“Hả?”
Lúc này Phong Thiên Tuyết mới nhận ra là mấy người này đang coi cô là người phụ nữ của Dạ Chẩn Đình.
“Nếu lúc làm việc có gặp chuyện gì khó khăn thì cô có thể lên đến tìm tôi”
Dạ Huy thấp giọng nhắc cô: “Nhưng mà, tốt nhất là cô đừng để những đồng nghiệp khác biết được mối quan hệ giữa cô và sếp Dạ”
“Tôi và anh ấy chẳng có quan hệ gì cả.”
Phong Thiên Tuyết nhanh chân rời đi, tâm trạng lại càng rối bời hơn.
Thôi xong rồi, bây giờ người của Dạ Chấn Đình đều cho rằng cô là người phụ nữ của anh, không đúng, có khi bây giờ tất cả những người đã từng tham gia buổi đấu giá kia đều nghĩ vậy rồi cũng nên.
Dạ Chấn Đình đã bị mất mặt như vậy rồi, nếu như chuyện cô có con bị lộ ra ngoài thì anh sẽ càng mất mặt hơn, rồi còn trở thành trò cười của tất cả mọi người.
Còn nữa, nếu như anh mà biết chuyện con chip đã mất kia liên quan đến con cô...
Chỉ sợ lúc đó anh sẽ không chỉ bóp chết cô thôi đâu.
Có khi, dù phanh thây, xé xác, nghiền xương có thành tro thì cũng chẳng đủ để anh xả giận mất.
Liệu ba đứa bé có gặp chuyện luôn không?
Phong Thiên Tuyết càng nghĩ càng sợ.
Vừa nãy cô đến văn phòng chủ tịch đã bị lộ rồi, nếu cứ cố vào đó cho bằng được thì cũng không ổn, cô phải nghĩ cách khác để đưa con chip cho anh.
Nhưng mà cô phải dùng cách gì đây?
“Này, cô kia!” Bỗng nhiên có người nói với theo Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết ngẩng đầu lên theo phản xạ: “Chị gọi tôi à?”
“Đúng rồi, là cô đấy! Lại đây”
Trưởng phòng thư ký ngoài năm mươi tuổi kia vẫy Phong Thiên Tuyết vào.
Phong Thiên Tuyết sợ sệt đi đến, thấy tấm thẻ trên ngực người phụ nữ này có ghi tên “Hùng Mẫn - trưởng phòng thư ký cao cấp”.
“Đưa cốc cà phê này vào phòng họp cho chủ tịch”
Hùng Mẫn đưa khay đựng cốc cà phê đã được pha sẵn cho Phong Thiên Tuyết.
“Tôi?” Phong Thiên Tuyết hơi ngạc nhiên, Văn Ly đã từng dặn cô rằng những người thư ký cấp thấp như cô không được phép tùy ý ra vào phòng họp, sao Hùng Mẫn lại giao việc quan trọng như vậy cho cô chứ?
“Đúng rồi đấy, chính là cô, mau đi vào đi” Hùng Mẫn quát khẽ.
“Vâng” Phong Thiên Tuyết đành bưng cốc cà phê đi vào phòng họp.
Một người thư ký lâu năm đứng phía sau Hùng Mẫn, khẽ kéo áo bà ta rồi hỏi nhỏ: “Sao chị lại để cho người mới làm thế?”