Phong Thiên Tuyết vô cùng lo lắng, cả nhà từ lớn đến nhỏ đều phải sống, mỗi ngày mở mắt ra là phải tiêu tiền.
Bây giờ trong tay cô chỉ có chút tiền vơ vét từ con nợ trai bao, chẳng bao lâu sau sẽ tiêu hết...
Không tìm được việc thì cô không trụ nổi đến tháng sau.
Làm thế nào bây giờ?
Làm sao đây?
Buổi tối, Phong Thiên Tuyết gửi tin nhắn cho con nợ trai bao: “Sao ba ngày rồi chưa chuyển khoản cho tôi? Ba ngày nay không làm ăn sao?”
Hiện tại con nợ trai bao là nguồn thu nhập duy nhất của cô, cô không thể không nắm chặt được.
“Không bao trọn đêm thì một lần lẻ cũng được mà, không được nữa thì tiếp rượu nhảy chung gì đó cũng được, tóm lại anh phải kiếm tiền chứ.”
“Cô nghèo đến phát điên rồi à?” Một lúc lâu sau con nợ trai bao mới trả lời.
“Chính xác, tôi nghèo đến phát điên rồi!
Thất nghiệp, không tìm được việc, sắp hết tiền ăn cơm rồi, không kéo dài thêm được nữa. Không có tiền trả tiền thuê nhà, sắp bị chủ nhà đuổi đi rồi.
Tôi thì không sao nhưng người nhà tôi thì phải làm thế nào? Trên tôi có mẹ già dưới có con nhỏ...”
“Con nhỏ?”
Phong Thiên Tuyết chuẩn bị thu hồi tin nhắn nhưng rõ ràng con nợ trai bao đã đọc được rồi, cô chỉ có thể đính chính: “Trong nhà có bốn con thú cưng...”
“Cho nên cô lấy đâu ra can đảm để đuổi sếp?”
“Lúc đó tức quá..”
“Hành động tự chặt đứt đường lui là ngu ngốc”
“Tôi biết lỗi rồi, mặc dù anh ta rất biến thái nhưng tốt xấu gì cũng có thể cho tôi miếng cơm, giờ tôi rất hối hận.
Nếu ông trời cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẵn sàng rút lại những lời đó. Chỉ cần cho tôi quay lại Thịnh Thiên làm việc, bảo tôi làm gì tôi cũng chịu!”
“Thật sự là gì cũng chịu?”
“Ừm, lần sau cho dù là tên ma quỷ kia hành hạ tôi sỉ nhục tôi thì tôi cũng sẽ cúi đầu nhẫn nhục, ngoan ngoãn chịu phạt, chỉ cần có thể giữ được công việc này.”
Lúc Phong Thiên Tuyết gửi đoạn này, trên tay cô đang cầm hóa đơn tiêu dùng mà thím Chu vừa đưa cho cô.
Hôm nay mua cho bọn trẻ một thùng sữa bột, còn cả hóa đơn tái khám của Tiểu Tứ Bảo, tổng cộng bốn nghìn ba trăm tám mươi...
Cô ứa nước mắt nhìn số dư chẳng còn được bao nhiêu, đã quên mất liêm sỉ và tôn nghiêm rồi.
“Thế thì đúng rồi” con nợ trai bao trả lời.