"Tôi đi trước đây, cô thu dọn rồi đi nghỉ ngơi một chút."
Văn Ly đặt quần áo xuống, vội vàng rời đi.
Phong Thiên Tuyết kéo rèm cửa và đi vào phòng tắm, vừa mới cởi quần áo và bật vòi hoa sen rồi chuẩn bị đi tắm thì...
Lúc này bên ngoài mơ hồ có tiếng mở cửa, hình như có người vào.
Phong Thiên Tuyết vô thức gọi: "Chị Văn, là chị à?"
Không ai đáp lại.
"Chị Văn..." Phong Thiên Tuyết lại gọi lần nữa.
Vẫn không có ai đáp lại.
Phong Thiên Tuyết bất an, lẽ nào là ảo giác sao?
Cô đang định quấn khăn tắm đi ra ngoài xem xét thì đúng lúc này, một bóng dáng quen thuộc bước vào...
"Anh..." Phong Thiên Tuyết kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được nhìn Dạ Chẩn Đình.
Dạ Chẩn Đình cởi áo khoác ném sang một bên, sau đó cởi cúc áo sơ mi, chậm rãi đi tới.
"Anh làm gì vậy?"
Phong Thiên Tuyết hai tay che ngực, vô thức lùi lại, nhưng lại vô tình đứng dưới vòi hoa sen.
Nước nóng từ trên đỉnh đầu chảy xuống, cô đang kêu lên vì bỏng, vội vàng lùi lại.
Một tay ôm cô vào lòng, đồng thời giơ tay còn lại điều chỉnh nhiệt độ nước, sau đó ôm cô rồi cùng nhau đứng dưới vòi hoa sen.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra!"
Phong Thiên Tuyết tức giận đẩy anh ra, nhưng bị anh ép sát vào tường, nước ẩm chảy xuống đầu cô, làm ướt cả tóc và cơ thể cô...
Mắt của cô không thể mở ra được vì bị nước chảy qua, một bàn dịu dàng vươn tới, nhẹ nhàng vuốt tóc cô ra sau đầu.
Sau đó, đôi môi nóng bỏng hôn sâu xuống...
"Ưm..." Phong Thiên Tuyết lắc đầu và vùng vẫy, nhưng lại bị anh giữ chặt má cưỡng ép cố định lại.
Nụ hôn bá đạo và mạnh mẽ ập đến như một cơn bão, bao vây lấy cô, cô không thể phản kháng mà buộc phải chịu đựng.
Có lẽ vì chê cô quá thấp nên anh bế cô lên, buộc hai chân cô quấn lấy eo anh, sau đó xâm nhập chiếm lĩnh sâu hơn...
Phong Thiên Tuyết tức giận đẩy anh ra, muốn tránh đi, đổi lại chỉ có sự chiếm lĩnh kịch liệt hơn.