Khóe môi của Dạ Huy hơi giật giật, mặt anh ta đen xì lại, lúc này anh ta chỉ có thể cầm cây gậy đánh golf bên cạnh, ra nghênh chiến thôi.
Vừa mở cửa ra đã có mấy người sát thủ cầm dao xông vào, Dạ Huy nghiến răng đánh trả.
“Mau thả tôi ra, để tôi đi giúp”
Phong Thiên Tuyết thấy miệng vết thương của Dạ Huy vẫn còn đang đổ máu thì cảm thấy rất tội lỗi, cô muốn giúp Da Chấn Đình làm điều gì đó.
Nhưng Dạ Chẩn Đình lại càng ôm cô chặt hơn, đôi môi mỏng lành lạnh của anh còn nhẹ nhàng lướt qua phần xương quai xanh của cô, mà tay anh vẫn còn đang thực hiện các thao tác trên máy tính.
Phong Thiên Tuyết sốt ruột: “Anh đừng có nghịch ngợm nữa, bây giờ đang là lúc quan trọng, tất cả mọi người đều đang đợi anh. Ả!”
Cô còn chưa nói hết câu thì lại kêu lên một tiếng nữa, cả người run lên nhè nhę.
Tên khốn Dạ Chẩn Đình này, vừa nãy, vừa nãy anh dám đâm cô một cái.
Mặc dù cách lớp quần áo nhưng cô vẫn có cảm giác cả người mình tê đi, như vừa bị điện giật nhẹ vậy.
Nghe thấy tiếng hát của cô, Dạ Huy đứng ngoài cửa ra vào hơi run tay, bị trúng một nhát dao từ kẻ thù.
“Chưa chết đấy chứ?”
Dạ Chẩn Đình hỏi với ra một câu.
“Chưa chết được.” Dạ Huy cắn răng xông lên, tiếp tục chiến đấu.
Dạ Chẩn Đình nheo mắt lại, tiếp tục thao tác trên máy tính, mà đồng thời cả người anh cũng bắt đầu cọ nhẹ vào người Phong Thiên Tuyết.
“Anh thả tôi ra đi”
Phong Thiên Tuyết cũng rất sốt ruột, cô đã cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể Dạ Chấn Đình, cảm giác như con dã thú bị nhốt trong lồng sắt đang ngóc đầu dậy vậy.
Quá nguy hiểm.
“Câm miệng lại!” Trong lúc Dạ Chẩn Đình quát câu đó thì điện thoại của anh đổ chuông, anh lướt ngón tay qua màn hình, mở loa ngoài.
“Dạ Vương, buổi họp báo đã kéo dài được bảy phút rồi.” Giọng nói trầm thấp của Dạ Quân vang lên: “Ông Tưởng đã ám chỉ ba lần về việc công bố sản phẩm mới rồi, bên phía anh sao rồi?”
“Cho tôi thêm mười giây nữa”
Dạ Chấn Đình cắn ngực của Phong Thiên Tuyết rồi đáp lại với giọng hơi khàn.
Phong Thiên Tuyết đưa một tay lên che miệng lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, tay còn lại thì nắm chặt lấy bả vai của anh.
“Ông Tưởng bắt đầu tuyên bố rồi!”
Trong lúc Dạ Quân nói thì có thể nghe thấy cả tiếng ồn xung quanh anh ta, ông Tưởng đang đếm ngược thời gian cùng các phóng viên,
“Mười!”
"Chin!"
“Tám”
Mà màn hình máy tính bên này, ký hiệu truyền dữ liệu cũng đang bắt đầu tiến hành đếm ngược, tám mươi phần trăm tám mươi lăm phần trăm, chín mươi...
Số liệu càng lớn thì Dạ Chấn Đình càng cắn mạnh hơn.