Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái vòng tròn màu tím rúng động như mặt nước. Với đường kính khoảng năm mươi cen, nhìn ngờ ngợ thì, là —— một khuôn mặt người. Rất khó để nói được rằng đó là nam hay nữ, trẻ hay già từ những chi tiết đơn giản trên nó. Da nó nhợt nhạt, đầu không có một cọng tóc. Cả hai mắt nó mở thành một vòng tròn hoàn hảo cũng trống rỗng cảm xúc. Dù thế, Eugeo có thể đoán theo bản năng. Đôi mắt nó không nhìn vào cậu hay Kirito, mà vào người đang ngồi thẫn thờ dưới đất, Alice.

Miệng kẻ lạ bắt đầu mấp máy, qua lớp màng màu tím, những từ ngữ lạ kì phát ra,

“Singular unit detected. ID tracing……”

Cả hai mắt nó, trông như những trái banh cỏ, chớp chớp một chút, rồi một lần nữa, giọng bí ẩn lại nói,

“Coordinate fixed. Report complete.”

Rồi, cửa sổ màu tím biến mất. Khi Eugeo muộn màng nhận ra những từ ngữ của kẻ lạ có thể là một loại cụm từ nghi lễ trong thần thuật, cậu mau chóng nhìn vào Alice, Kirito rồi cuối cùng vào chính mình, nhưng cậu không cảm thấy bất cứ gì thay đổi.

Dù vậy thì, sự kiện vừa rồi quá kì quái để lờ đi. Eugeo trao đổi bằng ánh mắt với cậu cộng sự của cậu, cả hai giúp Alice đứng dậy, như thể để mang người bạn thơ ấu vẫn còn run rẩy, vào lại hang —— về hướng mà ban đầu chúng đến từ.

----

Eugeo không thể thế nhớ nổi làm thế nào chúng trở lại được làng Rulid.

Băng qua cái hồ nơi con bạch long yên nghỉ, và tiếp tục chạy sau khi chúng đã nhảy vào lối ra đối diện. Chúng trượt nhiều lần trong khi chạy trên những khối đá ẩm ướt, nhưng chúng vẫn vượt qua cái hang dài chỉ bằng một phần thời gian chúng đi vào, khi chúng nhảy vào ánh sáng trắng mà cuối cùng chúng cũng thấy được, ánh nắng chiều vẫn còn rực rỡ trút vào rừng.

Thế nhưng, sự lo lắng vì bị bắt của Eugeo không dễ dàng biến mất. Kể cả là lúc này, cậu vẫn có cảm giác cái cửa sổ màu tím đó sẽ mở ra ngay sau chúng, và cái khuôn mặt nhợt nhạt một cách kì quái đó sẽ xuất hiện lần nữa, nên cậu không thể thả lỏng mình nổi.

Dưới những tán cây chim hót, băng qua bờ của con sông nhỏ nơi những đàn cá bơi đây bơi đó, cả ba vội bước trong im lặng. Vượt qua cái đồi được coi là đèo phía Bắc, vượt ao sinh đôi, rồi cuối cùng về tới cầu bắc Rulid.

Đi bộ thêm nữa, chúng đã về tới và ngồi nghỉ ở gốc cây già, nơi chúng đã gặp nhau lúc bình minh, nhưng vẫn chưa nói gì nhiều. Cả ba nhìn nhau rồi nhẹ mỉm cười.

“Này, Alice, ở đây.”

Kirito nói và đẩy cái giỏ trông có vẻ nặng tới trước. Bên trong chứa trái chín của cuộc phiêu lưu ngày hôm nay, «Băng Mùa Hè»; Eugeo giờ mới nhận ra sự tồn tại của cái giỏ mà cậu đã hoàn toàn quên mất. Để giấu sự xấu hổ, cậu làm mặt điềm tĩnh nói,

“Khi cậu về đến nhà, tốt hơn là cậu nên đưa chúng vào hầm thật nhanh. Bằng cách đó, nó sẽ giữ được đến ngày mai, phải không?”

“……Ừ, được rồi.”

Cô Alice dễ bảo đến khác thường gật đầu, sau khi cầm lấy chiếc giỏ, cô nhìn vào mặt cả hai cậu bé một lượt; cuối cùng, nụ cười rõ ràng mọi khi hiện lên mặt cô.

“Hai cậu có thể trông mong bữa trưa ngày mai đấy. Để thưởng cho sự vất vả của hai cậu, Tớ sẽ cố hết sức mình.”

Ý cậu làSadina-obasan sẽ cố hết sức chứ gì?, câu đó, dĩ nhiên, Eugeo và Kirito không dám nói lớn. Cả hai đồng thời đưa mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

“……Này, hai người vừa nghĩ gì thế?”

Alice hỏi trong khi mang một vẻ mặt lúng túng, hai cậu bé vỗ vào vai Alice, trước khi đồng thanh nói——

“Không có gì cả! Thôi, về làng nào!”

Vào thời điểm chúng bước vào quảng trường làng, địa điểm nơi chúng tách nhau ra, mặt trời lặn thật sự lơ lửng trên đầu chúng. Kirito sống trong nhà thờ, Alice trở về nơi ở của trưởng làng. Eugeo trở về nhà ở hướng tây làng chỉ vài giây trước khi tiếng chuông sáu giờ kêu lên.

Eugeo giữ im lặng suốt bữa tối mà cậu trở về vừa vặn đúng thời điểm. Cho dù cậu tự tin rằng các anh trai và chị gái cậu, và thậm chí cả cha và ông cậu cũng chưa từng có một cuộc phiêu lưu như cậu có hôm nay, vì sao đó cậu đã không thể khoe khoang về nó.

Có vẻ cậu không thể nói lên sự thật rằng cậu đã chính mắt mình nhìn thấy Vùng đất bóng tối —— trận đấu ác liệt giữa vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất và người hắc hiệp sĩ, và khuôn mặt kì lạ xuất hiện ở đoạn cuối; bởi vì một khi cậu nói ra điều đó, không khó để đoán ra rằng gia đình cậu sẽ phản ứng như thế nào, và điều đó làm cậu sợ.

Đêm đó, Eugeo đi ngủ sớm hơn thường lệ, nghĩ rằng cậu sẽ có thể quên đi mọi thứ cậu đã thấy ở đoạn cuối cuộc hành trình. Nhưng cậu không thể, vì Giáo Hội Chân Lý và Hiệp Sĩ Hợp Nhất mà cậu vốn luôn khâm phục và kính trọng cho đến giờ đã trở thành một thứ gì đó hoàn toàn khác.



Solus đã lặn, rồi lại mọc —— rồi tiếp đến, là một ngày thường nhật, không có gì thay đổi.

Bình thường, vào ngày kế sau ngày nghỉ, Eugeo sẽ hơi chán nản mà tới nơi làm việc, tuy nhiên, hôm nay cậu lại thấy nhẹ nhõm thế nào đó. Mình đã phiêu lưu quá đủ rồi, rốt cuộc mình vẫn là tiều phu thôi. Khi cậu đang nghĩ vậy lúc bước ra khỏi cổng nam làng, Kirito nhập nhóm với cậu ở phần ranh giới giữa cánh đồng và khu rừng.

Eugeo nhận thấy chút cảm giác nhẹ nhõm trên khuôn mặt cậu cộng sự đã quen lâu năm. Cậu ta cũng nhận thấy biểu cảm tương tự trên mặt Eugeo. Trong một lúc, hai cậu bé toe toét cười với nhau để che giấu sự xấu hổ.

Chúng đi theo con đường mòn hẹp trong rừng một lát rồi lấy cây Rìu Long Cốt từ nhà gỗ chứa đồ, rồi đi bộ thêm vài phút, thì đến gốc cây Gigas Cedar. Eugeo cảm thấy dễ chịu khi nghĩ về việc tiếp tục chặt cái thân cây như chưa hề có điều gì thay đổi.

“Được rồi, hôm nay nhớ phải đảm bảo rằng cậu sẽ chỉ vung được vài cú tốt và đãi tớ nước Siral.”

“Gần đây cậu toàn phải làm việc đó mà nhỉ, Kirito?”

Khi cả hai còn đâm thọc nhau như vậy, Eugeo giương cây rìu lên. Cú đầu tiên tạo ra một âm thanh Gon cao vút. Hôm nay mình ở tình trạng tốt. Eugeo nghĩ.

Trong khi buổi sáng trôi đi, cả hai tiếp tục chặt được nhiều cú tốt vào thân cây. Lý do là vì lúc chúng vung cây rìu, nếu chúng mất tập trung thì tâm trí chúng lại trở về với khung cảnh mà chúng đã thấy hôm qua —— đó không phải là thứ có thể phủ nhận được.

Sau khi vung rìu năm lượt với mỗi lượt cần năm mươi cú chặt, bụng Eugeo bắt đầu cồn cào.

Eugeo vừa nhìn lên trời vừa vuốt mồ hôi, Solus đã lên chính giữa bầu trời. Như mọi khi, sau một cú chặt nữa, Alice sẽ mang bữa trưa mà tụi mình mong ngóng đến. Nhưng hôm nay tụi mình có thể chậm rãi ăn bánh và uống sữa. Mới tưởng tượng đến việc đó thôi mà cái dạ dày trống rỗng của cậu đã nhói lên rồi.

“Otto……”

Chỉ nghĩ đến bữa trưa cũng đủ khiến cú nắm của cậu trơn tuột. Sau khi vuốt sạch cả hai lòng bàn tay ướt đẫm của cậu, cậu thận trọng giữ cây rìu bằng một cú nắm chặt hơn.

Bất chợt, ánh nắng trở nên lờ mờ.

Mưa bất chợt? Phiền quá. Eugeo vừa nghĩ vừa nhìn lên.

Một cái bóng bay qua bầu trời xanh bên trên những cành cây của Gigas Cedar với tốc độ cao.Tim Eugeo trật nhịp.

“Rồng bay……!?”

Eugeo vô ý hô lên,

“Này…… Kirito, vừa rồi kìa!!”

“Aa, là Hiệp Sĩ Hợp Nhất ngày hôm qua!!”

Giọng cậu cộng sự cũng đông cứng trong sợ hãi.

Con rồng bay cùng với vị hiệp sĩ trắng bạc ngồi trên lưng nó lượn qua ngọn cây và biến mất trong tầm mắt chúng về phía làng Rulid.

Tại sao ông ta lại tới đây cơ chứ?

Trong im lặng hoàn toàn, như thể cả chim chóc và sâu bọ cũng đang khiếp sợ, Eugeo nghĩ ngợi trong hỗn loạn.

Những Hiệp Sĩ Hợp Nhất chiến đấu chống lại kẻ thù của Giáo Hội Chân Lý và gìn giữ trật tự ở đúng chỗ của nó. Ở Nhân Giới hiện tại được bốn đế quốc phân chia và cai trị, không còn lực lượng phản động nào nữa, nên ngoài thế lực bóng tối, kẻ thù của các Hiệp Sĩ Hợp Nhất không tồn tại. Mình đã từng nghe về những trận chiến không hồi kết của các hiệp sĩ bên ngoài Dãy Núi Tận Cùng, mình thậm chí còn tận mắt nhìn thấy vào ngày hôm qua.

Đó là lần đầu tiên mình nhìn thấy một vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất thực sự. Từ khi mình sinh ra, hiệp sĩ chưa từng đến làng này. Vậy mà, tại sao giờ lại——

Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ, Alice……”

Kirito thì thầm bên cạnh cậu.

Lúc cậu nghe thấy điều đó, cái giọng lạ kì cậu nghe lúc trước bỗng trở về bên tai cậu rất sống động. Bên kia cái cửa sổ màu tím, những cụm từ bí ẩn thốt ra từ một con người có mặt mũi kì lạ. Cậu cảm thấy lạnh sống lưng như thể cậu bị treo trên mặt nước băng giá.

“Là nói dối thôi phải không …… đây không phải là sự thực, chỉ thế mà …… chỉ thế thôi mà……”

Cậu nói và nhìn vào mặt Kirito, như để tìm kiếm sự đồng thuận, nhưng cậu cộng sự lại đang mang một vẻ mặt trang nghiêm hiếm thấy trong khi nhìn theo hướng bay của vị hiệp sĩ. Một lát sau, Kirito nhìn thẳng vào đôi mắt Eugeo rồi gọi một tiếng gãy gọn,

“Đi thôi!”

Cậu ta lấy cây Rìu Long Cốt ra khỏi tay Eugeo rồi chạy về hướng bắc theo một đường thẳng.

“N……Này!”

Chuyện gì đó tệ hại đang xảy ra. Trong khi nghĩ thế, Eugeo cũng đạp vào mặt đất và vội vàng đuổi theo Kirito.

Chúng vừa chạy qua con đường mòn nhỏ trong rừng quen thuộc với tốc độ tối đa vừa tránh né rễ cây và đá tảng, cứ như con đường mòn ấy là một với con đường chính chạy qua cánh đồng. Chúng không thể nhìn thấy bóng của con rồng bay ở bầu trời phía trên làng. Kirito thả lỏng chân từ từ, và lớn tiếng hỏi người nông dân đứng giữa đồng lúa mì, mặc bộ đồ xanh lam và đang nhìn lên trời.

“Ridack-ojisan! Hiệp sĩ rồng đi đâu rồi vậy!?”

Người nông dân vẻ như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, sau khi nháy mắt nhiều lần, ông cuối cùng mới trả lời,

“A…… À…… chào các cháu, có vẻ nó đã hạ cánh xuống quảng trường làng rồi……”

“Cảm ơn!!”

Sau khi bực bội cảm ơn ông ta, hai đứa tiếp tục chạy hết tốc lực.

Ở vô số nơi dọc theo con đường chính và những cánh đồng, là những nhóm dân làng đứng yên lặng. Chắc chắn rồi, kể cả những người cao tuổi, có thể rằng chưa hề có ai thật sự nhìn thấy một Hiệp Sĩ Hợp Nhất bao giờ. Mọi người chỉ chăm chăm nhìn về phía ngôi làng với biểu hiện không biết phải làm gì đây. Eugeo và Kirito chỉ chạy vượt qua họ một cách tuyệt vọng.

Băng qua cổng nam làng, chạy qua con phố buôn bán ngắn, và, sau khi vượt qua cây cầu đá nhỏ, cả hai cuối cùng cùng thấy nó. Chúng nín thở trong khi chân vẫn chưa dừng bước.

Cái cổ cong dài và cái đuôi của con rồng bay chiếm hết nửa phía bắc cái quảng trường phía trước nhà thờ.

Đôi cánh lớn của nó gấp lại về hai bên, gần như che kín nhà thờ. Lớp vảy xám của nó và những miếng giáp thép trên nhiều bộ phận khác nhau phản chiếu ánh sáng của Solus, khiến nó trông như một tác phẩm điêu khắc bằng băng. Đôi mắt đỏ ngầu của nó trống vắng cảm xúc, nhìn xuống quảng trường làng.

Phía trước con rồng, còn chói lọi hơn nhiều, là thân thể của vị hiệp sĩ.

Ông ta to lớn hơn tất cả mọi người trong làng. Bộ áo giáp nặng nề được đánh bóng như một chiếc gương che kín toàn bộ thân thể ông ta và không hề có mảnh vải nào, mà mọi khớp nối đều được che kín bằng dây xích bạc nối vào nhau rất tinh xảo. Mũ giáp mô phỏng đầu của rồng với phần trán nhô ra ngoài, hai bên là những cái sừng dài được trang hoàng chĩa về phía sau, khuôn mặt vị hiệp sĩ ẩn đằng sau chiếc mặt nạ lớn đã bị kéo xuống.

Còn có một thanh trường kiếm chuôi bạc treo trên thắt lưng ông ta. Trên lưng ông ta, là một cây cung màu nâu đỏ với chiều dài khoảng một mel. Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã bắn và giết người hắc hiệp sĩ mà Eugeo nhìn thấy ở cửa hang vào hôm qua.

Từ rãnh chữ thập trên mặt nạ, vị hiệp sĩ nhìn chằm chằm vào phía nam quảng trường, và đám đông dân làng đồng nhất cúi đầu xuống. Ở dãy cuối cùng, là hình dáng một cô bé vừa hạ chiếc giỏ trên tay xuống, Eugeo giải tỏa bớt một chút áp lực trên vai cậu. Alice, mang cái váy xanh và cái yếm trắng thường lệ, đang chằm chằm nhìn vào hình dáng vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất từ khoảng trống giữa những người lớn.

Eugeo thúc khuỷu tay vào Kirito làm tín hiệu, chúng cúi người xuống di chuyển, sau khi chúng đã đến đằng sau Alice, Kirito thì thầm,

“Alice……”

Cô bạn thơ ấu của chúng quay người lại, khi mái tóc vàng của cô vung sang ngang, khuôn mặt ngạc nhiên của cô trông như thể cô định nói gì đó. Kirito nhanh chóng đặt ngón tay lên miệng, rồi khẽ thì thầm,

“Alice, yên nào. Tớ nghĩ tụi mình cần ra khỏi đây ngay lập tức.”

“Ơ…… Tại sao?”

Alice trả lời với giọng thì thầm trầm lặng tương tự, cô có vẻ chẳng hề hay biết mối nguy hiểm đã kéo đến gần bên cô. Eugeo nghĩ rằng cô sẽ không nhận ra khả năng ấy nếu Kirito không nói ra.

“Không…… vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất ấy chắc chắn……”

Giải thích thế nào đây. Eugeo chìm trong suy tư một lúc. Ngay lúc đó.

Một giọng trầm trầm đến từ trong đám đông. Nhìn lên, bước đến quảng trường từ hội trường làng, một người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.

“A…… Bố.”

Alice nói khẽ. Người đàn ông đó là bố cô ấy và cũng là trưởng làng Rulid hiện tại, Gasupht Schuberg. Cơ thể rắn chắc của ông mang một cái áo vest đơn giản, mái tóc đen và râu ông được cắt tỉa gọn gàng. Tuy ông chỉ mới kế thừa công việc trưởng làng đượ bốn năm, nhận thức sâu sắc của ông nhanh chóng mang lại cho ông sự tôn trọng từ tất cả mọi người dân trong làng.

Ông Gasupht một mình tiếp cận vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất mà không chút do dự, rồi đặt hai tay lên trước người theo quy cách của Giáo Hội Chân Lý, rồi cúi chào. Sau khi ngẩng mặt lên, ông tự giới thiệu,

“Tôi phụng sự dưới chức vụ trưởng làng Rulid, Schuberg là tên tôi.”

Vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất nâng nắm tay lên trước người đáp lại ông Gasupht, bộ áo giáp kêu một âm thanh yếu ớt khi ông ta gật đầu, rồi bắt đầu nói,

“Giám sát Thành Bắc Norlangarth, Hiệp Sĩ Hợp Nhất thuộc Giáo Hội Chân Lý, Deusolbert Synthesis Seven.”

Thật khó mà tin được rằng lời đó đến từ cổ họng của một người sống, vì nó vang dội trong một âm điệu nghịch tai. Giọng nói đanh thép vang dội khắp quảng trường, khiến mọi dân làng trong khu vực ấy lặng câm. Eugeo cau mày vì âm thanh ấy có cảm giác như thể xuyên thấu qua trán cậu hơn là qua tai, cho dù cậu còn ở cách đến hơn hai mươi mel. Kể cả trưởng làng Gasupht cũng bị sức ép đẩy lùi nửa bước về sau.

Thế nhưng, quả nhiên Gasupht là một người có dũng khí, ông chỉnh lại tư thế, rồi lại một lần nữa phát ra giọng nói oai vệ của mình,

“Thật vinh dự được đón tiếp Ngài Hiệp Sĩ Hợp Nhất, người bảo vệ trật tự cho Nhân Giới rộng lớn, đến thăm viếng ngôi làng nhỏ ở vùng xa xôi này. Nếu tôi biết được ngài đang du hành đến đây, hẳn tôi đã chuẩn bị một bữa tiệc đón mừng.”

“Ta không thể nhận điều đó trong quá trình thực hiện nhiệm vụ.”

Giọng vang dội của vị hiệp sĩ nói, với cái nhìn lạnh như băng dưới tấm mặt nạ —— ông ta tiếp tục,

“Vì đứa con của Gasupht Schuberg, Alice Schuberg đã phạm vào điều Cấm Kỵ, ta tới đây để bắt giữ nó về thẩm vấn, rồi sau đó là hành hình.”

Một sự rúng động xuất hiện trên lưng Alice đứng bên cạnh. Tuy nhiên, Eugeo và Kirito không thể làm gì cả, chứ huống hồ là nói. Trong đầu chúng, lời của vị hiệp sĩ cứ vang lên không ngừng.

Cơ thể tráng kiện của vị trưởng làng cũng rung lên một lúc. Một đường cong ngắn nhưng rõ ràng xuất hiện đôi chút ở một bên khuôn mặt ông.

Sau một hồi lâu im lặng, Gasupht nói với giọng đã mất đi vẻ lẫy lừng,

“……Ngài Hiệp Sĩ, con gái tôi đã phạm vào tội lỗi gì?”

“Danh Mục Cấm Kỵ, chương một, phần ba, đoạn mười một, xâm nhập Dark Territory.”

Vào lúc đó, những người dân làng đã nín thở, lắng nghe và trao đổi cho đến lúc này bỗng náo động. Những đứa trẻ mở to mắt ra, trong khi mọi người lớn vừa lẩm bẩm những cụm từ chú thiêng liêng của giáo hội vừa vạch một biểu tượng bảo vệ nguyền rủa.

Rồi, Eugeo và Kirito cũng hành động, phần vì bản năng. Chúng đẩy mình lên trước mặt Alice, vai chúng dính vào nhau, che giấu cô bé khỏi ánh mắt dân làng sau lưng chúng. Dù vậy, chúng không thể làm gì thêm nữa, vì mọi hành động bất ngờ sẽ thu hút sự chú ý của người lớn trước mặt chúng.

Trong đầu Eugeo, Chúng ta nên làm gì đây, chúng ta nên làm gì đây, là ý nghĩ duy nhất cứ liên tiếp lặp đi lặp lại. Cho dù không có sự chán nản đang tuôn ra từ ngực cậu đi chăng nữa, cậu cũng chẳng biết cậu có thể làm được gì.

Mọi thứ cậu làm chỉ là đứng như trời trồng, quan sát khung cảnh trước mặt, vào trưởng làng Gasupht đang cúi đầu hết sức sâu sắc mà không làm gì cả.

Ổn cả mà, nếu là người ấy. Eugeo nghĩ. Cho dù cậu chưa nói chuyện nhiều với trưởng làng Gasupht, ông ấy vẫn được người lớn kính trọng nhất chỉ sau Ông Garitta.

Dù thế——

“……Trong trường hợp đó, tôi sẽ gọi con gái tôi tới, tôi nghĩ chúng ta nên nghe lý do từ chính miệng con bé.”

Vị trưởng làng vừa ngẩng mặt lên nói vậy.

Không, tụi mình không thể để Alice đến trước mặt vị hiệp sĩ đó. Trong khoảng khắc Eugeo nghĩ vậy, vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất đưa tay lên khiến bộ giáp của ông kêu một âm thanh nho nhỏ. Nhìn thấy ngón tay ông ta chỉ thẳng vào cậu, tim Eugeo quằn quại rất khó chịu.

“Không cần thiết. Alice Schuberg đã ở ngay đây. Ngươi, và ngươi……”

Vị hiệp sĩ đưa tay chỉ vào những người lớn giữa đám đông một lượt.

“Đưa con gái trưởng làng đến đây.”

Hàng dân làng trước Eugeo nhanh chóng tách ra. Đứng giữa vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất và Alice chỉ còn Kirito và Eugeo.

Trên con đường trống vắng, hai người quen trong làng từ từ tiến tới. Da họ đã mất màu của máu, nhưng những ánh sáng lạ lùng lại nổi trên đôi mắt họ.

Hai người đàn ông thô bạo tách Eugeo và Kirito đang cản đường họ ra khỏi Alice, và đẩy chúng qua một bên rồi túm lấy cánh tay Alice.

“A……”

Alice cất một tiếng nói nhỏ, rồi siết chặt môi lại. Khi đôi má màu hoa hồng của cô nhạt dần đi, một nụ cười yếu ớt hiện lên mặt cô, Không sao đâu. Cô gật đầu với hai đứa như vậy.

“Alice……”

Khi Kirito nhỏ giọng gọi, cái giỏ liễu gai trong tay phải cô rơi xuống đất vì bị kéo dữ dội. Cái nắp mở ra, và đồ bên trong lăn xuống mặt nền lát đá.

Hai người dân làng kéo Alice đi mà không cho cô nhặt nó lên, về phía vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất.

Cái nhìn của Eugeo cố định vào thứ nằm cạnh cái giỏ liễu gai.

Bánh nướng và bánh mì cứng gói trong vải trắng, những phiến băng nhỏ lấp chắc chắn vào những kẽ hở. Một mảnh băng rơi ra ngoài phản chiếu ánh nắng mặt trời và tỏa sáng rực rỡ. Chỉ trong một khoảng khắc, viên băng nằm trên bề mặt đá bị đun nóng lên bởi ánh mặt trời, lập tức tan ra, trở thành vũng nhỏ màu đen.

Đứng bên cạnh cậu, Kirito hít mạnh.

Như dự đoán, cậu ta ngẩng mặt lên và đuổi theo lưng Alice đang bị kéo đi. Eugeo cũng nghiến răng, cưỡng ép đôi chân cứng đờ của mình phải theo cậu cộng sự.

Hai người đàn ông thả hai cánh tay Alice ra bên cạnh trưởng làng, sau đó giật lùi vài bước rồi quỳ xuống. Hai tay họ siết chặt khi họ gập người hết mức có thể, trưng ra sự phục tùng với vị hiệp sĩ.

Alice, đã được thả ra, nhìn cha cô với khuôn mặt tái nhợt. Gasupht liếc nhìn cô con gái yêu một khoảng khắc rồi quay đi và nhìn xuống thêm lần nữa.

Vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất hơi gật đầu rồi lôi ra một dụng cụ kỳ quặc từ lưng áo giáp. Nói là một cái xích sắt dày với ba đai da được gắn vào song song, còn có một thòng lọng lớn ở đầu cái dây xích.

Vị hiệp sĩ trao dụng cụ đó cho Gasupht.

“Mệnh lệnh cho trưởng làng. Trói kẻ tội phạm.”

“…………”

Mở đầu I (Tháng thứ Bảy năm 372 lịch Nhân giới)

Khi vị trưởng làng nhận lấy thứ dụng cụ bắt giữ là khi ánh mắt hoang mang của ông hạ thấp xuống, rồi Kirito và Eugeo cuối cùng cũng đến trước mặt vị hiệp sĩ. Mũ giáp của hiệp sĩ từ từ di chuyển, rồi đối diện thẳng vào chúng.

Eugeo không thể thấy bất kì thứ gì bên trong cái rãnh chữ thập trên tấm mặt nạ bóng loáng, cứ như nó đã bọc trong bóng đêm sâu thẳm, nhưng sức ép từ cái nhìn vẫn khiến cậu cảm thấy đau đớn. Cậu nhìn xuống theo phản xạ, muốn nói điều gì với Alice đứng trước mặt cậu, nhưng lại không thể, vì cổ họng cậu thấy như đang bị đốt cháy.

Kirito cũng quay mặt xuống như Eugeo, trong khi liên tục hít thở cạn, rồi thình lình cậu ta ngẩng mặt lên và hét lên rõ ràng trong khi vẫn run rẩy.

“Hiệp Sĩ-sama!!”

Cậu ta hít sâu một hơi, rồi tiếp tục,

“A……Alice chưa hề đi vào Dark Territory! Một tay cô ấy chỉ chạm nhẹ mặt đất một chút thôi mà! Chỉ có thế thôi!”

Tuy nhiên, câu trả lời của vị hiệp sĩ rất đơn giản,

“Cần thêm gì nữa sao?”

Cùng với lời nói đó, ông ta vẫy tay với hai người đàn ông đang quỳ. Hai người dân làng đứng dậy và nắm lấy cổ Kirito và Eugeo, rồi kéo chúng đi. Vẫn cố chống đối, Kirito lại hét lên,

“Vậy……Vậy, chúng cháu cũng phạm lỗi tương tự!! Chúng cháu đã ở cùng một nơi! Nếu ngài định đưa cô ấy đi, hãy đưa cả bọn cháu đi nữa!!”

Thế nhưng, vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất đã không còn nhìn chúng nữa.

Phải rồi…… Nếu Alice phạm vào điều Cấm Kỵ, thì mình cũng nên nhận sự trừng phạt giống thế. Eugeo nghĩ vậy. Cậu nghĩ vậy từ sâu dưới đáy trái tim.

Vậy tại sao giọng mình không thể phát ra? Mình muốn hét lên như Kirito, nhưng miệng mình thấy như đã quên cách cử động, tất cả thứ nó làm được chỉ là phun ra những hơi thở khàn đục mà thôi.

Alice liếc rồi quay sang nhìn chúng, Không sao đâu. Cô cười như thế, và gật đầu.

Cha cô, khuôn mặt đã mất đi cảm xúc, xoay cái dụng cụ bắt giữ đầy hăm dọa đằng sau thân thể mảnh mai của cô. Ông khít chặt ba cái đai da vào vai, bụng và eo cô. Mặt Alice hơi biến dạng. Sau khi ông đã cố định chặt mấy cái chốt kim loại, ông loạng choạng lùi vài bước, và nhìn xuống thêm một lần nữa. Vị hiệp sĩ bước về phía Alice, rồi túm lấy đoạn cuối của sợi dây xích lủng lẳng sau lưng cô.

Eugeo và Kirito bị kéo lại về chính giữa quảng trường, sau đó bị ấn xuống quỳ gối một cách thô bạo.

Kirito đưa miệng lại gần tai Eugeo trong khi giả bộ lảo đảo, và nhanh chóng thì thầm,

“Eugeo…… nghe này, tớ sẽ dùng cây rìu này để tấn công Hiệp Sĩ Hợp Nhất. Tớ sẽ tranh thủ được vài giây, cậu hãy dùng cơ hội đó để đưa Alice đi và chạy trốn. Hãy chạy tới đồng lúa mì ở phía nam, ẩn vào những khoảng trống giữa đồng và đi vào rừng, bằng cách đó cậu sẽ khó bị phát hiện.

Sau khi liếc nhìn cây Rìu Long Cốt Kirito đang cầm, Eugeo thế nào đó đã ép được tiếng nói của mình ra,

“……Ki…… Kirito…… nhưng…”

Hôm qua không phải cậu đã thấy kiếm pháp và cung đáng sợ của Hiệp Sĩ Hợp Nhất đó rồi à? Nếu cậu làm vậy, ông ta sẽ giết cậu ngay…… cũng như người hắc hiệp sĩ hôm qua vậy thôi.

Như thể cậu ta đọc được suy nghĩ của Eugeo, người đang không thể nói nổi lời nào, Kirito tiếp tục,

“Không sao đâu, hiệp sĩ đó đã không hành hình Alice ngay tại đây. Chắc chắn rằng, chưa thẩm vấn trước thì ông ta chưa thể giết tớ được đâu. Tớ cũng sẽ tìm cơ hội trốn thoát. Ngoài ra……”

Ánh nhìn cháy bỏng của Kirito hướng thẳng đến Hiệp Sĩ Hợp Nhất, đang kiểm tra lại độ chắc chắn của cái dụng cụ bắt giữ. Mỗi lần ông ta kéo mấy cái đai da, Alice lại nhăn mặt đau đớn.

“……Ngoài ra, nếu tụi mình thất bại thì vẫn ổn. Miễn là tụi mình bị đưa đi cùng với Alice, chắc chắn sẽ có cơ hội cho tụi mình chạy trốn. Nhưng ngay bây giờ, nếu Alice bị giải đi một mình trên con rồng bay, thì chẳng có hy vọng nào cả.”

“Nhưng việc đó……”

Việc đó chắc chắn là đúng.

Nhưng —— một ý tưởng liều lĩnh mà thậm chí còn không thể xem là một kế hoạch như vậy, không phải chính là «Mưu phản Giáo Hội» ư? Danh Mục Cấm Kỵ, chương một, phần một, đoạn một, đã định rõ nó, là tội lỗi lớn nhất——

“Eugeo…… có cần phải do dự không hả!? Ai quan tâm đến điều Cấm Kỵ chứ!? Còn thứ gì quan trọng hơn mạng sống của Alice nữa sao!?”

Giọng nói nhỏ mà đầy căng thẳng của Kirito đập vào vành tai Eugeo.

Phải. Đúng như cậu ấy nói.

Trong trái tim Eugeo, cậu tự hét lên với chính mình,

——Ba chúng ta đã quyết định chúng ta sẽ luôn cùng nhau từ khi sinh ra cho đến lúc chết. Làm việc cùng nhau, nhờ vậy mà một người có thể sống vì mục tiêu của hai người kia, chúng mình đã thề như thế.

Vậy, chẳng có lý do nào để do dự cả. Giáo Hội Chân Lý và Alice, cái nào quan trọng hơn? Câu trả lời đã định sẵn. Đã định sẵn rồi. Đó là—— đó là——

“Eugeo…… cậu đang nghĩ gì thế hả, Eugeo!!”

Giọng nói mà giờ nghe như là tiếng hét xé ra từ Kirito.

Alice đang dõi theo hai cậu bé. Cô lắc đầu với khuôn mặt lo lắng.

“Đó là…… đó…… là……”

Giọng nói khản đặc chui ra từ cổ họng cậu, như thể đó còn không phải là giọng cậu.

Tuy nhiên, cậu không thể hoàn tất câu nói đó. Cho dù là ngay trong đầu cậu, cậu cũng không thể nghĩ ra phần còn lại của câu nói đó. Zukin, một cơn đau buốt chạy lên mắt phải cậu. Cơn đau nhói không ngừng cản trở dòng suy nghĩ của cậu. Zukin, zukin, một màu như máu tỏa ra tầm nhìn của cậu, che chắn hoàn toàn mọi thứ, trong khi mọi giác quan từ tứ chi cậu nhạt mờ dần đi.

Lúc này, vị trưởng làng đã nhận ra sự kiện lạ đang xảy ra do hai đứa chúng gây nên. Ông từ từ di chuyển cánh tay và ra lệnh cho hai người dân làng đứng sau hai đứa,

“Đưa mấy đứa trẻ đó ra khỏi quảng trường.”

Lập tức sau đó, gáy của Eugeo và Kirito bị chụp lấy và kéo về sau.

“Chết tiệt…… thả ra!! ——Ngài trưởng làng!! Gasupht-ojisan! Thế này mà ổn sao!? Để Alice bị đưa đi như vậy mà ổn sao!!?”

Kirito vùng vẫy như điên loạn, lắc rời tay người đàn ông, chuẩn bị sẵn sàng cây rìu trên tay, chuẩn bị đột kích vào.

Tuy nhiên, đôi chân cậu ta, mang một đôi giày da đơn giản, không thể tiến nổi một bước về trước. Trước khi cậu ta có thể bắt đầu chạy, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Khoảng khắc vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất, đã hoàn tất việc kiểm tra mấy cái đai da trên người Alice, liếc nhìn Kirito, cây Rìu Long Cốt được cầm chặt phát ra một âm thanh kim loại chói tai rồi bật tung ra khỏi đôi tay cậu ta. Vị hiệp sĩ không hề chạm vào cả thanh kiếm trên thắt lưng lẫn cái cung trên lưng ông ta. Ông ta còn không hề xê dịch dù chỉ một ngón tay. Như thể chỉ tâm ý của ông ta cũng tạo thành một lưỡi kiếm và đánh trúng cây rìu của Kirito, đưa nó bay đến tận rìa quảng trường.

Kirito nhận dư chấn từ cú va chạm khác thường đó và còn bị đè ép cơ thể và ngã sụp xuống. Ngay lập tức, vài người đàn ông tham gia vào và hoàn toàn chế ngự cử động của cậu.

Má phải của cậu bị đè xuống nền lát đá, trong khi cậu biểu lộ sự đau đớn, Kirito vẫn tuyệt vọng kêu lên,

“Eugeo! Làm ơn mà, đi đi!!”

“A……u, a……”

Cả người Eugeo run lên.

Đi. Mình phải đi. Mình phải đi đưa Alice ra khỏi tay hiệp sĩ, và chạy trốn vào khu rừng phía nam.

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ một góc trong tâm trí cậu. Nhưng lập tức, một cơn đau buốt tấn công mắt phải cậu, như thể cậu bị đâm vào đó, thổi bay mọi ý định của cậu. Cùng với ánh sáng đỏ chớp lóa, một giọng nói ồn ào vang dội như tiếng chuông nứt rạn.

Giáo Hội Chân Lý là tuyệt đối. Danh Mục Cấm Kỵ là tuyệt đối. Không được phép bất phục tùng. Không ai được phép làm điều đó.

“Eugeo, ít nhất thì hãy đẩy mấy người này ra khỏi tớ!! Như thế tớ có thể……!!”

Vị Hiệp Sĩ Hợp Nhất không hề quan tâm đến cơn náo động ở quảng trường, ông ta gài đoạn cuối sợi xích vào cái yên trên lưng con rồng bay. Khi con rồng hạ cổ xuống, vị hiệp sĩ leo lên yên một cách dễ dàng. Bộ áo giáp bạc bừng lên rực rỡ.

“Eugeo————!!”

Kirito thét lên như thể cậu ta mửa ra máu.

Con bạch long nâng người lên, và xõa rộng cánh. Âm thanh ầm ĩ vang lên hai lần, rồi ba lần.

Alice, bị trói vào yên con rồng, nhìn thẳng vào Eugeo. Cô đang cười. Như thể cô đang nói ‘Tạm biệt,’ với đôi tròng mắt xanh của mình. Mái tóc vàng của cô đung đưa trong cơn gió từ đôi cánh vỗ, lấp lánh rực rỡ y như áo giáp của vị hiệp sĩ.

Tuy vậy, Eugeo không thể di chuyển. Cậu không thể phát ra âm thanh nào.

Như thể chân cậu đã bắt rễ xuống đất, cậu không thể di chuyển dù chỉ một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK