Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cale an toàn rời khỏi Ma tháp và đối diện với Beacrox đang đứng canh trước cửa lều. Beacrox làm như không nhìn thấy Cale và Cale cũng không nói gì khác mà đi vào trong lều.

Tất nhiên là cậu đang xách Mueller ở hông.

Cậu thả Mueller và để hắn ngồi trên ghế sô pha. Mueller dù không được bảo nhưng vẫn quỳ gối trước mặt Cale. Cale cảm thấy không cần thiết phải làm như vậy nhưng rồi cậu cũng mặc kệ và đi vào chuyện chính.

"Ta sẽ cho ngươi chỗ ngủ êm ái và nơi an toàn tuyệt đối không thể chết. Và sau này sẽ cho ngươi cả tự do"

"Ngài nói thật sao?"

"Phải"

Cale cúi người xuống về phía Mueller đang quỳ gồi.

"Trước tiên ta sẽ cho ngươi thoát khỏi Vương quốc Whipper này"

Ánh sáng xuất hiện trong mắt của Mueller. Chắc hẳn Mueller sợ người dân bộ lạc và các pháp sư. Chỉ cần rời khỏi chốn này thôi cũng là hạnh phúc của hắn. Cale thong thả đính một cái cài áo lên trên áo của Mueller.

Đó chính là cái cài áo vàng mà vừa nãy Mueller định lén trộm đi. Không có chuyện Cale không nhìn thấy việc ấy. Khuôn mặt Mueller trở nên tái nhợt.

"Sẽ cho ngươi cả những báu vật như thế này nữa. Vậy nên ngươi có thể làm tốt những gì ta sai khiến chứ?"

"Vâng, vâng! Nhất định tôi sẽ hoàn thành thật tốt!"

"Vậy thì hãy thiết kế bản vẽ tường thành và thuyền"

"......Vâng?"

Mueller, người mang tố chất của một kiến trúc sư đỉnh cao. Thứ mà Cale trông đợi ở hắn đương nhiên là bản vẽ.

"Cỡ Ma Tháp là được"

Cậu cần một mái nhà có thể an lạc cùng với phương tiện di chuyển thật vững chãi.

Rùa vàng.

Thuyền và Rùa khiến cho cậu nghĩ tới một thứ. Kim Rok Soo nhớ lại kí sử về trận chiến vĩ đại trên biển, nhưng cậu không hồ đồ mà nói ra. Cậu chỉ là muốn một con thuyền vì mục đích di chuyển và sự thoải mái mà thôi. Lịch sử lay động lòng người quả nhiên không hề liên quan gì tới cậu cả.

".....biểu tượng của gia tộc ta là Rùa Vàng. Ngươi hãy tự bết mà thiết kế đi"

Mueller sẽ tự biết rồi làm lấy. Dù không biết thành quả hắn tạo ra như thế nào nhưng Cale dặn dò một cách cứng nhắc.

"Sẽ tốt hơn nếu nghĩ rằng mạng sống của ngươi đặt cả vào đó mà chăm chỉ làm việc. On, Hong. Giám sát hắn"

Nyann~

"Giám sát thú vị ghê"

Mueller rất yếu đuối trước lũ trẻ. Thật sự là vậy.

"Tôi, tôi sẽ chăm chỉ làm việc ạ!"

Nghe thấy giọng nói gấp gáp của Mueller, Cale cảm thấy hài lòng về việc đã làm ngày hôm nay. Cậu nghe thấy tiếng hát của người dân bộ lạc. Tiệc mừng đang đi tới điểm cao trào.

Một buổi đêm thật náo động.



* * *



Tiệc mừng kéo dài đến quá nửa đêm, và rạng sáng kế tiếp đó thì tĩnh lặng. Nhưng đương nhiên là trong sự tĩnh lặng ấy thì thời gian vẫn trôi đi.

"Cơ thể ngài không sao chứ?"

Cale khuẩy tay loa qua với Tham mưu trưởng Harol.

"Vẫn vậy"

Nhờ vào [Sinh lực trái tim] mà Cale luôn trong tình trạng tốt nhất.

"Mà hình như người cần lo lắng về cơ thể không phải là tôi, mà là các người?"

Khuôn mặt của các tham mưu cũng như Harol điều mang vẻ mệt nhọc. Billos cũng thế.

"Ta không hề yếu!"

Toonka kẻ uống sau trong góc cũng vậy. Cale phớt lờ lời nói của Toonka và nói với Harol.

"Công việc được tiến hành nhanh hơn tôi nghĩ đấy"

"....Bởi vì cứ trì hoãn thì không tốt gì cho cả đôi bên"

Chỉ mới trong một đêm mà Harol và Billos đã đưa ra thỏa thuận về hợp đồng mua Ma Tháp. Đây không phải là việc có thể dễ dàng thực hiện, và đồng thời cũng là việc gấp cần phải thực hiện ngay.

"Cũng phải. Các ngươi rất gấp mà. Đúng không?"

Liên minh phi pháp sư đã khơi mào ra nội chiến, một tổ hợp từ những kẻ thiếu thốn thì sẽ phải chật vật trong bất cứ chuyện gì. Hoàng gia cũng bị Liên minh pháp sư thao túng nên không có tiền, và bên trong Ma Tháp cũng chẳng có thứ gì đáng tiền. Dù thế nhưng nếu bán những thiết bị ma thuật có trong Vương Quốc thì chỉ khiến danh nghĩa của họ bị sụp đổ.

Trên hết thì chắc hẳn là Harol muốn nhanh chóng đuổi Cale đi.

"Ngài đã đọc hợp đồng chưa?"

"Đọc ngay khi nhận được rồi"

Giá tiền hơn 10 tỷ gallon một chút. Bởi vì Cale đã mua cả đất ở xung quanh Ma Tháp.

"Sẽ phá hủy sau 1 năm nữa nên đừng lo"

Cale mua Ma tháp nhưng sẽ phá hủy sau một năm. Cậu cũng không di chuyển Ma Tháp sang nước khác. Và cũng không tập hợp các pháp sư dưới cái tên Cale Henituse.

"......Ta thật không hiểu được ngươi"

Toonka nhìn Cale như nhìn kẻ tới để vứt tiền, nhưng Cale nhún vai.

"Ta chỉ là muốn có được khung cảnh nhìn từ tầng cao nhất của tòa nhà cao thứ hai sau Tháp Chuông của Đế Quốc"

Toonka nhìn Cale với vẻ mặt phân vân, nhưng rồi hắn cảm thấy không muốn suy nghĩ phức tạp làm gì và chìa bản hợp đồng trong tay ra.

"Ký đi nào. Hôm nay ta đã quyết định sẽ làm một trận với Hilsman, thuộc hạ của ngươi. Muahahahaha!"

Nét mặt của Cale trở nên kỳ cục khi cái tên Hilsman được nhắc tới. Phó đoàn trưởng quả thật cực kỳ giỏi giao thiệp. Hắn ta mở cuộc đàm đạo với người dân bộ lạc, Choi Han đã báo cáo rằng cậu ta rất ngạc nhiên khi chứng kiến quang cảnh ấy.

"Ngài chỉ cần điểm chỉ vào đây là được"

Harol đưa mực đóng dấu cho Cale. Lúc ấy họ chạm mắt với nhau. Harol nhìn Cale với ánh mắt dò xét tâm địa của Cale, vậy nhưng Cale chỉ đáp lại hắn bằng nụ cười.

Chắc hẳn là trong lòng Harol không muốn bán Ma Tháp, bởi vì hắn thấy nghi ngờ. Vậy nhưng hãy biết làm sao được chứ, xét theo tình hình thì việc bán mang lại nhiều lợi ích hơn. Hắn đâu thế phớt lờ chuyện đó được.

"Nào, ta điểm chỉ rồi đấy, ngươi cũng làm đi!"

Toonka không chút do dự đóng ngón trỏ lên bản hợp đồng một cách sảng khoái, nói theo cách tiêu cực thì hắn làm việc đó một cách rất vô học. Cale cũng in ngón trỏ lên bản hợp đồng hai trang. Và rồi cậu bỏ hợp đồng vào trong người. Giờ là lượt của Billos.

"Công chứng và thanh toán sẽ do tôi, Billos thuộc thương đoàn Flynn đảm nhiệm"

Toonka gật đầu và chìa tay cho Cale. Cale bắt tay hắn.

"Lúc cần phá hủy Ma tháp thì hãy bảo ta. Ta giúp ngươi hết mình trong việc phá hủy cái tòa tháp bẩn thỉu ấy"

"Được thôi"

"Ngươi có thể tự hào về việc đã ký hợp đồng với bọn ta, những người sẽ làm nên những việc vĩ đại sau này"

Cale đối mắt với Toonka, người siết mạnh tay cậu.

"Bởi vì bọn ta sẽ lưu lại trong lịch sử của đại lục này. Sau này ngươi có thể đi khắp nơi mà nói rằng mình là chỗ quen biết với ta đây! Hahahaa!"

Lịch sử cái khỉ. Nếu lịch sử về sự suy tàn có thể gọi là lịch sử thì cũng có thể nói thế thật. Thời điểm thì là vào khoảng cuối tập 5, còn sau đó thì Cale không biết rõ. Nhưng dù sao thì,

"Ta mong chờ đấy"

Cale đáp lại lời nói của Toonka cho phải phép lịch sự.

Bản hợp đồng đã hoàn thiện.

Cale rời khỏi lều của ban tham mưu và trở về lều của mình. Tất nhiên là Billos theo sau cậu. Ngay khi đi vào trong lều, Cale nhận phiếu thanh toán mà Billos đưa cho cậu với nụ cười nham hiểm.

Cale lấy Hoàng Kim Lệnh ra. Rồi cậu nhẹ nhàng xoay nó, cùng với tiếng 'cạch', mặt trên của Hoàng Kim Lệnh mở ra như cái nắp.

"Ồ!"

Billos trầm trồ khi thấy con dấu của Hoàng gia xuất hiện.

"Có gì mà làm vẻ kỳ thú như thế?"

Cale cười phì trước dáng vẻ ấy của Billos rồi đóng con dấu lên phiếu thanh toán. Sau hai lần sử dụng thì con dấu bên trong Hoàng Kim Lệnh sẽ biến mất. Thấy Billos nhìn Hoàng Kim Lệnh với ánh mắt thèm thuồng, Cale đưa cho hắn một túi ma thuật.

"Đây là túi ma thuật mà tôi đã----?"

"Mở ra đi"

Billos mở cái túi ma thuật mà hắn đã bán cho Cale.

"......Hô"

Hắn nhìn thấy những thiết bị ma thuật bên trong không gian đa chiều. Và toàn bộ số đó là những thiết bị chuyên dùng cho quý tộc, Hoàng tộc. Giọng nói của Cale luẩn quẩn bên tai của Billos.

"Sau này ngươi sẽ được nhận thêm vài cái túi như thế nữa. Một tháng sau hẵng bắt đầu bán"

Billos siết chặt bàn tay đang cầm túi ma thuật. Hắn cẩn trọng hỏi Cale.

"Tôi được nhận bao nhiêu vậy ạ?"

"3"

"Nhiều vậy sao ạ?"

Billos không kiềm hãm được sự ngạc nhiên. 3 phần không phải là nhiều nhưng Cale mà hắn biết rất kĩ lưỡng trong vấn đề này, vậy nên hắn đã nghĩ nhiều lắm cũng chỉ được 2 phần. Bởi vì giờ đây đạo cụ ma thuật là những thứ hiếm hoi, còn không có để mà bán.

"Thương Đoàn Chủ"

Giọng nói của Cale găm thẳng vào tai của Billos.

"Ngươi cần phải nhanh chóng đạt được vị trí mà ngươi muốn có. Bởi vì phía bắc và hải lộ sẽ sớm bị khẩy đảo"

"....lại là chiến tranh khác sao"

"Mình ngươi biết thôi đấy"

"Sao ngài lại chia sẻ thông tin quý giá này vậy?"

Billos cẩn thận bỏ túi ma thuật vào trong người.

"Hãy cho tôi thứ ngài định cho vào bất cứ lúc nào có thể"

"Được thôi. Nếu có thể thì hãy giữ liên lạc với bác của ngươi"

Odeus. Người nắm giữ thế giới ngầm ở tây bắc bộ của Vương quốc Roan.

"Bác của tôi thì sao ạ?"

Ngày để Raon trả thù không còn xa nữa.

"Có chuyện như thế. Ngươi không cần tò mò"

"Tôi đã rõ"

Billos không tỏ ra thắc mắc nữa, hắn đưa cho Cale một thiết bị liên lạc hình ảnh. Đó là món đồ quý mà Billos phải vất vả mới kiếm được, nhưng Cale nhận lấy rồi ném nhẹ nó lên giường. Thấy vậy, Billos đi ra khỏi lều và nói.

"Lần tới tôi sẽ liên lạc với ngài thông qua thiết bị liên lạc hình ảnh"

"Ừ"

Ngay khi Billos rời đi, Cale chỉ thị cho On và Hong.

"Gọi lũ trẻ đến đây"

Nyannn---

Một lúc sau, Cale nhìn những người On và Hong đưa đến, và nói.

"Kỳ hạn là"

Cậu nói thế rồi thở dài. Vốn đang cau mày rồi, nhưng lông mày của cậu càng trở nên nhăn nhúm hơn.

"Hilsman"

"Vâng!"

Phó đoàn trưởng tận hưởng lễ ăn mừng tới tận nửa đêm nên khuôn mặt hắn bét nhè và nồng nặc mùi rượu. Vậy nhưng trông hắn khá tỉnh táo.

Theo lời của Beacrox, thì hôm qua hắn được người dân bộ lạc khoác vai dìu về lều.

"Lễ ăn mừng vui không?"

"Tất nhiên rồi! Tôi đã kết thêm được rất nhiều bằng hữu!"

Con người hắn hay ghen tị vậy thôi chứ rất giỏi giao thiệp.

'Có thể để gã như này đi cùng với Lock được không đây'

Cale cảm thấy nghi ngờ nhưng đã tới nước này rồi thì không thể rút lời được. Cậu nhìn Lock, lũ trẻ Tộc Sói và Hilsman rồi nói.

"Kỳ hạn là một tháng"

Giờ là lúc thực hiện thỏa thuận giữa Cale và Lock. Cale mở một tấm bản đồ lên trên bàn. Cậu chỉ vào một ngọn núi nằm ở cuối phía Nam của Vương Quốc Whipper.

"Núi Yellia. Chỉ cần tìm món đồ ta nói ở trên ngọn núi này"

Lần này là [Năng lực cổ đại] được lưu lại trong đồ vật.

".....Mm thiếu gia-nim?"

"Sao nào, Phó đoàn trưởng?"

"Tôi có từng nghe về ngọn núi ấy, đó là ngọn núi rất cao mà đỉnh núi luôn bị bao phủ bởi tuyết. Được biết đó là một trong 3 ngọn núi hiểm trở bậc nhất đại lục"

"Thì sao?"

Thay vì nhìn Hilsman, người không thể đáp lại gì, Cale nhìn Lock.

"Làm được hay không?"

"Tôi làm được"

Câu trả lời phát ra mà không hề do dự. Lock vẫn rụt rè và ngu ngơ như thế nhưng cậu ta cũng đã thay đổi nhiều.

"Maes"

"Vâng"

"Mấy đứa không cần leo tới vùng tuyết phủ. Hãy ở gần đấy và trông coi Lock"

Maes và lũ trẻ trao đổi ánh mắt với nhau và đáp lại mạnh mẽ.

"Vâng! Chúng em sẽ cho ngài thấy rằng mình nhất định sẽ hoàn thành công việc."

"Không. Không cần phải nhiệt tình như thế"

Cale khuẩy khuẩy tay và nói với Hilsman.

"Người là người dẫn đường. Hãy hướng dẫn cho lũ trẻ, cho tụi nó ăn ngủ đầy đủ rồi quay về"

".....vậy tôi không leo núi có được không ạ?"

Hilsman gãi đầu và ngập ngừng nói.

"Chuyện là tôi mắc chứng sợ độ cao"

Kẻ thế này mà có thể làm Phó đoàn trưởng được cơ đấy? Cale đột ngột cảm thấy nghi ngờ về Kỵ sĩ đoàn của Henituse.

"Tự biết mà xử lý đi"

"Vâng! Tôi sẽ trở thành một người dẫn đường, một người bảo vệ tuyệt vời và trông nom lũ trẻ! Mm, vậy thiếu gia-nim, chúng tôi phải tới đâu khi quay về?"

Trước câu hỏi của Hilsman, Cale chỉ vào một nơi trên bản đồ.

"....chỗ này sao?"

"Phải"

"Mm, hình như ngài chỉ nhầm chỗ rồi thì phải?"

Hilsman không thể rời mắt khỏi nơi mà Cale chỉ trên bản đồ.

Một trong 5 Dị Điểm của Tây đại lục.

'Không Lối Thoát'

Rừng mưa nhiệt đới, nơi có mưa quanh bốn mùa. Và cũng là khu rừng được biết đến là nơi một khi đã vào thì không thể tìm được đường, nơi mà nhiều du khách lạc đường và không thể trở lại.

Nằm ở ranh giới giữa Vương quốc Whipper và phương nam của Tây đại lục. Ngón tay của Cale đang chỉ vào khu rừng ấy.

"Phó đoàn trưởng. Cạnh [Không Lối Thoát] có làng Hoik. Đó là ngôi làng nhỏ và là lối vào duy nhất của [Không Lối Thoát]"

Ngôi làng rất nhỏ nằm ở cực nam của Vương quốc Whipper. Đó là nơi canh giữ lối vào của khu rừng không có lối ra.

"Hãy tới nơi đó"

[Không Lối Thoát]. Khoảng một tháng sau, Nữ Vương của Đại Ngàn cùng với thuộc hạ của cô ta sẽ tới khu rừng đó và lùng sục khắp nơi. Cale dự định sẽ trở thành người dẫn đường cho cô ta vào lúc ấy.

"Vậy đích đến tiếp theo là làng Hoik ạ?"

"Phải"

Cale nghĩ tới mức độ cuối của 'tiền' - thứ đầu tiên vì cuộc sống ăn không ngồi rồi xa hoa của cậu, và mỉm cười. Giờ chỉ cần hoàn tất nốt bước chuẩn bị này, rồi trở về Vương quốc Roan để thực hiện cuộc báo thù tàn nhẫn và sau đó là xây dựng một mái nhà vững chắc.

"Sẽ xuất phát ngay sau khi dàn xếp xong việc ở đây"

Cale cẩn thận chuẩn bị cho tương lai sau tập 5 sắp đến.



* * *



Và ba tuần sau, Cale tới làng Hoik. Mưa phùn đang rơi.

"....sao ở đây lại có nhiều mộ thế này?"

Trước câu hỏi của Rosalyn, Cale lặng lẽ nhìn những bia mộ được dựng khắp nơi tại lối vào của làng Hoik và trả lời.

"Làng Hoik là ngôi làng được gia đình của những du hành giả lạc đường, vì chờ đợi họ mà tạo nên."

Sự đợi chờ da diết cùng hi vọng mong manh đã làm nên ngôi làng này. Những du hành giả đã đi vào trong [Không Lối Thoát] vì mạo hiểm hoặc vì lý do nào đó khác. Những người chờ đợi họ rốt cuộc cũng phải tới tận trước khu rừng này.

"Vậy nhưng, con người rồi cũng kiệt sức. Bia mộ là thứ tượng trưng cho hi vọng đã bị biến thành sự từ bỏ"

Bia mộ tưởng nhớ tới những người yêu dấu không thể trở về. Làng Hoik là ngôi làng của nỗi buồn nhiều hơn là hi vọng.

Cale nhìn khu rừng khổng lồ đằng sau làng Hoik.

"Quả là một nơi u buồn. Vậy chúng ta tới đây để làm gì?"

Trước câu hỏi của Choi Han, Cale nói thẳng.

"Hi vọng"

"Vâng?"

"Trở thành hi vọng của Đại ngàn"

"Đại Ngàn?"

Choi Han tỏ ra thắc mắc trước từ ngữ mà cậu ta không thể nghĩ tới. Cale không giải đáp thắc mắc ấy mà cất bước. Cậu đi xuyên qua làng Hoik.

Trừ những bia mộ rải rác thì làng Hoik khá yên ắng.

"Thiếu gia-nim, ô đây ạ"

Mưa phùn đang rơi. Mưa thường xuyên rơi tại ngôi làng nằm cạnh khu rừng mưa nhiệt đới. Cale dùng cái ô mà Hans đưa cho, rồi tới phía cuối ngôi làng.

Hans và những thành viên khác theo sau cậu.

'Thì ra ở đây'

Lối vào duy nhất của [Không Lối Thoát] nằm ở phía cuối của ngôi làng nhỏ. Vì cơn mưa phùn và bầu trời âm u, nên lối vào khu rừng trông khá tối tăm và u ám.

"Mm"

Choi Han phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng Cale chỉ để mắt tới khung cảnh trước bia đá.

Vào ngày mưa, có những người đang đứng canh chừng trước lối vào, kẻ mặc áo mưa, kẻ cứ thế dầm mưa. Tất cả điều là gia đình hoặc là người quen của những người mất tích.

Cale chạm mắt với một ông lão trong số đó. Đôi mắt của ông lão trống rỗng.

"......đừng đi"

Ông lão nói như vậy với Cale và quay người khi đang dựa vào bia đá, rồi thẫn thờ nhìn về phía khu rừng. Cale lặng lẽ quan sát cảnh ấy.

"Thiếu gia Cale"

Rosalyn lại gần và gọi Cale. Cô nhìn ông lão và cả những người đang canh chừng lối vào như đang cầu nguyện với ánh mắt u buồn. Lúc ấy Cale bước lên phía trước.

"Ông già, trời mưa cẩn thận cảm đấy"

Cale để cái ô lại bên cạnh ông lão không mặc áo mưa mà dầm mưa, rồi ngoắc tay với Hans.

"Thiếu gia-nim"

"Ô"

"Thế còn tôi?"

"Dùng chung với Beacrox đi"

Beacrox và Hans đối mắt. Ánh mắt của Beacrox trở nên khó chịu. Hans nín thinh và đưa ô cho Cale. Vậy nhưng Cale không cần phải nhận cái ô ấy.

"Dùng chung với tôi đi"

Ô của Rosalyn đang che trên đầu Cale.

"Cảm ơn cô. Ta đi thôi"

Cale nói lời cảm ơn một cách vô tâm, rồi quay lưng lại với lối vào. Những thành viên khác theo sau cậu, dân làng ở phía trước lối vào nhìn nhóm của Cale rồi lại đưa mắt nhìn về phía khu rừng.

"Hans"

"Vâng, thiếu gia-nim"

"Tìm quán trọ đi. Dù có nhiều nhưng chắc không có chỗ nào tốt đâu, cứ tìm đại đi"

So với diện tích bé nhỏ của ngôi làng thì tại đây có rất nhiều quán trọ. Vậy nhưng quán trọ ở đây cũng giống như làng Hoik, rẻ và cũ kĩ. Những người tới để tìm kiếm người thân thì lấy đâu ra tiền cơ chứ.

"Rốt cuộc thì tại sao người ta lại đi vào trong rừng mưa vậy?"

Choi Han nói vậy ngay khi vào trong quán trọ, Cale ngồi vào ghế ở nhà ăn tại tầng 1 và nói.

"Vào trong đó để tìm hi vọng"

"Hi vọng?"

"Có một truyền thuyết về 'Không Lối Thoát' "

Dù tin đồn xấu về rừng mưa kia lan rộng khắp, nhưng tới giờ vẫn có một vài người đi vào trong đó. Dù có ngăn cản như ông lão lúc nãy cũng không có tác dụng.

"Có Rồng sống trong Không Lối Thoát"

- Nói cái quái gì thế hả, nhân loại? Không có Rồng nào ở đây hết! Dù ở đâu đi nữa thì gần ngươi chỉ có ta là Rồng thôi!

Raon đang im lặng trong trạng thái tàng hình, giẫy nảy và hét lên.

Cale biết mà. Cậu cũng biết là ở đây không có Rồng. Bởi vì cậu chính là người đã đọc trước tiểu thuyết này.

"Con Rồng ấy lắng nghe 1 điều ước của con người tìm tới Tổ của nó. Dù là ước trở thành đại gia, dù là ước chữa bệnh nan y, dù là ước khiến cho ai đó được hạnh phúc. Bất kể là gì thì Rồng cũng sẽ đáp ứng"

- Rồng không làm được thế. Rồng vĩ đại và mạnh mẽ nhưng không phải là Thần! Nói nhảm gì thế!

Sự bất mãn của Raon chính là câu trả lời đúng. Dù vậy nhưng truyền thuyết ấy vẫn lôi kéo những con người đang trong tình trạng bế tắc, gấp rút.

"Thì ra truyền thuyết ấy chính là thứ lôi kéo người ta tới đây"

Hiếm khi Cale mới thấy Choi Han nhăn mặt. Có vẻ cậu ta không vừa lòng. Với tính cách lương thiện của Choi Han thì có vẻ bộ dạng của ông già cùng với khung cảnh của ngôi làng này là những điều u buồn với cậu ta.

"Nếu vậy thì chỉ cần san bằng cả khu rừng này là được sao?"

Bởi vậy nên cậu ta nói ra những lời man rợ như chẳng có chuyện gì. Cale giả vờ không nghe thấy. Sẽ có cháy xảy ra tại khu rừng này. Bởi vậy mà ở cuối tập 4, Dị Điểm ở Tây đại lục từ 5 xuống chỉ còn 4.

"Đốt cháy hết không phải là được sao?"

Giọng nói của Cale chạm tới Choi Han, người đang dần trở nên cực đoan.

"Chỉ cần làm sáng tỏ truyền thuyết là giả. Nếu vậy thì không có lý do gì để người ta vào trong rừng cả"

Lúc ấy, Bearcox bước vào trong quán trọ và thở dài.

"Tôi về rồi"

Có rất nhiều người xuất hiện từ đằng sau hắn.

"Thiếu gia-nim, Hilsman đã về rồi!"

"Thiếu gia-nim, tụi em đã về rồi!"

Hilsman và lũ trẻ bước vào trong quán trọ với bộ dạng nhem nhuốc. Beacrox lôi găng tay trắng ra khi thấy bộ dạng dơ dáy ấy của chúng.

"Thiếu gia-nim"

Người cuối cùng bước vào quán trọ là Lock, cậu ta tới cạnh Cale. Lock đưa túi ma thuật cho Cale. Vậy nhưng Cale đưa tay ra cản cậu ta và nói với các thành viên vừa về.

"Các ngươi vất vả rồi. Hãy nghỉ đi"

Các thành viên trong đoàn nở nụ cười. Khi ấy Cale mới chìa tay cho Lock. Lock cẩn thận lấy túi ma thuật đưa cho Cale. Cale nói với cậu ta.

"Theo thỏa thuận thì thứ ở bên trong này là của ta?"

"Vâng"

Câu trả lời không chút do dự. Dù biết rằng đó là Năng lực Cổ Đại nhưng Lock vẫn chẳng hề có chút tham lam nào với món đồ.

Cale mở túi ma thuật, nhìn vào thứ bên trong và thông báo cho các thành viên trong đoàn.

"Ta sẽ đi vào trong khu rừng kia"

- Gì cơ?

Nyannn?

"Vâng?"

"Cái gì!"

"....sao lại thế?"

Trước phản ứng kịch liệt trái với suy nghĩ của Cale, cậu nhìn họ. Choi Han nhăn mặt và than thở.

"Cale-nim thật là"

Rosalyn tròn mắt nhìn cậu, lũ mèo đập bộp bộp lên bàn. Rồng đen quả quyết.

- Ta cũng đi nữa. Nhân loại yếu đuối, nghe cho kĩ. Đừng có mà bỏ ta lại rồi đi đấy. Cảnh cáo đấy. Ta mà nổi giận là cái khu rừng kia sẽ biến mất trong vòng chưa đầy 5 phút.

Cale nghe thấy lời cảnh cáo man rợ của Raon trong khi nhìn thấy đôi mắt dao động của Hilsman.

"Mm, thiếu gia-nim. Ngài đang nói tới 'Không Lối Thoát' đó sao? Nếu đi vào trong đó thì sẽ lạc đường---"

"Ai sẽ lạc cơ?"

Cale nói bằng giọng khẽ khàng để cho người chủ quán đứng ở quầy thu ngân đằng xa không nghe thấy.

"Không phải ta"

Cale với tay ra, hướng về phía trên bàn. On và Hong đang ngồi cách nhau ra một khoảng. Tay cậu với tới khoảng giữa chúng. Cậu vuốt ve con Rồng đang ngồi thu mình trong trạng thái tàng hình.

Cale vuốt ve Raon và On rồi nói.

"Chỉ cần có lũ nhóc này thì không sao hết"

On tròn mắt và nhìn Cale. Cale chạm mắt với On và thì thầm.

"On, có biết vì sao Không Lối Thoát lại nguy hiểm không?"

"Em không biết"

"Sương"

Ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của On.

Cale thật sự khá ngạc nhiên khi gặp được On. Cả Hong cũng thế. Miêu tộc thuần chủng, chúng có đặc tính riêng của mình. Trong số đó thì độc là đặc tính rất quý hiếm. Thế nhưng 'sương' lại càng quý hiếm hơn.

Nếu bắt phải chỉ ra người hiếm có nhất trong số những người ở đây thì Cale sẽ chọn On trước Raon. Cale tiết lộ bí mật của rừng mưa cho cô bé biết điều khiển sương.

"Bên trong rừng mưa được bao phủ bởi sương"

Và cậu nói với Raon.

"Bên trong làn sương ấy có thành phần nào đó khiến cho con người và mana trở nên hỗn loạn. Vậy nên một pháp sư tầm trung cũng phải gặp khó khăn. Sức mạnh rất lớn mà thiết bị gây hỗn loạn mana cũng không sánh được"

Khu rừng bị phủ kín bởi màn sương dày.

"Bởi vậy mà khó có thể tìm được đường đi"

Vậy nên Cale chỉ cần On Và Raon là đủ. Nhờ những sinh vật quý hiếm khó có thể gặp được này, mà Cale đã có thể lập kế hoạch để thương lượng với Nữ Vương của Đại Ngàn.

"Chỉ cần có hai đứa thì ta có thể làm bất cứ chuyện gì trong đó"

On ngoe ngẩy đuôi, một luồng gió nhẹ phát ra trên bàn, có vẻ là Roan đang vỗ cánh.



* * *

Rạng sáng, Cale đứng trước lối vào rừng mưa. Tất nhiên là cậu đang ôm On trong tay. Theo lệnh Cale, hôm nay không có ai đến tiễn cậu cả.

"Vào trong thì sẽ chết đấy.....không thoát ra được đâu"

Không biết có phải là ông lão đã thức đêm ở ngoài lối vào hay không, mà ông ấy lẩm bẩm không chút sức lực khi ngồi dựa vào phiến đá.

"Ông già, hãy đợi tôi phá vỡ truyền thuyết và trở về"

Cale cười trước ánh mắt dao động của ông lão, rồi cậu bước vào rừng mưa mà không do dự. Cậu nhanh chóng bước vào bên trong và tầm nhìn của cậu dần bị thu hẹp lại. Là sương, sương đang vây lấy cậu.

"Mm, có vẻ phải dùng ma thuật với sức mạnh bằng móng chân của ta. Nhân loại, phải cỡ ta mới làm được đấy"

"Quả nhiên là Raon vĩ đại"

"Đúng thế. Ta vĩ đại. Nhưng mà điều ước của Nữ Vương là gì?"

Hôm qua Roan đã nghe qua lời giải thích của Cale, nó hỏi cậu. Cale đáp lại như thường lệ.

"Dập lửa ở Đại Ngàn"

"Lửa?"

Litana, Nữ Vương của Đại Ngàn. Người thống trị chân chính nắm trong tay vùng lãnh thổ phía nam rộng lớn hơn cả Đế Quốc.

'Cô ta hoàn toàn trái ngược với Toonka'

Đối với kẻ mạnh, Litana mang dáng vẻ của một người sẽ không bao giờ chịu thua. Nhưng đối với kẻ yếu đuối thì cô ấy là con người mềm yếu bất tận.

Người như thế hiện giờ đã bí mật tới khu rừng này vì muốn gặp Rồng, vì muốn nắm lấy dù chỉ là chút hi vọng mong manh.

Thay gì giải thích cho On và Raon đang nghiêng đầu thì Cale lại nói lời khác. Khuôn mặt cậu trở nên nghiêm nghị.

"Từ hôm nay ta là người tốt"

"Sao tự dưng ngươi lại giới thiệu bản thân thế?"

Raon hoảng hốt nhìn cậu. On cũng vậy, nó nhìn Cale như muốn hỏi sao lại nói ra sự thật hiển nhiên thế. Cale cảm thấy cạn lời nhưng rồi cũng nói với On.

"On, mở đường"

"Dạ"

On chớp mắt và giơ chân trước lên. Theo chuyển động của chân trước, làn sương cách ra xa Cale một khoảng nhất định.

"Sương ở đây kỳ diệu quá. Không phải sương đơn thuần, mà cứ như sương có độc ấy"

Cale lắng nghe câu nói đầy tính hiếu kì của On và càng đi sâu vào trong làn sương khó nhìn thấy phía trước. Dù mưa rơi nhưng làn sương vẫn y như vậy. Cale rũ nước bám trên áo mưa.

"Thấy đường giữa sương không?"

"Em thấy mà!"

Cale đi vào sâu trong rừng theo con đường mà On chỉ. Điệu bộ của cậu bình yên như là đang đi tản bộ.

"Nếu gặp được trong ngày hôm nay thì tốt thật"

Cale mong rằng có thể gặp được Nữ Vương Litana của Đại Ngàn trong ngày hôm nay. Và rồi màn đêm buông xuống.



* * *



Người con gái nhận được danh hiệu Nữ Vương của Đại Ngàn, Litana nhìn ra ngoài hang động. Trong màn đêm thăm thẳm chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa.

"Ta xin lỗi"

"Bệ hạ, không phải vậy đâu!"

"Chỉ huy, không phải thế đâu!"

5 thuộc hạ theo cùng phủ nhận lời nói của cô, vậy nhưng Litana phải cười cay đắng khi nhìn bộ dạng phờ phạc của họ.

Đã được 1 tuần kể từ khi cô vào trong Không Lối Thoát. Không có quái thú, cũng không có kẻ địch, nhưng chẳng thể nhìn thấy gì bên trong khu rừng được bao phủ bởi sương, lương thực cũng dần hao kiệt. Vì không thể tùy tiện ăn thực vật bên trong khu rừng đặc biệt này, nên họ đã chống chịu suốt 1 tuần qua bằng việc chỉ ăn một bữa mỗi ngày.

Litana hiểu được nỗi sợ hãi đang bao trùm lấy các thuộc hạ.

'Có thể sẽ chết như thế này cũng nên'

Với chiến binh, những người luôn chiến đấu thì không còn gì khủng khiếp hơn việc phải chết mà chẳng thể làm được gì.

'Sao mình lại thế chứ'

Lần đầu tiên, Litana cảm thấy phẫn nộ trước quyết định của bản thân.

Vì lửa của tên khốn ấy, thứ lửa chỉ bùng cháy lên ở một phần của Đại Ngàn và không lan ra những vùng khác mà cô đã phải tới đây.

Cô vuốt ve cái bình thủy tinh mà mình đang ôm trong người. Bên trong đấy có đựng một ít lửa.

'Nếu không được, thì phải mở đường dù có phải đốt hết cả rừng mưa'

Cô không được làm tổn thương khu rừng, vậy nhưng điều đó không quý giá bằng tính mạng của thuộc hạ và những người đang chờ đợi cô. Litana nhìn xung quanh, đây là hang động mà cô vô tình phát hiện. Hôm nay cô sẽ phải nghỉ lại đây đêm nay.

Litana chấn chỉnh lại tinh thần đang dần hao kiệt và nghĩ rằng mình cần sớm phải đưa ra quyết định.

Chính lúc ấy.

*Lạo xạo*

"Hửm?"

Litana nắm lấy cây thương. Cô cảm nhận được sự hiện diện ở ngoài hang động

*Lạo xạo, lạo xạo*

*Tí tách, tí tách*

Tiếng bước chân cùng với tiếng mưa rơi.

Ai đó đang tới đây.

Ánh mắt của Litana và các thuộc hạ đang ngồi vây quanh khóm lửa trở nên khác hẳn.

*Lạo xạo*

Âm thanh càng gần hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK