“Tôi biết rồi” Thím Chu hai mắt đỏ lên, “Cô chủ, cô cùng chúng tôi về đi, một mình cô ở đây tôi không yên tâm"
"Mẹ ơi, đi với chúng con đi."
Ba đứa trẻ kéo tay Phong Thiên Tuyết không chịu buông.
"Mẹ không thể đi bây giờ..".
Phong Thiên Tuyết mơ hồ cảm thấy những người đó nhằm vào cô, nếu cô rời đi cùng họ, bọn trẻ sẽ càng không an toàn...
"Đại Bảo Nhị Bảo Tam Bảo, các con phải ngoan, mẹ xử lý xong chuyện bên này sẽ lập tức về quê đón các con."
“Mẹ ơi, con không muốn rời xa mẹ” Nguyệt Nguyệt nhào vào lòng Phong Thiên Tuyết, thân hình mũm mĩm khóc đến mức run rẩy, “Con sợ sẽ không thể gặp lại mẹ nữa"
Nghe những lời này, tâm trạng của Thần Thần và Long Long cũng trở nên ủ rũ.
Thần Thần hai mắt đỏ hoe, rõ ràng muốn khóc, nhưng lại cắn chặt răng cố ra vẻ mạnh mẽ.
Long Long mếu máo, nắm chặt nắm đấm nhỏ, hai mắt
đỏ hoe nói: "Mẹ, mẹ đi với chúng con đi, Nhị Bảo sẽ bảo vệ mę!"
“Mẹ biết..” Phong Thiên Tuyết ôm chặt ba đứa trẻ, nghẹn ngào nói: “Mẹ biết các con rất ngoan, có các con
đây mẹ không sợ, mẹ chỉ muốn ở lại điều tra rõ chuyện này, chờ mẹ xử lý xong liền lập tức về quê đón các con, các con phải tin tưởng mẹ."
Thím Chu đứng bên cạnh lau nước mắt, nhưng không dám nói thêm nữa.
“Được rồi, mau lên xe đi!” Phong Thiên Tuyết đẩy thím Chu và bọn trẻ lên xe, đưa tiền cho chú Vương, “Chú Vương, trên đường nhất định phải chú ý an toàn!"
"Yên tâm đi, chú đã lái xe hơn mười năm rồi, rất ổn.” Chú Vương cầm tiền cười hì hì nói: “Các cháu, xuất phát thôi!"
Phong Thiên Tuyết nhìn họ rời đi, nhìn thấy bọn trẻ vẫn tựa lên ghế sau, nước mắt lưng tròng nhìn cô qua cửa sổ phía sau xe, vẫy tay với cô, không kìm được mà bật khóc...
Từ khi sinh ra đến giờ bọn trẻ chưa bao giờ rời xa cô, lần này sợ rằng phải xa chúng vài ngày rồi.
Phong Thiên Tuyết nhất định phải điều tra rõ là ai đang giở trò, tuyệt đối không thể để bất cứ người nào làm hại con mình.
Nghĩ kỹ lại, kẻ thù của cô dường như cũng chỉ có Hạ Văn Triết, Thẩm Vân, mẹ con nhà họ Bạch...