Anh ta không phải call boy, hơn nữa lại thích trẻ con, hai điểm này thực sự khiến cô thấy xúc động rồi.
Cộng thêm việc hôm nay bọn trẻ bị kích thích nên luôn mong muốn có ba, trong lòng Phong Thiên Tuyết không hề dễ chịu, đây cũng là lần đầu tiên cô chính thức cân nhắc đến chuyện có nên để bọn trẻ nhận ba hay không...
Khi chiếc xe chạy đến cổng khu chung cư, Phong Thiên Tuyết nói với Đoạn Thiên Nhai: “Được rồi, anh dừng xe ở đây, một mình tôi lên là được”
“Anh đưa em lên..” Đoạn Thiên Nhai chuẩn bị tháo đai an toàn.
“Không cần đâu” Phong Thiên Tuyết đẩy cửa rồi xuống xe, cô vội vàng chạy vào khu chung cư.
Đoạn Thiên Nhai đưa mắt nhìn cô rời đi, sau đó lái xe về.
Vừa quay đầu xe, anh ta đã phát hiện ra Phong Thiên Tuyết để quên túi xách trên xe, thế là anh ta dừng xe bên lề đường, chuẩn bị gọi điện thoại cho cô.
Lúc này anh ta đột nhiên nhìn thấy Phong Thiên Tuyết bế một bé gái chạy ra khỏi khu chung cư, sau lưng còn có một bà dì mập mạp đi. theo.
Ba người họ lên một chiếc xe được đặt trên mạng, nhanh chóng phóng đi từ một hướng khác.
Đoạn Thiên Nhai sững sờ, anh ta nhìn theo hướng chiếc xe kia rời đi, trong lòng vô cùng nghi hoặc.
Sau khi do dự một lúc, anh ta mở túi của Phong Thiên Tuyết ra, bên trong có một chiếc ví đen, mở ví tiền ra thì thấy một tấm ảnh gia đình...
Trong ảnh, Phong Thiên Tuyết và bà dì mập mạp đó ngồi cạnh nhau, hai người họ ôm ba đứa trẻ trong lòng, một chú vẹt có bộ lông xanh lá đậu trên đầu Phong Thiên Tuyết, một nhà sáu người nở nụ cười rạng rỡ, trông thật hạnh phúc và ấm áp!
Vẻ mặt của Đoàn Thiên Nhai trở nên rất chăm chú, dường như anh ta đã nhận ra điều gì đó, anh ta có một suy đoán mạnh bạo nhưng lại không dám khẳng định...
Đúng lúc này thì điện thoại của Đoàn Thiên Nhai đổ chuông, nhìn thấy tên liên lạc hiển thị trên màn hình, anh ta vội vàng ấn nút nghe: “A lô, anh cả a!”.
“Cậu lại lái xe của tôi ra ngoài rồi à?” Dạ Chấn Đình hỏi thẳng.
“Em mượn dùng một chút thôi” Đoạn Thiên Nhai cười cợt và đáp, “Xe của em vẫn đang ở nước Anh, chưa được chuyển đến.”
“Những xe khác thì cậu có thể tùy ý dùng, còn chiếc này thì không được” Dạ Chấn Đình lạnh lùng quát, “Lập tức lái về trả tôi!”
“Vâng vâng, em lập tức lái về cho anh đây. Đoạn Thiên Nhai không dám chọc vào Dạ Chẩn Đình, “Anh bớt giận!”
Sau khi cúp điện thoại, Đoạn Thiên Nhai lại gọi cho anh Đông: “Quán bar chưa đóng cửa chứ?”
“Vẫn chưa, còn nửa tiếng nữa”
“Đợi tôi một lát, tôi đưa đồ qua đó”
Đoạn Thiên Nhai lái xe quay về quán bar DTT, giao chiếc túi của Phong Thiên Tuyết cho anh Đông, “Anh cứ nói là lúc cô ấy tan làm quên mang theo, đừng để cô ấy biết là tôi đưa về đây.”
“Tôi biết rồi”