“Call boy!” Phong Thiên Tuyết ngoảnh đầu lại nhìn anh, cô ngơ ngác một lúc, sau đó vươn tay...
Dạ Chẩn Đình tưởng cô lại muốn tháo mặt nạ của anh bèn nghiêng mặt sang một bên.
Nhưng lần này Phong Thiên Tuyết không chạm vào mặt nạ của anh mà lại kéo cổ áo anh ra.
Đúng như cô đoán, trên vai anh có một dấu răng rất sâu, xung quanh còn có vết bầm tím.
Đây là kiệt tác của cô tối qua...
Dù có trùng hợp thế nào đi nữa thì cũng không thể kì quặc tới mức này.
Trong lòng Phong Thiên Tuyết vô cùng kích động, cô ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình: “Là anh, đúng là anh!”
Dạ Chẩn Đình không nói lời nào, anh ôm cô chuẩn bị rời đi.
Phong Thiên Tuyết chợt đưa tay tháo mặt nạ của anh trong khi hai tay anh đang bận...
Khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ càng thêm lạnh lùng dưới ánh đèn lờ mờ, đội mày kiếm chau lại loáng thoáng ẩn chứa sự tức giận, ánh mắt tối tăm lạnh leo.
Trúng phóc...
Call boy chính là Dạ Chấn Đình!
Dạ Chẩn Đình chính là call boy!
Cuối cùng cô cũng đã kiểm chứng được thân phận thật sự!
Trăm mối cảm xúc ngổn ngang trong lòng Phong Thiên Tuyết, phức tạp khôn xiết...
“Vui lắm sao?” Dạ Chấn Đình vỗ mạnh vào mông cô.
“Dạ Chấn Đình, tại sao anh lại gạt tôi?” Phong Thiên Tuyết giận dữ chất vấn.
Dạ Chấn Đình không trả lời, ôm cô chuẩn bị rời đi.
“Thả tôi ra, thả tôi ra...” Bạch Lộ liều mạng vùng vẫy thét gào: “Tại sao các anh lại muốn bảo vệ Phong Thiên Tuyết? Con khốn rác rưởi này đi tới đầu cũng quyến rũ đàn ông, bốn năm trước cô ta lên giường với một tên call boy, còn sinh cho tên đó..”
“Câm miệng!” Phong Thiên Tuyết quay đầu lại quát, sau đó liếc mắt ra hiệu cho Bạch Lộ.
Cô đang nói với cô ta, miễn là chuyện ba đứa trẻ không bị lộ, cô tự nhiên sẽ xin tha cho cô ta...