Trước đây anh cũng từng nghe Tiểu Tứ Bảo gọi “Tam Bảo”, anh nhất định có thể liên tưởng đến điều gì đó...
Vả lại cô bị mẹ con nhà họ Bạch uy hiếp nhiều lần, chuyện này tất nhiên phải có nguyên nhân...
Trước đây anh nhẫn nhịn không điều tra vì không muốn vạch trần bí mật của cô.
Nhưng bây giờ chuyện đã tới nước này, sao anh có thể nhịn tiếp đây?
“Sếp Dạ, tôi thật sự không biết Phong Thiên Tuyết có gì tốt đáng để cậu phải che chở như thế nữa?” Bạch Thu Vũ chắn trước mặt con gái mình, kích động nói: “Cô ta quyến rũ con rể tôi, chắc cậu cũng đã xem những video đó rồi, hơn nữa trước đây cô ta còn cùng người đàn ông này...”
Bà ta chỉ vào Thái Hổ: “Có tình một đêm! Chắc cậu cũng xem video trong tin tức lúc trước rồi phải không? Vậy mà cậu vẫn nhịn được sao?”
“Đúng đó” Bạch Lộ nghiến răng tiếp lời: “Phong Thiên Tuyết là một con đàn bà mà ai cũng có thể làm chồng, anh thích cô ta ở điểm nào vậy?”
“Cô nghe thấy chưa?” Dạ Chấn Đình lạnh lùng trừng mắt nhìn Phong Thiên Tuyết: “Người ta đang mắng cô kìa!”.
Phong Thiên Tuyết nhíu mày, trả lời một cách bất đắc dĩ: “Tôi đã giải thích rất nhiều lần rằng tôi và Tư Hạo Hiến không có gì cả, họ không tin nên tôi cũng bó tay”
“Vậy còn anh ta?” Dạ Chẩn Đình dùng mũi chân chỉ vào Thái Hổ, sự lạnh lùng thoáng qua trong mắt anh.
Thái Hổ sợ hãi rùng mình, anh ta lùi lại nửa bước rồi cúi đầu, dè dặt nhìn Dạ Chẩn Đình, muốn nói lại thôi.
"Anh ta thế nào anh không biết sao?” Phong Thiên Tuyết tức giận hỏi: “Họ nói tên call boy lên giường với tôi bốn năm trước là anh ta, anh nói xem có đúng không?”
“Không nói rõ được” Dạ Chấn Đình nheo mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thái Hổ: “Biết đâu cô lên giường với tôi xong lại lên giường với người khác thì sao?”
“Anh..” Phong Thiên Tuyết tức tới mức tái mét cả mặt mày.
Bạch Thu Vũ sững sờ, lời này có ý gì?
“Thật ra năm đó tôi không nảy sinh quan hệ với cô gái này.” Thái Hố sốt ruột giải thích bằng vốn tiếng Trung ít ỏi của mình: “Cô Bạch cho tôi tiền rồi đưa chúng tôi đến khách sạn. Tôi chụp hình xong, đang định nghỉ ngơi thì bên ngoài bỗng có tiếng súng. Tôi sợ quả nên đã chạy trốn bằng cửa sổ..”