“Hôm nay anh sao vậy?” Phong Thiên Tuyết cảm thấy hôm nay anh có gì đó bất thường, “Có phải tâm trạng không tốt hay không?
Dạ Chẩn Đình lại uống một hơi hết sạch rượu trong ly, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay... cũng là ngày giỗ của mẹ tôi!”
Phong Thiên Tuyết sửng sốt, thảo nào...
Đến giờ cô mới hiểu lý do mà anh không để mình nói “Sinh nhật vui vẻ”, không cho người ta chuẩn bị bánh ngọt, tại sao anh lại đến nghĩa trang và tại sao tâm trạng của anh lại bực bội...
“Vậy nên tôi cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.” Dạ Chấn Đình tiếp tục rót rượu cho mình.
“Xin lỗi anh.”
Phong Thiên Tuyết đột nhiên phát hiện ra rằng Dạ Chẩn Đình cũng có nỗi lòng của riêng mình.
Anh cũng không phải người có tâm trạng không ổn định, lúc vui lúc giận, mà là anh có rất nhiều nỗi đau mà cô không biết.
Cô không biết nên an ủi anh thế nào, thậm chí cũng không dám nhiều lời, bởi vì cô không biết gì về anh, sợ mình nói sai sẽ khiến anh tức giận.
Hình như cô rất sợ tôi?” Dạ Chẩn Đình ngước mắt nhìn cô, “Trước đây cô không như vậy.”
“Khi đó anh cũng không đáng sợ như vậy.” Phong Thiên Tuyết không khỏi cảm thán, “Haiz, nếu thời gian vẫn như lần đầu gặp gỡ... Tôi vẫn thích dáng vẻ anh làm call boy hơn”
Cô còn nhớ lần đầu tiên mình tưởng lầm anh là call boy, cô đã ngang ngược và mắng mỏ anh nhường nào, còn bắt anh phải ký thỏa thuận trả nợ, ép anh phải tiếp đãi ba nữ đại gia có tổng cân nặng lên tới ba trăm cân rưỡi...
Nghĩ đến đây, cô lập tức phạt cười, “Ngày hôm sau ba nữ đại gia đó đã hủy chi phiếu, một triệu kia của tôi cũng không còn nữa.”
“Đáng đời!” Dạ Chấn Đình trừng mắt nhìn cô, vừa nhớ tới chuyện đó là anh đã tức giận, “Vì một triệu mà cô bán tôi đi, lương tâm của cô bị chó ăn rồi!
“Bị anh ăn mất rồi!”
Phong Thiên Tuyết buột miệng nói, nói xong cô lại vội vàng che miệng, nhìn anh với vẻ lo lắng bất an.
“Gan cũng lớn nhỉ?” Dạ Chấn Đình nhướng mày và nhìn cô chằm chằm.
“Xin lỗi, tôi chỉ nói đùa thôi...” Phong Thiên Tuyết nhỏ giọng xin lỗi.
“Đển Dạ Sắc không?” Dạ Chẩn Đình đột nhiên hỏi.