Mục lục
Dưới Tán Anh Đào Thụ Phải Lòng Ngươi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kim Kiền nghĩ bụng: Bội phục cái con khỉ! Nếu không phải bị sắc đẹp làm cho đầu óc hồ đồ, đường đường một người hiện đại như tôi lại có thể trúng cái bẫy tầm thường này sao?… Hai cái tên chết tiệt này, rõ ràng biết mình và Trần Thế Mỹ chả có quan hệ gì, thế mà vẫn nửa đêm canh ba đến ép cung mình, quả là cách khủng bố hoàn hảo. Ôi chao, mình thật là xui xẻo, nơi nào tốt không chọn lại cứ nhất định phải nương náu ở Khai Phong phủ, cái chốn tụ tập toàn “kẻ thành tinh” này.

Vừa nghĩ đến đó, Kim Kiền lại càng cảm thấy tối nay thật ấm ức quá chừng, cả một đêm lao động chân tay, lao động trí óc, áp lực tâm lý nặng tựa ba ngọn núi Thái Sơn nhất tề đổ ập xuống, cổ lại còn bị người ta trắng trợn cứa cho một đường, thật là càng nghĩ càng tủi thân, không khỏi miệng đi trước não theo sau, bật thốt lên: “Triển đại nhân vất vả rồi, một nụ cười động lòng người của Triển đại nhân cũng là ngàn vàng khó cầu!”.

Lời vừa nói ra, Kim Kiền mới cảm thấy không ổn, bất giác trong lòng phát run, lo sợ Triển Chiêu mà tức giận sẽ đem mình ra thử kiếm. Có điều đợi cả nửa ngày cũng chẳng mảy may có động tĩnh gì, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh đưa tay lên che miệng, hai vai run run, dáng vẻ tựa như đang cười trộm.

Lại nhìn Triển Chiêu, lưng thẳng tắp, thân hình cứng đơ, khuôn mặt tuấn tú khẽ cúi xuống, vẻ xấu hổ. Thậm chí Kim Kiền còn hoài nghi phải chăng ánh sáng quá mờ ảo, khiến cho bản thân bị hoa mắt, hai cái tai mèo của Triển Chiêu sao lại có dấu hiệu đỏ lên một cách rõ ràng như vậy chứ.

“Đêm đã khuya, Triển Chiêu đi trước, cáo từ.”

Nói rồi, Triển Chiêu liền quay người rời đi nhanh như hồng nhạn cướp bóng.

Kim Kiền nhất thời ngây ra, cả một lúc lâu sau vẫn chưa hoàn hồn.

Chỉ thấy Công Tôn tiên sinh chầm chậm đứng dậy, nhướng mày đánh giá Kim Kiền từ đầu đến chân mấy lần liền, rồi nói: “Kỳ thực có một việc tại hạ không nhìn nhầm, tiểu huynh đệ quả nhiên không phải người thường. Từ ngày Triển hộ vệ tới Khai Phong phủ đến nay, chưa từng có người nào dám như thế…”.

Nói được nửa câu, Công Tôn tiên sinh lại ngừng lại, chắp tay nói: “Kim tiểu huynh đệ nghỉ sớm chút, hồi phục lại tinh thần, ngày mai còn có chuyện mong tiểu huynh đệ trợ giúp”.

Kim Kiền lúc này mới hoàn hồn, hỏi: “Trợ giúp?”.

Công Tôn tiên sinh cười nói: “Lẽ nào tiểu huynh đệ quên rồi, ngày mai đại nhân muốn đến phò mã phủ đưa hài tử của Tần Hương Liên về, tới lúc đó, tình thế khó dự liệu được, rất mong tiểu huynh đệ giúp Triển hộ vệ một tay”. Công Tôn tiên sinh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Lần này, không phải là kế thử lòng nữa”.Kim Kiền gật đầu, chớp chớp mắt, hỏi: “Công Tôn tiên sinh, việc đêm nay, Bao đại nhân…”.

“Bao đại nhân chưa từng hoài nghi Kim tiểu huynh đệ”, Công Tôn tiên sinh cười, đóng cửa lại rồi rời đi.

Lúc này Kim Kiền cảm thấy vui mừng bội phần: Quả nhiên là lão Bao, mắt nhìn người thực chuẩn, cũng không uổng công tôi cứu ngài.

Tâm tình nhẹ nhõm, Kim Kiền lúc này mới cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến, không bao lâu thì dần chìm vào giấc ngủ.

***

Sớm tinh mơ hôm sau Kim Kiền đã bị Vương Triều, Mã Hán lôi từ trong chăn ra, mơ mơ màng màng thay trang phục sai dịch, cùng Bao đại nhân, Triển đại nhân, Tứ đại kim cương,… xuất phát tới phủ phò mã. Trước khi đi, Công Tôn tiên sinh còn lằng nhằng một lúc lâu, tận đến khi xác định kế hoạch không có sơ suất nào mới bằng lòng cho khởi hành.

Tối hôm qua Kim Kiền bị hai người nhàm chán kia khủng bố đến nửa đêm, tất nhiên là ngủ không đủ giấc, ngáp dài cả buổi, tận đến khi tới trước cổng phủ phò mã, Kim Kiền mới tỉnh táo được bảy tám phần.

Tuy đã đến du ngoạn phủ phò mã một chuyến, nhưng lúc đó đêm đã khuya, sắc trời đen đặc một mảng, cái gì cũng không nhìn rõ, sáng nay dương quang rực rỡ, ánh sáng ngập tràn, lại được quang minh chính đại bách bộ trong phủ phò mã, nhất thời Kim Kiền trong lòng cứ cảm thán mãi không thôi.

Phủ phò mã này tráng lệ nguy nga, xà chạm cột hoạ, đình đài lầu gác, chòi hoa vườn uyển lộng lẫy xa hoa, nơi nơi chốn chốn đều lộ ra vẻ phú quý, tư thái cao quý, mặc dù không uy nghiêm thâm trầm như Khai Phong phủ nhưng nơi hoàng thất tôn quý này cũng khiến người ta không thể không khâm phục.

Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã tới khách sảnh phía trước.

“Bẩm phò mã, Khai Phong phủ doãn Bao Chửng, Bao đại nhân cầu kiến”, một viên thái giám dẫn đường đứng trước cửa lên tiếng.

Kim Kiền bỗng rùng mình một cái: Giọng của tên thái giám này… thật sự quá khó nghe.

Lại nghe trong sảnh truyền tới một giọng nam: “Mời vào”.

Đoàn người Khai Phong phủ lần lượt tiến vào.

Vừa bước vào, mọi người không khỏi sửng sốt. Ngay chính diện đại sảnh, một nam tử đang ngồi bên trái, thân mặc cẩm y hoa lệ, đầu đội tử kim kình quan, tướng mạo tuấn tú, một người quá quen thuộc: Phò mã Trần Thế Mỹ. Mà bên phải đại sảnh một nữa tử đang ngồi đó, thần thái cao ngạo, nhướng mày lạnh lùng nhìn đoàn người đang tiến vào.

Kim Kiền bỗng hiểu rõ: Nhất định đây chính là công chúa đại nhân rồi. Ái chà, đây là nhân vật hiếm thấy, mình phải quan sát thật tỉ mỉ mới được. Nghĩ đến đây, Kim Kiền liền sáng mắt lên chăm chú nhìn.

Chỉ thấy nữ tử này, khoác áo vân kiên màu hồng phấn thêu phượng, mặc quần màu hồng cánh sen, trên đó thêu bách hoa vạn chủng, bướm lượn rập rờn, sống động như thật, hương thơm nức mũi, chân đi một đôi cung hài chỉ bạc viền vàng, mũi hài điểm thêm một viên bảo thạch, tóc đen mượt như tơ, chải thành hai búi lớn, mỗi bên cài ba cây châu thoa màu sắc rực rỡ, trân châu trên đó lung linh lóng lánh tinh xảo đặc sắc. Lại nhìn tướng mạo nữ tử này, mi thanh mục tú, mũi dong dỏng cao, miệng chúm chím anh đào, da dẻ mềm mại trơn bóng tựa trứng, chỉ là ngạo sắc ở mi tâm quá nặng, đã phá hỏng cả khuôn mặt tuyệt mỹ.

Kim Kiền âm thầm gật gù: Chẳng trách Trần Thế Mỹ không chịu nhận Tần Hương Liên, tạm thời không đề cập đến vấn đề công chúa ngay từ khi sinh ra dã một thân vinh hoa phú quý, chỉ cần nhìn diện mạo của người ta thôi là đủ, so với gương mặt già nua của Tần Hương Liên đã thắng chắc rồi. Nhưng trong lòng Kim Kiền lại không khỏi có chút lo lắng: Công chúa đã xuất đầu lộ diện, e là chuyện hôm nay khó thành.

Bao đại nhân vừa nhìn thấy nữ tử này lập tức vén áo bào quỳ xuống, cao giọng hô: “Khai Phong phủ doãn Bao Chửng, tham kiến công chúa, công chúa thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế. Tham kiến phò mã, phò mã thiên tuế”.

Những người khác cũng đồng thời quỳ xuống, miệng hô vang những lời y như vậy. Kim Kiền cũng quỳ lẫn vào trong số ấy, chỉ là hô không được lưu loát, chính xác cho lắm, nhưng may mà người đông, mọi người cũng không nghe ra sơ hở gì.

“Bình thân”, công chúa ngồi phía trên chậm rãi nói.

Mọi người lúc này mới nhất nhất đứng dậy.

Công chúa nhìn Bao đại nhân một lát rồi mới hỏi: “Bao đại nhân không ở Khai Phong phủ xử lý công vụ, đến phò mã phủ có chuyện gì?”.

Bao đại nhân chắp hai về phía trước, cúi đầu nói: “Khởi bẩm công chúa, vi thần đến là vì chuyện hài tử của Tần Hương Liên”.

“Tần Hương Liên?”, công chúa trầm ngâm nửa khắc hỏi: “Tần Hương Liên là kẻ nào?”.

Bao đại nhân đáp: “Bẩm công chúa, Tần Hương Liên chính là thê tử nguyên phối của phò mã”.

Công chúa nghe vậy không khỏi nhướng đôi mày liễu, tức giận quát: “Nói bậy! Phò mã chính là phu tế của bản cung, sao còn nguyên phối nào nữa?”.

Bao đại nhân khẽ ngẩng đầu, cất cao giọng nói: “Bẩm công chúa, vi thần không nói bậy. Mười năm trước Tần Hương Liên cùng phò mã thành thân, sinh ra một nam một nữ, chứng cớ hùng hồn vững chắc tựa núi”.

Công chúa nghe thế, khuôn mặt méo mó, ngưng lại một lúc lâu mới hạ giọng hỏi Trần Thế Mỹ: “Phò mã, những lời Bao đại nhân vừa nói, có thực vậy không?”.

Đừng thấy Trần Thế Mỹ trên công đường Khai Phong phủ đường bệ kiêu ngạo mà nhầm, lúc này hắn cũng phải cung kính hữu lễ. Chỉ thấy Trần Thế Mỹ gật đầu nói: “Công chúa, đúng thực là có việc đó”.

Mọi người vừa nghe, nhất thời kinh ngạc, lòng đều thầm nghĩ: Trần Thế Mỹ làm sao vậy, đổi tính rồi ư, hay là lương tâm thức tỉnh? Trước kia dù có chết cũng không chịu nhận là quen biết Tần Hương Liên, sao hôm nay lại thừa nhận một cách thoải mái như vậy?

Kim Kiền lại buồn bực, nghĩ bụng: Lẽ nào Trần Thế Mỹ nổi danh trong lịch sử thực ra cũng không phải nhân vật tệ bạc lắm?

Nhưng câu nói tiếp theo của Trần Thế Mỹ lập tức phủ định giả thiết này.

Chỉ thấy Trần Thế Mỹ rút từ trong người ra một tờ giấy trắng, mở ra đặt trên bàn, nói: “Trước kia Tần Hương Liên đích thực là nguyên phối của bản cung, nhưng năm năm trước, ả đã bị bản cung hưu rồi”.

Những lời này vừa thốt ra, chúng nhân Khai Phong phủ đều thất sắc, cả phòng bỗng yên lặng như tờ.

Kim Kiền không hỏi đưa mắt nhìn Bao đại nhân, thầm nghĩ: Lão Bao ơi là lão Bao, giờ đến cả giấy chứng nhận ly hôn Trần Thế Mỹ cũng đem ra rồi, lại thêm chỗ dựa là công chúa, tình huống này đối với phe chúng ta vô cùng bất lợi, ngài tính tiếp chiêu như thế nào đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK