“Vâng, sếp Dạ” Dạ Huy vội đáp: “Hạ Văn Triết, cảnh sát đang trên đường tới đây, vào đó cải tảo cho tốt, đi ra làm người tốt!”
“Anh, anh báo cảnh sát?” Hạ Văn Triết nghệt ra: “Tôi đã quỳ xuống cầu xin các anh rồi, tại sao các anh không chịu tha cho tôi?”
“Đã có tội lại còn dám lẻn lên tầng sáu mươi tám, thế là tội thêm một bậc!”
Nghe vậy, Phong Thiên Tuyết nhớ tới chuyện thùng hàng nện xuống ở bãi đỗ xe ngày hôm đó, nếu không phải Tư Hạo Hiên xông đến bảo vệ cô kịp thời thì sợ rằng bây giờ cô còn đang nằm trong bệnh viện.
Lúc đó cô còn tưởng là sự cố bất ngờ, giờ nghĩ lại những thùng hàng đó
được sắp xếp ngay ngắn, tại sao lại đột ngột rơi xuống?
Thì ra là Hạ Văn Triết giở trò!!!
Chẳng qua Hạ Văn Triết không ngờ sẽ lại bị Dạ Chẩn Đình bắt gặp.
Hơn nữa, vệ sĩ của Dạ Chấn Đình nhanh chóng điều tra ra chân tướng, muốn đuối anh ta ra khỏi Thịnh Thiên.
Vì vậy Hạ Văn Triết nghĩ cách lẻn lên tầng sáu mươi tám cầu xin Dạ Chấn Đình tha thứ, không ngờ lần này anh không hề cho anh ta cơ hội...
Trong phòng vang lên âm thanh lôi lôi kéo kéo, còn có cả tiếng bước chân...
Dạ Huy kéo Hạ Văn Triết ra ngoài một cách thô bạo.
Hạ Văn Triết vẫn đang van xin hèn mọn: “Sếp Dạ, xin anh tha cho tôi, chỉ cần anh tha cho tôi một con đường sống, tôi sẽ là con chó trung thành nhất của
anh.”
Tiếng bước chân càng lúc càng gần hơn, Phong Thiên Tuyết vội vàng trốn đi, đúng lúc này A Vân đi tới từ phía đối diện: “Thiên Tuyết, sao cô lại chạy đến
đây?”
Phong Thiên Tuyết không kịp trả lời, kéo A Vân toan rời đi.
Thế nhưng cửa văn phòng chủ tịch sau lưng đã mở ra...
“Sao các cô lại ở đây?” Giọng nói đầy ngạc nhiên của Dạ Huy vang lên.
Phong Thiên Tuyết quay đầu lại nhìn, Hạ văn Triết quỳ trên mặt đất bị Dạ Huy lôi cổ áo, anh ta mặc quần áo của bảo vệ trông cửa, tóc tai rối bù, trông vô cùng nhếch nhác.
“Phong Thiên Tuyết!!!” Hạ Văn Triết nghiến răng nghiến lợi và trợn trừng mắt nhìn cô: “Cô hại tôi thành ra thế này mà còn dám tới cười nhạo tối ư???”
“Giám đốc Hạ?” A Vân trông thấy Hạ Văn Triết thì vô cùng khiếp sợ, ngay sau đó cô ta hỏi Dạ Huy: “Sắp Huy, anh làm gì vậy? Tại sao lại đối xử với giám đốc Hạ như thế?”
“Không liên quan đến các cô, tránh ra!”
Dạ Huy không muốn nói nhiều, anh ta kéo Hạ Văn Triết định rời đi.
“Phong Thiên Tuyết, tôi phải giết cô!”
Hạ Văn Triệt đột nhiên giấy khỏi Dạ Huy, anh ta móc một con dao găm ra rồi nhào về phía Phong Thiên Tuyết hệt như kẻ điên.