Gương mặt tinh xảo của con lai, xinh đẹp đến mức người khác không dám xúc phạm!
“Cô là chủ tịch Lăng của Tập đoàn Lăng Vân phải không ạ?” Phong Thiên Tuyệt nhận ra ngay, cô chào hỏi một cách cung kính: “Mời đi bên này!”
Nhưng cô gái ấy không thèm nhìn Phong Thiên Tuyết một cái, tầm mắt của cô ta lướt qua cô và nhìn thẳng về phía Dạ Chẩn Đình ở phía sau, cô ta nở nụ cười xán lạn: “Chấn Đình!”
“Lăng Long!” Dạ Chẩn Đình đích thân ra đón, hơn nữa còn dang tay ra hết sức tự nhiên.
Lăng Long bước đi trên đôi giày cao gót, cô ta đụng vào Phong Thiên Tuyết hãy còn sững sờ và nhào vào lòng Dạ Chấn Đình một cách hạnh phúc như một đứa trẻ.
Phong Thiên Tuyết nhìn cảnh tượng này trong sự kinh ngạc, cả người cô cứng đờ...
“Em đến thành phố Hải sao không báo trước một tiếng?”
Dạ Chẩn Đình ôm vai Lăng Long, dẫn cô ta vào phòng họp.
“Em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ mà!”
Lúc nói chuyện với anh, giọng nói của Lăng Long mềm mại như kẹo bông gòn vậy, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
“Ừ, đúng là niềm vui bất ngờ?
Bóng lưng Dạ Chẩn Đình dần dần biến mất khỏi tầm mắt, Phong Thiên Tuyết vẫn chưa hoàn hồn được...
Đó là ảo giác sao?
Hay là ảo ảnh?
Dạ Chẩn Đình luôn luôn ngang ngược phóng đãng, đối xử với bất kỳ ai cũng giống như người bề trên, chưa bao giờ đích thân ra đón tiếp ai như thế cả, hơn nữa còn tỏ ra thân mật, dịu dàng trước mặt bao người trong công ty...
Nếu nói anh và Lăng Long không có gì mờ ám, chó cũng chẳng thèm tin!!!
Nhưng mà...
Sáng hôm qua người đàn ông này còn nhiệt tình yêu thương cô, buổi tối dịu dịu dàng chăm sóc cô, cùng cô ôm nhau ngủ chung trên một chiếc giường, tại sao bây giờ lại đối tốt với cô gái khác ngay như thế?
Hơn nữa, chẳng phải anh đã nói từ đầu đến cuối cùng chỉ có một người phụ nữ là cô thôi sao?
Thế cái cô Lăng Long ấy là gì?
“Tiểu Phong, Tiểu Phong, Tiểu Phong!!!”
Văn Ly gọi ba tiếng mà Phong Thiên Tuyết cũng không nghe thấy, đến khi cô ấy tiến lên đẩy cô thì cô mới hoàn hồn: “Dạ?”