“Ngán quá” Đoạn Thiên Nhai ra lệnh cho đám phụ nữ: “Ra ngoài đợi tôi”
“Hả? Tại sao?” Nhóm phụ nữ cảm thấy hôm nay cậu Đoạn khác lạ, hình như không vui lắm.
“Cút ra ngoài!” Đoạn Thiên Nhai tức giận quát.
"Ồ... Nhóm phụ nữ lần lượt rời đi.
Đàn ông ở hai bàn khác thèm nhỏ dãi, ánh mắt luôn đưa ngang liếc dọc trên người nhóm phụ nữ.
“Hôm nay sao thế?” Chủ quán bar hỏi.
“Tôi đi trước” Đoạn Thiên Nhai đứng lên mặc áo khoác: “Quan tâm đến người phụ nữ vừa nãy chút!”
“Hiểu rồi.”
Phong Thiên Tuyết ra khỏi hậu trường thì không thấy người đàn ông trẻ tuổi trông giống với con nợ trai bao đầu nữa.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà cầm hợp đồng đến bàn bạc chi tiết với ông chủ: “Ông chủ, tôi có thể không mặc đồ của mọi người được không? Tôi thấy những bộ đồ đó hở quá”
“Được, cô thích mặc cái gì thì mặc cái đó”
AL
“Cảm ơn ông chủ, với lại tôi thấy chín giờ muộn quá, có thể đổi thành tám rưỡi không? Như vậy thì tôi có thể ngồi tàu điện ngầm về nhà”
“Được, vậy thì tám giờ rưỡi”.
“Cảm ơn, cảm ơn, ông chủ thoải mái quá”
“Ha ha, nên làm mà”
Chủ quán bar thầm nghĩ, người mà ông thần tài bảo tôi quan tâm, tôi có thể không quan tâm được sao?
Tảm giờ rưỡi, Phong Thiên Tuyết chuẩn bị lên sân khấu diễn. Lúc này, một bóng dáng quen thuộc từ bên ngoài vào.
Dáng người thẳng tắp, khí phách thần bí, trong ánh sáng mờ tối vẫn toát lên khí chất để vương khiến người ta kinh hãi.
Đi đến đâu thì người xung quanh sẽ lập tức yên lặng.
Dạ Chấn Đình!
Sao anh lại đến đây?
Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên, vội xoay người đi.
Gay rồi, nếu anh ta biết mình ở đây làm thêm thì liệu có đuổi việc mình không?
“Đến giờ rồi, cô nên lên sân khấu” Nhân viên phục vụ nhắc nhở.
“Đợi chút.”
Phong Thiên Tuyết nhanh chóng chạy về phòng thay đồ, tiện tay lấy một chiếc mặt nạ ren màu đen trong rất nhiều mặt nạ rồi đeo vào, sau đó mới chậm rãi bước lên sân khấu.