Phong Thiên Tuyết hít sâu một hơi, kiềm nén cơn giận trong lòng, cầm giẻ lau xoay sang nhưng bất cẩn nên giẻ lau bẩn đó rơi lên chân Lăng Long.
“Bẩn chết đi được!” Lăng Long chán ghét đứng dậy, nhấc chân giẫm lên tay Phong Thiên Tuyết.
“A” Phong Thiên Tuyết đau đớn la lên.
Giày cao gót tám phần, gót nhọn như định, lập tức giẫm rách da mu bàn tay của Phong Thiên Tuyết, máu trào ra.
Cuối cùng Dạ Chẩn Đình không ngồi yên được nữa, anh đứng dậy đẩy Lăng Long ra, kéo Phong Thiên Tuyết lên.
“Chấn Đình!” Lăng Long ngã lên sofa, nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ không thể tưởng tượng nổi.
“Dọn vệ sinh cũng không biết? Đúng là vô dụng” Dạ Chấn Đình thấp giọng nói với Phong Thiên Tuyết, “Ra ngoài!”
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu trừng anh, đôi mắt trong veo ầng ậc nước, nhưng cô không nói một câu nào, cần dụng cụ tức giận bỏ đi.
“Đâu có thể được!” Lăng Long vô cùng tức giận: “Chẩn Đình, thư ký này của anh ý thức kém quá đấy”
Dạ Chẩn Đình không đáp cô ta mà hỏi: “Không sao chứ?”
“Em không sao, nhưng vừa rồi sao anh đẩy em?” Lăng Long hờn dỗi hỏi.
“Em giẫm lên tay cô ấy rồi”
Lúc Da Chấn Đình trả lời, Phong Thiên Tuyết đã ra khỏi phòng làm việc.
“Là cô ta làm rơi giẻ lau lên chân em trước” Lăng Long không vui nói: “Bẩn chết đi được!”.
“Cho nên em muốn giẫm cô ấy?” Dạ Chẩn Đình hỏi lại.
Lăng Long sững sờ, không cam tâm giải thích: “Không phải, em không cố ý, ai bảo cô ta để tay ở đó”
“Chắc ba em đã dạy em nên đối xử tốt với người khác” Dạ Chấn Đình cau
mày không vui, “Bây giờ không phải xã hội phong kiến, không có quan niệm chủ tớ, xã hội bây giờ xem trọng quyền bình đẳng của mọi người!”
“Chỉ là một thư ký, sao anh phải phản ứng mạnh mẽ vậy?” Lăng Long ngờ vực hỏi: “Lẽ nào anh với cô thư ký này có gì.”