——Tiếng gì vậy!?
Mắt Eugeo mở to trước tiếng nổ khác thường bên tai.
Tất cả các Bí Kỹ đều tạo ra ánh sáng và âm thanh mạnh. Nhưng âm thanh này khác hẳn mọi âm thanh cậu từng nghe thấy. Nó trầm, nặng, chắc và sắc bén, cứ như thể chính bản thân thanh kiếm đang gầm lên đầy giận dữ——
Tiếng gầm đó bắt nguồn từ thanh hắc kiếm trên tay phải Kirito. Phần cạnh sắc bén của lưỡi kiếm lấp lánh như pha lê đen vừa rung động dữ dội vừa phát ra một tiếng rít xé tai. Không chỉ có âm thanh. Một ánh sáng đỏ thẫm bọc lấy toàn thanh kiếm.
——Đây là một Bí Kỹ. Nhưng mình chưa từng thấy một Bí Kỹ nào như vậy.
Eugeo nín thở. Hiện tượng này làm cậu rất bất ngờ, nhưng ngay tức thì sau đó.
Một ánh sáng chói lòa đột ngột bao trùm lấy người đồng đội đang cầm kiếm của cậu và trang phục của cậu ấy biến đổi thành khác hẳn lúc trước.
Mới đây Kirito còn mặc bộ đồ độc một màu đen, xơ xác sau nhiều trận đấu kịch liệt. Thế nhưng luồng sáng đi từ tay phải đến thân mình và chân cậu ấym đồng thời một chiếc áo choàng da màu đen có cổ cao với ống tay dài tự động xuất hiện, rồi quần cậu ấy cũng biến đổi thành một chiếc quần da mỏng.
Quá trình ấy xảy ra nhanh hơn cả một cái chớp mắt, nhưng hiện tượng chưa dừng ở đó. Cơ thể cậu ấy cũng thay đổi rõ rệt, tuy là ít hơn so với trang phục.
Trước hết, mái tóc đen của cậu ấy dài ra hơn một chút và che đi một nửa gò má.
Tiếp đến, đôi mắt đen thấp thoáng giữa những chùm tóc mái vung vẩy toát ra một ánh sáng mà cậu chưa bao giờ thấy. Một ánh sáng sắc sảo hơn cả khi cậu ấy chiến đấu với toán goblin ở Hang Động Phía Bắc, hay khi chém lìa tay Raios Antinous, hay khi giao chiến với Deusolbert, Fanatio và các đối thủ khác. Như thể Kirito đã hợp làm một với thanh kiếm và trở thành một lưỡi kiếm sắc lẻm.
Ngay sau đó, một tiếng thét đầy cuồng bạo vang lên từ sau hàm răng trần cậu ấy.
“U…… ooooohh————!!”
Tiếng gầm đanh thép và ánh sáng đỏ thẫm từ thanh kiếm càng trở nên dữ dội hơn và ngay sau đó, tay phải Kirito lao về phía trước nhanh đến mức không thể thấy bằng mắt thường. Gấu áo choàng vỗ phần phật hệt như đôi cánh của một con quỷ dữ.
Đó chắc chắn, là một Bí Kỹ thuộc phái Aincrad.
Thế nhưng——bí kỹ đột kích này thật đáng sửng sốt. Nó là một kỹ thuật đơn kích mạnh mẽ khác hẳn những kỹ thuật mà Kirito đã dạy cậu, một Bí Kỹ tương đối giống với phái Thượng Norkia, nhưng nó hoàn toàn bỏ qua sự coi trọng thẩm mỹ của các môn phái truyền thống, một chiêu tung ra chỉ để đâm xuyên kẻ địch——
“………………!”
Eugeo nín thở và khó nhọc nhìn theo luồng sáng đỏ thẫm.
Mục tiêu của Kirito đương nhiên chính là kẻ đang điều khiển tên hề lửa, Trưởng Nguyên Lão Chudelkin. Song đối phương lại ở cách xa 15 m. Nếu chỉ dùng kiếm thì không một Bí Kỹ nào có thể chạm thấu được gã.
Lúc Kirito tung ra kiếm kỹ đâm, Chudelkin không nhìn về phía cậu ấy. Mắt lão đang bận hướng về phía sau căn phòng nơi mà mũi tên băng của Eugeo bay qua một vài giây trước.
Cậu đã dồn hết tất cả kiến thức và trí lực vào thuật ấy nhưng quả nhiên nó vẫn vô tác dụng đối với Administrator, ả chỉ thở một hơi là mũi tên vỡ vụn. Tuy nhiên Chudelkin đã quay người lại và báo động với giọng the thé thay vì lờ đi đòn tấn công nhắm vào kẻ thống trị đúng như Eugeo dự đoán, vậy nên cậu hẳn đã hoàn thành yêu cầu đánh lạc hướng của Kirito.
Có lẽ thấy an tâm vì mũi tên băng dễ dàng bị tiêu diệt, Chudelkin quay đầu lại vẫn trong tư thế trồng cây chuối.
Đôi mắt ti hí của lão lập tức trợn trừng và chứa trong đó là nhiều cảm xúc hỗn tạp.
Cảm xúc đầu tiên là sự sửng sốt trước ánh chớp và tiếng gầm phát ra từ thanh kiếm đang đồng thời đâm về phía trước của Kirito.
Tiếp đó là nhẹ nhõm trước việc đó chỉ là một kiếm kỹ đâm không thể nào chạm tới nổi gã.
Cuối cùng là nỗi kinh hoàng trước lưỡi kiếm tỏa sáng màu đỏ thẫm đang vươn dài liên tục trước mắt lão trong khi phát ra tiếng gầm kim loại dữ dội đó.
Lão ngạc nhiên đến nỗi quên cả thở, Eugeo cũng vậy. Ánh sáng màu huyết xẹt qua bên trái Alice đang phòng ngự tên hề lửa trước mặt Kirito, băng qua khoảng cách 15 mel chỉ trong một chớp mắt——
Dễ dàng đâm thủng điểm chính giữa cái thân gầy như cái que của Chudelkin, khi lão vẫn ở thế chổng ngược.
Lưỡi kiếm sáng loáng vươn dài ra thêm hai mét nữa trước khi phân rã thành những những hạt đỏ thẫm và tan biến vào không trung. Ngay sau đó là một lượng lớn máu bắn ra. Vết thương ở chính giữa ngực Chudelkin đủ lớn để khiến tách lão ra làm hai.
“Ohoooooohhhhh…………”
Cái giọng yếu ớt, bất lực ấy vang lên một hồi lâu.
Cơ thể chổng ngược từ từ mất thăng bằng và đổ sầm xuống vũng máu chảy ra từ chính nó.
Không ngừng chảy ra từ cơ thể ốm nhom của lão là một lượng máu nhiều đến khó tin, Chudelkin nhấc cánh tay phải run lẩy bẩy lên và với về phía Administrator đang lơ lửng trên không trung.
“………… Aah…… Đức, Thánh Mẫu………… của…… thần…………”
Từ vị trí của Eugeo không thể thấy được vẻ mặt lão đang phát ra cái tiếng nói yếu ớt đó. Tay phải lão rơi bõm xuống tấm thảm và Trưởng Nguyên Lão Chudelkin không động đậy gì nữa.
Thế là tên hề lửa đang sắp đạp phăng cơn lốc xoáy màu vàng kim trên đầu Hiệp Sĩ Alice cũng dập tắt, cái bụng phệ hóa thành một cụm khói trắng và cái mặt cười của nó tan biến vào không trung. Những lưỡi dao vàng kim do Alice điều khiển từ từ hạ tốc và lửng lơ trên không trung cứ như chẳng biết làm gì nữa sau khi kẻ địch biến mất.
Sự tĩnh lặng kéo đến khiến tai Eugeo tưởng như ù đi. Cậu chậm rãi quay mặt sang phải.
Kirito bất động hẳn, hông vẫn hạ sâu xuống và tay phải duỗi ra hết mức có thể.
Ánh sáng còn trên bề mặt thanh hắc kiếm nhanh chóng biến mất và gấu áo choàng phất lên một lần cuối rồi rũ xuống. Eugeo nín thở quan sát diện mạo cộng sự của cậu mờ đi rồi dần biến trở lại như ban đầu.
Dù đã trở lại với chiếc áo đen đơn giản và cái quần dài, Kirito vẫn bất động thêm một lúc. Thế rồi tay phải của cậu ấy vung nhẹ xuống và mũi thanh hắc kiếm đập vào thảm kêu thụp.
Eugeo lại một lần nữa thắc mắc không biết có nên gọi anh chàng cộng sự đang cúi đầu xuống không.
Ngay cả Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio mà Kirito còn cứu giúp thì hẳn cậu ấy chẳng hề thấy vui vẻ gì khi tước đi Sinh Mệnh của Trưởng Nguyên Lão Chudelkin, cho dù lão có là kẻ địch đi nữa. Nét mặt nhìn nghiêng lộ ra từ những kẽ hở trong chùm tóc mái đã trở lại độ dài ban đầu không hề biểu lộ một chút điềm tĩnh lạnh lùng nào như trong cái chớp mắt mà cậu ấy ra đòn tấn công.
Người phá vỡ giây lát yên lặng đó là Alice, những lưỡi dao nhỏ nhiều vô số quay trở lại thanh kiếm với một âm thanh kim loại lanh lảnh. Cảm thấy áp lực từ lưng vị hiệp sĩ, Eugeo lại đưa mắt về phía sâu trong căn phòng.
Lơ lửng trên không, Administrator vươn bàn tay trái mảnh khảnh về phía Trưởng Nguyên Lão đang sóng soài trên sàn nhà.
Chudelkin rõ ràng đã thập tử nhất sinh, chẳng nhẽ ả định niệm cho lão một thuật hồi phục? Hay là Giáo Sĩ Tối Cao định hồi sinh Sinh Mệnh của lão——?
Eugeo hít mạnh một hơi.
Không biểu lộ một chút cảm xúc, giọng nói của Giáo Sĩ Tối Cao vang lên một cách từ tốn.
“Chí ít cũng phải ném hắn đi chỗ khác chứ, thật khó coi quá thể.”
Ả chỉ vẫy nhẹ tay trái một cái là xác của Chudelkin bay đi nhẹ nhàng như một con búp bê giấy và đâm vào cửa sổ ở xa phía đông rồi rơi xuống sàn nhà và co quắp lại.
“…… Tại sao Người……”
Alice thấp giọng lẩm bẩm khi thấy hành động của Giáo Sĩ Tối Cao.
Tính cách của cô ấy đã bị biến đổi thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất điềm nhiên, nhưng Eugeo vẫn hiểu vì sao cô ấy lại muốn chỉ trích đến vậy. Cậu chẳng tôn trọng gì Chudelkin, nhưng ít ra thì lão đã dâng hiến tất cả cho chủ nhân mà tử trận. Xác của lão chí ít cũng đáng được chôn cất tử tế.
Thế nhưng Administrator chẳng thèm để mắt tới di thể của Chudelkin, ngược lại, dường như ả đã xóa sạch sự tồn tại của Trưởng Nguyên Lão trong ký ức. Ả nở một nụ cười đầy bí ẩn y hệt như lúc nãy và nói.
“…… Ma, tuy show (ND – màn diễn) vừa rồi khá nhàm chán nhưng ta cũng thu được một chút data có giá trị.”
Giáo Sĩ Tối Cao độc thoại một câu lẫn với Thần Ngôn bằng giọng trong trẻo không tì vết. Vẫn nằm trên chiếc sô pha vô hình, ả nhẹ nhàng lướt đi qua 5 m trên không về chính giữa căn phòng hình tròn.
Hất đi một chùm của mái tóc bạc đang bay lất phất trong gió, Administrator nheo đôi mắt tỏa ra ánh sáng tán sắc chập chờn lại và đưa ánh mắt như chứa từ lực về bên cạnh Eugeo——tập trung vào Kirito vẫn đang cúi đầu.
“Cậu nhóc irregular (ND – bất thường) kia. Ta không thể đọc chi tiết propertie (ND – thuộc tính) của ngươi được, nhưng ta cứ nghĩ ngươi là một unit chưa đăng kí sinh ra từ một cuộc hôn nhân không chính quy…… nhưng không phải vậy. Ngươi đến từ đó phải không? Một con người đến từ «phía bên kia»…… có phải không?”
Eugeo gần như không hiểu được những lời mà ả vừa khẽ cất lên đó.
——Từ đó? Phía bên kia……?
Kirito, người đồng đội tóc đen của cậu, xuất hiện ở khu rừng phía nam Rulid vào hai năm rưỡi trước trong tình trạng mất trí nhớ vì là một «đứa trẻ lạc của Vector».
Các già làng bảo Eugeo rằng hiện tượng thỉnh thoảng lại có người biến mất là trò đùa của Thần Bóng Tối Vector, ông ta vươn tay đến từ phía bên kia Dãy Núi Tận Cùng và xóa đi kí ức của những người đó, nhưng Eugeo chỉ hồi còn nhỏ mới tin vào câu chuyện ấy.
Khi người ta đối mặt với một tình huống quá đau đớn và bi thảm, họ sẽ tự từ bỏ những ký ức ấy hay đôi khi là cả mạng sống của họ. Người dạy cho Eugeo điều đó là Garitta - ji, tiều phu đời trước. Xưa kia, vợ ông chết đuối khiến ông than khóc không nguôi, dường như điều đó đã cướp đi hơn một nửa ký ức của ông về vợ. Thế rồi ông bật cười, ông quả quyết rằng đó là hành động vừa mang tính nhân từ vừa mang tính trừng phạt do Nữ thần cai quản sự sống, Stacia gây nên.
Thế nên Eugeo cho rằng Kirito cũng gặp phải chuyện tương tự và đến giờ vẫn giữ kín chuyện đó. Cậu nghĩ rằng một chuyện đau buồn nào đó đã xảy ra ở quê hương cậu ấy, dựa trên màu tóc và mắt của cậu ấy thì nơi đó nằm ở vùng phía đông hoặc phía nam và sau một thời gian dài lưu lạc thì cậu ấy đến rừng Rulid trong tình trạng mất trí nhớ.
Đó là một trong những lý do mà cậu không hỏi về quá khứ của Kirito trên hành trình đến thủ đô và thời gian ở Học Viện. Nhưng tất nhiên cậu cũng sợ rằng nếu lấy lại ký ức thì nhỡ đâu Kirito sẽ trở về quê hương.
Thế nhưng.
Giáo Sĩ Tối Cao, người mà mọi sự trên khắp Nhân Giới đều thông suốt đã diễn tả nơi sinh của Kirito một cách lạ lùng.
Phía bên kia. Tức là chỉ phía bên kia Dãy Núi Tận Cùng——tức Dark Territory, Vùng Đất Bóng Tối ư? Không lẽ manh mối duy nhất mà cậu có về xuất thân của Kirito, phái Aincrad gồm các Liên Hoàn Kiếm Kỹ, lại bắt nguồn từ Vùng Đất Bóng Tối?
Không. Giáo Sĩ Tối Cao hẳn phải biết tường tận về Dark Territory. Các Hiệp Sĩ Hợp Nhất dưới trướng ả có thể tự do băng qua dãy núi và chiến đấu với các hiệp sĩ bóng tối. Vì vậy người chi phối họ, Administrator không có lý do gì lại không biết về các quốc gia và thị trấn ở Dark Territory, cùng với cư dân của chúng. Ả ta không cần phải dùng đến những từ ngữ mơ hồ như “phía bên kia”.
Do đó——
Không lẽ nơi mà Administrator ám chỉ nằm ở bên ngoài thế giới này, một nơi mà ngay cả ả cũng không nắm vững được……? Xa hơn cả Vùng Đất Bóng Tối…… thậm chí là hơn thế nữa, một nơi có thể gọi là một thế giới khác……?
Khái niệm đó quá ư là trừu tượng đối với Eugeo. Cậu không lựa nổi lời nào để mà diễn đạt ý nghĩ của chính cậu. Thế nhưng bản năng cho biết rằng cậu đã sắp phát hiện ra một điều nào đó vô cùng quan trọng, một điều có thể xem là bí mật đằng sau thế giới này. Khao khát đó sôi sục trong lòng, Eugeo đưa mắt đi và nhìn lên bầu trời đêm trải rộng phía bên kia những khung cửa sổ khổng lồ.
Biển sao chảy qua những kẻ hở giữa những cụm mây đen.
Bên kia bầu trời đó…… là vùng đất nơi Kirito sinh ra ư? Đó là một nơi như thế nào? Và Kirito đã khôi phục kí ức về nơi ấy hay chưa……?
Người phá vỡ vài giây im lặng là anh bạn cộng sự tóc đen vừa chậm chạp đứng lên.
“Đúng vậy.”
Kirito xác nhận câu hỏi của Giáo Sĩ Tối Cao bằng một câu ngắn gọn mà nặng nề.
Như đờ người ra vì sốc, Eugeo nhìn sang đồng đội cậu. Vậy là Kirito đã khôi phục ký ức.
Không——Có lẽ ngay từ đầu, cậu ấy đã……?
Mắt Kirito liếc Eugeo một cái. Trong nhiều cảm xúc hiện lên trên đôi mắt đen ấy, mạnh nhất là một ánh sáng mà Eugeo thấy như là lời khẩn cầu hãy tin tưởng cậu ấy.
Cậu ấy lập tức đưa mắt trở lại Administrator ở phía trước mặt. Tuy làm mặt nghiêm nghị nhưng Kirito lại nhẹ nhàng đưa hai tay ra và nở nụ cười gượng gạo.
“…… Tuy nói vậy, cấp quyền hạn của tôi cũng chỉ ngang bằng với cư dân của thế giới này chứ không bì được với bà đâu, Administrator…… không, Quinella - san.”
Lúc cậu ấy nói ra cái tên lạ lùng đó, nụ cười trên khuôn mặt kiều diễm của Giáo Sĩ Tối Cao nhạt đi một chút.
Thế nhưng điều đó chỉ xảy ra trong giây lát, một nụ cười lớn hơn lúc trước hiện lên đôi môi bóng loáng màu xám của Administrator.
“Con nhãi trong phòng thư viện đã bép xép mấy câu chuyện tẻ nhạt của nó rồi hả…… Vậy thì sao? Tiểu tử, ngươi rơi xuống thế giới của ta rốt cuộc là để làm gì? Đến cả quyền quản lý cũng không có nữa là sao?”
“Tuy tôi không có những quyền hạn đó nhưng tôi lại biết chút chuyện.”
“Oh? Kể ra xem nào? Ta không quan tâm đến những câu chuyện vô nghĩa thuộc về quá khứ đâu đấy.”
“Vậy một câu chuyện về tương lai thì sao?”
Kirito đứng đối diện Giáo Sĩ Tối Cao, hai tay đặt lên thanh hắc kiếm cắm lên nền. Nét mặt của cậu ấy nghiêm trở lại, hai má đanh lên, đôi mắt màu đen lóe lên một ánh rực rỡ.
“Quinella - san, trong tương lai gần bà sẽ hủy diệt thế giới của bà.”
Nụ cười trên môi Administrator càng trở nên đậm hơn sau khi nghe thấy câu nói hùng hồn đó.
“…… Ta ấy hả? Ta chứ không phải ngươi kẻ đã khiến cho những con búp bê đáng yêu của ta phải chịu nhiều đau đớn sao?”
“Phải. Bà đã phạm sai lầm khi lập ra Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn để chống lại mọi sự xâm nhập từ Dark Territory…… không, chính việc lập ra nó đã là một sai lầm rồi.”
“Fufu. Ufufufu.”
Hẳn đây là lần đầu tiên ả bị chỉ ra sai lầm kể từ khi trở thành người thống trị, Giáo Sĩ Tối Cao đặt ngón tay lên môi trong khi đôi vai cứ run lên như đang cố kìm lại một tràng cười lớn.
“Fufufu. Con nhãi đó nói vậy cũng chẳng có gì lạ. Nó đã học được vài thủ đoạn đấy chứ, với diện mạo như thế mà nó cũng lung lạc được một chàng trai. Thật đáng thương quá mà…… cả con bé luôn theo đuôi ta lẫn chàng trai vì lơ đễnh mà bị vạ lây này.”
Tiếng cười của Giáo Sĩ Tối Cao tiếp tục tràn ra từ cái cổ họng mảnh mai.
Kirito mở miệng định nói tiếp, nhưng một giọng nói sắc sảo đã vang lên đầy thanh tao sớm hơn một chút.
“Tôi có lời muốn nói, thưa Giáo Sĩ Tối Cao - sama.”
Người bước về phía trước là Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice nãy giờ vẫn im lặng, bộ giáp của cô kêu xủng xẻng. Mái tóc vàng dài ánh lên một cách diễm lệ dưới ánh trăng cứ như đang đối địch với mái tóc bạc sáng loáng của Administrator.
“Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ Bercouli và Phó Chỉ Huy Fanatio - dono hẳn cũng cho rằng Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn hiện tại không thể hoàn toàn đối phó được với cuộc tổng xâm lược sắp đến của các quân đoàn bóng tối. Và…… thần cũng đồng ý như vậy. Tất nhiên Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn chúng thần sẵn sàng chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, nhưng thưa Giáo Sĩ Tối Cao - sama, liệu Người có thể bảo vệ được dân chúng vô tội sau khi chúng tôi tử trận không? Chẳng lẽ Người cho rằng Người có thể một thân một mình tiêu diệt lực lượng đông đảo đến từ vùng đất ấy!”
Giọng nói hùng hồn nhưng vẫn mạnh mẽ của Hiệp sĩ Alice thổi băng qua căn sảnh như làn gió dễ chịu, làm tung bay mái tóc của Administrator. Điệu cười mỉm mất đi, Giáo Sĩ Tối Cao nhìn xuống vị hiệp sĩ hoàng kim với nét mặt thoáng chút ngạc nhiên.
Và lời của Alice cũng khiến Eugeo sốc theo một cách khác.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất Alice Synthesis Thirty. Một nhân cách tạm thời trú ẩn trong cơ thể người bạn thơ ấu quý giá của cậu, Alice Schuberg.
Cô gái đó đáng lẽ phải là một người hành pháp có cái đầu lạnh như băng như khi cô ấy tặng một đòn ác ý vào má Eugeo ở đại sảnh Học Viện vài ngày trước. Hiệp sĩ Alice đáng lẽ hoàn toàn thiếu những cảm xúc mà Alice ấy đã từng có: dịu dàng, ngây thơ và trên hết, tràn đầy tình thương.
Tuy vậy, những lời vừa rồi của Hiệp sĩ Alice có lẽ giống hệt những gì Alice sẽ nói nếu cô vẫn còn đó, lớn lên thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
Không để ý ánh nhìn từ Eugeo, người đang nuốt chửng hơi thở mình, nữ Hiệp Sĩ Hợp Nhất đâm thanh Kim Mộc Tê Kiếm xuống sàn với một tiếng keng nhức óc rồi phản biện nhiều hơn.
“Giáo Sĩ Tối Cao - sama, lúc nãy thần đã nhắc đến sự ám ảnh và lừa dối của Người đã khiến Hiệp Sĩ Hợp Nhất Đoàn sụp đổ. Sự ám ảnh nói đến việc Người tước hết vũ khí và sức mạnh của cư dân Nhân Giới, trong khi sự lừa dối nói đến Người đã dối gạt những Hiệp Sĩ Hợp Nhất chúng thần trầm trọng đến mức nào! Người đã chia cắt chúng thần khỏi cha mẹ chúng thần…… vợ và chồng, anh chị em chúng thần, rồi phong ấn ký ức chúng thần trong khi dựng lên những ký ức giả tạo về làm thế nào chúng thần được triệu hồi từ một Thiên Giới ảo tưởng nào đó……”
Dường như Alice đã cúi đầu xuống trong tích tắc lúc ấy. Thế nhưng, hiệp sĩ lập tức thẳng lưng và tiếp tục với giọng còn cương quyết hơn lúc trước.
“…… Thần sẽ không trách Người nếu như việc đó là cần thiết để bảo vệ thế giới này cùng người dân của nó. Thế mà, tại sao Người lại nghi ngờ lòng trung thành và kính trọng của chúng thần đối với Giáo Hội Chân Lý và Người, Giáo Sĩ Tối Cao - sama! Tại sao Người lại dùng nghi lễ đồi bại đó lên linh hồn chúng thần để ép chúng thần phục tùng Người!!”
Eugeo trông thấy vài giọt lệ nhỏ lăn trên đôi gò má có đường cong mỹ lệ của Alice trong khi cô hỏi như thể trải lòng.
Nước mắt.
Hiệp Sĩ Hợp Nhất vốn đã mất hết tất cả cảm xúc, Alice, đang khóc.
Eugeo lại thở mạnh vì sốc; trước mắt cậu, vị hiệp sĩ táo bạo ưỡn thẳng ngực về trước khi nhìn lên kẻ thống trị mà không lau đi hai má.
Dù bị những lời sắc hơn cả kiếm ném vào tới tấp, Administrator vẫn trưng một nụ cười mỉm, lạnh lùng cứ như ả ta không hề cảm thấy gì, coi chúng còn thấp kém hơn cả gió thoảng.
“Ara, ara, Alice - chan. Có vẻ con đã luôn ôm ghì vài ý tưởng khá khó khăn trong đầu. Chỉ mới được 5…… hay 6 năm phải không? Đó là tất cả quãng thời gian đã trôi qua…… từ khi con được tạo ra.”
Giọng nói không còn tính trang nghiêm, như nó vốn phải có, và cũng không có cảm xúc. Nhưng dù vậy, tiếng dội lại của nó lại thanh nhã, tựa bạc nguyên chất. Ngay cả tí hơi ấm cỏn con cũng không tồn tại trong đó.
“…… Con nói, ta thiếu tin tưởng vào integrator unit các con? Thế có chút gây chưng hửng đấy. Ta đặt rất nhiều niềm tin vào tất cả các con…… suy cho cùng, các con là những con rối đáng yêu của ta, với những bánh răng đã đương đầu thử thách khó khăn. Không phải con cũng mài thanh gươm tuyệt diệu một cách tỉ mỉ để không gỉ sét sao, Alice - chan? Cũng vậy cả thôi. Present (ND – món quà) ta đã tặng tất cả các con, những Module Kính Thần đó là bằng chứng cho tình yêu của ta. Để những con rối các con sẽ luôn luôn đẹp đẽ tới vĩnh hằng. Để các con sẽ không phải bận tâm những lo âu và đau đớn vụn vặt mà con người vấp phải.”
Administrator nâng cánh tay trái lên cùng một nụ cười xa xăm, và quay khối lăng trụ tam giác bằng những ngón tay. Đó là Module Kính Thần nâng cấp, lấy ra từ trán của Eugeo.
Nhìn xuống Alice qua ánh sáng màu tím, ả ta dịu dàng thì thầm.
“Alice - chan đáng thương. Khuôn mặt mỹ miều của con đã lấm lem nhiều rồi. Con đang thấy buồn à? Hay có lẽ là giận dữ?…… Nếu con đã luôn làm con rối của ta, con đã tránh được những cảm xúc vô nghĩa kia mãi mãi.”
Tiếng nước mắt rơi xuống khỏi má Alice khi chúng chạm vào bộ giáp vàng đi cùng một âm thanh khác: tiếng keng đanh thép.
Ở chân nữ hiệp sĩ, thanh Kim Mộc Tê Kiếm cắm xuống đã đâm xuyên qua lớp thảm dày và đang chìm sâu xuống cả mặt sàn đá hoa cương.
Trong khi dồn lực vào hai tay đủ sức phá cả vật liệu đã xây nên Thánh Đường Trung Tâm bất khả diệt, Alice gặng ra một giọng run run.
“…… Oji - sama…… Ngài Chỉ Huy Hiệp Sĩ Hợp Nhất Bercouli, chưa bao giờ dừng lo âu hay đau buồn dù chỉ một chút trong suốt 300 năm chiến đấu không ngừng nghỉ trong vai trò một Hiệp Sĩ Hợp Nhất; Người có biết không, Giáo Sĩ Tối Cao - sama? Người quả quyết rằng Người không quan tâm nỗi buồn mà Ngài ấy, người có lòng trung thành nhất với Người, đã luôn mang trong tim?”
Một âm thanh nhức nhối gây chú ý phát ra từ dưới thanh kiếm. Nhưng cùng lúc đó, Alice đã hét lên mạnh đến nỗi át cả nó.
“Ngài ấy, Ngài Bercouli, đã luôn bị thương trong nhiệm vụ vì gìn giữ sự trung thành đối với Giáo Hội Chân Lý và nhân dân! Người phải biết rằng Ngài ấy, đã vô số lần cầu xin Viện Nguyên Lão để giúp đỡ các Hoàng Gia Hiệp Sĩ Đoàn của Tứ Đế Quốc, thứ không không hề có giá trị thực dụng! Ngài ấy…… Oji - sama còn quan tâm đến phong ấn khắc vào mắt phải chúng thần. Vì thế rõ ràng Ngài ấy là người chịu đau khổ nhiều nhất, không phải sao!!”
Gần như, rất nhiều nỗi đau toát ra từ câu hỏi thấm đẫm nước mắt đó——
Thế nhưng, ngay cả vậy, Administrator đáp lại với nụ cười giá lạnh trên khuôn mặt trắng muốt xinh đẹp.
“…… Thật chán nản. Khi nghĩ tình yêu của ta lại bị hiểu nhầm thành một thứ quá nông cạn. Hiển nhiên, ta biết chứ.”
Một tia độc ác lộ ra qua vẻ mặt tươi cười đáng yêu của ả ta——hay trông là vậy.
“Ta sẽ nói con nghe điều, Alice - chan đáng thương. Đây không phải là lần đầu tiên số một…… Bercouli băn khoăn những vấn đề vô ích đó. Thực ra, đứa trẻ đấy đã từng bày tỏ những suy nghĩ như vậy khoảng 100 năm trước. Vì thế, ta đã sửa nó lại.”
Một tiếng cười khúc khích nhỏ nhẹ tràng ra từ ả ta.
“Ta đã nghía vào ký ức của Bercouli và xóa tấấấất cả những lo âu đã dày vò nó trong đấy. Không chỉ nó…… tất cả những hiệp sĩ đã tồn tại trên 100 năm cũng thế. Ta cho phép chúng quên đi mọi ký ức đau buồn ấy. Đừng lo lắng, Alice - chan. Ta sẽ không giận trò nghịch ngợm lặt vặt này của con đâu. Ta chắc chắn sẽ xóa những ký ức gây nên vẻ mặt âu sầu của con. Ta chắc chắn sẽ biến con trở lại thành một con rối không phải lo nghĩ.”
Trong bầu không khí nặng nề, lạnh lẽo đó, chỉ có tiếng cười như kìm lại của Administrator.
Đấy không còn là con người nữa.
Một cơn rùng mình lại lần nữa dâng lên như lũ, trùm lên sởn cả gai ốc, Eugeo xác nhận sự thật đấy.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK