Gọi liên tiếp mười lăm cuộc thì bốn cuộc nghe máy nhưng chỉ có một người đồng ý gặp mặt.
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng gọi xe đến chỗ hẹn.
Trên đường, tâm trạng cô vô cùng phức tạp. Cô hi vọng Dạ Chẩn Đình là call boy, lại hi vọng anh không phải.
Càng hi vọng Tư Hạo Hiên đã lầm, Phong Thị phá sản và cái chết của ba cô không liên quan gì đến Dạ Chấn Đình.
Bất giác đã đến công ty bất động sản Kiến Sơn, bước vào văn phòng, thấy cảnh vật xung quanh, Phong Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên.
Chu Kiến Sơn, phó giám đốc cũ của Phong Thị, trợ thủ đắc lực của Phong Thể Nguyên, hiện tại mở một công ty môi giới nhà đất chỉ có năm người.
Thấy Phong Thiên Tuyết, Chu Kiến Sơn hơi ngượng ngùng, vội thu xếp công việc rồi đưa Phong Thiên Tuyết đến một quán cà phê gần đó, nhiệt tình nhưng lại gượng gạo hỏi: “Cô chủ, mấy năm không gặp, cô vẫn vậy. Tôi luôn muốn liên lạc với cô nhưng lại sợ quấy rầy đến cuộc sống của cô.”
“Theo tuổi và vai vế thì tôi gọi chú là chú, chú gọi tên tôi được rồi, đừng khách sáo như vậy” Phong Thiên Tuyết mỉm cười nói.
“Vậy sao được chứ? Cô là con gái của sếp Phong, sếp Phong là ân nhân của tôi.”
Chu Kiến Sơn hơi luống cuống.
“Ba tôi từng giúp rất nhiều người, bây giờ chỉ có chú là đồng ý gặp tôi, đã rất quý giá rồi.”
Phong Thiên Tuyết thở dài, chính thức vào chủ đề chính.
“Chú Chu, tôi biết chú bận nên không vòng vo nữa. Tôi đến tìm chú là muốn tìm hiểu rốt cuộc bốn năm trước đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Phong Thị đột nhiên phá sản? Tại sao ba tôi lại hành động cực đoan?”
“Chuyện này..” Nói đến đề tài này, Chu Kiến Sơn trở nên
buồn bã, “Chủ tịch từng nhắn nhủ, không muốn có biết những chuyện đó, ông ấy hi vọng cô có thể sống cuộc sống bình yên.”
“Chú Chu..”
“Trước khi chủ tịch xảy ra chuyện đã để lại một thứ cho cô."
Chu Kiến Sơn ngắt lời Phong Thiên Tuyết, lấy một chiếc hộp nhỏ tỏng túi ra, trong hộp có một chiếc chìa khóa màu đen.
Ông ấy giơ hai tay lên, giao cho cô một cách đầy trịnh trọng.
“Chủ tịch nói, lúc cô đến tìm tôi thì giao cái này cho cô. Đồ cất trong két sắt số 101 ở khuôn viên lăng mộ Thu Sơn, khóa hai tầng, mật khẩu là ngày sinh của mẹ cô!”
Nghe những lời này, nhìn thấy chiếc chìa khóa màu đen, Phong Thiên Tuyết bỗng rưng rưng nước mắt.