Mục lục
Truyện: Thiên tài tam bảo - Phong Thiên Tuyết (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thiên Tuyết nhìn Kiều Thanh Hải, cô cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. 

Lớn hơn một chút? Trồng bộ dạng Kiều Thanh Hải, bụng dưới phình lên, mặt đầy nếp nhăn, chắc phải trạc tuổi ba cô ấy chứ. 

Chiều này của Lăng Long đúng là ghê gớm, cố ý đẩy một ông già cho cô, muốn giải quyết triệt để tình địch là cô đây mà. 

Có cần thiết không? 

Cô không tranh không giành, lại chẳng ảnh hưởng gì đến việc cô ta ve vãn Dạ Chẩn Đình, sao phải đối xử với cô như vậy? 

Lần trước cố ý gây khó dễ, giẫm tay cô bị thương cô đã không tính toán rồi, còn đưa tẩm séc cho Văn Lỵ trả lại giúp cô, bây giờ lại tìm một ông già đến khiến cô buồn nôn? 

"Trông Tiểu Phong rất trẻ, bao nhiêu tuổi rồi?” 

Trước mắt Kiều Thanh Hải sáng lên, ánh mắt nhìn Phong Thiên Tuyết thêm thích thú. 

Phong Thiên Tuyết không nói gì, vẻ mặt sắp không khống chế được nữa. 

“Sếp Lăng đúng là biết đùa, Tiểu Phong của chúng tôi chỉ là một cô gái mới vào đời thôi, sao xứng với sếp Kiều chứ” Văn Ly vội giải vây cho cô. 

“Sao lại không xứng...”. 

“Chẳng phải em bảo đói à?” Dạ Chẩn Đình bông lạnh lùng lên tiếng, ngắt lời Lăng Long: “Còn nhiều lời như vậy?” 

 

Sắc mặt Lăng Long lập tức trở nên cứng nhắc, rõ ràng Dạ Chấn Đình đang bảo vệ Phong Thiên Tuyết. 

“À, phải phải phải, đánh golf cả buổi sáng chắc chắn là đói rồi” Kiều Thanh Hải rất biết quan sát, lập tức gọi: “Lên món được rồi” 

“Nào, thư ký Văn, Tiểu Phong, sếp Huy, mời ngồi mời ngồi.” 

Kiều Thanh Hải mời từng người vào chỗ, còn nói chuyện với Văn Ly và Dạ Huy, định phá vỡ bầu không khí gượng gạo này. 

Dạ Huy và Văn Ly cũng đang xoa dịu căng thẳng. 

Dạ Chẩn Đình ngồi vào ghế chính, tao nhã thưởng thức rượu vang. 

Lăng Long bị câu nói vừa rồi của Dạ Chẩn Đình khiến cho mất hết mặt mũi, bây giờ trong lòng cô ta đang nén lửa giận, sắc mặt vô cùng khó coi, bưng ly rượu một hơi uống cạn. 

Quả thực Phong Thiên Tuyết một phút cũng không ngồi yên được, nhưng cô lại không thể đi được, chỉ đành im lặng ngồi tại chỗ uống nước. 

“Sếp Dạ, đây là rượu vang tội cất nhiều năm, cậu nếm thử đi!” 

Kiều Thanh Hải đích thân rót nửa ly rượu cho Dạ Chấn Đình rồi lại rót cho Lăng Long: “Sếp Lăng, lần trước chủ tịch hội đồng quản trị cũng nếm rượu này rồi, còn khen không ngớt lời, cô thử đi!” 

“Ừm, không tệ” Dạ Chấn Đình nhấp một ngụm. 

“Sếp Huy, thư ký Văn, hai người cũng nếm đi... Cả Tiểu Phong nữa!” 

Kiều Thanh Hải cũng rót nửa ly cho những người khác, đến lúc rót cho Phong Thiên Tuyết thì đột nhiên một bàn chân duỗi ra dưới bàn, cố ý ngáng chân ông ta. 

Suýt chút nữa ông ta bị vấp ngã, tay run lên, rượu trong bình đều hắt lên người Phong Thiên Tuyết 

“A!” Phong Thiên Tuyết ngạc nhiên la lên một tiếng, vội đứng dậy. 

Rượu đỏ theo cổ áo cô chảy xuống, thấm ướt hết áo sơ mi trắng của cô, khuôn ngực được bọc trong áo dây màu trắng như ẩn như hiện, mềm mại tựa nụ hoa. 

“Xin lỗi, xin lỗi”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK