Mọi người vội vàng yên lặng tiếp tục công việc.
Dạ Chẩn Đình đi tới ngồi xuống ghế sofa đơn bên cạnh, chống khuỷu tay lên tay vịn, chống cằm lẳng lặng ngắm nhìn Phong Thiên Tuyết.
Rất kỳ lạ, những năm qua có bao nhiêu người phụ nữ chạy theo anh như vịt, yêu thương nhung nhớ nhưng chỉ có người phụ nữ này khuấy động lòng anh một cách khó hiểu...
Khi cô tưởng anh là trai bao, anh cảm thấy thú vị, rất muốn chơi tiếp cùng cô.
Khi cô ép anh tiếp nữ đại gia anh sẽ tức giận, hận không thể bóp chết cô.
Khi cô nghĩ cách lừa tiền anh, anh sẽ khinh bỉ cô.
Khi thấy cô bị Hạ Văn Triết bắt nạt anh sẽ tức giận.
Khi Hạ Văn Triết đâm cô bị thương, lòng anh nổi ý muốn giết người, anh đưa Hạ Văn Triết vào chỗ chết.
Khi anh biết cô bị người nhà họ Bạch sỉ nhục, trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, trả lại gấp mười lần!
Cho nên anh dày công bố trí bữa tiệc tối nay.
"Meo"
Đột nhiên có tiếng mèo kêu, một con mèo Ragdoll màu trắng từ trong phòng chậm rãi đi ra, đánh thức Phong Thiên Tuyết đang ngủ.
Phong Thiên Tuyết mơ màng mở to mắt, hỏi với vẻ ngái ngủ: "Trời sáng rồi sao?"
Stylish làm tóc bên cạnh không nhịn được bật cười, sau đó lập tức đưa mắt nhìn Dạ Chấn Đình với vẻ sợ sệt, cúi đầu xuống không dám lên tiếng.
"Cô Phong, cô đã ngủ nửa tiếng rồi" Lôi Vũ mỉm cười nói, "Sắp tạo hình xong cho cô rồi."
"Ồ!" Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhớ ra mình đang tạo hình ở "Vương Phi", cô nhìn chính mình trong gương, không nhịn được cảm thán, "Đây là tôi sao? Đẹp quá... Á!"
Còn chưa dứt lời, cô đột nhiên nhìn thấy Da Chẩn Đình trong gương, liền giật nảy cả mình.
Anh một tay bưng ly rượu đế cao, một tay chống cằm, nhìn cô với vẻ ung dung, tuy khuôn mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại có gì đó rất phức tạp đang cuộn trào...
Cô thật sự rất đẹp, không phải kiểu đẹp do trang điểm tỉ mỉ mà là kiểu đẹp hoạt bát tự nhiên, tựa như một thiên thần rơi xuống thế gian...