Phong Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận nằm nghiêng xuống giường, tâm trạng khó nói nên lời...
Dạ Chấn Đình không chịu liên hôn với nhà họ Lăng là vì cô sao?
Hay đúng như lời anh nói, liên hôn với họ thì nhà họ Dạ không có nhiều lợi ích, nên anh không hứng thú?
Đang nghĩ tới đây thì cửa phòng mở ra, Phong Thiên Tuyết giật mình suýt ngã từ trên giường xuống.
“Là tôi!” Dạ Chấn Đình lên tiếng.
Phong Thiên Tuyết nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong bóng tối, anh khoá cửa sau lưng lại rồi vừa cởi cúc áo sơ mi vừa đi về phía cô.
“Anh còn dám tới đây?” Phong Thiên Tuyết hạ thấp giọng, sợ người khác nghe thấy: “Anh không sợ bị người khác biết à?”.
Dạ Chấn Đình không để ý đến cô, anh ném áo sơ mi xuống ghế sofa, đóng cửa trượt ban công lại, kéo rèm rồi đi thẳng vào phòng tắm.
“Này, anh.”
Phong Thiên Tuyết vừa định nói gì đó thì cửa phòng tắm đã đóng lại.
Cô không nói nên lời, đồng thời cũng thấy rất bất an. Nếu ông cụ Dạ và Lăng Long biết Dạ Chấn Đình ở chỗ cô, e là cô sẽ bị băm thành từng mảnh!
Chẳng mấy chốc Dạ Chấn Đình đã đi ra, anh quấn khăn tắm dưới thân.
Có lẽ vừa nãy ứng phó với ông cụ hơi mệt, anh ngồi xuống mở chai nước ra tu ừng ực.
“Bây giờ mọi người đang nghỉ ngơi, anh cho người đưa tôi về trước đi.” Phong Thiên Tuyết thấp giọng bảo: “Nếu không sáng mai dậy mà gặp..”
“Thì sẽ thế nào?” Dạ Chấn Đình lạnh lùng nhìn cô.
“Sẽ rất lúng túng.” Phong Thiên Tuyết lo lắng: “Chắc chắn ông nội anh không thích tôi, chưa biết chừng còn sỉ nhục tôi.”
“Không đến mức đó” Dạ Chấn Đình tiếp tục lau tóc.
“Nhưng..” Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa, sau đó giọng nói dịu dàng của Lăng Long vang lên: “Chấn Đình, anh ngủ chưa?”.
Phong Thiên Tuyết sững sờ, cô cẩn thận lắng nghe, âm thanh vọng lại từ phòng bên cạnh, là Lăng Long gõ cửa phòng Dạ Chấn Đình, nhưng...
Bây giờ Dạ Chấn Đình đang ở phòng cô!