“Á!” Phong Thiên Tuyết hét lên thảm thiết, máu tươi chảy ròng ròng.
Dạ Huy định tiến lên khống chế Hạ Văn Triết thì đối phương lập tức dùng Phong Thiên Tuyết uy hiếp anh ta: “Không được tới đây, anh lại gần thêm một bước thì tội giết cô ta luôn!”.
“Hạ Văn Triết, bình tĩnh!” Dạ Huy đè tay xuống hàng ổn định cảm xúc của đối phương: “Vốn dĩ anh chỉ mắc tội nhẹ, đừng tạo ra sai lầm nghiêm trọng rồi tự hủy hoại tương lai nữa!”
“Đúng, đúng, đúng, giám đốc Hạ, anh bình tĩnh lại đi” Thẩm Vân cũng khuyên nhů.
“Tôi có tội gì?” Hạ Văn Triết cực kỳ kích động: “Con đàn bà này vốn là thứ gái điểm, tối chơi thì thế nào?
Hơn nữa tôi còn địch thuận lợi, các anh đã đánh tôi một trận nhừ tử, còn điều tôi đi làm bảo vệ trông cửa, khiến tôi chịu mọi nhục nhã.
Tôi muốn trả thù cô ta, cho nên đạp đổ thùng hàng vật liệu ở bãi đỗ xe. Nhưng còn chưa đập trúng cô ta thì các anh đã muốn đưa tôi đến đồn cảnh
sát.
Rốt cuộc là tại sao? Tại sao phải đối xử với tôi như thế?”
“Bởi vì anh đáng chết!!”
Giọng nói vừa khí phách vừa lạnh lùng bỗng vang lên, khí thế mạnh mẽ tức khắc đè ép sự kiêu căng của Hạ Văn Triết.
Dạ Chẩn Đình bước ra từ hướng ngược sáng, trông giống hệt như một vị thần!
Vẻ phách lối ban nãy của Hạ Văn Triết bay sạch, anh ta thấp giọng cầu xin: “Sếp Dạ, cầu xin anh đừng giao tôi cho cảnh sát, chỉ cần anh tha cho tôi thì tôi sẽ biến mất ngay lập tức, không bao giờ xuất hiện nữa!”
“Sếp Dạ, anh đồng ý đi” Thẩm Vân nói ngay: “Thiên Tuyết bị thương nặng thế kia rồi, nếu cứ tiếp tục thì cô ấy chết mất.”
Dạ Chẩn Đình nheo mắt, anh nhìn Phong Thiên Tuyết với vẻ lạnh lùng âm u.
Phong Thiên Tuyết đau đến mức toàn thân run rẩy, mặt cô tái nhợt, nhưng vẫn cắn chặt môi dưới không hề rên rỉ.
Vết thương trên vai cô vẫn đang chảy máu, thấm ướt đồng phục nhân viên an ninh mày đen, hiện nay lại bị Hạ Văn Triết kề dao lên cổ, cần cổ trắng mịn bị rạch một vết giờ đã rướm máu...
“Ha ha, tôi biết rồi, sở dĩ anh đối xử với tôi thế này là bởi vì anh vừa ý cô ả này.” Hạ Văn Triết cười khẩy, nói: “không sao, tôi chưa chạm vào cô ta, chỉ cần anh tha cho tôi thì cô ta là của anh”
Nghe đối phương nói thế, Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu nhìn Dạ Chẩn Đình, không thể nào...
“Anh có tư cách cò kè mặc cả với tôi à?” Rốt cuộc Dạ Chấn Đình lên tiếng, giọng anh hết sức lạnh lùng: “Không ai có thể uy hiếp tôi!”
Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng, hoàn toàn không ngờ anh sẽ nói như vậy.
“Lẽ nào, lẽ nào anh muốn cô ta phải chết à?”
Hạ Văn Triết thở hổn hển, con dao trong tay tì mạnh xuống, tức khắc cổ của Phong Thiên Tuyết chảy máu đầm đìa.
Cô ngẩng đầu lên, chẳng dám động đậy lung tung, nhưng cô cũng đã cảm nhận được cái chết cận kề...