuống …… phải chứ?”

Kirito chỉ khịt mũi trả lời đơn giản,

“Ngồi chờ như thế thì mùa hè sẽ kết thúc trước khi tụi mình thu được thành quả. Tớ không muốn bắt chước Bercouli đi tìm con rồng đâu. Trong câu chuyện có nhắc đến những cột băng ở cửa hang phải không nào? Chỉ cần hai hay ba cái là đủ để tụi mình thử với bữa trưa.”

“Cậu, tớ đã nói là……”

Eugeo cứng họng vài giây, rồi cậu quay người lại, mong chờ Alice phản đối ý tưởng liều lĩnh của cậu ta. Bỗng cậu nhận ra đôi mắt xanh của cô đang sáng rực, cậu đành buông thõng vai mình trong đầu.

Eugeo và Kirito là hai cậu nhóc nghịch ngợm nhất làng, chúng luôn khiến những người cao tuổi phải thở dài và la mắng bộ đôi này hàng ngày. Dù vậy, chỉ vài người trong số họ biết rằng, nhiều lỗi lầm của chúng được hỗ trợ và tiếp tay bởi học sinh danh giá nhất của làng, Alice.

Cô nàng Alice ấy đang đặt ngón trỏ trên môi, cô vẫn giữ im lặng vài giây rồi thình lình chớp mắt tuyên bố,

“——Ý tưởng không tồi đâu.”

“C-cả cậu nữa sao, Alice……”

“Tất nhiênlàchỉ có trẻ con mới bị cấm vượt quá con đèo phía Bắc. Thử nhớ kĩ lại đi. Chính xác thì quy tắc viết rằng, [Nếu không có sự giám sát của người lớn, trẻ em không được chơi đùa xa hơn con đèo phía Bắc.]”

Eugeo và Kirito vô tình liếc nhìn nhau.

Luật của làng hay tên chính thức là «Chuẩn Mực Của Dân Làng Rulid» là một văn bản cổ được viết một nửa trên giấy và một nửa trên da thuộc, dày hai cen được lưu giữ ở nhà trưởng làng. Nó là thứ đầu tiên mà mọi đứa trẻ đi học ở nhà thờ đều phải nhớ. Sau đó, nhờ luôn phải nghe cha mẹ và những người cao tuổi nhắc đi nhắc lại rằng ‘phải nhớ quy tắc’, ‘Tuân theo luật’, luật lệ đã ăn sâu vào trí não chúng khi chúng lên mười một —— chúng đã nghĩ vậy, thế nhưng có vẻ Alice còn nhớ chính xác toàn bộ, từng từ một.

……Không thể nào, đừng bảo rằng hiến pháp của đế quốc dày gấp hai lần cũng …… không, nội việc nhớ hoàn hảo luật làng đã là……

Khi trong ánh mắt của Eugeo còn tràn đầy suy nghĩ, Alice hắng giọng, rồi tiếp tục nói với giọng bà giáo,

“Sai à? tụi mình đâu tới đó để chơi đùa, như vậy sẽ phạm luật. Nhưng tìm một cột băng đâu phải là chơi. Kéo dài sinh mệnh của thức ăn không chỉ giúp mỗi tụi mình, mà còn giúp công việc trên đồng ruộng và bãi chăn thả, đúng chứ? Vậy nên đây cũng được xem như là một phần công việc luôn.”

Sau bài diễn thuyết trôi chảy ấy, Eugeo lại liếc nhìn Kirito. Dù trên tròng mắt đen của cậu ta còn vương chút do dự, nhưng nó lại tan chảy ngay như tảng băng trôi trên dòng sông giữa hạ——

“Ừ, đúng đấy, hoàn toàn đúng.”

Khoanh tay trước ngực, Kirito gật đầu với khuôn mặt nghiêm túc.

“Vì là công việc, dù tụi mình có vượt đèo lên «Dãy Núi Tận Cùng» thì vẫn không phá luật. Xem này, Balbossa-san luôn nói thế đúng không? ‘Làm việc không phải là chỉ làm những thứ được giao, nếu rảnh tay hãy tìm việc mà làm!’, từa tựa thế. Nếu họ giận dữ, cứ bảo do ông ấy nói là ổn ngay thôi.”

Gia đình Balbossa là gia đình giàu có sở hữu ruộng lúa mì lớn nhất làng. Trụ cột hiện tại của gia đình là Nigel Balbossa, một người đàn ông đã năm mươi tuổi mà vẫn sở hữu một thân hình khỏe mạnh; dù gia đình ông thu hoạch được gấp nhiều lần những gia đình khác trong làng, ông ta vẫn không thoả mãn. Mỗi lần ông ta gặp Eugeo, ông ta luôn chào hỏi bằng giọng chế nhạo ‘Chưa đốn gãy được cái cây tuyết tùng phiền nhiễu đấy à?’. Có tin đồn rằng ông ta đã hỏi xin trưởng làng cho ưu tiên cày cấy vùng đất mới sau khi Gigas Cedar bị đốn hạ. Eugeo trả lời rằng, ‘Trước khi chuyện đó xảy ra, Sinh mệnh của ông đã hết từ lâu rồi’ dĩ nhiên cậu chỉ nói trong đầu mà thôi.

Dù ý tưởng dùng lời nói của Nigel để biện hộ cho việc vượt đèo phía Bắc của Kirito rất hấp dẫn, nhưng vì bị ràng buộc quá lâu khiến Eugeo không thể ngừng nói ‘Nhưng’.

“……Nhưng, vượt đèo lên Dãy Núi Tận Cùng không chỉ phá luật của làng mà cả ‘cái đó’ nữa, đúng không? Dù tụi mình đã vượt qua đèo và tới chân núi, tụi mình vẫn không thể vào hang……”

Nghe thấy điều đó, Alice và Kirito liền nghiêm mặt.

«Cái đó» mà Eugeo nói tới là luật lệ tuyệt đối khống chế toàn bộ cư dân ở Nhân Giới rộng lớn, quyền lực của nó vượt xa «Hiến Pháp Bắc Đế Quốc Norlangarth», chứ đừng nói đến là «Chuẩn Mực Của Dân Làng Rulid» —— tên nó là «Danh Mục Cấm Kỵ».

Nó được ban hành bởi «Giáo Hội Chân Lý», tòa tháp khổng lồ như cao đến thiên đường, nằm ở thủ đô Centoria. Cuốn sách dày bọc trong da thuộc trắng tinh khiết không chỉ được cung cấp cho đế quốc phía Bắc mà Eugeo đang sống, mà ở mọi thị trấn hay làng mạc tại các đế quốc phía đông, nam, hay tây đều có một cuốn.

Khác với luật của làng hay đế quốc, Danh Mục Cấm Kỵ, y như cái tên đã ám chỉ, là danh sách chứa «Những thứ không được làm». Bắt đầu từ những điều cấm kỵ có phạm vi rộng như «Mưu Phản Giáo Hội» hay «Giết Ggười», «Trộm Cắp», rồi đến những đề mục trần tục hơn như giới hạn lượng muông thú hay cá được đánh bắt hàng năm, hay thức ăn không được cho vật nuôi ăn; số lượng đề mục dễ đến hơn một ngàn. Mọi đứa trẻ đến trường học, bên cạnh học viết và tính toán, môn học quan trọng nhất luôn là Danh Mục Cấm Kỵ. —— Hay đúng hơn, không dạy Danh Mục ở trường bị coi như là vi phạm Danh Mục.

Mặc dù Danh Mục Cấm Kỵ và Giáo Hội Chân Lý sở hữu quyền lực to lớn đến như vậy, nhưng dường như vẫn có nơi nó không thể mở rộng phạm vi đến. Vượt ra ngoài «Dãy Núi Tận Cùng» vốn che chắn thế giới với Vùng đất bóng tối —— hay trong linh ngôn là «Dark Territory». Vì vậy, Danh Mục đã cấm mọi người đặt chân đến dến Dãy Núi Tận Cùng. Với Eugeo, thật vô nghĩa khi đến chân núi mà không vào trong hang.

Alice sẽ thách thức Danh Mục Cấm Kỵ như mọi khi cho mà xem, nhưng nội việc suy nghĩ như vậy cũng đã là một điều cấm kỵ lớn rồi. Nghĩ vậy, Eugeo nhìn chằm chằm vào người bạn thơ ấu kia của mình.

Hàng mi của cô sáng lên dưới ánh nắng trưa len lỏi qua tán lá trông như những sợi chỉ đẹp đẽ trong một cuộn chỉ vàng, Alice chìm vào im lặng một lúc —— Chẳng lâu sau, cô đột nhiên ngẩng mặt lên, mở miệng với ánh bất phục trên đôi mắt,

“Eugeo. Trích đoạn của cậu lại sai nữa rồi.”

“Ê…… Cậu nói dối.”

“Tớ không nói dối. Chương một, phần ba, đoạn mười một trong Danh Mục là thế này, 『Không ai được phép vượt qua bên kia Dãy núi che chắn tận cùng của Nhân Giới』 ……Vượt qua bên kia dãy núi, nghĩa là «leo qua». Không bao gồm việc vào trong hang. Ngoài ra, mục tiêu của tụi mình không phải là vượt qua dãy núi mà là lấy băng, đúng không? Không hề có dòng 『Không được tìm băng ở Dãy Núi Tận Cùng』 được viết trong Danh Mục Cấm Kỵ.”

Với những lời trơn tru tràn ra với giọng nói ngọt ngào trong trẻo như quả chuông nhỏ nhất ở nhà thờ của Alice, Eugeo không nói thêm được lời nào. Thật vậy, cậu thấy những lời Alice nói phần nào cũng đúng.

——Nhưng, chúng ta đã đến đèo phía Bắc bao giờ đâu, chúng ta chỉ từng men theo sông Ruhr tới ao sinh đôi thôi mà, mình chẳng biết có gì trên đó cả, mùa này bên bờ sông cũng có nhiều côn trùng phiền nhiễu nữa……

Khi Eugeo vẫn ngoan cố nghĩ quanh quẩn tìm cách thoái lui, Kirito vỗ mạnh vào vai cậu —— với lực đủ khiến Sinh mệnh của cậu giảm đi —— rồi nói lớn,

“Thấy chưa Eugeo, nếu Alice, người học nhiều nhất làng mà đã nói vậy thì chẳng có gì đáng ngờ cả! Được rồi, quyết định thế nhé, ngày nghỉ tiếp theo tụi mình sẽ đi tìm bạch lo…… à, ý tớ là đi tìm hang băng!”

“Thế thì bữa trưa tốt hơn là nên làm bằng loại nguyên liệu nào giữ được lâu hơn chút.”

Nhìn khuôn mặt sáng bừng của hai người bạn thơ ấu, Eugeo thở dài trong đầu rồi trả lời “Ừ” một cách yếu ớt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK