Ngạc nhiên thay, số lượng Nguyên Tố Ánh Sáng được tạo ra đạt giới hạn của lý thuyết là 10. Alice giải phóng những chấm trắng lang thang trong tầm tay mình theo một khuôn tròn mà không cần cải biến. Các quang nguyên tố chạm nhiều điểm khác nhau trên trần nhà, lần lượt từng cái một, mà không gây ra tiếng động nào. Một trong số chúng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ hơn—một vòng tròn ánh sáng với đường kính khoảng một mét xuất hiện trên trần nhà khi ý nghĩ đó xuyên qua tâm trí tôi. Vị trí của nó không phải ở giữa, mà là ở gần với bức tường.
Tôi đi tới bên cạnh Alice, người đã hạ tay mình xuống và cẩn thận nhìn vào hiện tượng này. Vòng tròn ánh sáng lập tức mờ đi nhưng không tan biến hẳn, cuối cùng, theo đường ranh giới, một phần trần nhà bằng đá cẩm thạch nhô ra nhẹ nhàng và từ từ hạ xuống. Phiến đá dày hơn 50 cm nặng một cách vô lý, tuy nhiên nó di chuyển mà không có bất cứ một dấu hiệu nào về việc đó. Nguyên Tố Ánh Sáng chắc phải được dùng như một công tắc và phiến đá dùng một số nguồn năng lượng khác để làm nó di chuyển, tôi không thể xác định cách mà nó được xây dựng. Thực tế nó tương đương với các phép thuật của nhà hiền triết, Cardinal, biểu diễn ở Phòng Đại Thư Viện… không, nó phải là như vậy. Thứ cung cấp năng lượng cho chiếc thang máy này chắc phải là một phần trong những khả năng bí hiểm mà Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator, sở hữu.
Chiếc thang máy—hay cái đĩa nâng, như cách Alice gọi nó, hầu như không xóc lên khi chạm xuống mặt sàn. Bề mặt của nó được đặt lên một chiếc thảm đỏ thay vì đá cẩm thạch không, khẽ lấp lánh như thứ ánh sáng xanh trắng đổ xuống từ cái lỗ tròn trên trần nhà.
Và con đường đến tầng trên cùng của Thánh Đường Trung Tâm giờ đã mở ra.
Trận chiến cuối cùng và vĩ đại nhất rốt cuộc sẽ khai màn khi Alice và tôi bước lên chiếc đĩa nâng đó và tới tầng 100.
Kể hoạch ban đầu là đâm Administrator với vũ khí bí mật của chúng tôi, con dao găm đó, trong khi cô ta ngủ và để phần còn lại cho Cardinal. Tuy nhiên, Giáo Sĩ Tối Cao chắc hẳn đã phải tỉnh dậy khi Chudelkin chạy trốn đến tầng 100 mà ngay từ đầu, tôi đã dùng dao găm để cứu Phó Chỉ Huy Hiệp Sĩ Fanatio.
Nhưng may mắn thay, dù tôi có tự hỏi nếu mình có thể suy xét nó như vậy, nàng Hiệp Sĩ Alice đã đồng ý trao trả tính cách của mình cho Alice ban đầu. Do đó, không còn cần thiết phải dùng con dao găm mà Eugeo giữ với Alice nữa. Trước hết, chúng tôi sẽ giải cứu Eugeo, người bị đưa đến tầng 100 trước chúng tôi và có lẽ vẫn bị đóng băng, sau đó đâm Administrator với con dao găm khi bà ta vẫn chưa cảnh giác. Chúng tôi có lẽ sẽ không có cơ hội thắng với bất cứ chiến lược nào khác.
Có vẻ Alice đã tự củng cố ý chí của mình trong lúc ấy.
Nhìn nhau, chúng tôi gật đầu cùng một lúc, và nói.
“… Đi thôi.”
“Đi thôi.”
Cứ như vậy, Alice Synthesis Thirty và tôi, chuyên gia Kiếm sĩ Tập sự, Kirito, bước một bước về phía đĩa nâng cách đây 15 m.
Một, hai, ba bước—và nó xảy đến.
Ánh sáng màu xanh biếc rọi xuống bởi ánh trăng từ lỗ hổng trên trần nhà đột ngột tối sầm lại.
Chùm ánh sáng chói lọi rọi vào mắt tôi khi tôi đứng nhìn lên cái lỗ. Đó là ánh trăng phản lại từ bộ giáp kim loại được thiết kế trang nhã. Một lớp áo choàng dài thướt rung rinh khi ai đó từ từ đi xuống từ lỗ hổng trên trần nhà, ở độ cao 6 m, bao phủ từ đầu đến cuối trong trọng giáp.
Phán đoán từ chiều cao, không thể là Chudelkin được. Tôi tự hỏi nếu Giáo Sĩ Tối Cao đích thân đi xuống tầng 99, tuy nhiên đó là vóc dáng của một người đàn ông.
“Vẫn còn một Hiệp Sĩ Hợp Nhất khác à?”
Tôi lẩm bẩm—
“Bộ giáp đó… không, nhưng mà…”
Alice thì thầm. Tên hiệp sĩ khác thường tiếp đất trên cái đĩa nâng với một tiếng kim loại êm tai vào khoảnh khắc tiếp đó. Sau khi hấp thụ va chạm bằng cách hạ đầu gối của mình, hắn ta chầm chậm đứng dậy.
Bộ giáp bằng bạc điểm một chút màu xanh. Bề mặt giáp có vẻ hơi mờ ánh lên rực rỡ trong ánh trăng. Lớp áo choàng mang màu xanh đậm. Như tôi có thể thấy rõ, không có một thanh kiếm nào bên eo của hắn ta. Khuôn mặt cúi xuống của hắn ta bị che đi bởi phần giáp che cổ lớn, nhưng mái tóc gợn sóng của hắn ta…. mang màu nâu vàng dịu nhạt.
Một cơn rùng mình luồn qua toàn bộ cơ thể tôi như tia chớp trong khoảnh khắc đó.
Màu tóc đó. Cái màu sắc đã đồng hành với tôi trong suốt 2 năm dành ra ở Underworld.
Không thể nào. Nhưng mà. Tại sao chứ?
Trong tầm mắt của tôi, tên hiệp sĩ cuối cùng cũng ngước mặt lên khi tôi vẫn đứng yên và bị công kích bởi những suy nghĩ bối rối cùng cực. Đôi mắt xanh lá nhìn thẳng lại từ bên ngoài đôi mí mắt chùng xuống. Tôi không thể phủ nhận nó nữa. Cậu thiếu niên mặc bộ giáp của Hiệp Sĩ Hợp Nhất là……
“……Eugeo……”
Tôi kêu lên cái tên của cậu ta với một hơi thở hổn hển đủ để nghe thấy.
Tôi không thể nhầm lẫn cậu ta với ai khác trong tất cả mọi người. Người bạn duy nhất và là người đồng đội luôn ở cùng tôi kể từ khi chúng tôi gặp nhau trong khu rừng phía nam làng Rulid. Tôi có thể đến xa nhường này là nhờ sự hiện diện của Eugeo bên cạnh mình. Hoàn toàn không có chuyện tôi có thể nhầm lẫn khuôn mặt của cậu ta với bất kì ai khác.
Tuy nhiên, biểu hiện trong đôi mắt và miệng của Eugeo khi cậu ta đứng yên lộ vẻ xa lạ. Không, nó không thể được coi là một biểu hiện được. Dường như nó vô cảm như băng, lạnh lẽo hơn cả Alice khi chúng tôi lần đầu gặp cô ấy trong khán phòng lớn của Học Viện Kiếm Thuật.
“Eugeo.”
Tôi gọi cậu ấy lần nữa, với một âm lượng vừa phải lần này. Tuy nhiên, ánh sáng lạnh lẽo trong đôi mắt cậu ta còn không dao động dù chỉ một chút. Không phải cậu ta lờ tôi. Cậu ta hiện đang xác nhận tôi. Có thể… như một kẻ địch phải triệt hạ.
“…. Không thể nào… điều này xảy đến quá nhanh.”
Alice đột nhiên lẩm bẩm bên cạnh và tôi vội vã hỏi lại.
“Cái gì… quá nhanh cơ…?”
“Việc hoàn thành Nghi Thức.”
Nhìn tôi, cô hiệp sĩ giáp vàng thoáng do dự trước khi kiên quyết nói ra.
“Đồng đội của anh… Eugeo đã trải qua Tổng Hợp.”
Nghi thức—Tổng Hợp. Khả năng điều khiển trực tiếp Fluctlight mà chỉ Administrator có được. Cướp đi một phần ký ức của một người rồi trộn lẫn với lòng trung thành… để khiến người đó trở thành Hiệp Sĩ Hợp Nhất.
“…Không thể nào, điều đó… nhưng nó mất ba ngày ba đêm để cô…”
Alice điềm tĩnh trả lời khi tôi gạt bỏ suy nghĩ đó, đang lắc đầu một cách trẻ con.
“Trưởng Nguyên Lão đã nói điều đó vì tôi từ chối niệm những thuật cần thiết cho nó. Nói cách khác, nghi lễ ba-ngày là không cần thiết nếu một người chịu niệm thuật đó….Nhưng mà, thế này là quá nhanh. Chỉ mới một giờ trôi qua kể từ lúc Eugeo chiến đấu với oji-sama…”
“Đúng vậy… đây không phải sự thật. Eugeo không thể chỉ, quá dễ dàng….. Đây chắc hẳn phải là một loại thuật ảo giác nào đó hay…”
Cơ thể của tôi ngẫu nhiên cố bước về phía trước, thậm chí còn không ý thức được những gì mình vừa nói.
Tuy nhiên, bàn tay trái của Alice nắm chặt lấy cánh tay phải lỏng lẻo của tôi mà không báo trước. Kèm theo một giọng nói vào tai tôi.
“Hãy giữ bình tĩnh! Anh sẽ không thể cứu vãn được bất cứ thứ gì nếu suy sụp vào lúc này!”
“Cứ…cứu….?”
“Đúng thế! Chính anh đã nói điều này, rằng có cách để đưa một Hiệp Sĩ Hợp Nhất trở về với ký ức ban đầu của mình! Vì lý đó, anh cũng có thể đưa Eugeo trở về bình thường! Chúng ta sẽ phải vượt qua tình huống này để làm được điều đó!!”
Một sức mạnh ý chí điên cuồng đổ dồn vào tôi từ cổ tay tiếp xúc với lòng bàn tay của Alice khi cô ấy tiếp tục khiển trách tôi một cách gay gắt, phả Sinh Mệnh vào cơ thể lạnh lẽo, tê cóng của tôi. Tôi nắm chặt lại chuôi trên thanh hắc kiếm của mình, thứ gần như vừa tuột khỏi tay tôi.
Đúng—Alice đã đúng. Ký ức và tính cách của Eugeo chắc chắn chưa mất hẳn. Chúng chỉ đơn giản chối bỏ việc hiện ra bên ngoài do một quá trình được thực hiện trên một phần Fluctlight của cậu ta.
Bằng cách lấy lại «Mảnh Vỡ Ký Ức» mà Administrator đã đánh cắp khỏi cậu ta và nhờ Cardinal tái hợp chúng, Eogeo sẽ trở về một kiếm sĩ hiền lành và vô tư mà tôi biết. Và vì thế, tôi cần phải nói chuyện và thu thập thông tin. Để thuyết phục tính cách hiện đang kiểm soát Eugeo và để mở ra một lối đi… thậm chí không phải không thể có được sự hợp tác của cậu ta. Rốt cuộc thì tôi đã giành lại được Alice bằng lời nói, dù cô ấy đã khó gần nhường nào.
“… Xin hãy để chuyện này lại cho tôi.”
Khi tôi thì thầm như vậy với Alice, nguời vẫn nắm chặt bàn tay phải của tôi, cô hiệp sĩ tỏ ra hơi do dự trước khi gật đầu. Thả tay mình ra, cô nhanh chóng kêu lên trong khi lùi lại một bước.
“Hiểu rồi. Tuy nhiên, đừng mất cảnh giác. Hiệp sĩ đó… không phải là Eugeo mà anh biết nữa.”
“Ừ.”
Alice âm thầm nới rộng khoảng cách của chúng tôi sau khi tôi trả lời.
Thật lòng mà nói, dù Eugeo có mạnh đến mức nào sau khi trở thành một Hiệp Sĩ Hợp Nhất, làm cho cậu ta yếu đi có lẽ sẽ dễ dàng như thuật toàn quyền kiểm soát vũ trang của Alice—biến Kim Mộc Tê Kiếm thành vô số cánh hoa và bao trùm lấy đối phương trong một cơn bão chết người. Đó là kỹ thuật áp đảo của Alice. Tuy nhiên, tôi muốn nó là phương sách cuối cùng của cuối cùng, sử dụng nó sau khi đã không còn biện pháp khác. Tôi không muốn gây tổn hại đến cơ thể của Eugeo và khiến hai người bạn thơ ấu, với ký ức của cả hai đều bị phong ấn, chiến đấu với nhau sẽ là quá tàn nhẫn.
Tôi bước một bước về phía trước và nhìn thẳng vào đôi mắt của Eugeo, đôi mắt với ánh sáng lãnh lẽo vẫn còn trong đó.
“Eugeo.”
Tiếng gọi thứ ba của tôi không tỏ ra lo sợ hay khàn đặc.
“Cậu nhận ra tớ chứ? Tớ Kirito đây… đồng đội của cậu đây. Chúng ta đã luôn ở cạnh nhau từ khi rời làng Rulid hai năm về trước mà, phải không?”
Cậu thiếu niên bận bộ giáp bạc màu xanh giữ im lặng một vài giây tiếp đó, sau đó rốt cuộc cũng mở miệng mình.
“ …Thứ lỗi, ta không biết ngươi.”
Đó là những lời đầu tiên đến từ Hiệp Sĩ Eugeo. Giọng điệu êm ái hệt như tôi nhớ, nhưng nó mang một vẻ lạnh lẽo như biểu hiện trên khuôn mặt của cậu ta.
Có lẽ ký ức của cậu ta trước Nghi Thức Synthesis thực sự đã bị phong ấn, nhưng đáng lẽ phải không có đủ thời gian để cấy ghép những ký ức giả thường thấy như «được triệu tập từ Thiên Giới». Có một khoảng trống rất lớn trong sự tự nhận thức của Eugeo. Nếu tôi thúc đẩy vấn đề đó…
“Nhưng cảm ơn.”
Đôi mắt của tôi mở to ra khi Eugeo đi trái lại với những dự đoán của tôi và tiếp tục. Tôi hỏi, với hy vọng nhiều hơn thực tế, để trả lời những lời nói trìu mến đột ngột.
“…Vì điều gì?”
Tuy nhiên, câu trả lời của Eugeo—
“Vì đã mang trả thanh kiếm lại cho ta.”
“Eh……”
Sau khi chết lặng một quãng ngắn, tôi nhìn xuống eo phải của mình. Thần Khí Bích Hồng Kiếm, đeo ở đó bên trong chiếc bao da màu trắng. Nhìn lên, tôi hỏi lại một lần nữa.
“Cậu định… làm gì với thanh kiếm này?”
Đôi mắt màu xanh lá chớp rồi Eugeo nói như thể đó là điều đương nhiên.
“Để chiến đấu với hai người các ngươi. Đó là mong muốn của người ấy.”
“…….”
Quả nhiên—cậu ta đi xuống căn phòng này là để đuổi Alice và tôi. Theo sự chỉ thị từ «người ấy», Giáo Sĩ Tối Cao, Administrator.
Tôi không lay chuyển ngay cả khi cảm thấy những hy vọng giản dị đang rời xa mình.
“Eugeo… cậu định làm theo chỉ thị của người khác sao… một người mà thậm chí cậu còn không biết, và chiến đấu mà không có lấy một lý do chính đáng nào? Bọn tớ không phải kẻ địch của cậu. Cậu đi xa đến nhường này là để chiến đấu với Giáo Sĩ Tối Cao và giải cứu người bạn thơ ấu quý giá của cậu cơ mà…”
“Đối với ta lý do chiến đấu chẳng có nghĩa lý gì cả.”
Một thứ gì đó giống như xúc cảm lần đầu xuất hiện trên khuôn mặt của Eugeo khi cậu ta gián đoạn lời nói của tôi, rồi biến mất ngay sau đó.
“Người ấy đã ban ta những gì ta muốn. Như thế là quá đủ với ta.”
“Cậu muốn gì cơ…? Chẳng lẽ điều đó còn quan trọng hơn cả Alice?”
Có vẻ như khuôn mặt nhợt nhạt của cậu ta run lên với một chút xúc cảm ngay khi cậu nghe thấy cái tên đó, thứ phải mang tầm quan trọng với cậu ta hơn bất kì cái gì khác. Tuy nhiên, cái tên đó, cũng bị bao trùm bởi bộ mặt lạnh lẽo.
“Ta không biết. Ta không muốn biết. Ta không muốn biết về ngươi… hay bất kì ai khác. Thế là đủ rồi….. thật quá….”
Sau khi lẩm bẩm với một giọng nói yếu ớt mà tôi không thể nghe thấy, Eugeo từ từ bước ra khỏi chiếc đĩa nâng rồi giơ tay phải về phía tôi.
“Ta chẳng còn gì để nói với ngươi. Quyết đấu nào… các ngươi ở đây chẳng phải là vì thế sao?”
“….. Bọn tớ không đến đây để chiến đấu với cậu, Eugeo. Vì vậy tớ sẽ không trả lại thanh kiếm này.”
Nói với giọng kiềm chế, tôi chuyển thanh hắc kiếm sang tay trái và tháo thanh Bích Hồng Kiếm khỏi đai với tay phải. Với ánh mắt cố định vào Eugeo, tôi giao thanh kiếm cho Alice, người đang đứng phía sau, bằng—
“Ngươi không cần phải tự tay đưa.”
Chiếc bao màu trắng bị giật lấy từ tay phải của tôi vào khoảnh khắc tôi nghe thấy những lời đó. Không phải từ Alice. Thanh kiếm lướt đi trong không khí như bị kéo bởi sợi dây vô hình rồi di chuyển về phía tay của Eugeo khi cậu đứng cách 10 m.
—Thần thuật!? Mình nhớ cậu ấy đã niệm nó đâu…!?
Tôi nghe thấy một tiếng thì thầm rõ rệt từ phía sau nuốt trọn hơi thở của tôi.
“Cánh Tay Tâm Ý ….!”
“Nghĩa là sao…”
Tôi hỏi với ánh mắt hướng về phía trước và Alice nhanh chóng giải thích.
“Nó là một bí thuật được sử dụng bởi những Hiệp Sĩ Hợp Nhất thời xưa. Di chuyển một vật mà không cần dùng Thần Thuật hay thuật chi phối toàn phần, mà bằng sức mạnh ý chí… tôi nghe nói chỉ có vài người trong số các hiệp sĩ có thể sử dụng nó, ngoài oji-sama.”
“Vậy, điều đó nghĩa là cô cũng không thể sử dụng nó phải không, Alice?”
“…Tôi đã tập, nhưng tôi thậm chí còn không thể di chuyển một viên sỏi, huống chi một Thần Khí. Nó không phải là loại thuật mà Eugeo có thể lập tức có được sau khi trở thành một hiệp sĩ…”
Thanh Bích Hồng Kiếm được chuyền tới tay phải của Eugeo ngay khi tôi và Alice trao đổi với nhau, cậu treo chiếc bao vào bộ giáp của mình, về phía bên trái eo. Sau đó, cậu nắm chặt chuôi kiếm và rút nó ra mà không do dự trong một động tác. Một cơn lạnh dâng lên từ lưỡi kiếm mờ ảo như màn sương trắng.
Tôi không có lựa chọn nào khác ngoài chuyển thanh hắc kiếm của mình trở lại và giữ nó phía trước bản thân.
Eugeo và tôi đã đối mặt với nhau theo cách này vô số lần trong suốt 2 năm. Tuy nhiên, tay chúng tôi luôn giữ kiếm gỗ để luyện tập, thanh hắc kiếm và thanh Bích Hồng Kiếm chưa bao giờ có cơ hội đương đầu với nhau.
Tuy nhiên—
Cuối cùng thì nó cũng đến. Những xúc cảm mạnh mẽ như dậy lên trong tâm trí tôi. Đúng vậy, tôi đã ngờ rằng thời điểm này sẽ đến từ ngày mà chúng tôi rời khỏi làng Rulid.
Tuy nhiên, điều đó chỉ có nghĩa thanh kiếm của chúng tôi sẽ va chạm với nhau. Hồi kết của cuộc chiến vẫn chưa được quyết định. Tôi không có ý định để cho ai khác định đoạt được kết quả—thậm chí ngay cả chính Giáo Sĩ Tối Cao.
“Eugeo.”
Tôi nói với cậu ta những lời cuối cùng.
“Chắc cậu không nhớ, nhưng kiếm pháp của cậu chính là do tớ dạy. Không có chuyện tớ sẽ để thua học trò của mình đâu, chí ít là bây giờ.”
Nhưng Eugeo vẫn không nói gì. Thay vào đó, thanh Bích Hồng Kiếm uyển chuyển giơ lên cao và cậu ta chuyển về tư thế kích hoạt kiếm kĩ. Kĩ năng công phá đơn thủ, «Sonic Leap».
Cảm thấy một chút vui mừng khi cậu ta vẫn chưa quên kiếm thuật phái Aincrad ngay cả khi cậu ta đã quên tên tôi, tôi làm theo tư thế tương tự.
Hai thanh kiếm phát ra một ánh sáng màu xanh lá chói lọi.
Và một giây trôi qua.
Eugeo và tôi lao bật lên từ sàn đá cẩm thạch cùng một lúc.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK