Sóng thu nước biếc phong cảnh hữu tình, du khách thuyền hoa rộn rã lướt mặt hồ.
Kim Kiền ngồi trên tầng thượng của Túy Tiên lâu ----- tửu lâu lớn nhất bên Tây Hồ, trợn mắt nhìn một bàn món ngon giá cả xa xỉ, hưởng thụ gió hồ hiu hiu thổi ngoài cửa sổ, không những không hề có cảm giác thoải mái vui vẻ, trái lại còn thấy sau lưng âm u lạnh lẽo, đỉnh đầu dầy đặc mây đen.
Đối diện là huynh đệ Đinh thị ý cười ngâm ngâm, cái mặt cười đầy nếp nhăn kia quả thật có thể kẹp chết hai bó ruồi bọ, nhưng Kim Kiền nhìn thế nào cũng thấy cả người không thoải mái.
Có câu không chuyện lại ân cần, không gian tức trộm.
Mà một Đinh đại, một Đinh nhị này đều cười đến đáng khinh như vậy, nhất định là không có chuyện gì tốt.
Lại nhìn sang người ngồi bên cạnh Đinh thị song hiệp, là Hiếu Nghĩa vương gia mang theo tùy thân hai hộ vệ một lạnh một nóng, Kim Kiền chỉ cảm thấy dự cảm điềm xấu càng sâu thêm.
Lần trước mời Phạm tiểu vương gia dự thính là lúc nào? Hình như là lúc làm mai cho Tiểu Miêu và Đinh tiểu thư...Chẳng lẽ lần này lại muốn mời Phạm tiểu vương gia tọa trấn phối lang quân cho Đinh tiểu thư?
Không đúng!
Kim Kiền đảo qua số nhân viên ngồi quanh bàn tròn.
Ngoại trừ Đinh thị song hiệp, Phạm tiểu vương gia cộng thêm hai hộ vệ, còn có ---- Tiểu Dật?
Đây là cái đội hình gì?
Đừng nói Đinh thị song sinh này ngay cả tiểu quỷ chưa đủ lông đủ cánh như Tiểu Dật cũng không buông tha chứ?
Nghĩ vậy, mắt nhỏ Kim Kiền co rút, tằng hắng cổ họng, mở miệng hỏi:
"Hôm nay Đinh đại ca, Đinh nhị ca cố tình mở tiệc chiêu đãi Kim mỗ, không biết là có chuyện gì?"
Đinh Triệu Huệ nhếch miệng nói: "Ầy, Kim huynh đệ, ngươi còn không biết hai huynh đệ ta sao? Chuyện lớn nhất đối với hai huynh đệ chúng ta không phải là hôn sự của Nguyệt Hoa thì còn gì nữa!"
Quả nhiên!
"Hóa ra là vì hôn sự của Đinh tiểu thư..." Kim Kiền chậm rì rì nhấc tách trà lên nhấp một ngụm, trong mắt nhỏ xẹt qua tia chớp.
Đinh Triệu Lan mỉm cười: "Kim huynh đệ, chúng ta liền nói thẳng vậy. Hôm nay mở tiệc chiêu đãi Kim huynh đệ tại đây chính là muốn thỉnh Kim huynh một đại ân, giúp chúng ta làm mối tác hợp hôn sự của xá muội."
Mắt nhỏ Kim Kiền bừng sáng, buông cạch bát trà xuống, cất giọng nói: "Nhị vị, không phải ta nói ngoa, trong thành Biện Kinh từ ông cụ tám mươi cho tới trẻ em một tuổi, ai ai cũng đều biết tòng lục phẩm giáo úy Kim Kiền mua bán chém giá làm mối thuyết thư là thiên hạ đệ nhất, nhị vị thỉnh Kim mỗ xuống núi làm mối cho Đinh tiểu thư, thì đúng là anh hùng có mắt tinh tường nhận thức ra giá trị cao siêu, bảo đảm hôn sự của Đinh tiểu thư sẽ dễ như trở bàn tay mọi sự đại cát!"
"Đúng vậy, đúng vậy!" Hai mắt Đinh Triệu Huệ hí thành hai vành trăng khuyết: "Phạm Vương gia và Tiểu Dật đều nói, chỉ cần thỉnh được Kim huynh xuất mã, hôn sự Nguyệt Hoa tuyệt đối trong nay mai!"
"Đừng vui mừng quá sớm." Tiểu Dật hé ra cái mặt khó ngửi, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Quả nhiên, câu nói tiếp theo của Kim Kiền tức khắc dội một gáo nước lạnh lên đầu huynh đệ Đinh thị.
"Có điều hôn sự này của Đinh tiểu thư ----- Haizz..." Kim Kiền thở dài một hơi, chau mày nhìn về phía Đinh Triệu Lan và Đinh Triệu Huệ nói: "Một chứ: Khó! Hai chữ: Rất khó! Ba chữ: Cực kỳ khó!"
Sắc mặt Đinh thị song hiệp cùng lúc biến đổi.
"Lời này của Kim huynh giải thích thế nào?" Đinh Triệu Lan gấp giọng hỏi.
Kim Kiền uống một ngụm trà, bày ra bộ dáng cao nhân thế ngoại, nhướng mắt nói: "Chủ yếu là Đinh tiểu thư đối với Triển đại nhân vô ý, Triển đại nhân đối với Đinh tiểu thư cũng vô tình, nếu muốn tác hợp hai người này với nhau, cái đó thật là khó càng thêm khó!"
Lời này vừa dứt, biểu cảm của mọi người trên bàn đều có chút kỳ quái.
"Tiểu Kim..." Phạm tiểu vương gia đỡ trán.
Tiểu Dật ném qua một ánh mắt xem thường.
Đinh Triệu Lan thở dài.
Đinh Triệu Huệ kinh ngạc một lúc lâu sau, mới nghẹn ra một câu: "Chúng ta nói là muốn làm mai Nguyệt Hoa cho Triển đại nhân khi nào chứ?"
"Ôi chao?" Mắt nhỏ Kim Kiền banh lớn: "Không phải làm mai cho Đinh tiểu thư với Triển đại nhân, vậy còn ai nữa?"
"Là làm mai cho Đinh tiểu thư với sư phụ của ta." Tiểu Dật vứt qua một trái bom.
"Cái gì?" Kim Kiền đùng một phát nhảy người lên, mắt nhỏ trợn đến mức tròn nhẵn: "Đinh tiểu thư với Nhất Chi Mai?"
Mấy người đối diện đồng thời gật đầu.
Mắt nhỏ dần dần nheo lại, tạo thành hai nhúm lửa vèo vèo phóng ra như gió bão, Kim Kiền nhất thời nổi trận lôi đình, đánh "Rầm" một chưởng lên bàn tròn, bát trà bát rượu bát đĩa trên bàn đều theo tiếng động nhảy lên cao nửa thước.
"Huynh đệ Đinh thị, các người quả là khinh người quá đáng!"
Một tiếng quát này, khiến mấy người đối diện đều hồ đồ khó hiểu.
"Kim, Kim huynh, sao ngươi lại nói như vậy?" Đinh Triệu Lan vội đứng dậy ôm quyền hỏi.
"Tiểu Kim?" Phạm tiểu vương gia đứng dậy trừng mắt nhìn Kim Kiền, vẻ mặt kinh dị.
Đinh Triệu Huệ cũng nhảy người lên gấp giọng hô: "Kim huynh, chuyện gì cũng từ từ nói, làm gì phải phát hỏa như vậy?"
"Phát hỏa? Ta còn muốn nổi bão kìa!" Kim Kiền xách một bát trà lên định ném xuống đất, lúc này Tiểu Dật ngồi ổn định một bên đột nhiên lạnh giọng nhả ra một câu: "Cái bát trà đó ít nhất phải nửa bạc."
Cánh tay vung đến giữa không trung của Kim Kiền cứng đờ, một mặt oán hận thả bát trà lại bàn tròn, một mặt bắt đầu đánh giá số bát đĩa muôi thìa còn lại trên bàn.
"Khỏi cần nhìn, một thứ tùy tiện trên bàn này cũng phải ngoài một lượng bạc." Tiểu Dật nhắc nhở.
Da mặt Kim Kiền co rút, nhìn quét trên bàn một lúc lâu sau, cuối cùng nhặt một khúc xương gặm thừa lúc nãy lên, ném xuống đất, nổi giận đùng đùng nói: "Đinh Triệu Lan, Đinh Triệu Huệ, tục ngữ nói quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, nhị vị cũng coi như là hiệp khách thành danh trên giang hồ, có thể nào lại lật lọng, làm cái người hai mặt ba lòng nói không giữ lời bực này chứ?
Đinh thị song hiệp bị dọa đến sắc mặt xanh mét.
Phạm tiểu vương gia một đầu mồ hôi lạnh: "Tiểu Kim, đệ nói lung tung cái gì vậy?"
"Nói lung tung?" Mắt nhỏ Kim Kiền đảo qua mọi người, hai hàng lông mày dựng thẳng, khí thế kinh người: "Ta đây là ăn ngay nói thật! Nửa tháng trước, hai người này còn luôn miệng nói phải gả muội tử nhà mình cho Triển đại nhân, vậy mà mới qua có mấy ngày, lại muốn gả Đinh tiểu thư cho Nhất Chi Mai? Một muội gả hai, cực hoang đường, đây không phải là nói năng lật lọng nói không giữ lời chứ là cái gì? Hừ hừ, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết nhị vị còn mặt mũi nào đối diện với hào kiệt thiên hạ với Giang Đông phụ lão?"
Lời này vừa nói ra làm mọi người đều có chút dở khóc dở cười.
"Không phải, cái đó Kim huynh..." Đinh Triệu Lan lắp bắp, không biết nên hệ thống từ ngữ thế nào.
"Ai ya thật là..." Đinh Triệu Huệ chùi điên cuồng mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu.
Phạm tiểu vương gia vẻ mặt cầu cứu, nhìn nhìn Thiệu Vấn, Thiệu Vấn cười khổ lắc đầu, lại ngó ngó qua Mạc Ngôn, Mạc Ngôn không lên tiếng lặng lẽ dịch nửa bước sang bên cạnh.
Tiểu Dật thở dài một hơi, thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, đột nhiên hai mắt sáng ngời, vươn cánh tay hướng xuống dưới lầu ra sức đong đưa mấy cái.
Chỉ là một phen hành động này của Tiểu Dật, mọi người còn lại trong phòng lại không rảnh nhìn thấy, lúc này tất cả đều bị sức chiến đấu đột ngột tăng cấp như gió bão của Kim Kiền làm cho kinh sợ.
"Đây quả thực chính là đại sai lầm người nghe rợn người vô pháp vô thiên tháng sáu sương bay thiên cổ kì oan hoang đường nhất thiên hạ ----" Nước miếng trong miệng Kim Kiền phun ra như suối, dưới ánh mặt trời năm màu rực rỡ, chói đến mức làm mọi người quáng mắt một trận.
Đinh Triệu Lan đối mặt trực diện với thác nước miếng của Kim Kiền, sắc mặt sung huyết đỏ bừng, liên tục phát ra tín hiệu cầu cứu về hướng bào đệ nhà mình.
Đinh Triệu Huệ thối lui đến chân tường, liên tục lắc đầu.
Phạm tiểu vương gia hốt hoảng thụt lùi.
Vẻ mặt Kim Kiền trào dâng căm phẫn: "Muốn cướp thê tử của Triển đại nhân, thì trước hết bước qua xác ta đi!"
Lời còn chưa dứt, chợt nghe sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh băng đến cực điểm.
"Triển mỗ lấy thê tử khi nào?"
Hàn khí kinh hoàng gào thét phóng tới, rét trời cóng đất, làm cho từng sợi từng sợi lông tơ tóc gáy của Kim Kiền tức khắc đều chổng ngược, run run lại run run.
Cứng ngắc quay đầu, chỉ thấy một lam, một trắng, một xanh, ba bóng người không biết từ khi nào đã đi đến ngoài cửa phòng, chính là Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Nhan Tra Tán.
Nhan Tra Tán nhìn về phía bào đệ nhà mình vẻ mặt bất đắc dĩ, Tiểu Dật thở nhẹ một hơi, trở về với khuôn mặt tươi cười lấy lòng.
Quạt xếp trong tay Bạch Ngọc Đường phe phẩy vù vù thật cao hứng, mắt trái viết "Tai vui", mắt phải viết "Họa mừng", trong miệng chậc chậc: "Ta còn đang suy nghĩ sao hôm nay Nhan huynh lại kéo Ngũ gia ta với Thối Miêu này đến Túy Tiên lâu dùng trà, cảm tình là chỗ này vừa có trò hay đây mà!"
Con ngươi đen của Triển Chiêu trừng thẳng Kim Kiền, lấy bản thân làm tâm, phát ra lãnh khí hình xoắn ốc, một loại rét lạnh thấu xương kì lạ tức thì róc qua da thịt mọi người.
"Cái, cái đó...Triển đại nhân...Thuộc hạ làm vậy đều là, là vì chung thân đại sự của Triển đại nhân..."
Mắt sáng nhíu lại, cơn giận tăng lên như bão tố: "Chung thân đại sự của Triển mỗ không nhọc Kim huynh lo lắng!"
Tóc trên đầu Kim Kiền lập tức lộn ngược 83%, tức thì rụt cổ câm bặt.
Mọi người nhìn thấy Kim Kiền bị trấn áp thành công, đều thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Đinh Triệu Huệ vỗ ngực: "Triển đại nhân đến rất đúng lúc."
"Triển đại nhân, Ngũ đệ, Nhan huynh, đến đây đến đây, mau mau ngồi xuống!" Đinh Triệu Lan đứng dậy hướng tới ba người ôm quyền.
Ba người theo lời ngồi xuống, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường phân ra ngồi hai bên Kim Kiền, Nhan Tra Tán ngồi bên cạnh Tiểu Dật.
"Khụ, cái đó ----" Đinh Triệu Huệ ho khan hai tiếng, phá vỡ ngượng ngùng: "Triển đại nhân, lúc nãy ngài cũng nghe được...cái đó...hai huynh đệ ta cũng không phải nói năng lật lọng, chỉ là..."
"Đinh nhị ca." Triển Chiêu nâng mắt, vẻ mặt thành khẩn: "Triển mỗ cũng thấy Đinh tiểu thư nên sớm ngày tìm được lương duyên khác. Nhất Chi Mai võ nghệ siêu quần, khinh công trác tuyệt, vả lại tính tình độ lượng, hoài bão rộng mở, quả thật là hào kiệt hiếm thấy trên giang hồ, quả thật rất xứng."
Lời vừa nói ra, trên mặt Đinh thị song hiệp nhất thời tỏa sáng, mặt đầy vui mừng.
Bạch Ngọc Đường cũng ở một bên thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy đúng vậy, huống hồ Nhất Chi Mai còn là chưởng môn của 'Mai môn', có thể nói là rất môn đăng hộ đối với Đinh gia trang!"
Đinh thị song hiệp lại gật đầu lia lịa.
Đinh Triệu Lan tiếp lời: "Kỳ thật võ nghệ gia thế chỉ là thứ yếu, quan trọng là ta và nhị đệ ta còn có Tiểu Dật huynh đệ trải qua một tháng quan sát, cảm thấy Nguyệt Hoa đối với Triển đại nhân thật sự không có tình cảm nam nữ, ngược lại đối với Nhất Chi Mai lại rất có tình ý..."
Lời còn chưa dứt, đã thấy Kim Kiền vừa hiền lành chưa đến nửa khắc đã lại đùng một phát nhảy dựng lên, kinh hô: "Sao lại có thể?"
Mọi người đồng loạt hoảng sợ.
Kim Kiền lật ngược hai hàng lông mày lên, mắt nhỏ trừng trừng, cứ như nghe được một việc khó tin nhất thiên hạ.
"Vì, vì sao lại không thể?" Đinh Triệu Huệ đối với trận thảo phạt từ ngữ thao thao cuồn cuộn của Kim Kiền vừa nãy còn sợ hãi trong lòng, mở miệng dè dặt hỏi.
"So với Triển đại nhân, cớ nào Đinh tiểu thư lại nhìn trúng Nhất Chi Mai?" Kim Kiền trừng mắt quét một vòng: "Đây quả thực là sai lầm lớn nhất thiên hạ! Nhất Chi Mai đó làm sao có thể ưu việt bằng Triển đại nhân?"
Ôi chao?
Mọi người ngây ngốc.
Trong mắt nhỏ Kim Kiền hừng hực lục quang, khí thế muôn vàn, cả người hào quang vạn trượng, bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Luận võ công, Nhất Chi Mai chính là thủ hạ bại tướng của Triển đại nhân; luận khinh công, thân pháp quỷ khí dày đặc của Nhất Chi Mai đó sao có thể so với thân pháp nhẹ nhàng tao nhã của Triển đại nhân? Luận diện mạo, Triển đại nhân chim sa cá lặn bế nguyệt tu hoa, Nhất Chi Mai khuôn mặt trộm đạo hai mắt không ánh sáng; luận dáng người, thân hình Nhất Chi Mai kia mềm nhũn đổ sụt như rắn nước làm sao so được với Triển đại nhân mười phần dẻo dai eo thon nhỏ ----"
"Phụt ----" Một miệng nước trà của Bạch Ngọc Đường phun ra hơn một trượng.
Một phòng tĩnh mịch.
Đột nhiên ý thức được miệng mình vừa mới không lựa lời nói ra cái gì đó, Kim Kiền thoắt cái hóa đá.
Đinh Triệu Lan trợn mắt, Định Triệu Huệ há mồm, Phạm tiểu vương gia đổ mồ hôi trán, da mặt Mạc Ngôn ngầm co giật, khóe miệng Thiệu Vấn run điên cuồng, hai mắt Tiểu Dật trợn trừng, hai vuốt chuột của Bạch Ngọc Đường nắm chặt lấy chuôi quạt, vùi đầu vào hai vai run run kịch liệt.
Nhan Tra Tán cố nén đến mức mặt đỏ bừng, ho khan mấy tiếng, liền liếc mắt qua Triển Chiêu bên cạnh, đột nhiên bật ra một câu:
"Triển đại nhân có phải là thân thể ngài không khỏe không, vì sao sắc mặt lại lạ như thế?"
Ánh mắt mọi người lập tức bắn xẹt về hướng Triển Chiêu, nhất thời đều ngây người.
Trên trán Triển Chiêu gân xanh bạo nổi, mắt đầy lửa giận, nhưng riêng khuôn mặt lại như ánh bình minh, màu son đỏ ửng còn lan lên cả hai mép tai mèo, cuối cùng lại làm cho trong ý thu mát lành lại pha thêm chút ý xuân ấm áp.
Thật sự là: Hoa đào nhạt vào đỏ, hương tơ liễu xuân bay.
Bạch Ngọc Đường không được tự nhiên xoay đi, nuốt nuốt nước miếng.
Huynh đệ Đinh thị một người nhìn trời, một người xem đất, Phạm tiểu vương gia ho khan hai tiếng, quay đầu đi, vẻ mặt Thiệu Vấn kinh diễm lại bị Mạc Ngôn đá cho một cước trúng xương đùi biến thành mặt khổ qua.
Tiểu Dật sau khi ngây người một lát, liền liếc về hướng lão ca mình ---- Nhan Tra Tán cúi đầu, yên lặng phẩm trà.
Người duy nhất chưa bị "Chiêu bài Ngự Miêu" cuốn hút, chính là vị tòng lục phẩm giáo úy nào đó vừa mới mở miệng gây họa.
Ta, ta vừa mới nói, nói nói gì?
Câu, câu cuối cùng giống như nhắc tới eo thon nhỏ nào đó...
Bây, bây giờ lập tức bổ một khe đất chui vào còn kịp không?
Triển Chiêu chậm rãi đứng dậy, chầm chậm chuyển hướng Kim Kiền, trầm trầm mở miệng nói:
"Triển mỗ còn có chuyện quan trọng muốn trao đổi với Kim giáo úy, xin cáo lui trước."
Dứt lời, dựng thẳng thắt lưng túm lấy cổ áo Kim Kiền đang hóa đá cứng ngắc, tha một mạch ra ngoài.
Mà trước lúc bóng lưng Triển Chiêu biến mất sau cửa lớn, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được đổ dồn hết lên đai lưng màu nguyệt, vòng eo như tùng kia.
"Khụ, eo thon nhỏ à..."
*
Gió mát lượn lờ quanh trời tĩnh, hồ nước lăn tăn gợn sóng trào, bóng cây trơ trụi chênh chếch bóng, bay bay tà áo thoáng chờ mong.
Bên bờ Tây Hồ, ở trong rừng cây nhỏ yên tĩnh.
Kim Kiền nhìn vào lam ảnh thẳng tắp đang đưa lưng về phía mình, chỉ cảm thấy từ ruột già đến ruột non đều run lên cầm cập.
Chỗ này yên tĩnh như vậy, lại xa xôi không người ở ----- Chắc, chắc Tiểu, Tiểu Miêu này sẽ không muốn chém người cho hả giận, giết người diệt khẩu đâu chứ?
"Kim Kiền." Triển Chiêu chậm rãi xoay người, con ngươi tối đen nhìn cố định Kim Kiền: "Ngươi vừa mới..."
Kim Kiền chợt cảm thấy một trận khí lạnh bay vèo lên từ gang bàn chân, thoáng chốc giật mình một cái, cuống quít cúi đầu ôm quyền, nhanh giọng nhận tội: "Triển đại nhân tha tội, vừa rồi là thuộc hạ cấp hỏa công tâm không kịp lựa lời hồ ngôn loạn ngữ loạn thất bát tao, nhất là câu cuối cùng, hoàn toàn là do thuộc hạ bị ma xui quỷ khiến mới nói lung tung một mạch...Cái, cái đó, Triển đại nhân trăm ngàn lần đừng để trong lòng a a a!"
Triển Chiêu siết chặt nắm tay, thầm thở ra một hơi, liếc mắt nhìn người nào đó gần như muốn đem đầu chôn luôn xuống đất, con ngươi đen láy hơi hơi chếch đi, ho nhẹ một tiếng: "Triển mỗ...Thật sự...có tốt như ngươi nói?"
"Ôi chao?" Kim Kiền đột nhiên ngẩng đầu, mắt nhỏ banh to bất thường.
Con ngươi đen trong trẻo lại nhìn về phía Kim Kiền, một vệt đỏ bừng nổi lên trên tuấn nhan: "Lời ngươi vừa nói, chính là...lời trong lòng?"
"Tất nhiên là lời trong lòng!" Kim Kiền phấn chấn tinh thần, vung mở quai hàm bắt đầu chiêu vuốt mông ngựa vô cùng thuần thục: "Triển đại nhân so với Nhất Chi Mai kia tuyệt đối là một như trăng trên trời một như bùn dưới đất, lời của thuộc hạ tuyệt đối là xuất phát từ tận đáy lòng, moi tim móc phổi thành tâm thành ý, thuộc hạ đối với Triển đại nhân là một lòng sùng kính, giống như nước sông liên miên chảy hoài không dứt..."
Con ngươi đen vẫn không nhúc nhích nhìn bóng người gầy gò miệng lưỡi liến thoắng trước mắt, nhiệt độ hai bên má lại lặng lẽ tăng lên vài phần.
Nhưng một câu tiếp theo của Kim Kiền, lại lập tức làm cho Triển Chiêu cảm thấy như đỉnh đầu bị đổ xuống một thùng nước băng.
"Triển đại nhân với Đinh tiểu thư rõ ràng chính là trời sinh một đôi địa tạo một cặp, sau khi thành thân dứt khoát là cầm sắt hòa minh bạch đầu giai lão, sao có thể để cho Nhất Chi Mai xuất hiện phá rối..."
"Kim Kiền!"
"Hả?"
Con ngươi đen láy của Triển Chiêu nhìn thẳng Kim Kiền, giọng nói đè trầm mạnh mẽ: "Triển mỗ đối với Đinh tiểu thư tuyệt không có nửa điểm tình ý!"
Mắt nhỏ Kim Kiền trợn trừng: "Ôi chao? Nhưng mà..."
Trong kịch truyền hình điện ảnh tiểu thuyết bình thư đều nói: Đinh Nguyệt Hoa là vợ của Nam hiệp Triển Chiêu mà!
"Về sau không được tiếp tục lôi Triển mỗ và Đinh tiểu thư vào cùng một chỗ!"
"Nhưng mà..."
"Nếu còn tái phạm, giảm nửa bổng lộc!"
Thân hình Kim Kiền run lên, đột nhiên kéo thẳng sống lưng, ôm quyền nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ tuân mệnh!"
Sắc mặt Triển Chiêu lúc này mới hoãn xuống vài phần, liếc mắt nhìn vẻ mặt hoang mang của Kim Kiền, trong con ngươi đen lướt qua một tia chua xót, buông hạ mi mắt nói: "Về sau, đừng làm mai cho Triển mỗ nữa."
"Ôi chao?!!" Kim Kiền sửng sốt: "Là, là tại sao?"
Tiểu, Tiểu Tiểu Miêu này làm sao vậy? Sao tự nhiên lại toát ra một câu không đầu không đuôi như vậy hả?
"Chớ hỏi nhiều!" Triển Chiêu quay đầu đi.
Kim Kiền nhất thời như cha mẹ quy tiên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK