“Sao hôm nay anh lại lạ vậy?” Phong Thiên Tuyết cau mày nhìn anh ta, “Bình thường chưa từng thấy anh cười bao giờ, hôm nay vui vậy sao?"
“Có thể làm bạn trai cô đương nhiên tôi rất vui!” Con nợ trai bao ái muội sát đến bên tai cô, đôi môi mỏng gợi cảm xấu xa hỏi, “Cô không vui sao?"
“Đừng làm loạn!”
Mặt Phong Thiên Tuyết lập tức đỏ lên.
"Chậc chậc chậc, thể hiện tình cảm ngay trước mặt chúng tôi, chúng tôi có nên tránh đi không."
Đồng nghiệp nữ ngồi ghế sau nói đùa.
"Biết trước như vậy thì đã không đi nhờ xe rồi, kỳ đà to đùng ngồi lù lù đây này, ha ha ha."
“Chúng ta mau nhắm mắt lại đi, coi như không nhìn thấy gì cả” Thẩm Vân cũng nói đùa theo.
“Bình thường anh ấy không như vậy” Phong Thiên Tuyết gượng gạo cười.
Lúc này, điện thoại của con nợ trai bao lại đổ chuông, anh ta liếc nhìn Phong Thiên Tuyết, trả lời cuộc gọi qua tai nghe bluetooth: "Alo!"
“Cậu có vẻ đắc ý quá quên mất mình là ai rồi!” Giọng nói lạnh lùng của Dạ Chẩn Đình truyền đến.
“Đúng vậy, em đang đón bạn gái sau khi tan làm đây này”
'Con nợ trai bao trả lời kiểu trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
“Dám động vào cô ấy thì cậu chết chắc rồi!”
Giọng nói của Dạ Chấn Đình mang theo chút tức giận.
"He he..." 'Con con nợ trai bao cười xấu xa, nói trước mặt Phong Thiên Tuyết,
"Nhanh như vậy mà đã bắt đầu căng thẳng rồi à? Không phải anh nói đây chỉ là chơi trò chơi thôi sao?"
Phong Thiên Tuyết nghe cứ thấy kỳ lạ, anh ta đang nói chuyện với ai vậy?
Lẽ nào là nói chuyện với nữ đại gia đã cho anh ta chiếc xe này?
“Đoạn Thiên Nhai!!!”
Lửa giận của Dạ Chấn Đình đã không thể che giấu được nữa rồi.
"Được được được, em biết rồi, anh yên tâm đi."
Đoạn Thiên Nhai đã kịp thời dừng lại trước khi Dạ Chấn Đình nổi giận.
“Diễn kịch xong thì nhanh cút đi!”
Dạ Chấn Đình cảnh cáo.
“Hiểu rồi!” Đoạn Thiên Nhai cúp máy, nháy mắt với Phong Thiên Tuyết.