Những câu ban nãy của Lôi Vũ đang nhắc nhở cô...
Từ lúc biết nhau đến bây giờ, cô đã hiểu sâu sắc một điều, hậu quả của việc làm anh tức giận, chỉ có con đường chết hoặc là sống không bằng chết!
Đám thương nhân có tiền có quyền đó còn không đấu lại anh, huống chi một người không quyền không thế như cô?
Vì bảo vệ sự an toàn của bọn trẻ, vì không liên lụy đến Sở Tử Mặc, cô nên ngoan ngoãn hơn chút...
Thật ra cô hiểu rõ, ham muốn chiếm hữu và kiểm soát cô của anh rất mạnh, dù cái này có được xem là tình yêu hay không thì chỉ cần cô có ý định trốn tránh, anh sẽ trở nên tàn bạo...
Cho nên chỉ bằng cử chiều theo ý anh, có lẽ sẽ đổi được hoà bình tạm thời!
"Thế à?" Dạ Chấn Đình cởi dây vải trên tay và chân cô, bóp cằm cô: "Bây giờ chứng minh cho tôi xem!"
"Hả?" Phong Thiên Tuyết ngây người, "Chứng minh thế nào?"
"Giống thế này."
Dạ Chấn Đình chợt kéo váy ngủ cô xuống, đè cô lên giường.
Phong Thiên Tuyết kinh hoàng, theo bản năng định giãy dụa nhưng nghĩ đến tình hình hiện tại, cô lại chiều theo...
Vòng tay lên cổ anh, vụng về hùa theo...
Nụ hôn của Dạ Chấn Đình mang theo sự trừng phạt trả thù, giống như thú dữ đang gặm con mồi dưới thân, anh dùng răng cắn cô làm cô phải đau đớn từng cơn.
"Đau.." Phong Thiên Tuyết đau đớn nhíu mày nhưng chỉ có thể chấp nhận...
"Đau là đúng rồi" Dạ Chẩn Đình bóp mặt cô, đôi môi lạnh lẽo ghé vào tai cô thủ thỉ, "Đau mới làm cô nhớ rõ bài học này."
Câu này giống như lời cảnh cáo.
Làm Phong Thiên Tuyết kinh hoảng.
Đêm dần trôi, căn phòng đầy ắp hương vị tình yêu, ngọn lửa dục vọng đang cháy hực giống như phẫn nộ trong lòng...
Dường như Phong Thiên Tuyết bị một ngọn lửa hừng hực cuốn vào, không thể thoát được, không thể chống cự.
Anh của hôm nay kịch liệt và mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào.
Có vài lần cô sắp gục ngã, khóc lóc cầu xin anh hãy nhẹ chút, chỉ đổi lại việc anh càng ra sức chiếm lấy cô.