Giống với tư thế trong mơ, bị một con thú vây hãm dưới thân, đối mặt với ánh mắt của cái chết.
Như thể sẽ bị anh nuốt chửng bất cứ lúc nào!
"Đau sao?"
Dạ Chấn Đình nhẹ nhàng vuốt ve vết thương đã được băng bó của Phong Thiên Tuyết, giọng nói dịu dàng như ánh trăng.
Nhưng không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi.
Phong Thiên Tuyết không nói gì, cứ thế mở to đôi mắt trong veo, nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Cô không hiểu tại sao anh dễ dàng thay đổi, vui giận thất thường như vậy.
Một giây trước có thể triền miên quấn quýt, một giây sau đã trở mặt vô tình.
Rốt cuộc đấu mới thật sự là anh?
"Phải ngoan ngoãn nghe lời..." Đôi môi mỏng quyến rũ của Dạ Chẩn Đình khẽ lướt qua gò má cô, nói bên tai cô: "Cô biết, một mệnh lệnh của tôi thôi thì mười phút sau tôi sẽ biết được tất cả bí mật của cô."
Sau đó, anh bóp cằm cô, ngón tay cái xoa bên môi cô.
"Nhưng, tôi hi vọng cô tự nói!"
Giọng Dạ Chấn Đình dịu dàng đến cực đỉnh, mắt hơi cong lên.
Gương mặt đẹp trai quyến rũ này làm Phong Thiên Tuyết chợt ngây người...
Dường như anh đang tán tỉnh cô chứ không phải đang ra lệnh và đe dọa.
Dường như Phong Thiên Tuyết sắp bị mê hoặc, đến khi tay anh siết nhẹ cằm cô.
Cô mới choàng tỉnh, ban nãy khoảnh khắc đó, chỉ là sự cám dỗ của ma quỷ thôi...
Tim cô đập nhanh hơn giống như đập theo nhịp, theo bản năng há miệng thở hổn hển nhưng lại không nói được gì...
Cô phải nói chuyện của con cho anh nghe thật à?
Người đàn ông buồn vui thất thường như anh, bỗng dưng làm ba sẽ thấy thế nào?
Vài hình ảnh xuất hiện trong đầu cô...
"Bài toán đơn giản vậy mà cũng không biết hả? Nhốt vào mật thất suy nghĩ, bỏ đói ba ngày ba đêm rồi hẵng bàn"
"Giáo viên mà cũng đánh không lại hả? Sao con lại là con của ba vậy? Treo lên, tiến hành huấn luyện theo hình thức ma quỷ".