“Anoo, có vẻ, cánh trái không kiểm soát tốt lắm.”
Khi người cộng sự Fizel báo cáo với chỉ huy bằng giọng hơi vô tư, Linel gật đầu theo khiến búi tóc đuôi sam lay động. Tuy nhiên, không hề có hồi đáp nào từ vị chỉ huy. Cô chuyển tầm nhìn về phía trước trong lúc nghĩ ngợi mình hiếm khi nói thế nào.
Fizel Synthesis Twenty-eight và Linel Synthesis Twenty-nine – những hiệp sĩ tập sự – đứng tại hàng đầu của mạn phải Phân Đội Hai của Nhân Giới Phòng Vệ Quân. Mặc dù cánh phải của Phân Đội Một dàn quân 100 mel đằng trước gặp phải nhiều lộn xộn ầm ĩ, chưa có kẻ địch nào vượt qua phòng tuyến. Dường như Hiệp sĩ cao cấp thâm niên Deusolbert đang nỗ lực rất tốt.
Trung tâm Phân Đội Một mà Phó Hiệp Sĩ Hợp Nhất Fanatio được giao phó, lúc này cũng đang giữ vững đội hình. Tuy Linel và Fizel coi cô như một người chị và đồng thời một người tương-tự-kẻ-thù-tự-nhiên, họ không thể phủ nhận sức mạnh của cô ấy. Cảm giác căng thẳng toát ra trước đây, đã hầu hết biến mất khi cổ tháo bỏ chiếc mũ trụ và để lộ gương mặt mộc.
Điều khiến cô lo âu, quả nhiên, là cánh trái của Phân Đội Một.
Eldrie Synthesis Thirty-one, chỉ huy phía đó, là một người mới chỉ vừa thức tỉnh cách đây 7 tháng và dầu khả năng cậu ta gần đây đã cải thiện đáng kể, song gánh vác một trọng trách bất chợt có lẽ có chút quá nặng nề. Cậu đã được cầm quyền tiền tuyến thể theo ý nguyện, nhưng có vẻ mọi sự đã tốt hơn nếu giao cho các hiệp sĩ cao cấp tiền bối khác——
Cô đắn đo về những suy nghĩ trên, trong khi đầu đương phác họa vị trí các Hiệp sĩ.
Số Hiệp Sĩ cấp cao tựu trung trên chiến trường chỉ vỏn vẹn 7.
Phân Đội Một có Eldrie bên trái, Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio ở giữa, và Deusolbert bên phải.
Phân Đội Hai có Renri trẻ tuổi bên trái, Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli ở trung tâm, và nữ Hiệp Sĩ trầm lặng bên phải.
Và vị trí cuối cùng, trên bầu trời, do Alice Synthesis Thirty đảm nhận.
“... Mạn trái nhìn kiểu gì đi nữa vẫn là điều đáng ngại đúng không...”
Lần này, tới phiên Fizel gật đầu cụt lủn trước lời lẩm bẩm của Linel. Trên thực tế, chiến sự bên cánh trái đã trở nên kì lạ từ vài phút trước. Không có dấu hiệu thương tổn, ấy vậy vô số tiếng kêu loạn xạ phát ra từ giữa đội. Cố nheo mắt nhìn kĩ thì sẽ thấy lững thững đằng đó một làn khói dày, tối đen hơn cả bóng tối tại đáy thung lũng.
Chẳng may chúng lọt qua Eldrie trên Phân Đội Một, thì Phân Đội Hai dưới trướng thiếu niên Renri vẫn sẽ cầm chân chúng lại——hoặc ít nhất, họ nên làm thế.
“Liệu thằng nhóc đó có ổn không đấấy?”
Gật đầu đáp lại câu hỏi của Fizel, Linel nghía đầu sát lại cộng sự rồi thì thầm.
“Mình đã không nói chi vì đoán Oji-sama Bercouli có tính toán gì đó, nhưng sườn trái và phải của Phân Đội Hai đáng lẽ phải đổi cho nhau. Xếp Eldriichi cùng với Renriichi là mình không thấy chắc ăn tí nào.”
Nghe vậy, Fizel hạ thấp giọng thậm chí còn thấp hơn nữa khi trả lời.
“Mình đã nghĩ cặn kẽ rồi, nhưng chắc là Oo-san tính bắt chúng ta đánh càng ít càng tốt, cậu không nghĩ thế à...?”
“... Aah...”
Ngộ ra, Linel dõi mắt nhìn thân hình mảnh mai đứng lặng lẽ gần đấy.
Bộ giáp nhẹ màu xám mờ, một lựa chọn hiếm thấy trong các Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Tóc cô, cũng màu xám đậm, được rẽ gọn gàng sang hai bên từ giữa vầng trán nhợt rồi buộc ra phía sau đầu. Cô tuổi tầm hai mươi với đôi mắt một mí, híp lại đầy tao nhã, cùng cặp môi không hề trang điểm.
Tên cô là Scheta Synthesis Twelve. Cô còn được biết tới với cái tên «Vô Âm», song nguồn gốc cái tên ấy thì không rõ. Tuy nhiên, ít nhất, Fizel và Linel cũng đủ hiểu vị hiệp sĩ này không hề vô hại như vẻ bề ngoài. Hiệp sĩ đó rất nguy hiểm. Họ thậm chí không muốn ở gần khi cô ta tuốt thanh liễu kiếm ở bên trái thắt lưng ra.
Chỉ Huy Hiệp Sĩ Đoàn Bercouli ắt đã nghĩ rằng cho Scheta tránh tham chiến là tốt nhất, vì thế sắp xếp cô ở phía sau Deusolbert thâm niên thay vì Eldrie trẻ tuổi. Nói cách khác, nếu ngài cung thủ ấy vẫn giữ vững chiến tuyến, Linel và mọi người có thể không phải hành động.
Chừng đó nguyên do thì khó mà gọi là chính đáng, nhưng——
“Ano, Scheta-sama.”
Một lần nữa, Linel nói với vị chỉ huy ít nói của mình. Cô ta liếc nhìn họ, nên cô bé lên tiếng phần lời còn lại.
“Chúng tôi có thể đi kiểm tra hậu phương không?”
Trước lời nói này, hàng mày thanh mảnh bên phải của hiệp sĩ khẽ lay chuyển khoảng 2 millice. Cảm thấy một câu hỏi “tại sao” phát ra từ biểu hiện đó, cô vội vã đáp lại.
“Etto, chẳng là, chúng tôi có chút lo lắng...”
Lông mày cô ấy dịch chuyển lần nữa. Nhất định là hỏi “về cái gì”. Câu trả lời khiến chính cô do dự và cô đấu tranh dữ dội lắm mới tìm ra cách cất thành lời.
“Eeetto... Cái người đang ở cùng với đội Tiếp Tế. Kẻ phản loạn... Kirito.”
Ở bên, Fizel gật đầu nhẹ nhàng.
Vào cuộc đại hỗn loạn 7 tháng trước, Fizel và Linel đã đánh với những kẻ phản loạn, Kirito và Eugeo, trên cầu thang lớn của Thánh Đường Trung Tâm. Nói cho đúng là, cả hai đứa đã làm làm tê liệt đối phương bằng cách đâm lén thanh kiếm tẩm độc giấu trong bao, sau đó lôi xềnh xệch hai kẻ địch đến chỗ Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ trước khi toan chặt đầu hai kẻ kia.
Đúng lý thì việc sẽ dễ dàng thôi. Thế nhưng, kẻ phản loạn ấy, Kirito, đã niệm thuật giải độc lúc họ không để ý, trộm mất kiếm của họ, và cuối cùng làm họ bị tê liệt.
Lúc Kirito vung thanh kiếm tẩm độc về phía Linel và Fizel – bấy giờ đã nằm bẹp trên sàn, họ không cảm thấy nỗi sợ nào cho cam. Chỉ đơn thuần là thở dài và cảm thấy có tí tiếc nuối, vì bỏ lỡ cơ hội thăng tiến từ tập sự lên Hiệp Sĩ Hợp Nhất thực thụ. Nghĩ rằng sẽ thật tốt đẹp nếu Kirito giết họ một cách điệu nghệ—— nói cách khác, gọn lẹ và tương đối không đau đớn——Linel chờ đợi thời điểm Sinh Mệnh mình bị cắt đứt.
Tuy nhiên, Kirito đã không giết hai người họ. Cây kiếm độc cắm phập trên sàn và anh ta quay lưng lại với họ mà đối mặt với Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio. Và anh đã chiến thắng trong trận chiến không-thể-chiến-thắng với toàn thân đầy thương tích.
Fizel và Linel vẫn còn nhớ rõ những lời mà chiến hữu của Kirito, kẻ phản loạn Eugeo, đã giành cho họ trước khi rời đi.
——Fanatio và Kirito mạnh bởi họ sở hữu Thần Khí và Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn; Có lẽ đó là những gì hai em nghĩ, từ góc nhìn các em, nhưng không phải đâu. Cả hai người họ mạnh hơn thế rất, rất nhiều. Họ có thể chiến đấu ngay cả khi chịu thương trầm trọng như vậy, không phải bằng kỹ năng hay vũ khí mà là bằng trái tim và tâm trí.
Thành thật mà nói, đã 7 tháng nay cô vẫn không hiểu hết ý nghĩa đằng sau câu nói đó.
Song le, thực tế là những kẻ phản loạn đó, Kirito và Eugeo, đã đánh bại cả Giáo Sĩ Tối Cao Administrator. Cái giá phải trả là Eugeo mất mạng còn Kirito mất đi trái tim cũng như một cánh tay.
Hai kẻ phản loạn kia tìm kiếm điều gì khi chiến đấu chứ? Họ có được thứ sức mạnh nào từ trái tim và tâm trí chứ?
Vì theo đuổi câu hỏi ấy mà Fizel và Linel gia nhập Nhân Giới Phòng Vệ Quân và trải qua chặng đường dài để đến Đông Phương Đại Môn xa xôi.
Đáp án vẫn còn là ẩn số. Tuy nhiên, một cảm giác xa lạ chạy qua ngực Linel khi cô nhìn thấy Kirito – đang ngồi trên xe lăn do Hiệp Sĩ Alice đẩy – xuất hiện trên chiến trường. Cô không tài nào xác định được cảm giác cũng như suy nghĩ lúc đó; Lần đầu tiên cô có cảm giác này.
Các Hiệp Sĩ tập sự, Linel Synthesis Twenty-eight và Fizel Synthesis Twenty-nine, được sinh ra ở Thánh Đường Trung Tâm. Mặc dù nghe kể là cha mẹ mình là các tu sĩ của Giáo Hội Chân Lý, cả hai không hề nhớ tên hay khuôn mặt họ.
Cha mẹ họ nhận lệnh của Giáo Sĩ Tối Cao Administrator mà sinh con và gửi con mình đến một cơ sở theo chỉ định trong toà tháp. Dầu cho ban đầu tại cơ sở ấy có có tổng cộng 30 đứa với cùng lý lịch, những đứa sống sót duy nhất là Linel và Fizel. Toàn bộ 28 người còn lại đã không chịu nổi thí nghiệm «Thần Thuật Hồi Sinh» do Giáo Sĩ Tối Cao chỉ đạo và đã chết.
Fizel và Linel còn sống bởi vì duy nhất một lý do: Chúng toàn tâm toàn ý tìm tòi «biện pháp tốt để chết» sao cho thân xác và tinh thần ít phải chịu đựng dày vò nhất. Chúng đâm vào tim nhau như lệnh đã truyền, chúng chết, rồi chúng được hồi sinh bằng Thần Thuật. Tới lúc Giáo Sĩ Tối Cao từ bỏ thí nghiệm của bà ta, mỗi đứa trong chúng đã rèn được sở trường giết chết đối phương mà gần như không gây đau đớn.
Sức mạnh, đối với cặp đôi này, gắn liền với kỹ thuật giết người hiệu quả. Nếu thấy bên kia mạnh hơn, chúng sẽ nhanh chóng bỏ chạy. Bỏ chạy, rồi tập luyện, hòng vượt qua và quay lại giết kẻ đó khi có cơ hội. Theo logic đó, không lý gì lại đi lãnh thương tích trong khi đối đầu với một người mạnh hơn. Họ đã luôn luôn nghĩ vậy.
Những kẻ phản loạn, Kirito và Eugeo, nhìn bề ngoài thì kĩ thuật chỉ ngang hiệp sĩ cấp thấp nếu xét theo phương diện đọ sức cá nhân. Ấy thế, hai người họ đã chiến đấu chống lại Giáo Sĩ Tối Cao, họ từ bỏ một cánh tay và mạng sống, và họ đã chiến thắng.
Vì điều gì chứ?
Và như vậy, họ muốn đạt điều chi?
Họ muốn hỏi Kirito khi gặp lại, nhưng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice luôn túc trực bên anh khiến họ không có cơ hội tiếp cận. Dẫu không chắc là hai bên có thể trò chuyện với tình trạng hiện tại của anh ta, song sẽ rất khó chịu nếu ảnh chết trước khi họ kịp hỏi. Miễn là còn Phân Đội Hai thì đội Hậu Cần đằng sau sẽ vẫn bình an vô sự, nhưng sự hỗn loạn từ cánh trái rõ ràng đáng lo.
——Và khi họ không thể giải thích đầy đủ như trên cho Scheta, người chỉ huy hoạt động ở đây, cặp đôi này chỉ còn nước bồn chồn chờ đợi sự chấp thuận.
Hiệp sĩ «Vô Âm» liếc nhìn về mạn trái bằng đôi mắt xám rồi chỉ tay trái ra hậu phương sau khoảng hai giây suy nghĩ.
“Eh... Ano, v-vậy chúng tôi được phép đi?”
Scheta chẳng nói chẳng rằng mà gật đầu, cô cùng với Fizel bèn vội vã chào kiểu hiệp sĩ đơn giản.
“Cám ơn ngài rất nhiều, chúng tôi sẽ quay lại ngay lập tức sau khi xác nhận họ vẫn ổn!”
Xoay lại, họ bắt đầu chạy khỏi đội hình.
——Cám ơn rất nhiều, hử. Cậu ấy chưa bao giờ nói thế, thậm chí là với Giáo Sĩ Tối Cao.
Mắt Linel chạm mắt chiến hữu, cả hai nhoẻn miệng cười giễu cợt với nhau trước khi cô tăng tốc.
* * *
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri Synthesis Twenty-seven sắp khoanh tay ôm gối một lần nữa thì liền hít mạnh một hơi trong lều tiếp tế sau khi có vài tiếng hét văng vẳng bên tai mình từ khoảng cách gần đến ngạc nhiên.
Không thể nào. Cậu không tin rằng quân địch có thể phá vỡ phòng tuyến tại thung lũng nhanh vậy. Chỉ mới mười phút trôi qua kể từ khi trận chiến bắt đầu.
Chỉ là do kích động quá nên mới nghe thấy mấy tiếng ồn xa xa thôi; Renri tự nhủ như vậy.
Tuy vậy, phản ứng của hai cô gái trú ẩn trong cùng lều đã cho cậu biết rằng cậu không nghe nhầm tiếng binh lính lại gần.
“Không thể nào... Chúng đã tiến sâu thế này rồi ư?”
Kiếm sĩ Tập sự Tiezé Shtolienen ngẩng mặt và vội vã chạy đến cửa vào lều. Vén màn cửa lên, cô xác minh phía bên ngoài. Ngay sau đó, tiếng lẩm bẩm của cô vọng lại, sự lo lắng trong tông giọng tăng lên.
“... Có khói...!”
Nghe vậy, Kiếm sĩ Tập sự Ronye Arabel, cũng trở nên căng thẳng.
“Eh... Tiezé, cậu có thấy lửa cùng không!?”
“Không, chỉ là dòng khói có màu kỳ lạ chảy ồ ạt... ——Không, đợi đã. Trong đám khói... Có nhiều người lắm...”
Những lời của Tiezé đang nhìn trộm ra bên ngoài thông qua kẽ màn, ngừng lại như thể bị lớp vải lanh dày cộp hút trọng.
Renri căng tai lắng nghe lần nữa trong sự yên lặng căng như dây đàn, đồng thời đứng dậy.
Tiếng gào thét đã biến mất một lúc. Song le, cậu cảm nhận được rằng đằng sau sự tĩnh mịch, có ai đó đang lại gần. Cậu nghe thấy tiếng bước chân bèm bẹp đều đều.
Thình lình, Tiezé loạng choạng bước lùi về giữa lều. Tay phải run run cô đưa sang eo trái.
Đúng lúc Renri nhận thấy cô đang cố rút kiếm ra.
Bari! Tấm màn chỗ lối vào bị xé toạc vì kéo sang hai bên mà không chút thương xót.
Bên ngoài đã nhá nhem tối tự khi nào không hay, ánh đuốc phập phồng lẻ loi một màu đỏ nhạt. Trên phông nền ấy, một bóng hình từa-tựa-người đứng lặng im. Mặc cho cơ thể hơi nhỏ và gù, hai cánh tay nó lại cuồn cuộn cơ bắp một cách bất thường và đang cầm chắc một cây rựa thô thiển như thể cắt ra từ phiến kim loại.
Trộn lẫn trong không khí thổi vào từ cửa, một mùi hôi thối xộc vào mũi Renri.
Kiếm Sĩ Tập Sự Shtolienen rút kiếm ra một tiếng katakata, đồng thời Kiếm Sĩ Tập Sự Arabel bên cạnh xe lăn bé giọng hét lên.
“——Goblin!?”
Tên đột nhập dị hợm đáp lại bằng một giọng khàn khàn, nghe choi chói.
“O-hoh... Gái Ium Trắng kìa... Chiến lợi phẩm của ta đây rồi...”
Tiezé từ từ lui lại trước cái ham muốn hoang dã của hắn.
Tuy là một Hiệp Sĩ Hợp Nhất hạng cao cấp, đây là lần đầu tiên Renri mục kiến một bán nhân đến từ Dark Territory. Anh đã bị xử lý – đóng băng – trước khi được cấp Phi Long để bay đến Dãy Núi Tận Cùng.
Hoàn toàn... Khác.
Renri suy tư lơ đễnh.
Cậu nghĩ rằng mình đã học hỏi đủ về 4 chủng tộc á nhân qua các bài thuyết giảng của Hiệp Sĩ tiền bối và tư liệu trong Thánh Đường. Ấy thế mà, Goblin cậu tưởng tượng – mang vẻ ngoài giống các yêu tiên tinh nghịch xuất hiện trong truyện cổ tích cho trẻ con – so với sinh vật ghê tởm đang đứng cách cậu mỗi 8 mel, là khác nhau tới từng phân.
Con goblin ì ạch tiến lên một bước đi vào tầm mắt của Renri trong khi cậu rùng mình tới tận đầu ngón tay, không nhúc nhích nổi. Bộ giáp lắm bụi bẩn ánh lên màu mù mờ như vảy cá.
Tiezé chĩa thanh trường kiếm trong hai tay về phía con Goblin, nhưng mũi kiếm lảo đảo qua lại bởi đầu gối cô run không kiểm soát nổi. Tiếng cành cạch nhỏ nhẹ kia là phát ra từ răng của cô gái đó à.
“Ti... Tiezé...”
Một giọng nói yếu ớt rỉ ra từ cuống họng Ronye. Cô giấu chiếc xe lăn Kirito đang ngồi ra sau lưng mình, và tay phải cầm lấy chuôi kiếm, song đôi chân cô run rẩy cũng chẳng kém.
Cậu phải đứng lên.
Cậu phải đứng lên, rút «Song Dực Nhận» bên hông ra, và chiến đấu với tên lính Goblin đó.
Dẫu cho nghĩ vậy, cơ thể Renri không chịu cử động cứ như bị hóa đá. Kẻ thù không hơn gì một tên lính á nhân lẻ loi. Các hiệp sĩ cấp cao, với năng lực một-địch-ngàn, theo lý thì được ban đủ sức mạnh để giành chiến thắng kể cả phải đối chiến với cả ngàn con Goblin này.
“Gufh... Ngon lành ghê...”
Gã Goblin liếm môi cùng nước dãi sền sệt chảy thành dòng.
“Lui... Lui lại! Nếu không...!”
Lời cảnh cáo mà Tiezé dồn hết sức vắt ra không làm được gì ngoài việc kích thích lòng thèm muốn của con Goblin. Với nụ cười tự mãn, bán nhân đó tiến thêm bước nữa, giương cây rựa. Và rồi——
Suton.
Âm thanh khô khốc ấy vang lên trong lều.
Hai mắt màu vàng của tên lính Goblin mở to bối rối khi nhìn xuống ngực mình.
Một thứ kim loại bén ngọt, nhẵn thín, nhô ra từ miếng giáp thô. Ướt đẫm những giọt máu tươi; Nó là mũi của một thanh kiếm. Ai đấy đã đâm chính xác vào tim kẻ nửa người nửa quỷ từ phía sau.
“... Cái đéo, gì thế này...?”
Những từ ấy trở thành lời nói cuối cùng của tên lính Goblin. Sức lực rời bỏ thân thể rắn chắc của hắn và hắn bất lực đổ sụp xuống nền đất trong lều.
Đứng đằng sau lưng hắn và thấp hơn hai nữ Kiếm sĩ Tập sự khoảng nửa cái đầu, là một kiếm sĩ tí hon, hay có lẽ là nữ tu. Mái tóc nâu đỏ bện tít và cô mang một tấm giáp ngực bạc bên trên bộ đồ tu sĩ màu đen. Thanh kiếm cầm trên tay phải cô khá ngắn, phù hợp với vóc dáng chủ nhân. Dẫu ở tuổi này cô có thể còn mang cái mác một đứa trẻ——dẫu cô mới giết gã lính á nhân khủng khiếp kia, khuôn mặt đáng yêu của cô lại chẳng lộ một nét sợ hãi nào.
Ngây người chứng kiến nhiêu trên xong, cuối cùng Renri cũng chú ý.
Bé gái này không phải là một kiếm sĩ cũng không phải là một tu sĩ.
Cô bé là một hiệp sĩ. Nếu nhớ không lầm, đó Hiệp Sĩ Hợp Nhất Tập sự Linel Synthesis Twenty-eight. Một nửa của «Cặp song sinh đáng sợ»: Cô đã giết Hiệp Sĩ Hợp Nhất thứ hai mươi tám trước đây rồi đoạt lấy vị trí.
Vẻ mặt Linel không có bất kì phản ứng nào ngay cả khi nhìn thấy ánh mắt ngây dại của một Renri đang ngồi bệt dưới đất. Sau khi xác nhận cả hai thực tập sinh và Kirito – trên xe lăn – đều an toàn, cô quay đi.
Liền sau, một hiệp sĩ tập sự khác xuất hiện trước cửa lều. Mái tóc ngắn mang cùng sắc màu với tóc của Linel; Fizel Synthesis Twenty-nine nhẹ nhàng thì thầm với đồng đội.
“Nel, tớ đã chăm sóc hết bọn Goblin ở gần rồi, nhưng chúng vẫn cứ đến. Có lẽ tốt nhất là nên rút thôi.”
“Nn, tớ hiểu rồi, Zel.”
Gật đầu rồi, Linel đá mũi chân phải lên cái xác Goblin vướng víu trên sàn sang chỗ khác đỡ phiền hà. Gần như không có máu đổ, dường như do tốc độ cũng như độ chính xác của đòn tấn công đơn kích từ phía sau ấy.
Xoay người lại, cô gọi với những kiếm sĩ tập sự có vẻ đang á khẩu.
“Tôi là Linel và đây là Fizel. Cả hai chúng tôi là Hiệp Sĩ Tập Sự.”
“V-Vâng, chúng tôi đã thấy các ngài trong lúc luyện tập. Chúng tôi là Kiếm sĩ Tập sự, Tiezé Shtolienen và Ronye Arabel. Cảm... Cảm ơn ngài rất nhiều vì đã cứu mạng.”
Tiezé giới thiệu tên mình bằng giọng hãy còn run rẩy và Ronye cũng cúi đầu theo. Thấy vậy, Linel nhún vai với phong cách người lớn.
“Chưa biết các cô sẽ sống hay không. Có tầm một trăm con Goblin đã lẻn qua phòng tuyến trong lúc cánh trái của Phân Đội Một và Hai bị khói che phủ.”
Linel im lặng một chốc rồi rốt cuộc nhìn sang Renri.
Đôi mắt màu tro nhuốm tím nheo lại.
“Ngài hiệp sĩ cao cấp-sama theo lý phải lãnh đạo cánh trái Phân Đội Hai kia ơi, ngài làm gì ở đây vậy? Thuộc cấp ngài đang luýnh quýnh loạng quạng trong làn khói đấy ngài có biết không?”
Ngoảnh mặt đi như thể muốn tránh ánh mắt của cô bé Hiệp sĩ Tập sự, Renri đáp khe khẽ.
“... Không liên quan gì tới hai nhóc cả. Xin hãy đưa hai người họ cùng người bệnh kia đến nơi an toàn.”
Renri cảm nhận rõ ràng rằng sự hiện diện của Linel đã thay đổi trong khoảnh khắc ấy.
Chạm vào gò má cậu là một luồng sát khí lạnh băng, không hợp với một đứa trẻ. Cây kiếm vấy máu Goblin óng lên ánh cam trong ánh sáng của đèn đuốc.
Cô nhóc đó đang tính giết anh như đã từng làm với người tiền nhiệm hai mươi tám?
Nếu vậy thì sao cũng được. Ngay từ khi bắt đầu, thật là một sai lầm khi đẩy cậu, một hiệp sĩ thất bại đáng ra nên bị đóng băng vĩnh cửu, vào chiến trường thật sự. Cậu giờ chẳng thể quay về Phân Đội Hai, và không có nơi chốn nào dành cho cậu dù có trốn về Thánh Đường đi chăng nữa. Tuy là hiệp sĩ tập sự, một cuộc hành quyết do tay Linel, người sở hữu con số giống như hiệp sĩ thực thụ, có lẽ sẽ là cái kết thoả đáng cho một kẻ hèn nhát như vậy.
Renri quay mặt đi chờ đợi lưỡi gươm kết tội.
Nhưng thứ cậu nghe thấy lại là tiếng thầm thì dịu êm chứ không phải là tiếng chân bước tới chỗ cậu.
“... Anh là một tên nhát cáy tệ hại, nhưng hẳn anh phải có chút sức mạnh nếu đươc xem là một hiệp sĩ cao cấp. Hãy cảm ơn vị kiếm sĩ mà anh gọi là người bệnh đi.”
——Ý cô ta là gì; Suy nghĩ ấy hiện lên và cậu chỉ ngẩng mặt lên sau khi tà áo tu sĩ của Linel quay đi.
“Các Kiếm sĩ Tập sự, đi thôi, và mang Kirito theo.”
Chỉ thị của Linel vừa phát ra thì,
“Nel, chúng tới rồi! 8... Không, 10 lận!”
Thanh âm của Fizel chồng lên. Hiển nhiên, có rất nhiều tiếng bước chân lại gần từ phía Đông.
Quay đầu lại, Linel nhanh chóng ra lệnh cho hai Tiezé và Ronye đang đứng chôn chân.
“Tôi rút lại lệnh khi nãy, hãy giữ nguyên vị trí thêm một lúc. Chúng thôi sẽ chăm sóc bọn Goblin.”
“Tuân... Tuân lệnh, thưa Hiệp sĩ-sama.”
Tiezé gật đầu và Linel êm như trượt lướt mà rời khỏi căn lều, rồi cô bé biến mất cùng với Fizel. Tiếng la ó “Kia kìa! Ium con nít!” Của bọn Goblin đang tiến quân vang lên đồng thời với tiếng bước chân bỏ đi. Họ ắt hẳn đã lên kế hoạch dụ địch ra xa trước khi giao chiến.
Chống chọi cả 10 tên Goblin mà không hề sợ hãi, đòi hỏi sự can đảm vượt quá sức tưởng tượng của người khác về Hiệp sĩ Tập sự. Tuy nhiên, họ nắm giữ sức mạnh đủ sức cáng đáng điều đó.
Sức mạnh.
Linel nhận định rằng Renri là một thằng hèn, thế nhưng cũng nói thêm cậu “nhất định có chút sức mạnh”. Và rằng cậu nên cảm ơn Kirito kẻ phản nghịch, người vốn là kẻ thù của họ.
Cậu không hiểu ý nghĩa thật sự đằng sau câu nói đó và cậu không nghĩ mình có tí sức mạnh tiềm ẩn nào bên trong. Suy cho cùng, cậu thậm chí không thể tự mình đối diện với quân thù trước mắt.
Renri nhìn xuống, ngay cả gom góp dũng khí để nhìn biểu cảm của Ronye và Tiezé cậu cũng không làm nổi.
Tuy nhiên, chỉ được đôi ba giây thôi. Ngay bên trái Renri, một đường thẳng xé toạt tấm vải dệt dày ngăn cách bên trong bên ngoài. Nhiêu đó đã đủ để cậu đứng dậy nhảy ra sau, thay vì co rúm sợ sệt như đã từng.
Đứng phía bên kia lớp bạt rách toang là một binh sĩ Goblin với vóc dáng nhỏ hơn tên khi nãy song giáp trụ có vẻ phần nào tốt hơn. Dầu làm bằng da, nó được may khéo léo và thậm chí là nhuộm đen. Từ cái cách núp khỏi sự chú ý của nhóm Linel, thì dường như hắn là một trinh sát xuất sắc trong những hoạt động bí mật.
Renri vô thức đưa tay tới cặp phi đao ở thắt lưng. Có điều cậu không thể rút ra. Tương tự lúc thấy con Goblin đầu tiên, nỗi sợ hãi từ đáy dạ dày rỉ thấm ra ngoài làm tê cứng ngón tay lạnh lẽo của cậu.
Renri hầu như không nhận thức được, nhưng nguồn gốc sự sợ hãi đó không xuất phát từ việc lần đầu tận mắt trông thấy lính nửa người nửa quỷ.
Đó là nỗi sợ chiến đầu. Đúng hơn là, anh sợ một trận chiến sinh tử nếu đánh với con Goblin.
Anh sợ bị giết. Cơ mà, anh còn sợ phải đi giết hơn.
Tiếng bước chân rầm rập lọt vào đôi tai đã cứng đờ của Renri. Chúng ắt là một đội khác với đám mà Linel và Fizel đã dẫn dụ đi. Quả thực đã có hơn mười hay hai mươi con Goblin vượt qua phòng tuyến.
Có lẽ đã nhìn thấu được nỗi khiếp sợ của Renri vì cậu đứng bất động, gã trinh sát cười và chuyển hướng sang Tiezé và Ronye. Hai nữ tập sự giấu Kirito trên chiếc xe lăn ra đằng sau mình và nắm chặt kiếm một lần nữa. Tuy nhiên, sự tuyệt vọng ngay sau đó liền hiện lên trên khuôn mặt họ. Muôn vàn bóng người tiến tới từ làn khói lửng lơ sau lưng tên trinh sát.
Gã lính trinh sát tay phải cầm sẵn món vũ khí hình lưỡi hái và rón rén đi tới Tiezé và Ronye.
“Đứng... Đứng đó! Mi mà lại gần thì bọn ta sẽ chém!”
Cô gái tóc đỏ mạnh dạn hét lên. Nhưng giọng cô có chút gì đó khan khản và run rẩy.
“...”
Gã Goblin im lặng rút ngắn khoảng cách. Không hề có những lời giễu cợt vô nghĩa – khác tên ban nãy, cho thấy hắn có đẳng cấp cao trong hàng ngũ lính lác, và được huấn luyện kĩ hơn. Cho dầu vậy, Tiezé vẫn đứng vững và giương kiếm lên cao với nét mặt tỏ rõ sẵn sàng quyết tử.
——Cô không làm được đâu, chạy đi.
Cậu muốn nói như thế. Vậy mà miệng Renri không thể cử động. Cơ thể, không, linh hồn cậu cự tuyệt quyết định chiến đấu dẫu là trong tình huống này.
Bấy giờ—
Một âm thanh ọp ẹp yêu yếu chạm tới tai Renri.
Cậu đảo mỗi mình đôi mắt sang bên phải.
Một chàng thanh niên tóc đen, đôi mắt cúi gầm dưới với biểu hiện vô cảm, hãy còn ngồi một cách bất lực trên chiếc xe lăn trong góc tối của chiếc lều. Tiếng động đó phát ra từ chỗ tay trái của câu. Mạch máu nổi rõ trên cánh tay đang ôm hai thanh kiếm, kích thích các cơ của mình, biểu lộ một sức mạnh phi thường bên trong.
Như thể đang tức tối vì thiếu đi cánh tay phải để có thể rút kiếm ra.
“Ngươi...”
Renri nói thầm với âm lượng khó nghe nổi.
Ngươi muốn bảo vệ hai người họ sao? Mặc dù trong tình trạng còn không thể đứng được, còn không thể rút kiếm được, thậm chí còn không thể nói được ư?
Bất chợt, cậu nhận ra.
Thứ sức mạnh mà Linel và Fizel nhắc đến trước khi rời khỏi. Chắc chắn không phải là kiếm thuật, Thần Thuật, Thần Khí, hay thậm chí là Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn.
Đó là nguồn sức mạnh ít ỏi tồn tại trong mỗi người, từ Hiệp Sĩ Hợp Nhất đến dân thường, ngay từ đầu mọi người đã có, nhưng nó lại bị mọi người lãng quên quá dễ dàng.
Lòng dũng cảm.
Tay phải Renri bắt đầu chậm chạp di chuyển. Những đầu ngón tay vẫn còn tê cứng chạm vào «Song Dực Nhận» trên hông. Giây phút ấy, cảm giác đã trở về với đôi tay. Thần Khí như thể đang nói với cậu.
Goblin cẩu thả vung lưỡi hái tàn bạo ấy về hướng Tiezé.
Và rồi——
Shu-, âm thanh gãy gọn của không khí bị xé đôi cất lên khi một luồng sáng trắng xanh chiếu rọi vào bóng tối âm u bên trong căn lều.
Luồng sáng vụt lên trên, vẽ nên một vòng cung từ tay của Renri, vừa bổ xuống vừa cào xé mái lều. Nó ngoặt hướng sau khi bay xuyên qua cơ thể gã Goblin rồi yên vị giữa ngón trỏ và ngón giữa tay phải đang dang ra của Renri.
“... Gh-hi...?”
Goblin rên như thể nghi ngờ những thứ mới xảy ra. Không tiếng động, một vệt đỏ nhạt kéo dài qua hết giữa mặt hắn.
Liền tức khắc, nửa khuôn mặt trên của tên Goblin bị chẻ ra rồi rơi xuống mặt đất một tiếng phịch.
Thần Khí «Song Dực Nhận», là một bộ phi đao thép cực kì mỏng với phần giữa bị uốn cong.
Dao dài khoảng 40 cen, không có chuôi để cầm. Hai đầu mũi đều nhọn và ta ném bằng cách kẹp giữa các ngón tay. Trong khi vừa bay vừa xoay tròn với tốc độ cao, dao có thể tự do thay đổi quỹ đạo và sẽ quay về tay chủ nhân trước khi hai ngón tay đón lấy nó lần nữa.
Nói cách khác, sử dụng bình thường thôi đã đòi hỏi mức tập trung cao độ mà với kiếm thì không thể so sánh. Cậu có thể mất ngón tay như chơi nếu sự tập trung bị phá rối dù là nhỏ nhất và bắt hụt phi đao đang trở về.
Khả năng kiểm soát thuần thục một thứ vũ khí như vậy là bằng chứng cho khả năng của Renri. Tuy nhiên, bản thân cậu tuyệt nhiên không biết gì. Tinh thần của cậu mòn mỏi do cảm giác tự ti vì không có khả năng kích hoạt Thuật Chi phối Vũ Trang Hoàn toàn.
Bởi vậy, Renri thật sự chưa sẵn sàng để chiến đấu này mặc cho đã giết chết con Goblin chỉ bằng một nhát một.
Renri thở chậm nông đều trong lúc tập trung vào thứ sắt thép lạnh lẽo rung lên yếu ớt, quay tròn rồi ngừng ở đầu tay phải đương giang ra đó. Cậu đã giết, cậu cuối cùng đã giết được; Vang lên trong tâm trí anh hết lần này đến lần khác duy nhất những từ ấy.
“... Hiệp Sĩ-sama.”
Tiezé là người đã phá vỡ sự yên lặng. Nước mắt bám trên đôi mắt mang sắc ngày thu, cô nàng kiếm sĩ tập sự lên tiếng mà như thầm thì.
“Đội ơn ngài... Rất nhiều. Rốt cuộc ngài đã cứu chúng tôi.”
Hơi ấm lan truyền qua ngực Renri – giá lạnh vì nỗi sợ – trước câu nói đấy. Dầu vậy, cậu không có thời gian để trả lời. Từ trong làn khói, cơ số bóng đen đang tiến trực chỉ về phía họ. Số lượng có vẻ vượt quá mười.
——Không thể nào. Mình không chiến đấu thêm nổi nữa. Đấu với một con Goblin thôi đã đủ sợ rồi.
Lòng dũng cảm ít ỏi mà cậu vận hết sức thu lượm đã vỡ vụn và tiêu biến.
Hơi thở của cậu dồn dập hơn. Đôi chân hoàn toàn mất hết sức lực.
Đôi mắt cậu đảo quanh, cố tìm một lối thoát, và bị hút vào hai thanh trường kiếm ôm trong tay chàng thanh niên tóc đen.
Một trong số chúng, thanh có tay cầm khảm tỉ mỉ một bông hồng, tỏa ra ánh sáng lờ mờ trong bóng tối u ám. Ánh sáng xanh đó, yêu yếu song có chút âm ấm, nhấp nháy tựa như trái tim đang co bóp. Nỗi khiếp sợ băng giá đang bao trùm toàn cơ thể cậu liền dần tan chảy.
Sau khi hít một hơi căng lồng ngực, Renri nói.
“... Hai cô nên ở lại đây và bảo vệ Kirito-san.”
“V... Vâng!”
Tiezé và Ronye trả lời bằng lòng can đảm. Gật nhẹ đầu để đáp lại, Renri rời lều từ nơi mà tên dò thám đã xé tan. Hai con Goblin đi đầu của quân địch đang tiếp cận, chúng phát hiện ra Renri và nhe nanh.
Một ánh chớp lóe lên ở tay phải cậu rồi một vầng hào quang trắng xanh rẽ xuyên không trung.
Phi đao cậu ném đi quay trở về tay cậu cùng lúc hai cái đầu rơi uống đất. Tuy nhiên, Renri không kiểm tra mà chuyển tầm nhìn của mình sang hướng khác, sau đó cậu ném con dao bên eo trái tới mục tiêu mới. Mạng sống hai tên Goblin khác chấm dứt khi chúng đổ gục.
Lũ lính mới đến bao vây lấy Renri, người vừa hạ hết bốn Goblin chỉ trong bốn giây ngắn ngủi.
“Hiệp Sĩ đó...”
“Cái đầu Đại Tướng kia kìa...!”
“Giết! Giết!!”
Tắm mình trong những thanh âm man rợ kia, Renri chạy về đằng trước nhằm dẫn kẻ thù ra xa khỏi căn lều phía sau. Những mảnh giáp của bọn Goblin kêu lạch cạch lúc chúng đuổi theo.
Hàng lều trại quân nhu sắp ngay ngắn cuối cùng cũng hết. Sát bên trái cậu là vách đá cao thẳng đứng, còn chắn trước mặt là màn khói dày mù mịt với đàn đàn lớp lớp Goblin bước ra từ đó, hết con này đến con khác. Và phía sau là 10 tên đang truy đuổi.
Bay vào tử địa của mình, Renri ngừng bước; Hai tay đang nắm chặt phi đao cậu dang sang ngang trước khi hô lên.
“——Ta tên là Renri!! Hiệp Sĩ Hợp Nhất Renri Synthenis Twenty-seven!! Nếu chúng bây muốn cái đầu ta, thì chuẩn bị cái mạng rồi nhào vào đây!”
Đám Goblin gào rú dữ tợn, đáp trả lời tuyên chiến hùng hồn với toàn bộ lòng dũng cảm của anh.
Dao phay chúng đồng loạt vung lên và Renri tung phi đao đi, mục tiêu cậu là kẻ thù nhảy bổ vào từ hai hướng.
Con dao bên tay phải hướng về bên phải. Con dao bên tay trái hướng về bên trái. Lưỡi dao bay vút thành vòng cung mà giao chiến bọn Goblin tiên phong.
Đầu rời khỏi cơ thể chúng, lần lượt từng cái bị chém đứt, trước khi rơi xuống đất. Xác chúng đổ về phía trước, một lúc sau, dòng máu đen từ đó phụt ra.
Để đón hai lưỡi dao trở về, Renri không kẹp giữa mấy ngón tay mà lại neo quanh ngón trỏ. Xoay vòng với tốc độ cao nhằm duy trì đà của chúng, anh ném đi một lần nữa mà không ngơi nghỉ.
Chính cảnh tượng ấy lặp lại lần nữa. So sánh đơn giản về mặt sức mạnh giữa chiêu công kích bình thường của cậu với «Sí Diễm Cung» của Deusolbert và «Thiên Xuyên Kiếm» của Fanatio, thì chiến thắng thuộc về cậu. Lưỡi của «Song Dực Nhận» mỏng hơn cả giấy và khi xoay với tốc độ cực cao, thì có thể cắt thấu bộ giáp tạp nham như thể không tồn tại giáp.
Hai lần ném liên tục đã hạ hơn 10 tên và thậm chí lũ Goblin vốn không biết sợ chết là gì, cũng phải thất thần, hoảng loạn trước cái chết kinh hoàng của đồng loại.
Mình có thể làm được——Nếu có thể kiềm chân chúng một lúc nữa, thì viện quân từ tiền tuyến, nơi khói đang tản, sẽ đến.
Kìm giữ sự khiếp sợ của cuộc thảm sát do tay mình gây ra, Renri quyết định xuất đao lần thứ ba.
Tuy nhiên, chạm đến tai anh là tiếng mấy cành cây bị rìu chặt chứ không phải là tiếng xén cắt như trước.
Kakiiin! Một âm thanh va chạm chói tai phát ra.
Hai lưỡi dao lảo đảo quay trở lại mặc dầu đường đi bị đánh lệch mạnh; Renri vươn hai cánh tay càng xa càng tốt để thu hồi. Không còn sự điềm tĩnh cần thiết để mạo hiểm neo chúng vào ngón tay, cậu dừng được hai con dao chết chóc đó trong đường tơ kẽ tóc.
Đôi mắt cậu nở to khi thấy một bóng người: Một con goblin duy nhất chậm rãi lộ diện từ trong màn khói.
To lớn.
Chiều cao hắn không khác mấy với cơ thể ở độ tuổi mười lăm của Renri. Ấy vậy, người hắn toàn múi cơ cuồn cuộn và luồng sát khí hừng hực toả ra từ đôi mắt màu vàng của hắn hoàn toàn khác so với lũ goblin khác. Hắn mặc bộ giáp da có tán đinh, có lẽ mục đích là linh hoạt vì trông có vẻ mỏng nhẹ, đồng thời một cây rìu buông thõng trên tay phải hắn.
“... Ngươi là thủ lĩnh bọn chúng à?”
Renri yếu đuối hỏi.
“Ờ. Tộc trưởng Tộc Goblin Núi, Kosogi.”
Gã Goblin điềm tĩnh trả lời và từ tốn ngó quanh.
“Ah-ah, ngươi ra tay giết tụi này đẹp mắt lắm. Không nghĩ nổi có một tên Hiệp Sĩ Hợp Nhất bị bỏ tít sau đây. Ta thật chẳng ngờ đấy.”
Không chỉ mỗi vóc dáng, mà kể cả cách nói nữa, khác hẳn với những con Goblin khác. Mặc dù sở hữu sát khí sục sôi dữ dội, trí thông minh của hắn đã đè nén cái kia xuống.
——Không vấn đề gì. Hắn chỉ may mắn cản được Song Dực Nhận một lần, không có lần sau đâu.
Renri khoanh tay lại trước ngực và cao giọng.
“Cuộc chiến của ngươi sẽ kết thúc tại đây!!”
Cậu ném chúng thật nhanh hết sức có thể, bằng sức bình sinh của mình.
Lưỡi dao bên phải xiên chéo xuống qua thinh không trong khi lưỡi bên trái trái móc từ dưới lên, bay chính xác vào cổ Kosogi. Thế mà.
Một lần nữa, những âm thanh cất lên là tiếng kim loại trong ngần, inh tai.
Tướng lĩnh phe địch, Kosogi, vung rìu nhanh đến nỗi để lại một vệt màu xám và một cách đẹp mắt, hắn chặn đứng cuộc tấn công đồng thời từ hai phía trái phải.
Cậu suýt nữa bắt hụt hai cây phi đao bị đánh bật.
——Tại sao!? Song Dực Nhận đáng ra có thể lạng xuyên vũ khí của con Goblin đó...!
Cảm thấy sốc vô cùng, ánh mắt của Renri hướng về cái rìu của Kosogi.
Tuy kiểu dáng thô sơ như rựa mà bọn Goblin sử dụng, nhưng màu sắc ở lưỡi thì khác. Nó không phải là sản phẩm đúc thơ sơ. Lưỡi nó bén ngọt với độ ưu tiên cao, rèn rất lâu bằng thép đã tôi.
Có lẽ bắt thóp sự kinh ngạc của Renri, Kosogi giơ rìu lên trước mặt và cười toe toét.
“Cái này hả? Bản mẫu thôi, nhưng cũng khá tốt nhể? Phải đổ máu mới trộm nguyên liệu cũng như phương pháp của từ bọn Hắc Hiệp Sĩ được đấy. Cơ mà này... Đó không phải là lý do duy nhất làm chiêu thức của ngươi bị chặn đâu, oắt Hiệp sĩ ạ.”
“... Vậy thế này thì sao hả?!”
Cậu quất thẳng hai tay lên. Bay vút vào bầu trời đêm, cặp phi đao bốc hơi khỏi tầm nhìn của đối phương và vẽ một vòng cung lớn mà tập kích từ phía sau. Phá đòn này là——
“...!!”
Niềm tin của cậu nhanh chóng tan tành. Ngạc nhiên thay, Tộc Trưởng Goblin, Kosogi vẩy rìu ra sau và làm chệch hướng của lưỡi dao bay siêu tốc mà chẳng cần nhìn.
Renri không thể bắt tốt con dao – trở về trong tình trạng lắc lư bất ổn – và cậu bị một vết cắt ở ngón giữa tay trái. Tuy nhiên, tình thế hiện tại còn không đủ thời gian cho cậu cảm nhận cơn đau.
“Chúng nhẹ hều à, oắt con. Với lại cái âm thanh nữa.”
Lời nói ngắn gọn của Kosogi đã nói chỉ ra tường tận mọi điểm yếu của Song Dực Nhận.
Trọng lượng của mỗi phi đao nhẹ đến không tưởng đối với vũ khí được coi là Thần Khí. Âu cũng là hiển nhiên vì nó chỉ tập trung vào độ sắc bén và động năng xoay; Song hệ quả là, nó không thể dùng lực mà chặt đứt kẻ thù nào có sức phòng vệ đủ mức ưu tiên để đối địch vận tốc của nó.
Ngoài ra, các lưỡi dao xoay với tốc độ cao khi bay sẽ để lộ tiếng ồn đặc trưng vì xé toạc không khí. Khả thi cho ai đã huấn luyện thính giác nhằm dự đoán quỹ đạo.
Renri rùng mình trước trí tuệ của Kosogi: Hắn có thể nhìn ra nhiều như vậy sau khi chỉ xem đòn tấn công của cậu có vài lần. Cậu không nghĩ nổi rằng một con Goblin, một á nhân thô kệch, hèn kém có thể——
“ ‘Chỉ là Goblin thôi’... Viết hết trên mặt mi rồi đó, thằng oắt.”
Nhếch môi cười hơi chán nản, Kosogi thì thầm.
“Nhưng ở vị trí ta thì ta sẽ nói như thế này. ‘Chỉ là một Hiệp Sĩ-sama vĩ đại thôi’. Một Hiệp Sĩ Hợp Nhất có thể cân cả ngàn quân... Đó là những gì ta nghe, nhưng có vẻ không đúng với mi thì phải? Vì vậy mà mi lẩn nấp tít tận sau đít này, đúng không hả?”
“... Ừ, đúng thế.”
Là lỗi của cậu khi coi nhẹ địch thủ trước mặt mình, ‘chỉ là Goblin’. Thấm điều đó, Renri vứt bỏ màn kịch và gật đầu.
“Ta là một hiệp sĩ thất bại. Tuy nhiên... Đừng hiểu lầm. Ta mới là nỗi thất bại, cái này thì không.”
Cậu đưa lên trước mặt những con dao bạc kẹp giữa ngón tay trên cả hai tay.
Điểm yếu của Song Dực Nhận. Biện pháp triệt tiêu chúng chính là bí kỹ của Hiệp Sĩ Hợp Nhất: Thuật Chi phối Vũ Trang Hoàn toàn.
Tương truyền, Thần Khí này ngày xưa là một cặp chim thần, một con mất cánh trái một con mất cánh phải. Không thể bay với một cánh còn lại, chúng hợp lực với nhau và vút cao hơn khả năng của bất kì loài chim nào khác và chúng bay mãi, gần với cõi vĩnh hằng.
Renri không hay biết rằng truyền thuyết ấy đã tạo nên một vết thương nhỏ mà nhói sâu trong tim cậu.
Người mà cậu yêu quý trong những ký ức bị tước đoạt thông qua Nghi thức Tổng Hợp.
Người bạn thơ ấu mà cậu đã tỉ kiếm trong trận chung kết tại Đại Hội Thống Nhất Tứ Đế Quốc, và cậu đã vô tình đoạt mạng vào giây phút cuối của trận đấu nảy lửa hơn mọi trận đấu khác.
Renri và người bạn đó thật sự rất giống đôi chim nọ. Họ ganh đua nhau từ xưa rất xưa và thậm chí sau khi đã chuyển đến thủ đô trung tâm từ ngôi làng; Họ vượt qua tất cả thử thách, vừa dựa vào nhau hỗ trợ về mặt tinh thần, tiến đến giai đoạn cao nhất.
Nhưng đôi cánh hai người họ đã gãy ở đấy.
Dầu cho trí nhớ bị niêm phong và trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất, nỗi mất mát to lớn từ tận đáy lòng Renri vẫn không thể hàn gắn. Vì mất đi lòng can đảm để cầm kiếm lên chiến đấu đồng thời mất đi niềm vui của kết nối – tâm hồn với tâm hồn – với người khác, Renri không thể đánh thức được hai chú chim thần đã từng kết cánh mà tung mình liệng lên trời.
Song.
Chàng thanh niên tóc đen mà cậu gặp trên chiến trường này, anh ta đã phải chịu thương nhiều hơn bất cứ ai, và hai thanh kiếm anh ta ôm trong tay mình.
Ánh sáng ấm áp tỏa ra từ một trong hai cây kiếm cất tiếng nói vô thanh vô âm với Renri.
Trên thế gian này, có những thứ vẫn tồn tại kể cả khi cuộc sống của người đó đã kết thúc.
Đó là những kỷ niệm. Hồi ức.
Liên kết giữa con tim với con tim cho phép mạng sống con người ta sẽ được kế thừa bởi một người khác, rồi lại một người khác. Không điểm kết, chừng nào thế giới vẫn trường tồn.
Renri ngoảnh mắt khỏi con Goblin chỉ huy, kẻ đang tiến đến với gương mặt đắc thắng, rồi cậu khép mi mắt.
Cậu hiệp sĩ thiếu niên ra vẻ như đã từ bỏ hết thảy trước khi thân thể cậu bất chợt toát ra cơn bão chiến khí của một kiếm sĩ. Hai mắt choàng mở ra. Hai tay đang nắm chặt hai con dao kim loại, bắt chéo như muốn che giấu nửa dưới khuôn mặt mình.
“————Bay Đi, Song Dực!!”
Hai cánh tay lia ngang cùng lúc với tiếng hét đó. Hai vệt sáng thần tốc vẽ nên một vòng cung dốc đứng tấn công Kosogi từ trái và phải.
“Ngươi cứ việc cố... Nhưng chẳng ăn thua đâu!!”
Tên thủ lĩnh Goblin khua rìu đánh chệch hướng lưỡi phi đao bằng tất cả sứ mạnh hắn.
Tiếng kim loại va vào nhau chói tai đi kèm tia lửa đỏ thẫm. Hai con dao bị bật sạch một cách dễ dàng, nhưng chúng lại vút trở lên bầu trời chứ không rơi xuống đất. Giống như đôi chim tương trợ nhau, chúng bay thành đường xoắn ốc để quấn lại nhau, tiến gần nhau hơn bao giờ hết.
Khoảnh khắc cả hai lưỡi dao ôm lấy nhau.
“Release... Recollection!!”
Thay vì dùng Thuật Chi phối Vũ trang Hoàn toàn, Renri hét lên cụm từ cho bí kỹ đích thực, «Thuật Giải phóng Ký ức» – Thần Thuật cao cấp hơn.
Một vầng sáng trắng tinh khiết chiếu rạng cả thung lũng.
Hai con dao đang đối mặt liền hợp nhất trên đỉnh quỹ đạo thành luồng sáng ấy và hòa thành một.
Quay tròn nhẹ nhàng, con dao mà giờ đây đã trở thành hình thập tự đang lấp lánh tựa vì sao xa xăm trên bầu trời đêm. Thần Khí «Song Dực Nhận»: Giải phóng.
Renri từ từ vươn tay phải tới cái tôi khác của mình, hãy còn tỏa sáng trên không trung cao vời.
——Đẹp quá.
——Giống như mình cùng... Với——
Cậu siết chặt, thật chặt, bàn tay phải giơ lên cao.
Con dao thập tự bắt đầu xoay với sức mạnh kinh hồn. Tiếng ồn cắt chém không khí của nó tăng vọt về cao độ trước khi cuối cùng biến mất vì vượt qua ngưỡng nghe.
Renri thong thả hạ bàn tay phải xuống.
Song Dực Nhận lướt qua không gian một cách yên ả như một cái đĩa ánh sáng hướng về phía gã Goblin.
“Vô dụng... Thôi!!”
Gầm lên, Kosogi sả rìu vào đòn đánh từ trên trời xuống của Song Dực Nhận, hòng hạ gục con dao.
Tuy nhiên, một tích tắc trước khi miếng thép dày kia va chạm với con dao siêu mỏng. Thần Khí nhanh chóng thay đổi quỹ đạo ban đầu mà bay lên trên một chốc, rồi lại tăng tốc lao xuống sau khi cây rìu lướt qua không khí.
Ka-.
Một âm thanh tĩnh lặng, khô khốc.
Ngay khắc tiếp theo, một vệt trắng xanh kéo dọc qua giữa cơ thể tôi luyện tới mức cùng cực của Kosogi.
“Gaaahh!!”
Kosogi lao vào Renri cùng tiếng gào mọi rợ. Có điều, nửa phải người hắn rơi rớt đằng sau nửa trái. Hắn chạy một hai bước trước khi cơ thể bị tách rời hoàn toàn, nửa đổ sang phải nửa đổ sang trái.
Trên bờ vực cái chết, Kosoki suy ngẫm về nguyên nhân thất bại bằng trí thông minh ưu việt của mình.
Theo định kiến của hắn, lý do là oắt hiệp sĩ mới dậy thì đó che giấu sát ý cũng như tham vọng nhiều hơn hắn. Tuy vậy, dù có nhìn bao nhiêu lần bằng tầm nhìn bị chia nửa, hắn không tài nào thấy được sự khát máu nào trên gương mặt non trẻ của tay hiệp sĩ kia.
——Thế, ta đã đại bại trước điều gì?
Dẫu tràn ngập tâm trí là mong muốn được biết, nhưng phút giây liền sau, bóng tối đã nuốt trọn tầm nhìn của hắn.
Cậu thu hồi Song Dực Nhận quay về bằng hai tay xong, không một âm thanh chúng phân tách và trở lại như cũ.
Renri lặng nhìn hai con dao không hề dính lấy một giọt máu.
Không phải ký ức niêm phong của cậu quay trở về. Ngay từ đầu, Renri không hề biết ký ức mình bị phong ấn.
Ấy thế, Renri chấp nhận tàn dư của những kỷ niệm – thưa thớt thôi – về một người mà trái tim anh đã từng liên kết. Đối với anh bây giờ vậy là đủ.
Nhắm mắt một lúc thì cậu vội ngẩng đầu trở về thực tại. Lẽ ra phải có rất nhiều Goblin phía sau tên chỉ huy phe kia, Kosogi. Vậy mà thật yên ắng một cách quái lạ.
Căng mắt nhìn vào màn khói rốt cuộc đã tan hết, Renri mới nhận ra có vô số xác chết chất chồng lên nhau. Chúng đều là quân thù, chắc vẫn còn thở vài phút trước. Ngạc nhiên chiếm ngự anh khi tự hỏi ai có thể làm nổi điều này.
“... Ngài có vẻ ra dáng một hiệp sĩ một chút rồi nhỉ?”
Nghe thấy giọng nói đó, anh bối rối trở mình lại. Người đang đi túc tắc đến từ bên phải cậu là Hiệp sĩ Tập sự Fizel Synthesis Twenty-eight. Linel Synthesis Twenty-nine cũng đi bên cô ấy. Chắc cú là cặp đôi này đã chăm sóc lũ địch còn lại.
Anh đứng chôn chân, chẳng biết phải đáp lại thế nào, và rồi Linel, với mái tóc thắt bím, khịt mũi trước khi thực hiện nghi thức chào đầy đủ của hiệp sĩ.
“Hiệp Sĩ Cao Cấp-sama, chúng tôi đang chờ lệnh Ngài.”
Ắt hẳn phần nào đó là mỉa mai, nhưng ít ra tốt hơn khinh miệt. Renri hắng giọng xong mới hỏi cặp đôi.
“... Tiezé và những người khác an toàn chứ?”
“Ừm. Họ đã hội quân với của Đội Tiếp tế.”
Fizel gật đầu, anh thở phào rồi gật.
“Vậy còn lũ địch xâm nhập ra sao rồi?”
“Chúng tôi đã xử hết bọn chúng.”
Lần này là Linel trả lời.
“Jaa... Tôi sẽ trở lại đơn vị của mình, do đó tốt nhất cả hai em cũng nên thế.”
“Dạạạ.” “Đã rõ.”
Sau khi tiễn hai cô nhóc Hiệp sĩ Tập sự – quay lưng chạy đi mà tuyệt nhiên không có dấu hiệu mệt mỏi vì trận chiến, cậu ngoảnh mắt sang hàng lều sau lưng lần nữa.
... Xin cảm ơn.
Bày tỏ sự biết ơn từ trong tim tới hai nữ Kiếm sĩ Tập sự và anh kiếm sĩ trẻ tuổi ấy, Hiệp Sĩ Hợp Nhất Cao cấp Renri Synthesis Twenty-seven bắt đầu chạy về phía đông để tham gia cánh trái của Phân Đội Hai.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK