Cuối cùng bà ta cũng nói vào trọng tâm.
“Tuy nhà họ Phong đã không còn như xưa nhưng vì cháu từng là công chúa ngậm thìa vàng nên vẫn được quan tâm lắm. Thím nghĩ họ chắc chắn rất muốn biết ba của ba đứa trẻ đó là ai đấy?”
“Rốt cuộc bà muốn làm gì?” Phong Thiên Tuyết cắn rắng gắt lên.
“Trời đất ơi, con bé này” Bạch Thu Vũ tủi thân hờn dỗi: “Thím chỉ muốn mời cháu và bọn nhỏ về nhà ăn một bữa cơm thôi mà, sao cháu lại nổi giận với thím? Chẳng lẽ bọn thím quan tâm đến cháu cũng không được hay sao?”.
“Nói thời gian và địa chỉ đi, tôi sẽ đến đúng giờ”
Phong Thiên Tuyết biết mình không được phép từ chối,
nếu không bà ta sẽ mách chuyện các con của cô cho bọn săn tin, họ sẽ thêm mắm dặm muối rồi trắng trợn công khai nó.
Hiện giờ bạo lực mạng rất đáng sợ, điều đó mà xảy ra thì có thể cuộc sống cũng chịu ảnh hưởng chứ đừng nói là bọn nhỏ có khả năng không được đến nhà trẻ nữa.
“Địa chỉ là nhà cũ của nhà họ Phong đấy.” Bạch Thu Vũ nhếch mép huênh hoang: “Chắc cháu chưa biết, giờ căn biệt thự đó đã là của nhà thím rồi, bốn năm qua bọn thím luôn ở đó”.
“Thế ạ? Tuyệt quá” Phong Thiên Tuyết nhẫn nhịn, không để mình mất bình tĩnh: “Chúc mừng thím!”
“Ha ha ha, cảm ơn cháu.” Bạch Thu Vũ vui vẻ cười: “Sáu giờ tối nay, đừng đến muộn nhé. Lộ Lộ, con rể và cháu ngoại của thím cũng sẽ đến. À đúng rồi, cháu cũng biết con rể của thím là ai rồi nhỉ, là...”
“Tôi biết, là Tư Hạo Hiên.” Cô cố ý tỏ ra bình thản: “Tôi sẽ đến đúng giờ!”
“Vậy thì tốt rồi” Bạch Thu Vũ ra vẻ chu đáo: “Có cần thím nhờ ai đi đón cháu không?”
“Không cần, tôi tự đi” Cô lạnh lùng trả lời: “Thím về sớm đi, trong nhà tôi chẳng có gì nên không giữ thím được lâu.”
“Yên tâm, giờ thím đi đây!” Bà ta ẩn ý nói: “Chỉ cần cháu ngoan ngoãn nghe lời, thím sẽ không quấy rầy gia đình cháu”
Cúp máy, sắc mặt của Phong Thiên Tuyết trở nên tối tăm. Cô nhìn căn biệt thự xa hoa trước mặt, lại nhớ đến nhà mình...
Ba đã gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng. Khi Phong Thiên Tuyết còn viết nhật ký, nơi ở của hai người chỉ là một căn nhà nhỏ sáu mươi mét vuông.
Ngày nào ba cũng bận tối mắt tối mũi, thím Chu là người chăm sóc cho cô.
Cô càng lớn, căn nhà càng rộng hơn.
Năm Phong Thiên Tuyết mười sáu tuổi, ba cô được mệnh danh là người giàu nhất thành phố Hải. Rồi họ rời đến căn biệt thự giữa sườn núi phía nam thành phố...
Đó là ngôi nhà mà ba đã xây dựng cho cô, ông muốn có mãi là một nàng công chúa sống trong vui sướng, vô lo vô nghĩ...
Tuy từ nhỏ không được ở bên mẹ nhưng Phong Thiên Tuyết lại hạnh phúc xiết bao.
Vì được ba mình bảo bọc quá kỹ nên khi nguy hiểm đến, cô không hề phát hiện, thậm chí còn không kịp phản ứng...
Nếu không có bọn nhỏ, có lẽ cô đã không trụ được đến ngày hôm nay.
Tuy năm đó Phong Thiên Tuyết trẻ người non dại nên
mới có ba đứa trẻ nhưng cô vẫn chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình.