Cô cảm thấy anh như một ác quỷ buồn vui thất thường, có lẽ trong tay còn có rất nhiều mạng người, nếu để con và anh nhận nhau lúc này, quá đáng sợ...
"Không phải của tôi?" Dạ Chẩn Đình lập tức bóp chặt má Phong Thiên Tuyết, kích động chất vấn, "Vậy là của ai?"
Phong Thiên Tuyết đau phát run, hoảng loạn đẩy tay anh ra.
"Cốc cốc!" Bỗng dưng bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó Dạ Huy báo cáo: "Dạ Vương, người của nhà họ Sở đến!"
Câu này làm tình hình vốn đã nguy hiểm trở nên đáng sợ hơn.
Phong Thiên Tuyết cảm nhận được ánh mắt của Dạ Chẩn Đình càng nguy hiểm hơn, bàn tay đang bóp má cô càng bóp mạnh hơn, giống như muốn bóp nát xương CÔ.
"Đauý" Phong Thiên Tuyết rên rỉ yếu ớt.
"Cô cũng biết đau?" Dạ Chấn Đình nhìn cô bằng ánh mắt âm u, "Chẳng lẽ ba đứa trẻ đó... Là con của Sở Tử Mặc?"
Nhà họ Sở từ trước đến nay luôn lạnh lùng, khiêm tốn nay lại ra mặt cầu xin cho một người phụ nữ, nói người phụ nữ này không có quan hệ thân thiết với Sở Tử Mặc, ai tin?
Phong Thiên Tuyết ngỡ ngàng, ngạc nhiên nhìn anh.
Đầu cô rối tung...
Sao anh lại có suy nghĩ như vậy?
Anh nghĩ bọn trẻ là con của Sở Tử Mặc?
Nhưng hình như cũng chính đáng...
Dù gì bây giờ bọn trẻ cũng đang ở với Sở Tử Mặc.
Mà cô thì luôn cố gắng giấu diếm chuyện bọn trẻ, nhất định không để Dạ Chấn Đình biết.
Nếu bạn trẻ là con anh, anh không biết tại sao cô lại muốn che giấu.
Hơn nữa bây giờ vì cô, Sở Tử Mặc còn dẫn người nhà đến xin Da Chấn Đình.
Quan hệ thế này, trong mắt người ngoài, chắc chắn không hề bình thường.
"Xem ra tôi đoán đúng rồi?"