Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng của Dạ Chẩn Đình, cắn răng thấp giọng mắng: “Làm ra vẻ sẽ bị sét đánh chết!”.
Lúc này, Dạ Chấn Đình vừa vào thang máy, xoay người nhìn sang...
Phong Thiên Tuyết lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cung kính vẫy tay với anh: “Sếp Dạ đi thong thả, chúc anh hôm nay có tâm trạng tốt!”
Thái độ đó, muốn bao nhiêu tha thiết có bấy nhiêu tha thiết.
Như thể đang trở mặt.
Dạ Chẩn Đình cụp mắt, lúc thang máy đóng cửa lại, môi anh khẽ cong lên.
Dạ Huy thấy vẻ mặt này của anh thì thầm thở phào, hôm nay là một ngày tốt lành.
“Tiểu Phong, bữa sáng này chủ tịch cho tôi rồi, hay là chúng ta chia nhau ăn đi?” Đại Vệ cẩn thận hỏi.
“Được, đi thôi.”
Phong Thiên Tuyết không muốn lãng phí, mấy món này đã tốn của cô hết ba trăm tám mươi tám tệ đấy.
Tổn nhiều tâm tư để lấy lòng ma quỷ Dạ như vậy mà tên đó lại tiện tay cho người khác, đúng là không biết điều!
Bỏ đi, ăn với Đại Vệ cũng không xem là lãng phí.
Hai người ở bàn nghỉ ngơi ăn sáng.
Đại Vệ phấn khích nói: “Tôi chưa từng ăn bữa sáng đắt thế này, còn đẹp và tinh tế, tôi không nỡ ăn.”
“Ăn đi cho nóng, đừng lãng phí!”
Phong Thiên Tuyết gắp một cái bánh bao chiên cho anh ta.
Hai người vui vẻ ăn bữa sáng mà không hề phát hiện ra ở cách đó không xa có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào họ...
Hạ Văn Triết đã bị giáng chức xuống làm bảo vệ bãi đậu xe đang như một con chuột làm chuyện xấu, trốn trong góc tối, nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ u ám, trong mắt lóe lên tia sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Đều tại người phụ nữ này hại anh ta bị Dạ Chấn Đình xử lý, từ một giám đốc của bộ phận nhân sự vẻ vang huy hoàng bị giáng chức đến đây làm bảo vệ.
Các đồng nghiệp thấy anh ta đều lộ ra ánh mắt khinh bỉ.
Cấp dưới và bạn bè thân thiết ngày trước đều tránh anh ta như tránh tà.